Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
-
Chương 110: Nợ
Không phải là tưởng! Mà là sóng Vô Tận hải thật sự đã ngừng đập. Mặt đại dương lại bình an như mặt hồ.
Trong màn sương mờ mịt có hình bóng của một người chèo thuyền độc mộc ngang qua.
Thuyền không cập bến mà chỉ ngừng lại đôi chút rồi cũng rời đi theo màn sương, tiếp tục hành trình của mình.
Người chèo thuyền bôn ba mệt nhọc, cũng bởi vì lòng cao ngạo của một nữ nhân muốn có cả Vô Tận hải làm sính lễ.
…
Bên trong mật thất đầy sách của Dị Cơ, A Nhất mở mắt!
Viên ngọc trên chiếc bàn đá tròn lúc này đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.
Hai lão nhân vẫn đứng trước mặt hắn. Bọn họ trao đổi với nhau bằng cổ ngữ nên hắn không hiểu được họ đang nói về cái gì.
Mặt nạ gỗ vội vàng kêu lên:
- Âm Ảnh tông!
Nghe tiếng kêu của hắn, hai người kia dừng đối thoại quay sang, mặt nạ dạ xoa trấn an hắn:
- Sư tôn của ngươi không sao! Bọn người ác cũng đã bị đuổi đi rồi.
Tảng đá lớn trong lòng A Nhất cuối cũng được bỏ xuống, lòng dạ ấm áp vui mừng, A Nhất lại lia lịa dập đầu với hai lão nhân tốt bụng.
- Đa tạ các tiền bối! Đa tạ các tiền bối!
Nhìn thấy chiếc mặt nạ của Nhân Hoàng liên tục bị đập đến trên nền đất, bà lão đeo mặt nạ cười nhíu mày phất tay khiến A Nhất bật ngửa.
Vị A Tu La vương nghiêm giọng nói:
- Còn lạy nữa ta chặt chân ngươi!
A Nhất vội vàng gật đầu.
- Đại ân đại đức của các tiền bối, vãn bối không biết làm sao mới có thể đền đáp?
Lão Dạ Xoa vội vàng đỡ A Nhất đứng dậy, bàn tay nhăn nheo phủi phủi y phục trắng xóa không nhiễm hạt bụi của hắn.
- Nào! Nào! Người một nhà đừng nói chuyện ơn nghĩa.
Bà lão cười lạnh một tiếng. Chiếc mặt nạ cười phúc hậu cũng khó che được sự khinh bỉ nồng đậm.
Khi A Nhất đã ngồi xuống ghế thì lão Dạ Xoa mới thở dài, lên tiếng:
- Vì phá luật mà đến nhân giới nên bây giờ niệm lực của lão phu đã bị tiêu hao rất lớn.
Nói rồi lão còn đưa tay lên che miệng ho liên hồi rồi giấu bàn tay kia sau lưng. Động tác của lão vụng về vô cùng, dường như sợ A Nhất không thể thấy được vết máu trên tay áo của mình vậy.
Mặt nạ cười cũng mặt dày thêm vào:
- Chiếc trâm ngưng thần vừa rồi vốn là của hồi môn của ta.
A Nhất nhìn búi tóc lớn đầy trang sức của bà lão lão, cảm thấy dẫu thiếu một cây trâm cài thì đầu tóc của bà bà vẫn còn rất lộng lẫy. Cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi chứ hắn chẳng dám để lời ra khỏi miệng.
Ngay cả mẫu thân hắn cũng có cất giữ mấy món đồ hồi môn quý giá, lâu lâu lại đem ra ngắm nghía có vẻ rất quý trọng.
Nghĩ đến giá trị của bảo vật đó, thanh niên cứng người, tay nắm chặt lấy vạt áo. Trước giờ hắn chẳng có tiền tài gì cả, chỉ được cái thân thể bền bỉ.
Hai người già im lặng để áy náy và lo lắng ngấm sâu vào tâm tư của tên hậu bối.
Một hồi lâu sau, cảm thấy thịt đã thấm đẫm gia vị, mềm mại ngon miệng, lão Dạ Xoa mới lên tiếng:
- Ngươi xem! Điển tích ở nơi đây càng lúc lại càng nhiều. Cái gia đình nhỏ này thì…
Lão thở dài mệt mỏi rồi nói tiếp:
- Người thì già yếu, người thì công sự đầy người, kẻ thì lại lười biếng, kẻ thì không thèm quan tâm. Nếu như tiểu tử ngươi có thể giúp chúng ta phân loại, sắp xếp sách vở một chút thì thật tốt biết bao!
Nghe vậy, đôi mắt A Nhất sáng rực lên, nhưng sau đó hắn lại buồn bã nói:
- Vãn bối không biết chữ.
Không phải hắn ái ngại vì bản thân không biết chữ mà là vì hắn nghĩ hai lão nhân tốt bụng đã cố giao một việc thật dễ dàng cho hắn để hắn trả nợ, vậy mà hắn vẫn không thể thực hiện được.
Lão Dạ Xoa cười nói:
- Không sao, không sao! Không biết thì có thể học.
A Nhất không chần chờ nói:
- Vãn bối nhất định sẽ cố gắng.
Mặt nạ Dạ Xoa hài lòng gật đầu.
Trong một tích tắc, A Nhất cảm thấy nụ cười dữ tợn trên chiếc mặt nạ Da Xoa ấy vậy mà lại hiền từ và đáng kính biết bao nhiêu.
Mật thất tuy khá cao và rộng, sách chất đầy bốn bức tường thế nhưng nếu chỉ là phân loại sắp xếp, hắn nghĩ cũng không tốn thời gian quá lâu.
A Nhất tự hứa với lòng dẫu nhiệm vụ này hai lão nhân tạo ra để hắn không cảm thấy áy náy thì hắn vẫn sẽ cố gắng làm thật tốt.
A Nhất vô tình đã quên mất lời dặn của sư tôn:
- Đeo mặt nạ mãi thì nó sẽ trở thành gương mặt thật.
…
Ngọa Long thành, bên trong tổng bộ Nhất Vấn Lâu, không lâu sau cuộc chiến của Âm Ảnh tông.
Tổng quản Đường Thế bước vào phòng của lâu chủ. Nhìn bốn ngọn đèn dầu lấp lóe, Đường Thế sửng sốt đến khó thở, ánh mắt đượm buồn trong chốc lát rồi cũng trở lại như thường.
Lão bỏ qua nghi thức vấn an, cúi người trước cái giường lớn rồi bẩm báo:
- Cuộc chiến ở Âm Ảnh tông đã kết thúc, Thiên Âm chi hồn quá mức mạnh mẽ, không ai có thể đoạt được nó cả.
Từ phía sau chiếc rèm hoa, giọng nói bán nam bán nữ quen thuộc vang lên:
- Bên phía Thiên Nguyên tông thì sao?
- Biểu hiện của Thiên Nguyên tông rất kỳ lạ. Thứ bọn họ muốn không phải là Thiên Âm Chi Hồn, mà là một chiếc mặt nạ… Tuy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng thế nhưng bọn họ cũng thất bại.
Từ phía sau rèm hoa chỉ có yên lặng.
Đường Thế lấy ra một miếng ngọc giản rồi dùng hai tay dâng lên.
Sau khi miếng ngọc giản rời tay lão rồi bay vào trong rèm thì tổng quản Đường Thế cũng lùi ra ngoài, bước chân không chút chần chừ, tự nhủ hôm nay sẽ là lần cuối cùng lão đến đây.
Bốn ngọn đèn dầu bùng cháy rồi tắt lịm, bởi tin tức về cuộc chiến ở bên trong ngọc giản.
Trong màn sương mờ mịt có hình bóng của một người chèo thuyền độc mộc ngang qua.
Thuyền không cập bến mà chỉ ngừng lại đôi chút rồi cũng rời đi theo màn sương, tiếp tục hành trình của mình.
Người chèo thuyền bôn ba mệt nhọc, cũng bởi vì lòng cao ngạo của một nữ nhân muốn có cả Vô Tận hải làm sính lễ.
…
Bên trong mật thất đầy sách của Dị Cơ, A Nhất mở mắt!
Viên ngọc trên chiếc bàn đá tròn lúc này đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.
Hai lão nhân vẫn đứng trước mặt hắn. Bọn họ trao đổi với nhau bằng cổ ngữ nên hắn không hiểu được họ đang nói về cái gì.
Mặt nạ gỗ vội vàng kêu lên:
- Âm Ảnh tông!
Nghe tiếng kêu của hắn, hai người kia dừng đối thoại quay sang, mặt nạ dạ xoa trấn an hắn:
- Sư tôn của ngươi không sao! Bọn người ác cũng đã bị đuổi đi rồi.
Tảng đá lớn trong lòng A Nhất cuối cũng được bỏ xuống, lòng dạ ấm áp vui mừng, A Nhất lại lia lịa dập đầu với hai lão nhân tốt bụng.
- Đa tạ các tiền bối! Đa tạ các tiền bối!
Nhìn thấy chiếc mặt nạ của Nhân Hoàng liên tục bị đập đến trên nền đất, bà lão đeo mặt nạ cười nhíu mày phất tay khiến A Nhất bật ngửa.
Vị A Tu La vương nghiêm giọng nói:
- Còn lạy nữa ta chặt chân ngươi!
A Nhất vội vàng gật đầu.
- Đại ân đại đức của các tiền bối, vãn bối không biết làm sao mới có thể đền đáp?
Lão Dạ Xoa vội vàng đỡ A Nhất đứng dậy, bàn tay nhăn nheo phủi phủi y phục trắng xóa không nhiễm hạt bụi của hắn.
- Nào! Nào! Người một nhà đừng nói chuyện ơn nghĩa.
Bà lão cười lạnh một tiếng. Chiếc mặt nạ cười phúc hậu cũng khó che được sự khinh bỉ nồng đậm.
Khi A Nhất đã ngồi xuống ghế thì lão Dạ Xoa mới thở dài, lên tiếng:
- Vì phá luật mà đến nhân giới nên bây giờ niệm lực của lão phu đã bị tiêu hao rất lớn.
Nói rồi lão còn đưa tay lên che miệng ho liên hồi rồi giấu bàn tay kia sau lưng. Động tác của lão vụng về vô cùng, dường như sợ A Nhất không thể thấy được vết máu trên tay áo của mình vậy.
Mặt nạ cười cũng mặt dày thêm vào:
- Chiếc trâm ngưng thần vừa rồi vốn là của hồi môn của ta.
A Nhất nhìn búi tóc lớn đầy trang sức của bà lão lão, cảm thấy dẫu thiếu một cây trâm cài thì đầu tóc của bà bà vẫn còn rất lộng lẫy. Cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi chứ hắn chẳng dám để lời ra khỏi miệng.
Ngay cả mẫu thân hắn cũng có cất giữ mấy món đồ hồi môn quý giá, lâu lâu lại đem ra ngắm nghía có vẻ rất quý trọng.
Nghĩ đến giá trị của bảo vật đó, thanh niên cứng người, tay nắm chặt lấy vạt áo. Trước giờ hắn chẳng có tiền tài gì cả, chỉ được cái thân thể bền bỉ.
Hai người già im lặng để áy náy và lo lắng ngấm sâu vào tâm tư của tên hậu bối.
Một hồi lâu sau, cảm thấy thịt đã thấm đẫm gia vị, mềm mại ngon miệng, lão Dạ Xoa mới lên tiếng:
- Ngươi xem! Điển tích ở nơi đây càng lúc lại càng nhiều. Cái gia đình nhỏ này thì…
Lão thở dài mệt mỏi rồi nói tiếp:
- Người thì già yếu, người thì công sự đầy người, kẻ thì lại lười biếng, kẻ thì không thèm quan tâm. Nếu như tiểu tử ngươi có thể giúp chúng ta phân loại, sắp xếp sách vở một chút thì thật tốt biết bao!
Nghe vậy, đôi mắt A Nhất sáng rực lên, nhưng sau đó hắn lại buồn bã nói:
- Vãn bối không biết chữ.
Không phải hắn ái ngại vì bản thân không biết chữ mà là vì hắn nghĩ hai lão nhân tốt bụng đã cố giao một việc thật dễ dàng cho hắn để hắn trả nợ, vậy mà hắn vẫn không thể thực hiện được.
Lão Dạ Xoa cười nói:
- Không sao, không sao! Không biết thì có thể học.
A Nhất không chần chờ nói:
- Vãn bối nhất định sẽ cố gắng.
Mặt nạ Dạ Xoa hài lòng gật đầu.
Trong một tích tắc, A Nhất cảm thấy nụ cười dữ tợn trên chiếc mặt nạ Da Xoa ấy vậy mà lại hiền từ và đáng kính biết bao nhiêu.
Mật thất tuy khá cao và rộng, sách chất đầy bốn bức tường thế nhưng nếu chỉ là phân loại sắp xếp, hắn nghĩ cũng không tốn thời gian quá lâu.
A Nhất tự hứa với lòng dẫu nhiệm vụ này hai lão nhân tạo ra để hắn không cảm thấy áy náy thì hắn vẫn sẽ cố gắng làm thật tốt.
A Nhất vô tình đã quên mất lời dặn của sư tôn:
- Đeo mặt nạ mãi thì nó sẽ trở thành gương mặt thật.
…
Ngọa Long thành, bên trong tổng bộ Nhất Vấn Lâu, không lâu sau cuộc chiến của Âm Ảnh tông.
Tổng quản Đường Thế bước vào phòng của lâu chủ. Nhìn bốn ngọn đèn dầu lấp lóe, Đường Thế sửng sốt đến khó thở, ánh mắt đượm buồn trong chốc lát rồi cũng trở lại như thường.
Lão bỏ qua nghi thức vấn an, cúi người trước cái giường lớn rồi bẩm báo:
- Cuộc chiến ở Âm Ảnh tông đã kết thúc, Thiên Âm chi hồn quá mức mạnh mẽ, không ai có thể đoạt được nó cả.
Từ phía sau chiếc rèm hoa, giọng nói bán nam bán nữ quen thuộc vang lên:
- Bên phía Thiên Nguyên tông thì sao?
- Biểu hiện của Thiên Nguyên tông rất kỳ lạ. Thứ bọn họ muốn không phải là Thiên Âm Chi Hồn, mà là một chiếc mặt nạ… Tuy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng thế nhưng bọn họ cũng thất bại.
Từ phía sau rèm hoa chỉ có yên lặng.
Đường Thế lấy ra một miếng ngọc giản rồi dùng hai tay dâng lên.
Sau khi miếng ngọc giản rời tay lão rồi bay vào trong rèm thì tổng quản Đường Thế cũng lùi ra ngoài, bước chân không chút chần chừ, tự nhủ hôm nay sẽ là lần cuối cùng lão đến đây.
Bốn ngọn đèn dầu bùng cháy rồi tắt lịm, bởi tin tức về cuộc chiến ở bên trong ngọc giản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook