Hổ Phụ
-
Chương 45
Tưởng Thần gãi đầu nằm lên bàn ngẩn người. Kha Thiên nghiêng đầu rủ mắt nhìn cậu. Đột nhiên hắn bị hồng ngân sau tai cậu hấp dẫn, liền nhịn không được nhìn thêm vài lần. Tưởng Thần lúc này lại bất ngờ quay đầu lại, đôi mắt đen láy của cậu bắt gặp ánh mắt của hắn. Cậu liền nở một nụ cười dịu dàng với hắn.
Kha Thiên vì nụ cười đó của Tưởng Thần mà càng thêm không vui. Từ lúc bắt đầu khai giảng, trong đầu hắn vẫn luôn xoay quanh một suy nghĩ đáng sợ. Và suy nghĩ đáng sợ đó trong hai tháng này dần dần được chứng minh. Tưởng Thần thật sự cùng người đàn ông kia ở bên nhau.
Nghĩ đến chuyện đối phương có thể đã bị người kia chiếm đoạt thân thể, nghĩ đến những vết tích chướng mắt luôn hiển hiện trên người Tưởng Thần. Trong lòng Kha Thiên càng nóng như lửa đốt. Bản thân hắn thuỷ chung vẫn quá yếu ớt, hoặc có lẽ ở trong lòng Tưởng Thần hắn chưa bao giờ có được vị trí như vậy.
Tay của Kha Thiên nắm càng ngày càng chặt. Hắn quay đầu đem tầm mắt của mình dời khỏi người Tưởng Thần.
Thời tiết đầu xuân đã hoàn toàn ấm lên, ánh nắng tươi sáng, là thời điểm tốt hiếm có trong ngày. Tưởng Thần vẫn còn đang suy nghĩ về bức tranh của mình thì đột nhiên cậu nhận được tin nhắn của Tưởng Chính Bắc gửi đến, “Con tan học chưa?”
Tin nhắn đơn giản như vậy nhưng lại có thể làm cho Tưởng Thần mỉm cười, cậu trộm cầm di động hồi âm cho hắn. “Con đang trong giờ học.”
Tin nhắn rất nhanh được gửi đến, “Trong giờ học mà còn dám nhắn tin, lát nữa ba có việc bận, có thể tới buổi chiều mới đến đón con được.”
“Không sao, con chờ ba ba.”
“Ngoan, thật muốn hôn con một cái.”
Gương mặt của Tưởng Thần ngay lập tức đỏ lên vì dòng tin nhắn này. Không biết từ lúc nào tin nhắn cuối cùng của hai người luôn kết thúc theo hướng ái muội như vậy. Tưởng Chính Bắc dường như không hề cố kỵ cùng cậu nói những lời như vậy. Có đôi khi Tưởng Thần sẽ gửi lại một icon nụ hôn cho Tưởng Chính Bắc, làm cho hắn trên đường trở về luôn nhận hoá đơn phạt.
Đóng di động lại, Tưởng Thần cầm bút vẽ phát thảo bản vẽ trên trang giấy. Ba ba! Đúng rồi! Ba ba là người duy nhất cậu muốn biểu đạt cho toàn thế giới. Người đàn ông này chính là ba ba của cậu, ngay cả khi ba ba mặt co mày cáu cũng trông rất đẹp trai. Tưởng Thần cúi đầu tự hỏi mình nên vẽ như thế nào.
Kha Thiên ngồi một bên quan sát cậu, tay hắn vẫn nắm chặt, biểu tình ẩn nhẫn mang theo sát khí.
Tan học Kha Thiên xách cặp chuẩn bị rời đi, Tưởng Thần gọi hắn lại, “Cậu đi đâu vậy?”
“Chơi bóng.”
“Tôi đi với cậu.”
Hàng lông mày của Kha Thiên cau lại một chút, “Ba cậu hôm nay không đến đón cậu sao?”
“Ba tôi nói có việc bận nên tới chiều mới đến đây được, tôi đi chơi bóng cùng cậu thuận tiện chờ ba ba.”
Là ngồi ở chỗ đó chờ ông ta thuận tiện xem mình chơi bóng thì có. Ánh mắt của Kha Thiên trầm xuống. Mặc dù hắn không mở miệng nói ra những lời này. Nhưng hắn lại hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư của mình, cũng không biết mình đang ghen tị.
“Cậu muốn thì cùng đi.”
Tưởng Thần vui vẻ mỉm cười, cậu đeo ba-lô cùng giá vẽ lên lưng sau đó đuổi theo Kha Thiên.
Nhất Trung là trường học được xây dựng từ rất lâu, khuôn viên trường học kỳ thực không lớn, mặc dù bên trong đã được xây dựng lại. Nhưng bởi vì Nhất Trung nằm trong khu trung tâm thành phố, giá đất ở đây lại đắt đỏ, nên đất dùng để xây dựng thêm phòng học cũng bị giới hạn. Vì thế ngoại trừ những phòng học quan trọng, sân vận động của Nhất Trung cũng không lớn, sau khi tan học tất cả mọi người đều về nhà, chỉ có những học sinh trọ lại trường mới đến đây chơi bóng. Vì thế sân vận động của Nhất Trung cũng không quá eo hẹp.
Nhưng hôm nay khi Kha thiên đi vào, sáu sân bóng rỗ đều bị người khác chiếm lấy.
Tưởng Thần nhìn túi xách ném dưới đất cùng kiểu dáng đồng phục của bọn họ liền nói, “Hình như họ không phải là học sinh của trường chúng ta.”
Kha Thiên nhìn lướt qua sân bóng rỗ. Không may thay, dường như có người hắn quen biết.
Đối phương tựa hồ cũng nhận ra Kha Thiên, một thiếu niên từ trong đám người đi tới gần hai người. Tóc mái của thiếu niên che khuất một con mắt, bên mắt còn lại lộ ra đuôi mắt cong cong. Tưởng Thần hoàn toàn không quen biết người có gương mặt tinh xảo này. Thiếu niên một đường vẫn luôn nhìn Kha Thiên, người nọ chậm rãi đi tới gần hắn cười nói, “Lại gặp nhau.”
“Các người tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là để chơi ah’.” Thiếu niên cười hì hì.
Kha Thiên nhíu mày chán ghét, “Cút đi, bọn Thập Thất Trung rác rưởi!”
Mới đầu Tưởng Thần còn tưởng đối phương là bạn của Kha Thiên, nhưng khi nghe hắn nói như vậy cậu liền sửng sốt. Nhìn vẻ mặt cứng đờ của thiếu niên kia, Tưởng Thần ở phía sau khẽ kéo ống tay áo của hắn, “Thật ngại quá, bạn của tôi có chút kích động. Nhưng quy định của trường Nhất Trung là không cho phép học sinh trường khác tiến vào, các cậu đi nhanh đi.”
Thiếu niên nhướng mày đầy hứng thú nhìn Tưởng Thần, “Cậu có phải là tiểu hoàng tử vẽ tranh của Nhất Trung không? Bộ quần áo này bao nhiêu tiền vậy?”
Thiếu niên định vươn tay kéo quần áo của Tưởng Thần thì đột nhiên bị tay của Kha Thiên hất ra. “Nói các người cút đi còn đứng đây làm gì?!”
Cổ tay của thiếu niên bị hất ra làm cho những học sinh còn lại của Thập Thất Trung nhìn không vừa mắt, “Xú tiểu tử, mày làm gì vậy?! Mày cho mình là đại ca của Nhất Trung.. A!”
Đối phương chưa nói xong một quyền của Kha Thiên đã lập tức đánh tới. Tưởng Thần và thiếu niên đứng đối diện liền ngây ngẩn cả người, “Kha Thiên cậu điên rồi sao!”
“CCMN!” Đám người Thập Thất Trung cũng không cam lòng yếu thế ngay lập tức phản kích.
“Kha Thiên cậu…!” Thiếu niên dường như không ngờ tới Kha Thiên lại đột nhiên đánh người, “Các cậu dừng tay cho tôi!”
Nhưng hai bên vẫn hừng hực lửa đánh nhau. Căn bản không ai nghe lời thiếu niên nói. Tưởng Thần nhìn thiếu niên, “Cậu làm thế cũng vô dụng thôi, cậu đi kéo người cao to kia lại, tôi đi kéo Kha Thiên. Nếu giáo viên phát hiện bọn họ đánh nhau thì sẽ bị ghi vào hồ sơ. Hiện giờ vẫn chưa có ai đi gọi giáo viên chúng ta phải mau chóng can bọn họ ra.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn Tưởng Thần với vẻ mặt kỳ lạ, “Được rồi, cứ theo cậu nói mà làm.”
Trong lòng của Kha Thiên không hiểu sao càng ngày càng nóng như lửa đốt. Trên mặt và trên người hắn đã bị trúng không ít đòn. Dù sao hắn một chọi bốn, thấy thế nào cũng không chiếm được ưu thế. Nhưng dù là như vậy trong lòng hắn vẫn cảm thấy sảng khoái. Tay không ngừng đánh đấm.
Kha Thiên đang muốn đánh người kia một đòn, thì đột nhiên hắn bị một đôi tay ôm lấy thắt lưng. Cảm nhận được thân thể mềm mại kề sát phía sau mình, hắn bỗng nghe Tưởng Thần lớn tiếng nói, “Kha Thiên đừng đánh!”
Kha Thiên sửng sốt một chút bỏ tay Tưởng Thần ra, “Cậu đi ra ngoài!”
“Cậu làm sao vậy, vì một hai câu mà đánh nhau. Một chút cũng không giống với cậu thường ngày, huống chi người ta cũng không có ác ý, Kha Thiên!” Người cao to ở phía bên kia bị thiếu niên kéo lại. Tưởng Thần thừa dịp người kia vẫn còn đang ngẩn người liền lập tức ôm lấy thắt lưng của Kha Thiên kéo hắn ra khỏi vòng vây của những người xung quanh.
Nhìn Kha Thiên ngồi dưới đất, mắt và bên mặt của hắn đều xanh tím, Tưởng Thần bất đắc dĩ thở dài, “Cậu dẫn bọn họ đi trước đi.”
“Hừ! Có bản lĩnh lần sau đánh nữa!” Thiếu niên kia liền đánh lên đầu người nọ một cái, “Uy! Tôi nói sai gì chứ…”
Thiếu niên đi tới nhìn Tưởng Thần cười nói, “Chuyện lần này quả thật là Kha Thiên không phải trước, nhưng vì cách xử lý của cậu nên tôi quyết định tha thứ cho cậu ta.”
Kha Thiên nghiêm mặt trừng thiếu niên, đối phương đột nhiên khoái trá cười rộ lên, “Kha Thiên ah’ Kha Thiên, cậu thật thảm thương.”
Lúc Tưởng Thần đỡ Kha Thiên đi ra ngoài Tưởng Chính Bắc đã đứng chờ cậu ở cổng trường. Hắn thấy mặt mũi của Kha Thiên bầm dập liền ngay lập tức đi qua giữ chặt lấy Tưởng Thần kiểm tra một phen, “Ba ba, con không có bị thương, là Kha Thiên…”
Tưởng Chính Bắc mắt lạnh nhìn Kha Thiên, sau đó hắn liền dời tầm mắt mình chú ý lên người Tưởng Thần, “Sao con trễ như vậy mới ra? Gọi điện thoại con cũng không bắt máy, ba còn tưởng con xảy ra chuyện gì.”
Tưởng Thần xấu hổ cười, “Ba ba, con muốn mang Kha Thiên đi tiệm thuốc mua thuốc trước.”
Tưởng Chính Bắc bình thản quan sát Kha Thiên. Kha Thiên bị ánh mắt diều hâu của hắn nhìn chằm chằm liền cảm thấy rất khó chịu. Hắn đột nhiên nắm lấy tay Tưởng Thần ngay trước mặt Tưởng Chính Bắc.
“Kha…” Tưởng Thần bị hắn làm đau, cậu muốn đối phương buông mình ra. Nhất là khi cậu nhìn thấy sắc mặt không tốt của ba ba. “Kha Thiên, cậu làm tôi đau.”
“Đau lắm sao?”
Tưởng Thần liếc mắt nhìn Tưởng Chính Bắc, thấy hắn không nói chuyện liền càng muốn rút tay mình ra khỏi tay Kha Thiên. “Kha Thiên cậu làm sao vậy, buông tôi ra, ba ba…”
“Ba ba?” Kha Thiên cười lạnh, “Dụ dỗ cậu lên giường mà cậu còn gọi ông ta là ba ba sao!”
Tưởng Thần sửng sốt một chút, cậu không thể tin mà nhìn Kha Thiên, “Cậu nói cái gì..”
“Chẳng lẽ không đúng sao Tưởng tiên sinh?”
Tưởng Chính Bắc rốt cuộc thay đổi sắc mặt, hắn lạnh lùng đi đến trước mặt Tưởng Thần ôm lấy bờ vai cậu, “Tôi nghĩ cậu dù sao cũng là bạn bè của tiểu Thần nên mới nhường nhịn cậu hết lần này đến lần khác. Nhưng cậu đã can thiệp quá nhiều vào chuyện của tiểu Thần. Hơn nữa vừa rồi còn kéo tiểu Thần vào nguy hiểm, có lẽ tôi nên suy xét xem tiểu Thần có nên tiếp tục làm bạn với cậu hay không.”
“Ba ba.” Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc. Chỉ cần bàn tay của ba ba chạm vào thân thể cậu, cậu liền cảm nhận được sự ấm áp cùng an tâm, “Kha Thiên, tôi không biết cậu làm sao biết được chuyện này. Nhưng tôi và ba ba là thật tâm yêu nhau, tôi hy vọng cậu có thể thông cảm cho tôi. Nếu cậu bởi vì chuyện này mà không muốn làm bạn với tôi nữa, tôi cũng chỉ có thể nói thật xin lỗi.”
“Cậu thật sự hiểu tình yêu là thế nào sao? Hắn bất quá chỉ lợi dụng sự vô tri của cậu để lừa dối tình cảm mà thôi. Có người cha nào lại đi thích con trai của mình?! Có người cha nào lại muốn đẩy con mình vào vực sâu không đáy chứ?! Tưởng Thần, cậu bây giờ quay đầu vẫn còn kịp!”
Tưởng Thần lắc đầu, “Tôi sẽ không quay đầu, tôi đã đồng ý cùng ba ba ở bên nhau.”
“Nhưng ông ta là ba ba của cậu!”
“Là ba ba thì sao? Kha Thiên, cậu chưa từng thích ai làm sao có thể hiểu được…” Cậu rất may mắn mới có một người cha như thế. Quan hệ của bọn họ lại vô cùng chặt chẽ, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể chia cắt bọn họ.
“Đủ rồi! Cứ xem như tôi nhiều chuyện!” Kha Thiên buông tay Tưởng Thần ra, hắn xoay người không quay đầu lại rời đi.
Chưa từng thích ai? Ha hả, người tôi thích là cậu…
Tên kia nói không sai, mình đúng là một người rất thảm thương.
“Ba ba?” Thấy Kha Thiên rời đi không thèm quay đầu lại, Tưởng Thần lo lắng nắm lấy tay Tưởng Chính Bắc.
“Cậu ta nói như vậy mà con còn lo lắng cho cậu ta sao?”
“Cậu ấy dù sao cũng là người bạn duy nhất của con.”
Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, “Nhưng cậu ta căn bản không xem con là bạn.”
Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn bảo bối của mình, Tưởng Chính Bắc thật hận không thể móc mắt của đối phương. Đáng tiếc mình chưa ra tay thì nó đã không chống đỡ nổi. Dù sao tên nhóc đó vẫn còn rất trẻ, bị một chút kích thích liền không thể nhẫn nhịn.
“Được rồi, về nhà với ba đi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, hiện giờ suy nghĩ cũng vô dụng.
Tưởng Thần gật đầu.
Kha Thiên làm sao biết chuyện của mình và ba ba? Cậu ấy còn biết điều gì nữa? Cậu ta sẽ nói chuyện này cho người khác biết hay không? Càng nghĩ càng thêm rối, có lẽ ba ba nói đúng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Cậu tin Kha Thiên không phải là người như vậy.
“Đúng rồi ba ba, con hôm nay đã vẽ phác thảo rồi.”
“Vậy sao? Là gì vậy? Nói ba nghe thử.”
Tưởng Thần đỏ mặt nói, “Là ba ba.”
“Huh?”
“Chính là con và ba ba.”
Tưởng Chính Bắc cong khoé môi, nắm lấy cằm Tưởng Thần, “Không tốt.”
“Sao vậy?!”
“Ba không muốn bảo bối của mình bị mọi người trên thế giới nhìn thấy.” Tưởng Chính Bắc cúi người, đầu lưỡi hắn lướt lên cánh môi của Tưởng Thần. Khoé mắt sắc bén của hắn mang theo nét cười gian xảo, làm cho khuôn mặt của Tưởng Thần càng thêm đỏ.
“Nhưng chỉ là vẽ thôi mà.” Tưởng Thần nhỏ giọng phản bát.
“Nhưng ba sẽ ăn dấm chua.”
“Kia.. làm sao đây… con rất muốn vẽ…”
Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Nếu ba vui vẻ không chừng sẽ đồng ý.”
Biết người đàn ông này lại có chủ ý xấu xa. Tưởng Thần đỏ mặt ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, cậu vươn đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của hắn. Đầu lưỡi cậu gặp gỡ đầu lưỡi của đối phương liền bị hắn hung hăng cuống lấy. Hô hấp của hai người trở nên gấp gáp, trái tim dường như cũng đập cùng một nhịp.
Tưởng Thần không rõ vì sao Kha Thiên lại nói đây là vực sâu không đáy?! Cậu rõ ràng cảm thấy hạnh phúc tột đỉnh.
“Ba ba, con yêu ba,”
“Ba cũng yêu con.”
“Ngày mai con muốn đến nhà thầy Dương bàn chuyện trận đấu, thầy ấy gần đây luôn bỏ con một mình.”
“Giáo sư Dương đại khái muốn con luyện tập một mình. Dù sao vẽ tranh cũng là chuyện của con. Không nên lúc nào cũng ỷ lại vào thầy chỉ điểm, con như thế sẽ rất khó thành công.”
Tưởng Thần gật đầu, “Vậy ba đồng ý cho con vẽ không?”
“Ba không dễ lấy lòng như vậy đâu, con vẫn phải không ngừng cố gắng ah’.”
Buổi tối, Tưởng Thần tắm rửa xong quấn khăn tắm đi phòng, cậu nhào vào trong lòng Tưởng Chính Bắc. Tiếp xúc làn da xích loã của con mình, ánh mắt của Tưởng Chính Bắc có chút tối lại, Tưởng Thần ngẩng đầu nói với hắn, “Ba ba..”
Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc sẽ không động vào mình, nên cậu càng ngày càng không kiên nể. Tưởng Thần nằm trong lòng Tưởng Chính Bắc không ngừng kích thích thần kinh hắn.
“Con đúng là đứa trẻ hư hỏng.”
Cảm nhận ngón tay của Tưởng Thần đang đánh vòng xung quanh đầu ngực mình, Tưởng Chính Bắc liền bắt lấy hai tay người trong ngực kéo lên trên. Khoé miệng cùng ánh mắt của Tưởng Thần tràn ngập ý cười, làm cho hắn cũng bật cười theo.
“Ba ba, đêm nay con đến giúp ba ba đi.”
Tưởng Chính Bắc bị lời nói của Tưởng Thần kích thích, ánh mắt của hắn liền dậy sóng tình. Hắn nắm lấy cằm của Tưởng Thần nói, “Bảo bối muốn làm gì đây? Huh?”
“Làm chuyện mà ba ba thích.”
___________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook