Hoa Mộc Miên Trong Gió
-
Chương 27:
Trời xanh, mây trắng, gió thổi hiu hiu. Hôm nay tôi lại tung tăng dắt tay Lê Na đến đoàn phim như chưa từng có những chuyện không vui trước đó. Đúng như tôi nghĩ, dưới khả năng ngoại giao chuyên nghiệp của Lê Na, mọi người trong đoàn phim vẫn nhìn tôi với ánh mắt như chuyện buổi sáng ngày hôm đó chỉ là chuyện của người qua đường ất giáp nào đó không liên quan gì đến tôi, còn nhiệt tình vui vẻ hỏi thăm tôi đã khỏe hẳn chưa. Tôi nghe mà thật sự ngại ngùng nha.
Từ xa tôi nhìn thấy Ngô Dật Hiên đã hóa trang xong đang nói chuyện với chị Vũ Đồng, đoán hai người này chắc là đang thảo luận kịch bản đi. Đã quen với kiểu ăn nhờ ở đậu tôi rất tự nhiên mà mà chui vào dù che nắng của chị ấy bày biện chỗ ngồi cho riêng mình, bất chấp ánh mắt như dao của cô trợ lý bên cạnh chị ấy. Nghĩ cũng lạ, nhân viên của chị Vũ Đồng đa số đều thích tôi, nếu không thích thì cũng là mối quan hệ bình thường có thể gặp mặt chào hỏi xã giao mấy câu, riêng chỉ có cô trợ lý này của chị ấy là luôn tỏ thái độ ko vui ra mặt với tôi thôi. Không lẽ cô ấy cũng muốn tranh mỹ nam với tôi? Thật tình, muốn tranh thì tranh làm gì phải khó chịu với tôi làm chi chứ?
Tôi ngồi chống cằm nhìn Ngô Dật Hiên, đàn ông lúc chuyên tâm nhìn hấp dẫn làm sao, nhìn hoài cũng không chán. Ngô Dật Hiên dường như cảm nhận được ánh mắt như lang như sói của tôi, vừa nói gì đó với chị Vũ Đồng vừa ngẩng mặt nhìn tôi. Lần đầu tiên đối mắt với anh ấy có lẽ là có chút ngại ngùng xấu hổ đi, nhưng đến hôm nay, khi đối mắt với anh ấy tôi chỉ thể có dùng hai chữ mặt dày hiên ngang mắt đối mắt, còn không quên thể hiện hết sự si mê của mình. Ngô Dật Hiên sao có thể là đối thủ của tôi chứ, cho dù cách xa năm mét nhưng tôi vẫn có thể thấy tai anh ấy đỏ rồi kìa. Thành tựu, quả là thành tựu to lớn.
Đạo diễn không biết ở đâu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi la í ới, cắt đứt sự phấn khích vừa mới dâng trào mà chính chủ còn chưa kịp cảm nhận, đáng nói ông ấy vậy mà lại cầm nguyên quyển kịch bản chỉ thẳng vào mặt tôi la hét, bây giờ là giờ nào rồi mới đến, đã đến muộn, không lo đi hóa trang còn ngồi đó mà ngắm trai. Ông ấy khiến cả trường quay cứ thế mà cười ầm lên, mà người hứng chịu là tôi đây. Thật tình, cho dù có mặt dày cỡ nào thì tôi cũng là con gái mà, sao có thể đối xử với một cô nương xinh đẹp như vậy chứ? Đã vậy hôm nay điều gì khiến ông ấy can đảm như vậy? Ông ấy không nhớ tôi là ai à?
Lê Na vừa cúi người liên tục nói thật xin lỗi với ông ấy, vừa lôi tôi đi vào phòng hóa trang, tôi vừa xấu hổ vừa kinh ngạc hỏi cô ấy tại sao mới có ba ngày không gặp điều gì đã khiến vị đạo diễn đáng kính kia bạo gan hẳn như vậy. Lê Na nhìn tôi bằng ánh mắt chần chờ như muốn nói rồi lại thôi, Lê Na hay có cái tật vậy đấy, mỗi lần như vậy tôi đều phải lặp lại một lần thị uy nhưng mãi mà cô ấy vẫn chưa sửa được cái tật này, thật đáng đánh đòn, cuối cùng Lê Na đành ngước mặt nhìn trời nói như than:
Anh Trịnh nói với đạo diễn chị muốn tự bản thân thể hiện năng lực của mình vậy nên hãy nghiêm khắc với chị một chút.
Tôi : Đỡ trán bất lực.
Khi tôi bước ra khỏi phòng hóa trang, mọi người đang nhộn nhịp chuẩn bị cho cảnh diễn mới, đều bị tôi hớp hồn mà ngây dại tại chỗ. Tôi biết bản thân rất xinh đẹp nhưng khi khoát lên người y phục và làm tóc theo phong cách cổ trang lại đặc biệt đẹp như vậy. Vai tôi diễn là một tiểu thư quý tộc có bề ngoài xinh đẹp rực rỡ như ánh nắng mùa hè, tính cách lại hoạt bác đáng yêu. Lần đầu tiên gặp được chàng công tử nổi danh vẫn hay nghe mọi người nhắc đến, liền ngưỡng mộ chạy theo làm quen, bị người ta ba lần bốn lượt từ chối, vẫn kiên trì không bỏ cuộc. Đến một ngày, chàng công tử kia trên đường đến học đường phát hiện đã lâu không còn nhìn thấy người mỗi ngày vẫn hay theo đuôi mình nữa, liền hỏi thăm mới biết hóa ra tiểu thư kia chính là vị hôn thê mà cha mẹ đã đính ước cho mình từ nhỏ, chỉ là cô ấy mắc bệnh rồi, bệnh rất nặng. Sau đó không lâu thì qua đời, sau khi vị tiểu thư này qua đời, chàng công tử mới biết hóa ra ngày ngày nàng ấy theo đuôi làm lắm trò như vậy đã vô tình bước vào tim mình, khắc sâu như vậy, nhưng giờ cảnh còn người mất khiến chàng đau lòng khôn nguôi. Sau này, gia đình lại mai mối cho chàng một người khác, cho dù cuộc sống khá viên mãn, nhưng mỗi khi xuân về hoa đào nở, chàng công tử ấy lại nhớ đến từng có một cô gái đứng dưới gốc cây đào hỏi mình rằng nàng ấy đẹp hay hoa đào đẹp. Thật ra lúc ấy chàng đã muốn nói, nàng ấy đẹp, đẹp hơn hoa đào rất nhiều...
Vị tiểu thư kia chết thì cũng là lúc công việc của tôi ở đoàn phim này kết thúc rồi, còn về vai của những người khác tôi không quan tâm lắm, đến chị Vũ Đồng tôi cũng chỉ biết chị ấy vào vai vợ sau này của vị công tử kia mà thôi, còn về tình tiết ra sao thì chịu rồi. Cũng như hiện tại, ai ngốc, ai sững sờ tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ quan tâm thái độ của người cách tôi năm mét đằng kia mà thôi, anh ấy vẫn đang chăm chỉ luyện thoại, mà sao mặt lại đỏ vậy nhỉ? Không lẽ thời tiết quá nóng rồi sao?
Đạo diễn không biêt ở đâu đột nhiên lại xuất hiện trước mặt tôi, bắt đầu chỉ trỏ rồi lớn tiếng nói:
Lại là cô, còn không ra kia tập thoại trước với bạn diễn đi, đứng đây gây náo loạn cái gì? Cả ngày không làm được chuyện gì chỉ biết gây chuyện là giỏi.
Ông ấy nói xong còn không kịp để tôi biện giải một lời liền phủi mông bỏ đi, tôi và Lê Na hai mặt nhìn nhau tự hỏi, ông ấy có phải là diễn sâu quá rồi không?
Mười giờ sáng ánh nắng bắt đầu trở nên gay gắt hơn, tôi phải chật vật mang theo bốn lớp quần áo đi tìm người tập thoại. Cũng may người cùng tôi tập thoại là Ngô Dật Hiên, cũng được xem là thêm chút động lực cho tôi đi, gần hai mươi cảnh diễn, không biết bao lâu mới xong, nếu mỗi ngày đều phải mang mấy lớp quần áo thế này không mệt chết thì cũng là nóng chết mất. Thật nể phục chị Vũ Đồng và Ngô Dật Hiên, hai người họ có tất cả bao nhiêu cảnh chứ, nghĩ thôi tôi cũng không dám nghĩ. Cũng may bộ phim tiếp theo mà Ngô Dật Hiên tham gia là phim hiện đại nếu không chắc tôi thật sự muốn khóc rồi. Cứ thế trôi qua một buổi sáng, dưới sự hướng dẫn của Chị Vũ Đồng và Ngô Dật Hiên tôi đã hoàn thành cảnh diễn đầu tiên của mình, cảm giác đóng phim cũng không tệ lắm, có chút thú vị đi. Chỉ là buổi chiều nữ phụ số một đến rồi, người thay thế Trịnh Kiều Hoa diễn vai nữ phụ phản diện.
Tôi lại một lần nữa phải mở mang tầm mắt, ảnh hậu như chị Vũ Đồng cũng chỉ có hai trợ lý, bốn vệ sĩ, một thợ trang điểm riêng, và một stylist chuyên lo về phục trang, bình thường xuất hiện cạnh chị ấy cũng chỉ có thợ trang điểm và trợ lý thôi, vào đoàn phim thì vệ sỹ và stylist đều ở bên ngoài khi nào có việc cần chị ấy mới gọi vào. Tôi không am hiểu về giới này lắm, cũng không biết nữ phụ kia là minh tinh tầm cỡ thế nào mà nhìn đoàn người phía sau cô ta tôi thật muốn choáng, gấp ba lần số người bên cạnh chị Vũ Đồng, gấp năm lần số người bên cạnh Ngô Dật Hiên, còn tôi hả? Thôi bỏ đi, bên cạnh tôi cũng chỉ có mỗi Lê Na mà cô ấy bữa có mặt bữa không, thật sự là một sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất.
Tôi tò mò nghiêng người hỏi chị Vũ Đồng, có phải thân thế cô ta cũng không phải dạng vừa không? Chị Vũ Đồng không rời mắt khỏi kịch bản, nhưng thần sắc có hơi ngưng trọng chị ấy nói:
- Thân thế cô ta không lớn, nhưng kim chủ phía sau cô ta rất lớn. Em...
Nói tới đây chị ấy ngước mặt nhìn tôi, tôi hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo của chị ấy, ai ngờ chị ấy cho tôi ba chữ “thôi bỏ đi”, vậy là ý gì chứ? Tôi ngó nghiêng xung quanh, Ngô Dật Hiên vẫn ngồi ở dù đồi diện, anh ấy nhếch môi nhìn tôi lắc đầu cười, trời à, hai người này, thái độ như vậy là sao? Lê Na ngồi cạnh bên mặt không biểu cảm nhìn tôi nói:
- Ý chị Vũ Đồng muốn nói là chị nên tránh va chạm với người kia, nếu có va chạm thì dĩ hòa quy quý thì hơn.
Tôi vẫn nhìn Lê Na, thật ra tôi đang chờ cô ấy nói tiếp, nhưng cô ấy lại im lặng, tôi nghi ngờ hỏi lại:
- Hết rồi?
Đáp lại tôi cũng là hai chữ “ hết rồi” của Lê Na, và một tràng cười bùa chú của chị Vũ Đồng.
Từ xa tôi nhìn thấy Ngô Dật Hiên đã hóa trang xong đang nói chuyện với chị Vũ Đồng, đoán hai người này chắc là đang thảo luận kịch bản đi. Đã quen với kiểu ăn nhờ ở đậu tôi rất tự nhiên mà mà chui vào dù che nắng của chị ấy bày biện chỗ ngồi cho riêng mình, bất chấp ánh mắt như dao của cô trợ lý bên cạnh chị ấy. Nghĩ cũng lạ, nhân viên của chị Vũ Đồng đa số đều thích tôi, nếu không thích thì cũng là mối quan hệ bình thường có thể gặp mặt chào hỏi xã giao mấy câu, riêng chỉ có cô trợ lý này của chị ấy là luôn tỏ thái độ ko vui ra mặt với tôi thôi. Không lẽ cô ấy cũng muốn tranh mỹ nam với tôi? Thật tình, muốn tranh thì tranh làm gì phải khó chịu với tôi làm chi chứ?
Tôi ngồi chống cằm nhìn Ngô Dật Hiên, đàn ông lúc chuyên tâm nhìn hấp dẫn làm sao, nhìn hoài cũng không chán. Ngô Dật Hiên dường như cảm nhận được ánh mắt như lang như sói của tôi, vừa nói gì đó với chị Vũ Đồng vừa ngẩng mặt nhìn tôi. Lần đầu tiên đối mắt với anh ấy có lẽ là có chút ngại ngùng xấu hổ đi, nhưng đến hôm nay, khi đối mắt với anh ấy tôi chỉ thể có dùng hai chữ mặt dày hiên ngang mắt đối mắt, còn không quên thể hiện hết sự si mê của mình. Ngô Dật Hiên sao có thể là đối thủ của tôi chứ, cho dù cách xa năm mét nhưng tôi vẫn có thể thấy tai anh ấy đỏ rồi kìa. Thành tựu, quả là thành tựu to lớn.
Đạo diễn không biết ở đâu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi la í ới, cắt đứt sự phấn khích vừa mới dâng trào mà chính chủ còn chưa kịp cảm nhận, đáng nói ông ấy vậy mà lại cầm nguyên quyển kịch bản chỉ thẳng vào mặt tôi la hét, bây giờ là giờ nào rồi mới đến, đã đến muộn, không lo đi hóa trang còn ngồi đó mà ngắm trai. Ông ấy khiến cả trường quay cứ thế mà cười ầm lên, mà người hứng chịu là tôi đây. Thật tình, cho dù có mặt dày cỡ nào thì tôi cũng là con gái mà, sao có thể đối xử với một cô nương xinh đẹp như vậy chứ? Đã vậy hôm nay điều gì khiến ông ấy can đảm như vậy? Ông ấy không nhớ tôi là ai à?
Lê Na vừa cúi người liên tục nói thật xin lỗi với ông ấy, vừa lôi tôi đi vào phòng hóa trang, tôi vừa xấu hổ vừa kinh ngạc hỏi cô ấy tại sao mới có ba ngày không gặp điều gì đã khiến vị đạo diễn đáng kính kia bạo gan hẳn như vậy. Lê Na nhìn tôi bằng ánh mắt chần chờ như muốn nói rồi lại thôi, Lê Na hay có cái tật vậy đấy, mỗi lần như vậy tôi đều phải lặp lại một lần thị uy nhưng mãi mà cô ấy vẫn chưa sửa được cái tật này, thật đáng đánh đòn, cuối cùng Lê Na đành ngước mặt nhìn trời nói như than:
Anh Trịnh nói với đạo diễn chị muốn tự bản thân thể hiện năng lực của mình vậy nên hãy nghiêm khắc với chị một chút.
Tôi : Đỡ trán bất lực.
Khi tôi bước ra khỏi phòng hóa trang, mọi người đang nhộn nhịp chuẩn bị cho cảnh diễn mới, đều bị tôi hớp hồn mà ngây dại tại chỗ. Tôi biết bản thân rất xinh đẹp nhưng khi khoát lên người y phục và làm tóc theo phong cách cổ trang lại đặc biệt đẹp như vậy. Vai tôi diễn là một tiểu thư quý tộc có bề ngoài xinh đẹp rực rỡ như ánh nắng mùa hè, tính cách lại hoạt bác đáng yêu. Lần đầu tiên gặp được chàng công tử nổi danh vẫn hay nghe mọi người nhắc đến, liền ngưỡng mộ chạy theo làm quen, bị người ta ba lần bốn lượt từ chối, vẫn kiên trì không bỏ cuộc. Đến một ngày, chàng công tử kia trên đường đến học đường phát hiện đã lâu không còn nhìn thấy người mỗi ngày vẫn hay theo đuôi mình nữa, liền hỏi thăm mới biết hóa ra tiểu thư kia chính là vị hôn thê mà cha mẹ đã đính ước cho mình từ nhỏ, chỉ là cô ấy mắc bệnh rồi, bệnh rất nặng. Sau đó không lâu thì qua đời, sau khi vị tiểu thư này qua đời, chàng công tử mới biết hóa ra ngày ngày nàng ấy theo đuôi làm lắm trò như vậy đã vô tình bước vào tim mình, khắc sâu như vậy, nhưng giờ cảnh còn người mất khiến chàng đau lòng khôn nguôi. Sau này, gia đình lại mai mối cho chàng một người khác, cho dù cuộc sống khá viên mãn, nhưng mỗi khi xuân về hoa đào nở, chàng công tử ấy lại nhớ đến từng có một cô gái đứng dưới gốc cây đào hỏi mình rằng nàng ấy đẹp hay hoa đào đẹp. Thật ra lúc ấy chàng đã muốn nói, nàng ấy đẹp, đẹp hơn hoa đào rất nhiều...
Vị tiểu thư kia chết thì cũng là lúc công việc của tôi ở đoàn phim này kết thúc rồi, còn về vai của những người khác tôi không quan tâm lắm, đến chị Vũ Đồng tôi cũng chỉ biết chị ấy vào vai vợ sau này của vị công tử kia mà thôi, còn về tình tiết ra sao thì chịu rồi. Cũng như hiện tại, ai ngốc, ai sững sờ tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ quan tâm thái độ của người cách tôi năm mét đằng kia mà thôi, anh ấy vẫn đang chăm chỉ luyện thoại, mà sao mặt lại đỏ vậy nhỉ? Không lẽ thời tiết quá nóng rồi sao?
Đạo diễn không biêt ở đâu đột nhiên lại xuất hiện trước mặt tôi, bắt đầu chỉ trỏ rồi lớn tiếng nói:
Lại là cô, còn không ra kia tập thoại trước với bạn diễn đi, đứng đây gây náo loạn cái gì? Cả ngày không làm được chuyện gì chỉ biết gây chuyện là giỏi.
Ông ấy nói xong còn không kịp để tôi biện giải một lời liền phủi mông bỏ đi, tôi và Lê Na hai mặt nhìn nhau tự hỏi, ông ấy có phải là diễn sâu quá rồi không?
Mười giờ sáng ánh nắng bắt đầu trở nên gay gắt hơn, tôi phải chật vật mang theo bốn lớp quần áo đi tìm người tập thoại. Cũng may người cùng tôi tập thoại là Ngô Dật Hiên, cũng được xem là thêm chút động lực cho tôi đi, gần hai mươi cảnh diễn, không biết bao lâu mới xong, nếu mỗi ngày đều phải mang mấy lớp quần áo thế này không mệt chết thì cũng là nóng chết mất. Thật nể phục chị Vũ Đồng và Ngô Dật Hiên, hai người họ có tất cả bao nhiêu cảnh chứ, nghĩ thôi tôi cũng không dám nghĩ. Cũng may bộ phim tiếp theo mà Ngô Dật Hiên tham gia là phim hiện đại nếu không chắc tôi thật sự muốn khóc rồi. Cứ thế trôi qua một buổi sáng, dưới sự hướng dẫn của Chị Vũ Đồng và Ngô Dật Hiên tôi đã hoàn thành cảnh diễn đầu tiên của mình, cảm giác đóng phim cũng không tệ lắm, có chút thú vị đi. Chỉ là buổi chiều nữ phụ số một đến rồi, người thay thế Trịnh Kiều Hoa diễn vai nữ phụ phản diện.
Tôi lại một lần nữa phải mở mang tầm mắt, ảnh hậu như chị Vũ Đồng cũng chỉ có hai trợ lý, bốn vệ sĩ, một thợ trang điểm riêng, và một stylist chuyên lo về phục trang, bình thường xuất hiện cạnh chị ấy cũng chỉ có thợ trang điểm và trợ lý thôi, vào đoàn phim thì vệ sỹ và stylist đều ở bên ngoài khi nào có việc cần chị ấy mới gọi vào. Tôi không am hiểu về giới này lắm, cũng không biết nữ phụ kia là minh tinh tầm cỡ thế nào mà nhìn đoàn người phía sau cô ta tôi thật muốn choáng, gấp ba lần số người bên cạnh chị Vũ Đồng, gấp năm lần số người bên cạnh Ngô Dật Hiên, còn tôi hả? Thôi bỏ đi, bên cạnh tôi cũng chỉ có mỗi Lê Na mà cô ấy bữa có mặt bữa không, thật sự là một sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất.
Tôi tò mò nghiêng người hỏi chị Vũ Đồng, có phải thân thế cô ta cũng không phải dạng vừa không? Chị Vũ Đồng không rời mắt khỏi kịch bản, nhưng thần sắc có hơi ngưng trọng chị ấy nói:
- Thân thế cô ta không lớn, nhưng kim chủ phía sau cô ta rất lớn. Em...
Nói tới đây chị ấy ngước mặt nhìn tôi, tôi hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo của chị ấy, ai ngờ chị ấy cho tôi ba chữ “thôi bỏ đi”, vậy là ý gì chứ? Tôi ngó nghiêng xung quanh, Ngô Dật Hiên vẫn ngồi ở dù đồi diện, anh ấy nhếch môi nhìn tôi lắc đầu cười, trời à, hai người này, thái độ như vậy là sao? Lê Na ngồi cạnh bên mặt không biểu cảm nhìn tôi nói:
- Ý chị Vũ Đồng muốn nói là chị nên tránh va chạm với người kia, nếu có va chạm thì dĩ hòa quy quý thì hơn.
Tôi vẫn nhìn Lê Na, thật ra tôi đang chờ cô ấy nói tiếp, nhưng cô ấy lại im lặng, tôi nghi ngờ hỏi lại:
- Hết rồi?
Đáp lại tôi cũng là hai chữ “ hết rồi” của Lê Na, và một tràng cười bùa chú của chị Vũ Đồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook