Hòa Ly
-
Chương 59
#Vy
Vậy là ta dùng thân phận một chú chó ở lại tuyết lang tộc.
Tạ Trạc lại bắt đầu ra ngoài, nhưng chỉ là để tìm nước và đồ ăn cho ta.
Ta sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian hắn ở bên ngoài, tuy tuyết lang tộc không ai quan tâm đến hắn, nhưng có ta chơi cùng hắn là được rồi. Dù ta chỉ có ba chân nhưng hành động không hề bất tiện.
Lâu dần, lại khiến Tạ Trạc nảy sinh hiểu lầm, hắn cho rằng ta rất thích ra ngoài chơi, vì thế mỗi lần cho ta ăn, hắn cũng cố ý kéo dài thời gian ở bên ngoài, chỉ là hắn luôn đưa ta đến chỗ không có các tộc nhân khác.
Ta muốn khiến hắn vui vẻ, hắn cũng muốn chiều chuộng ta.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là, ta thấy những biểu cảm vui mừng trước đây ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên gương mặt Tạ Trạc.
Hắn giống như đã tìm lại sự mong chờ với tương lai.
Thậm chí, khi tâm trí dần trưởng thành, hắn cũng bắt đầu tính toán cho tương lai...
Mỗi ngày sau khi kết thúc nghi thức dâng hồn lực, Tạ Trạc đều lén lút truyền một ít hồn lực cho ta, khiến ta luôn dồi dào năng lượng.
Nhờ có số hồn lực này, ta không những không cảm thấy đói, mà cơ thể cũng bắt đầu có hồn lực của riêng mình.
Thậm chí ta còn cho rằng, một thời gian nữa không chừng ta sẽ biến thành một con cẩu yêu! Vậy thì sẽ có thể ở bên Tạ Trạc lâu hơn rồi!
Hắn không giải thích gì về hành động này, ta cũng không hỏi được, vậy nên ta không biết hắn là cố ý muốn biến ta thành cẩu yêu, hay chỉ đơn thuần muốn ta không bị đói.
Nhưng mặc kệ hắn có mục đích gì, mỗi ngày ta vẫn giả vờ đói bụng, sau đó dẫn hắn ra ngoài đi dạo... Hoặc cũng có thể hắn nghĩ rằng hắn đang dắt ta đi dạo.
Cấp hồn lực chỉ là một chuyện, hắn còn có những hành vi khác không giống trước đây.
Lúc hắn mang ta ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ đi qua nơi ở của những tộc nhân khác, bọn họ thường đứng trước lều dạy dỗ con mình, có người dạy con viết chữ, có người dạy con làm vài vật dụng thiết yếu, có người dạy con tu luyện —— suy cho cùng, những đứa trẻ tuyết lang tộc khác lấy đâu ra người cung phụng hồn lực cho chúng.
Trước kia Tạ Trạc sẽ cố gắng không quấy rầy họ, họ cũng không để ý tới hắn.
Nhưng hiện tại, Tạ Trạc sẽ dừng bước quan sát bọn họ.
Hôm nay nhìn gia đình này học chữ, ngày mai lại nhìn gia đình nọ học bắn tên.
Thấy Tạ Trạc như vậy, phản ứng của người lớn tuyết lang tộc cũng không giống nhau nhau, có người làm như không thấy hắn, vẫn tiếp tục dạy con, lại có người mang con sang chỗ khác tránh khỏi tầm mắt của hắn.
Mặt khác phản ứng của Tạ Trạc với những người này cũng rất khác biệt.
Có người không kiêng dè hắn, hắn ngược lại không thèm nhìn, còn có người trốn tránh hắn, hắn ngược lại lén bám theo nhìn thêm vài lần.
Dần dần, ta phát hiện, những người hắn thường quan sát là dạy tốt, còn những người để mặc hắn xem hắn cũng không xem là dạy kém.
Ta lấy làm kinh ngạc, Tạ Trạc tuy nhỏ tuổi nhưng đã có những nhận thức của riêng mình!
Đồng thời ta cũng phát hiện hắn là một đứa trẻ vô cùng thông minh, thật đáng tiếc, giá như hắn được cha mẹ dạy dỗ tử tế…
Ta lại đau lòng vì hắn.
Vì thế, ta bắt đầu… đi ăn trộm.
Tối đến ta đột nhập vào lều của một tộc nhân, tìm được một quyển sách ban ngày Tạ Trạc rất muốn xem nhưng lại bị chủ nhân nhà này cất đi.
Sau đó, thần không biết quỷ không hay ngậm quyển sách đem về.
Ta, trở thành một con cẩu tặc trộm sách chân chính!
Ta chạy thục mạng về lều của Tạ Trạc, nóng lòng chui vào chăn lay hắn dậy:
“Tạ Trạc, chàng có hồn lực, chàng thiếu ngủ chút cũng không sao, mau dậy học chữ đọc sách, ta có thể dạy chàng!”
“Sói nhỏ, ngủ đi…”
Tạ Trạc mơ mơ màng màng không muốn dậy, ta lại không thể lớn tiếng kêu, cũng sợ lay hắn nhiều sẽ khiến hắn không thoải mái, vậy nên ta chỉ có thể liên tục liếm mặt hắn, liếm đến khi hắn tỉnh hẳn.
Ta không “nói” nhiều, trực tiếp ném sách vào mặt hắn.
Tạ Trạc chớp mắt, mơ màng nhìn ta.
Nhìn ta làm gì?
Mau đọc sách đi!
“Gâu!”
Ta ngậm sách lên, ném vào lòng hắn.
Tạ Trạc rốt cuộc cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách, vừa trông thấy, hắn không khỏi giật mình, nét mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
“Ngươi trộm ở đâu thế?”
Người đọc sách ham học hỏi sao có thể coi là trộm? Trộm sách có tính là trộm không?
Ta dùng mũi đẩy đẩy quyển sách, ý bảo hắn đọc cho kỹ.
Tạ Trạc nhìn quyển sách, hắn rất muốn mở ra, nhưng cuối cũng vẫn nhịn được:
“Mau trả về.” Hắn nói, “Trước đây đi qua một túp lều, ta thấy mẹ Mộc Mộc đánh Mộc Mộc, nói hắn không được lấy đồ của người khác khi không có sự cho phép của họ. Sói nhỏ, việc này là không đúng.”
“Gâu…” Trước khi trời sáng ta sẽ đem trả, chàng cứ xem đi đã.
Tạ Trạc xốc chăn xuống giường, làm bộ muốn đi ra ngoài.
“Gâu!” Ta sủa lớn hơn chút, thầm nghĩ: Chàng đã bị đối xử như vậy rồi còn muốn tự mình đến đó!
Ta không muốn Tạ Trạc phải chịu ấm ức, đành chặn trước mặt hắn.
Tạ Trạc dừng bước nhìn ta một lát, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu lên mặt đất, Tạ Trạc trầm mặc nhìn ta, sau đó hắn ngồi xổm xuống, không khóc không cười, không mừng không giận, khuôn mặt gần như vô cảm. Nhưng hắn vẫn xoa đầu ta, lòng bàn tay ấm áp giống như nội tâm của hắn.
“Ta sẽ có cách tự học được.”
Hắn trả sách về, không làm kinh động bất kỳ ai.
Hồn lực trong cơ thể hắn đã mạnh hơn hầu hết những tộc nhân khác, dù hiện tại hắn chỉ mới bước sang tuổi trưởng thành mà thôi.
Hắn quay về, nhẹ nhàng ôm ta tiếp tục ngủ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ta nhìn nét mặt Tạ Trạc say ngủ, chợt nhớ đến một câu thành ngữ, cổ nhân thường nói “ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già”* xem ra cũng có chút đạo lý.
(*ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già: ý chỉ nhìn cách hành xử của một đứa trẻ cũng có thể đoán được tương lai nó sẽ trở thành người thế nào)
Hóa ra từ nhỏ Tạ Trạc đã là người như vậy, trầm ổn, ẩn nhẫn, đem sự dịu dàng mà cứng cỏi giấu kín trong sâu thẳm tâm hồn.
Sau đó, ta không làm cẩu tặc nữa.
Ta tôn trọng cách sống của Tạ Trạc, hắn có thể đi trộm vào buổi tối, nhưng hắn không làm, ban ngày, dưới sự ngầm đồng ý hoặc chán ghét khinh thường của trưởng bối, hắn sẽ tự học những kiến thức cơ bản cần cho quá trình trưởng thành của bản thân.
Hắn sẽ luyện viết những chữ mình biết trên mặt đất.
Hắn sẽ tự luyện những chiêu thức mới học được ở nơi không người.
Hắn làm cho ta một cái chân "giả", dùng dao đẽo gỗ, ghép từng khớp thật chỉn chu, sau đó nhồi bông vào da thuộc rồi đeo lên chỗ chân tàn phế của ta.
Thời gian dần trôi, hắn học được rất nhiều thứ, cũng ngày một trưởng thành, nay đã thực sự trở thành một thiếu niên, ngoại hình không khác người trong ký ức của ta là bao.
Còn ta, cũng sớm đã từ một chú chó nhỏ trở thành...
Một chú chó già.
Tuy mỗi ngày Tạ Trạc đều cấp hồn lực cho ta, nhưng ta vẫn không chống đỡ nổi cơ thể trời sinh thiếu khuyết ngày một suy yếu.
Đáng lẽ sinh mạng của nó vốn đã kết thúc vào cái ngày nó bị bỏ rơi, ta và Tạ Trạc lấy đạo tu tiên kéo dài tục mệnh cho nó, còn khiến cơ thể nó trở nên khỏe mạnh, cũng xem như đã nghịch thiên cải mệnh rồi.
Ước mơ biến thành cẩu yêu trường sinh bất lão có lẽ đã vô vọng. Ta chỉ đang nghĩ hai ba năm sau khi cơ thể chú chó chết đi, ta phải dùng dáng vẻ gì để đến bên Tạ Trạc, hơn nữa, ta phải an ủi hắn mất đi chó nhỏ thế nào...
Khi ta còn đang mải lo nghĩ cho tương lai, tuyết lang tộc cũng bắt đầu nảy sinh biến cố.
Thời kỳ trưởng thành của Tạ Trạc kéo dài bảy năm, Tà Thần lệnh cho tộc nhân giao nộp ngày càng nhiều hồn lực, rất nhiều người vì thiếu hồn lực thậm chí đã đổ bệnh.
Làn sóng bất mãn của tuyết lang tộc với Tạ Trạc ngày càng lan rộng, nhưng tất nhiên vẫn không có ai đủ can đảm đứng ra chống lại Tà Thần.
Tình cảnh của tuyết lang tộc đối với Tạ Linh mà nói chính là chó cắn áo rách, nàng không thể không rời khỏi tuyết lang tộc đến nơi xa hơn tìm kiếm hồn lực, đôi khi mất hai ngày vẫn chưa trở về.
Bởi vậy, Chử Liên phải học cách tự chăm sóc bản thân.
Chử Liên bắt đầu thường xuyên ra khỏi lều, trước đây Tạ Linh đã dạy hắn bắn cung, để hắn có thể vào rừng săn động vật nhỏ.
Khi Tạ Linh không có nhà, Chử Liên đều ra ngoài nấu cơm, hắn không có hồn lực nên hàng ngày vẫn phải ăn uống.
Nhiều năm qua, trên dưới tuyết lang tộc, Tạ Trạc chỉ duy nhất chưa học kỹ năng bắn cung của Tạ Linh.
Không phải hắn không gặp được, mà là hắn cố tình né tránh, kể cả ngẫu nhiên chạm mặt Chử Liên trong rừng, hắn cũng lập tức tránh đi.
Người ngoài đều thấy Tạ Trạc không mấy bận tâm đến hai mẹ con họ.
Nhưng chỉ có ta biết, thực ra hắn vẫn rất muốn đến gần Tạ Linh, vẫn rất ngưỡng mộ Chử Liên.
Bởi vì... Ta thấy hắn luôn đứng ở nơi xa chăm chú nhìn về phía lều của Tạ Linh.
Đôi khi hắn có thể thấy Tạ Linh, đôi khi lại không thấy, chỉ có Chử Liên đứng trước lều.
So với Tạ Trạc, Chử Liên mặt mũi tái nhợt, vừa thấp vừa gầy hơn, nếu nói là huynh đệ, hắn càng giống tiểu đệ tối ngày bị bắt nạt.
Mỗi khi Tạ Linh đi vắng tộc nhân tuyết lang tộc cũng rất quan tâm đến Chử Liên, lúc thì tặng đồ ăn, lúc thì ân cần hỏi thăm.
Đó đều là những thứ Tạ Trạc chưa bao giờ nhận được.
Mỗi lần như vậy, ta đều trông thấy sự mất mát trong mắt Tạ Trạc.
Trước kia ta sẽ làm trò chọc cười, đánh lạc hướng Tạ Trạc, nhưng bây giờ ta lại tôn trọng khoảng lặng của hắn.
Ta biết, những chuyện đó muốn tránh cũng không được. Sau này khi chó nhỏ ra đi, ta sẽ mất một thời gian tìm kiếm cơ thể khác, Tạ Trạc sẽ phải tự mình đối mặt.
Hắn phải tự xử lý cảm xúc của mình.
Đương nhiên, hắn xử lý rất tốt.
Hắn sẽ ngưỡng mộ, sẽ mất mát, nhưng rất nhanh sẽ quay đi, tiếp tục bước trên con đường của mình, hoặc cúi xuống xoa đầu ta.
Ta không thể đảm bảo nhất định có thể an ủi hắn, nhưng ta có thể bảo đảm, khi hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt ta vĩnh viễn chưa từng rời khỏi hắn.
Trong mắt ta vẫn luôn chỉ có hắn.
Sau đó ánh mắt lấp lánh như thạch anh đen của Tạ Trạc từ bi thương liền trở nên nhu hòa.
“Sói nhỏ.” Tạ Trạc xoa đầu ta.
Cái đuôi của ta theo bản năng vui mừng đáp lại.
“Chúng ta đến hồ băng đi."
“Gâu.” Ta lập tức đáp ứng.
Cứ như thế, không cần nói nhiều, nỗi lòng của hắn dần được giải tỏa.
Khi chúng ta đến hồ băng, Tạ Trạc đã rất bình tĩnh.
Ta đứng một bên nhìn hắn, vô thức nghĩ, nếu ta là hắn, ta sẽ biến thành bộ dạng gì?
Ta có lẽ... sẽ hận thế giới này thấu xương.
Nhưng thật thần kỳ, Tạ Trạc lại đi theo một con đường khác.
Hắn rất ít được chú ý, thế nên chỉ cần một chú chó nhỏ quan tâm hắn, hắn đã thỏa mãn rồi. Đem sự ấm áp nhỏ bé đặt ở đáy lòng, tôi luyện ra trái tim vừa mềm mại vừa cứng rắn.
Mà ta trước kia, thiếu chút nữa đã hủy đi trái tim thuần khiết ấy...
“Sói nhỏ.” Tạ Trạc gọi ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dường như vừa điều tức một chút, lòng bàn tay đã ngưng tụ hồn lực.
Mỗi ngày đều như vậy, hắn đều tự tích góp hồn lực truyền cho ta.
Ta ngửa cổ, chuẩn bị tiếp nhận như thường lệ.
Đúng lúc ấy, đằng xa truyền đến tiếng mũi tên xé gió, ta quay đầu nhìn, mũi tên đang bay thẳng về phía ta. Tạ Trạc một tay truyền hồn lực cho ta, một tay bắt lấy mũi tên.
Mũi tên quệt phải mũi chó của ta, dọa ta ngừng thở.
Suýt nữa ta đã phải rời khỏi cơ thể này rồi...
Không chờ ta phản ứng lại, một mũi tên nữa tiếp tục phóng đến, tốc độ cực nhanh, không hề che giấu sát khí càng mãnh liệt hơn, Tạ Trạc nhanh như chớp dùng đuôi mũi tên ban nãy đánh bay mũi tên vừa bắn tới! "Phập" một tiếng, hình như mũi tên vừa cắm vào thứ gì đó.
Ta quay đầu nhìn, mũi tên mang theo chân giả Tạ Trạc làm cho ta trượt một đoạn dài trên hồ băng.
Nếu vừa rồi mũi tên đó cắm trên người ta, thì thứ nằm trên mặt băng hiện giờ nhiều khả năng đã là thân chó của ta...
Ta ngơ ngác nhìn theo hướng mũi tên bắn ra.
Tạ Trạc cũng thu hồn lực trong tay lại, thần sắc lãnh đạm nhìn theo ta.
Biểu cảm của hắn... khiến ta bất giác nhớ đến Tạ Trạc ta từng thấy trong Bất Tử thành...
Đằng xa, nơi mũi tên bắn ra, truyền đến tiếng oán trách ngoan độc của Chử Liên: "Toàn bộ tuyết lang tộc đều đem hồn lực cung phụng cho ngươi, bao nhiêu người vì thế mà trở nên suy yếu, vậy mà ngươi, ngươi lại đem hồn lực truyền cho một con chó!?"
“Ta dùng hồn lực của chính ta."
Chử Liên không thèm nghe, lại tiếp tục bắn tên, Tạ Trạc lập tức trở tay, mũi tên cắm thẳng vào thân cây đằng sau.
Trên người Chử Liên không còn tên nữa, nhưng hắn vẫn giương cung, dùng hồn lực ngưng tụ thành mũi tên, mũi tên hóa thành ánh sáng nhắm thẳng vào ta.
Ta và Tạ Trạc đều không thể ngờ Chử Liên ốm yếu lại có thể ngưng tụ hồn lực thành mũi tên!?
Tạ Trạc cũng ngưng tụ hồn lực thành mũi tên, đánh tan mũi tên của Chử Liên, nhưng có một sợi hồn lực sau khi bị đánh tan lại từ dưới đất vọt lên.
Ta không kịp phản ứng, cho đến khi ánh sáng xuyên qua cái chân tàn phế của ta...
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong đã khuya liền lăn lên giường, sau đó mới cảm thấy có gì đó sai sai, cuối cùng quyết định khóa chương sửa lại ~
Để cả nhà chờ lâu rồi ~
___***___
Hôm trước có thím nào nhớ nhầm tình tiết truyện, phán rất hùng hồn Chử Liên giết con chó của Tạ Trạc nên Tạ Trạc mới hắc hóa, nay xem ra sóng não của thím trùng với Cửu rồi đấy...
Vậy là ta dùng thân phận một chú chó ở lại tuyết lang tộc.
Tạ Trạc lại bắt đầu ra ngoài, nhưng chỉ là để tìm nước và đồ ăn cho ta.
Ta sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian hắn ở bên ngoài, tuy tuyết lang tộc không ai quan tâm đến hắn, nhưng có ta chơi cùng hắn là được rồi. Dù ta chỉ có ba chân nhưng hành động không hề bất tiện.
Lâu dần, lại khiến Tạ Trạc nảy sinh hiểu lầm, hắn cho rằng ta rất thích ra ngoài chơi, vì thế mỗi lần cho ta ăn, hắn cũng cố ý kéo dài thời gian ở bên ngoài, chỉ là hắn luôn đưa ta đến chỗ không có các tộc nhân khác.
Ta muốn khiến hắn vui vẻ, hắn cũng muốn chiều chuộng ta.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là, ta thấy những biểu cảm vui mừng trước đây ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên gương mặt Tạ Trạc.
Hắn giống như đã tìm lại sự mong chờ với tương lai.
Thậm chí, khi tâm trí dần trưởng thành, hắn cũng bắt đầu tính toán cho tương lai...
Mỗi ngày sau khi kết thúc nghi thức dâng hồn lực, Tạ Trạc đều lén lút truyền một ít hồn lực cho ta, khiến ta luôn dồi dào năng lượng.
Nhờ có số hồn lực này, ta không những không cảm thấy đói, mà cơ thể cũng bắt đầu có hồn lực của riêng mình.
Thậm chí ta còn cho rằng, một thời gian nữa không chừng ta sẽ biến thành một con cẩu yêu! Vậy thì sẽ có thể ở bên Tạ Trạc lâu hơn rồi!
Hắn không giải thích gì về hành động này, ta cũng không hỏi được, vậy nên ta không biết hắn là cố ý muốn biến ta thành cẩu yêu, hay chỉ đơn thuần muốn ta không bị đói.
Nhưng mặc kệ hắn có mục đích gì, mỗi ngày ta vẫn giả vờ đói bụng, sau đó dẫn hắn ra ngoài đi dạo... Hoặc cũng có thể hắn nghĩ rằng hắn đang dắt ta đi dạo.
Cấp hồn lực chỉ là một chuyện, hắn còn có những hành vi khác không giống trước đây.
Lúc hắn mang ta ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ đi qua nơi ở của những tộc nhân khác, bọn họ thường đứng trước lều dạy dỗ con mình, có người dạy con viết chữ, có người dạy con làm vài vật dụng thiết yếu, có người dạy con tu luyện —— suy cho cùng, những đứa trẻ tuyết lang tộc khác lấy đâu ra người cung phụng hồn lực cho chúng.
Trước kia Tạ Trạc sẽ cố gắng không quấy rầy họ, họ cũng không để ý tới hắn.
Nhưng hiện tại, Tạ Trạc sẽ dừng bước quan sát bọn họ.
Hôm nay nhìn gia đình này học chữ, ngày mai lại nhìn gia đình nọ học bắn tên.
Thấy Tạ Trạc như vậy, phản ứng của người lớn tuyết lang tộc cũng không giống nhau nhau, có người làm như không thấy hắn, vẫn tiếp tục dạy con, lại có người mang con sang chỗ khác tránh khỏi tầm mắt của hắn.
Mặt khác phản ứng của Tạ Trạc với những người này cũng rất khác biệt.
Có người không kiêng dè hắn, hắn ngược lại không thèm nhìn, còn có người trốn tránh hắn, hắn ngược lại lén bám theo nhìn thêm vài lần.
Dần dần, ta phát hiện, những người hắn thường quan sát là dạy tốt, còn những người để mặc hắn xem hắn cũng không xem là dạy kém.
Ta lấy làm kinh ngạc, Tạ Trạc tuy nhỏ tuổi nhưng đã có những nhận thức của riêng mình!
Đồng thời ta cũng phát hiện hắn là một đứa trẻ vô cùng thông minh, thật đáng tiếc, giá như hắn được cha mẹ dạy dỗ tử tế…
Ta lại đau lòng vì hắn.
Vì thế, ta bắt đầu… đi ăn trộm.
Tối đến ta đột nhập vào lều của một tộc nhân, tìm được một quyển sách ban ngày Tạ Trạc rất muốn xem nhưng lại bị chủ nhân nhà này cất đi.
Sau đó, thần không biết quỷ không hay ngậm quyển sách đem về.
Ta, trở thành một con cẩu tặc trộm sách chân chính!
Ta chạy thục mạng về lều của Tạ Trạc, nóng lòng chui vào chăn lay hắn dậy:
“Tạ Trạc, chàng có hồn lực, chàng thiếu ngủ chút cũng không sao, mau dậy học chữ đọc sách, ta có thể dạy chàng!”
“Sói nhỏ, ngủ đi…”
Tạ Trạc mơ mơ màng màng không muốn dậy, ta lại không thể lớn tiếng kêu, cũng sợ lay hắn nhiều sẽ khiến hắn không thoải mái, vậy nên ta chỉ có thể liên tục liếm mặt hắn, liếm đến khi hắn tỉnh hẳn.
Ta không “nói” nhiều, trực tiếp ném sách vào mặt hắn.
Tạ Trạc chớp mắt, mơ màng nhìn ta.
Nhìn ta làm gì?
Mau đọc sách đi!
“Gâu!”
Ta ngậm sách lên, ném vào lòng hắn.
Tạ Trạc rốt cuộc cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách, vừa trông thấy, hắn không khỏi giật mình, nét mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
“Ngươi trộm ở đâu thế?”
Người đọc sách ham học hỏi sao có thể coi là trộm? Trộm sách có tính là trộm không?
Ta dùng mũi đẩy đẩy quyển sách, ý bảo hắn đọc cho kỹ.
Tạ Trạc nhìn quyển sách, hắn rất muốn mở ra, nhưng cuối cũng vẫn nhịn được:
“Mau trả về.” Hắn nói, “Trước đây đi qua một túp lều, ta thấy mẹ Mộc Mộc đánh Mộc Mộc, nói hắn không được lấy đồ của người khác khi không có sự cho phép của họ. Sói nhỏ, việc này là không đúng.”
“Gâu…” Trước khi trời sáng ta sẽ đem trả, chàng cứ xem đi đã.
Tạ Trạc xốc chăn xuống giường, làm bộ muốn đi ra ngoài.
“Gâu!” Ta sủa lớn hơn chút, thầm nghĩ: Chàng đã bị đối xử như vậy rồi còn muốn tự mình đến đó!
Ta không muốn Tạ Trạc phải chịu ấm ức, đành chặn trước mặt hắn.
Tạ Trạc dừng bước nhìn ta một lát, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu lên mặt đất, Tạ Trạc trầm mặc nhìn ta, sau đó hắn ngồi xổm xuống, không khóc không cười, không mừng không giận, khuôn mặt gần như vô cảm. Nhưng hắn vẫn xoa đầu ta, lòng bàn tay ấm áp giống như nội tâm của hắn.
“Ta sẽ có cách tự học được.”
Hắn trả sách về, không làm kinh động bất kỳ ai.
Hồn lực trong cơ thể hắn đã mạnh hơn hầu hết những tộc nhân khác, dù hiện tại hắn chỉ mới bước sang tuổi trưởng thành mà thôi.
Hắn quay về, nhẹ nhàng ôm ta tiếp tục ngủ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ta nhìn nét mặt Tạ Trạc say ngủ, chợt nhớ đến một câu thành ngữ, cổ nhân thường nói “ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già”* xem ra cũng có chút đạo lý.
(*ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già: ý chỉ nhìn cách hành xử của một đứa trẻ cũng có thể đoán được tương lai nó sẽ trở thành người thế nào)
Hóa ra từ nhỏ Tạ Trạc đã là người như vậy, trầm ổn, ẩn nhẫn, đem sự dịu dàng mà cứng cỏi giấu kín trong sâu thẳm tâm hồn.
Sau đó, ta không làm cẩu tặc nữa.
Ta tôn trọng cách sống của Tạ Trạc, hắn có thể đi trộm vào buổi tối, nhưng hắn không làm, ban ngày, dưới sự ngầm đồng ý hoặc chán ghét khinh thường của trưởng bối, hắn sẽ tự học những kiến thức cơ bản cần cho quá trình trưởng thành của bản thân.
Hắn sẽ luyện viết những chữ mình biết trên mặt đất.
Hắn sẽ tự luyện những chiêu thức mới học được ở nơi không người.
Hắn làm cho ta một cái chân "giả", dùng dao đẽo gỗ, ghép từng khớp thật chỉn chu, sau đó nhồi bông vào da thuộc rồi đeo lên chỗ chân tàn phế của ta.
Thời gian dần trôi, hắn học được rất nhiều thứ, cũng ngày một trưởng thành, nay đã thực sự trở thành một thiếu niên, ngoại hình không khác người trong ký ức của ta là bao.
Còn ta, cũng sớm đã từ một chú chó nhỏ trở thành...
Một chú chó già.
Tuy mỗi ngày Tạ Trạc đều cấp hồn lực cho ta, nhưng ta vẫn không chống đỡ nổi cơ thể trời sinh thiếu khuyết ngày một suy yếu.
Đáng lẽ sinh mạng của nó vốn đã kết thúc vào cái ngày nó bị bỏ rơi, ta và Tạ Trạc lấy đạo tu tiên kéo dài tục mệnh cho nó, còn khiến cơ thể nó trở nên khỏe mạnh, cũng xem như đã nghịch thiên cải mệnh rồi.
Ước mơ biến thành cẩu yêu trường sinh bất lão có lẽ đã vô vọng. Ta chỉ đang nghĩ hai ba năm sau khi cơ thể chú chó chết đi, ta phải dùng dáng vẻ gì để đến bên Tạ Trạc, hơn nữa, ta phải an ủi hắn mất đi chó nhỏ thế nào...
Khi ta còn đang mải lo nghĩ cho tương lai, tuyết lang tộc cũng bắt đầu nảy sinh biến cố.
Thời kỳ trưởng thành của Tạ Trạc kéo dài bảy năm, Tà Thần lệnh cho tộc nhân giao nộp ngày càng nhiều hồn lực, rất nhiều người vì thiếu hồn lực thậm chí đã đổ bệnh.
Làn sóng bất mãn của tuyết lang tộc với Tạ Trạc ngày càng lan rộng, nhưng tất nhiên vẫn không có ai đủ can đảm đứng ra chống lại Tà Thần.
Tình cảnh của tuyết lang tộc đối với Tạ Linh mà nói chính là chó cắn áo rách, nàng không thể không rời khỏi tuyết lang tộc đến nơi xa hơn tìm kiếm hồn lực, đôi khi mất hai ngày vẫn chưa trở về.
Bởi vậy, Chử Liên phải học cách tự chăm sóc bản thân.
Chử Liên bắt đầu thường xuyên ra khỏi lều, trước đây Tạ Linh đã dạy hắn bắn cung, để hắn có thể vào rừng săn động vật nhỏ.
Khi Tạ Linh không có nhà, Chử Liên đều ra ngoài nấu cơm, hắn không có hồn lực nên hàng ngày vẫn phải ăn uống.
Nhiều năm qua, trên dưới tuyết lang tộc, Tạ Trạc chỉ duy nhất chưa học kỹ năng bắn cung của Tạ Linh.
Không phải hắn không gặp được, mà là hắn cố tình né tránh, kể cả ngẫu nhiên chạm mặt Chử Liên trong rừng, hắn cũng lập tức tránh đi.
Người ngoài đều thấy Tạ Trạc không mấy bận tâm đến hai mẹ con họ.
Nhưng chỉ có ta biết, thực ra hắn vẫn rất muốn đến gần Tạ Linh, vẫn rất ngưỡng mộ Chử Liên.
Bởi vì... Ta thấy hắn luôn đứng ở nơi xa chăm chú nhìn về phía lều của Tạ Linh.
Đôi khi hắn có thể thấy Tạ Linh, đôi khi lại không thấy, chỉ có Chử Liên đứng trước lều.
So với Tạ Trạc, Chử Liên mặt mũi tái nhợt, vừa thấp vừa gầy hơn, nếu nói là huynh đệ, hắn càng giống tiểu đệ tối ngày bị bắt nạt.
Mỗi khi Tạ Linh đi vắng tộc nhân tuyết lang tộc cũng rất quan tâm đến Chử Liên, lúc thì tặng đồ ăn, lúc thì ân cần hỏi thăm.
Đó đều là những thứ Tạ Trạc chưa bao giờ nhận được.
Mỗi lần như vậy, ta đều trông thấy sự mất mát trong mắt Tạ Trạc.
Trước kia ta sẽ làm trò chọc cười, đánh lạc hướng Tạ Trạc, nhưng bây giờ ta lại tôn trọng khoảng lặng của hắn.
Ta biết, những chuyện đó muốn tránh cũng không được. Sau này khi chó nhỏ ra đi, ta sẽ mất một thời gian tìm kiếm cơ thể khác, Tạ Trạc sẽ phải tự mình đối mặt.
Hắn phải tự xử lý cảm xúc của mình.
Đương nhiên, hắn xử lý rất tốt.
Hắn sẽ ngưỡng mộ, sẽ mất mát, nhưng rất nhanh sẽ quay đi, tiếp tục bước trên con đường của mình, hoặc cúi xuống xoa đầu ta.
Ta không thể đảm bảo nhất định có thể an ủi hắn, nhưng ta có thể bảo đảm, khi hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt ta vĩnh viễn chưa từng rời khỏi hắn.
Trong mắt ta vẫn luôn chỉ có hắn.
Sau đó ánh mắt lấp lánh như thạch anh đen của Tạ Trạc từ bi thương liền trở nên nhu hòa.
“Sói nhỏ.” Tạ Trạc xoa đầu ta.
Cái đuôi của ta theo bản năng vui mừng đáp lại.
“Chúng ta đến hồ băng đi."
“Gâu.” Ta lập tức đáp ứng.
Cứ như thế, không cần nói nhiều, nỗi lòng của hắn dần được giải tỏa.
Khi chúng ta đến hồ băng, Tạ Trạc đã rất bình tĩnh.
Ta đứng một bên nhìn hắn, vô thức nghĩ, nếu ta là hắn, ta sẽ biến thành bộ dạng gì?
Ta có lẽ... sẽ hận thế giới này thấu xương.
Nhưng thật thần kỳ, Tạ Trạc lại đi theo một con đường khác.
Hắn rất ít được chú ý, thế nên chỉ cần một chú chó nhỏ quan tâm hắn, hắn đã thỏa mãn rồi. Đem sự ấm áp nhỏ bé đặt ở đáy lòng, tôi luyện ra trái tim vừa mềm mại vừa cứng rắn.
Mà ta trước kia, thiếu chút nữa đã hủy đi trái tim thuần khiết ấy...
“Sói nhỏ.” Tạ Trạc gọi ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dường như vừa điều tức một chút, lòng bàn tay đã ngưng tụ hồn lực.
Mỗi ngày đều như vậy, hắn đều tự tích góp hồn lực truyền cho ta.
Ta ngửa cổ, chuẩn bị tiếp nhận như thường lệ.
Đúng lúc ấy, đằng xa truyền đến tiếng mũi tên xé gió, ta quay đầu nhìn, mũi tên đang bay thẳng về phía ta. Tạ Trạc một tay truyền hồn lực cho ta, một tay bắt lấy mũi tên.
Mũi tên quệt phải mũi chó của ta, dọa ta ngừng thở.
Suýt nữa ta đã phải rời khỏi cơ thể này rồi...
Không chờ ta phản ứng lại, một mũi tên nữa tiếp tục phóng đến, tốc độ cực nhanh, không hề che giấu sát khí càng mãnh liệt hơn, Tạ Trạc nhanh như chớp dùng đuôi mũi tên ban nãy đánh bay mũi tên vừa bắn tới! "Phập" một tiếng, hình như mũi tên vừa cắm vào thứ gì đó.
Ta quay đầu nhìn, mũi tên mang theo chân giả Tạ Trạc làm cho ta trượt một đoạn dài trên hồ băng.
Nếu vừa rồi mũi tên đó cắm trên người ta, thì thứ nằm trên mặt băng hiện giờ nhiều khả năng đã là thân chó của ta...
Ta ngơ ngác nhìn theo hướng mũi tên bắn ra.
Tạ Trạc cũng thu hồn lực trong tay lại, thần sắc lãnh đạm nhìn theo ta.
Biểu cảm của hắn... khiến ta bất giác nhớ đến Tạ Trạc ta từng thấy trong Bất Tử thành...
Đằng xa, nơi mũi tên bắn ra, truyền đến tiếng oán trách ngoan độc của Chử Liên: "Toàn bộ tuyết lang tộc đều đem hồn lực cung phụng cho ngươi, bao nhiêu người vì thế mà trở nên suy yếu, vậy mà ngươi, ngươi lại đem hồn lực truyền cho một con chó!?"
“Ta dùng hồn lực của chính ta."
Chử Liên không thèm nghe, lại tiếp tục bắn tên, Tạ Trạc lập tức trở tay, mũi tên cắm thẳng vào thân cây đằng sau.
Trên người Chử Liên không còn tên nữa, nhưng hắn vẫn giương cung, dùng hồn lực ngưng tụ thành mũi tên, mũi tên hóa thành ánh sáng nhắm thẳng vào ta.
Ta và Tạ Trạc đều không thể ngờ Chử Liên ốm yếu lại có thể ngưng tụ hồn lực thành mũi tên!?
Tạ Trạc cũng ngưng tụ hồn lực thành mũi tên, đánh tan mũi tên của Chử Liên, nhưng có một sợi hồn lực sau khi bị đánh tan lại từ dưới đất vọt lên.
Ta không kịp phản ứng, cho đến khi ánh sáng xuyên qua cái chân tàn phế của ta...
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong đã khuya liền lăn lên giường, sau đó mới cảm thấy có gì đó sai sai, cuối cùng quyết định khóa chương sửa lại ~
Để cả nhà chờ lâu rồi ~
___***___
Hôm trước có thím nào nhớ nhầm tình tiết truyện, phán rất hùng hồn Chử Liên giết con chó của Tạ Trạc nên Tạ Trạc mới hắc hóa, nay xem ra sóng não của thím trùng với Cửu rồi đấy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook