Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 25 Ngươi đến từ Tông Nam sao? (5)
Chapter 25. Ngươi đến từ Tông Nam sao? (5)
‘Bắt đầu từ xung quanh trước vậy.’
Hắn không thể để ngàn lần tính, một lần sai được.
Thanh Minh lắc đầu rồi quay đi. Hắn phải đảm bảo rằng bản thân đã sẵn sàng tránh mọi cái bẫy có thể kích hoạt khi hắn mở cửa.
Nếu là sư huynh thì huynh ấy sẽ lắp đặt bẫy để phòng hờ kẻ nào đó đột nhập vào mật thất và muốn mở cánh cửa này. Vì huynh ấy vốn là người rất cẩn trọng.
‘Không thấy gì hết vậy.’
Khi xác định không có cơ quan nào, ánh mắt của Thanh Minh dán chặt vào phần trên của hành lang.
Có một cái lỗ to vừa đủ một nắm tay của trẻ con. Và không chỉ có một, mà có đến hàng chục cái lỗ như vậy cách đều nhau.
“Chậc.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Có lẽ ban đầu có những viên Dạ Minh Châu gắn ở đấy. Và nơi đây không phải một hành lang tối tâm như bây giờ mà là một hành lang sáng sủa.
Mỗi lần hết tiền, họ lại lôi chúng ra bán từng viên một. Mỗi lần như vậy, hành lang này càng ngày càng tối hơn.
Mỗi lần bước vào, nhìn hành lang ngày càng tối dần như thế, Chưởng Môn Nhân đã nghĩ gì nhỉ? Phải chăng ông ta nghĩ rằng tương lai của Hoa Sơn cũng giống như hành lang ngày càng tối tăm?
“Aaa.”
Thanh Minh gãi đầu.
“Có lẽ không thấy điều này sẽ tốt hơn.”
Nặng. Rất nặng.
Hắn biết chứ. Hắn không phải đồ ngốc.
Chỉ vì Chưởng Môn Nhân và các đệ tử của ông ta không thể hiện gánh nặng của mình không có nghĩa là không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Mọi người có lẽ giờ đây không thể ngủ ngon vì sức nặng của cái tên Hoa Sơn và áp lực rằng Hoa Sơn có thể sụp đổ ở thế hệ của họ.
Họ đã chịu áp lực như vậy cả đời rồi.
‘Thật không công bằng.’
Việc này xảy ra không phải chỉ có một mình hắn. Trên thực tế, đúng là hắn được mệnh danh là Mai Hoa Kiếm Tôn và nâng cao danh tiếng của Hoa Sơn, nhưng những sự kiện lớn nhỏ của Hoa Sơn không phải do hắn mà là do quyết định của Chưởng Môn Nhân và các trưởng lão.
Thật bất công khi mọi người cùng nhau gây ra chuyện này nhưng chỉ có Thanh Minh phải dẹp loạn sau đó?
Thanh Minh nghiêng đầu.
Không có tay cầm trên cửa. Một vết nứt dài ở giữa cho hắn nghĩ rằng đó là một cánh cửa, nhưng nếu không có nó thì dễ dàng nghĩ đây chỉ là một bức tường.
“Mấy đường nứt trên đây là gì đây?”
Vết nứt dài ở giữa là dấu hiệu cho thấy các cánh cửa đã được khóa lại với nhau. Vậy những đường vẽ theo chiều ngang dọc này có ý nghĩa gì? Trông như thể ai đó dùng kiếm chém lên.
“... Đây có đúng là cửa không nhỉ?”
Thanh Minh đặt tay lên một thứ không biết là tường hay là cửa, và lặng lẽ để chân khí của mình chảy vào bên trong. Nhưng ngay lập tức, hắn không còn cách nào khác ngoài rút tay ra.
“Điên thật.”
Năng lượng của hắn không thể lan rộng. Điều này không thể xảy ra với một tảng đá bình thường. Có điều gì đó đáng sợ ngay đằng sau cánh cửa này.
Vạn Niên Hàn Thiết.
Thanh Minh tặc lưỡi và tiến lại gần cửa.
Hắn gác lại những lời phàn nàn đó. Bây giờ đến lúc hắn thử mở cánh cửa.
“Nhưng mà… cái này mở thế nào?”
Độ dày của nó ít nhất cũng một gang tay.
“... Chắc bọn họ tiêu hết tiền vào đây rồi.”
Chắc họ đã xây mật thất bằng Vạn Niên Hàn Thiết và bao quanh đó bằng một lớp đá.
“Thì ra đây là lý do vì sao Chưởng Môn Nhân không thể mở nó ra.”
Dù là Vạn Niên Hàn Thiết đi chăng nữa.
Nếu nấu chảy nó để rèn thành một thanh kiếm, nó có thể được sử dụng để tạo ra bảo kiếm vang danh thiên hạ. Và nếu chế tạo nó thành áo giáp, nó là kim loại tốt nhất trên đời sẽ làm thành bộ giáp vô song không gì có thể xuyên thủng.
Và nếu cùng một trọng lượng thì nó sẽ là một bảo vật còn đắt hơn cả vàng. Nhưng hắn lại không ngờ có thể dùng Vạn Niên Hàn Thiết để tạo ra cả một mật thất.
“Hahaha.”
Tùy vào cách suy nghĩ, Chưởng Môn Nhân có vẻ hơi ngốc khi đã để thứ kim loại đắt tiền này như thế.
Tuy nhiên, Thanh Minh đã hiểu tại sao Chưởng Môn Nhân không thể chạm vào mật thất. Vạn Niên Hàn Thiết thực sự là kim loại cứng nhất trên thế gian. Việc cắt bỏ điều này là không thể ngay cả đối với Thanh Minh hiện tại.
Nếu đây là Vạn Niên Hàn Thiết với độ dày một gang tay thì chỉ có Thanh Minh vốn là Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ mới có thể mở được. Vì vậy bây giờ phải mời đệ nhất cao thủ thì may ra mới được.
Nhưng mà liệu một người như vậy có rút lui sau khi thấy kho báu này bị không?
‘Tuyệt đối không có chuyện đó.’
Nếu Hoa Sơn còn lại mỗi răng mà có bảo vật thì bản thân nó sẽ trở thành tội chết. Người có sức mạnh không để kẻ yếu bán bảo vật một cách chính đáng. Dù bằng bất cứ giá nào, họ cũng sẽ giành lấy bảo vật.
Nếu người ngoài được đưa vào đây một cách lơ là thì Hoa Sơn có thể bị phá hủy.
‘Sự lựa chọn của Chưởng Môn Nhân không phải là một lựa chọn tồi. Đưa cao thủ đến để giải quyết khó khăn trước mắt cũng giống như gọi hổ để tránh sói.’
Những gì bên trong rất quan trọng, nhưng Vạn Niên Hàn Thiết tự nó đã là một kho báu. Với trọng lượng như thế này của Vạn Niên Hàn Thiết có le sẽ tương đương với một ngàn vạn lượng vàng.
“Vấn đề là ta cũng không thể mở nó...”
Khuôn mặt của Thanh Minh hơi méo mó.
Nếu là hắn của ngày xưa thì đến Vạn Niên Hàn Thiết cũng có thể cắt bằng tay không. Dù ai có nói gì đi nữa thì hắn cũng là Mai Hoa Kiếm Tôn! Đạt đến chí cực của kiếm…
“Thôi đủ rồi!”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hắn gạt bỏ những câu chuyện vô nghĩa trong quá khứ.
Thanh Minh trừng mắt nhìn những hoa văn lộn xộn được khắc trên tường. Đây là một cánh cửa, và vì Chưởng Môn sư huynh có thể ra vào nên phải có cách nào đó để mở được nó.
Võ công của Chưởng Môn sư huynh không cao hơn hắn bao nhiêu. Vì thế nếu chỉ tìm ra cách thì…
“Ơ? Đây là?”
Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp?
Hoạ tiết ở trên cánh cửa, à không! Đây là kiếm ngân!
Một số đường kiếm giống với Nhị Thập Tứ Tức Mai Hoa Kiếm Pháp. Và ngay khi manh mối được tháo gỡ, hắn rất nhanh có thể hiểu được toàn bộ đường kiếm khác.
“Đây là Trúc Diệp Thủ. Cái này là Mai Hoa Kiếm Quyết. Và cái này là Lục Hợp Kiếm.”
Từ hoạ tiết nông đến hoạ tiết đậm.
Những sáo lộ võ công không thể học được trừ khi là đệ tử của Hoa Sơn đã được khắc vào đây.
‘Vậy nên Chưởng Môn Nhân không thể mở được nó.’
Bởi vì Mai Hoa Kiếm Quyết và Nhị Thập Tứ Tức Mai Hoa Kiếm Pháp không còn được lưu truyền ở Hoa Sơn đương thời. Người biết võ công có thể đọc hiểu sáo lộ, nhưng không thể tạo ra võ công chỉ bằng cách nhìn vào sáo lộ.
“Độ sâu này là…”
Thanh Minh thở dài.
“Ra là Tử Hà Cang Khí.”
Dựa trên Tử Hà Cang Khí, tiếp theo là Lục Hợp Kiếm, Trúc Diệp Thủ và Nhị Thập Tứ Tức Mai Hoa Kiếm Pháp, cuối cùng kết thúc bằng Mai Hoa Kiếm Quyết.
Đây chính là cách mở cánh cửa.
Nếu làm theo đúng thứ tự như trong sáo lộ thì cửa sẽ tự mở ra. Hắn không hiểu sao họ có thể tạo ra thứ này bằng cách nào.
Hắn đã tháo được nút thắt.
Chỉ còn lại một vấn đề.
Hắn lấy sức đâu để thực hiện nó.
Thanh Minh trong quá khứ thì không có vấn đề gì. Không hẳn, những trưởng lão không phải Thanh Minh cũng có thể mở được nó một cách dễ dàng. Tuy nhiên, Thanh Minh hiện tại chỉ là một đứa trẻ thậm chí còn chưa thành thạo Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.
Về chiêu thức thì hắn vẫn có thể thi triển theo được. Nhưng kiếm quyết cần có nội công đủ mạnh để tung đòn và hiện tại điều đó đối với hắn là bất khả thi.
“Hầy.”
Thanh Minh thở dài.
‘Làm gì có chuyện không được chứ!’
Nếu không được thì cứ thử làm. Trên đời này không có việc gì là không có cách nào đạt được. Chỉ là nó có chút khó khăn thôi.
Thanh Minh nghiến răng và đặt hai tay lên đan điền.
“... Ta thực sự không muốn làm điều này.”
Hắn sẽ không biết điều đó nếu hắn đối mặt với kẻ thù sinh tử trước mặt. Hắn không muốn quá sức với những việc như thế này. Nhưng dù nghĩ như thế nào thì đây cũng là cách duy nhất.
“Có lẽ ta sẽ phải tĩnh dưỡng khoảng 1 tháng.”
Thanh Minh nghiến răng. Sau đó, sử dụng nội lực của mình chạm vào Tiên Thiên Nguyên Khí đang nằm ở phần sâu nhất của đan điền.
Tiên Thiên Nguyên Khí.
Sức mạnh mà con người có từ khi sinh ra đến nay.
Sức mạnh đó khác với nội lực.
Ngay cả khi mất hết nội lực, con người cũng không chết. Họ chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng vẫn sống được. Bởi vì nội lực là thứ do con người tạo ra.
Tuy nhiên, Tiên Thiên Nguyên Khí thì khác.
Con người đã mất đi Tiên Thiên Nguyên Khí thì không thể duy trì sự sống được nữa. Nói cách khác, Tiên Thiên Nguyên Khí có thể nói là sức sống duy trì sự sống của con người.
Người đã đạt đến cảnh giới của võ công mới có thể sử dụng Tiên Thiên Nguyên Khí để phát huy hết nội lực của mình. Tuy nhiên, Tiên Thiên Nguyên Khí là sức mạnh để duy trì sự sống. Nếu sử dụng nó lâu dài thì phải sẵn sàng trả giá.
Lạm dụng quá nhiều có thể dẫn đến cái chết.
Ngay cả khi sử dụng nó một cách hợp lý, nguyên khí cũng sẽ bị tổn hại và họ cũng sẽ không thể có cuộc sống bình thường trong vài tháng.
Hắn chỉ dùng một chút. Một chút thôi.
Chẳng phải việc Thanh Minh chết để cứu Hoa Sơn là vô nghĩa sao? Bây giờ Thanh Minh có lẽ là một nhân vật quan trọng hơn toàn bộ Hoa Sơn.
Lách tách.
Hắn kích thích Tiên Thiên Nguyên Khí thật cẩn thận. Không được để quá nhiều đi ra. Chỉ cần đủ để sử dụng! Thực sự chỉ cần đủ để sử dụng!
Tiên Thiên Nguyên Khí bị kích thích bắt đầu chuyển động, thức tỉnh và đẩy về đan điền.
Nó nhiều hơn hắn nghĩ.
Thanh Minh thổi bay những suy nghĩ xao lãng của mình và cằm lấy thanh kiếm.
Hắn có thể không?
Hắn nhất định phải làm được!
Bằng cách kết hợp Tiên Thiên Nguyên Khí và nội lực, một sức mạnh to lớn được tạo ra và nội lực chân thân được truyền đến toàn bộ cơ thể theo phương pháp hoạt động của Tử Hà Cang Khí. Nội lực bắt đầu chảy theo một con đường xa lạ làm rung chuyển toàn bộ cơ thể hắn.
“Ư!”
Một tiếng hét thoát ra khỏi môi hắn.
Mặc dù cơn đau khủng khiếp vẫn tiếp diễn nhưng toàn bộ cơ thể Thanh Minh lại phát sáng.
‘Chỉ một lần! Ta phải làm điều đó trong một lần.’
Một vệt màu tím xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.
Đây không phải thì triển võ công bình thường. Đó chỉ là việc hắn tái hiện một cách vụng về những võ công và sáo lộ mà đầu óc đã ghi nhớ bằng cơ thể không quen thuộc.
Vì vậy không có lần thứ hai.
Bàn tay của Thanh Minh di chuyển trên không trung như một tia sáng.
Một vệt màu tím xuyên qua cánh cửa.
Keng! Keng!
Tiếng cào cửa vang vọng khắp nơi. Hắn phải thi triển trọn vẹn các chiêu thức thật nhanh nhưng do hạn chế về thể trạng và nội lực nên chậm đi.
“Ư... Ưm.!”
Đan điền của hắn đau như sắp bị xé toạc.
Nhưng Thanh Minh không dừng lại và tiếp tục vung tay. Khi hắn cố thực hiện các động tác quá sức, các cơ của hắn như muốn rách ra, và mặt hắn cũng nóng bừng đến mức như muốn nổ tung.
‘Ta chính là Mai Hoa Kiếm Tôn!’
Nếu không đủ nội lực thì hắn cố gắng đến cùng.
Thanh Minh cắn môi để đưa ý thức quay về. Hắn cuối cùng cũng hoàn thành tất cả các sáo lộ.
Xoẹt.
Tay của hắn dừng lại trong không trung.
‘Được rồi?’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chân hắn run rẩy và ngực như muốn nổ tung, nhưng bây giờ hắn không còn sức lực để quan tâm đến cơ thể. Nếu cứ thế này mà cửa vẫn không mở ra được thì đúng là thất bại thảm hại.
Ngay lúc đó.
Két!
Hắn nghĩ mình nghe thấy một âm thanh chói tai kỳ lạ! Âm thanh của thứ gì đó mở ra.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa khổng lồ hơi nhích về phía trước.
“A!”
Mở được rồi!
Hắn tưởng cơ quan sẽ chuyển động Nhưng dù là cái đó thì ở đâu đó. Bây giờ vào trong kia..
“Phụt!”
Đột nhiên Thanh Minh nắm lấy bụng và cúi người xuống.
Máu từ miệng hắn chảy ra. Máu trào ra từ cổ họng hắn mạnh đến mức không thể khống chế.
“Chậc.”
Thanh Minh lấy tay áo lau miệng.
Có vẻ như cơ thể hắn bị thương nặng vì dùng Tiên Thiên Nguyên Khí nhiều hơn dự kiến.
Với tình trạng như hiện tại, hắn sẽ chịu nội thương ít nhất 2 tháng.
“Ha... thật khó để hồi sinh Hoa Sơn.”
Thanh Minh phun hết máu trong miệng ra, tặc lưỡi và dùng hết sức đẩy cửa mật thất.
Két!
Cánh cửa mật thất vốn đóng đã lâu, nay trái phải đều mở rộng.
“Để đệ kiểm tra xem Chưởng Môn sư huynh đã giấu gì trong đây nhé?”
Thanh Minh bước vào mật thất với nụ cười đầy ẩn ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook