Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 28 Hoa Sơn gặp may rồi. (3)
Chapter 28. Hoa Sơn gặp may rồi. (3)
"Chưởng Môn Nhân!"
"Chưởng Môn Nhân! Người tỉnh lại đi."
Huyền Tông giật mình mở mắt ra.
Là mơ sao?
Ngay khi đứng dậy, cái rương vẫn còn ở trước mắt ông ta. May mắn thay đó không phải là giấc mơ.
"Vân, Vân Kiếm!"
"Vâng! Chưởng Môn Nhân!"
"Mau gọi mọi người đến đây. Lập tức chuyển cái rương đó đến phòng ta! Còn nữa, ra lệnh cho các đệ tử bảo vệ chặt chẽ xung quanh nơi đặt chiếc rương đó!"
"Vâng! Thưa Chưởng Môn Nhân!"
"Không, không! Ta sẽ trực tiếp điều lệnh! Ngay bây giờ!"
Huyền Tông hít thở sâu và đè nén lại sự phấn khích.
Vẫn chưa có gì chắc chắn cả. Để nắm bắt chính xác tình hình, cần phải kiểm tra xem những đồ vật trong đó có phải là hàng thật hay không.
Nhưng mà.
'Làm gì có chuyện không phải hàng thật!'
Nếu những đồ vật đó không phải là hàng thật thì tại sao lại bị chôn ở Liên Hoa Phong? Cùng với số tài sản khổng lồ kia.
‘Không, không! Không đâu! Dù vậy tất cả mọi thứ đều phải chắc chắn mới được.’
Cảm giác hy vọng và bất an cùng đan xen nhau trong cảm xúc của ông ta. Trong mấy chục năm gần đây, ông ta đã bao giờ xúc động như thế này chưa?
“Vân Kiếm!”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
"Vâng! Thưa Chưởng Môn Nhân."
"Mau đi theo hộ tống. Chúng ta phải mang đồ đạc xuống núi trước đã!"
"Vâng!"
Hình ảnh Thanh Minh xuất hiện trong tầm mắt Huyền Tông, ông ta ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Thanh Minh!"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân."
“Con đã vất vả rồi. Sau này hãy nói rõ mọi chuyện với ta nhé!"
“Vâng.”
Khi Thanh Minh lùi lại phía sau không nói lời nào, Huyền Tông vội vàng nâng toàn bộ hòm rương lên. Sau đó, ông ta yêu cầu Thanh Minh lần cuối.
"Con dẫn bọn trẻ trở về Bạch Mai Quan đi."
"Vâng.”
"Nào!"
Không lâu sau, Huyền Tông bắt đầu vận khinh công và xuống núi. Vân Kiếm đã gấp rút đuổi theo sau ông ta. Những đệ tử đời thứ ba trên Liên Hoa Phong ngơ ngác nhìn quang cảnh đó.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
"… Đúng đó."
Thanh Minh nở nụ cười mãn nguyện tiếng nhốn nháo hỗn loạn của bọn trẻ.
'Trước tiên cứ cỡ này là được rồi.'
Số vàng và những thứ cấp thiết trong rương lúc nãy chỉ là một phần mà Thanh Minh tìm được.
Sao hắn chỉ cho có một phần thôi á?
Cái đó không phải của Hoa Sơn mà là của Thanh Minh này… À, không phải vậy!
'Có câu ăn nhanh thì khó tiêu mà.'
Nếu cho một người đang trong tình trạng sắp chết đói ăn ngay những thứ như thịt cá khó tiêu thì cơ thể sẽ không thể chịu đựng được. Bằng chứng không phải là tình huống vừa rồi dù chỉ mới nhìn thấy một phần đồ vật thôi mà đã khiến Chưởng Môn Nhân bất tỉnh sao?
Không nhất thiết phải để ông ấy chịu nhiều cú sốc tinh thần như vậy.
Theo phán đoán của Thanh Minh, Hoa Sơn hiện tại không có khả năng đảm đương các đồ vật bên trong chiếc rương. Không thể nào yêu cầu một người mắc bệnh nan y phải đứng dậy chạy ngay lập tức. Đầu tiên, phải từ từ tập đi lại từng bước.
Tất nhiên đây phải là những ‘bước đi’ trên lập trường của Thanh Minh, chứ tuyệt đối không phải là ‘bước đi’ trên lập trường của bọn họ.
Ngay lúc đó, Nhuận Tông đã đến gần Thanh Minh và nói một cách cẩn thận.
"Sư đệ."
"Hả?"
"Không phải Chưởng Môn Nhân bảo chúng ta phải quay lại Bạch Mai Quan sao?"
Thanh Minh gật đầu.
“Đúng thế.”
"Nhưng hình như bộ dạng đệ không ổn lắm nhỉ?"
"Ừm, ta biết rồi."
Thanh Minh vẫy tay.
'Ta mà không nói ra thì đệ biết chắc?'
Tình trạng của cơ thể này bẩm sinh đã yếu rồi.
'Phải chăm chỉ rèn luyện hơn.'
Không còn cách nào khác. Cơ thể của Thanh Minh trong quá khứ luôn khiến hắn có cảm giác rất rõ ràng về sự tiến bộ gần như hoàn hảo, nhưng bây giờ nó không thể đạt đến tiêu chuẩn đó. Cũng chỉ vì cơ thể hiện tại của hắn đã khác xa trong quá khứ.
Bởi vì là lần đầu tiên cơ thể này luyện khí nên Thanh Minh mới phát hiện ra căn cốt bẩm sinh quý hiếm nhưng chỉ có thể sử dụng ở mức độ vừa phải thôi đúng không? Nếu như làm tốt hắn sẽ được gọi là võ thần chứ không phải kiếm tôn nữa.
"Khuôn mặt đệ nhìn như sắp chết ấy nhỉ?"
“Không chết được đâu.”
"Thật sao?”
"… Muốn ta chết lắm à?”
Nhuận Tông ngay lập tức nhìn sang chỗ khác mà không trả lời.
Hả?
Lại còn ngậm miệng không nói à? Tên nhãi này thực sự muốn ta chết sao? Ánh mắt hắn thật đáng ngờ?
"Ta sẽ không chết đâu nên đừng có mong.”
"Mong đợi gì chứ. Hừm."
Thanh Minh lè lưỡi.
'E là một hai tháng trôi qua cũng sẽ không có tiến triển gì cả.'
Bệnh bẩm sinh không dễ hồi phục như vậy. Khi được chăm sóc trong trạng thái tĩnh dưỡng cẩn thận, ít nhất vẫn có thể lấy lại được cơ thể ban đầu sau hai tháng vất vả chứ. Hay là phải uống thêm thuốc bổ.
”Nhưng mà lúc này các ngươi có thấy biểu cảm của Chưởng Môn Nhân không? Vừa nhìn thấy thứ đó Chưởng Môn Nhân đã vô cùng giật mình, chắc không phải đồ vật bình thường rồi.”
"Nếu sống tốt thì ông trời sẽ phù hộ thôi. Vậy nên nhớ sống cho tử tế vào."
"……."
Nếu không phải do Thanh Minh không ban cái gọi là phước lành đó thì có lẽ người của Hoa Sơn đã lên đường luôn rồi. Nhưng không ai có thể nói ra lời đó cả.
Thanh Minh lén lút nhìn về phía Chưởng Môn Nhân vừa chạy xuống núi.
'Ta đã sắp xếp đến mức đó rồi thì hắn sẽ tự biết mà làm tốt thôi.'
Cũng không phải là đồ ngốc.
"Nào, đi xuống thôi."
"Phải vậy chứ, nhưng mà… Đệ đi đâu vậy?'
"Sao?"
"Nếu muốn xuống núi thì phải đi theo hướng này chứ nhỉ?"
Nhuận Tông chỉ xuống phía dưới.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Sao sư huynh cứ thích hỏi mấy câu hiển nhiên thế?”
"Nhưng mà sao đệ lại đi lên trên?”
"Chậc chậc chậc."
Thanh Minh lè lưỡi nhìn Nhuận Tông và nói.
“Sư huynh.”
"… Hả?"
"Để trở thành cao thủ, tư duy phải linh hoạt. Đừng nghĩ rằng hướng đi chỉ có một là con đường phía dưới. Hướng lên núi cũng là một trong những con đường đi ra khỏi đây.”
'Nói nhảm gì vậy, tên tiểu tử này!'
"Nào. Chưởng Môn Nhân đã nói rồi, chúng ta phải làm những gì cần làm chứ. Mười người về chót hôm nay sẽ không có cơm ăn. Mau chạy nhanh đi!"
Chân của Nhuận Tông bắt đầu chạy về phía đỉnh núi mà không có bất mãn nào. Và những đứa trẻ khác cũng hoảng sợ và hỗn loạn chạy về phía đỉnh núi.
'Tên nhãi quỷ quái đó!'
'Nhưng cho dù có quỷ quái thì sao chứ! Có ai quản được nó đâu.'
Thanh Minh nhìn những đứa trẻ chạy ra từ Liên Hoa Phong bằng tất cả sức lực của mình thì mỉm cười và quay đầu lại.
"Trước tiên thì ta đã tặng món quà đầu tiên cho hậu nhân rồi.”
Lần sau còn phải chuẩn bị gì nữa nhỉ?
Những đồ vật lấy ra từ mật thất vẫn còn rất nhiều. Số vàng để trong hòm rương kia còn không bằng một phần mười so với số tài sản có trong mật thất mà hắn tìm được.
Thanh Minh liếc mắt nhìn lên bầu trời. Dường như Chưởng Môn sư huynh đang nhìn hắn với khuôn mặt méo mó.
“Ôi trời. Cũng đâu phải một mình đệ nuốt hết đống tiền đó?”
Đệ chỉ lấy vừa phải thôi. Vừa phải thôi. Nhé?
"Hì hì."
Thanh Minh cười tủm tỉm và chạy theo bọn trẻ.
* * *
“Là đồ thật.”
Huyền Tông cảm thấy tim mình đập thình thịch. Đó là câu trả lời đương nhiên phải xuất hiện, và dù đã dự đoán trước nhưng cú sốc này cũng không giảm đi một chút nào.
Vị Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn không giấu được sự run rẩy và hỏi lại.
"Chắc chắn không?"
"Vâng, đệ chắc chắn. Tất cả sổ sách rõ ràng đều là hàng thật và cũng đã bảo đảm được chứng từ tài sản. Chưởng Môn Nhân!"
"Ô hô! Ô hô hô!"
Huyền Tông nghĩ mình phải nói điều gì đó, nhưng ông ta không thể nói được lời nào. Và chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn như gió thổi.
"Ô, sao chuyện này có thể xảy ra……."
“Được rồi! Được rồi! Chưởng Môn Nhân!"
"Hơ… hơ hơ hơ hơ.”
Dù đã cố gắng chịu đựng nhưng ông vẫn cứ phát ra tiếng cười khàn khàn.
Trước lúc Hoa Sơn sắp gặp đại nạn, thì những thứ quý giá này lại tình cờ được phát hiện vào đúng thời điểm như vậy sao?
Nếu nó được phát hiện muộn dù chỉ một tuần thì sao?
Chỉ nghĩ thôi ông ta cũng không chịu nổi.
'Thì ra ông trời đã chịu phù hộ chúng ta rồi.'
Không, không phải ông trời. Chính tổ tiên của Hoa Sơn đã phù hộ chúng ta.
Thật ra đều giống nhau.
Huyền Tông nhắm chặt mắt. Dù là thế lực nào giúp đỡ thì ông ta cũng không thể che giấu sự xúc động mãnh liệt này.
"Vậy có thể chứng minh được nội dung của sổ sách không?"
"Đây là dấu chứng từ của quan phủ. Đương nhiên là đủ để chứng minh rồi! Ngay bây giờ, người có thể giành lại sản nghiệp kinh doanh của Hoa Sơn tại Hoa Âm bao gồm cả Thái Hòa Lâu."
"Tốt. Tốt lắm."
Đây chính là một kỳ tích.
Ông ta cứ ngỡ một tuần sau là Hoa Sơn sẽ sụp đổ. Nhưng mà, chỉ cần có giấy chứng từ và sổ sách này thì không những có thể bảo vệ toàn bộ Hoa Sơn mà còn có thể tìm lại được tất cả các sản nghiệp kinh doanh tại Hoa Âm.
Thật sự là một đặc ân lớn lao.
Huyền Linh - người chịu trách nhiệm về mảng sổ sách kinh tế của Hoa Sơn cười khúc khích.
"Sẽ không có chuyện đó Hoa Sơn bị cướp đi đâu, cho dù đống sổ sách này là hàng giả thì bọn chúng cũng không thể động đến chúng ta. Bởi vì số vàng trong hòm rương này đã vượt quá mười vạn lượng rồi. Chúng ta có thể trả hết tất cả số tiền nợ.”
"May quá. Thật may quá.”
"Chỉ với số tiền này, ta có thể giải quyết tất cả vấn đề tài chính của Hoa Sơn ngay lập tức. Và nếu như có thể lấy lại sản nghiệp từ chúng, chúng ta cũng không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc trong tương lai nữa."
Tiếng nói được phát ra từ miệng của Huyền Linh. Bây giờ không khác gì những âm thanh ngọc ngà khi lọt vào tai Huyền Tông cả.
"Không chỉ có thế."
Các Chủ Võ Các Huyền Thương nhẹ nhàng mỉm cười.
"Thất Mai Kiếm quả nhiên cũng là hàng thật. Có lẽ sẽ phải nghiên cứu thêm một chút nữa, nhưng cho đến bây giờ khi đệ đã kiểm tra thì vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường cả. Nó vẫn mang trong mình những điểm nổi bật của võ công Hoa Sơn, đó là nhanh chóng và uyển chuyển."
"Ồ ồ."
"Đặc biệt là sự xuất hiện Lạc Hoa Kiếm. Lạc Hoa Kiếm không đòi hỏi người học võ phải khổ luyện như Thất Mai Kiếm, nhưng nó có chính là tiền đề để rèn luyện căn cốt cứng rắn trước khi học Thất Mai Kiếm. Nó sẽ trở thành quá trình giao hoán để chuyển từ Thất Mai Kiếm sang Chân Lục Hợp Kiếm."
"Thì, thì ra là vậy."
"Ngoài ra, có vẻ Trúc Diệp Thủ, Ám Hương Phiêu và Thất Tinh Bộ tất cả đều là hàng thật."
Huyền Tông gần như không tỉnh táo nổi.
Nói một cách thô thiển. Thì bộ dạng ông ta bây giờ chẳng khác gì bị dọa cho ngốc luôn rồi cả.
"Thất Tinh Bộ không phải là bộ pháp cơ bản bắt nguồn cho toàn bộ võ công của Hoa Sơn sao. Nếu có thể cho bọn trẻ học, chúng ta có thể truyền thụ võ công một cách chỉnh chu chứ không phải làm xáo trộn mọi thứ lên như từ trước đến giờ".
"Ngay cả chúng ta là sư phụ cũng vậy mà?"
"Tất nhiên rồi. Chưởng Môn sư huynh.”
"Đây chính là hồng phúc của Hoa Sơn. Là phước lành.”
Ngay lúc đó, Huyền Thương dò xét ánh mắt của Chưởng Môn Nhân và hé miệng như thể muốn nói điều gì đó nhưng rồi ngậm lại không nói nữa.
Và Huyền Tông đã không bỏ lỡ dấu hiệu đó.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, không. Là đệ nghĩ nhiều thôi.”
"Hay là những bí kíp này có vấn đề gì à?”
"Tuyệt đối không phải như vậy. Bí kíp là thật. Đệ có thể đảm bảo điều đó bằng tên của mình."
"Vậy thì may quá."
Khi Chưởng Môn Nhân gật đầu, Huyền Thương cũng lộ ra một nụ cười.
"Các đệ tử đời thứ ba đã phát hiện ra cái này đúng không?"
“Đúng rồi. Là tiểu tử tên là Thanh Minh, người mới nhập môn Hoa Sơn cách đây không lâu."
"Phải thưởng cho thằng bé."
“Đúng rồi. Phải thưởng chứ. Nhờ đứa trẻ đó mà Hoa Sơn…"
"Không phải thế. Chưởng Môn Nhân.”
Huyền Linh, người đảm đương tài chính của Hoa Sơn đã cắt lời của Huyền Tông ngay khi ông ta vừa mở lời.
"Đó là một đứa trẻ mới vào Hoa Sơn chưa được bao lâu. Liệu nó có bao nhiêu tình cảm với môn phái chúng ta chứ?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
"… Đúng vậy."
"Cho dù đứa trẻ đó không nhận ra giá trị của sổ sách và bí kíp võ công thì cũng không thể nào không biết giá trị của số vàng này. Nếu là đệ, đệ sẽ không quay đi báo với môn phái mà ngay khi mở rương ra. Đệ sẽ chôn rồi giấu đi."
Đó một lời nói vô tình. Chứng tỏ Huyền Linh đang rất kích động. Nhưng không có nghĩa là nó sai.
“Đúng thế. Ta đã không nghĩ đến chuyện đó."
"Thật đáng khen. Đệ rất tự hào và cũng rất cao hứng. Số vàng có thể nói là khiến lòng người lay động. Ngay cả khi đệ nhìn thấy đống tài sản này, đệ còn phải tự hỏi bản thân liệu đệ có thể nói ngay với Chưởng Môn Nhân hay không..."
“Ta sẽ nhớ câu nói đó.”
"… Nào, Chưởng Môn Nhân?"
Huyền Linh lại bắt đầu thể hiện sự ấu trĩ trẻ con. Nhìn khuôn mặt đó, Huyền Tông bỗng bật cười.
“Thì ra là vậy. Thật là đáng khen. Đúng vậy, Hoa Sơn đã nhận được phúc lành rồi."
Huyền Tông cười mãn nguyện.
Mặc dù đó là kết quả của sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nhờ có Thanh Minh mà môn phái có thể phát hiện ra cái rương này. Việc thay đổi suy nghĩ và nhận đứa trẻ vào Hoa Sơn là lựa chọn đúng đắn nhất đời này của Huyền Tông để cứu lấy Hoa Sơn.
“Huyền Linh.”
"Vâng, Chưởng Môn Nhân."
"Đệ nói đống sổ sách này là hàng thật đúng không?"
"Đệ có thể dùng cái cổ của mình để đánh cược."
“Được rồi. Vậy thì đã đến lúc chúng ta đứng lên rồi."
Khí thế nặng nề hiện ra từ đôi mắt của Huyền Tông.
Bây giờ là lúc để kết tội những kẻ đã lấy oán báo ân đối với Hoa Sơn.
"Tất cả những kẻ liên quan đến an nguy của Hoa Sơn."
Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn - Huyền Tông duỗi thẳng vai ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook