Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
-
Chương 103: Mỏi mệt nôn nóng
Edit: phuong_bchii
________________
Mùi vị tanh ngọt thấm vào miệng, miệng Liễu Tư Dực trong nháy mắt một mảng đỏ thắm.
"Tư Dực, em sao rồi?" Lăng Thiên Dục lo lắng vạn phần, vọt tới trong nháy mắt gần như là một loại bản năng, cô quỳ trên mặt đất, muốn khẽ vuốt môi Liễu Tư Dực lại sợ đụng đau nàng, tay lơ lửng trên không trung, không biết làm sao.
"Không sao." Liễu Tư Dực cắn môi, đầu ngón tay tùy ý lau chùi, vẻ mặt vô vị.
Chút đau này không tính là gì, ngã sấp xuống chật vật cùng thân thể không trọn vẹn mới làm nàng đau khổ.
"Chị đỡ em." Lăng Thiên Dục không thể thấy nàng chịu một chút tủi thân, hận không thể thay nàng chịu khổ, giúp nàng đi lại, nhưng cô càng lo lắng vội vàng, Liễu Tư Dực lại càng bị đả kích.
Nàng hất tay Lăng Thiên Dục ra, cắn răng nói: "Không cần đỡ em, em có thể tự đứng lên."
Quan tâm ắt sẽ loạn, Lăng Thiên Dục nóng nảy.
"Lúc này, em có thể đừng tùy hứng nữa không?" Ngữ khí mang theo trách cứ, tâm tình xấu cũng bị mang theo.
Khóe môi đỏ lên cực kỳ giống trái tim đẫm máu đầm đìa lúc này, ngực Liễu Tư Dực đau như kim đâm, dao gọt. Nàng bất khuất, nghiến chặt hàm răng, máu cấp tốc chảy ra, chảy vào trong miệng.
Nàng im lặng không lên tiếng, vẫn cố gắng tự mình đứng lên.
Lăng Thiên Dục kiên trì muốn đỡ nàng, Liễu Tư Dực lại đẩy cô ra, cảm xúc sụp đổ.
"Chị có thể đừng ở đây nhìn em không, em không muốn chị thấy em chật vật, em bất lực, em thất bại, em vô năng!"
Lăng Thiên Dục sửng sốt.
"Em cảm thấy mình giống như một gánh nặng, giống như một phế vật, khiến chị trở nên không giống chính mình, chị đi làm đi có được hay không, chị đi làm chuyện chị nên làm, cho em chút không gian thở, em thật sự sắp ngạt thở rồi!"
Nói xong hốc mắt nàng đỏ lên, nàng không phải trách cứ, không phải lên án công khai, càng giống một loại phát tiết và xin giúp đỡ. Sau khi khàn cả giọng, suy nghĩ của Liễu Tư Dực hỗn loạn không chịu nổi, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng Lăng Thiên Dục.
Nàng không muốn để Lăng Thiên Dục nhìn thấy mình yếu đuối và bất lực nhất.
"Chị mặc kệ em thì ai quam tâm em, chị không vì em thì vì ai? Chị cam tâm tình nguyện, chị không thể hiểu, tại sao em luôn phải đeo gông xiềng cho mình?" Cảm xúc đè nén của Lăng Thiên Dục cũng theo đó bộc phát ra, "Chẳng lẽ muốn chị thờ ơ nhìn em như vậy? Hay là em cảm thấy chị có thể chuyên tâm đi làm? Em đứng ở lập trường của chị ngẫm lại được không? Đổi lại là em, em làm như thế nào? Chị chỉ cần rời khỏi cái nhà này sẽ không lúc nào không nghĩ đến em, lo lắng cho em."
"Em không cần chị vì em như vậy, thời khác chị ở đây chỉ khiến nó nhắc nhở em bây giờ em vô dụng đến mức nào!"
"Em có thể nói lý lẽ không? Thế giới này nếu tồn tại thành công, chẳng lẽ không cho phép có thất bại và suy sụp? Em cũng đã trải qua khổ cực, tại sao không thể chấp nhận hiện tại?"
"Chấp nhận cái gì? Chấp nhận sự thật em không thể đứng dậy, em hiện tại ngay cả tự lo liệu cuộc sống cũng không làm được, tắm rửa cần chị bế, lên giường cần chị cõng, xoay người cần chị giúp?"
"Chị không có ý đó, ý chị là."
"Chị chính là có ý đó."
"..."
Hai người càng lúc càng lời qua tiếng lại, bắt đầu cãi nhau không ngừng, ai cũng không chịu nhượng bộ. Hoa Mỹ Kỳ cảm thấy không khí căng thẳng, vô tình lùi lại hai bước, nhẹ nhàng nói với Kỳ Mộc Uyển: "Cô không đi khuyên can sao? Người Trung Quốc không phải rất thích khuyên can nhất sao?"
"Cô có gì hiểu nhầm đối với người Trung Quốc phải không? Hầu hết mọi người thích ăn dưa xem náo nhiệt, như tôi chẳng hạn." Kỳ Mộc Uyển không có ý can ngăn, trái lại, cô ấy để họ tự do thể hiện, chuyện họ cãi nhau rất hiếm khi xảy ra, cơ hội này hiếm có, cô ấy không định can thiệp.
Hoa Mỹ Kỳ trải ba vạch đen trên trán, nghiêm túc nói: "Nhưng như vậy không có lợi cho bệnh nhân tiếp nhận vật lý trị liệu."
"Có lợi cho tâm hồn là được rồi, nghẹn khuất có thể không có lợi cho trị liệu, hai người họ vẫn luôn chịu đựng, luôn phải phát tiết ra ngoài, đối với nhau đều tốt." Tính cách hai người đều ẩn nhẫn, đều yên lặng thừa nhận đau khổ, một người liều mạng tập thể hình ngược đãi chính mình, một người kiên trì thể hiện, kết quả thì sao? Chẳng qua là dùng □□ đau khổ tra tấn trái tim mình, ý đồ được cứu rỗi.
Thật ra có thể làm cho các nàng tiêu tan chỉ có đối phương.
"Hửm?" Hoa Mỹ Kỳ như có điều suy nghĩ, "Câu tiếng Trung này của cô có nghĩa là họ cãi nhau có âm mưu trước?" Cô ấy luôn có khả năng hiểu sai những câu nói bằng tiếng Trung, không phân biệt rõ ý tốt hay xấu.
Kỳ Mộc Uyển lườm cô ấy một cái, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Đúng đúng, bọn họ có âm mưu cãi nhau, nếu không phải một chân không tiện, không chừng còn muốn đánh nhau."
"Nói bậy!" Ánh mắt Lăng Thiên Dục bay tới, thấy bộ dáng tức sùi bọt mép của cô, Kỳ Mộc Uyển nhíu mày, hít sâu một hơi, xem ra con hổ tức giận quả thật không thể chọc.
Ai biết cô chuyển đề tài, "Chúng tôi làm sao có thể đánh nhau? Hồng tỷ người ta đánh lưu manh chỉ cần động động ngón tay, xách tôi tựa như xách gà con."
"Phụt~" Liễu Tư Dực không nhịn được mà bật tiếng. Lăng Thiên Dục thấy vậy vội vàng tận dụng cơ hội: "Dù chỉ biết nói miệng thôi cũng không thắng được, tôi có cách gì đây? Cô thấy đấy, việc nhà tôi làm không tốt, nấu ăn không ngon, an ủi người lại còn cãi nhau, tôi chẳng làm được gì ngoài việc kinh doanh, đúng không? Tôi thấy cô ấy nói đúng, tôi nên đi làm, chỉ có đi làm mới không bị cuộc sống ức hiếp, mới không bị người..." Nói đến đây, cô liếc nhìn Liễu Tư Dực một cái, "Ghét bỏ!" Cô cố tình nhấn mạnh hai từ cuối cùng.
Khuôn mặt nghiêm túc của cô kết hợp với lời nói tràn ngập ham muốn sống, làm cho Liễu Tư Dực buồn cười, biết cô đang cho nhau bậc thang xuống, cũng đang biến tướng dỗ mình nhận sai, sao còn nhẫn tâm tranh chấp.
Nhưng là nhất thời phát tiết cảm xúc mà thôi, Liễu Tư Dực rất rõ, mình chung quy là người phàm, nhất thời không chấp nhận được đả kích thân tàn, chống lại loại cảm xúc tiêu cực này xâm nhập, cũng sẽ có lúc mất khống chế không thể tự xử.
"Chị bớt nói mấy câu đi." Nàng liếc Lăng Thiên Dục một cái, oán khí vẫn còn, giọng nói lạnh lùng thản nhiên.
Lăng Thiên Dục giơ tay đầu hàng: "Chị sai rồi chị sai rồi, như vậy đi, về sau em khỏe chị sẽ đi làm nagy, những lúc khác chị ở nhà có được không?"
"Chị tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt em."
Lăng Thiên Dục: "??"
"Sao em có thể đối xử với chị như vậy?" Vẻ mặt cô vô tội, vẻ mặt cầu xin, tủi thân.
Liễu Tư Dực không thèm để ý, chỉ là vịn lan can khó khăn đứng dậy, chỗ môi bị rách chậm rãi ngừng chảy máu, nàng cũng sớm đổ mồ hôi đầy đầu.
Khó khăn đứng vững, sau khi cảm thấy mệt mỏi và bủn rủn, nhưng môi lại có cảm giác đau như xé rách, trong miệng còn có mùi máu tươi làm người khó chịu.
Lăng Thiên Dục im lặng rót một cốc nước, như một đứa trẻ làm sai, không nói lời nào, chỉ cầm cốc nước, ngơ ngác nhìn nàng.
Đúng là một kẻ ngốc... Liễu Tư Dực hơi mỉm cười, trong lòng lại vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Hai người âm tình bất định, Hoa Mỹ Kỳ nhìn không hiểu, một giây trước hai người này mới cãi nhau, một giây sau lại làm hòa một cách ngượng ngùng, quan hệ gì vậy? Với khả năng quan sát nhạy bén của cô ấy, cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản, nhưng trọng tâm của cô ấy lại không phải ở đây.
Cô ấy chỉ lo giúp người phụ nữ Trung Quốc lạnh lùng bướng bỉnh này phục hồi khả năng đi lại, cũng coi như nể mặt Kỳ Mộc Uyển, hơn nữa đây là bệnh nhân mà giáo sư Dư quan tâm.
Trận tranh cãi này khiến Lăng Thiên Dục thấy rõ ở chung với nhau, còn chưa tìm được điểm thích hợp, cô biết rất khó cân bằng nỗi khổ trong lòng Liễu Tư Dực và mệt mỏi trong cơ thể.
Cô tin tưởng sau khi nghiêng ngả lảo đảo, sẽ tìm ra cách tốt hơn. Cô vẫn nắm chặt Liễu Tư Dực, cuối cùng hoàn toàn ngược lại.
Cát càng nắm chặt, sẽ mất đi càng nhanh.
Cô quả thật nên cho Liễu Tư Dực thời gian, không gian, thậm chí là tự tôn.
Đau lòng và vướng bận có lẽ có thể đổi một loại phương thức khác.
Trong những ngày tiếp theo, Lăng Thiên Dục khiến cuộc sống của họ quay lại quỹ đạo bình thường. Sau một thời gian dài không lộ mặt, cô lại xuất hiện tại tập đoàn Lăng Duệ, vẫn như cũ có thể đem quản cọc, cơ sở hạ tầng hai khối nghiệp vụ lớn xử lý được đâu vào đấy.
Cuộc chiến giữa Thiên Lăng Net và Lăng Thiên Net đang đi vào bế tắc, hai bên bắt đầu chiến đấu bằng các chương trình khuyến mãi để thu hút người dùng, sau đó tăng phần trăm chiết khấu cho các nhà bán lẻ, gần đây lại bắt đầu nâng cấp dịch vụ.
Cuộc chiến kéo dài có thể sẽ kéo dài lâu, Thiên Lăng Net đã chặn được con đường này, không thể tiến lên. Lăng Thương Thiên cuối cùng vẫn là người có kinh nghiệm, tài năng nổi bật, nhờ vào nỗ lực của cậu ta, Lăng Thiên Net đã giữ vững được cơ sở dữ liệu mạnh mẽ của mình, lượng người truy cập và người dùng hiện nay vẫn cao hơn Thiên Lăng Net.
Cành khô cường đại dựa vào căn cơ vững chắc, Thiên Lăng Net muốn bay vọt, chỉ dựa vào PR và đại ngôn thậm chí ném tiền nhường lợi không phải là phương pháp căn bản.
Loại đánh lâu dài này bất lợi cho Thiên Lăng Net vừa mới thành lập, Lăng Thiên Dục nhất định phải xuất kỳ chế thắng.
Trong phòng làm việc, cô nhìn báo cáo gần nhất rơi vào trầm tư, Lăng Thương Bắc mang đến phân tích số liệu lớn mới.
"Nhị muội, chúng ta đã đầu tư nhiều đến mức này, có phải nên thu hồi vốn không?" Lăng Thương Bắc là người phái bảo thủ, mọi thứ phải an toàn là trên hết, nhưng Lăng Thiên Dục lại thích mạo hiểm, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, mọi khoản lợi nhuận dường như đã mất đi, nhưng về sau mới có thể tạo ra giá trị cao hơn.
Huống chi, kinh doanh lãi lỗ đều là chuyện thường như cơm bữa.
"Đại ca, anh không cảm thấy lúc này chúng ta thu tay lại mới có thể thất bại trong gang tấc sao? Thiên Lăng Net vừa mới khởi bước, đập vào nhiều nhân lực vật lực tài lực như vậy, lúc này không thể kêu dừng."
"Nhưng mà em hiện tại nhìn không thấy ánh rạng đông, em cũng nhìn thấy đoạn số của lão ngũ rồi, đây là thế mạnh của nó, kinh nghiệm của chúng ta cũng không bằng nó, huống hồ mạnh mẽ như vậy căn cơ muốn dao động, chúng ta muốn ném bao nhiêu tiền em xem báo cáo chưa? Cuối cùng còn có thể vốn gốc không trở lại." Lăng Thương Bắc giữ ý kiến phản đối, luôn cảm thấy nguy hiểm quá cao, không đáng.
Lăng Thiên Dục nhìn lượng người dùng thống kê ra từ cơ sở dữ liệu cùng với kim ngạch giao dịch tăng giảm, có ý kiến mới.
"Có lẽ chúng ta vẫn là quá bảo thủ, hạ xuống giá gốc, bức cậu ta ra, cậu ta dám nhường đến thấp hơn chúng ta, liền thành công một nửa."
"Lão ngũ cũng không phải kẻ ngốc, em thật coi nó nhìn không ra em đang đua tài chính với nó?"
"Cậu ta ngốc hay không không quan trọng." Lăng Thiên Dục cười đầy ẩn ý: "Đại ca anh nghĩ lại đi, bây giờ chúng ta đưa ra khuyến mãi cho người dùng và các nhà bán lẻ, nếu cậu ta phản ứng, chỉ có thể giảm giá, có lợi cho chúng ta. Nếu cậu ta không phản ứng, không giảm giá, thì chúng ta lại có thể thuận lợi thu hút một đợt khách hàng độc quyền, Thiên Lăng Net em không định kiếm tiền, cho dù cuối cùng chỉ có thể hòa vốn hoặc thua lỗ, em cũng muốn ép chết tứ phòng kia."
Lăng Thương Bắc là một thương nhân, anh không muốn thất lợi về phương diện đầu tư, ban đầu liên thủ cũng là để trả thù "một mũi tên trúng hai đích", hiện tại mất công như vậy, đầu tư quá lớn, anh có chút muốn rút lui.
Lăng Thiên Dục nhận thấy sự do dự của anh, cũng đoán trước được sẽ có ngày này, quyết định phải giúp anh tăng mạnh quyết tâm.
"Xem ra đại ca, hẳn là hiểu rõ một chút chuyện." Nói xong cô mở một đoạn ghi âm điện thoại ra, bên trong truyền ra lời Lăng Thương Thiên âm thầm xúi giục Lăng Thương Vũ bắt cóc, anh kinh ngạc không thôi, tức giận đập bàn, "Thì ra là nó! Tên súc sinh này! Sao em không nói cho anh biết sớm một chút?"
"Sớm nói cho anh biết, em sợ anh đi đánh nhau với cậu ta, đánh một trận là trút giận, sau đó thì sao?" Lăng Thiên Dục cười lạnh, "Nhưng tay phải của cậu ta không phải nửa tàn rồi sao? Cũng coi như trừng phạt nhỏ."
"Em làm?"
Lăng Thiên Dục không thừa nhận, chỉ lạnh lùng trả lời: "Không đủ để hoàn trả nỗi khổ mà Tư Dực phải chịu, em muốn cậu ta sống không bằng chết!"
Đồng tử lạnh như băng lộ ra sát khí, Lăng Thương Bắc sững sờ nhìn cô, chỉ cảm thấy giờ phút này Lăng Thiên Dục không có một chút nhiệt độ, cho dù mang theo địch ý và thù hận, mấy phòng cũng coi như một mạch tương liên, máu lạnh của Lăng Thiên Dục làm cho anh có chút sợ hãi.
Tuy rằng Lăng Thương Thiên chết không đáng tiếc, Lăng Thương Vũ đáng bị trừng phạt, nhưng nghĩ đến khi còn bé, nghĩ đến bọn họ cùng mình đồng căn đồng nguyên, Lăng Thương Bắc thỉnh thoảng sẽ có chút không đành lòng.
Luận về nhẫn tâm và thủ đoạn, anh quả thật không sánh bằng Lăng Thiên Dục, dụng tâm đoạt vị hiện tại của cô, rất rõ ràng.
Có lẽ suốt bao năm qua, cô luôn âm thầm bố cục, từng bước tiến hành, thậm chí phái người thâm nhập vào lãnh địa của kẻ địch, biết người biết ta. Nếu không, làm sao cô có thể qua ải trảm tướng, sống một cuộc đời như đang chơi trò chơi gian lận, mọi tài nguyên và quan hệ đều nằm trong tay cô.
Rất có thể Liễu Tư Dực cũng là một nước cờ trong đó của cô, cho tới hôm nay Lăng Thương Bắc đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, chỉ là anh đã không quan tâm kết cục như thế nào.
Yêu chính là yêu, anh không muốn hỏi nguyên do, cũng mặc kệ dụng tâm sau lưng. Huống chi cái mạng này của anh là do Liễu Tư Dực cứu, cho dù nhớ lại đã từng bị lừa bị lợi dụng, anh cũng hận không nổi, thích vẫn ăn sâu bén rễ như cũ.
Cho nên, người hại nàng hôm nay ngồi trên xe lăn, không thể bỏ qua.
"Cần gì em cứ nói, anh phối hợp với em, trên đời này không ai được làm tổn thương Hoa Hồng, em cũng vậy."
Bỏ lại những lời này, Lăng Thương Bắc rời khỏi văn phòng, đối với anh mà nói buông tha là thủ hộ cuối cùng, anh hi vọng Lăng Thiên Dục thật sự là nơi hạnh phúc Liễu Tư Dực thuộc về.
Trận thương chiến này đã đến thời điểm cuối cùng, Lăng Xương Khiếu đối với tứ phòng chẳng quan tâm, không ủng hộ, cũng không tỏ thái độ, mỗi ngày nằm ở nhà.
Tứ phòng bởi vì thực lực liên hợp của đại phòng nhị phòng, hơn nữa bố cục cạnh tranh gần đây, có chút bối rối.
Tam phòng gần đây bận rộn chuyện Lăng Thương Vũ thoát tội, không có lòng nào gia nhập trận tranh đấu này, địa vị tứ phòng tràn ngập nguy cơ, mắt thấy nguy cơ tứ phía, Lăng Quốc Chương luống cuống.
Nhất định là Lăng Thiên Dục đã biết nguyên nhân cái chết của cha mình, đang trả thù bọn họ. Có lẽ bởi vì có tật giật mình, có lẽ là người đến đường cùng, vì tự vệ chó cùng rứt giậu, anh bắt đầu mưu đồ bí mật đối phó Lăng Thiên Dục.
"Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết." Lăng Quốc Chương đi tới đi lui trong thư phòng, hai gã đồng bọn hợp tác cũng than thở, bọn họ là người bị hại lợi ích của trận chiến này, cũng là thân tín nhiều năm của Lăng Quốc Chương.
"Anh Chương, chúng tôi đều là theo anh lập nghiệp, tâm huyết không thể hủy hoại chỉ trong chốc lát."
"Đúng vậy, chúng ta không thể mặc cho người ta xâu xé."
Hai người này đều hy vọng Lăng Quốc Chương có thể đưa ra chủ ý.
"Không bằng..." Lăng Quốc Chương nắm chặt hai tay, trong mắt tràn ngập tính toán, hiện lên ánh mắt gian xảo, "Không bằng để con nhỏ đó giống như anh hai, vĩnh viễn biến mất."
Nếu như không có năng lực đánh bại một người, chỉ có thể coi như chướng ngại vật, đá văng ra. Cách tốt nhất để loại bỏ chướng ngại vật là để nó chết.
"Chúng tôi cũng đang có ý này." Những lời này đúng ý hai người kia, Lăng Quốc Chương không mở miệng, không ai dám ra chủ ý mạo hiểm như vậy.
"Được, vậy thì..."
"Không được!" Lăng Quốc Chương còn chưa nói xong, cửa đã bị người ta thình lình đẩy ra.
Lăng Thương Thiên ở ngoài cửa nghe được đối thoại, trực tiếp xông vào, môi cậu ta trắng bệch không có một tia huyết sắc, xương gò má trên mặt nhô ra, hai mắt lõm xuống, trong mắt đều là tơ máu, túi mắt dày đen giống như rất nhiều ngày không ngủ được, bàn tay gãy lìa, đến nay còn quấn băng vải, không thể cử động.
Trong khoảng thời gian này cậu ta đắm chìm trong đối chiến, thường xuyên thức đêm không ngủ, cũng sẽ ăn uống quá độ, ăn xong liền nôn, cả người đã là gầy như que củi.
"A Thiên? Sao con lại thành ra thế này?" Lăng Quốc Chương đau lòng nói, con trai ngày càng gầy gò, mắt thấy càng ngày càng tiều tụy nhưng không rõ nguyên nhân, hỏi cậu ta tình huống tay bị thương, im miệng không đề cập tới, cũng càng ngày càng không thích giao lưu với người khác.
"Không được làm tổn thương nhị tỷ!" Lăng Thương Thiên tuy rằng hơi thở yếu ớt, nhưng những lời này lại vô cùng có lực.
"Tại sao?" Lăng Quốc Chương khó hiểu.
"Không tại sao cả, không được chính là không được!"
Nói xong câu đó cậu ta giống như u hồn rời khỏi thư phòng, cậu ta không cho Lăng Quốc Chương tổn thương Lăng Thiên Dục, bởi vì nếu nhị tỷ chết, chị Ly nhất định sống không nổi, chị Ly không còn, cậu ta sống cũng không có ý nghĩa.
Thời gian không nhìn thấy chị Ly, cậu ta tựa như một cái xác, giống như không máu không thịt, không tim không phổi. Ngoại trừ làm việc máy móc, thỉnh thoảng đạt được một tia thỏa mãn, cậu ta còn có cái gì?
Đứng ở ban công, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, Lăng Thương Thiên giơ điện thoại chụp lại, đang nghĩ Liễu Tư Dực tự đắc thì thám tử phái đi tin tức tới.
"Hồng tỷ ở tiểu khu Vân Tê."
Lăng Thương Thiên phấn khích ôm điện thoại, một hồi ôm vào trong ngực cười ngây ngô, một hồi nỉ non với ánh trăng.
"Chị Ly, rốt cuộc em cũng tìm được chị rồi, nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại, đủ để chứng minh duyên phận của chúng ta, cho dù chị đi đến chân trời góc biển, em cũng có thể tìm được chị, ha ha ha ha ha ha..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook