Hổ Phụ
Chương 44

Tưởng Chính Bắc cảm thấy lý trí của mình đang trên bờ vực sụp đổ.

Đôi mắt chim ưng của hắn chống lại ánh mắt sương mù của cậu bé nằm dưới thân. Bàn tay hắn không ngừng vuốt ve chơi đùa trên làn da nhẵn nhụi của thiếu niên. Tưởng Chính Bắc bế Tưởng Thần từ trên ghế sô-pha lên chiếc giường lớn mềm mại. Đầu Tưởng Thần trong nháy mắt nằm lên gối, cậu hiện giờ có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của ba ba đang bao phủ lấy toàn thân cậu. Hai tay của Tưởng Chính Bắc chống hai bên đầu Tưởng Thần, hô hấp của hắn mang theo sự nguy hiểm thuộc về đàn ông trưởng thành chậm rãi đến gần cậu. Tưởng Thần bất giác rụt cổ lùi người lại.

Rõ ràng vừa rồi là cậu chủ động nhưng hiện giờ lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Tưởng Chính Bắc khẽ cười một chút. Đầu ngón tay hắn cong lại bất đắc dĩ gõ lên đầu cậu một cái. Tưởng Thần theo bản năng mà nhắm chặt hai mắt.

“Ba ba?”

Tưởng Thần mở to hai mắt, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm phía trên. Từ cổ áo đến thắt lưng hắn lộ ra thân thể cường trán. Tưởng Chính Bắc nhìn Tưởng Thần có chút miệng khô lưỡi nóng. “Con sợ sao?”

Tưởng Thần lắc đầu, “Con không sợ.”

Một tay của Tưởng Chính Bắc ôm lấy thắt lưng của Tưởng Thần. Một tay khác của hắn cởi bỏ từng nút thắt trên chiếc áo ngủ của cậu. Ngực của Tưởng Thần phập phồng, vạt áo cũng theo hô hấp của cậu tản ra hai bên. Làn da trắng nõn cùng hai điểm phấn nộn trong nháy mắt lộ ra bên ngoài không khí.

Tưởng Thần thẹn thùng muốn lấy tay che lại nhưng Tưởng Chính Bắc ngay lập tức ngăn cản cậu. Hắn cúi người chậm rãi tới gần, Tưởng Thần thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương đang bắt đầu hỗn loạn bốc lên hơi nóng.

“Ba bắt đầu nhấm nháp con đây.” Âm cuối khoái trá của hắn bao phủ lấy tiếng hô nghẹn ngào của Tưởng Thần. Đầu lưỡi linh hoạt của Tưởng Chính Bắc không ngừng đánh vòng xung quanh điểm đỏ trước ngực cậu. Sự kích thích này làm cho thân thể của Tưởng Thần cong lại. Tư thế như vậy càng làm cho Tưởng Chính Bắc tiến công dễ dàng, “Không ngờ tiểu Thần lại gấp gáp như vậy.”

“Con.. không… ” Vì sao ba ba còn nói nhiều như vậy trong lúc này chứ, thật là xấu hổ muốn chết…

“Con đúng là đứa trẻ không thành thật.”

Dù nói như thế, nhưng Tưởng Chính Bắc rất khoan dung cho hành động nghĩ một đằng nói một nẻo của con mình. Hắn lần nữa ngậm lấy viên hồng châu ở trước mắt, dùng răng nhẹ nhàng lôi kéo, làm cho Tưởng Thần thể nghiệm những cảm giác chưa bao giờ trải qua.

Thân thể giống như hoàn toàn không còn thuộc về mình.

Những động tác nhỏ này đều là của ba ba mang đến cho cậu. Ngón tay của ba ba, đầu lưỡi của ba ba. Chỉ cần ba ba nhẹ nhàng động một chút cũng có thể đánh gảy thần kinh yếu ớt của cậu.

“Ba ba…”

Tưởng Thần nắm lấy tay của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Chính Bắc bị động tác bất ngờ này của cậu làm cho mềm lòng. Hắn cúi người hôn lên môi cậu, “Tiểu Thần, bảo bối của ba ba.”

“Ưhm.. ba ba…”

Thân thể hai người càng dán chặt nhau, chờ đến khi Tưởng Thần kịp phản ứng thì chiếc quần trên người cậu không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ. Thân thể xích loã của cậu và ba ba gắt gao dán cùng một chỗ.

Tưởng Chính Bắc đem hai lọn tóc của Tưởng Thần vuốt ra sau tai. Hắn chậm rãi tách hai chân cậu vòng ngang hông mình, “Lạnh không?”

Tưởng Thần lắc đầu.

“Sao con lại nhắm mắt?” Tưởng Chính Bắc lại nổi lên ý xấu, “Tiểu Thần nhìn ba đi.”

“Ưhm…” Hồng châu trước ngực mình lại bị ba ba cắn nhẹ một cái, Tưởng Thần cong người áp lực kêu một tiếng. “… Ba ba, đau…”

“Cái này không phải gọi là đau.” Tưởng Chính Bắc tiến đến bên tai Tưởng Thần thì thầm, “Nơi này là điểm mẫn cảm của tiểu Thần, chỉ cần ba cắn nhẹ một chút cũng có thể làm cho con bắn ra.”

“Đừng như vậy mà ba ba… đừng đụng vào nơi đó…”

Khoé môi của Tưởng Chính Bắc khẽ nhếch lên, “Được rồi, ba không đụng vào, vậy tiểu Thần nói cho ba biết ba phải chạm vào nơi nào đi?”

Tưởng Thần lắc đầu, “Con.. không biết…”

“Để ba đoán xem, là nơi này sao?” Tưởng Chính Bắc nói xong liền cầm lấy vật nhỏ đã ngóc đầu lên của con mình. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tính khí của Tưởng Thần. Nhưng vật nhỏ phấn nộn này rất đáng yêu, làm cho Tưởng Chính Bắc nhịn không được mà muốn thưởng thức một chút.

Nơi mẫn cảm nhất bị người kia nắm trong tay, Tưởng Thần liền cong thắt lưng. Cậu không biết mình nên đẩy ra hay là nên làm gì khác. Cuối cùng cậu chỉ đành bất động rút người vào lòng hắn.

“Nơi này của tiểu Thần có cảm giác, muốn ba giúp vật nhỏ của con bắn ra không?”

“Ưhm…”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày ôm lấy cậu bé dưới thân. Hắn để cậu ngồi lên giường đưa lưng về phía ***g ngực hắn. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc hành động chuyển tư thế này, tay của Tưởng Chính Bắc vẫn nắm lấy vật nhỏ đáng thương của cậu. Trong quá trình di chuyển, Tưởng Thần cảm thụ vật nhỏ của mình được ngón tay của ba ba má-xa qua lại. Hai chân cậu bất giác vô lực, thậm chí một chút sức lực cũng không có.

Nhìn gương mặt ửng hồng của người trong lòng, ngay cả lỗ tai của cậu cũng đã đỏ như máu. Tưởng Chính Bắc khẽ hôn lên môi Tưởng Thần, ngón tay hắn bắt đầu hoạt động, nhìn cậu chậm rãi phun ra chất lỏng trong suốt. Tưởng Chính Bắc vừa lòng mỉm cười, “Bắn ra rồi.”

Mặc dù đây là lời trần thuật sự thật, nhưng nó vẫn mang theo hương vị tình sắc kích thích thân thể của Tưởng Thần không ngừng run lên. Mà vật nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện đời của cậu được Tưởng Chính Bắc chăm sóc hai ba lần liền tước vũ khí đầu hàng.

Nhìn dịch thể màu trắng trên tay mình, tâm tình của Tưởng Chính Bắc vô cùng khoái trá.

Sau khi phóng thích xong ý thức của Tưởng Thần cũng dần thanh tỉnh lại. Nhìn chất lỏng trên tay Tưởng Chính Bắc, khuôn mặt của Tưởng Thần liền đỏ bừng, cậu bối rối luống cuống nói, “.. ba ba phải làm sao đây?…”

“Đừng hoảng hốt, con lấy khăn giấy lại đây.”

Tưởng Thần nhanh chóng bò đến đầu giường lấy hộp khăn giấy. Tưởng Chính Bắc nhìn cái mông căng tròn bạch ngọc của cậu đang vẹn vẹo ở trước mặt. Vật ở giữa hai chân hắn liền không chịu nổi kích thích mà vô thức run lên. Đúng lúc Tưởng Thần đang lau tay cho hắn nhìn thấy.. Nơi đó của ba ba thì ra là như vậy…

Trước kia cậu bị ba ba buộc hỏi nơi đó của ba ba có lớn hay không. Tưởng Thần thuỷ chung vẫn vô cùng thẹn thùng khi nhìn thấy nơi đó của Tưởng Chính Bắc. Hơn nữa nhìn tính khí của hắn cương đến độ thấy cả mạch máu, làm cho cậu cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng mà.. nếu cứ như vậy ba ba nhất định sẽ rất khó chịu…

Trong mối quan hệ giữa cậu và ba ba, cậu hiển nhiên cảm thấy mình là bên yếu thế. Cậu nguyện ý đem bản thân mình trao cho ba ba. Tuy nghe nói rất đau nhưng điều đó cũng không sao cả.

Tưởng Chính Bắc đem tờ khăn giấy ném vào trong giỏ rác. Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương muốn nói lại thôi của Tưởng Thần, “Ba ba.. con…”

“Sao?” Tuy đoán được Tưởng Thần muốn nói cái gì nhưng Tưởng Chính Bắc không muốn giải vây cho cậu. Hắn giả vờ như không hiểu hỏi, “Con sao vậy?”

“Kế tiếp.. muốn.. làm thế nào…” Tưởng Thần nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi vươn tay nắm chặt lấy đại gia hoả của Tưởng Chính Bắc, “Ba ba, như thế này phải không?”

Huyệt thái dương của Tưởng Chính Bắc vang lên thình thịch. Hắn thật muốn tách hai chân của Tưởng Thân ra, sau đó đem tính khí một chút lại một chút tiến sâu vào bên trong hậu huyệt của cậu. Nhưng hiện giờ vẫn chưa đến lúc, hắn muốn chờ cậu thành niên. Vì suy nghĩ đó nên Tưởng Chính Bắc không có cách nào đột phá vòng tuyến cuối cùng trong lòng mình. Mặc dù hắn vào năm mười lăm tuổi đã làm chuyện đó. Nhưng đây là trước khi hắn trọng sinh, Tưởng Chính Bắc khi đó chỉ là kẻ ích kỷ ngạo mạn, không đem bất kỳ kẻ nào đặt ở trong lòng.

Nhưng Tưởng Thần lại hoàn toàn khác biệt. Đây là đứa con bảo bối mà hắn chăm sóc nhiều năm. Hắn không muốn vì nóng lòng nhất thời mà làm chuyện như vậy. Chỉ cần đợi thêm một chút nữa, đứa bé này rất nhanh sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.

Thở ra một hơi, Tưởng Chính Bắc cầm lấy tay của Tưởng Thần, chậm rãi dạy cậu cao thấp vuốt ve. Ngón tay thon dài luôn cầm bút vẽ của cậu trúc trắc bắt chước theo hắn.

“Tiểu Thần nhanh một chút.”

Tưởng Chính Bắc chống hai tay ở phía sau làm cho Tưởng Thần dễ dàng hoạt động. Bàn tay không có có bất luận kinh nghiệm nào thế nhưng lại khiến cho Tưởng Chính Bắc cảm nhận được khoái cảm chưa từng có từ trước tới nay. Tưởng Thần là của hắn, thật sự là bảo bối của hắn.

Đến cuối cùng ngón tay của Tưởng Thần có chút run lên, cậu không biết vì sao lực kéo dài của Tưởng Chính Bắc lại mạnh như vậy. Nhưng nhìn hai mắt híp lại cùng vẻ mặt hưởng thụ của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần bất giác mỉm cười.

Gầm nhẹ một tiếng, Tưởng Chính Bắc bắn ra trong tay Tưởng Thần. Hắn cầm lấy khăn giấy lau tay cho cậu. Sau đó từ phía sau ôm lấy thắt lưng Tưởng Thần, gặm cắn lên cổ cậu.

“Ba ba…”

“Đừng lộn xộn.”

Cảm thấy xương sống mình đụng phải vật nào đó có điềm báo muốn cứng lên. Tưởng Thần liền ngồi yên không dám lộn xộn.

Tưởng Chính Bắc đem người cậu lật lại, hắn ôm cậu vào trong lòng. Mút lên xương quai xanh của cậu tạo thành một dấu hôn hồng sắc. Tưởng Thần sợ nhột kéo cổ hắn, “Ba ba, nhột ah’.”

Tưởng Chính Bắc nhéo mông cậu, “Đã nói con đừng lộn xộn, tiểu ngốc nghếch.”

Tưởng Thần trợn tròn hai mắt nhìn hắn, “Con giúp ba ba làm.”

“Lần sau không đơn giản dùng tay như vậy đâu.”

Mặt của Tưởng Thần đỏ lên, cậu đem đầu mình chôn vào trong ***g ngực của Tưởng Chính Bắc, “Ba ba làm gì con cũng được.”

Khoé miệng Tưởng Chính Bắc không thể khống chế mà cong lên. Hắn kéo cậu ôm vào trong lòng, “Ba ba thật sự rất muốn làm chuyện xấu với con nhưng ba muốn chờ con thành niên.”

“Vì sao phải chờ đến thành niên?”

“Ba muốn con có thêm thời gian để suy xét về mối quan hệ của chúng ta. Con về sau không phải chỉ đối mặt với mỗi tình yêu, mà còn có xã hội, áp lực của dư luận. Nếu đến lúc đó con vẫn kiên quyết ở cùng với ba, thì ba nhất định sẽ không bao giờ để cho con đi. Bởi vì đến khi đó con không còn có lý do nào để cự tuyệt ba.”

Trong lòng của Tưởng Thần có chút cảm động. Đến thời điểm này Tưởng Chính Bắc vẫn để lại đường lui cho cậu. Hắn lo cậu sẽ sợ hãi, lo cậu sẽ hối hận.

Tưởng Thần ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc hỏi, “Ba ba sẽ cùng còn đối mặt có phải không?”

“Đương nhiên.”

“Ba ba, con về sau cũng sẽ dũng cảm như ba ba.”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu.

Những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật lần đầu tiên cậu thổi tắt cũng là do ba ba thắp lên. Điều ước trong đêm sinh nhật đó của cậu là hy vọng những ngày tốt đẹp như thế này vẫn luôn tiếp diễn. Cậu muốn vĩnh viễn ở cùng với ba ba. Một năm, hai năm… Ý nghĩ này vẫn luôn không ngừng lên men trong đầu cậu. Hy vọng xa vời đột nhiên có thể chuyển biến trong gang tấc. Cậu hiện giờ mới phát hiện mình có một sự độc chiếm mạnh mẽ như thế nào với ba ba.

Tưởng Thần cũng hy vọng có một ngày cậu có thể đứng ngang hàng ở bên cạnh người này. Bảo vệ hắn, chăm sóc hắn, cho hắn tất cả mọi thứ của mình.

Đầy là bản năng sâu bên trong thân thể của cậu, và cậu cũng nguyện ý theo đuổi nó.

Giữa tháng tư, Tưởng Thần nhận được một tấm thiệp mời của Lâm Tĩnh từ nước Pháp gửi đến. Trên bìa mặt xung quanh được tô điểm những bông hoa màu đỏ cùng văn bản lệ phí. Điều này làm cho người không hiểu tiếng Pháp như Tưởng Thần buồn rầu nửa ngày. Cuối cùng Tưởng Chính Bắc vươn tay cầm lấy tấm thiệp xem xét. “Mẹ con hai tháng sau sẽ kết hôn, bà ấy mời chúng ta đến Paris tham dự hôn lễ.”

“Paris?!” Tưởng Thần giật mình, “Nhưng mà nghỉ hè con phải học bù.”

“Ba sẽ giúp con xin phép, hơn nữa ba nghe nói tháng sáu này sẽ có một buổi triển lãm quốc tế được tổ chức ở Paris. Đợi khi chúng ta tham dự xong rồi sẽ trở về.”

Tưởng Thần vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn ba ba.”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Ba trước kia đã dạy con thế nào? Phải làm sao để cảm ơn ba?”

Tưởng Thần bay nhanh đến hôn lên môi Tưởng Chính Bắc. Người nọ cũng đã sớm chuẩn bị trước đem cậu kéo vào lòng. Răng môi hai người gắn bó với nhau. Hô hấp của Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc đoạt lấy. Bầu không khí lãng mạn bao quanh thế giới của hai người.

Thời tiết đã dần dần ấm lên, thân thể của giáo sư Dương cũng rõ ràng chuyển biến tốt. Hơn nữa trong khoảng thời gian không gián đoạn việc điều trị, nên sức khoẻ của ông sau mùa đông đã tốt hơn trước kia không ít. Giáo sư Dương nghe Tưởng Thần muốn đến Paris, ông liền vuốt râu mình nói, “Việc này thầy cũng đang định nói với con. Trận đấu này thầy đã thay con báo danh, con chuẩn bị đi.”

“Thầy nói như vậy là sao ạ..”

“Con còn hai tháng để chuẩn bị. Lần trước bởi vì tay phải của con bị thương nên mới không tham gia được trận đấu đó. Cơ hội lần này càng hiếm có hơn cả lần trước. Con yên tâm đi, những người tham gia thi đấu cũng không lớn hơn con bao nhiêu nên đừng khẩn trương. Hơn nữa lấy trình độ hiện giờ của con đã có thể tiến quân đến quốc tế tham gia các trận đấu, chuyện này không thành vấn đề.”

“Nhưng thầy ah’…” Cũng quá đột ngột đi… mình phải làm sao để chuẩn bị đây…

“Thể lệ trận đấu và thủ tục ở trong này, con nhìn sơ qua một chút đi.”

Nhìn sơ qua một chút.. thầy ah’, thầy cũng quá tuỳ ý đi…

“Một người hoạ sĩ giỏi sẽ không sợ người khác trưng bày tác phẩm của mình. Nếu một tác phẩm mà ngay cả mình cũng không công nhận, nhưng lại muốn người khác tán thưởng thì lại càng buồn cười hơn. Con rất có thiên phú, nhưng lại có khuyết điểm là thiếu tự tin. Nghệ thuật cần một tình yêu nồng cháy và sự biểu đạt táo bạo. Con muốn lớn tiếng nói cho mọi người biết cái con yêu thích nhất hay là muốn đè nén chôn giấu nó dưới đáy lòng? Những điều đó con có thể diễn đạt thông qua nghệ thuật.”

“Thầy…”

“Được rồi, con trở về suy nghĩ một chút đi.”

____________________________

mọi người hỏi sao không có H trọn vẹn? Là bởi vì *gãi gãi* tác giả không thích quan hệ dưới tuổi vị thành niên, pã nói thế =))~~

p/s: 8/3 vui vẻ mọi người <3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương