Hoa Mộc Miên Trong Gió
Chương 26: Đàn Ông Ở Thế Giới Này Cũng Thích Nhiều Chuyện

Bầu trời đêm nay thật nhiều sao, từng ngôi sao lấp lánh kia như đang nhảy nhót giữa không trung trông thật vui vẻ hạnh phúc. Chúng cứ như đang mỉa mai cuộc sống thảm hại hiện tại của tôi vậy, tự mình nhốt mình trong cái lồng giam bản thân tạo ra, cũng chỉ để trốn tránh những người được gọi là người thân của mình mà thôi.

Tôi kéo chặt áo khoát trên người, buổi tối mùa hè gió tương đối lớn làm mái tóc dài của tôi bay tán loạn cũng như những suy nghĩ của tôi hiện giờ, ba ngày rồi tôi vẫn chưa nghĩ ra bản thân muốn gì, phải làm gì tiếp theo đây? Nếu soái ca Diêm Vương cho tôi một cơ hội được đổi lại một cuộc sống khác liệu tôi có đồng ý không? Thật sự tôi cũng không biết. Luyến tiếc? Có chăng cũng chỉ là hơi ấm tình thân, cảm giác vui vẻ đầm ấm của cái gọi là gia đình. Thật không hiểu kiếp trước mặc dù không có cha nhưng tình thương tôi đâu thiếu, sao kiếp này cứ phải cố chấp như vậy chứ? Suy nghĩ một chút Lâm Cảnh Nghi cũng không đến nỗi mà phải không? Chỉ với vẻ ngoài cùng gia thế, học vấn thì đã có khối người không theo kịp rồi.

Tôi ngẩng mặt hít sâu một hơi dài, Lâm Cảnh Nghi tốt như vậy nhưng sao vẫn không được? Vẫn là thiếu hai chữ tình yêu? Cho dù là kiếp trước sống gần ba mươi năm trên đời, cho dù đã có con rồi nhưng tình yêu là gì tôi vẫn chưa biết, đặt tay lên lồng ngực, chỗ này vẫn chưa từng có cảm giác đau đến nghẹt thở. Hỏi sao tôi không cố chấp cho được.

...

Cả một đêm lăn lộn trên giường, trạng thái tôi không tốt lắm, ngồi trước gương suýt chút nữa đã không nhận ra mình là ai nữa rồi. Tối qua tôi đã nghĩ kỹ, hiện tại tôi có hai con đường để chọn. Một là rời khỏi Trịnh gia với hai bàn tay trắng sau đó cố gắn bươn chải, thật ra tôi tin chắc với khả năng của mình để có cuộc sống tốt sẽ không có gì khó khăn đi, trừ khi có người cố tình cản trở. Hai là chọn kết hôn cùng với Lâm Cảnh Nghi. Nếu phải lựa chọn tôi chắc chắn sẽ chọn phương án một, đã quen cuộc sống khó khăn, có thêm một chút nữa cũng không sao? Tôi nghĩ xong liền bắt đầu trang điểm cho khuôn mặt tươi sáng một chút, sau đó xuống nhà dưới ăn sáng.

Khi tôi bước xuống cầu thang, người hầu đang dọn dẹp nhìn thấy tôi, ai nấy đều kinh ngạc mà ngừng luôn việc trong tay, tôi nhìn quanh nhà một vòng, bây giờ mới bảy giờ sáng, sao lại không thấy ai vậy, liền hỏi một người đứng gần mình nhất. Đó là thím Trương, năm nay hơn năm mươi tuổi nghe nói làm việc cho Trịnh gia cũng hơn hai mươi năm rồi, thím ấy nhìn tôi cười vừa vui mừng vừa xót xa kiểu như trời đất thánh thần linh thiên cuối cùng con bé cũng thông suốt rồi rưng rưng nói cho tôi biết, nhà có khách mọi người đang cùng nhau ăn sáng ở nhà lớn. Tôi hơi ngạc nhiên là khách nào mà mới sáng sớm đã đến thế này, rõ ràng là ăn chực bữa sáng mà. Thím Trương nhìn tôi thất thần bèn hỏi tôi muốn ăn sáng ở đâu, nếu không muốn sang nhà lớn thì thím ấy sẽ đi làm bữa sáng. Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy mình chuẩn bị rời khỏi đây rồi, mà còn làm phiền người ta thì cũng không hay lắm, liền nói không cần, tự mình đi qua nhà lớn.

Từ ngoài cửa tôi đã nghe tiếng cười nói trong nhà ăn thật náo nhiệt, có hơi chạnh lòng một chút, mình tự nhốt trong phòng ba ngày không ai hỏi thăm, cũng chỉ có Lê Na mỗi ngày sau giờ học là ngồi cạnh tôi nói đông nói tây không ngừng, chị Kiều Vân cũng từng ghé hai lần nhưng cũng không nói nhiều. Cũng thật buồn cười, tôi là một linh hồn nhập vào thân thể này, nói đến tình thân thì bản thân tôi mới là người cảm thấy không có bao nhiêu mới đúng chứ, còn họ đã nhìn thân thể này lớn lên từng ngày sao có thể vô tâm như vậy? Khi tôi bước đến của phòng ăn, âm thanh đang nói cười bỗng dưng ngừng lại, làm tôi liên tưởng đến buổi tối hôm đó khi bác cả xuất hiện ở nhà, không khí cũng giống như thế này nhỉ? Thật mỉa lai làm sao, tôi hít một hơi bước vào vị trí của mình, chào hỏi một lượt. Ở vào tình cảnh này tôi thật không muốn tỏ thái độ gì chỉ muốn ăn cho xong bữa thôi. Khách này cũng không phải ai xa lạ, là Tô Kiệt và một người nữa khiến tôi có chút không ngờ đến, Ngô Dật Hiên. Thật sự cảm thấy có chút hối hận khi đến đây, không biết ma xui qủy khiến hay gì, nhịn một bữa sáng cũng không có đói chết mà đúng không?

Tôi cắm cúi ăn cho xong bữa sáng của mình đặng còn quay về, thật sự cảm thấy không thoải mái một chút nào hết. Tô Kiệt ngồi cạnh anh trai lại bắt đầu lân la bắt chuyện với tôi, anh ta nói cái gì mà nhìn sắc mặt tôi không tốt lắm, vẫn chưa khỏe hẳn vậy thì ở nhà thêm vài hôm nữa đi, còn có cái gì mà cảnh quay của tôi có thể sắp xếp dời lại sau cũng được. Tôi ngẩng mặt nhìn anh ta hồi lâu, nói đi nói lại trong đầu hai chữ "không khỏe", hóa ra lý do mấy ngày này tôi không xuất hiện ở phim trường là không khỏe. Cũng đúng, chuyện xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết được. Tôi nhìn Ngô Dật Hiên, vậy mục đích hôm nay anh ấy đến đây là gì? Thăm tôi sao? Với tính cách của anh ấy thì sẽ không tự chủ động như vậy. Vậy lý do là gì? Tôi lại nhìn anh trai mình, anh ấy nhìn lại tôi với vẻ trêu ngươi, tôi biết trò này là do anh ấy bày ra mà. Đáng cười lắm sao, tôi thấy giận không chịu được, trừng mắt nhìn lại anh ấy, nói:

 Thật trẻ con

Đáp lại tôi là tiếng cười sảng khoái của ông nội, đã vậy lại còn nói vơi tôi rằng:

 Anh trai con có trẻ con cũng không thể trẻ con bằng con được.

Bây giờ tôi mới để ý, thái độ mọi người đều rất bình thường như chuyện tôi không ra khỏi phòng ba ngày là chuyện gì đó không đáng quan tâm vậy, hay nói cách khác đó là chuyện hết sức bình thường. Một dự cảm xấu xẹt qua đầu tôi, đừng nói là Trịnh Kiều Vi trước kia rất hay dùng trò này nha. Không lẽ...

 Lần này có nói mình sẽ rời khỏi Trịnh gia không?

Tôi trợn mắt nhìn bà nội, mẹ tôi ngồi cạnh đó lắc đầu, coi như không cần tôi trả lời đi, chuyện đó là dĩ nhiên rồi, bố tôi nhìn ông bà nội nói:

 Dạy con không nên là lỗi của con, xin lỗi bố mẹ.



Cái nĩa trên tay tôi rớt cái cạch xuống bàn, không thể nào tin được lại có chuyện thế này, tới bây giờ tôi đã có thể khẳng định, tôi và Trịnh Kiều Vân kia chính là cùng một người chỉ là sống ở hai thời không khác nhau mà thôi, bảo sao đến tính cách và cách suy nghĩ và hành động cũng giống nhau đến vậy. Thật sự khiến người ngạc nhiên.

Anh trai tôi nhìn Tô Kiệt lắc đầu, Tô Kiệt bây giờ mới vỡ lẽ có chuyện gì, kinh ngạc thốt lên:

 Lại giận dỗi, lại muốn bỏ nhà đi?

Tôi thật sự muốn soái ca Diêm Vương hãy nhanh nhanh sai hắc bạch công tử đến đón tôi đi, cảm giác khuôn mặt này không dám ngước lên nhìn người rồi đã vậy Ngô Dật Hiên anh ấy vậy mà nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, kiểu như, năm nay em bao nhiêu tuổi mà có thể nghĩ ra trò này, không đúng, nghĩ là một chuyện còn làm luôn mới thật ấu trĩ làm sao? Nhưng tôi thề là tôi không giận dỗi, tôi là làm thật. Tôi bực đến mức, bỏ luôn con dao còn lại trên tay nói:

 Vậy hôm nay con sẽ rời Trịnh gia, con nói được làm được.

Xong. Hình như tôi xúc động quá rồi. Ngô Dật Hiện anh ấy lại đang dùng ánh mắt gì nhìn tôi vậy? Còn thái độ của cả nhà vậy là sao? Có gì đáng buồn cười à?

Anh trai ngồi đối diện Ngô Dật Hiên, khí định thần nhàn, vừa đưa miếng trứng lên miệng vừa nói

- Bình tĩnh, rồi từ từ cậu sẽ quen, đứa em gái này của tôi, tính khí hơi lớn, chỉ biết khôn nhà dại chợ là giỏi thôi.

Tô Kiệt cũng hùa theo anh trai tôi đổ thêm vài lít xăng cho lửa cháy to thêm một chút, anh ta nói với Ngô dật Hiên rằng từ nhỏ đến lớn cứ mỗi lần không vừa ý chuyện gì là tôi lại tự nhốt mình trong phòng ba ngày sau đó lại đòi bỏ nhà đi. Thật sự là mọi người đều không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu rồi.

Tôi liền nổi đóa hỏi anh ta có biết chuyện gì khiến tôi giận hay không mà lại nói như vậy, bản thân anh ta không ở hoàn cảnh của người khác đừng có ở đó nói mát. Tô Kiệt kinh ngạc nhìn tôi nói:

- Không phải chỉ là chuyện bị Trịnh Kiều Hoa kia tấn công bạo lực. Sau đó bị cả nhà phát hiện rồi xử lý giùm em.

Tôi cảm thấy tinh thần thật mệt mỏi, thật bất lực. Tôi nói với anh ta vấn đề không phải nằm ở đó, vấn đề là chuyện mọi người sai người theo dõi tôi. Biết gì không, Tô Kiệt vậy mà lại tỉnh bơ nói với tôi anh ta đâu bị ai sao bảo, anh ta là tự nguyện nói lại với mọi người chuyện đó thôi. Đến đây tôi có chút không hiểu rồi, Tô Kiệt anh ta thì liên quan gì ở đây? Anh ta nói anh ta là người nói lại với cả nhà chuyện tôi bị Trịnh Kiều Hoa dùng bạo lực tấn công, vậy có nghĩa không có ai theo dõi tôi cả? Chỉ là tên Tô Kiệt kia mách lẻo thôi sao? Nhưng hôm đó Tô Kiệt đâu có ở trường quay. Tôi liền hỏi anh ta:

- Làm sao anh biết được chuyện đó?

Tô Kiệt và anh trai cùng nhìn tôi như một đứa thiểu năng, còn mẹ tôi nói với ba tôi rằng tại sao con gái lại kém thông minh như vậy? Tôi nghĩ mình có nên nổi quạu không, nhưng phía bên kia Ngô Dật Hiên không cho tôi cơ hội ấy, anh ấy tỉnh bơ nói với tôi là chính anh ấy nói cho Tô Kiệt biết, tôi thật sự cạn lời rồi, cũng thật nghi ngờ không biết anh ấy có nói với Tô KIệt chuyện tôi tỏ tình với anh không? Đàn ông cũng có lúc nhiều chuyện như vậy à?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương