Hoa Sơn Tái Khởi (Phần Mở Đầu)
-
Chapter 17 Hoa Sơn suy tàn là vì ta sao? (2)
Chapter 17. Hoa Sơn suy tàn là vì ta sao? (2)
“Tiểu tử đó nói vậy sao?”
“Đúng vậy, sư huynh.”
Vân Nham nhăn mặt một cách kỳ lạ. Vân Kiếm nghiêng đầu trước phản ứng bất ngờ của Vân Nham.
“Sư huynh không biết sao?”
“Làm sao ta biết được?”
“... Hơ. Đệ cứ tưởng Chưởng Môn Nhân cố tình thu nhận tiểu tử đó vào đây. Xem ra không phải vậy rồi.”
“Tình hình của chúng ta hiện ta không đủ nguồn lực để tìm kiếm kỳ tài mà. Là đứa trẻ đó tự tìm đến đây.”
“Chưởng Môn Nhân nói đứa trẻ ấy nhập môn sẽ là một sự đổi mới…”
Vân Kiếm dần nhỏ giọng.
Chưởng Môn Nhân đã từng nói sẽ không nhận đệ tử, nhưng lại chấp nhận đứa trẻ ấy. Thế nên hắn ta nghĩ chắc có nguyên nhân gì đó. Nếu không tại sao qua biến động lớn như thế Chưởng Môn Nhân vẫn đưa quyết định đó?
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Vân Kiếm thực sự không hiểu.
“Có điều gì chỉ mỗi Chưởng Môn Nhân biết ư…?”
“Không đâu. Đứa trẻ đó thật sự tự tìm đến đây.”
“... Chuyện lạ thế.”
Vân Nham càu nhàu.
‘Càng nghĩ càng thấy kì quái.’
Đột nhiên, một đứa trẻ lặn lội từ xa đến đây rồi nói muốn trở thành đệ tử của Hoa Sơn, chưa đến một ngày mà hắn đã làm được điều gì đó.
‘Chắc ta nghĩ nhiều thôi.’
Hắn ta tự hỏi liệu Thanh Minh có phải gian tế được môn phái khác cài cắm vào để phá hủy Hoa Sơn hay không, nhưng suy nghĩ đó có hơi cường điệu.
Đầu tiên, Hoa Sơn bây giờ không còn là một môn phái có giá trị mà ai đó nhất định phải phá hủy. Thứ hai, cho dù có ý đồ như vậy đi chăng nữa thì một đứa trẻ như hắn cũng gần như không thể có được năng lực đó.
Và nếu một đứa trẻ có tài năng như vậy tồn tại, chúng nên làm mọi cách để nuôi dưỡng và tu luyện hắn thay vì cài cắm làm gian tế và rồi mục nát ở đây.
“Nếu vậy, không phải tốt hơn là nên ngăn đứa trẻ lại bây giờ ư?”
“Cứ để yên đi.”
“Nhưng sư huynh.”
“Ta đoán lý do đệ không thèm dừng việc đó lại là vì đệ có chút kỳ vọng vào đứa trẻ đó, phải không?”
Thay vì trả lời, Vân Kiếm hơi cúi đầu.
“Ta biết rõ đệ nhọc công như thế nào, bổn phận của đệ là dẫn dắt các đệ tử, nhưng ta cũng biết rằng đệ đang gánh vác nghĩa vụ đó quá nhiều.”
“Không đâu. Sư huynh. Đệ chỉ là…”
“Không sao cả.”
Vân Nham cười nhẹ.
“Tất cả đều vất vả mà. Đệ không biết đứa trẻ đó đang nghĩ gì, nhưng theo phán đoán của đệ, nếu có ích cho chúng ta và Hoa Sơn thì đệ không nhất thiết phải ngăn chặn.”
Vân Kiếm ngẩng đầu lên nhìn Vân Nham.
“Đệ vẫn chưa khẳng định. Đứa trẻ đó…”
“Vân Kiếm.”
“Vâng, sư huynh.”
“Đứa trẻ đó bây giờ cũng là đệ tử của Hoa Sơn.”
Ánh mắt Vân Kiếm hơi dao động.
“Đệ đôi khi có thể sẽ thiên vị những đứa trẻ đã đến trước, làm sao ta có thể không biết? Tuy nhiên, dù đứa trẻ ấy có đến sau thì cũng là đệ tử của Hoa Sơn nên chúng ta phải chăm sóc nó.”
“... Là đệ suy nghĩ nông cạn.”
Vân Kiếm hơi cúi đầu.
“Nếu nó có vượt quá giới hạn thì đệ cứ ngăn chặn. Không phải đệ hiểu rõ Bạch Mai Quan hơn ta hay Chưởng Môn Nhân sao?”
“Vâng, thưa sư huynh.”
“Cứ vậy đi nhé.”
Khi Vân Kiếm rời đi, Vân Nham bình tĩnh rót trà vào tách.
‘Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ.’
Quả thực, một đứa trẻ khác thường đã đến đây.
Đứa trẻ này không thể che giấu sự hiện diện của mình dù chỉ một ngày nên chắc chắn sẽ mang đến những thay đổi mạnh mẽ. Sự thay đổi này sẽ là phúc hay là hoạ đối với Hoa Sơn, hiện tại Vân Nham vẫn chưa rõ.
Một điều nữa.
‘Thay đổi là cần thiết.’
Điều mà Hoa Sơn cần bây giờ là một làn gió mới. Lênh đênh trên biển khơi mà không có gió sẽ khiến bản thân lạc lối và chết đói. Cho dù không biết đích đến thì cũng phải ra khơi.
Dù điểm dừng cuối cùng là đảo hoang vẫn tốt hơn là chết bất động giữa biển khơi.
Vân Nham từ từ đưa tách trà lên miệng.
Hắn ta hy vọng rằng sự hiện diện của Thanh Minh sẽ là cơn gió thay đổi Hoa Sơn.
Tất nhiên, liệu hắn ta có thể giữ bình tĩnh khi gió biến thành bão hay không vẫn còn phải xem.
“Chắc chết mất.”
Tiếng rên rỉ phát ra từ khắp nơi. Hiển nhiên đều là của các đệ tử đời thứ ba.
‘Gì đây, tra tấn kiểu mới sao?’
Họ biết vận động như thế này là để tăng cường sức mạnh cơ bắp. Và Hoa Sơn không phải nơi có thể bỏ bê việc này. Ngay cả ở Thiếu Lâm, nơi có thể nói là nền tảng của tất cả võ công Trung Nguyên, việc rèn luyện sức mạnh vô cùng nghiêm khắc.
‘Nhưng cũng có mức độ nào thôi chứ.’
Nhuận Tông cúi đầu và nhìn vào bàn.
Rau xào được phục vụ như một món ăn kèm, nhưng tay hắn ta lại run đến mức không thể cho chính xác vào miệng và làm đổ thức ăn ra khắp bàn.
“Ư… Ta không thể ăn cơm đàng hoàng được.”
“Buổi chiều còn phải luyện kiếm, có khi nào làm rơi kiếm luôn không? Nếu đó là thanh kiếm thật mà ta lỡ vung mạnh làm nó bay đi thì chẳng phải sẽ có người bị thương sao?”
“... May mắn là ta không thể vung bằng sức mạnh như vậy”.
“Điều đó may mắn sao?”
Nhuận Tông thở dài.
‘Nói trước mặt hắn ấy. Trước mặt á.’
‘Nếu họ muốn phàn nàn thì chẳng phải họ nên làm điều đó trước mặt hắn sao? Nói sau lưng như vậy có ích gì?’
“Ta không thể làm gì được.”
“Đại sư huynh!”
Tiếng than khóc phát ra từ khắp nơi. Tuy nhiên, Nhuận Tông lặng lẽ nhặt rau xào.
Hắn ta có thể làm gì hơn khi ngay cả Vân Kiếm cũng đứng về phía Thanh Minh?
“Sư huynh, chuyện như thế này mà sư huynh…”.
“Chẳng lẽ lời nói của đại sư huynh lại không có trọng lượng sao?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ngay khi Nhuận Tông thở dài và định mở lời thì một giọng nói sắc bén của ai đó vang lên.
“Đúng là một đám nhiều chuyện tầm thường.”
Ánh mắt của những đệ tử đời thứ ba đang trong phòng ăn đồng loạt hướng về một phía.
“Chiêu Kiệt?”
Sự im lặng lấp đầy trong chốc lát. Chiêu Kiệt đang lặng lẽ ngồi ăn trong góc, nhận thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình nên mở miệng với giọng sắc bén.
“Đại sư huynh là người sai vặt của cá ngươi à? Muốn gì thì cứ trực tiếp đến trước mặt hắn mà nói.”
“... Không phải, bọn đệ…”
“Nếu không thể trực tiếp đến đối mặt với hắn thì các ngươi nên im lặng mà ăn đi. Nếu không thì không qua khỏi buổi chiều đâu.”
Nghe Chiêu Kiệt nói vậy, không một ai hó hé thêm nửa lời.
Đôi mắt của Nhuận Tông sáng lên khi hắn ta nhìn Chiêu Kiệt.
‘Thật kỳ lạ.’
Nếu là Chiêu Kiệt bình thường, hắn ta sẽ là người lớn tiếng nhất phàn nàn về Thanh Minh. Xét cho cùng, hắn ta cũng là người mạnh và có tiếng nói nhất trong số các đệ tử đời thứ ba mà?
Người khác khó có thể mở miệng phản đối khi ngay cả Chiêu Kiệt cũng âm thầm đứng về phía Thanh Minh.
Bộp.
Chiêu Kiệt bỏ đũa xuống đứng dậy và tiến lại gần Nhuận Tông.
“Đại sư huynh.”
“Hả?”
“Đệ có thể gặp riêng sư huynh một chút được không?”
“... Được chứ.”
Nhuận Tông cũng để đũa xuống và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Những đệ tử còn lại nghiêng đầu nhìn hai người rời khỏi phòng ăn.
“Ta không biết có phải nhìn lầm không nhưng mà…”
Khi hai người đến một nơi vắng vẻ, Nhuận Tông lên tiếng trước.
“Trông đệ khá sảng khoái nhỉ?”
Chiêu Kiệt giơ tay lên và xoa mặt mình.
“sư huynh thấy điều đó sao?”
“Đệ không giỏi che giấu cảm xúc mà.”
“Lần đầu đệ nghe thấy đấy.”
Chiêu Kiệt cười ngượng.
“Lăn lộn như thế mà vẫn còn cười ư?”
“... Sư huynh.”
“Sao?”
“Sư huynh nghĩ Hoa Sơn như thế nào?”
Nhuận Tông im bặt. Đó là một câu hỏi nhạy cảm cần được xem xét cẩn thận.
‘Câu hỏi khó đây.’
“Đệ chỉ cần như thế này rồi quay về nhà với gia môn thôi. Không phải sư huynh định ở đây sao?”
“Đúng như vậy.”
Nhuận Tông im lặng gật đầu.
Hắn ta đã quyết định ở lại đây rồi. Những đệ tử khác còn chưa có lựa chọn, nhưng hắn ta sẽ trở thành đệ tử chính thức của Hoa Sơn, sống chết cùng tông môn.
“Sư huynh có nghĩ Hoa Sơn sẽ có tương lai không?”
“Thật hổ thẹn. Đó không phải điều đệ có thể nói ra một cách tùy tiện như vậy.”
“Đệ từng nghĩ là không.”
“...”
Đó không phải là điều đáng nói nhưng Nhuận Tông không thể lên án Chiêu Kiệt. Vì hắn ta cũng có suy nghĩ tương tự như vậy.
“Đệ từng nghĩ? Vậy giờ đã thay đổi rồi ư?”
“... Một chút.”
“Khác sao?”
“Tuy bị ép buộc tham gia tập huấn nhưng đệ nhận ra được giác ngộ ra được một điều. Đệ chưa bao giờ tập luyện bản thân đến giới hạn như thế.”
Chắc là vậy.
Nhuận Tông vô thức gật đầu. Hắn ta cũng chưa từng tập luyện như thế này. Hắn ta luôn nghĩ mình đang cố gắng, nhưng chưa bao giờ tự thúc đẩy mình đến mức tay chân run rẩy như bây giờ.
“Nhưng tên tiểu tử đó có vẻ không mệt chút nào, mặc dù hắn làm gấp đôi những gì chúng ta đã làm.”
Không phải gấp đôi vất vả đâu nhỉ.
Số lần tập của hắn cũng đã gấp đôi bọn họ. Nếu tính cả trọng lượng thì cường độ tập luyện sẽ còn tăng hơn nữa. Nhuận Tông vô cùng kinh ngạc khi thấy Thanh Minh tập luyện trong khi mang theo một bao cát nặng hơn trọng lượng của chính mình.
“Cũng có thể vì nó mạnh. Nó còn trẻ hơn chúng ta. Nhưng có lẽ nó mạnh không phải vì sinh ra đã thế mà là nhờ tập luyện nên mới vậy chăng?”
“Đệ nói đúng.”
“Sư huynh. Đệ nghĩ rằng đệ sẽ không thể trở nên mạnh hơn ở Hoa Sơn. Mặc dù đệ không biết có thể tự hào về sức mạnh của mình ở đâu nhưng cũng không nghĩ bản thân có thể trở thành một cao thủ mà cả thiên hạ biết đến.”
“Tiểu Kiệt.”
“Sư huynh, hãy nghe đệ nói hết.”
“...”
Chiêu Kiệt nuốt nước bọt nói tiếp.
“Nhưng sau khi nhìn hắn, đệ nhận ra mình đã sai. Nói trắng ra, liệu ở độ tuổi của chúng ta có người nào có thể so sánh được với hắn?”
Không có.
Chắc chắn không có.
Mặc dù Nhuận Tông không phải là người giỏi nhất trong các đệ tử đời thứ ba về võ công, nhưng hắn ta vẫn tự tin vào khả năng của mình. Hắn ta cũng tin rằng dù có gia nhập cùng các đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang thì hắn ta cũng sẽ không bị tụt lại quá xa.
Nhưng con quái vật đó đã lật đổ Nhuận Tông bằng một ngón tay và hất Chiêu Kiệt, người khỏe hơn hắn ta, lên trần nhà.
Làm gì có con quái vật nào khác như thế?
“Học võ công nào không quan trọng, quan trọng là học như thế nào. Nghe qua thì đó chỉ là một câu nói sáo rỗng, và có vẻ hay tại. Nhưng khi nhìn hắn ta, đệ nhận ra những lời đó đúng. Sư huynh, đệ muốn cố gắng hết sức mình.”
“... Ta cũng vậy.”
Chiêu Kiệt gật đầu mạnh.
“Vì vậy, sư huynh hãy đốc thúc bọn trẻ. Không biết chừng đây là cơ hội để Hoa Sơn ở thế hệ chúng ta có biến đổi lớn. Dù có thể hơi bất công và khó chịu nhưng bây giờ chúng ta phải đi theo tiểu tử đó.”
Nhuận Tông nhìn chằm chằm Chiêu Kiệt.
Chiêu Kiệt có kỹ năng xuất sắc, có lẽ do hắn ta xuất thân là con của thương gia nên có khả năng nắm bắt dòng chảy của mọi thứ xung quanh. Nếu một người như vậy trở thành một thương gia, hắn ta chắc chắn sẽ thành công. Nếu một người như thế đã nói như vậy…
“Vậy cứ thử xem.”
“Sư huynh!”
“Đệ nói đúng. Cứ như bây giờ thì không có cháo mà húp. Ta đã quyết định sống chết cùng Hoa Sơn. Bất cứ việc gì có thể giúp ích được Hoa Sơn, ta đều sẽ làm.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chiêu Kiệt gật đầu trước lời nói dứt khoát của Nhuận Tông.
“Nhưng nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Chỉ là vì hôm qua tiểu sư đệ mới đến mà thôi…”
“Bởi vì hắn không phải tiểu sư đệ thông thường.”
“Đúng vậy.”
Hai người nhẹ nhàng mỉm cười rồi quay về. Cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc. Vấn đề bây giờ là họ có thể trấn an bọn trẻ đến đâu.
“Tiểu Kiệt.”
“Vâng, sư huynh.”
“Chúng ta thật sự có thể mạnh hơn sao?”
“Đệ có thể chắc chắn với sư huynh một điều.”
“Hửm?”
“Nếu không thể mạnh hơn thì chúng ta có thể tập luyện chăm chỉ hơn.”
“... Quả là một lời trấn an hay ho.”
Cả hai vừa nói chuyện vừa quay lại phòng ăn. Và cho đến giây phút đó, hai người vẫn không nhận ra rằng có một ánh mắt đang dõi theo họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook