Hòa Ly
-
Chương 60
#Vy
Cơn đau thoáng chốc truyền khắp cơ thể.
Cơ thể này không chịu đựng nổi, theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó, ta lập tức căn răng đè nén tiếng kêu trong cổ họng, cố hết sức để không tỏ ra quá đau đớn.
Ta biết, Tạ Trạc...
Ta nhìn về phía hắn, quả nhiên sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp bị đình trệ.
Hắn sẽ đau lòng...
“Sói nhỏ...” Hắn quỳ sụp xuống, không dám chạm vào ta, trong tay ngưng tụ hồn lực, phủ lên vết thương của ta.
Hắn đang giúp ta cầm máu, nhưng từ ánh mắt hắn, ta có cảm giác người bị thương là hắn chứ không phải ta.
“Ư ư...” Ta muốn nói với Tạ Trạc, ta không sao. Nhưng tiếng rên của loài chó giờ phút này nghe càng giống đang kêu đau.
Tay Tạ Trạc run rẩy đặt lên vết thương của ta: "Không đau, không đau, lập tức sẽ không đau nữa."
Hắn muốn trấn an ta, nhưng giọng nói lại đầy bất lực.
Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân sau lưng Tạ Trạc, ta mở to mắt nhìn, là Chử Liên.
Hắn đang cầm một con dao găm, khuôn mặt quanh năm xanh tái càng nổi bật lên đôi mắt đặc biệt hung ác.
“Họ căn bản không nên giữ lại mạng của ngươi! Họ sớm nên giết ngươi mới phải!" Hắn vừa nói vừa giơ cao con dao.
“Gâu!”
Ta muốn nhắc Tạ Trạc cẩn thận, nhưng gần như đồng thời với tiếng kêu của ta, quanh thân Tạ Trạc bộc phát hồn lực, chỉ trong chớp mắt đã đánh bay Chử Liên.
Chử Liên lăn vài vòng trên đất mới dừng lại được, trong miệng cũng ộc ra máu tươi.
Tạ Trạc không nhìn hắn, chỉ tiếp tục dùng hồn lực trị thương giúp ta, cho đến khi vết thương ngừng chảy máu.
“Không sao đâu." Tạ Trạc xoa đầu rồi bế ta lên, "Quay về ta sẽ đắp thuốc cho ngươi."
Tạ Trạc ôm ta, cầm theo chân giả bị đánh rơi, sau đó xoay người trở về.
Hắn không nhìn Chử Liên mà trực tiếp bước qua người hắn, nhưng Chử Liên đang bò dưới đất vẫn không có ý định buông tha Tạ Trạc, hắn tóm lấy chân Tạ Trạc.
“Ngươi đáng lẽ ra không nên tồn tại, ngươi không nên tới thế gian này, ngươi nên chết đi."
Tạ Trạc siết chặt vòng tay ôm ta, ta ngẩng đầu liền bắt gặp hắn đang nín nhịn mím môi, cuối cùng hắn cũng đá văng tay Chử Liên, lãnh đạm rời đi.
Tạ Trạc ôm ta sải bước vội vàng, trên đường có nhiều tộc nhân nhận ra sự khác thường của Tạ Trạc đều đổ dồn ánh mắt vào hắn, nhưng tuyệt nhiên không ai hỏi han nửa lời.
Tạ Trạc cứ như vậy ôm ta về lều.
Hắn đặt ta trên giường, sau đó dùng thuốc tự chế bôi lên vết thương trên đùi ta. Thuốc có hơi lạnh, bôi lên rất đau, ta vô thức co người lại, thấy vậy, Tạ Trạc cau mày dỗ dành ta: "Cố chịu một chút nhé."
Ta “ư ư" một tiếng, chịu đựng cơn đau nhức.
“Mấy ngày nữa đừng chạy lung tung, ở yên một chỗ cho ta."
Những mệnh lệnh ngắn gọn hệt như Tạ Trạc trong trí nhớ của ta, "Đứng lên, trên đất lạnh", hay "Qua đây, đứng sau lưng ta". Trước kia ta chỉ thấy hắn nói lời vô nghĩa, giả câm giả điếc chẳng hề bận tâm, nhưng giờ nhớ lại, chỉ càng thêm đau lòng hắn.
Đây là cách duy nhất Tạ Trạc biết để thể hiện sự quan tâm và bảo vệ của hắn.
Bởi vì, bản thân hắn chưa từng nhận được những lời quan tâm, chưa từng được thương xót, chưa từng được bảo vệ.
Hắn chỉ biết biểu đạt sự thật đơn giản nhất, nói những lời cụt ngủn dễ khiến người ta chán ghét nhất.
“Tạ Trạc.. ”
Lòng ta chua xót khôn nguôi, chỉ biết dùng đầu dụi vào lòng bàn tay hắn, hắn lại rụt tay về.
“Đừng cử động, thuốc chưa khô." Hắn vẫn luôn chú ý đến cái chân què bị thương của ta.
Kỳ thực vết thương nhờ hồn lực của hắn đã gần khép miệng rồi, nhưng hắn vẫn cẩn thận bôi thuốc cho ta, cuối cùng còn dùng vải bông băng bó đơn giản.
Vừa tập trung băng vết thương hắn vừa nhắc đi nhắc lại: "Đợi một thời gian nữa ta sẽ mang ngươi rời khỏi đây."
Nghe vậy ta giật mình nhìn Tạ Trạc, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, hắn thực sự đã tính đến chuyện rời đi...
“Gâu...” Ta lo lắng bày tỏ sự hiếu kỳ.
Tạ Trạc nhẹ nhàng vuốt vải băng vừa hoàn tất, sau đó chân thành nhìn ta: "Ta nghe nói bên ngoài vô cùng rộng lớn, rộng hơn chỗ này rất nhiều, sau này, ta và ngươi sẽ cùng rời khỏi tuyết lang tộc."
Một người một chó ung dung tự tại giữa đất trời bao la, không có thù ghét, không có xa lánh, có lẽ còn được chiêm ngưỡng thế giới muôn màu, được kết giao bằng hữu mới.
Ta cảm nhận được những mong chờ của Tạ Trạc.
Có lẽ, kể từ khi mở mang thần trí, hắn đã bắt đầu mưu cầu một cuộc sống mới. Đây chính là động lực để hắn vượt qua những tháng ngày tối tăm cùm kẹp.
Hắn học kiến thức, luyện công pháp, còn học chế thuốc, săn bắn, làm đồ gia dụng, hóa ra đều là để chuẩn bị cho cuộc đào tẩu của mình...
Nhưng Tạ Trạc...
Hắn không thể rời đi dễ dàng như vậy.
Ta đã biết số mệnh của hắn.
Ta từng nghe chính miệng hắn nói, hắn diệt toàn tộc, giết người thân, hắn...
Hắn phá huỷ nơi này rồi mới rời đi.
Rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì...
Ta không đoán được, chỉ nằm im cho Tạ Trạc vuốt lông, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ta an tĩnh ngủ trong lòng Tạ Trạc, nhưng lúc ta tỉnh dậy, sự an tĩnh ấy đã không còn nữa...
Một trận cuồng phong như muốn thổi bay hết lông trên đầu ta.
Ta mơ màng mở mắt, bên trên không phải túp lều quen thuộc mà là vầng trăng cô độc treo trên bầu trời đêm, ánh trăng nhàn nhạt bao trùm tuyết lang tộc.
Tạ Trạc cũng không thấy đâu, xung quanh dần xuất hiện ngày càng nhiều tộc nhân tuyết lang tộc.
“A Vũ...”
“A Vũ đừng kích động..."
Bọn họ đều đang khuyên ngăn gì đó, xúm xít vây lấy người bên kia.
Ta đứng trên giường, nhìn hướng đám đông ồn ào.
Lều của Tạ Trạc bị xé tan nát, đồ đạc vốn được sắp xếp chỉn chu nay lại lăn lóc trên mặt đất, đồ gốm vỡ tan tành, thảo dược vung vãi, mấy món đồ chơi nhỏ Tạ Trạc làm cho ta cũng không ngoại lệ, bị người ta đạp lên hoặc đá văng ra xa.
Ánh mắt lại tìm kiếm trong đám đông, dưới ánh trăng, qua khe hở giữa chân đoàn gười, ta thấy thiếu niên Tạ Trạc đang bị ấn xuống đất.
Đồng tử ta co lại! Ta lập tức lao tới đó!
“Gâu!”
Buông hắn ra!
“Gâu!”
Ai dám động vào hắn!
Ta vừa sủa vừa băng qua đám đông, ngoài dự liệu, người đang hung tợn đè Tạ Trạc xuống đất không ai khác mà chính là Tạ Linh.
Hai mắt Tạ Linh đỏ ngầu, đầu gối nàng đè lên ngực Tạ Trạc, khiến hắn không thể cử động, một tay siết chặt yết hầu Tạ Trạc, một tay cầm dao kề vào cổ hắn...
Con dao kia chính là thứ buổi sáng Chử Liên dùng ám sát Tạ Trạc.
Thấy một màn này ta cũng phải ngây người.
Tạ Trạc cũng ngây dại, nhưng hắn không giống ta, đôi mắt đen trong suốt phản chiếu rõ ràng hình bóng Tạ Linh và ánh trăng sau lưng nàng.
Hắn nằm trên đất, để mặc Tạ Linh áp chế, để mặc lưỡi dao kề sát cổ.
Không phải Tạ Trạc không thể phản kháng, chứng kiến hắn chăm chỉ tu luyện bao năm qua, luận công pháp, Tạ Trạc nhất định không thua, hắn đã tiếp nhận vô số hồn lực của tộc nhân, sao có thể đánh không lại Tạ Linh!
Chẳng qua, hắn không muốn phản kháng.
Hắn chỉ mở to mắt nhìn Tạ Linh, trong ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Hắn tuyệt vọng đến cùng cực, khiến ta gần như bật khóc. Hắn đang thầm hỏi Tạ Linh, hỏi người đã sinh ra hắn ——
“Ta thực sự không nên xuất hiện trên cõi đời này sao?"
“Ta thực sự là một sai lầm sao?"
“Người thực sự muốn giết ta sao?”
Đối mặt với sự im lặng của Tạ Trạc, Tạ Linh lại càng thêm gay gắt mất kiểm soát:
“Ngươi là nghiệt chủng của Tà Thần!" Nàng gào lên, "Ta nên bóp chết ngươi từ lâu rồi mới phải! Đúng! Ta phải giết ngươi!"
Như muốn khiến Tạ Trạc triệt để hết hi vọng, nàng giơ cao mũi dao nhắm thẳng vào Tạ Trạc, dưới sự chứng kiến dửng dưng của toàn tộc, Tạ Trạc chỉ lẳng lặng nhìn mũi dao đâm xuống.
Ta không nhịn được nữa mà lao đến như vũ bão!
Ta cắn vào tay Tạ Linh, nàng giật mình ngã sang một bên, con dao cũng rơi xuống.
Ta không cắn chặt nên cũng lăn quay bên cạnh Tạ Linh.
Tạ Linh không đoái hoài đến ta, dù không còn dao nhưng nàng vẫn như phát điên bóp cổ Tạ Trạc, bộ dạng thật sự muốn giết chết hắn.
Sắc mặt Tạ Trạc từ trắng chuyển sang đỏ, hắn không nhắm mắt, cũng không phản kháng mà chỉ bình tĩnh nhìn Tạ Linh, thời khắc này, hắn đã hoàn toàn chết tâm rồi.
Đầu ta đập khá mạnh xuống đất, khi đứng dậy có chút lảo đảo, ta nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm một người có thể giúp hắn.
Nhưng không có.
Một người cũng không có...
Bọn họ đều lạnh nhạt vô cảm, à không, họ có chú ý, nhưng sự chú ý của họ đều đặt trên người Tạ Linh, không mảy may dính líu tới Tạ Trạc.
Tiếng thì thầm của họ được gió đêm lạnh lẽo thổi vào tai ta —— “A Vũ sẽ không thực sự giết hắn chứ?"
“Chẳng may chọc giận Tà Thần..."
“Thôi bỏ đi, hắn chết cũng tốt... Đỡ phải vì hắn mà làm khổ tộc ta..."
Ta không đành lòng nghe tiếp, vội vàng xông lên phía trước, há miệng cắn ống tay áo Tạ Linh.
Ba chân của ta liều mạng bám xuống đất, cố hết sức kéo tay nàng ra.
“Grừ!” Ta gầm gừ trong cổ họng.
Ngươi không được đối xử với hắn như vậy!
“Grừ!"
Hắn đang khóc! Các ngươi không nghe thấy sao!
Hắn tuyệt vọng nhường nào! Các ngươi không nhìn thấy sao!
Hắn cũng là con người! Các ngươi không được bắt nạt hắn! Các ngươi không được bắt nạt hắn!
“Grừ!”
Ta không thể nói được gì, chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào hỗn loạn.
Ta dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không kéo được Tạ Linh ra, sắc mặt Tạ Trạc từ đỏ dần chuyển sang tím tái.
Ta buông Tạ Linh ra, quay sang cắn tay áo Tạ Trạc, sốt ruột lôi kéo hắn.
"Chàng đừng từ bỏ!"
“Mau phản kháng đi!”
“Chàng không được nhận thua!”
“Gâuuuu!” Kéo một hồi không có hiệu quả, ta bèn buông Tạ Trạc ra, không ngừng kêu thật thảm thương bên tai hắn, may thay, nỗ lực của ta cuối cùng cũng chạm đến hắn.
Hắn không nhìn Tạ Linh nữa, trong mắt hắn đã xuất hiện hình bóng ta, ta đang điên cuồng vẫy đuôi với hắn, liếm bàn tay hắn.
“Chàng đừng từ bỏ, đừng từ bỏ.”
“Gâu gâu... ”
Tạ Linh cơ hồ cảm thấy ta phiền toái, nàng buông một tay hất ta ra chỗ khác.
Lực của Tạ Linh lớn hơn nhiều so với sức chịu đựng của ta, ngực ta đau dữ dội, loạng choạng ngã xuống đất, cả ba cái chân tức thì cảm thấy đau đớn như bị xé rách.
Bấy giờ ta mới phát giác ba bàn chân vì liều mạng lôi kéo đều đã nứt toạc ra, trên mặt đất đầy những vết móng vuốt chó nhuốm máu.
Ta không bận tâm chân mình mà lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc, lảo đảo bước về phía hắn.
Ta không bỏ cuộc, Tạ Trạc, chàng cũng không được bỏ cuộc.
Mau đứng lên, chống lại số mệnh khốn nạn này!
Ta lết về phía hắn, dưới ánh trăng mờ ảo, khóe mắt Tạ Trạc đột nhiên lấp lánh ánh lệ.
Hắn mấp máy môi, nét mặt thoáng qua sự kiên định.
Giây tiếp theo, cuồng phong nổi lên từ mặt đất, mãnh liệt thổi bay tất thảy.
Tuyết lang tộc rơi vào hỗn loạn, Tạ Linh bị hất văng khỏi người Tạ Trạc, ta cũng bị cuốn lên không trung.
Còn đang hoảng loạn, một bàn tay bắt lấy ta, ôm ta vào lòng.
Nhiều năm như vậy, ta sớm đã quen với lồng ngực ấm áp này.
“Sói nhỏ.” Mặt Tạ Trạc tái mét, xung quanh hắn hãy còn vầng sáng tàn dư sau khi sử dụng hồn lực, nom hệt như thiên sứ giáng trần.
Hắn nói: "Tối nay chúng ta sẽ đi.”
___***___
Tôi càng lúc càng không tin một người lương thiện như Tạ Trạc lại có thể giết cả tộc. Có uẩn khúc gì không ta???
Cơn đau thoáng chốc truyền khắp cơ thể.
Cơ thể này không chịu đựng nổi, theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó, ta lập tức căn răng đè nén tiếng kêu trong cổ họng, cố hết sức để không tỏ ra quá đau đớn.
Ta biết, Tạ Trạc...
Ta nhìn về phía hắn, quả nhiên sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp bị đình trệ.
Hắn sẽ đau lòng...
“Sói nhỏ...” Hắn quỳ sụp xuống, không dám chạm vào ta, trong tay ngưng tụ hồn lực, phủ lên vết thương của ta.
Hắn đang giúp ta cầm máu, nhưng từ ánh mắt hắn, ta có cảm giác người bị thương là hắn chứ không phải ta.
“Ư ư...” Ta muốn nói với Tạ Trạc, ta không sao. Nhưng tiếng rên của loài chó giờ phút này nghe càng giống đang kêu đau.
Tay Tạ Trạc run rẩy đặt lên vết thương của ta: "Không đau, không đau, lập tức sẽ không đau nữa."
Hắn muốn trấn an ta, nhưng giọng nói lại đầy bất lực.
Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân sau lưng Tạ Trạc, ta mở to mắt nhìn, là Chử Liên.
Hắn đang cầm một con dao găm, khuôn mặt quanh năm xanh tái càng nổi bật lên đôi mắt đặc biệt hung ác.
“Họ căn bản không nên giữ lại mạng của ngươi! Họ sớm nên giết ngươi mới phải!" Hắn vừa nói vừa giơ cao con dao.
“Gâu!”
Ta muốn nhắc Tạ Trạc cẩn thận, nhưng gần như đồng thời với tiếng kêu của ta, quanh thân Tạ Trạc bộc phát hồn lực, chỉ trong chớp mắt đã đánh bay Chử Liên.
Chử Liên lăn vài vòng trên đất mới dừng lại được, trong miệng cũng ộc ra máu tươi.
Tạ Trạc không nhìn hắn, chỉ tiếp tục dùng hồn lực trị thương giúp ta, cho đến khi vết thương ngừng chảy máu.
“Không sao đâu." Tạ Trạc xoa đầu rồi bế ta lên, "Quay về ta sẽ đắp thuốc cho ngươi."
Tạ Trạc ôm ta, cầm theo chân giả bị đánh rơi, sau đó xoay người trở về.
Hắn không nhìn Chử Liên mà trực tiếp bước qua người hắn, nhưng Chử Liên đang bò dưới đất vẫn không có ý định buông tha Tạ Trạc, hắn tóm lấy chân Tạ Trạc.
“Ngươi đáng lẽ ra không nên tồn tại, ngươi không nên tới thế gian này, ngươi nên chết đi."
Tạ Trạc siết chặt vòng tay ôm ta, ta ngẩng đầu liền bắt gặp hắn đang nín nhịn mím môi, cuối cùng hắn cũng đá văng tay Chử Liên, lãnh đạm rời đi.
Tạ Trạc ôm ta sải bước vội vàng, trên đường có nhiều tộc nhân nhận ra sự khác thường của Tạ Trạc đều đổ dồn ánh mắt vào hắn, nhưng tuyệt nhiên không ai hỏi han nửa lời.
Tạ Trạc cứ như vậy ôm ta về lều.
Hắn đặt ta trên giường, sau đó dùng thuốc tự chế bôi lên vết thương trên đùi ta. Thuốc có hơi lạnh, bôi lên rất đau, ta vô thức co người lại, thấy vậy, Tạ Trạc cau mày dỗ dành ta: "Cố chịu một chút nhé."
Ta “ư ư" một tiếng, chịu đựng cơn đau nhức.
“Mấy ngày nữa đừng chạy lung tung, ở yên một chỗ cho ta."
Những mệnh lệnh ngắn gọn hệt như Tạ Trạc trong trí nhớ của ta, "Đứng lên, trên đất lạnh", hay "Qua đây, đứng sau lưng ta". Trước kia ta chỉ thấy hắn nói lời vô nghĩa, giả câm giả điếc chẳng hề bận tâm, nhưng giờ nhớ lại, chỉ càng thêm đau lòng hắn.
Đây là cách duy nhất Tạ Trạc biết để thể hiện sự quan tâm và bảo vệ của hắn.
Bởi vì, bản thân hắn chưa từng nhận được những lời quan tâm, chưa từng được thương xót, chưa từng được bảo vệ.
Hắn chỉ biết biểu đạt sự thật đơn giản nhất, nói những lời cụt ngủn dễ khiến người ta chán ghét nhất.
“Tạ Trạc.. ”
Lòng ta chua xót khôn nguôi, chỉ biết dùng đầu dụi vào lòng bàn tay hắn, hắn lại rụt tay về.
“Đừng cử động, thuốc chưa khô." Hắn vẫn luôn chú ý đến cái chân què bị thương của ta.
Kỳ thực vết thương nhờ hồn lực của hắn đã gần khép miệng rồi, nhưng hắn vẫn cẩn thận bôi thuốc cho ta, cuối cùng còn dùng vải bông băng bó đơn giản.
Vừa tập trung băng vết thương hắn vừa nhắc đi nhắc lại: "Đợi một thời gian nữa ta sẽ mang ngươi rời khỏi đây."
Nghe vậy ta giật mình nhìn Tạ Trạc, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, hắn thực sự đã tính đến chuyện rời đi...
“Gâu...” Ta lo lắng bày tỏ sự hiếu kỳ.
Tạ Trạc nhẹ nhàng vuốt vải băng vừa hoàn tất, sau đó chân thành nhìn ta: "Ta nghe nói bên ngoài vô cùng rộng lớn, rộng hơn chỗ này rất nhiều, sau này, ta và ngươi sẽ cùng rời khỏi tuyết lang tộc."
Một người một chó ung dung tự tại giữa đất trời bao la, không có thù ghét, không có xa lánh, có lẽ còn được chiêm ngưỡng thế giới muôn màu, được kết giao bằng hữu mới.
Ta cảm nhận được những mong chờ của Tạ Trạc.
Có lẽ, kể từ khi mở mang thần trí, hắn đã bắt đầu mưu cầu một cuộc sống mới. Đây chính là động lực để hắn vượt qua những tháng ngày tối tăm cùm kẹp.
Hắn học kiến thức, luyện công pháp, còn học chế thuốc, săn bắn, làm đồ gia dụng, hóa ra đều là để chuẩn bị cho cuộc đào tẩu của mình...
Nhưng Tạ Trạc...
Hắn không thể rời đi dễ dàng như vậy.
Ta đã biết số mệnh của hắn.
Ta từng nghe chính miệng hắn nói, hắn diệt toàn tộc, giết người thân, hắn...
Hắn phá huỷ nơi này rồi mới rời đi.
Rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì...
Ta không đoán được, chỉ nằm im cho Tạ Trạc vuốt lông, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ta an tĩnh ngủ trong lòng Tạ Trạc, nhưng lúc ta tỉnh dậy, sự an tĩnh ấy đã không còn nữa...
Một trận cuồng phong như muốn thổi bay hết lông trên đầu ta.
Ta mơ màng mở mắt, bên trên không phải túp lều quen thuộc mà là vầng trăng cô độc treo trên bầu trời đêm, ánh trăng nhàn nhạt bao trùm tuyết lang tộc.
Tạ Trạc cũng không thấy đâu, xung quanh dần xuất hiện ngày càng nhiều tộc nhân tuyết lang tộc.
“A Vũ...”
“A Vũ đừng kích động..."
Bọn họ đều đang khuyên ngăn gì đó, xúm xít vây lấy người bên kia.
Ta đứng trên giường, nhìn hướng đám đông ồn ào.
Lều của Tạ Trạc bị xé tan nát, đồ đạc vốn được sắp xếp chỉn chu nay lại lăn lóc trên mặt đất, đồ gốm vỡ tan tành, thảo dược vung vãi, mấy món đồ chơi nhỏ Tạ Trạc làm cho ta cũng không ngoại lệ, bị người ta đạp lên hoặc đá văng ra xa.
Ánh mắt lại tìm kiếm trong đám đông, dưới ánh trăng, qua khe hở giữa chân đoàn gười, ta thấy thiếu niên Tạ Trạc đang bị ấn xuống đất.
Đồng tử ta co lại! Ta lập tức lao tới đó!
“Gâu!”
Buông hắn ra!
“Gâu!”
Ai dám động vào hắn!
Ta vừa sủa vừa băng qua đám đông, ngoài dự liệu, người đang hung tợn đè Tạ Trạc xuống đất không ai khác mà chính là Tạ Linh.
Hai mắt Tạ Linh đỏ ngầu, đầu gối nàng đè lên ngực Tạ Trạc, khiến hắn không thể cử động, một tay siết chặt yết hầu Tạ Trạc, một tay cầm dao kề vào cổ hắn...
Con dao kia chính là thứ buổi sáng Chử Liên dùng ám sát Tạ Trạc.
Thấy một màn này ta cũng phải ngây người.
Tạ Trạc cũng ngây dại, nhưng hắn không giống ta, đôi mắt đen trong suốt phản chiếu rõ ràng hình bóng Tạ Linh và ánh trăng sau lưng nàng.
Hắn nằm trên đất, để mặc Tạ Linh áp chế, để mặc lưỡi dao kề sát cổ.
Không phải Tạ Trạc không thể phản kháng, chứng kiến hắn chăm chỉ tu luyện bao năm qua, luận công pháp, Tạ Trạc nhất định không thua, hắn đã tiếp nhận vô số hồn lực của tộc nhân, sao có thể đánh không lại Tạ Linh!
Chẳng qua, hắn không muốn phản kháng.
Hắn chỉ mở to mắt nhìn Tạ Linh, trong ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Hắn tuyệt vọng đến cùng cực, khiến ta gần như bật khóc. Hắn đang thầm hỏi Tạ Linh, hỏi người đã sinh ra hắn ——
“Ta thực sự không nên xuất hiện trên cõi đời này sao?"
“Ta thực sự là một sai lầm sao?"
“Người thực sự muốn giết ta sao?”
Đối mặt với sự im lặng của Tạ Trạc, Tạ Linh lại càng thêm gay gắt mất kiểm soát:
“Ngươi là nghiệt chủng của Tà Thần!" Nàng gào lên, "Ta nên bóp chết ngươi từ lâu rồi mới phải! Đúng! Ta phải giết ngươi!"
Như muốn khiến Tạ Trạc triệt để hết hi vọng, nàng giơ cao mũi dao nhắm thẳng vào Tạ Trạc, dưới sự chứng kiến dửng dưng của toàn tộc, Tạ Trạc chỉ lẳng lặng nhìn mũi dao đâm xuống.
Ta không nhịn được nữa mà lao đến như vũ bão!
Ta cắn vào tay Tạ Linh, nàng giật mình ngã sang một bên, con dao cũng rơi xuống.
Ta không cắn chặt nên cũng lăn quay bên cạnh Tạ Linh.
Tạ Linh không đoái hoài đến ta, dù không còn dao nhưng nàng vẫn như phát điên bóp cổ Tạ Trạc, bộ dạng thật sự muốn giết chết hắn.
Sắc mặt Tạ Trạc từ trắng chuyển sang đỏ, hắn không nhắm mắt, cũng không phản kháng mà chỉ bình tĩnh nhìn Tạ Linh, thời khắc này, hắn đã hoàn toàn chết tâm rồi.
Đầu ta đập khá mạnh xuống đất, khi đứng dậy có chút lảo đảo, ta nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm một người có thể giúp hắn.
Nhưng không có.
Một người cũng không có...
Bọn họ đều lạnh nhạt vô cảm, à không, họ có chú ý, nhưng sự chú ý của họ đều đặt trên người Tạ Linh, không mảy may dính líu tới Tạ Trạc.
Tiếng thì thầm của họ được gió đêm lạnh lẽo thổi vào tai ta —— “A Vũ sẽ không thực sự giết hắn chứ?"
“Chẳng may chọc giận Tà Thần..."
“Thôi bỏ đi, hắn chết cũng tốt... Đỡ phải vì hắn mà làm khổ tộc ta..."
Ta không đành lòng nghe tiếp, vội vàng xông lên phía trước, há miệng cắn ống tay áo Tạ Linh.
Ba chân của ta liều mạng bám xuống đất, cố hết sức kéo tay nàng ra.
“Grừ!” Ta gầm gừ trong cổ họng.
Ngươi không được đối xử với hắn như vậy!
“Grừ!"
Hắn đang khóc! Các ngươi không nghe thấy sao!
Hắn tuyệt vọng nhường nào! Các ngươi không nhìn thấy sao!
Hắn cũng là con người! Các ngươi không được bắt nạt hắn! Các ngươi không được bắt nạt hắn!
“Grừ!”
Ta không thể nói được gì, chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào hỗn loạn.
Ta dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không kéo được Tạ Linh ra, sắc mặt Tạ Trạc từ đỏ dần chuyển sang tím tái.
Ta buông Tạ Linh ra, quay sang cắn tay áo Tạ Trạc, sốt ruột lôi kéo hắn.
"Chàng đừng từ bỏ!"
“Mau phản kháng đi!”
“Chàng không được nhận thua!”
“Gâuuuu!” Kéo một hồi không có hiệu quả, ta bèn buông Tạ Trạc ra, không ngừng kêu thật thảm thương bên tai hắn, may thay, nỗ lực của ta cuối cùng cũng chạm đến hắn.
Hắn không nhìn Tạ Linh nữa, trong mắt hắn đã xuất hiện hình bóng ta, ta đang điên cuồng vẫy đuôi với hắn, liếm bàn tay hắn.
“Chàng đừng từ bỏ, đừng từ bỏ.”
“Gâu gâu... ”
Tạ Linh cơ hồ cảm thấy ta phiền toái, nàng buông một tay hất ta ra chỗ khác.
Lực của Tạ Linh lớn hơn nhiều so với sức chịu đựng của ta, ngực ta đau dữ dội, loạng choạng ngã xuống đất, cả ba cái chân tức thì cảm thấy đau đớn như bị xé rách.
Bấy giờ ta mới phát giác ba bàn chân vì liều mạng lôi kéo đều đã nứt toạc ra, trên mặt đất đầy những vết móng vuốt chó nhuốm máu.
Ta không bận tâm chân mình mà lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc, lảo đảo bước về phía hắn.
Ta không bỏ cuộc, Tạ Trạc, chàng cũng không được bỏ cuộc.
Mau đứng lên, chống lại số mệnh khốn nạn này!
Ta lết về phía hắn, dưới ánh trăng mờ ảo, khóe mắt Tạ Trạc đột nhiên lấp lánh ánh lệ.
Hắn mấp máy môi, nét mặt thoáng qua sự kiên định.
Giây tiếp theo, cuồng phong nổi lên từ mặt đất, mãnh liệt thổi bay tất thảy.
Tuyết lang tộc rơi vào hỗn loạn, Tạ Linh bị hất văng khỏi người Tạ Trạc, ta cũng bị cuốn lên không trung.
Còn đang hoảng loạn, một bàn tay bắt lấy ta, ôm ta vào lòng.
Nhiều năm như vậy, ta sớm đã quen với lồng ngực ấm áp này.
“Sói nhỏ.” Mặt Tạ Trạc tái mét, xung quanh hắn hãy còn vầng sáng tàn dư sau khi sử dụng hồn lực, nom hệt như thiên sứ giáng trần.
Hắn nói: "Tối nay chúng ta sẽ đi.”
___***___
Tôi càng lúc càng không tin một người lương thiện như Tạ Trạc lại có thể giết cả tộc. Có uẩn khúc gì không ta???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook