Hộ Thiên Thần Giáo
-
Chương 30: Hồn Ma Cánh Trắng - Phần 2: Trường Sinh Kiếm
Tiết trời đêm gần xuân vẫn còn thoang thoảng những cơn gió lạnh se sắt. Hàng chục cây đuốc, cùng chảo lửa cháy sáng bao quanh pháp trường, dường như cũng không thể làm ấm lên không khí rét buốt đè nặng nơi đây. Rất đông dân chúng thành Cựu Khôi Lang đang tập trung tại buổi hành hình, gương mặt hầu hết đều bộc lộ biểu tình vô cùng bi ai, sầu thảm.
Thành Cựu Khôi Lang nằm ở bờ tây hồ Thủy Tiên, phần phía bắc lục địa Thái Bình Thượng, thuộc Đại Ly Quốc, do lãnh chúa Phùng Lịch cai quản. Gần một nghìn năm trước, vùng đất này vốn là chỗ ở của bộ tộc người sói khổng lồ Khôi Ngân Lang. Trải qua quá trình thời gian lâu dài, do bởi địa thế khá đẹp với một bên rừng núi, một bên sông hồ, chính giữa là đất bằng phì nhiêu, khí hậu thời tiết lại đặc biệt ôn hòa, quá thuận lợi để sinh sống, nên càng lúc càng có nhiều người đến đây khai phá. Họ xây nhà, dựng làng, kiến tạo thành trì và phát triển dân cư, từ đó làm nên khung cảnh sầm uất, náo nhiệt cho cả khu vực. Tuy nhiên cũng vì vậy, người của bộ tộc Khôi Ngân Lang vốn mộc mạc, khó có thể thích nghi với điều kiện mới, đã dần tiến sâu vào trong rừng, sống ẩn mình tách biệt với thế giới bên ngoài và gần như không còn xuất hiện nữa.
Quay trở lại với quang cảnh pháp trường lạnh lẽo, gã đao phủ phun một ngụm rượu lên chiếc rìu to, tuy đã ố đen ố đỏ nhưng vẫn tỏa ra thứ hàn quang sắc bén đến rát buốt. Giữa đoạn đầu đài là hai đứa bé trai, một đứa tầm bảy tuổi, một đứa tầm mười một tuổi không ngừng nức nở òa khóc, cùng một người đàn bà dáng vẻ xác xơ tiều tụy, cả ba bị trói quặt tay sau lưng, bị mấy tên lính thô bạo ghì gập người xuống. Gương mặt gầy hóp của cô ta và bọn trẻ đều loang lổ những mảng da đen bầm kì quái lạ lùng, lan rộng xuống tận bên trong lớp cổ áo cáu bẩn xộc xệch.
Xa xa phía trên cao là đài tế lễ với một gã phù thủy đeo mặt nạ gỗ, ăn mặc dị thường, hai tay liên tục rải ra những nắm tàn tro đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng, có vẻ như đang thực hiện một loại phép thuật gì đó. Đứng cạnh bên hắn là một người đàn ông cao lớn, hàm râu dày, chân mày rậm, trang phục đỏ sang trọng uy nghiêm, biểu tình so với đám đông dưới kia cũng không kém phần bi ai sầu khổ, chính là lãnh chúa Phùng Lịch của thành Cựu Khôi Lang.
Thấy đao phủ đã giơ rìu lên cao sẵn sàng hành động, dân chúng hiện diện bắt đầu xôn xao những tiếng khóc lóc than van:
- Đại phu nhân ơi,... Đại phu nhân ơi…
Binh lính cầm giáo mác đan thành hai hàng rào phòng vệ cao độ, như thể muốn ngăn chặn không để bạo loạn xảy ra, dù cho thực chất, chẳng ai trong đám bách tính kia dám có động tĩnh gì cả. Họ chỉ đứng im, thút thít mấy lời buồn rầu một cách yếu ớt và đáng thương.
Đích thị, ba tử tù kia chính là vợ cả và con trai của Phùng Lịch. Y đứng trên đài cao nhưng vẫn nghe rất rõ từng lời từng chữ phát ra từ đám đông bên dưới. Dẫu đã rất cố gắng nhưng vị lãnh chúa cũng khó lòng nén được nỗi đau thương khi phải chứng kiến cảnh tượng thảm khốc chuẩn bị diễn ra.
Gã phù thủy liên tục rung lắc hai cây chuông cầm trên tay theo nhịp điệu dồn dập, cuối cùng gõ boong một tiếng đinh tai, báo hiệu thời khắc quyết định đã điểm, gã lớn giọng dõng dạc hô vang: "Trảm!"
Các cơ bắp trên cánh tay đao phủ nổi lên cuồn cuộn, cho thấy hắn đã sẵn sàng dồn hết sức lực bửa cây rìu to kềnh sắc bén xuống chiếc cổ mỏng manh của người đàn bà tội nghiệp. Dân chúng bên thời hãi hùng nhắm nghiền mắt, bên thời xót xa ngoảnh mặt đi không dám nhìn thêm nữa.
Đột nhiên, hàng loạt những cơn gió mạnh ào ạt thổi đến, hất tung mấy cái chảo lửa và làm tắt ngúm tất cả những ngọn đuốc vài giây trước vẫn còn cháy sáng hừng hực. Quang cảnh bỗng chốc tối tăm và trở nên vô cùng hỗn độn, đám đông hoảng sợ la lối ầm ĩ, những tiếng răng rắc rầm rầm vang lên cứ như có ai đó đang ra sức đập phá làm loạn nơi đoạn đầu đài. Quả thật, trong màn đêm đen kịt dưới vòm trời dày đặc mây mù, mấy chục người, không kể già trẻ lớn bé, chẳng rõ từ đâu đột ngột xuất hiện. Họ xô đẩy đao phủ và binh lính ngã lăn lộn sõng soài đến thảm thương, kẻ bị sứt đầu mẻ trán, người bị trật tay trật chân. Chưa hết, họ còn ra sức phá hoại giàn tế lễ, khiến cho lãnh chúa Phùng Lịch bị rơi bổ nhào từ trên cao xuống. May nhờ gã phù thủy thân thủ nhanh nhẹn, kịp thời đỡ lấy ngài ta đáp đất an toàn, bằng không hậu quả thật khó lường.
Binh lính nhanh chóng tìm cách nổi lửa lên trở lại. Mất một lúc sau mấy cây đuốc mới được thắp sáng, soi rọi nơi pháp trường một khung cảnh tan tác và hoang tàn. Hết thảy dân chúng lẫn vị lãnh chúa đều ngơ ngác chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy đại phu nhân cùng hai công tử nhỏ vẫn bình yên đứng giữa đống đổ nát, không một chút xây xác. Còn mấy chục kẻ phá hoại bí ẩn kia dường như rất thỏa mãn, nét mặt trắng bệch lộ rõ vẻ hài lòng. Họ ung dung xuất hiện quậy tung mọi thứ rồi thủng thẳng biến mất dạng cứ như chỗ không người, thản nhiên như những bóng ma vô hình chẳng sợ bị ai nhìn thấy.
Và kỳ thực, họ chính là những vong linh khuất mặt khuất mày sớm đã không còn thuộc về cõi dương trần này. Vì vậy, náo loạn vừa qua trong mắt những "người sống" đang hiện diện tại đây quá lắm chỉ là một trận cuồng phong hung hãn bất ngờ ập đến, một hiện tượng thiên nhiên vô tình xảy ra đúng thời điểm mà thôi. Không một ai nhận ra được sự có mặt của mấy chục hồn ma đó hay những hành động mà họ vừa làm. Không một ai trừ Như Ý.
Sau khi nhận được kính Triệu Tiên từ Viêm Dã Tiên Tượng, Như Ý đã sử dụng thành thạo Trấn Nhạc Đoạn Hồn và xác định được, một trăm lẻ tám vong linh mà Lam Thiên đã thả ra khỏi Địa Phủ hầu hết đều tập trung rải rác ở khu vực Thái Bình Thượng. Nàng bắt đầu triển khai hành động và nhanh chóng thu hồi về mười ba vong linh đang lưu lạc lẩn khuất chỉ trong một buổi đầu tiên. Như Ý phấn khởi nghĩ thầm: "Nếu cứ cái đà này thì chả cần đến chín mươi ngày đâu, chỉ cần chín ngày thôi là ta đã có thể thong thả hoàn thành xong nhiệm vụ rồi".
Và không còn gì có thể may mắn hơn, khi nàng lại tiếp tục cảm nhận được rằng: có tận chín mươi hai vong linh, không hiểu bởi lý do gì mà quy tụ cùng nhau ở trong thành Cựu Khôi Lang này. Đương nhiên điều ấy rõ ràng rất thuận lợi cho Như Ý, vì kéo lưới gom gọn một mẻ tại một nơi lúc nào cũng nhanh hơn đi lượm lặt lẻ tẻ từ nhiều chỗ. Chỉ cần mở hang Vong Ưu thêm một lần nữa là có thể gần như hoàn thành nhiệm vụ mà Hắc Bạch Song Sát giao cho rồi.
Tuy nhiên, nàng vẫn có linh cảm không ổn lắm, chẳng lẽ dễ dàng vậy sao? Nói ra thì khá là kỳ quặc nhưng thực sự, trong lòng Như Ý tự dưng lại có hơi chút hụt hẫng. Dù gì nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một chuyến hành trình dài tìm kiếm gian nan và đầy thử thách, thế mà mọi chuyện xảy ra khác quá xa so với những thứ tiên liệu.
- “Thôi kệ đi, hoàn thành sớm được thì tốt chứ sao. Thằng bé Lam Thiên cũng sẽ sớm được an toàn. Đó là mục đích lớn nhất của mình mà” - Nàng thầm nghĩ.
Sau khi tìm đến địa điểm Trấn Nhạc Đoạn Hồn chỉ dẫn, Như Ý chỉ kiên nhẫn đứng lẫn trong đoàn người, chờ đợi và quan sát kỹ lưỡng chứ không vội hành động, nhất là ngay giữa chốn đông đúc như thế này. Chứng kiến sự việc quái lạ vừa xảy ra, nàng lấy làm hiếu kỳ lắm, liền bước lại gần một bà lão mà hỏi:
- Lão thái bà, làm ơn cho cháu hỏi ở đây đang có chuyện gì vậy ạ? Là ai đang bị hành hình vậy?
Bà lão vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố khi nãy, ngước nhìn cô gái lạ mặt, run giọng hỏi:
- Cô là người vùng khác mới đến đây sao? Hình như già đây chưa gặp cô bao giờ.
Như Ý đáp:
- À, vâng, cháu có việc đi ngang đây, thấy đông đúc nên tò mò đến xem đó mà.
Bà lão lại hỏi:
- Cô từ đâu tới?
Như Ý thuận miệng trả lời đại:
- Cháu là người làng Bách Điểu ạ.
Bào lão nghe vậy thì nói:
- À, làng Bách Điểu có đền Phong Thiền phải không? Già đã từng đến đó vài lần với ông nhà của già, hồi ông ấy còn sống ấy. Linh thiêng lắm nha, cầu gì được nấy luôn. Rồi còn cảnh hoàng hôn với đàn chim bay lượn nhiều thật nhiều nữa, vợ chồng già lần nào ghé qua cũng phải ra bờ sông bên ngoài làng để ngắm, có cả hoa tam giác mạch, cúc họa mi, rất rất là đẹp.
Như Ý thở dài trong lòng, hỏi chuyện ai không hỏi lại hỏi nhầm ngay một cụ bà thích hoài niệm. Nàng gật gù ra vẻ tán đồng thưởng thức, rồi cố đưa đối phương quay về với nội dung chính của cuộc nói chuyện:
- Vâng vâng, làng Bách Điểu rất đẹp, có dịp nhất định sẽ mời bà ghé chơi nhà cháu. À mà ở đây đang náo loạn quá, cháu thấy sắc mặt bà có vẻ không ổn lắm. Bà có làm sao không?
Bà lão sụt sùi đáp:
- Cám ơn cô, già không sao cả, già chỉ đang đau lòng thôi.
Như Ý tiếp tục hỏi:
- Sao bà lại đau lòng ạ?
Cụ bà cố trấn tĩnh trước nỗi hoang mang hiện tại, run run kể:
- Khổ lắm cô ơi, ba người sắp bị chém đầu ở trên kia là đại phu nhân và hai công tử của lãnh chúa vùng này. Nhưng chẳng hiểu vì sao vô duyên vô cớ họ lại bị trúng tà, liền sau đó thì dân trong thành cũng bị ma quỷ ám quẻ, đến nỗi chín mươi mấy người vô lý bỏ mạng rồi đó cô.
- Có chuyện như vậy sao? - Như Ý ngạc nhiên.
- Phải - Lão bà gật đầu - Ngài pháp sư phán vậy đó cô, còn bảo rằng phải xử tử mẹ con họ làm của hiến tế ma quỷ, có vậy ma quỷ mới chịu tha cho, chết chóc mới chấm dứt được.
Như Ý thắc mắc:
- Đại phu nhân và hai vị công tử trúng tà ư? Làm sao chắc chắn như vậy? Không lẽ chỉ dựa vào lời pháp sư nói thôi sao?
Bà lão buồn bã đáp:
- Tại cô không biết, vị pháp sư đó rất là có tiếng tăm ở lục địa Thái Bình Hạ, nghe đâu là đệ tử của Lục Yên Ngũ Tiên ở Lục Yên Quốc. Ngài ấy được lãnh chúa thỉnh về đây hơn chục năm nay rồi, rất có bản lĩnh, rất đáng tin.
Như Ý gật gù:
- Lợi hại vậy sao?
Bà lão trả lời:
- Đúng rồi, mà đâu cần ngài pháp sư phải nói, cô nhìn mẹ con họ thì cũng thấy, da mặt họ bầm đen loang lổ trông rất dễ sợ. Lang y đến khám thì chẳng ra bệnh. Không phải trúng tà thì là cái gì? Mấy chục người tử vong kia cũng không khám ra nguyên nhân cái chết, rõ ràng là do ma quỷ ám hại mà.
Như Ý ra vẻ đồng cảm, thốt kên.
- Nghe đáng sợ thật, thảo nào mọi người lại muốn xử tử mẹ con cô ta.
Bà lão vẫn vô cùng rầu rĩ, nói:
- Thực tình đại phu nhân tốt bụng lắm, nhân hậu, thân thiện, hay giúp đỡ mọi người, bách tính trong thành ai cũng quý mến cô ấy. Nhưng xúi quẩy sao cô ấy và hai vị công tử lại mang mầm mống ma quỷ, khiến bao nhiêu nhân mạng chết oan rồi. Việc đến nước này thì ai cũng đành phải vì cái mạng của bản thân mình trước thôi. Lãnh chúa thương vợ lắm, ngài ấy chắc chắn là người đau khổ hơn cả.
- Lãnh chúa là người đàn ông mặc trang phục đỏ ở kia phải không ạ? - Như Ý chỉ tay về phía đài tế lễ vừa sập đổ, hỏi.
- Đúng rồi - Bà lão ủ rũ đáp - Mấy ngày qua ngài ấy trông đã hốc hác đi nhiều lắm. Phải mà không có chuyện này xảy ra thì tốt biết mấy. Thành Cựu Khôi Lang chúng tôi xưa nay vốn rất an bình. Gia đình lãnh chúa hòa thuận vui vẻ, thương dân chúng như con, gần đây còn được sát nhập thêm đất đai; nghe đâu do cả nhà lãnh chúa Triệu Vĩnh Toàn vùng bên bị mấy người gọi là cái gì, Hộ Thiên Thần Giáo gì gì đó thảm sát, không ai quản nên phải phân chia lại lãnh thổ. Hây da, đời khó lường, vừa mới vẻ vang đó nay lại thê thảm như vầy, đúng là danh vọng càng cao gian nan càng lớn.
Như Ý quan sát từ đầu đến giờ, nay nghe thêm câu chuyện từ bà lão thì cũng lờ mờ hiểu vấn đề. Nàng không hỏi nữa, chỉ nói vài lời an ủi lấy lệ rồi lãng đi chỗ khác.
Trên đoạn đầu đài kia, binh lính đã đưa ba mẹ con đại phu nhân rời khỏi đó. Đám hạ nhân vây quanh xúm xít bên Phùng Lịch, chắc là để xem y có bị thương gì sau cú rơi khỏi giàn tế lễ khi nãy không. Một tên bước lên, đại diện lãnh chúa dõng dạc tuyên bố:
- Lãnh chúa có lệnh, buổi hành quyết và hiến tế sẽ dời sang đêm ngày mốt, dân chúng hãy mau giải tán. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra phải ngay lập tức trình báo.
Bách tính thành Cựu Khôi Lang nghe vậy, trong lòng cảm xúc lập tức lẫn lộn. Họ đỡ phần ray rứt khi đại phu nhân và hai công tử nhỏ chưa phải chết trước mặt họ, nhưng lại lo âu vì nếu ba mẹ con vẫn còn sống, không biết sẽ có những ai tiếp tục bị quỷ ma ám hại mà vong mạng nữa. Bầu khí im lặng bao trùm nặng nề trên pháp trường. Làn gió lạnh buốt ngoan cố níu giữ những ngày mùa đông cuối cùng, những tầng mây xám xịt tối tăm và giá rét.
Như Ý không nán lại lâu thêm nữa. Chứng kiến chuyện vừa qua, dù nàng cũng thoáng chút suy tư day dứt, nhưng tự nhủ việc này thì can dự gì đến mình đâu mà phải để tâm; hiện tại chỉ có nhiệm vụ đưa hết vong linh tẩu thoát về Địa Phủ, giữ được tính mạng cho Lam Thiên mới là điều quan trọng nhất cần làm.
Như Ý đành tự xốc lại tinh thần, tập trung cảm nhận Trấn Nhạc Đoạn Hồn, nàng dựa vào chỉ điểm quyền năng của nó, lần theo dấu chín mươi mấy hồn ma vừa đại náo ở đoạn đầu đài khi nãy. Họ chính là những mục tiêu kế tiếp mà nàng sẽ thu thập.
Đi khoảng hơn hai dặm, Như Ý phát hiện một gốc đa cổ thụ rất to nằm giữa cánh đồng hoang vắng bên ngoài thành Cựu Khôi Lang. Từ trong tán lá xum xuê trên kia tỏa ra những luồng âm khí dày đặc. Đám vong linh ấy chắc chắn đang trú ngụ tại đây. Không chút do dự, nàng liền lẩm bẩm niệm thần chú kích hoạt kính Triệu Tiên, triệu hồi năng lực chơi nhạc của tiền kiếp.
Vừa lúc đang định đưa Trấn Nhạc Đoạn Hồn lên miệng thổi thì bất chợt, Như Ý thấy trên mặt đất in lờ mờ bóng hình con vật gì đó có cánh bay lướt qua trên đầu. Chiếc bóng cực kỳ to lớn, chắn hẳn phải là một giống chim khổng lồ. Nàng ngẩng mặt nhìn lên, lạ thay, bầu trời lại hoàn toàn tĩnh lặng và trống trải.
- "Ảo giác sao?" - Như Ý thầm nghĩ - "Khi nãy chắc chắn mình đã nghe rõ mồn một tiếng vỗ cánh rất vang, thậm chí còn có gió phả mạnh vào lưng, thổi tung cả tóc nữa, lý nào chỉ là ảo giác. Nhưng nếu không phải ảo giác thì giữa cánh đồng bao la này, con vật to lớn đó đã biến đi đâu mất dạng trong chớp nhoáng như vậy?"
Như Ý cầm chắc binh khí Đại Nhật Vạn Hóa, yên lặng quan sát kỹ lưỡng, đề cao cảnh giác. Mãi một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì khác thường, nàng đành thôi để ý đến những suy diễn quẩn quanh, tự nhủ lòng: "Bỏ đi, tập trung vào công việc chính của mình trước đã, chuyện gì khác cứ để đó tính sau".
Hít thở một hơi thật sâu, Như Ý lại đặt Trấn Nhạc Đoạn Hồn lên bờ môi, bắt đầu thổi nhạc. Tiếng tiêu vang vang giữa màn trời tĩnh mịch, thanh âm vô cùng thê lương, liên tục lay động lên những tán cây rậm rạp tựa những con sóng vỗ dập dìu trên bờ cát nơi biển xa, kéo những chiếc lá rụng rơi lả tả như một cơn mưa rào không hồi kết. Ngay lập tức, các vong linh lũ lượt xuất hiện giữa làn sương khói dày đặc, quỳ rạp trước mặt nàng. Họ bị pháp thuật của thanh ngọc tiêu cưỡng ép hiện thân, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ cực độ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Như Ý thể hiện sắc diện thiêng liêng của một nữ thần, hào quang chiếu tỏa rạng ngời trấn áp bóng đêm mù mịt, xua tan những luồng tà khí chết chóc và quỷ mị. Nàng đưa bàn tay trái ra, miệng nhẩm yếu quyết, hang Vong Ưu lập tức được khai mở. Những làn khói đen khói đỏ cùng mấy tia lửa điện giật xoẹt xoẹt cuộn lẫn vào nhau, tạo thành một vòng xoáy tối tăm sâu thẳm, mang sức hút với uy lực kinh hồn như cuồng phong bạo vũ, chuẩn bị cuốn lấy chín mươi hai linh hồn phía trước, đem tất cả nuốt chửng vào trong cõi âm ti vô đáy.
Nhưng bất chợt, có một bóng hình nam nhân đột ngột xuất hiện từ trên không trung, tung đôi cánh lớn trắng muốt lao vụt xuống vồ lấy Như Ý như diều hâu vồ mồi. Như Ý bị tấn công bất ngờ trong trạng thái thiếu phòng bị, chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn tóm lấy tay trái mà ghì chặt. Nàng giật mình cả kinh, gã "người chim" này rõ ràng cũng chỉ là một hồn ma, một hồn ma lạnh ngắt không chút sinh khí. Thế nhưng hắn dám để cả thân thể mình chắn ngay trước miệng hang Vong Ưu mà lại chẳng hề hấn gì cả. Nói chính xác hơn, hang Vong Ưu hoàn toàn không có một chút tác động nào với hắn.
- Tên này là cái thứ gì vậy? - Như Ý thầm kinh hãi. Vừa định dồn lực ở bàn tay phải, chưởng vào gã hồn ma kỳ quái kia để hất văng hắn đi chỗ khác thì bất thình lình, toàn thân Như Ý bỗng chốc trở nên tê cứng, không cách nào cử động được nữa. Nguồn năng lượng thần thánh trong huyết mạch chợt như suối thác tuôn tràn ào ạt ra khỏi cơ thể, gã người chim kia đang bắt đầu hút cạn nội lực của nàng ta.
Trước mắt Như Ý liên tục lập lòe những tia tím xanh đỏ vàng, những vòng xoáy điên cuồng mờ ảo. Nàng tựa hồ không cảm nhận được điều gì ở thế giới thực tại nữa, tất cả còn lại chỉ là sự mông lung trôi dạt mải miết vào trong hư vô sâu thẳm. Chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian trôi qua, làn gió lạnh lẽo cuối mùa đông mới cứa đủ sâu, đủ tê tái lên da thịt Như Ý, gọi dậy tiềm thức lung lạc vô định đầy mơ hồ của nàng. Nàng bừng tỉnh, thở dốc hồng hộc từng cơn khó khăn và mệt nhọc, mồ hôi ướt đẫm chảy dài lã chã trên vầng trán.
- Cô không sao chứ?
Giọng nói mang thanh âm trầm ấm, pha chút vẻ lo lắng dịu dàng cất lên bên tai, khiến trái tim Như Ý bất giác đập loạn thình thịch trong lồng ngực. Nàng chợt nhận ra mình đang nằm gọn lỏn giữa vòng tay của một nam nhân xa lạ. Trời lúc này đã bắt đầu phủ đầy sương mù ướt át, thấy bờ môi nàng run rẩy lập cập vì lạnh, đôi cánh chim lớn trên vai y lập tức xòe ra, như một tấm áo choàng rộng bao phủ trọn lấy thân thể mỏng manh ấy, chắn bớt những làn gió rét buốt cứ muốn chen chúc nhau, len lỏi ve vuốt lên làn da trắng nõn mịn màng của người đẹp. Gương mặt chàng trai nhìn ở khoảng cách gần trông đầy nét lãng tử, hàng chân mày dài và rậm, đôi mắt sáng trong sâu hút, sống mũi cao thẳng tắp cùng khuôn miệng ngưỡng nguyệt hài hòa, tạo nên một tổng thể vô cùng phong nhã, anh tuấn; khiến cho tiếng lòng Như Ý phải vô thức thốt lên:
- Ngon thế!
Tuy nhiên sau một lúc định thần, nàng đã tỉnh táo nhận ra nam nhân kia chính là vong linh tên người chim vừa tấn công mình ban nãy. Như Ý vội vùng vẫy, vung song chưởng đánh bốp vào khuôn ngực trần của hắn để thoát khỏi đôi vòng tay không chút ý tứ. Nhưng ngay chính giây phút đó, Như Ý cũng sững sờ nhận ra một điều rất khác lạ. Rõ ràng hắn vốn chỉ là một hồn ma, vậy mà khi nằm trong lòng hắn nàng lại cảm nhận được cực kỳ chân thật hơi thở nóng hổi phả hừng hực trên má, trên cổ mình; kể cả hơi ấm khi tay nàng chạm lên làn da thịt hồng hào và căng tràn sức sống của hắn nữa.
- Hắn đã tái sinh? - Như Ý bàng hoàng.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, nàng còn đang hoang mang thì có một làn gió nhẹ thổi phớt qua, vô tình khiến những ngọn tóc đang rũ dài trên bờ vai khẽ tung bay phấp phới. Lúc này Như Ý mới thực sự hốt hoảng khi nhìn thấy mái đầu vốn mang màu sắc bạch kim của mình nay đã biến đổi hoàn toàn thành một màu đen huyền như bóng đêm. Nàng bồn chồn nhớ lại diễn biến quay cuồng vừa rồi, liền vận công thử dùng pháp thuật xem thế nào. Quả nhiên không nằm ngoài mối lo ngại, chẳng có gì xảy ra cả. Nội lực bên trong hoàn toàn trống rỗng. Quyền năng thần thánh của Như Ý đã hoàn toàn biến mất.
Như Ý sững sờ, nhìn trừng trừng vào gã người chim vẫn đang xoa xoa ngực vì hai chưởng vừa nãy bị nàng đánh. Hắn có cảm giác đau, đau điếng. Dường như chính hắn cũng đang hết sức bất ngờ.
Thành Cựu Khôi Lang nằm ở bờ tây hồ Thủy Tiên, phần phía bắc lục địa Thái Bình Thượng, thuộc Đại Ly Quốc, do lãnh chúa Phùng Lịch cai quản. Gần một nghìn năm trước, vùng đất này vốn là chỗ ở của bộ tộc người sói khổng lồ Khôi Ngân Lang. Trải qua quá trình thời gian lâu dài, do bởi địa thế khá đẹp với một bên rừng núi, một bên sông hồ, chính giữa là đất bằng phì nhiêu, khí hậu thời tiết lại đặc biệt ôn hòa, quá thuận lợi để sinh sống, nên càng lúc càng có nhiều người đến đây khai phá. Họ xây nhà, dựng làng, kiến tạo thành trì và phát triển dân cư, từ đó làm nên khung cảnh sầm uất, náo nhiệt cho cả khu vực. Tuy nhiên cũng vì vậy, người của bộ tộc Khôi Ngân Lang vốn mộc mạc, khó có thể thích nghi với điều kiện mới, đã dần tiến sâu vào trong rừng, sống ẩn mình tách biệt với thế giới bên ngoài và gần như không còn xuất hiện nữa.
Quay trở lại với quang cảnh pháp trường lạnh lẽo, gã đao phủ phun một ngụm rượu lên chiếc rìu to, tuy đã ố đen ố đỏ nhưng vẫn tỏa ra thứ hàn quang sắc bén đến rát buốt. Giữa đoạn đầu đài là hai đứa bé trai, một đứa tầm bảy tuổi, một đứa tầm mười một tuổi không ngừng nức nở òa khóc, cùng một người đàn bà dáng vẻ xác xơ tiều tụy, cả ba bị trói quặt tay sau lưng, bị mấy tên lính thô bạo ghì gập người xuống. Gương mặt gầy hóp của cô ta và bọn trẻ đều loang lổ những mảng da đen bầm kì quái lạ lùng, lan rộng xuống tận bên trong lớp cổ áo cáu bẩn xộc xệch.
Xa xa phía trên cao là đài tế lễ với một gã phù thủy đeo mặt nạ gỗ, ăn mặc dị thường, hai tay liên tục rải ra những nắm tàn tro đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng, có vẻ như đang thực hiện một loại phép thuật gì đó. Đứng cạnh bên hắn là một người đàn ông cao lớn, hàm râu dày, chân mày rậm, trang phục đỏ sang trọng uy nghiêm, biểu tình so với đám đông dưới kia cũng không kém phần bi ai sầu khổ, chính là lãnh chúa Phùng Lịch của thành Cựu Khôi Lang.
Thấy đao phủ đã giơ rìu lên cao sẵn sàng hành động, dân chúng hiện diện bắt đầu xôn xao những tiếng khóc lóc than van:
- Đại phu nhân ơi,... Đại phu nhân ơi…
Binh lính cầm giáo mác đan thành hai hàng rào phòng vệ cao độ, như thể muốn ngăn chặn không để bạo loạn xảy ra, dù cho thực chất, chẳng ai trong đám bách tính kia dám có động tĩnh gì cả. Họ chỉ đứng im, thút thít mấy lời buồn rầu một cách yếu ớt và đáng thương.
Đích thị, ba tử tù kia chính là vợ cả và con trai của Phùng Lịch. Y đứng trên đài cao nhưng vẫn nghe rất rõ từng lời từng chữ phát ra từ đám đông bên dưới. Dẫu đã rất cố gắng nhưng vị lãnh chúa cũng khó lòng nén được nỗi đau thương khi phải chứng kiến cảnh tượng thảm khốc chuẩn bị diễn ra.
Gã phù thủy liên tục rung lắc hai cây chuông cầm trên tay theo nhịp điệu dồn dập, cuối cùng gõ boong một tiếng đinh tai, báo hiệu thời khắc quyết định đã điểm, gã lớn giọng dõng dạc hô vang: "Trảm!"
Các cơ bắp trên cánh tay đao phủ nổi lên cuồn cuộn, cho thấy hắn đã sẵn sàng dồn hết sức lực bửa cây rìu to kềnh sắc bén xuống chiếc cổ mỏng manh của người đàn bà tội nghiệp. Dân chúng bên thời hãi hùng nhắm nghiền mắt, bên thời xót xa ngoảnh mặt đi không dám nhìn thêm nữa.
Đột nhiên, hàng loạt những cơn gió mạnh ào ạt thổi đến, hất tung mấy cái chảo lửa và làm tắt ngúm tất cả những ngọn đuốc vài giây trước vẫn còn cháy sáng hừng hực. Quang cảnh bỗng chốc tối tăm và trở nên vô cùng hỗn độn, đám đông hoảng sợ la lối ầm ĩ, những tiếng răng rắc rầm rầm vang lên cứ như có ai đó đang ra sức đập phá làm loạn nơi đoạn đầu đài. Quả thật, trong màn đêm đen kịt dưới vòm trời dày đặc mây mù, mấy chục người, không kể già trẻ lớn bé, chẳng rõ từ đâu đột ngột xuất hiện. Họ xô đẩy đao phủ và binh lính ngã lăn lộn sõng soài đến thảm thương, kẻ bị sứt đầu mẻ trán, người bị trật tay trật chân. Chưa hết, họ còn ra sức phá hoại giàn tế lễ, khiến cho lãnh chúa Phùng Lịch bị rơi bổ nhào từ trên cao xuống. May nhờ gã phù thủy thân thủ nhanh nhẹn, kịp thời đỡ lấy ngài ta đáp đất an toàn, bằng không hậu quả thật khó lường.
Binh lính nhanh chóng tìm cách nổi lửa lên trở lại. Mất một lúc sau mấy cây đuốc mới được thắp sáng, soi rọi nơi pháp trường một khung cảnh tan tác và hoang tàn. Hết thảy dân chúng lẫn vị lãnh chúa đều ngơ ngác chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy đại phu nhân cùng hai công tử nhỏ vẫn bình yên đứng giữa đống đổ nát, không một chút xây xác. Còn mấy chục kẻ phá hoại bí ẩn kia dường như rất thỏa mãn, nét mặt trắng bệch lộ rõ vẻ hài lòng. Họ ung dung xuất hiện quậy tung mọi thứ rồi thủng thẳng biến mất dạng cứ như chỗ không người, thản nhiên như những bóng ma vô hình chẳng sợ bị ai nhìn thấy.
Và kỳ thực, họ chính là những vong linh khuất mặt khuất mày sớm đã không còn thuộc về cõi dương trần này. Vì vậy, náo loạn vừa qua trong mắt những "người sống" đang hiện diện tại đây quá lắm chỉ là một trận cuồng phong hung hãn bất ngờ ập đến, một hiện tượng thiên nhiên vô tình xảy ra đúng thời điểm mà thôi. Không một ai nhận ra được sự có mặt của mấy chục hồn ma đó hay những hành động mà họ vừa làm. Không một ai trừ Như Ý.
Sau khi nhận được kính Triệu Tiên từ Viêm Dã Tiên Tượng, Như Ý đã sử dụng thành thạo Trấn Nhạc Đoạn Hồn và xác định được, một trăm lẻ tám vong linh mà Lam Thiên đã thả ra khỏi Địa Phủ hầu hết đều tập trung rải rác ở khu vực Thái Bình Thượng. Nàng bắt đầu triển khai hành động và nhanh chóng thu hồi về mười ba vong linh đang lưu lạc lẩn khuất chỉ trong một buổi đầu tiên. Như Ý phấn khởi nghĩ thầm: "Nếu cứ cái đà này thì chả cần đến chín mươi ngày đâu, chỉ cần chín ngày thôi là ta đã có thể thong thả hoàn thành xong nhiệm vụ rồi".
Và không còn gì có thể may mắn hơn, khi nàng lại tiếp tục cảm nhận được rằng: có tận chín mươi hai vong linh, không hiểu bởi lý do gì mà quy tụ cùng nhau ở trong thành Cựu Khôi Lang này. Đương nhiên điều ấy rõ ràng rất thuận lợi cho Như Ý, vì kéo lưới gom gọn một mẻ tại một nơi lúc nào cũng nhanh hơn đi lượm lặt lẻ tẻ từ nhiều chỗ. Chỉ cần mở hang Vong Ưu thêm một lần nữa là có thể gần như hoàn thành nhiệm vụ mà Hắc Bạch Song Sát giao cho rồi.
Tuy nhiên, nàng vẫn có linh cảm không ổn lắm, chẳng lẽ dễ dàng vậy sao? Nói ra thì khá là kỳ quặc nhưng thực sự, trong lòng Như Ý tự dưng lại có hơi chút hụt hẫng. Dù gì nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một chuyến hành trình dài tìm kiếm gian nan và đầy thử thách, thế mà mọi chuyện xảy ra khác quá xa so với những thứ tiên liệu.
- “Thôi kệ đi, hoàn thành sớm được thì tốt chứ sao. Thằng bé Lam Thiên cũng sẽ sớm được an toàn. Đó là mục đích lớn nhất của mình mà” - Nàng thầm nghĩ.
Sau khi tìm đến địa điểm Trấn Nhạc Đoạn Hồn chỉ dẫn, Như Ý chỉ kiên nhẫn đứng lẫn trong đoàn người, chờ đợi và quan sát kỹ lưỡng chứ không vội hành động, nhất là ngay giữa chốn đông đúc như thế này. Chứng kiến sự việc quái lạ vừa xảy ra, nàng lấy làm hiếu kỳ lắm, liền bước lại gần một bà lão mà hỏi:
- Lão thái bà, làm ơn cho cháu hỏi ở đây đang có chuyện gì vậy ạ? Là ai đang bị hành hình vậy?
Bà lão vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố khi nãy, ngước nhìn cô gái lạ mặt, run giọng hỏi:
- Cô là người vùng khác mới đến đây sao? Hình như già đây chưa gặp cô bao giờ.
Như Ý đáp:
- À, vâng, cháu có việc đi ngang đây, thấy đông đúc nên tò mò đến xem đó mà.
Bà lão lại hỏi:
- Cô từ đâu tới?
Như Ý thuận miệng trả lời đại:
- Cháu là người làng Bách Điểu ạ.
Bào lão nghe vậy thì nói:
- À, làng Bách Điểu có đền Phong Thiền phải không? Già đã từng đến đó vài lần với ông nhà của già, hồi ông ấy còn sống ấy. Linh thiêng lắm nha, cầu gì được nấy luôn. Rồi còn cảnh hoàng hôn với đàn chim bay lượn nhiều thật nhiều nữa, vợ chồng già lần nào ghé qua cũng phải ra bờ sông bên ngoài làng để ngắm, có cả hoa tam giác mạch, cúc họa mi, rất rất là đẹp.
Như Ý thở dài trong lòng, hỏi chuyện ai không hỏi lại hỏi nhầm ngay một cụ bà thích hoài niệm. Nàng gật gù ra vẻ tán đồng thưởng thức, rồi cố đưa đối phương quay về với nội dung chính của cuộc nói chuyện:
- Vâng vâng, làng Bách Điểu rất đẹp, có dịp nhất định sẽ mời bà ghé chơi nhà cháu. À mà ở đây đang náo loạn quá, cháu thấy sắc mặt bà có vẻ không ổn lắm. Bà có làm sao không?
Bà lão sụt sùi đáp:
- Cám ơn cô, già không sao cả, già chỉ đang đau lòng thôi.
Như Ý tiếp tục hỏi:
- Sao bà lại đau lòng ạ?
Cụ bà cố trấn tĩnh trước nỗi hoang mang hiện tại, run run kể:
- Khổ lắm cô ơi, ba người sắp bị chém đầu ở trên kia là đại phu nhân và hai công tử của lãnh chúa vùng này. Nhưng chẳng hiểu vì sao vô duyên vô cớ họ lại bị trúng tà, liền sau đó thì dân trong thành cũng bị ma quỷ ám quẻ, đến nỗi chín mươi mấy người vô lý bỏ mạng rồi đó cô.
- Có chuyện như vậy sao? - Như Ý ngạc nhiên.
- Phải - Lão bà gật đầu - Ngài pháp sư phán vậy đó cô, còn bảo rằng phải xử tử mẹ con họ làm của hiến tế ma quỷ, có vậy ma quỷ mới chịu tha cho, chết chóc mới chấm dứt được.
Như Ý thắc mắc:
- Đại phu nhân và hai vị công tử trúng tà ư? Làm sao chắc chắn như vậy? Không lẽ chỉ dựa vào lời pháp sư nói thôi sao?
Bà lão buồn bã đáp:
- Tại cô không biết, vị pháp sư đó rất là có tiếng tăm ở lục địa Thái Bình Hạ, nghe đâu là đệ tử của Lục Yên Ngũ Tiên ở Lục Yên Quốc. Ngài ấy được lãnh chúa thỉnh về đây hơn chục năm nay rồi, rất có bản lĩnh, rất đáng tin.
Như Ý gật gù:
- Lợi hại vậy sao?
Bà lão trả lời:
- Đúng rồi, mà đâu cần ngài pháp sư phải nói, cô nhìn mẹ con họ thì cũng thấy, da mặt họ bầm đen loang lổ trông rất dễ sợ. Lang y đến khám thì chẳng ra bệnh. Không phải trúng tà thì là cái gì? Mấy chục người tử vong kia cũng không khám ra nguyên nhân cái chết, rõ ràng là do ma quỷ ám hại mà.
Như Ý ra vẻ đồng cảm, thốt kên.
- Nghe đáng sợ thật, thảo nào mọi người lại muốn xử tử mẹ con cô ta.
Bà lão vẫn vô cùng rầu rĩ, nói:
- Thực tình đại phu nhân tốt bụng lắm, nhân hậu, thân thiện, hay giúp đỡ mọi người, bách tính trong thành ai cũng quý mến cô ấy. Nhưng xúi quẩy sao cô ấy và hai vị công tử lại mang mầm mống ma quỷ, khiến bao nhiêu nhân mạng chết oan rồi. Việc đến nước này thì ai cũng đành phải vì cái mạng của bản thân mình trước thôi. Lãnh chúa thương vợ lắm, ngài ấy chắc chắn là người đau khổ hơn cả.
- Lãnh chúa là người đàn ông mặc trang phục đỏ ở kia phải không ạ? - Như Ý chỉ tay về phía đài tế lễ vừa sập đổ, hỏi.
- Đúng rồi - Bà lão ủ rũ đáp - Mấy ngày qua ngài ấy trông đã hốc hác đi nhiều lắm. Phải mà không có chuyện này xảy ra thì tốt biết mấy. Thành Cựu Khôi Lang chúng tôi xưa nay vốn rất an bình. Gia đình lãnh chúa hòa thuận vui vẻ, thương dân chúng như con, gần đây còn được sát nhập thêm đất đai; nghe đâu do cả nhà lãnh chúa Triệu Vĩnh Toàn vùng bên bị mấy người gọi là cái gì, Hộ Thiên Thần Giáo gì gì đó thảm sát, không ai quản nên phải phân chia lại lãnh thổ. Hây da, đời khó lường, vừa mới vẻ vang đó nay lại thê thảm như vầy, đúng là danh vọng càng cao gian nan càng lớn.
Như Ý quan sát từ đầu đến giờ, nay nghe thêm câu chuyện từ bà lão thì cũng lờ mờ hiểu vấn đề. Nàng không hỏi nữa, chỉ nói vài lời an ủi lấy lệ rồi lãng đi chỗ khác.
Trên đoạn đầu đài kia, binh lính đã đưa ba mẹ con đại phu nhân rời khỏi đó. Đám hạ nhân vây quanh xúm xít bên Phùng Lịch, chắc là để xem y có bị thương gì sau cú rơi khỏi giàn tế lễ khi nãy không. Một tên bước lên, đại diện lãnh chúa dõng dạc tuyên bố:
- Lãnh chúa có lệnh, buổi hành quyết và hiến tế sẽ dời sang đêm ngày mốt, dân chúng hãy mau giải tán. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra phải ngay lập tức trình báo.
Bách tính thành Cựu Khôi Lang nghe vậy, trong lòng cảm xúc lập tức lẫn lộn. Họ đỡ phần ray rứt khi đại phu nhân và hai công tử nhỏ chưa phải chết trước mặt họ, nhưng lại lo âu vì nếu ba mẹ con vẫn còn sống, không biết sẽ có những ai tiếp tục bị quỷ ma ám hại mà vong mạng nữa. Bầu khí im lặng bao trùm nặng nề trên pháp trường. Làn gió lạnh buốt ngoan cố níu giữ những ngày mùa đông cuối cùng, những tầng mây xám xịt tối tăm và giá rét.
Như Ý không nán lại lâu thêm nữa. Chứng kiến chuyện vừa qua, dù nàng cũng thoáng chút suy tư day dứt, nhưng tự nhủ việc này thì can dự gì đến mình đâu mà phải để tâm; hiện tại chỉ có nhiệm vụ đưa hết vong linh tẩu thoát về Địa Phủ, giữ được tính mạng cho Lam Thiên mới là điều quan trọng nhất cần làm.
Như Ý đành tự xốc lại tinh thần, tập trung cảm nhận Trấn Nhạc Đoạn Hồn, nàng dựa vào chỉ điểm quyền năng của nó, lần theo dấu chín mươi mấy hồn ma vừa đại náo ở đoạn đầu đài khi nãy. Họ chính là những mục tiêu kế tiếp mà nàng sẽ thu thập.
Đi khoảng hơn hai dặm, Như Ý phát hiện một gốc đa cổ thụ rất to nằm giữa cánh đồng hoang vắng bên ngoài thành Cựu Khôi Lang. Từ trong tán lá xum xuê trên kia tỏa ra những luồng âm khí dày đặc. Đám vong linh ấy chắc chắn đang trú ngụ tại đây. Không chút do dự, nàng liền lẩm bẩm niệm thần chú kích hoạt kính Triệu Tiên, triệu hồi năng lực chơi nhạc của tiền kiếp.
Vừa lúc đang định đưa Trấn Nhạc Đoạn Hồn lên miệng thổi thì bất chợt, Như Ý thấy trên mặt đất in lờ mờ bóng hình con vật gì đó có cánh bay lướt qua trên đầu. Chiếc bóng cực kỳ to lớn, chắn hẳn phải là một giống chim khổng lồ. Nàng ngẩng mặt nhìn lên, lạ thay, bầu trời lại hoàn toàn tĩnh lặng và trống trải.
- "Ảo giác sao?" - Như Ý thầm nghĩ - "Khi nãy chắc chắn mình đã nghe rõ mồn một tiếng vỗ cánh rất vang, thậm chí còn có gió phả mạnh vào lưng, thổi tung cả tóc nữa, lý nào chỉ là ảo giác. Nhưng nếu không phải ảo giác thì giữa cánh đồng bao la này, con vật to lớn đó đã biến đi đâu mất dạng trong chớp nhoáng như vậy?"
Như Ý cầm chắc binh khí Đại Nhật Vạn Hóa, yên lặng quan sát kỹ lưỡng, đề cao cảnh giác. Mãi một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì khác thường, nàng đành thôi để ý đến những suy diễn quẩn quanh, tự nhủ lòng: "Bỏ đi, tập trung vào công việc chính của mình trước đã, chuyện gì khác cứ để đó tính sau".
Hít thở một hơi thật sâu, Như Ý lại đặt Trấn Nhạc Đoạn Hồn lên bờ môi, bắt đầu thổi nhạc. Tiếng tiêu vang vang giữa màn trời tĩnh mịch, thanh âm vô cùng thê lương, liên tục lay động lên những tán cây rậm rạp tựa những con sóng vỗ dập dìu trên bờ cát nơi biển xa, kéo những chiếc lá rụng rơi lả tả như một cơn mưa rào không hồi kết. Ngay lập tức, các vong linh lũ lượt xuất hiện giữa làn sương khói dày đặc, quỳ rạp trước mặt nàng. Họ bị pháp thuật của thanh ngọc tiêu cưỡng ép hiện thân, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ cực độ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Như Ý thể hiện sắc diện thiêng liêng của một nữ thần, hào quang chiếu tỏa rạng ngời trấn áp bóng đêm mù mịt, xua tan những luồng tà khí chết chóc và quỷ mị. Nàng đưa bàn tay trái ra, miệng nhẩm yếu quyết, hang Vong Ưu lập tức được khai mở. Những làn khói đen khói đỏ cùng mấy tia lửa điện giật xoẹt xoẹt cuộn lẫn vào nhau, tạo thành một vòng xoáy tối tăm sâu thẳm, mang sức hút với uy lực kinh hồn như cuồng phong bạo vũ, chuẩn bị cuốn lấy chín mươi hai linh hồn phía trước, đem tất cả nuốt chửng vào trong cõi âm ti vô đáy.
Nhưng bất chợt, có một bóng hình nam nhân đột ngột xuất hiện từ trên không trung, tung đôi cánh lớn trắng muốt lao vụt xuống vồ lấy Như Ý như diều hâu vồ mồi. Như Ý bị tấn công bất ngờ trong trạng thái thiếu phòng bị, chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn tóm lấy tay trái mà ghì chặt. Nàng giật mình cả kinh, gã "người chim" này rõ ràng cũng chỉ là một hồn ma, một hồn ma lạnh ngắt không chút sinh khí. Thế nhưng hắn dám để cả thân thể mình chắn ngay trước miệng hang Vong Ưu mà lại chẳng hề hấn gì cả. Nói chính xác hơn, hang Vong Ưu hoàn toàn không có một chút tác động nào với hắn.
- Tên này là cái thứ gì vậy? - Như Ý thầm kinh hãi. Vừa định dồn lực ở bàn tay phải, chưởng vào gã hồn ma kỳ quái kia để hất văng hắn đi chỗ khác thì bất thình lình, toàn thân Như Ý bỗng chốc trở nên tê cứng, không cách nào cử động được nữa. Nguồn năng lượng thần thánh trong huyết mạch chợt như suối thác tuôn tràn ào ạt ra khỏi cơ thể, gã người chim kia đang bắt đầu hút cạn nội lực của nàng ta.
Trước mắt Như Ý liên tục lập lòe những tia tím xanh đỏ vàng, những vòng xoáy điên cuồng mờ ảo. Nàng tựa hồ không cảm nhận được điều gì ở thế giới thực tại nữa, tất cả còn lại chỉ là sự mông lung trôi dạt mải miết vào trong hư vô sâu thẳm. Chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian trôi qua, làn gió lạnh lẽo cuối mùa đông mới cứa đủ sâu, đủ tê tái lên da thịt Như Ý, gọi dậy tiềm thức lung lạc vô định đầy mơ hồ của nàng. Nàng bừng tỉnh, thở dốc hồng hộc từng cơn khó khăn và mệt nhọc, mồ hôi ướt đẫm chảy dài lã chã trên vầng trán.
- Cô không sao chứ?
Giọng nói mang thanh âm trầm ấm, pha chút vẻ lo lắng dịu dàng cất lên bên tai, khiến trái tim Như Ý bất giác đập loạn thình thịch trong lồng ngực. Nàng chợt nhận ra mình đang nằm gọn lỏn giữa vòng tay của một nam nhân xa lạ. Trời lúc này đã bắt đầu phủ đầy sương mù ướt át, thấy bờ môi nàng run rẩy lập cập vì lạnh, đôi cánh chim lớn trên vai y lập tức xòe ra, như một tấm áo choàng rộng bao phủ trọn lấy thân thể mỏng manh ấy, chắn bớt những làn gió rét buốt cứ muốn chen chúc nhau, len lỏi ve vuốt lên làn da trắng nõn mịn màng của người đẹp. Gương mặt chàng trai nhìn ở khoảng cách gần trông đầy nét lãng tử, hàng chân mày dài và rậm, đôi mắt sáng trong sâu hút, sống mũi cao thẳng tắp cùng khuôn miệng ngưỡng nguyệt hài hòa, tạo nên một tổng thể vô cùng phong nhã, anh tuấn; khiến cho tiếng lòng Như Ý phải vô thức thốt lên:
- Ngon thế!
Tuy nhiên sau một lúc định thần, nàng đã tỉnh táo nhận ra nam nhân kia chính là vong linh tên người chim vừa tấn công mình ban nãy. Như Ý vội vùng vẫy, vung song chưởng đánh bốp vào khuôn ngực trần của hắn để thoát khỏi đôi vòng tay không chút ý tứ. Nhưng ngay chính giây phút đó, Như Ý cũng sững sờ nhận ra một điều rất khác lạ. Rõ ràng hắn vốn chỉ là một hồn ma, vậy mà khi nằm trong lòng hắn nàng lại cảm nhận được cực kỳ chân thật hơi thở nóng hổi phả hừng hực trên má, trên cổ mình; kể cả hơi ấm khi tay nàng chạm lên làn da thịt hồng hào và căng tràn sức sống của hắn nữa.
- Hắn đã tái sinh? - Như Ý bàng hoàng.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, nàng còn đang hoang mang thì có một làn gió nhẹ thổi phớt qua, vô tình khiến những ngọn tóc đang rũ dài trên bờ vai khẽ tung bay phấp phới. Lúc này Như Ý mới thực sự hốt hoảng khi nhìn thấy mái đầu vốn mang màu sắc bạch kim của mình nay đã biến đổi hoàn toàn thành một màu đen huyền như bóng đêm. Nàng bồn chồn nhớ lại diễn biến quay cuồng vừa rồi, liền vận công thử dùng pháp thuật xem thế nào. Quả nhiên không nằm ngoài mối lo ngại, chẳng có gì xảy ra cả. Nội lực bên trong hoàn toàn trống rỗng. Quyền năng thần thánh của Như Ý đã hoàn toàn biến mất.
Như Ý sững sờ, nhìn trừng trừng vào gã người chim vẫn đang xoa xoa ngực vì hai chưởng vừa nãy bị nàng đánh. Hắn có cảm giác đau, đau điếng. Dường như chính hắn cũng đang hết sức bất ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook