Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
-
Chương 104: Bảo vệ kép
Edit: phuong_bchii
________________
Lăng Thương Thiên không cho động đến Lăng Thiên Dục, Lăng Quốc Chương thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, tứ phòng cơ bản là dựa vào chuyên môn và hoạt động của cậu ta liều chết chống cự. Lăng Thiên Net có thể từ trang web nhỏ không có tiếng tăm gì trở thành No.1 trong ngành, công lao của Lăng Thương Thiên không thể bỏ qua.
Huống chi đứa con trai này là cục cưng của Lăng Quốc Chương, làm sao cam lòng đối nghịch với cậu ta.
Chỉ là ông ta thật không ngờ, mình lại rơi vào đường cùng khác.
Vốn dĩ, tam phòng và tứ phòng là châu chấu trên cùng một tuyến, vẫn là quan hệ có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Chuyện năm đó giết hại nhị phòng Lăng Quốc Thao, làm cho bọn họ đề phòng lẫn nhau lại bất đắc dĩ buộc cùng một chỗ.
Lúc trước khi Lăng Thiên Dục đối phó với quản cọc, liền chôn xuống mầm tai họa cho tứ phòng, cô vốn là muốn cùng xử lý cả hai bên, chậm rãi tước bỏ quyền lợi của bọn họ, lấy đi nghiệp vụ, nhưng không ngờ tới nửa đường sẽ xuất hiện Lăng Thương Thiên khó giải quyết.
Cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, cây đại thụ Lăng Xương Khiếu này tựa hồ sắp không xong, hiện giờ nhị phòng cành lá sum xuê, đại phòng như mặt trời ban trưa, tam phòng tứ phòng người người cảm thấy bất an.
Nếu không động đến Lăng Thiên Dục, Lăng Quốc Chương đánh chủ ý đánh về phía Lăng Xương Khiếu, nếu ông không muốn quản chuyện nữa, thì nên nhượng lại cổ phần nhượng, cho dù vừa đấm vừa xoa, cũng muốn trước khi quyền thừa kế công khai chiếm trước tiên cơ, đây là cơ hội duy nhất của ông ta.
Nhưng nghĩ đến uy nghiêm của ông lão, Lăng Quốc Chương vẫn có chút sợ hãi, dù sao chính mình thế đơn lực bạc, vẫn nên thật cẩn thận, sắp xếp trước một chút mới có thể động thủ.
Vụ án "Tứ công tử Lăng gia buôn bán thuốc phiện và bắt cóc" gây xôn xao dư luận, cuối cùng cũng mở phiên tòa. Kiều Thanh Sơn một mình gánh vác tất cả tội, từ thu khẩu cung đến tòa án, hắn đều giúp Lăng Thương Vũ khai tội, dưới điều kiện chứng cứ không đủ, tội buôn bán của Lăng Thương Vũ không thể thành lập, đồng thời bắt cóc cũng chỉ có thể làm đồng lõa cân nhắc mức hình phạt.
Tổ hành động vốn nên đến tòa án làm chứng một người cũng không lên, chứng cứ ghi âm Lăng Thiên Dục cung cấp bị người ta đánh tráo cắt âm, cho dù bên công tố cố gắng chỉ ra tội ác tội lỗi chồng chất của Lăng Thương Vũ, chánh án cũng chỉ xem chứng cứ của bên biện hộ.
Hắn là một phần trong ô dù của Lăng gia, khi cân nhắc hình phạt sẽ có suy tính, phạm nhẹ mới dễ dàng bị đánh tráo, những khâu khác mới dễ thao tác, hắn chỉ cần phụ trách tốt phiên tòa này là được.
Đương nhiên ngoại trừ những thứ này, còn cần một thứ quan trọng.
Giấy giám định bệnh tâm thần.
Một loạt sự tình này trông có vẻ không kẽ hở, mặc kệ chánh án muốn làm việc thiên về tư hay là muốn phán xét lại, đều không thể ở trước mắt bao người, tạo ra bất công.
Nhiệm vụ của hắn chính là duy trì một thẩm phán quyết trông có vẻ công bằng công chính, Lăng gia tất nhiên sẽ không kháng cáo, sẽ trực tiếp sắp xếp chuyện phía sau.
Ngay khi phiên tòa sắp kết thúc, sắp tuyên bố bản án thì Tân Nhiên cùng vài người của Ủy ban kỷ luật đi vào, bọn họ lấy lý do thẩm phán chủ trì tham ô nhận hối lộ, đương phiên tòa mang hắn đi.
Chiêu đánh kép này, làm cho mọi người khó lòng phòng bị, truyền thông ở đây vội vàng quay được một màn kích thích này, đồng thời nhân viên liên quan của cơ quan giám định tạo chứng cứ giả cũng bị tạm giam theo pháp luật.
Tân Nhiên lặng lẽ hành động trong khoảng thời gian này, mượn một lượng lớn nhân lực tài lực của Lăng Thiên Dục, mua chuộc được hình thức ô dù đan xen vào nhau. Những người này tựa như một tòa kim tự tháp, Lăng gia tam phòng có tài phú ở đỉnh, người phía dưới từng tầng từng tầng tiến hành bảo vệ Lăng Thương Vũ.
Chỉ cần đứt một vòng, những người khác toàn bộ chơi xong.
Những tham quan này bị bắt nhất định là nghiêm trị không tha, rất nhanh một loạt người lần lượt sa lưới, bao gồm lãnh đạo cấp cao nhất của cục cảnh sát Tân Nhiên.
Đương nhiên, Lăng Thương Vũ lại bị bắt giữ lần nữa, Lăng Quốc Huân, Lăng Thương Hàn, Chương Tử Phương bao gồm cả người nhà mẹ đẻ, tất cả những người bị tình nghi vi phạm pháp luật bao che đút lót, đều bị một lưới bắt hết, còn lại những người có ý đồ chạy trốn, dưới hành động của Tân Nhiên, cũng không đi được.
Hành động chống tham nhũng lần này làm chấn động cả nước, cũng kinh động đến cấp trên, lãnh đạo ZF hạ quyết tâm quét sạch những khối u ác tính này, Tân Nhiên cũng bởi vậy mà lập được công, không chỉ phục chức mà còn thăng lên làm đại đội trưởng.
Toàn bộ tam phòng đều bị bắt đi vào, không một ai may mắn thoát khỏi, Lăng Xương Khiếu tức giận đến trực tiếp hộc máu, bệnh không dậy nổi, cổ phiếu tập đoàn Lăng Duệ liên tục nhiều ngày rớt giá.
Để răn đe những phần tử tham nhũng bất hợp pháp, màn hình lớn trên phố lớn ngõ nhỏ đều đang phát sóng sự kiện này.
"Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, bất luận kẻ nào khiêu khích pháp luật, chúng ta đều không thể nuông chiều."
Trên đường người đến người đi, có chiếc xe lăn dừng lại dưới màn hình, ánh mắt Liễu Tư Dực dừng lại trên tin tức một lát.
Nàng hồi phục được một thời gian, có chút hiệu quả, nhưng cách lúc đứng lên còn rất xa.
Người hại nàng ngồi trên xe lăn đã bị pháp luật trừng trị, những đồng lõa kia cũng đều lần lượt sa lưới, nhưng Liễu Tư Dực lại không vui vẻ nổi.
Không có khoái cảm báo thù rửa hận, chỉ có tuyệt vọng vô tận. Nếu như chết dưới bánh xe thì thôi, nhưng vết thương nặng như vậy đã lành, lại để lại cái xác tàn tật này.
Nghĩ đến đây, nàng lại hung hăng nhéo một cái trên đùi, có chút cảm giác đau cũng rất yếu. Hai chân này không biết bị nàng bóp bao nhiêu chỗ bầm tím, đỡ rồi lại lên cái mới, có đôi khi nàng hận không thể cầm châm, cầm đao đâm, muốn dùng đau đớn đánh thức tri giác cơ bắp.
Nhưng... lại không có dũng khí làm như vậy.
Nàng sợ Lăng Thiên Dục bị tâm lý đen tối cực đoan này hù dọa, nàng cũng sợ đối mặt với chính mình như vậy.
Đám người rộn ràng nhốn nháo, góc đường náo nhiệt, hình như đều không liên quan đến nàng. Liễu Tư Dực quen thuộc điều khiển xe lăn, đi về phía trước, người qua đường đều tự giác nhường đường cho nàng, ngay cả qua đường dành cho người qua đường cũng sẽ có người thiện ý né tránh, thậm chí sẽ giúp nàng một phen.
Nàng sẽ lễ phép nói cám ơn, sau khi nói xong trong lòng càng thêm chua xót.
Có lẽ là tính cách quá mạnh mẽ, lúc người khác trợ giúp đều đang nhắc nhở nàng, giờ này không giống ngày xưa, nàng mất đi tự do đi lại, ngay cả cuộc sống bình thường cũng thành hy vọng xa vời.
Đừng nói Lăng Thiên Dục, nàng dù là hiếm khi được ra ngoài một lần đều ở liên lụy người khác.
Cách nàng không xa, anh em Vu thị vẫn lặng lẽ đi theo, Lăng Thiên Dục nhiều lần dặn dò, phải luôn luôn theo dõi nàng, bảo vệ mọi lúc, hai người không dám chậm trễ, thay đổi kiểu dáng cải trang, hoá trang thành người qua đường, cần cù thay quần áo, thậm chí đội tóc giả cùng kính râm.
May mà Liễu Tư Dực đã không còn nhạy bén như ngày xưa, tầm mắt của nàng tựa hồ không có tiêu cự, suy nghĩ cũng rất rời rạc, cả người hình như đang bay.
Nàng cảm thấy nhàm chán, cho dù Lăng Thiên Dục cho phép nàng đi ra ngoài một chút, có thể tự mình đi siêu thị, đi chợ rau, cũng không tìm thấy niềm vui ngày xưa.
Vu Kiệt, Vu Mãng ở hai hướng, lần lượt đi theo khoảng cách 10 mét, bọn họ không phát hiện trên đường cái có chiếc xe thương mại vì đi con đường này đã lái vài vòng.
Lăng Thương Thiên ngồi trong xe xa xa nhìn Liễu Tư Dực ngồi trong xe lăn, hốc mắt đỏ lên.
"Các người đánh lạc hướng hai tên vệ sĩ kia đi." Cậu ta nói với người trong xe, hai cô gái trẻ tuổi gật đầu, xe tạm thời dừng ở ven đường, các cô chia nhau hành động, đi về phía anh em Vu thị.
Mấy ngày nay, Lăng Thương Thiên vẫn luôn nằm vùng ở tiểu khu Vân Tê, cuối cùng cũng đợi được Liễu Tư Dực ra cửa, chỉ là cậu ta bị giáo huấn, không dám tùy tiện lộ diện.
Cậu ta trước tiên tìm vài người yểm hộ, quả nhiên phát hiện anh em Vu thị theo sát phía sau, tay phải tàn phế như thể còn ở hôm qua, Lăng Thương Thiên đối với hai người này có chút kiêng kỵ.
Nếu như không phải bởi vì cậu ta áy náy, cảm thấy bị thương cũng là một loại bồi thường, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người tổn thương mình.
Đánh lạc hướng bọn họ rất đơn giản, tùy tiện tạo ra chút hỗn loạn là được. Không cần thiết đối đầu với vệ sĩ, đổi giới tính, cứ để cho phụ nữ , làm ít công to, đây chính là kế sách điệu hổ ly sơn của Lăng Thiên Thiên.
Liễu Tư Dực đang chuyên chú điều khiển xe lăn đi lại, nghe được phía sau truyền đến tiếng phụ nữ ồn ào, sau đó bốn phía mọi người vây xem, nghe được có người nói bên đường đùa giỡn lưu manh các loại, nàng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Không gì có thể khơi dậy hứng thú của nàng.
Hôm nay nàng muốn mua chút đồ ăn trở về, tự mình làm một bữa cơm tối, lâu như vậy, Lăng Thiên Dục vẫn không biết mình đã từng tăng ca ăn bữa tối 7 giờ xuất từ tay của nàng.
Siêu thị cách tiểu khu cũng chỉ 1 km, đường dễ đi, Liễu Tư Dực đến rất dễ dàng.
Quảng trường trước siêu thị rộng rãi, thường xuyên có chút khuyến mãi và người bán rong bán đồ chơi, Liễu Tư Dực đi ngang qua đó thì nghe thấy một hồi tiếng thét to: "Hoa hồng của ai đánh rơi này?"
Nàng nhìn lại, một tên hề đang phát bong bóng, trong tay hắn còn có một bó hoa hồng đỏ tươi, thuộc về quà tặng.
Hắn cứ hét lên bằng một giọng kỳ lạ: "Hoa hồng của ai đánh rơi này?"
Có lẽ là dùng máy biến âm, tầm mắt Liễu Tư Dực dừng lại trên hoa hồng một hồi, giương mắt đối diện với ánh mắt thâm thúy của tên hề, ánh mắt kia có chút quen thuộc, chỉ là phối hợp với khuôn mặt tươi cười quỷ dị của tên hề, làm cho người ta có chút khó chịu.
Nàng đang định rời đi thì tên hề nhảy nhót chạy tới.
"Chị ơi, là chị đánh rơi hoa sao?" Giọng nói của hắn có chút bén nhọn chói tai, nói xong liền trình bó hoa hồng kiều diễm kia lên trước mặt nàng.
"Không phải."
"Là của chị, chị chính là nó, nó chính là chị."
Liễu Tư Dực hờ hững quét mắt nhìn hắn, giọng điệu quái gở này sao lại quen thuộc như vậy? Nàng nhìn về phía tên hề, tên hề cũng chăm chú nhìn nàng, không khí xung quanh cùng đám người như thể dừng lại, một đợt không khí lạnh từ sau lưng dâng lên.
"Tránh ra." Nàng ấn nút chạy, tên hề lại đột nhiên nắm lấy tay lái xe lăn, bàn tay quấn băng vải đập vào mắt Liễu Tư Dực, bàn tay kia ngoại trừ phần lòng bàn tay còn băng bó, xương ngón tay lộ ra đều bị bôi lên màu cầu vồng giống như mặt, có chút đáng sợ.
"Hoa tặng chị, chúc phúc chị."
Tên hề hùng hổ dọa người khiến khí áp của Liễu Tư Dực trong nháy mắt thấp xuống, hai tay nàng nắm chặt, phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp, nếu như không phải bởi vì chân không tiện, lúc này tên hề đã bị nàng quật ngã xuống đất.
Liễu Tư Dực không muốn hắn tới gần mình, đối với bó hoa hồng kia cũng tràn ngập chán ghét. Nàng nhấn nút lùi, điều khiển xe lăn lùi lại, kéo dài khoảng cách với tên hề.
"Chị đừng đi." Tên hề vốn là tư thế nửa ngồi xổm, vội vàng đuổi theo.
Liễu Tư Dực chỉ lo tránh hắn, quên mất phía sau có người đi đường và chướng ngại vật, ngay khi nàng tăng tốc sắp đụng vào hàng rào phòng hộ của siêu thị, một đôi tay vững vàng đỡ lấy tay lái xe lăn.
Tên hề nhìn thấy người tới dừng bước, hắn hừ lạnh một tiếng, đặt hoa hồng ở giữa mũi ngửi ngửi, đặt trên mặt đất, sau đó cười hì hì chạy đi.
"Đuổi theo cho tôi!" Âm thanh phía sau lạnh lùng vang lên, hai vệ sĩ đuổi theo tên hề.
Liễu Tư Dực quay đầu, vẻ mặt lạnh như băng của Lăng Thiên Dục lập tức trở nên nhu hòa, "Hôm nay tan ca sớm, cùng em đi siêu thị."
"Sao chị biết em ở đây?" Liễu Tư Dực hỏi xong liền cảm thấy dư thừa, "Chị lại phái vệ sĩ đi theo em." Nàng sớm nên nghĩ đến, Lăng Thiên Dục không đời nào yên tâm để nàng đi ra ngoài, đáng tiếc hiện tại mình đã mất đi sức phán đoán đối với hoàn cảnh xung quanh, hết sức chăm chú cũng rất khó, huống chi ở trong đám người phát hiện người theo dõi.
"Bọn họ bị người điệu hổ ly sơn, chị vừa hay ở gần đây, tên hề kia là ai?"
"Không biết, không hiểu sao." Liễu Tư Dực nghĩ đến một người, nhưng không chắc.
"Không sao, hiện tại không ai làm em bị thương, đi thôi, đi mua thức ăn thôi." Lăng Thiên Dục nói xong vui vẻ đẩy nàng đi về phía siêu thị, lúc đi qua bó hoa hồng kia, đôi mắt lạnh lùng của cô bắn ra sát khí sắc bén.
Trong lúc Liễu Tư Dực hôn mê, cô đã đem đôi khuyên tai đã từng không nhạy kia trở về tu sửa lại, thời gian trước mới lấy lại đeo lại cho nàng, hiện tại tín hiệu chấm đỏ vẫn rất bình thường. Nhưng Lăng Thiên Dục không dám chủ quan, trên đời này không có là tuyệt đối, qua lần đó cô sợ, điện thoại của anh em Vu thị cô cũng lắp máy định vị.
Chỉ là Liễu Tư Dực không biết, nàng mấy lần này ra ngoài, thật ra Lăng Thiên Dục đều đi theo, nàng cùng hai vệ sĩ khác chính là tuyến bảo vệ kép, cho nên hôm nay mới có thể kịp thời xuất hiện.
Tên hề chạy rất nhanh, đợi đến khi vệ sĩ đuổi tới, chỉ còn lại tóc giả và quần áo, người đã được một chiếc xe không biển số đón đi.
Trong xe thương mại rời đi cực nhanh, Lăng Thương Thiên nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt xấu xí vừa xa lạ lại thần bí của mình, phát ra nụ cười u lãnh âm hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook