Hộ Thiên Thần Giáo
-
Chương 31: Ký Ức Mai Một - Phần 2: Trường Sinh Kiếm
Những cơn gió cuối Đông ve vuốt làn da trắng hồng mong manh không chút ý nhị, khiến cơ thể Như Ý phải bắt đầu run lên vì rét buốt. Cái lạnh se sắt cảm nhận được chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc: quyền năng thần thánh trong huyết mạch của nàng giờ đã không còn nữa
Thật vậy, thông qua tiếp xúc từ trận giằng co ban nãy, toàn bộ sức mạnh của Như Ý đã bị gã hồn ma mang đôi cánh trắng kia hút cạn. Và nhờ nguồn năng lượng thiêng liêng đó, hắn đã được tái sinh, trở lại làm một thân thể sống có da có thịt, có hơi thở.
Lúc này Như Ý tâm trí vô cùng rối bời, miệng cứ như bị á khẩu, chẳng biết phải nói gì hay làm gì với đối phương cả. Chính hắn cũng đang hết sức kinh ngạc trước chuyện vừa xảy đến, đứng bần thần nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt đầy nét ngỡ ngàng và khó hiểu.
Bất chợt, không rõ từ đâu vang đến một thứ âm thanh ầm ầm đều nhịp, phá vỡ không khí tĩnh lặng giữa hai người. Họ giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng ồn đó, ngay lập tức nhìn thấy một màn cát bụi bung tỏa mù mịt xuất hiện từ cách xa vài trượng, bên trong là hàng chục con vật có hình thù kỳ dị đáng sợ đang hung hãn chạy đến càng lúc càng gần. Như Ý tập trung nhãn lực quan sát kỹ rồi buộc miệng thốt lên:
- Thực Hồn Ma Thú?
Gã nam nhân nọ rụt rè cất tiếng hỏi:
- Chúng...chúng là cái gì vậy?
Như Ý nghe thấy liền quắc mắt sang lườm hắn một cái sắc lạnh như dao. Vốn trong bụng nàng đang rất hậm hực vì biến cố chí mạng chẳng biết từ đâu lại ập đến với mình, nhưng vừa mới nhìn trúng cái nét ngơ ngác sợ sệt trên gương mặt điển trai kia, tâm trạng liền bất giác dịu lại. Nàng thở dài một hơi rồi bình tĩnh trả lời:
- Thực Hồn Ma Thú là quái vật thượng cổ, có đầu sói, chân dê, bờm sư tử, đuôi rồng, và lông vằn như cọp; chuyên ăn linh hồn người chết. Tuy nhiên nguy hiểm hơn cả vẫn là loại biến dị có đôi cánh dơi.
- Tại sao? - Gã nam nhân thắc mắc
- Thì tại vì chúng bay được chứ sao. - Như Ý đáp.
- Giống kiểu con gián bò với con gián biết bay đó hả? - Gã nam nhân rùng mình, nhăn mặt tỏ vẻ kinh hãi.
Như Ý nghe kiểu so sánh kỳ quặc ấy, cộng thêm thứ biểu cảm méo xệch vô cùng khó coi, lập tức nhận ra tên này đích thị là một gã to xác sợ côn trùng. Nàng không nhịn được mà phì cười, gật gật đầu trả lời:
- Ừ, cũng tương tự vậy đó. Thêm nữa loại Thực Hồn Ma Thú biến dị còn sở hữu sức mạnh hủy diệt gấp hàng trăm lần những con bình thường, nếu xui xẻo gặp phải thì sẽ càng rắc rối hơn nữa.
Nàng vừa dứt lời thì đám quái vật đang chạy rầm rầm ở xa kia bỗng xòe ra đôi cánh rộng, nhấc bổng thân thể lên không trung rồi lao vút đến như vũ bão. Gã nam nhân sững sờ chỉ tay về phía chúng mà nói:
- Ơ, cánh kìa, bay được kìa.
- Tuyệt thật - Như Ý thốt lên đầy bất lực.
Nàng hiểu rõ tình hình trước mắt nên đã bắt đầu hoang mang cực độ. Đám Thực Hồn Ma Thú lại chẳng phải vì chín mươi mấy vong linh kia mà xuất hiện hay sao. Lúc này muốn thoát thì cũng dễ thôi, tên nam nhân có đôi cánh thừa sức mang cả hai cùng cao chạy xa bay. Nhưng quan trọng là nếu để lũ quái vật ăn hết các vong linh rồi thì nhiệm vụ của nàng làm sao hoàn thành, Lam Thiên làm sao tránh khỏi án tử được. Mà nàng bây giờ thì đã mất hết quyền năng, làm gì còn sức để chống lại loài biến dị nguy hiểm ấy.
Như Ý bất giác nhìn sang gã nam nhân. Hắn vẫn đứng trơ trơ ra đó, gương mặt tỏ vẻ rất kiên định, thần thái khác hẳn lúc đầu. Là hắn thực sự bình tĩnh hay do kinh sợ quá đỗi nên không nhúc nhích nổi nữa?
Nàng còn đang mải nghĩ ngợi thì hắn ta đã tiến mấy bước lên phía trước, đôi cánh lông vũ trắng muốt dang rộng che chắn cho nàng, mở lời nói:
- Cô lùi lại nấp sau gốc đại thụ đi, coi chừng bị thương.
Như Ý thầm kinh ngạc: "hắn muốn làm gì đây?"
Phải nói cái gã liều mạng này thật là một tên gàn dở. Hắn hết bất chấp nhảy chặn trước miệng hang Vong Ưu, giằng co với nàng để bảo vệ mấy vong linh kia, giờ lại dám nghênh ngang đứng đó thách thức bọn quái vật nguy hiểm. Tinh thần của hắn không biết nên gọi là anh hùng rơm hay khí khái trượng nghĩa mới hợp lý nữa. Nhưng dù gì Như Ý nhất thời cũng chưa biết phải đối phó ra làm sao, bèn lui về mấy bước xem thử hắn định giở ra thứ bản lĩnh thế nào.
Khi bầy Thực Hồn Ma Thú chỉ còn cách chỗ họ đứng tầm ba mươi thước, gã nam nhân bất chợt cất lên tiếng hát khiến Như Ý ngỡ ngàng đến cực độ. Nàng không thể hiểu nổi, ngay vào lúc dầu sôi lửa bỏng cận kề mà tên dở hơi kia còn có thể bộc phát loại nhã hứng khó hiểu như vậy, muốn làm trò quái quỷ gì đây chứ.
Tuy nhiên điều gây ngạc nhiên hơn cả chính là chất giọng trầm ấm của hắn, thực sự tuyệt mỹ và đầy xúc cảm đến nao lòng. Một thứ thanh âm thần thánh ngập tràn sự quyến rũ mà không cần bất cứ nhạc cụ nào chơi đệm hay dẫn nhịp thêm. Khúc ca quá đỗi ngọt ngào phát ra từ miệng của một chàng trai dung mạo anh tuấn ngất trời quả là sự kết hợp hết sức hoàn hảo, làm cho Như Ý mắt mở tròn xoe, mồm há hốc, mặt mày ngơ ngẩn cứ như đang bị thôi miên vậy.
Bầy quái vật có vẻ cũng đã bị mê hoặc bởi tiếng hát ấy. Chúng bỗng dừng khựng lại giữa không trung, đôi cánh vỗ phập phồng tại chỗ giống như những con diều mà đám trẻ làng hay thả ngoài đồng. Trong phút chốc, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Gã nam nhân đưa ánh mắt đắc chí nhìn về phía Như Ý. Nàng chợt có dự cảm không lành, cánh tay lập tức hành động nhanh hơn cả điều khối óc kịp tư duy, chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa đang đeo trong chớp mắt đã biến thành một mũi giáo nhọn, đâm xuyên vào cuống họng của con Thực Hồn Ma Thú vừa lao vồ đến. Lúc này, chiếc hàm đầy răng nanh của nó chỉ còn cách khuôn mặt gã nam nhân chưa đầy nửa tấc.
Hắn cả kinh ngừng hát, tung cánh nhảy lùi về sau, lũ Thực Hồn Ma Thú còn lại thoát dần khỏi cơn mộng mị, lông trên lưng chúng đồng loạt dựng đứng hết cả lên, nhe nanh nhe vuốt, bùng nổ sát khí hung hãn, tâm thế sẵn sàng để tấn công.
Như Ý giờ đã hiểu ra dụng ý hành động vừa rồi của gã nam nhân. Nàng lên tiếng hỏi hắn:
- Ngươi có khả năng giao tiếp với động vật sao?
Hắn ngập ngừng đáp:
- Không biết nữa,... Tôi… Tôi chỉ tự nhiên cảm thấy có thể nói chuyện với chúng bằng cách đó.
Như Ý thở dài nói:
- Ngươi đáng lẽ sẽ thành công nếu đám quái vật kia là thú hoang. Nhưng rất tiếc, chúng có vẻ như đã được người khác triệu hồi đến, đương nhiên phải tuân lệnh của chủ nhân chúng hơn là nghe lời ngươi rồi.
Gã nam nhân rùng mình vì vừa thoát khỏi hiểm cảnh trong gang tấc, run rẩy không nói nên lời.
Như Ý lúc này vô cùng phấn khởi nhìn chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa trên tay mình, không ngờ trong hoàn cảnh ngặt nghèo nó lại có thể phát huy sức mạnh đúng lúc như thế. Thì ra chính bản thân món binh khí này luôn tự dự trữ một nguồn năng lượng nhất định của riêng nó. Do vậy dù cho quyền phép trong cơ thể Như Ý đã hoàn toàn mất đi, nhưng Đại Nhật Vạn Hóa vẫn còn duy trì đủ thần lực, ít nhất đủ để dọn sạch lũ quái vật nguy hiểm đang đe dọa trước mắt. Nàng hếch mặt quay sang bảo với gã nam nhân:
- Ngươi lùi lại nấp sau gốc đại thụ đi, coi chừng bị thương.
Đoạn, Như Ý khẽ xoay cổ tay vẽ một vòng cung giữa không trung, Đại Nhật Vạn Hóa lập tức biến hình thành một thanh Phi Lai Đao hình bán nguyệt màu bạc với phần lưỡi đao sắc bén vô ngần. Lũ Thực Hồn Ma Thú gầm vang từng tràng đinh tai nhức óc rồi cùng nhau vỗ cánh bổ nhào đến hòng vồ lấy thân thể nhỏ bé của nàng mà xâu xé.
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng phập phập phập gai người đi cùng với những ánh hàn quang loang loáng phản chiếu liên tục như sấm chớp. Chỉ trong nháy mắt, Phi Lai Đao được phóng ra đã bay hết một vòng, như một cơn lốc hung tợn tung hoành chém xả ngang dọc, rồi lại quay về thu gọn trên cổ tay Như Ý. Toàn bộ đám Thực Hồn Ma Thú lúc này chỉ còn là mấy đống thịt đỏ lòm bị xẻ rời tan nát thành nhiều mảnh to nhỏ, rơi vương vãi chồng chất trên mặt đất. Mối nguy lớn đã được nàng giải quyết cực kỳ nhanh gọn.
Như Ý thong thả bước đến gần gốc đại thụ, vỗ vai gã nam nhân vẫn còn chưa hết nỗi kinh ngạc, khinh khỉnh nói:
- Lần sau đừng có vội đắc chí nữa nhé. Gà mà gáy sớm quá coi chừng bị người ta ném đá cho chạy không kịp đấy.
Hắn ta lúc này mới hoàn hồn, may sao lúc nãy Như Ý kịp thời ra tay ngăn chặn cú táp chết người của con Thực Hồn Ma Thú nọ, không thì hắn vừa sống lại chưa bao lâu đã phải toi mạng tiếp thì quá là nhảm nhí rồi.
- Cám...cám ơn cô - Gã nam nhân ái ngại nói.
Trong một đêm ngắn ngủi tự dưng phải trải qua cả đống chuyện giật gân, Như Ý lúc này mới có thể thực sự bình tâm mà trò chuyện với hắn. Giống như chín mươi mấy hồn ma kia, hắn cũng mang trên người những mảnh vụn của Trấn Nhạc Đoạn Hồn, điều đó có nghĩa gã nam nhân này cũng chính là một trong những vong linh Lam Thiên đã thả khỏi Địa Phủ. Nàng phải tìm ra nguyên nhân vì sao hắn lại có thể hút cạn quyền năng của mình để tái sinh như thế, lại phải tìm hiểu vì sao hắn không bị hang Vong Ưu hút vào, hắn là ai, hắn đến từ đâu...
- Ta tên Như Ý. Nhìn ngươi có vẻ như thuộc tộc người Nhật Tước phải không? Ngươi tên là gì? - Nàng hỏi.
Gã nam nhân gương mặt đăm chiêu mơ hồ, lầm bầm trong miệng:
- Tôi tên là gì…? Nhật Tước?... Nhật Tước là gì?
Như Ý hiểu ra tên này đã có vấn đề về ký ức, nàng dò hỏi:
- Ngươi không nhớ tên mình ư?
Gã nam nhân lắc đầu. Chính bản thân hắn cũng bị cuốn theo những biến cố liên tục vừa rồi, đến lúc này mới có thể bình tĩnh suy ngẫm và bắt đầu cảm thấy hoang mang cực độ. Tâm tư hắn tồn tại một sự trống rỗng mông lung đến vô hạn. Hắn ôm đầu quỳ thụp xuống, gương mặt nhăn nhúm trông rất khổ sở.
Như Ý hỏi:
- Nếu ngươi đã mất trí nhớ, vậy thì ca khúc khi nãy từ đâu mà có thể hát thuộc làu như vậy. Lời hát nghe rất văn vẻ, ngôn từ lại không hề đơn giản...
Gã nam nhân đáp:
- Tôi không biết nữa, lúc đó mọi thứ tự dưng xuất hiện, giai điệu cứ tự nhiên nối nhau vang lên trong đầu, tôi cứ như vậy mà hát lên thôi.
Như Ý nói:
- Xem ra ngươi mất trí nhớ cũng chọn lọc quá nhỉ. Vậy nói thử xem lúc nãy vì sao ngươi lại giằng co với ta như thế?
Gã nam nhân nói:
- Ta biết cô muốn làm hại họ, ta thấy họ hoảng sợ, ta phải ngăn cản…
Như Ý lại dò hỏi:
- Ngươi có biết mấy vong linh đó là ai không? Tại sao ngươi lại đi cùng với họ.
Gã nam nhân nét mặt đăm chiêu, ngẫm nghĩ một lúc rồi bắt đầu kể:
- Tôi đang đi giữa một cánh đồng hoa màu đỏ, đi đã rất lâu, bao lâu tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chợt tôi nghe thấy những tiếng ồn ào… Tôi liền đi đến xem thử. Rồi tôi thấy xuất hiện một đường hầm sáng, có nhiều người đang đi qua đó, tôi cũng đi theo họ… Sau đó họ đã tản ra thành nhiều hướng khác nhau, tôi bèn nhập vào nhóm đông nhất, cuối cùng thì đến được đây.
Như Ý bắt đầu suy ngẫm, nàng lờ mờ hiểu ra rằng gã nam nhân này có lẽ không giống như những vong linh còn lại. Đồng hoa màu đỏ hắn nhắc đến nhất định chính là cánh đồng hoa Bỉ Ngạn dưới Địa Phủ. Tại nơi đây các hồn ma đều sẽ do nhóm Đầu Trâu Mặt Ngựa dẫn dắt, hoàn toàn không thể lang thang tự do một mình như hắn.
Khả năng hợp lý nhất chính là tên này đã chết từ rất lâu về trước, tuy nhiên vì lý do gì đó mà hắn bị mắc kẹt vô thời hạn ở vùng đất bên ngoài Quỷ Môn Quan, đồng thời cũng chẳng cách nào quay lại dương thế được. Cuối cùng, trong chính cái ngày định mệnh ấy, khi Lam Thiên mở ra cánh cổng âm dương đã cùng lúc giải thoát cho hắn trở về thế giới người sống.
Nghĩ đến đây, Như Ý liền hiểu ra vấn đề vẫn đang khúc mắc, nàng thầm suy luận: "Phải rồi, nếu đã có một tác động nào đó chặn giữ hắn bên ngoài Quỷ Môn Quan lâu như vậy, thì việc hang Vong Ưu không hút được hắn vào trong lại chẳng quá dễ hiểu sao. Chưa hết, nếu tên này đã thực sự lang thang vòng quanh cánh đồng hoa Bỉ Ngạn ngần ấy thời gian mà chẳng một ai đếm xỉa đến, thế thì khả năng lớn là ngay chính Đầu Trâu Mặt Ngựa lẫn Hắc Bạch Song Sát đều không hề nhận ra sự hiện diện bất thường của hắn."
Tổng kết lại mọi mảnh ghép tư duy từ nãy giờ, Như Ý rút ra một kết luận: "Gã nam nhân này chắc chắn đang bị một lời nguyền bí ẩn gieo vào linh hồn hoặc xác thịt. Và tất nhiên, đây không phải là một lời nguyền tầm thường, bởi nó có thể qua mắt cả các quỷ thần Địa Phủ, thậm chí còn ảnh hưởng đến quyền năng thần thánh của mình dễ dàng như một trò đùa. Lần này rắc rối lớn rồi đây."
- Nè, cô sao vậy, sao tự dưng im lặng vậy? - Gã nam nhân thấy Như Ý đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó đã một lúc lâu rồi mà không nói năng gì cả, bèn lên tiếng gọi nàng.
Như Ý bực dọc quay sang định cộc cằn nạt vào mặt hắn, nhưng tự ngẫm lại giờ có tức giận cũng chẳng được gì. Hắn ta mất đi ký ức, không khác gì một đứa trẻ vô tri, nghĩ thế nào làm thế nấy chứ cũng chưa từng có chủ ý hại nàng lâm vào hoàn cảnh này. Có trách thì tự trách bản thân nàng quá xui xẻo thôi.
Nàng nhìn thấy gương mặt điển trai của gã nam nhân mang đầy nỗi âu lo, đành hạ giọng đáp:
- Ta không sao.
Nói không sao là thế, nhưng Như Ý vẫn thở dài thườn thượt, lòng buồn rầu vì nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đến đâu, chẳng lẽ bây giờ lại vác mặt trở về Hộ Thiên Phủ nhờ vả thì quá là thất bại rồi.
Tuy nhiên không đợi nàng suy tính quá lâu, bỗng có hàng loạt những tiếng sấm nổ vang rền khắp cả vùng trời, giữa không trung cùng lúc xuất hiện một vòng xoáy không gian sâu hun hút. Từ bên trong bước ra một người nữ dáng hình thanh nhã thoát tục, cùng một nam đồng ngoại hình tầm sáu bảy tuổi, gương mặt tươi tắn hoạt bát, chính là Hộ Thiên Đệ Cửu Giáo Chủ - Thanh Diệu và Đệ Nhị Giáo Chủ - Hồng Phong.
Linh cảm của Thanh Diệu vốn rất nhạy bén, bất kỳ chuyện gì xảy ra với các Giáo Chủ nàng đều có thể nhận biết được gần như ngay tức khắc. Lần trước Lam Thiên cũng mất hết quyền năng vì trúng độc, từ đó dẫn đến hàng loạt các biến cố quá lớn, quá bi thảm. Vì thế trong lòng Thanh Diệu đã tồn tại một nỗi ám ảnh vô hình, lần này cảm nhận được bất thường của Như Ý, nàng hoảng sợ vô cùng, lập tức lôi cả Hồng Phong, dùng phép dịch chuyển vội vã tìm đến xem tình hình.
Vừa nhìn thấy diện mạo lúc này của Như Ý, cụ thể là mái tóc bạch kim đã hóa thành màu đen ánh, Thanh Diệu liền bước đến bồn chồn hỏi:
- Chị làm sao thế này, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hồng Phong nhãn quang sáng hoắc, từ lúc vừa xuất hiện đã bắt đầu quan sát một lượt cả Như Ý lẫn gã nam nhân đứng gần nàng. Y cũng lên tiếng hỏi:
- Vì sao quyền năng của em lại ở trên thân thể tên kia vậy Như Ý? Tên này… hình như hắn cũng không thực sự là một người sống…
Như Ý thở dài lần nữa, chậm rãi kể lại tường tận mọi biến cố vừa xảy ra. Thanh Diệu và Hồng Phong không thể giấu nổi sự kinh ngạc, đồng loạt dồn ánh mắt chăm chú quan sát gã nam nhân. Hắn thấy mọi người đều tập trung vào mình, gương mặt liền có chút ái ngại, lên tiếng hỏi:
- Các người… sao lại nhìn ra như vậy?
Thanh Diệu hiếu kỳ bước đến, khẽ chạm vào tay, vào vai hắn. Ngoại trừ việc toàn bộ linh lực của Như Ý đã nằm trong cơ thể hắn thì nàng ta không hề cảm nhận được điều gì khác lạ cả.
- Chị nói hắn đã mất trí nhớ sao Như Ý? - Thanh Diệu hỏi.
Như Ý đáp:
- Phải, chị nghĩ có lẽ vì hắn từng lưu lạc trong m Giới quá lâu nên ký ức đã bị âm khí làm cho mai một.
Hồng Phong lên tiếng:
- Theo anh quan sát thì ngoài linh lực của em ra, không có bất kỳ tác nhân pháp thuật nào tác động vào thân thể hiện tại của hắn cả.
Như Ý nói ra suy đoán của mình:
- Đúng vậy Hồng Phong. Em cũng đã sớm nghĩ tới khả năng này, nếu không phát hiện điểm gì khác lạ ở phần linh hồn thì chắc chắn, có kẻ đã trấn yểm hay gieo nguyền rủa trên thân xác đã chết của hắn.
Thanh Diệu đồng tình:
- Nguyền rủa này giam cầm hắn tại đoạn lưng chừng giữa sự sống và cái chết. Khiến hắn muốn trở về cũng không được, muốn tiến hẳn vào con đường siêu sinh cũng không xong.
Hồng Phong nói thêm:
- Nếu vậy thì lời nguyền đó quá là thâm hiểm rồi. Hiện chỉ còn cách làm cho hắn tự nhớ ra bản thân là ai, đã chết như thế nào, thi thể đang ở đâu… vậy mới có thể giải quyết được vấn đề này. Bằng không thì chẳng khác nào đi mò kim đáy biển cả.
Như Ý nhìn Thanh Diệu, ánh mắt tỏ đầy hy vọng hỏi:
- Em có biện pháp nào không Thanh Diệu?
Thanh Diệu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Em có!
Nói rồi, nàng ta bước đến trước mặt gã nam nhân, không hề màng đến vẻ hoang mang mơ hồ của hắn, dứt khoát đưa bàn tay đặt lên trán hắn mà niệm một tràng chú.
Gã nam nhân không kịp phản kháng gì cả, tứ chi bất chợt cứng đờ như tượng đá, tâm trí bỗng nhiên trống rỗng tựa hư vô, phải mất mải một lúc sau khi Thanh Diệu thả thả hắn ra, hắn mới có thể trở lại trạng thái bình thường, cố gắng thở đều để tự trấn tĩnh tinh thần, nét mặt khó chịu lên tiếng hỏi:
- Cô vừa làm gì tôi vậy?
Như Ý hiếu kỳ cũng đồng thanh hỏi:
- Em vừa làm gì hắn vậy?
Thanh Diệu trả lời:
- Em vừa thử gieo lời nguyền vào đầu hắn, nếu hiệu quả tốt thì mỗi ngày hắn sẽ có thể tự động nhớ lại một lượng ký ức nhất định,… Cứ liên tục như thế trong nhiều ngày, khả năng phục hồi lại toàn bộ ký ức là rất lớn.
Như Ý thở dài nôn nóng:
- Không có cách nào hữu hiệu ngay tức khắc sao Thanh Diệu?
Thanh Diệu đáp:
- Chị cũng biết đấy, gã này đang bị một tác nhân pháp thuật khác nguyền rủa. Nếu như chúng ta cũng tác động pháp thuật quá mạnh vào hắn, e rằng lời nguyền kia có nguy cơ sẽ phản phệ trở lại, hậu quả rất khó lường; nguy hiểm cho hắn và cả chính chúng ta nữa. Tương tự như việc quyền năng của chị bị hút cạn vậy đó.
Như Ý rất nóng ruột trước tình hình này, nàng ủ rũ nói:
- Hắn cũng là một trong những vong linh phải bắt về Quỷ Môn Quan, nếu việc khôi phục ký ức lại kéo dài quá thời hạn Địa Phủ đề ra, Lam Thiên biết phải làm sao đây.
Đôi mắt Hồng Phong chợt lóe sáng đầy vẻ hớn hở, y đề nghị:
- Nghe nè hai đứa, dù sao tên này vốn cũng chết rồi, hay là ta cứ giết quách hắn đi, biết đâu có thể trả lại sức mạnh của Như Ý.
Gã thanh niên nghe vậy thì giật mình đi lùi về phía sau, vẻ mặt hoang mang vô cùng, hắn run rẩy nói:
- Nè nè, các người… các người đừng có làm bậy nha.
Thanh Diệu lập tức lắc đầu bác bỏ:
- Điều anh nói không hẳn vô lý, nhưng anh chưa tính tới trường hợp nếu giết hắn, toàn bộ pháp lực của chị Như Ý cũng sẽ theo đó mà tiêu tán luôn sao Hồng Phong.
Như Ý trong phút chốc nôn nóng đã thoáng đồng tình với ý kiến của Hồng Phong, giờ nghe Thanh Diệu phân tích có lý liền cảm thấy sự bất lực nặng nề bao trùm tâm trí, buông một tiếng thở dài nặng nề đầy vẻ chán nản. Thanh Diệu nắm lấy bàn tay nàng ta mà an ủi:
- Chị đừng quá lo lắng, vẫn còn rất nhiều linh hồn khác phải bắt về mà, giải quyết được bao nhiêu thì cứ giải quyết trước đi đã. Còn gã này cứ để đó từ từ tính sau. Em chỉ lo nhất là sức mạnh của chị đã mất, nếu gặp chuyện gì thì làm sao đối phó, lúc gặp các linh hồn thì làm sao khống chế được chúng? Rồi không có linh lực thì làm sao khai mở hang Vong Ưu được?
Như Ý thấy Thanh Diệu lo lắng đến mức có phần hơi kích động, liền nhẹ nhàng đặt tay ve vuốt trên gò má ửng hồng của nàng ta, dịu dàng nói:
- Em yên tâm, về chuyện đó thì không cần phải bận tâm. Chị vừa khám phá ra, chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa có thể dung nạp pháp lực nội tại của nó vào cơ thể chị. Hang Vong Ưu không tốn nhiều linh khí để mở ra, để chị thử xem nhé.
Nói rồi, Như Ý đưa bàn tay ra và thực hiện thao tác niệm chú. Hang Vong Ưu thực sự đã mở ra được. Nàng còn cố tình hướng nó trực tiếp vào gã nam nhân cho Thanh Diệu và Hồng Phong tận mắt chứng kiến, quả nhiên không hề có chút phản ứng nào. Hắn vẫn đứng trơ trơ một chỗ trước sức hút như cuồng bạo vũ phong kia. Thử nghiệm xong, Như Ý thu tay, đóng hang Vong Ưu lại.
Thanh Diệu lúc này mới gật gù, nàng lại hỏi:
- Nhưng năng lượng tự thân của Đại Nhật Vạn Hóa cũng chỉ có hạn, nếu cạn rồi thì phải làm sao.
Như Ý suy ngẫm một thoáng rồi trả lời:
- Vậy thì đeo nó vào cho tên này thôi, để chị thử xem.
Nói đoạn, Như Ý tháo chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa tra vào cổ tay gã nam nhân, chiếc vòng liền lóe sáng lên. Thanh Diệu ngạc nhiên vô cùng, Hồng Phong cũng cảm thấy quá là thú vị, y lên tiếng trầm trồ:
- Nó thật sự nạp lại năng lượng được kìa, vụ này hay ghê đó.
Thanh Diệu lo lắng đề nghị:
- Em quyết định rồi, em sẽ cùng chị tiếp tục chuyến đi này. Đại Nhật Vạn Hóa suy cho cùng vẫn không thể thay thế quyền năng vốn có của chị. Một mình chị sẽ rất nguy hiểm, em không yên tâm chút nào.
Như Ý đáp:
- Cám ơn Thanh Diệu, em giúp chị như vậy là quá đủ rồi, không cần bận tâm thêm nữa đâu. Chỉ hy vọng lời nguyền của em hữu dụng, hắn sẽ mau chóng khôi phục ký ức để chị có thể giải quyết được nhiệm vụ này đúng thời hạn.
Hồng Phong cũng lên tiếng:
- Đúng đó Như Ý, em hành động một mình sẽ không an toàn hắm đâu. Nếu em ngại để Thanh Diệu vất vả thì anh đi cùng em cũng được.
Như Ý cương quyết:
- Đã làm hai người lo lắng một phen rồi, từ giờ em có thể tự mình giải quyết, hai người hãy quay về Hộ Thiên Phủ đi.
Thanh Diệu nói:
- Nhưng mà chị…
Như Ý cắt ngang:
- Nghe lời chị đi Thanh Diệu. Đỉnh Thiên Trượng cần hai người. Hộ Thiên Thần Giáo ta có mười Giáo Chủ thì đã hết bốn người mất tích, Lam Thiên thì tâm thần bất minh. Chỉ còn có em, Kim Bảo, hai anh Hồng Dương và Hồng Phong. Nhân lực vốn mỏng, chúng ta lại vừa nắm giữ thêm Đồng Cổ Điện, sắp tới sẽ có rất nhiều thứ cần phải quán xuyến đấy.
Thanh Diệu thừa hiểu, Như Ý rơi vào tình trạng hiện tại, lòng tự tôn nhất định bị đả kích không hề nhẹ. Nếu Thanh Diệu cứ muốn chen chân vào nhiệm vụ này thì chẳng khác gì xem thường nàng ta như một phế nhân.
Thanh Diệu không nói thêm nữa, dù đang lo lắng như ngồi trên đống lửa, ruột gan nhộn nhạo không yên, nhưng vẫn đành phải chấp nhận an bài của Như Ý. Nàng nhẹ nhàng lấy ra một lọ đan dược, ủ rũ nói:
- Vậy thôi em với anh Hồng Phong quay về. Chị giữ lấy thuốc này để phòng thân, có thể giải độc và chữa lành vết thương rất thần tốc.
Như Ý cầm lấy bỏ vào túi mình, mỉm cười trả lời:
- Cám ơn em, cũng cám ơn anh Hồng Phong, xin lỗi đã làm hai người lo lắng.
Hồng Phong tươi cười đáp:
- Con bé này hôm nay bày đặt khách sáo như vậy nữa, nghe mệt mỏi hết sức.
Thanh Diệu cũng ân cần nói:
- Chúng ta vốn là tay chân một thể, một người bất trắc tất cả cùng đau mà. Mong mọi chuyện rồi sẽ ổn, bọn em ở Hộ Thiên Phủ chờ chị quay về.
Như Ý gật đầu đồng ý, cũng không quên dặn dò:
- Chăm sóc Lam Thiên nhé!
Thanh Diệu nhẹ nhàng mỉm cười, đáp:
- Chị yên tâm.
Dứt lời, nàng niệm chú mở ra một vòng xoáy không gian, ánh mắt lưu luyến nhìn Như Ý lần cuối, rồi cùng với Hồng Phong, cả hai tung người phóng thẳng lên cao, hóa thành đôi Phượng Hoàng trắng, bay hút vào trong mảng đen sâu thẳm giữa làn sương khói mịt mờ huyền ảo.
Như Ý quay sang nhìn gã nam nhân vẫn chưa hết ngơ ngác. Nàng hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi nói với hắn:
- Nếu ngươi đã không nhớ tên của mình, ta sẽ tạm gọi ngươi là Đồ Con Gà. Giờ chỉ còn hai người chúng ta thôi. Thiết nghĩ nên quay lại giải quyết chín mươi mấy vong linh kia trước đã chứ nhỉ.
Thật vậy, thông qua tiếp xúc từ trận giằng co ban nãy, toàn bộ sức mạnh của Như Ý đã bị gã hồn ma mang đôi cánh trắng kia hút cạn. Và nhờ nguồn năng lượng thiêng liêng đó, hắn đã được tái sinh, trở lại làm một thân thể sống có da có thịt, có hơi thở.
Lúc này Như Ý tâm trí vô cùng rối bời, miệng cứ như bị á khẩu, chẳng biết phải nói gì hay làm gì với đối phương cả. Chính hắn cũng đang hết sức kinh ngạc trước chuyện vừa xảy đến, đứng bần thần nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt đầy nét ngỡ ngàng và khó hiểu.
Bất chợt, không rõ từ đâu vang đến một thứ âm thanh ầm ầm đều nhịp, phá vỡ không khí tĩnh lặng giữa hai người. Họ giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng ồn đó, ngay lập tức nhìn thấy một màn cát bụi bung tỏa mù mịt xuất hiện từ cách xa vài trượng, bên trong là hàng chục con vật có hình thù kỳ dị đáng sợ đang hung hãn chạy đến càng lúc càng gần. Như Ý tập trung nhãn lực quan sát kỹ rồi buộc miệng thốt lên:
- Thực Hồn Ma Thú?
Gã nam nhân nọ rụt rè cất tiếng hỏi:
- Chúng...chúng là cái gì vậy?
Như Ý nghe thấy liền quắc mắt sang lườm hắn một cái sắc lạnh như dao. Vốn trong bụng nàng đang rất hậm hực vì biến cố chí mạng chẳng biết từ đâu lại ập đến với mình, nhưng vừa mới nhìn trúng cái nét ngơ ngác sợ sệt trên gương mặt điển trai kia, tâm trạng liền bất giác dịu lại. Nàng thở dài một hơi rồi bình tĩnh trả lời:
- Thực Hồn Ma Thú là quái vật thượng cổ, có đầu sói, chân dê, bờm sư tử, đuôi rồng, và lông vằn như cọp; chuyên ăn linh hồn người chết. Tuy nhiên nguy hiểm hơn cả vẫn là loại biến dị có đôi cánh dơi.
- Tại sao? - Gã nam nhân thắc mắc
- Thì tại vì chúng bay được chứ sao. - Như Ý đáp.
- Giống kiểu con gián bò với con gián biết bay đó hả? - Gã nam nhân rùng mình, nhăn mặt tỏ vẻ kinh hãi.
Như Ý nghe kiểu so sánh kỳ quặc ấy, cộng thêm thứ biểu cảm méo xệch vô cùng khó coi, lập tức nhận ra tên này đích thị là một gã to xác sợ côn trùng. Nàng không nhịn được mà phì cười, gật gật đầu trả lời:
- Ừ, cũng tương tự vậy đó. Thêm nữa loại Thực Hồn Ma Thú biến dị còn sở hữu sức mạnh hủy diệt gấp hàng trăm lần những con bình thường, nếu xui xẻo gặp phải thì sẽ càng rắc rối hơn nữa.
Nàng vừa dứt lời thì đám quái vật đang chạy rầm rầm ở xa kia bỗng xòe ra đôi cánh rộng, nhấc bổng thân thể lên không trung rồi lao vút đến như vũ bão. Gã nam nhân sững sờ chỉ tay về phía chúng mà nói:
- Ơ, cánh kìa, bay được kìa.
- Tuyệt thật - Như Ý thốt lên đầy bất lực.
Nàng hiểu rõ tình hình trước mắt nên đã bắt đầu hoang mang cực độ. Đám Thực Hồn Ma Thú lại chẳng phải vì chín mươi mấy vong linh kia mà xuất hiện hay sao. Lúc này muốn thoát thì cũng dễ thôi, tên nam nhân có đôi cánh thừa sức mang cả hai cùng cao chạy xa bay. Nhưng quan trọng là nếu để lũ quái vật ăn hết các vong linh rồi thì nhiệm vụ của nàng làm sao hoàn thành, Lam Thiên làm sao tránh khỏi án tử được. Mà nàng bây giờ thì đã mất hết quyền năng, làm gì còn sức để chống lại loài biến dị nguy hiểm ấy.
Như Ý bất giác nhìn sang gã nam nhân. Hắn vẫn đứng trơ trơ ra đó, gương mặt tỏ vẻ rất kiên định, thần thái khác hẳn lúc đầu. Là hắn thực sự bình tĩnh hay do kinh sợ quá đỗi nên không nhúc nhích nổi nữa?
Nàng còn đang mải nghĩ ngợi thì hắn ta đã tiến mấy bước lên phía trước, đôi cánh lông vũ trắng muốt dang rộng che chắn cho nàng, mở lời nói:
- Cô lùi lại nấp sau gốc đại thụ đi, coi chừng bị thương.
Như Ý thầm kinh ngạc: "hắn muốn làm gì đây?"
Phải nói cái gã liều mạng này thật là một tên gàn dở. Hắn hết bất chấp nhảy chặn trước miệng hang Vong Ưu, giằng co với nàng để bảo vệ mấy vong linh kia, giờ lại dám nghênh ngang đứng đó thách thức bọn quái vật nguy hiểm. Tinh thần của hắn không biết nên gọi là anh hùng rơm hay khí khái trượng nghĩa mới hợp lý nữa. Nhưng dù gì Như Ý nhất thời cũng chưa biết phải đối phó ra làm sao, bèn lui về mấy bước xem thử hắn định giở ra thứ bản lĩnh thế nào.
Khi bầy Thực Hồn Ma Thú chỉ còn cách chỗ họ đứng tầm ba mươi thước, gã nam nhân bất chợt cất lên tiếng hát khiến Như Ý ngỡ ngàng đến cực độ. Nàng không thể hiểu nổi, ngay vào lúc dầu sôi lửa bỏng cận kề mà tên dở hơi kia còn có thể bộc phát loại nhã hứng khó hiểu như vậy, muốn làm trò quái quỷ gì đây chứ.
Tuy nhiên điều gây ngạc nhiên hơn cả chính là chất giọng trầm ấm của hắn, thực sự tuyệt mỹ và đầy xúc cảm đến nao lòng. Một thứ thanh âm thần thánh ngập tràn sự quyến rũ mà không cần bất cứ nhạc cụ nào chơi đệm hay dẫn nhịp thêm. Khúc ca quá đỗi ngọt ngào phát ra từ miệng của một chàng trai dung mạo anh tuấn ngất trời quả là sự kết hợp hết sức hoàn hảo, làm cho Như Ý mắt mở tròn xoe, mồm há hốc, mặt mày ngơ ngẩn cứ như đang bị thôi miên vậy.
Bầy quái vật có vẻ cũng đã bị mê hoặc bởi tiếng hát ấy. Chúng bỗng dừng khựng lại giữa không trung, đôi cánh vỗ phập phồng tại chỗ giống như những con diều mà đám trẻ làng hay thả ngoài đồng. Trong phút chốc, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Gã nam nhân đưa ánh mắt đắc chí nhìn về phía Như Ý. Nàng chợt có dự cảm không lành, cánh tay lập tức hành động nhanh hơn cả điều khối óc kịp tư duy, chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa đang đeo trong chớp mắt đã biến thành một mũi giáo nhọn, đâm xuyên vào cuống họng của con Thực Hồn Ma Thú vừa lao vồ đến. Lúc này, chiếc hàm đầy răng nanh của nó chỉ còn cách khuôn mặt gã nam nhân chưa đầy nửa tấc.
Hắn cả kinh ngừng hát, tung cánh nhảy lùi về sau, lũ Thực Hồn Ma Thú còn lại thoát dần khỏi cơn mộng mị, lông trên lưng chúng đồng loạt dựng đứng hết cả lên, nhe nanh nhe vuốt, bùng nổ sát khí hung hãn, tâm thế sẵn sàng để tấn công.
Như Ý giờ đã hiểu ra dụng ý hành động vừa rồi của gã nam nhân. Nàng lên tiếng hỏi hắn:
- Ngươi có khả năng giao tiếp với động vật sao?
Hắn ngập ngừng đáp:
- Không biết nữa,... Tôi… Tôi chỉ tự nhiên cảm thấy có thể nói chuyện với chúng bằng cách đó.
Như Ý thở dài nói:
- Ngươi đáng lẽ sẽ thành công nếu đám quái vật kia là thú hoang. Nhưng rất tiếc, chúng có vẻ như đã được người khác triệu hồi đến, đương nhiên phải tuân lệnh của chủ nhân chúng hơn là nghe lời ngươi rồi.
Gã nam nhân rùng mình vì vừa thoát khỏi hiểm cảnh trong gang tấc, run rẩy không nói nên lời.
Như Ý lúc này vô cùng phấn khởi nhìn chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa trên tay mình, không ngờ trong hoàn cảnh ngặt nghèo nó lại có thể phát huy sức mạnh đúng lúc như thế. Thì ra chính bản thân món binh khí này luôn tự dự trữ một nguồn năng lượng nhất định của riêng nó. Do vậy dù cho quyền phép trong cơ thể Như Ý đã hoàn toàn mất đi, nhưng Đại Nhật Vạn Hóa vẫn còn duy trì đủ thần lực, ít nhất đủ để dọn sạch lũ quái vật nguy hiểm đang đe dọa trước mắt. Nàng hếch mặt quay sang bảo với gã nam nhân:
- Ngươi lùi lại nấp sau gốc đại thụ đi, coi chừng bị thương.
Đoạn, Như Ý khẽ xoay cổ tay vẽ một vòng cung giữa không trung, Đại Nhật Vạn Hóa lập tức biến hình thành một thanh Phi Lai Đao hình bán nguyệt màu bạc với phần lưỡi đao sắc bén vô ngần. Lũ Thực Hồn Ma Thú gầm vang từng tràng đinh tai nhức óc rồi cùng nhau vỗ cánh bổ nhào đến hòng vồ lấy thân thể nhỏ bé của nàng mà xâu xé.
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng phập phập phập gai người đi cùng với những ánh hàn quang loang loáng phản chiếu liên tục như sấm chớp. Chỉ trong nháy mắt, Phi Lai Đao được phóng ra đã bay hết một vòng, như một cơn lốc hung tợn tung hoành chém xả ngang dọc, rồi lại quay về thu gọn trên cổ tay Như Ý. Toàn bộ đám Thực Hồn Ma Thú lúc này chỉ còn là mấy đống thịt đỏ lòm bị xẻ rời tan nát thành nhiều mảnh to nhỏ, rơi vương vãi chồng chất trên mặt đất. Mối nguy lớn đã được nàng giải quyết cực kỳ nhanh gọn.
Như Ý thong thả bước đến gần gốc đại thụ, vỗ vai gã nam nhân vẫn còn chưa hết nỗi kinh ngạc, khinh khỉnh nói:
- Lần sau đừng có vội đắc chí nữa nhé. Gà mà gáy sớm quá coi chừng bị người ta ném đá cho chạy không kịp đấy.
Hắn ta lúc này mới hoàn hồn, may sao lúc nãy Như Ý kịp thời ra tay ngăn chặn cú táp chết người của con Thực Hồn Ma Thú nọ, không thì hắn vừa sống lại chưa bao lâu đã phải toi mạng tiếp thì quá là nhảm nhí rồi.
- Cám...cám ơn cô - Gã nam nhân ái ngại nói.
Trong một đêm ngắn ngủi tự dưng phải trải qua cả đống chuyện giật gân, Như Ý lúc này mới có thể thực sự bình tâm mà trò chuyện với hắn. Giống như chín mươi mấy hồn ma kia, hắn cũng mang trên người những mảnh vụn của Trấn Nhạc Đoạn Hồn, điều đó có nghĩa gã nam nhân này cũng chính là một trong những vong linh Lam Thiên đã thả khỏi Địa Phủ. Nàng phải tìm ra nguyên nhân vì sao hắn lại có thể hút cạn quyền năng của mình để tái sinh như thế, lại phải tìm hiểu vì sao hắn không bị hang Vong Ưu hút vào, hắn là ai, hắn đến từ đâu...
- Ta tên Như Ý. Nhìn ngươi có vẻ như thuộc tộc người Nhật Tước phải không? Ngươi tên là gì? - Nàng hỏi.
Gã nam nhân gương mặt đăm chiêu mơ hồ, lầm bầm trong miệng:
- Tôi tên là gì…? Nhật Tước?... Nhật Tước là gì?
Như Ý hiểu ra tên này đã có vấn đề về ký ức, nàng dò hỏi:
- Ngươi không nhớ tên mình ư?
Gã nam nhân lắc đầu. Chính bản thân hắn cũng bị cuốn theo những biến cố liên tục vừa rồi, đến lúc này mới có thể bình tĩnh suy ngẫm và bắt đầu cảm thấy hoang mang cực độ. Tâm tư hắn tồn tại một sự trống rỗng mông lung đến vô hạn. Hắn ôm đầu quỳ thụp xuống, gương mặt nhăn nhúm trông rất khổ sở.
Như Ý hỏi:
- Nếu ngươi đã mất trí nhớ, vậy thì ca khúc khi nãy từ đâu mà có thể hát thuộc làu như vậy. Lời hát nghe rất văn vẻ, ngôn từ lại không hề đơn giản...
Gã nam nhân đáp:
- Tôi không biết nữa, lúc đó mọi thứ tự dưng xuất hiện, giai điệu cứ tự nhiên nối nhau vang lên trong đầu, tôi cứ như vậy mà hát lên thôi.
Như Ý nói:
- Xem ra ngươi mất trí nhớ cũng chọn lọc quá nhỉ. Vậy nói thử xem lúc nãy vì sao ngươi lại giằng co với ta như thế?
Gã nam nhân nói:
- Ta biết cô muốn làm hại họ, ta thấy họ hoảng sợ, ta phải ngăn cản…
Như Ý lại dò hỏi:
- Ngươi có biết mấy vong linh đó là ai không? Tại sao ngươi lại đi cùng với họ.
Gã nam nhân nét mặt đăm chiêu, ngẫm nghĩ một lúc rồi bắt đầu kể:
- Tôi đang đi giữa một cánh đồng hoa màu đỏ, đi đã rất lâu, bao lâu tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chợt tôi nghe thấy những tiếng ồn ào… Tôi liền đi đến xem thử. Rồi tôi thấy xuất hiện một đường hầm sáng, có nhiều người đang đi qua đó, tôi cũng đi theo họ… Sau đó họ đã tản ra thành nhiều hướng khác nhau, tôi bèn nhập vào nhóm đông nhất, cuối cùng thì đến được đây.
Như Ý bắt đầu suy ngẫm, nàng lờ mờ hiểu ra rằng gã nam nhân này có lẽ không giống như những vong linh còn lại. Đồng hoa màu đỏ hắn nhắc đến nhất định chính là cánh đồng hoa Bỉ Ngạn dưới Địa Phủ. Tại nơi đây các hồn ma đều sẽ do nhóm Đầu Trâu Mặt Ngựa dẫn dắt, hoàn toàn không thể lang thang tự do một mình như hắn.
Khả năng hợp lý nhất chính là tên này đã chết từ rất lâu về trước, tuy nhiên vì lý do gì đó mà hắn bị mắc kẹt vô thời hạn ở vùng đất bên ngoài Quỷ Môn Quan, đồng thời cũng chẳng cách nào quay lại dương thế được. Cuối cùng, trong chính cái ngày định mệnh ấy, khi Lam Thiên mở ra cánh cổng âm dương đã cùng lúc giải thoát cho hắn trở về thế giới người sống.
Nghĩ đến đây, Như Ý liền hiểu ra vấn đề vẫn đang khúc mắc, nàng thầm suy luận: "Phải rồi, nếu đã có một tác động nào đó chặn giữ hắn bên ngoài Quỷ Môn Quan lâu như vậy, thì việc hang Vong Ưu không hút được hắn vào trong lại chẳng quá dễ hiểu sao. Chưa hết, nếu tên này đã thực sự lang thang vòng quanh cánh đồng hoa Bỉ Ngạn ngần ấy thời gian mà chẳng một ai đếm xỉa đến, thế thì khả năng lớn là ngay chính Đầu Trâu Mặt Ngựa lẫn Hắc Bạch Song Sát đều không hề nhận ra sự hiện diện bất thường của hắn."
Tổng kết lại mọi mảnh ghép tư duy từ nãy giờ, Như Ý rút ra một kết luận: "Gã nam nhân này chắc chắn đang bị một lời nguyền bí ẩn gieo vào linh hồn hoặc xác thịt. Và tất nhiên, đây không phải là một lời nguyền tầm thường, bởi nó có thể qua mắt cả các quỷ thần Địa Phủ, thậm chí còn ảnh hưởng đến quyền năng thần thánh của mình dễ dàng như một trò đùa. Lần này rắc rối lớn rồi đây."
- Nè, cô sao vậy, sao tự dưng im lặng vậy? - Gã nam nhân thấy Như Ý đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó đã một lúc lâu rồi mà không nói năng gì cả, bèn lên tiếng gọi nàng.
Như Ý bực dọc quay sang định cộc cằn nạt vào mặt hắn, nhưng tự ngẫm lại giờ có tức giận cũng chẳng được gì. Hắn ta mất đi ký ức, không khác gì một đứa trẻ vô tri, nghĩ thế nào làm thế nấy chứ cũng chưa từng có chủ ý hại nàng lâm vào hoàn cảnh này. Có trách thì tự trách bản thân nàng quá xui xẻo thôi.
Nàng nhìn thấy gương mặt điển trai của gã nam nhân mang đầy nỗi âu lo, đành hạ giọng đáp:
- Ta không sao.
Nói không sao là thế, nhưng Như Ý vẫn thở dài thườn thượt, lòng buồn rầu vì nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đến đâu, chẳng lẽ bây giờ lại vác mặt trở về Hộ Thiên Phủ nhờ vả thì quá là thất bại rồi.
Tuy nhiên không đợi nàng suy tính quá lâu, bỗng có hàng loạt những tiếng sấm nổ vang rền khắp cả vùng trời, giữa không trung cùng lúc xuất hiện một vòng xoáy không gian sâu hun hút. Từ bên trong bước ra một người nữ dáng hình thanh nhã thoát tục, cùng một nam đồng ngoại hình tầm sáu bảy tuổi, gương mặt tươi tắn hoạt bát, chính là Hộ Thiên Đệ Cửu Giáo Chủ - Thanh Diệu và Đệ Nhị Giáo Chủ - Hồng Phong.
Linh cảm của Thanh Diệu vốn rất nhạy bén, bất kỳ chuyện gì xảy ra với các Giáo Chủ nàng đều có thể nhận biết được gần như ngay tức khắc. Lần trước Lam Thiên cũng mất hết quyền năng vì trúng độc, từ đó dẫn đến hàng loạt các biến cố quá lớn, quá bi thảm. Vì thế trong lòng Thanh Diệu đã tồn tại một nỗi ám ảnh vô hình, lần này cảm nhận được bất thường của Như Ý, nàng hoảng sợ vô cùng, lập tức lôi cả Hồng Phong, dùng phép dịch chuyển vội vã tìm đến xem tình hình.
Vừa nhìn thấy diện mạo lúc này của Như Ý, cụ thể là mái tóc bạch kim đã hóa thành màu đen ánh, Thanh Diệu liền bước đến bồn chồn hỏi:
- Chị làm sao thế này, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hồng Phong nhãn quang sáng hoắc, từ lúc vừa xuất hiện đã bắt đầu quan sát một lượt cả Như Ý lẫn gã nam nhân đứng gần nàng. Y cũng lên tiếng hỏi:
- Vì sao quyền năng của em lại ở trên thân thể tên kia vậy Như Ý? Tên này… hình như hắn cũng không thực sự là một người sống…
Như Ý thở dài lần nữa, chậm rãi kể lại tường tận mọi biến cố vừa xảy ra. Thanh Diệu và Hồng Phong không thể giấu nổi sự kinh ngạc, đồng loạt dồn ánh mắt chăm chú quan sát gã nam nhân. Hắn thấy mọi người đều tập trung vào mình, gương mặt liền có chút ái ngại, lên tiếng hỏi:
- Các người… sao lại nhìn ra như vậy?
Thanh Diệu hiếu kỳ bước đến, khẽ chạm vào tay, vào vai hắn. Ngoại trừ việc toàn bộ linh lực của Như Ý đã nằm trong cơ thể hắn thì nàng ta không hề cảm nhận được điều gì khác lạ cả.
- Chị nói hắn đã mất trí nhớ sao Như Ý? - Thanh Diệu hỏi.
Như Ý đáp:
- Phải, chị nghĩ có lẽ vì hắn từng lưu lạc trong m Giới quá lâu nên ký ức đã bị âm khí làm cho mai một.
Hồng Phong lên tiếng:
- Theo anh quan sát thì ngoài linh lực của em ra, không có bất kỳ tác nhân pháp thuật nào tác động vào thân thể hiện tại của hắn cả.
Như Ý nói ra suy đoán của mình:
- Đúng vậy Hồng Phong. Em cũng đã sớm nghĩ tới khả năng này, nếu không phát hiện điểm gì khác lạ ở phần linh hồn thì chắc chắn, có kẻ đã trấn yểm hay gieo nguyền rủa trên thân xác đã chết của hắn.
Thanh Diệu đồng tình:
- Nguyền rủa này giam cầm hắn tại đoạn lưng chừng giữa sự sống và cái chết. Khiến hắn muốn trở về cũng không được, muốn tiến hẳn vào con đường siêu sinh cũng không xong.
Hồng Phong nói thêm:
- Nếu vậy thì lời nguyền đó quá là thâm hiểm rồi. Hiện chỉ còn cách làm cho hắn tự nhớ ra bản thân là ai, đã chết như thế nào, thi thể đang ở đâu… vậy mới có thể giải quyết được vấn đề này. Bằng không thì chẳng khác nào đi mò kim đáy biển cả.
Như Ý nhìn Thanh Diệu, ánh mắt tỏ đầy hy vọng hỏi:
- Em có biện pháp nào không Thanh Diệu?
Thanh Diệu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Em có!
Nói rồi, nàng ta bước đến trước mặt gã nam nhân, không hề màng đến vẻ hoang mang mơ hồ của hắn, dứt khoát đưa bàn tay đặt lên trán hắn mà niệm một tràng chú.
Gã nam nhân không kịp phản kháng gì cả, tứ chi bất chợt cứng đờ như tượng đá, tâm trí bỗng nhiên trống rỗng tựa hư vô, phải mất mải một lúc sau khi Thanh Diệu thả thả hắn ra, hắn mới có thể trở lại trạng thái bình thường, cố gắng thở đều để tự trấn tĩnh tinh thần, nét mặt khó chịu lên tiếng hỏi:
- Cô vừa làm gì tôi vậy?
Như Ý hiếu kỳ cũng đồng thanh hỏi:
- Em vừa làm gì hắn vậy?
Thanh Diệu trả lời:
- Em vừa thử gieo lời nguyền vào đầu hắn, nếu hiệu quả tốt thì mỗi ngày hắn sẽ có thể tự động nhớ lại một lượng ký ức nhất định,… Cứ liên tục như thế trong nhiều ngày, khả năng phục hồi lại toàn bộ ký ức là rất lớn.
Như Ý thở dài nôn nóng:
- Không có cách nào hữu hiệu ngay tức khắc sao Thanh Diệu?
Thanh Diệu đáp:
- Chị cũng biết đấy, gã này đang bị một tác nhân pháp thuật khác nguyền rủa. Nếu như chúng ta cũng tác động pháp thuật quá mạnh vào hắn, e rằng lời nguyền kia có nguy cơ sẽ phản phệ trở lại, hậu quả rất khó lường; nguy hiểm cho hắn và cả chính chúng ta nữa. Tương tự như việc quyền năng của chị bị hút cạn vậy đó.
Như Ý rất nóng ruột trước tình hình này, nàng ủ rũ nói:
- Hắn cũng là một trong những vong linh phải bắt về Quỷ Môn Quan, nếu việc khôi phục ký ức lại kéo dài quá thời hạn Địa Phủ đề ra, Lam Thiên biết phải làm sao đây.
Đôi mắt Hồng Phong chợt lóe sáng đầy vẻ hớn hở, y đề nghị:
- Nghe nè hai đứa, dù sao tên này vốn cũng chết rồi, hay là ta cứ giết quách hắn đi, biết đâu có thể trả lại sức mạnh của Như Ý.
Gã thanh niên nghe vậy thì giật mình đi lùi về phía sau, vẻ mặt hoang mang vô cùng, hắn run rẩy nói:
- Nè nè, các người… các người đừng có làm bậy nha.
Thanh Diệu lập tức lắc đầu bác bỏ:
- Điều anh nói không hẳn vô lý, nhưng anh chưa tính tới trường hợp nếu giết hắn, toàn bộ pháp lực của chị Như Ý cũng sẽ theo đó mà tiêu tán luôn sao Hồng Phong.
Như Ý trong phút chốc nôn nóng đã thoáng đồng tình với ý kiến của Hồng Phong, giờ nghe Thanh Diệu phân tích có lý liền cảm thấy sự bất lực nặng nề bao trùm tâm trí, buông một tiếng thở dài nặng nề đầy vẻ chán nản. Thanh Diệu nắm lấy bàn tay nàng ta mà an ủi:
- Chị đừng quá lo lắng, vẫn còn rất nhiều linh hồn khác phải bắt về mà, giải quyết được bao nhiêu thì cứ giải quyết trước đi đã. Còn gã này cứ để đó từ từ tính sau. Em chỉ lo nhất là sức mạnh của chị đã mất, nếu gặp chuyện gì thì làm sao đối phó, lúc gặp các linh hồn thì làm sao khống chế được chúng? Rồi không có linh lực thì làm sao khai mở hang Vong Ưu được?
Như Ý thấy Thanh Diệu lo lắng đến mức có phần hơi kích động, liền nhẹ nhàng đặt tay ve vuốt trên gò má ửng hồng của nàng ta, dịu dàng nói:
- Em yên tâm, về chuyện đó thì không cần phải bận tâm. Chị vừa khám phá ra, chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa có thể dung nạp pháp lực nội tại của nó vào cơ thể chị. Hang Vong Ưu không tốn nhiều linh khí để mở ra, để chị thử xem nhé.
Nói rồi, Như Ý đưa bàn tay ra và thực hiện thao tác niệm chú. Hang Vong Ưu thực sự đã mở ra được. Nàng còn cố tình hướng nó trực tiếp vào gã nam nhân cho Thanh Diệu và Hồng Phong tận mắt chứng kiến, quả nhiên không hề có chút phản ứng nào. Hắn vẫn đứng trơ trơ một chỗ trước sức hút như cuồng bạo vũ phong kia. Thử nghiệm xong, Như Ý thu tay, đóng hang Vong Ưu lại.
Thanh Diệu lúc này mới gật gù, nàng lại hỏi:
- Nhưng năng lượng tự thân của Đại Nhật Vạn Hóa cũng chỉ có hạn, nếu cạn rồi thì phải làm sao.
Như Ý suy ngẫm một thoáng rồi trả lời:
- Vậy thì đeo nó vào cho tên này thôi, để chị thử xem.
Nói đoạn, Như Ý tháo chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa tra vào cổ tay gã nam nhân, chiếc vòng liền lóe sáng lên. Thanh Diệu ngạc nhiên vô cùng, Hồng Phong cũng cảm thấy quá là thú vị, y lên tiếng trầm trồ:
- Nó thật sự nạp lại năng lượng được kìa, vụ này hay ghê đó.
Thanh Diệu lo lắng đề nghị:
- Em quyết định rồi, em sẽ cùng chị tiếp tục chuyến đi này. Đại Nhật Vạn Hóa suy cho cùng vẫn không thể thay thế quyền năng vốn có của chị. Một mình chị sẽ rất nguy hiểm, em không yên tâm chút nào.
Như Ý đáp:
- Cám ơn Thanh Diệu, em giúp chị như vậy là quá đủ rồi, không cần bận tâm thêm nữa đâu. Chỉ hy vọng lời nguyền của em hữu dụng, hắn sẽ mau chóng khôi phục ký ức để chị có thể giải quyết được nhiệm vụ này đúng thời hạn.
Hồng Phong cũng lên tiếng:
- Đúng đó Như Ý, em hành động một mình sẽ không an toàn hắm đâu. Nếu em ngại để Thanh Diệu vất vả thì anh đi cùng em cũng được.
Như Ý cương quyết:
- Đã làm hai người lo lắng một phen rồi, từ giờ em có thể tự mình giải quyết, hai người hãy quay về Hộ Thiên Phủ đi.
Thanh Diệu nói:
- Nhưng mà chị…
Như Ý cắt ngang:
- Nghe lời chị đi Thanh Diệu. Đỉnh Thiên Trượng cần hai người. Hộ Thiên Thần Giáo ta có mười Giáo Chủ thì đã hết bốn người mất tích, Lam Thiên thì tâm thần bất minh. Chỉ còn có em, Kim Bảo, hai anh Hồng Dương và Hồng Phong. Nhân lực vốn mỏng, chúng ta lại vừa nắm giữ thêm Đồng Cổ Điện, sắp tới sẽ có rất nhiều thứ cần phải quán xuyến đấy.
Thanh Diệu thừa hiểu, Như Ý rơi vào tình trạng hiện tại, lòng tự tôn nhất định bị đả kích không hề nhẹ. Nếu Thanh Diệu cứ muốn chen chân vào nhiệm vụ này thì chẳng khác gì xem thường nàng ta như một phế nhân.
Thanh Diệu không nói thêm nữa, dù đang lo lắng như ngồi trên đống lửa, ruột gan nhộn nhạo không yên, nhưng vẫn đành phải chấp nhận an bài của Như Ý. Nàng nhẹ nhàng lấy ra một lọ đan dược, ủ rũ nói:
- Vậy thôi em với anh Hồng Phong quay về. Chị giữ lấy thuốc này để phòng thân, có thể giải độc và chữa lành vết thương rất thần tốc.
Như Ý cầm lấy bỏ vào túi mình, mỉm cười trả lời:
- Cám ơn em, cũng cám ơn anh Hồng Phong, xin lỗi đã làm hai người lo lắng.
Hồng Phong tươi cười đáp:
- Con bé này hôm nay bày đặt khách sáo như vậy nữa, nghe mệt mỏi hết sức.
Thanh Diệu cũng ân cần nói:
- Chúng ta vốn là tay chân một thể, một người bất trắc tất cả cùng đau mà. Mong mọi chuyện rồi sẽ ổn, bọn em ở Hộ Thiên Phủ chờ chị quay về.
Như Ý gật đầu đồng ý, cũng không quên dặn dò:
- Chăm sóc Lam Thiên nhé!
Thanh Diệu nhẹ nhàng mỉm cười, đáp:
- Chị yên tâm.
Dứt lời, nàng niệm chú mở ra một vòng xoáy không gian, ánh mắt lưu luyến nhìn Như Ý lần cuối, rồi cùng với Hồng Phong, cả hai tung người phóng thẳng lên cao, hóa thành đôi Phượng Hoàng trắng, bay hút vào trong mảng đen sâu thẳm giữa làn sương khói mịt mờ huyền ảo.
Như Ý quay sang nhìn gã nam nhân vẫn chưa hết ngơ ngác. Nàng hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi nói với hắn:
- Nếu ngươi đã không nhớ tên của mình, ta sẽ tạm gọi ngươi là Đồ Con Gà. Giờ chỉ còn hai người chúng ta thôi. Thiết nghĩ nên quay lại giải quyết chín mươi mấy vong linh kia trước đã chứ nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook