Buổi sáng ngày thứ tư, tôi và Tô Tranh vẫn xuất hiện trước mặt mọi người với hai đôi mắt gấu trúc, thần sắc ảm đạm, biểu hiện của thiếu ngủ trầm trọng. Tưởng Huy đến bên cạnh nhìn hai chúng tôi, nhìn trái nhìn phải cuối cùng cậu ta cười một cách dâm tà nói rằng:

- Tối qua hai chị là làm gì hả? Khai thật đi.

Tôi và Tô Tranh không thèm nhìn cậu ta một cái, trực tiếp phớt lờ đi thẳng, làm sao mà lần đầu gặp mặt chúng tôi lại thấy cậu ta đáng yêu nhỉ?

Ra trước cửa thôn tôi thấy đạo diễn đang nói chuyện với vài người trong đoàn phim, mà vị trí anh ta đang đứng chính là dưới cây mộc miên. Lúc đầu chưa phát hiện thì thôi giờ phát hiện ra rồi, tôi có chút sợ hãi cây mộc miên này, thật không biết đầu tôi bị lừa đá hay gì mà sớm không nhận ra. Bây giờ tôi đứng ở đây nhìn anh ta, giống hệt như trong giấc mơ kia, thay vì anh ta thì chính là cô gái mặc váy đỏ đó, cảnh vật dường như không có gì thay đổi. Tôi càng nhìn càng thấy đáng sợ. Tô Tranh nắm chặt tay tôi, tôi nhìn cô ấy bằng vẻ mặt hoang man, tôi thật sự rất muốn khóc. Đây là chuyện quái quỷ gì chứ?

Tôi hít sâu một hơi, hỏiTô Tranh có thể đi tới gọi đạo diễn lại đây không, tôi quả thật không có can đảm để đến chỗ anh ta. Tô Tranh gật gật đầu, chậm rãi buông tay tôi đến nói gì đó với anh ta, tôi thấy anh ta quay lại nhìn tôi nhíu nhíu mày rồi lại nói gì đó với Tô Tranh, hai người cùng nhau gật đầu rồi mới đi tới chỗ tôi đang đứng. Anh ta dùng thần sắc nghiêm túc nhất mà tôi từng thấy nhìn tôi nói:

- Cô không sao chứ? Buổi sáng hôm nay cô tạm nghỉ đi, tôi sẽ thay cảnh quay của cô cho người khác.

Tôi nhìn anh ta dứt khoát lắc đầu nói:

- Không, tôi quả thật không muốn ở đây lâu thêm, tôi còn bao nhiêu cảnh anh đẩy lên trước cho tôi. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể.

Tô Tranh bên cạnh nghe tôi nói liền kích động la lên không được, nhưng ý tôi đã quyết, không định thay đổi, không ai hiểu được cảm giác khủng bố đầy đáng sợ mà hiện tại tôi đang cảm nhận. Nó còn đáng sợ hơn là phải làm việc không ngừng nghỉ mấy trăm lần. Tôi đã nhìn qua kế hoạch quay phim, hôm nay lịch quay vẫn như hôm qua, trước tiên tôi sẽ cố gắng hoàn thành kế hoạch mỗi ngày, nếu xong sớm có thể quay thêm vài cảnh của ngày hôm sau.

Hôm nay vẫn là những cảnh quay sinh hoạt thường ngày của nữ chính, cô ấy bắt đầu lên kế hoạch kiếm thêm tiền. Qua nhà hàng xóm mua mấy con lợn con, lại nuôi thêm hai đàn gà. Cuộc sống ngoài học thì chính là cật lực kiếm tiền. Bạn cùng bàn thường xuyên theo cô ấy lên núi săn thỏ, bắt gà. Cậu ta cũng lấy cớ muốn kiếm thêm tiền để vào thành phố học. Nữ chính tất nhiên là không phản đối, có người chung chí hướng với mình chính là một động lực để vươn lên. Cũng may nhân vật này có tính cách khá trầm lại có hơi hướng lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, làm gì cũng cắm cúi cặm cụi, nên không nhiều cảm xúc rất hợp với tình huống của tôi lúc này, sức khỏe không tốt không cười nổi, chính là nghiêm túc làm việc, nói chuyện cũng là bình bình đạm đạm, không nhanh không chậm, diễn cảnh nào qua cảnh đó, những cảnh tương tư thì chỉ cần nghĩ đến Ngô Dật Hiên nên thành ra cũng không có gì khó. Vậy nên không quá năm ngày sau, về cơ bản những cảnh quay có tôi đều đã hoàn thành xong chỉ còn một cảnh cuối cùng của tôi và Ngô Dật Hiên. Hôm trước gọi điện anh ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến thế mà gần một tuần trôi qua vẫn không thấy đâu. Tôi còn đang suy nghĩ không biết có nên về thành phố trước không, đợi khi nào anh ấy xong việc bên kia, chúng tôi lại cùng nhau quay lại đây. Tôi thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon lành, mấy đêm này không đêm nào tôi thoát khỏi cô gái ấy. Chỉ là tình trạng sức khỏe của cô ấy mỗi ngày một xấu. Hôm qua tôi còn thấy cô ấy ho ra máu. Thực sự bây giờ tôi cảm thấy đáng thương cho cô ấy hơn là sợ hãi, có lẽ cô ấy đang đợi người thương. Không biết tên cặn bã nào lại khiến cô ấy đợi chờ trong vô vọng như vậy chứ?

Tôi nằm trên giường nhỏ suy nghĩ lung tung một hồi lại mơ màng ngủ lúc nào không hay. Tôi biết chỉ cần tôi đi vào giấc ngủ là ngay lập tức liền có thể nhìn thấy cô ấy. Lạ một điều là hôm nay thời thiết rất đẹp không còn cái kiểu phong ba bão táp như mấy bữa tối hôm trước nữa. Tôi dường như có thể nhìn thấy được màu vàng nhạt của nắng, có thể cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng lướt qua gò má mình, còn có những cánh hoa mộc miên đỏ rực rơi lả tả như đang nhảy múa trong không trung.

Chỉ là... Cô gái đó, hôm nay không đứng ở kia nữa... Cô ấy đang nằm gục bên gốc cây.

Trái tim tôi chợt nhói, cơn đau quặn thắt quen thuộc nơi lồng ngực ập đến, nhưng cũng không thể nào cản được bước chân của tôi, tôi thử cố gắng lê từng bước đến bên cạnh cô ấy, lại kinh ngạc phát hiện thế nhưng hôm nay tôi có thể di chuyển trong không gian này rồi. Khoảng cách của tôi với cô ấy chỉ khoảng hai mươi bước chân nhưng với tôi lúc này lại như cách xa ngàn dặm. Nhưng khi đến nơi, tôi lại kinh hoàng đến mức hai chân trở nên vô lực ngã quỵ xuống đất. Cô gái ấy có một khuôn mặt giống hệt tôi. Từ lúc nhìn bóng lưng đó tôi đã có một cảm giác quen thuộc lại không ngờ rằng cô ấy thật sự là mình. Đây có lẽ là tôi của một kiếp nào đó trong dòng xoay luân hồi này chăng? Nước mắt không tự chủ chảy dài trên má, chưa từng nghĩ đến bản thân trước nay chưa từng có cảm giác đau khổ vì tình, lại từng có một kiếp đau khổ như vậy, chờ một người chờ cho đến chết. Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô ấy, nhẹ nhàng giúp cô ấy lau khô hai hàng lệ còn vươn trên mi. Phải chăng trước khi chết cô ấy đã thề rằng nếu có kiếp sau cô ấy nguyện ý không yêu ai, nên mới có tôi vô tâm vô phế như vậy?



Trong lúc tôi ôm ngực khóc cho một kiếp của chính mình, có lẽ Tô Tranh đã phát hiện tôi không bình thường liền tìm cách kéo tôi ra khỏi giấc mơ đó. Đây là lần đầu tiên rời khỏi giấc mơ này mà tôi lại có cảm giác hụt hẫng như vậy. Lúc nãy tôi còn thực sự đang nghĩ là sẽ tìm một nơi thật đẹp tự tay chôn cất mình của kiếp trước. Tô Tranh thấy tôi đã tỉnh lại nhưng vẫn còn ôm mặt khóc như vậy, liền ôm chặt lấy tôi, an ủi, có lẽ cô ấy nghĩ tôi quá sợ hãi mà khóc, tôi úp mặt vào ngực cô ấy nức nở nói:

- Chết rồi, cô ấy chết rồi.

Tô Tranh đẩy tôi ra, cô ấy bàng hoàng nhìn tôi với vẻ mặt không tin nổi. Tôi nhìn cô ấy qua làn nước mắt nức nở nói:

- Tớ đã nhìn thấy mặt cô ấy, hóa ra cô ấy chính là tớ, là tớ của một kiếp nào đó, là tớ vì một ai đó mà chờ đợi, chờ đợi cho đến chết.

Tôi nói xong một hơi dài, cũng không nghĩ đến lời mình nói phi thực tế đến cỡ nào, làm người khác thấy sợ hãi bao nhiêu chỉ là tôi cảm thấy đau đớn quá, phải lấy tay liên tục vỗ vào ngực mình để giảm bớt cảm giác khó chịu quặn thắt này. Tô Tranh không yên lòng, liền gọi hai sư phụ phía trước dậy. Tôi liền ngăn cản cô ấy. Tôi nói tôi phải đi ngủ, tôi phải đi ngủ để còn vào đó mang cô ấy đi chôn nữa. Tôi không thể để chính mình đã chết một cách thảm như vậy, lại còn nằm đó một mình hiu quạnh, thật sự không nỡ. Tô Tranh nghe tôi nói liền kinh hoàng mà gọi to tên tôi, nhưng lúc này tôi còn nghĩ được gì. Tôi nhất quyết nằm xuống giường, nhắm chặt mắt nói với cô ấy:

- Cậu đừng lo lắng, chỉ là tớ nhất định vào vào đó, tìm một nơi thật đẹp chôn cất cho chính mình, chỉ có như vậy, trái tim này mới có thể yên ổn được. Cậu hiểu không?

Mặc dù tôi nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được Tô Tranh nghe tôi nói xong đã cứng người mấy giây sau đó lặng lẽ gật đầu, có một dòng nước ấm nóng rớt trên mu bàn tay của tôi, nước mắt vừa mới ngừng lại không kìm được mà khóc theo cô ấy, hai chúng tôi một người nằm, một người ngồi nắm tay nhau khóc trong im lặng. Trước khi mơ màng ngủ tôi đã nghĩ cuộc đời này có một người bạn như Tô Tranh quả thực không còn gì hối tiếc.

Tôi trở lại giấc mơ cô ấy vẫn nằm đó hệt như lúc tôi chưa từng rồi đi. Vài cánh hoa mộc miên rơi khỏi cành như đang múa vũ điệu lả lơi trong gió rồi rớt xuống mái tóc đen dài của cô ấy trông thật diễm lệ. Tôi nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại tại nơi cô ấy đang nằm, quyết định sẽ chôn cô ấy dưới tán cây mộc miên này. Lúc trước chúng tôi đi lạc không tìm được đường vào thôn không phải luôn là nhờ nó mới phát hiện ra sao, có lẽ lúc đó chính là cô ấy đã giúp chúng tôi. Thân cây to như vậy, tán cây dày như vậy chắc chắn có thể che mưa che gió tốt cho cô ấy. Tôi dùng chính đôi tay mình bới từng lớp từng lớp đất, bới không ngừng nghỉ, cũng không có cảm giác mệt mỏi, đến khi hai bàn tay dần rỉ máu, tôi đau đớn ngước mặt nhìn trời, mặt trời đang chiếu những tia nắng cuối cùng xuyên qua khe hở của hai đỉnh núi chiếu thẳng đến chỗ chúng tôi, ánh hoàng hôn đẹp như vậy hệt như lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi lặng lẽ ôm ôm ấy vào lòng, thủ thỉ bên tai cô ấy:

- Tôi chôn cô ở đây, hãy yên tâm yên nghỉ, tôi sẽ thay cô sống tốt kiếp này.

Tôi vừa dứt lời, tán cây mộc miên bỗng nhiên lay động, phát ra từng đợt âm thanh xào xạt, tôi đưa tay hứng lấy một nắm hoa rơi, đặt vào lòng bàn tay cô ấy

Sau đó dùng hết sức lực còn xót lại bò lên mặt đất phía trên, đứng trên này nhìn xuống, cô ấy không được rõ lắm, có lẽ là ảo giác tôi như thấy cô ấy đang mỉm cười, nụ cười thanh thản.

Tôi khẽ thì thầm theo làn gió:

- Tạm biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương