Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 29 Hoa Sơn gặp may rồi. (4)
Chapter 29. Hoa Sơn gặp may rồi. (4)
“Chết tiệt, mệt muốn tắt thở.”
Lưu Tống Sơn rên lớn.
Hoa Sơn hiểm trở đến mức ngay cả người dân sống ở Hoa Âm leo lên cũng khó khăn.
Một người bình thường không dám leo lên Hoa Sơn, họ chỉ có thể leo khi có người thông thuộc nơi đây trợ giúp.
Việc hắn phải leo lên lại ngọn núi hiểm trở đó trong vòng chưa đầy một tuần khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều khó chịu.
“Ư ư ư ư.”
“Lưu Điếm Chủ. Cố thêm chút đi.”
“Ta đang cố đây!”
Giọng của Lưu Tống Sơn có vẻ khó chịu. Mặc dù đám hộ vệ đang dìu hắn, nhưng để leo lên con đường dốc này không phải là điều dễ dàng.
Vách đá dốc mà con người hoàn toàn không thể đi qua, mà phải dựa vào sợi dây đã sờn cũ để leo lên. Đó là lý do tại sao Hoa Sơn muốn phát triển cũng không thể.
‘Một khi ta lấy lại được tiền, ta sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bây giờ hắn thậm chí không muốn nhìn thấy Hoa Sơn.
Khó khăn lắm mới leo lên vách đá thì đã thấy được một nơi hơi bằng phẳng. Lâu Chủ Thái Hoà Lâu Cung Vấn Liên quay lại nhìn và xác nhận rằng tất cả đã lên đến nơi và mở miệng.
“Chúng ta nghỉ chân ở đây một chút đi.”
“Ôi trời ạ. Cung Lâu Chủ. Ngài suy nghĩ thật thấu đáo. Chân ta run lẩy bẩy rồi…”
“Lưu Điếm Chủ, ngài nên vận động nhiều hơn đi.”
“Haha. Ta cũng vận động thường xuyến đây thôi, nhưng có lẽ cơ thể ta không quen với việc leo lên ngọn núi này”.
“Thế cơ á.”
Lưu Điếm Chủ lắc đầu và ngồi xuống tảng đá.
“Nhưng mà Cung Lâu Chủ.”
Bàng Viêm Ly Lâu Chủ Hoa Sơn Trà Lâu đang chậm rãi quan sát, tiến lại gần Cung Vấn Liên.
“Có chuyện gì ư?”
“Tại sao tên Chưởng Môn Nhân đó đột nhiên lại gọi chúng ta đến Hoa Sơn?”
Ánh mắt của những người đang xoa bóp đôi chân đau nhức của mình đồng loạt hướng về phía Cung Vấn Liên.
“Có khi nào họ đã chuẩn bị đủ tiền rồi không?”
Cung Vấn Liên mỉm cười nhẹ nhàng.
“Làm gì có chuyện đó chứ? Mười vạn lượng không phải là một khoản tiền nhỏ.”
Cung Vấn Liên nói thẳng.
“Nhưng nếu lão mượn thì…”
“Không có ai đời lại cho một Hoa Sơn đang suy tàn vay mười vạn lượng. Một người có trái tim nhân hậu như vậy sẽ không trở nên giàu có đến thế.”
“Chắc chắn….”
Lưu Tống Sơn nhún vai.
“Vậy ngài nghĩ sao, Cung Lâu Chủ? Ngài nghĩ tại sao Chưởng Môn Nhân lại gọi chúng ta đến?”
“Chắc là sắp đến ngày nên muốn nhờ vả đây mà?”
“Nhờ vả sao?”
Cung Vấn Liên quay đầu lại và nhìn lên đỉnh Hoa Sơn. Hoa Sơn ở trên đó.
“Không thể làm ra tiền, và cũng sắp đến ngày trả nợ nhưng lão không thể cứ xin lỗi rồi nói không có tiền với chúng được nữa, nên ta đoán chắc hẳn lão gọi chúng ta đến là để tìm cách nào khác.”
“Hô.”
Lưu Tống Sơn tặc lưỡi.
“Ý ngài nói là một người không có tiền để trả nợ lại kêu chúng ta lên tận đây ư? Sống ngần này tuổi lần đầu ta thấy con nợ mặt dày như vậy đấy.”
“Đường đường là Chưởng Môn Nhân Đại Hoa Sơn Phái lại vướng vào rắc rối tiền bạc như thế này. Nghiệt ngã quá.”
“Cung Lâu Chủ thật tốt bụng, ngài còn muốn ưu đãi như vậy đối với một người mượn tiền mấy chục năm không trả sao?”
Cung Vấn Liên cười ngượng ngùng.
“Ý ta là chúng ta cũng nên phải phép một chút. Dù sao thì cái tên Hoa Sơn cũng sẽ sớm biến mất khỏi thế gian, chẳng phải việc chúng ta dồn ép họ vào đường cùng là quá đáng lắm sao?”
“Cả thiên hạ sẽ biết đến tấm lòng của Cung Lâu Chủ.”
“Quả nhiên, ngài có nhân phẩm khác với bọn ta.”
“Mọi người quá lời rồi.”
Cung Vấn Liên trong tư thế bao quyền để thể hiện sự cảm kích.
Lưu Tống Sơn nhìn thấy điều đó liền tặc lưỡi.
‘Dẻo mồm dẻo miệng.’
Nếu hắn định lấy đi điện các và đuổi họ đi thì lịch sự gì cơ chứ? Họ sẽ quay lại cảm ơn vì đã lịch sự với họ ư.
‘Nhưng mà…’
Lưu Tống Sơn ngẩng đầu lên và nhìn lên đỉnh núi.
‘Chắc không có chuyện lấy được tiền đâu.’
Hắn luôn lo lắng liệu điện các đó có được bán với giá hợp lý hay không. Quả thực, Cung Lâu Chủ nói khá tự tin, nhưng bất kỳ thương gia nào cũng sẽ lo lắng khi sắp tốn tiền sao?
Nhưng bây giờ Lưu Tống Sơn không còn lo lắng nữa.
‘Không phải người đến từ Phái Tông Nam kia hơi quan tâm đến những điện các của Hoa Sơn ư?’
Cả thiên hạ đều biết, trong quá khứ Hoa Sơn và Tông Nam là mối quan hệ như chó với mèo.
Nó đã trở thành câu chuyện nhạt nhoà khi giờ đây Hoa Sơn đã bị quên lãng, còn Tông Nam thì một bước lên mây, nhưng mối thù kéo dài hàng trăm năm sẽ không dễ dàng biến mất.
Hơn nữa, thủ não bộ dẫn dắt Tông Nam hiện tại không phải là những người đều nhớ về ký ức ngày xưa bị Hoa Sơn chèn ép như thế nào sao? Nếu họ ôm oán hận trong lòng thì chắc hẳn sẽ không muốn Hoa Sơn còn sót lại bất cứ thứ gì trên thế gian có thể chứng minh lịch sử đáng xấu hổ đó.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
‘Cung Lâu Chủ chắc hẳn cũng đã suy nghĩ đến chuyện sẽ bán điện các đó cho Tông Nam.’
Lưu Tống Sơn cảm thấy ấm lòng.
Mười vạn lượng.
Hắn sẽ nhận được 5 ngàn lượng trong số đó.
5 ngàn lượng là một số tiền lớn biết bao nhiêu. Một gia đình bình thường chỉ cần một đĩnh bạc có thể sống được một tháng.
Nhưng đây không phải đĩnh bạc mà 5 ngàn đĩnh vàng.
Nếu có số tiền đó thì hắn không cần buôn bán gì nữa. Ngay cả khi hắn tiêu xài thoải mái thì vẫn đủ để đời sau không cần lo cơm ăn áo mặc.
Bây giờ cuộc giằng co kéo dài đã kết thúc. Hắn nghĩ đến việc cuối cùng cũng nhận được tiền của mình thì bắt đầu cảm thấy phấn khích.
‘Thật tò mò không biết gương mặt của lão Chưởng Môn Nhân sẽ như thế nào.’
Nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị đó sẽ trở nên méo mó khiến hắn bật cười. Mặc dù cảm thấy hơi tội nghiệp nhưng Lưu Tống Sơn vẫn kìm nén cảm giác thương hại đang âm thầm dâng lên. Khi nói đến tiền bạc không phải không có gia đình hay bạn bè gì nữa sao?
“Bây giờ chúng ta đi tiếp thôi.”
“Được.”
Tất cả mọi người đều có vẻ mệt mỏi, nhưng không có ai nói muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
Những chết vì bị đồng tiền làm mờ mắt, lại bắt đầu leo lên.
“Mỗi lần nhìn thấy nơi này, ta đều cảm thấy rất kỳ lạ.”
Một người nào đó trong đám đông nói lên suy nghĩ của mình.
“Đó chỉ là một nơi đổ nát.”
Lời nói chứa đựng sự ái ngại.
Những tòa nhà, những bức tường đổ sập và đại môn đã bị phá vỡ.
Ai nhìn vào cũng thấy đó là hình ảnh của một môn phái đang suy tàn hoặc đã suy tàn. Tuy nhiên, có cái gì đó thu hút những người đang nhìn một cách kỳ lạ.
Giá trị của Hoa Sơn đã bảo vệ Thiểm Tây hàng trăm năm qua.
Tuy không nói gì nhưng mọi người đều có chung một cảm giác.
Nhưng tất cả đều quay mặt đi.
Hiện tại bọn họ đến là để bóp nghẹt hơi thở cuối cùng của Hoa Sơn. Nếu ngày hôm nay họ không chấp nhận đề nghị của Chưởng Môn Nhân, Hoa Sơn sẽ không thể chịu đựng trong vòng bảy ngày.
Hoa Sơn đã bảo vệ vùng đất Hoa Âm này hàng trăm năm cuối cùng cũng sắp kết thúc.
“Hừm.”
“Hưm!”
Bọn họ biết việc đó nặng bao nhiêu. Tất cả chỉ gằn giọng trong im lặng.
Họ không có ý định sẽ bỏ qua số tiền lớn đó, nhưng dù gì họ cũng là người con ở thôn Hoa Âm, Hoa Sơn có rất nhiều ý nghĩa sâu sắc đối với họ. Vì vậy họ không thể không cảm thấy do dự khi chính tay mình phải chấm dứt sự tồn tại của Hoa Sơn.
“Vào thôi.”
Chỉ có Cung Vấn Liên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Khi hắn bước vào trước, mọi người đều do dự và đi theo với vẻ mặt khó xử.
“Các vị đến rồi sao?”
Khi bước vào cổng chính, Vân Nham đã đón tiếp họ.
“Vân Nham Chân Nhân, lâu rồi mới gặp ngài.”
“Ta vẫn chưa đủ giỏi để gọi là chân nhân đâu. Gọi ta Vân Nham được rồi.”
“Vậy ta gọi là đạo trưởng. Không sao chứ?”
Vân Nham mỉm cười mà không nói lời nào.
“Chưởng Môn Nhân đang đợi các vị. Mời lối này.”
“Ừm.”
Cung Vấn Liên hơi cau mày.
‘Trông hắn có vẻ ung dung nhỉ?’
Khi họ đến vào ngày hôm trước, các Vân Tử Bối đã chặn họ với vẻ mặt trầm ngâm. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Vân Nham bây giờ không còn dấu hiệu khẩn trương như trước nữa.
Mặc dù Chưởng Môn Nhân đã gọi cho họ và biết rằng họ sẽ đến vào lúc này, nhưng việc thể hiện một số khó chịu cơ bản là điều bình thường phải không?
Ngay cả khi Chưởng Môn Nhân đã thông báo với họ rằng những thương nhân này sẽ đến, nhưng thái độ của họ đã thay đổi nhiều như vậy chẳng phải là lạ sao?
Cung Vấn Liên lặng lẽ nhìn vào lưng Vân Nham và bắt đầu bước theo sau.
‘Không biết nữa. Có lẽ đây là bản chất thực sự của Hoa Sơn.’
Có lẽ, họ đã thừa nhận số phận của mình và bỏ qua nó. Thay vì trông giống như những kẻ hèn nhát cầu xin thêm thời gian, họ chọn cái chết ngẩng cao đầu đúng với tư cách là một đạo nhân của Hoa Sơn.
‘Mình cảm thấy hơi lo.’
Có lẽ, khoảnh khắc mà hắn chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng đã trở thành hiện thực. Những người bình thường có xu hướng mất cảnh giác ngay khi mục tiêu của họ ở trong tầm mắt, nhưng Cung Vấn Liên là một người đàn ông khôn ngoan và trở nên lo lắng hơn vào những lúc này.
Bọn họ lặng lẽ đi theo Vân Nham đến nơi ở của Chưởng Môn Nhân. Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn – Huyền Tông đang đứng ở trước cửa đợi bọn họ.
“Xin chào Chưởng Môn Nhân.”
Cung Vấn Liên làm tư thế bao quyền trước và những người đi theo hắn đồng loạt cúi đầu làm theo
Vì đây đã là đường cùng của Hoa Sơn, nên hắn muốn lịch sự nhất có thể.
“Mọi người đến rồi. Đường xá hiểm trở, mọi người đã vất vả nhiều rồi.”
Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn – Huyền Tông, mỉm cười nhẹ nhàng và chào hỏi mọi người.
“Ta xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người trong lúc bận rộn thế này. Ta hy vọng mọi người hiểu rằng ta không thể xuống núi mặc dù như vậy mới phải phép.”
“Không sao đâu. Bọn ta tuy bận rộn nhưng sao có thể bận hơn Chưởng Môn Nhân đây? Đương nhiên là bọn ta phải đến đây rồi.”
Cung Vấn Liên cũng mỉm cười đón nhận những lời của Huyền Tông.
“Có việc gì hơn chuyện đó…?”
“Haha, làm gì gấp gáp vậy? Mọi người chắc đã mệt lắm rồi, cùng nhau dùng chén trà…”
“Chưởng Môn Nhân.”
Cung Vấn Liên ngắt lời Huyền Tông với giọng điệu lịch sự nhưng kiên quyết.
“Thật tốt khi thưởng thức trà và trò chuyện, nhưng bọn ta là những thương nhân nông cạn. Nên chỉ muốn thảo luận những vấn đề liên quan đến công việc trước.”
“Ừm.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Những thương nhân như bọn ta là những người giải quyết vấn đề trước rồi mới ăn uống sau. Ta hy vọng Chưởng Môn Nhân hiểu cho.”
“Tất nhiên rồi. Là ta không tinh ý.”
Huyền Tông bật cười và lặng lẽ nhìn các thương nhân.
“Ngài không cần phải kéo dài thời gian, hãy vào vấn đề chính đi.”
“Đa tạ.”
Cung Vấn Liên mỉm cười nhẹ nhàng.
“Lý do ta mời mọi người đến đây ngày hôm nay là để truyền đạt lập trường của Hoa Sơn.”
“Lập trường của Hoa Sơn?”
Huyền Tông thoáng nhìn Cung Vấn Liên.
Từ chuyển động nhỏ đó, Cung Vấn Liên đã có thể biết trước những gì sẽ xuất hiện tiếp theo.
“Ta đã thử mọi cách nhưng không tìm thấy ai cho Hoa Sơn mượn tiền. Nói cách khác, có lẽ bây giờ dù có dùng biện pháp nào đi chăng nữa thì cũng không thể trả lại tiền đúng hạn.”
“Ừm.”
Cung Vấn Liên cau mày trước lời nói của Huyền Tông.
“Chưởng Môn Nhân, chúng ta đã cho ngài thời gian đủ dài. Chúng ta cũng phải ăn thì mới sống được. Không thể để ngài khất nợ thêm nữa.”
“Đó là lý do tại sao ta nói điều này.”
Huyền Tông nhìn từng người và nói.
“Ta biết rằng không thể trì hoãn thêm nữa. Nhưng việc trả lại tất cả mười vạn lượng đúng hạn là việc không thể đối với Hoa Sơn. Cho nên là mong mọi người giúp đỡ.”
Huyền Tông làm thế bao quyền rồi cúi đầu xuống.
“Ta không thể trả hết số tiền đó nhưng ta có thể trả một phần. Vì vậy, nếu bất cứ ai ở đây đồng ý trì hoãn ngày trả nợ của mình, điều đó sẽ giúp ích cho Hoa Sơn rất nhiều.”
Mọi người đều sửng sốt trước việc Chưởng Môn Nhân cúi đầu và ngây người nhìn chằm chằm.
Bầu không khí bắt đầu có vẻ kì lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook