Hoa Mộc Miên Trong Gió
-
Chương 48:
Gió mát trăng thanh, tôi nhìn đôi mắt sáng quắt của Lâm Cảnh Nghi có khi còn sáng hơn sao trên trời kia có chút không biết làm sao? Không lẽ Lâm gia thực sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn sao? Tôi còn chưa kịp hỏi xem mình có thể giúp gì được hay không, đã thấy Lâm Cảnh Nghi tự nhiên lại cuối đầu cười. Anh ta cười cũng không phải vấn đề gì lớn lao, nhưng vấn đề là cái kiểu cười của anh ta làm tôi muốn nổi da gà, một đại nam nhân còn là một đại nam nhân lúc nào cũng lạnh lùng một cách khô khốc như anh ta có thể cười kiểu e thẹn như vậy sao. Tôi ngu người luôn rồi. Sau màn cười làm tâm tôi chấn động Lâm Cảnh Nghi ngước mắt nhìn tôi hỏi:
- Em đang quan tâm tôi sao?
Anh ta gọi tôi là gì nhỉ? "Em"? Đến cách xưng hô cũng đổi luôn rồi. Nhớ lại đi, cách đây mấy tháng khi anh ta cầu hôn tôi, còn không có dịu dàng như bây giờ, giọng anh ta lúc đó có khi còn khô hơn cả đất ở Châu Phi, lạnh hơn cả băng ở Bắc cực. Tình hình Lâm gia chắc đã khó khăn lắm rồi. Mà anh ta vừa hỏi tôi đang quan tâm anh ta sao? Có lẽ là vậy nhỉ? Tôi liền nhìn anh ta gật gật đầu. Rồi lại nữa rồi, Lâm Cảnh Nghi tự nhiên lại cúi đầu e thẹn rồi. Tôi nhìn anh ta dè dặt hỏi:
- Lâm gia dạo này có khó khăn gì sao?
Lâm Cảnh Nghi ngước mặt nhìn tôi cười, nói qua một chút, Lâm cảnh Nghi cười không những đã là một chuyện lạ, mà cái kiểu cười nhẹ nhàng thế này thì đúng là không biết tai họa gì chuẩn bị tới đây. Anh ta nhìn tôi lắc lắc đầu. Tôi muốn xoay người tìm Tô Tranh, thật sự không muốn đứng cùng Lâm Cảnh Nghi một chút nào hết. Thử nghĩ xem, công việc anh ta không có vấn đề, Lâm gia cũng không có khó khăn, vậy lời giải thích duy nhất cho những biểu hiện lạ lùng của anh ta là... bị ma nhập. Tôi cũng là một hồn ma đấy, nhưng tôi thật sự sợ hãi nha.
Tô Tranh dường như nghe được tiếng lòng của tôi, nhìn cô ấy từ từ đi về phía tôi mà lòng tôi cản thán vô cùng, không hổ danh là tri kỷ nha. Tôi cười toe toét nhìn cô ấy, hoàn toàn bơ luôn Lâm Cảnh Nghi, cũng may khi Tô Tranh vừa đến chỗ tôi, thì một người giúp việc Lâm gia chạy lại gọi Lâm Cảnh Nghi vào trong nhà chính. Tôi nghe loáng thoáng hình như ông nội anh ta gọi, hình như đã có khách ra về cần anh ta đi tiễn. Tô Tranh thấy tôi cười toe toét liền hỏi tôi có chuyện gì, tôi lắc đầu ôm chầm lấy cô ấy, cảm thấy từ khi sống lại lần nữa cuộc sống này hạnh phúc đến bất ngờ.
Buổi sáng ngày kế tiếp, tôi tranh thủ dậy thật sớm, mặc dù bộ phim này cũng quay được kha khá cảnh rồi nhưng hôm nay mới là lễ khai máy chính thức của bộ phim này. Nếu như lúc trước ở nông thôn, những cảnh quay kia không mấy phức tạp, diễn viên cũng không có mấy người thì những cảnh quay trong thành phố mới là trọng điểm, số lượng diễn viên có thể nói là gấp năm lần lúc trước. Đại đa số những cảnh quay ở đây được quay tại đại học A, cũng là trường đại học lúc trước Trịnh Kiều Vi học, là đại học hàng đầu của thành phố này.
Tôi và Lê Na rời nhà lúc sáu giờ sáng, Tô Tranh hôm nay phải đến công ty làm việc rồi nên không theo chúng tôi được nữa, thời gian trước coi như là khoảng thời gian tiêu sái thoải mái cuối cùng của cô ấy. Nghĩ tới đây, tôi bỗng chốc hết sức sống, không biết khi nào sẽ đến lượt mình đây. Trần gia không thể không có tôi, mặc dù nói là sẽ thuê một CEO bên ngoài đến quản lý, nhưng bản thân tôi cũng phải đến công ty một thời gian để nắm tình hình.
Trường học cách Trịnh gia cũng không xa, ngồi xe tầm ba mươi phút đã đến nơi. Lê Na xuống xe trước nhìn đông nhìn tây để nắm tình hình, cô ấy không phải là sinh viên trường này mà học ở một trường đại học khác cách Trịnh gia còn gần hơn.
Tôi thật ra cũng không có ấn tượng gì mới hoàn cảnh ở đây, dù gì tôi cũng không phải là Trịnh Kiều Vi trước kia. Tuy nhiên, lại có nhiều sinh viên ở đây ấn tượng với Trịnh Kiều Vi nha, bằng chứng là khi tôi bước xuống xe đã có rất nhiều bạn sinh viên cả nam lẫn nữ xung quanh nhìn về phía bên này. Tôi nghe họ nhắc đến tên tôi, nghĩ cũng đúng, mặc dù bọn họ không biết gia thế của Trịnh Kiều Vi, nhưng việc học cùng trường với một cô gái xinh đẹp như vậy nếu không có ấn tượng gì thì mới là chuyện lạ.
Lê Na liên hệ với đoàn phim xong liền dẫn tôi qua đó, bên này mọi người cũng tập trung, lần này quay lại đoàn phim diễn viên duy nhất mà tôi quen là Tưởng Huy, còn lại là những gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng đều có chung một đặc điểm đó là toàn trai xinh gái đẹp, nhìn thôi cũng có thể thấy một bầu trời thanh xuân.
Tôi không cần tìm đã thấy Ngô Dật Hiên đang đứng nói chuyện với đạo diễn ở hàng đầu tiên. Cứ nghĩ mình đi sớm, hóa ra tôi chính là người đến trễ nhất, thật ngại ngùng. Tôi cúi đầu đi đến bên cạnh Ngô Dật Hiên, nói xin lỗi với mọi người. Tôi về thành phố hai ngày, thần thái tươi tỉnh, lại quay về với tính cách hoạt bác khiến không ít người trong tổ quay phim phải cảm thán. Ngô Dật Hiên nghe thấy giọng tôi liền quay đầu nhìn về phía bên này, tôi cũng vui vẻ cười chào anh ấy. Giống hệt như lúc trước, mỗi ngày đến đoàn phim việc đầu tiên sẽ là đến trước mặt anh ấy báo danh sau đó mới đi tìm ghế ngồi. Mặc dù Ngô Dật Hiên chỉ nhìn thoáng qua, dường như chỉ là một cái liếc mắt trong tích tắc, nhưng tôi có cảm giác cái liếc mắt này thật đặc biết, hoàn toàn không còn cảm giác lạnh nhạt xa cách như lúc trước nữa.
Tôi cúi đầu cười cười, không nghĩ tới vậy mà lại có người muốn gây chuyện với tôi rồi. Không biết cụ thể là người nào, chỉ nghe được đây là chất giọng của một phụ nữ còn khá trẻ chắc là ở hàng thứ ba thứ tư gì đấy. Người này nói tôi ngày đầu tiên đã đến muộn, nếu cô ta dùng ngữ điệu bình thường để nói thì chắc cũng chỉ là một kiểu than vãn, nhưng ngữ điệu của cô ta đầy âm dương quái khí khiến người khác không thể ko nghĩ cô ta muốn gây chuyện. Thật ra tôi chỉ là người đến sau cùng chứ không phải là đến muộn, bây giờ đến thời gian làm lễ vẫn còn hơn mười phút. Thật tình mọi người không thể chung sống hòa bình với nhau được hay sao nhỉ? Tôi thở dài một hơi, lựa chọn cách xử lý quen thuộc là bơ đi, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có không ít sinh viên của đại học A đang vây xem. Không những vậy, có vài bạn nam còn phấn kích la lớn: Vi Vi cố lên, em ủng hộ chị. Trời à, tôi nghĩ đây có được gọi là fan không nhỉ? Tôi nhìn họ mỉm cười đáp lại. Tự nhiên thấy sóng lưng hơi gai gai, tôi quay đầu lại nhìn liền thấy ánh mắt không vui của Ngô Dật Hiên liền khó hiểu hỏi:
- Có ai chọc anh không vui sao?
Ngô Dật Hiên nhìn tôi, lại nhìn về phía mấy bạn fan mới được xác nhận của tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh, anh ấy không đầu không đuôi nói:
- Phim còn chưa công chiếu mà em đã có fan rồi nhỉ.
À hóa ra anh ấy không vui vì mấy bạn fan này của tôi, chắc bản năng minh tinh trỗi dậy, một diễn viên hạt mè còn chưa có bộ phim nào công chiếu đã có fan hô hào, mà một đại minh tinh nổi như cồn như anh ấy lại chẳng có fan nào ở đây. Thật ra fan của Ngô Dật Hiên đang xếp hàng dài bên ngoài cổng trường kìa, còn đây chỉ là sinh viên của trường mà thôi. Tôi thành thật nói:
- Không phải, bọn họ có thể được xem là người quen cũ, lúc trước em học ở đây.
Ngô Dật Hiên còn chưa lên tiếng, đạo diễn bên cạnh lại nhiều chuyện hóng hớt, anh ta mặt tươi như hoa nhìn về mấy bạn fan mới của tôi nói:
- Không ngờ Vi Vi lại là một sinh viên trường top nha, có vẻ lúc đi học rất nổi tiếng.
Tôi thật sự muốn hỏi anh ta, với nhan sắc của tôi có thể không nổi tiếng được sao? Còn việc tôi như thế nào không thể học trường top, anh ta đang nghi ngờ IQ của tôi sao? Tôi hậm hực nói:
- Tôi năm nào cũng giành được học bổng đấy.
Ngô dật Hiên vốn dĩ như đang giận dỗi với tôi, không hiểu sao khi nghe tôi nói xong câu này, liền bật cười, đôi mắt anh ấy lại hóa dịu dàng nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa chưa từng thấy nói:
- Vi Vi thật giỏi.
Đó còn phải nói sao? Tôi không thèm để ý hai người họ nữa, tốt bụng nhắc nhở đạo diễn tới giờ làm lễ rồi. Lúc này anh ta mới vội vội vàng vàng hối thúc nhân viên công tác đốt nhang phát cho mọi người, anh ta đi lên trước án lễ cầu khấn gì đó, tôi cũng được phát cho ba que nhang để cầu, liền có chút cảm thán dòng đời này thật khó hiểu, mới mấy tháng trước tôi còn đứng ở phía xa nhìn đoàn phim trước làm lễ vì mình chỉ là một vai diễn hạt mè. Mấy tháng sau đã có thể làm nữ chính đường đường đứng ở hàng đầu luôn rồi. Đây có thể là bộ phim đầu tiên tôi đóng chính cũng là bộ phim cuối cùng rồi, tôi phải thoải mái mà hưởng thụ không khí này mới được.
- Em đang quan tâm tôi sao?
Anh ta gọi tôi là gì nhỉ? "Em"? Đến cách xưng hô cũng đổi luôn rồi. Nhớ lại đi, cách đây mấy tháng khi anh ta cầu hôn tôi, còn không có dịu dàng như bây giờ, giọng anh ta lúc đó có khi còn khô hơn cả đất ở Châu Phi, lạnh hơn cả băng ở Bắc cực. Tình hình Lâm gia chắc đã khó khăn lắm rồi. Mà anh ta vừa hỏi tôi đang quan tâm anh ta sao? Có lẽ là vậy nhỉ? Tôi liền nhìn anh ta gật gật đầu. Rồi lại nữa rồi, Lâm Cảnh Nghi tự nhiên lại cúi đầu e thẹn rồi. Tôi nhìn anh ta dè dặt hỏi:
- Lâm gia dạo này có khó khăn gì sao?
Lâm Cảnh Nghi ngước mặt nhìn tôi cười, nói qua một chút, Lâm cảnh Nghi cười không những đã là một chuyện lạ, mà cái kiểu cười nhẹ nhàng thế này thì đúng là không biết tai họa gì chuẩn bị tới đây. Anh ta nhìn tôi lắc lắc đầu. Tôi muốn xoay người tìm Tô Tranh, thật sự không muốn đứng cùng Lâm Cảnh Nghi một chút nào hết. Thử nghĩ xem, công việc anh ta không có vấn đề, Lâm gia cũng không có khó khăn, vậy lời giải thích duy nhất cho những biểu hiện lạ lùng của anh ta là... bị ma nhập. Tôi cũng là một hồn ma đấy, nhưng tôi thật sự sợ hãi nha.
Tô Tranh dường như nghe được tiếng lòng của tôi, nhìn cô ấy từ từ đi về phía tôi mà lòng tôi cản thán vô cùng, không hổ danh là tri kỷ nha. Tôi cười toe toét nhìn cô ấy, hoàn toàn bơ luôn Lâm Cảnh Nghi, cũng may khi Tô Tranh vừa đến chỗ tôi, thì một người giúp việc Lâm gia chạy lại gọi Lâm Cảnh Nghi vào trong nhà chính. Tôi nghe loáng thoáng hình như ông nội anh ta gọi, hình như đã có khách ra về cần anh ta đi tiễn. Tô Tranh thấy tôi cười toe toét liền hỏi tôi có chuyện gì, tôi lắc đầu ôm chầm lấy cô ấy, cảm thấy từ khi sống lại lần nữa cuộc sống này hạnh phúc đến bất ngờ.
Buổi sáng ngày kế tiếp, tôi tranh thủ dậy thật sớm, mặc dù bộ phim này cũng quay được kha khá cảnh rồi nhưng hôm nay mới là lễ khai máy chính thức của bộ phim này. Nếu như lúc trước ở nông thôn, những cảnh quay kia không mấy phức tạp, diễn viên cũng không có mấy người thì những cảnh quay trong thành phố mới là trọng điểm, số lượng diễn viên có thể nói là gấp năm lần lúc trước. Đại đa số những cảnh quay ở đây được quay tại đại học A, cũng là trường đại học lúc trước Trịnh Kiều Vi học, là đại học hàng đầu của thành phố này.
Tôi và Lê Na rời nhà lúc sáu giờ sáng, Tô Tranh hôm nay phải đến công ty làm việc rồi nên không theo chúng tôi được nữa, thời gian trước coi như là khoảng thời gian tiêu sái thoải mái cuối cùng của cô ấy. Nghĩ tới đây, tôi bỗng chốc hết sức sống, không biết khi nào sẽ đến lượt mình đây. Trần gia không thể không có tôi, mặc dù nói là sẽ thuê một CEO bên ngoài đến quản lý, nhưng bản thân tôi cũng phải đến công ty một thời gian để nắm tình hình.
Trường học cách Trịnh gia cũng không xa, ngồi xe tầm ba mươi phút đã đến nơi. Lê Na xuống xe trước nhìn đông nhìn tây để nắm tình hình, cô ấy không phải là sinh viên trường này mà học ở một trường đại học khác cách Trịnh gia còn gần hơn.
Tôi thật ra cũng không có ấn tượng gì mới hoàn cảnh ở đây, dù gì tôi cũng không phải là Trịnh Kiều Vi trước kia. Tuy nhiên, lại có nhiều sinh viên ở đây ấn tượng với Trịnh Kiều Vi nha, bằng chứng là khi tôi bước xuống xe đã có rất nhiều bạn sinh viên cả nam lẫn nữ xung quanh nhìn về phía bên này. Tôi nghe họ nhắc đến tên tôi, nghĩ cũng đúng, mặc dù bọn họ không biết gia thế của Trịnh Kiều Vi, nhưng việc học cùng trường với một cô gái xinh đẹp như vậy nếu không có ấn tượng gì thì mới là chuyện lạ.
Lê Na liên hệ với đoàn phim xong liền dẫn tôi qua đó, bên này mọi người cũng tập trung, lần này quay lại đoàn phim diễn viên duy nhất mà tôi quen là Tưởng Huy, còn lại là những gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng đều có chung một đặc điểm đó là toàn trai xinh gái đẹp, nhìn thôi cũng có thể thấy một bầu trời thanh xuân.
Tôi không cần tìm đã thấy Ngô Dật Hiên đang đứng nói chuyện với đạo diễn ở hàng đầu tiên. Cứ nghĩ mình đi sớm, hóa ra tôi chính là người đến trễ nhất, thật ngại ngùng. Tôi cúi đầu đi đến bên cạnh Ngô Dật Hiên, nói xin lỗi với mọi người. Tôi về thành phố hai ngày, thần thái tươi tỉnh, lại quay về với tính cách hoạt bác khiến không ít người trong tổ quay phim phải cảm thán. Ngô Dật Hiên nghe thấy giọng tôi liền quay đầu nhìn về phía bên này, tôi cũng vui vẻ cười chào anh ấy. Giống hệt như lúc trước, mỗi ngày đến đoàn phim việc đầu tiên sẽ là đến trước mặt anh ấy báo danh sau đó mới đi tìm ghế ngồi. Mặc dù Ngô Dật Hiên chỉ nhìn thoáng qua, dường như chỉ là một cái liếc mắt trong tích tắc, nhưng tôi có cảm giác cái liếc mắt này thật đặc biết, hoàn toàn không còn cảm giác lạnh nhạt xa cách như lúc trước nữa.
Tôi cúi đầu cười cười, không nghĩ tới vậy mà lại có người muốn gây chuyện với tôi rồi. Không biết cụ thể là người nào, chỉ nghe được đây là chất giọng của một phụ nữ còn khá trẻ chắc là ở hàng thứ ba thứ tư gì đấy. Người này nói tôi ngày đầu tiên đã đến muộn, nếu cô ta dùng ngữ điệu bình thường để nói thì chắc cũng chỉ là một kiểu than vãn, nhưng ngữ điệu của cô ta đầy âm dương quái khí khiến người khác không thể ko nghĩ cô ta muốn gây chuyện. Thật ra tôi chỉ là người đến sau cùng chứ không phải là đến muộn, bây giờ đến thời gian làm lễ vẫn còn hơn mười phút. Thật tình mọi người không thể chung sống hòa bình với nhau được hay sao nhỉ? Tôi thở dài một hơi, lựa chọn cách xử lý quen thuộc là bơ đi, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có không ít sinh viên của đại học A đang vây xem. Không những vậy, có vài bạn nam còn phấn kích la lớn: Vi Vi cố lên, em ủng hộ chị. Trời à, tôi nghĩ đây có được gọi là fan không nhỉ? Tôi nhìn họ mỉm cười đáp lại. Tự nhiên thấy sóng lưng hơi gai gai, tôi quay đầu lại nhìn liền thấy ánh mắt không vui của Ngô Dật Hiên liền khó hiểu hỏi:
- Có ai chọc anh không vui sao?
Ngô Dật Hiên nhìn tôi, lại nhìn về phía mấy bạn fan mới được xác nhận của tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh, anh ấy không đầu không đuôi nói:
- Phim còn chưa công chiếu mà em đã có fan rồi nhỉ.
À hóa ra anh ấy không vui vì mấy bạn fan này của tôi, chắc bản năng minh tinh trỗi dậy, một diễn viên hạt mè còn chưa có bộ phim nào công chiếu đã có fan hô hào, mà một đại minh tinh nổi như cồn như anh ấy lại chẳng có fan nào ở đây. Thật ra fan của Ngô Dật Hiên đang xếp hàng dài bên ngoài cổng trường kìa, còn đây chỉ là sinh viên của trường mà thôi. Tôi thành thật nói:
- Không phải, bọn họ có thể được xem là người quen cũ, lúc trước em học ở đây.
Ngô Dật Hiên còn chưa lên tiếng, đạo diễn bên cạnh lại nhiều chuyện hóng hớt, anh ta mặt tươi như hoa nhìn về mấy bạn fan mới của tôi nói:
- Không ngờ Vi Vi lại là một sinh viên trường top nha, có vẻ lúc đi học rất nổi tiếng.
Tôi thật sự muốn hỏi anh ta, với nhan sắc của tôi có thể không nổi tiếng được sao? Còn việc tôi như thế nào không thể học trường top, anh ta đang nghi ngờ IQ của tôi sao? Tôi hậm hực nói:
- Tôi năm nào cũng giành được học bổng đấy.
Ngô dật Hiên vốn dĩ như đang giận dỗi với tôi, không hiểu sao khi nghe tôi nói xong câu này, liền bật cười, đôi mắt anh ấy lại hóa dịu dàng nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa chưa từng thấy nói:
- Vi Vi thật giỏi.
Đó còn phải nói sao? Tôi không thèm để ý hai người họ nữa, tốt bụng nhắc nhở đạo diễn tới giờ làm lễ rồi. Lúc này anh ta mới vội vội vàng vàng hối thúc nhân viên công tác đốt nhang phát cho mọi người, anh ta đi lên trước án lễ cầu khấn gì đó, tôi cũng được phát cho ba que nhang để cầu, liền có chút cảm thán dòng đời này thật khó hiểu, mới mấy tháng trước tôi còn đứng ở phía xa nhìn đoàn phim trước làm lễ vì mình chỉ là một vai diễn hạt mè. Mấy tháng sau đã có thể làm nữ chính đường đường đứng ở hàng đầu luôn rồi. Đây có thể là bộ phim đầu tiên tôi đóng chính cũng là bộ phim cuối cùng rồi, tôi phải thoải mái mà hưởng thụ không khí này mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook