Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
-
Chương 109: Thái Bình
Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, kình lực lan ra đốt cháy đất đai màu mỡ thành cát khô. Cây lá bên trong Âm Ảnh tông cũng tự bắt lửa mà cháy. Thi thể của các vị đường chủ đang ở rất gần phạm vi hỏa thiêu, cũng bị đốt thành tro cốt rồi tiêu tán vào hư vô.
Khói bụi còn mịt mờ thì tam lão của Thiên Nguyên tông cũng đã thi triển thủ đoạn của họ.
Sau khi đốt xong phù lục, bọn họ lấy ngón tay dính tro, vẽ hai vòng tròn lên trên mắt.
Hư ảnh của một dãy núi hiện ra. Dãy núi dài liên miên, hình dáng như một con rồng uốn lượn trong tầng mây. Đây chính là Táng Thiên lĩnh ở Trung Huyền Minh Châu, là lãnh địa của Thiên Nguyên tông.
Ba lão nhân bước ra một bước, thân thể của bọn họ chợt hóa nhỏ, trở nên mờ ảo như hư ảnh của Táng Thiên Lĩnh kia.
Tông chủ Tần Minh cũng bước đi theo ba vị lão tổ.
Một nữ nhân trang nhã mặc hồng bào sánh vai đi bên cạnh Tần Minh tựa như đã ở đó từ rất lâu.
Nữ nhân đoan trang nói:
- Kinh Hồng môn sau này sẽ có hậu tạ.
Phía sau hai người có một chiếc chiến xa hình dạng dữ tợn tựa đầu lâu của yêu thú cũng lăn bánh theo.
Giữa cát bụi mịt mờ, từng ngọn lửa xanh lam và kiếm khí vàng óng đan xen, lấp lóe theo nhịp điệu của tiếng nổ sát phạt. Thiên Nguyên tông, môn chủ Kinh Hồng, Lãnh Vân Khanh cùng nguyên soái Hầu Diễn cũng an toàn rời đi.
Khi khung cảnh tĩnh lặng lại, thì chỉ còn mặt nạ gỗ đứng ở đó. Thân thể được bọc bởi một ngọn lửa màu xanh lam đang bốc cháy nhè nhẹ. Một cánh tay đã bị đứt đoạn, cái miệng lớn ở trước người chán nản khép lại vì chưa ăn xong thì đồ ăn đã bị đốt sạch.
Chiếc đuôi xương của Dạ Xoa A Nhất lúc này đang vươn ra rất dài, uốn lượn dạo một vòng quanh Âm Ảnh tông. Trên cái đuôi xương xẩu và gai góc đó có treo hai cái xác. Một cái xác bị nó xuyên qua tim, các xác ở phía khác thì bị nó xâu thủng một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái ở ngay trên huyệt thái dương, mũi nhọn của đuôi nhô ra ở phía sau gáy của cái xác.
Bởi không ngờ được uy lực của Thái Bình kiếm trong tay Nhân Tộc lại có thể mạnh mẽ đến vậy, lão Dạ Xoa bị chiêu thức đồng quy vu tận của Linh Diệp chém rớt một cánh tay.
Lão càng không ngờ rằng hỏa diễm tinh thần của một tên khôi lỗi sư đến từ nhân loại lại có thể đốt phá niệm lực của lão.
Mặt nạ gỗ nhìn về phía ngoài Diệu Âm cốc, nơi người của Thiên Nguyên tông đứng lúc trước.
Lão thở dài, có chút tiếc hận nhưng càng nhiều là mừng thầm. Nếu Thiên Nguyên tam lão và Kinh Hồng tiên tử còn ở lại và cũng dốc sức tấn công thì không biết là niệm lực của lão có chống cự được hay không.
Dạ xoa bực bội nghiến răng:
- Nếu không phải vì tên tiểu tử này phá hoại hai căn thì ta đâu phải chật vật như vậy.
Lão đổ hết mọi tội lỗi cho thế giới tinh thần “khuyết tật” của A Nhất, vì sự khuyết tật đó mà lão chỉ có thể sử dụng được một bộ phận niệm lực, không thể hoàn toàn bộc phát ra sức mạnh để đè ép đám người kia xuống.
Chiếc đuôi rút lại đưa hai cái xác đến cho cái bụng đói. Nó không hề kén chọn da thịt của lão nhân vừa dai vừa khô, nhanh chóng há miệng mà nhai ngấu nghiến.
Sau khi ăn no nê, mặt nạ gỗ đi về phía quan tài của Tịch Diệt, nhẹ giọng nói:
- Cổ Thiên Ân! Ngươi đã vất vả rồi! Cố gắng tu hành cho tinh tấn, ngày sau đại đạo mở lối sẽ không thiếu phần của ngươi.
Một sợi niệm lực trắng bạc của lão rơi xuống, đem theo một chữ cuối cùng của Tán Linh Quyết nhập vào mi tâm của Tịch Diệt.
Thân thể của Tịch Diệt phiêu phù trên không trung rồi chợt biến mất.
Có lẽ đạo tổ đã được đưa đến Chiến Trường Quỷ Thần, bởi phần cuối của Tán Linh quyết chỉ có thể tu luyện được ở nơi đó mà thôi.
Dạ Xoa leo vào cỗ quan tài, chậm chạp nằm xuống sau đó chờ đợi trong yên lặng.
Thế nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy cảnh tượng trang bức như mong đợi diễn ra, lão lên tiếng nhắc nhở:
- Thái Bình à Thái Bình! Không có Thiên Đế ở đây, ngươi nghĩ ngươi có thể chống đối với lão phu hay sao?
Hung ý thấm đẫm trong tiếng cười và lời nói:
- Món nợ lúc nãy lão phu còn chưa tính với ngươi đi!
Dường như là đang sợ hãi, món đạo khí cao hơn trăm trượng run lên bần bật, lập tức thu nhỏ lại thành một đoản kiếm.
Chuôi kiếm dài một gang tay được khắc thành một con rồng hai đầu. Đầu nhỏ ngậm viên ngọc đỏ như son, đầu lớn há miệng phun ra lưỡi kiếm dài hai gang tay.
Món đạo khí ngoan ngoãn chiếm một chỗ trong quan tài. Khí tức chí cương chí dương không ngừng đối chọi với Cửu U Thất Sát Nha.
Thân thể của quỷ dữ biến hóa trở lại thành một thanh niên cường tráng. Từng thớ cơ trên người tràn đầy lực lượng như muốn nứt toác ra khỏi lớp da săn chắc.
Nắp gỗ đóng kín cỗ quan tài chứa thanh niên và đầy các món đồ vật linh tinh.
Pháp tắc của Diệu Âm cốc vuốt ve lên lớp sơn đen mượt, tô lên sắc màu của hư vô, dịu nhẹ và mơ màng, tựa âm thanh của gió. Sóng Vô Tận Hải tưởng chừng như cũng ngừng đập để đứa trẻ không nhà được an giấc.
Khói bụi còn mịt mờ thì tam lão của Thiên Nguyên tông cũng đã thi triển thủ đoạn của họ.
Sau khi đốt xong phù lục, bọn họ lấy ngón tay dính tro, vẽ hai vòng tròn lên trên mắt.
Hư ảnh của một dãy núi hiện ra. Dãy núi dài liên miên, hình dáng như một con rồng uốn lượn trong tầng mây. Đây chính là Táng Thiên lĩnh ở Trung Huyền Minh Châu, là lãnh địa của Thiên Nguyên tông.
Ba lão nhân bước ra một bước, thân thể của bọn họ chợt hóa nhỏ, trở nên mờ ảo như hư ảnh của Táng Thiên Lĩnh kia.
Tông chủ Tần Minh cũng bước đi theo ba vị lão tổ.
Một nữ nhân trang nhã mặc hồng bào sánh vai đi bên cạnh Tần Minh tựa như đã ở đó từ rất lâu.
Nữ nhân đoan trang nói:
- Kinh Hồng môn sau này sẽ có hậu tạ.
Phía sau hai người có một chiếc chiến xa hình dạng dữ tợn tựa đầu lâu của yêu thú cũng lăn bánh theo.
Giữa cát bụi mịt mờ, từng ngọn lửa xanh lam và kiếm khí vàng óng đan xen, lấp lóe theo nhịp điệu của tiếng nổ sát phạt. Thiên Nguyên tông, môn chủ Kinh Hồng, Lãnh Vân Khanh cùng nguyên soái Hầu Diễn cũng an toàn rời đi.
Khi khung cảnh tĩnh lặng lại, thì chỉ còn mặt nạ gỗ đứng ở đó. Thân thể được bọc bởi một ngọn lửa màu xanh lam đang bốc cháy nhè nhẹ. Một cánh tay đã bị đứt đoạn, cái miệng lớn ở trước người chán nản khép lại vì chưa ăn xong thì đồ ăn đã bị đốt sạch.
Chiếc đuôi xương của Dạ Xoa A Nhất lúc này đang vươn ra rất dài, uốn lượn dạo một vòng quanh Âm Ảnh tông. Trên cái đuôi xương xẩu và gai góc đó có treo hai cái xác. Một cái xác bị nó xuyên qua tim, các xác ở phía khác thì bị nó xâu thủng một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái ở ngay trên huyệt thái dương, mũi nhọn của đuôi nhô ra ở phía sau gáy của cái xác.
Bởi không ngờ được uy lực của Thái Bình kiếm trong tay Nhân Tộc lại có thể mạnh mẽ đến vậy, lão Dạ Xoa bị chiêu thức đồng quy vu tận của Linh Diệp chém rớt một cánh tay.
Lão càng không ngờ rằng hỏa diễm tinh thần của một tên khôi lỗi sư đến từ nhân loại lại có thể đốt phá niệm lực của lão.
Mặt nạ gỗ nhìn về phía ngoài Diệu Âm cốc, nơi người của Thiên Nguyên tông đứng lúc trước.
Lão thở dài, có chút tiếc hận nhưng càng nhiều là mừng thầm. Nếu Thiên Nguyên tam lão và Kinh Hồng tiên tử còn ở lại và cũng dốc sức tấn công thì không biết là niệm lực của lão có chống cự được hay không.
Dạ xoa bực bội nghiến răng:
- Nếu không phải vì tên tiểu tử này phá hoại hai căn thì ta đâu phải chật vật như vậy.
Lão đổ hết mọi tội lỗi cho thế giới tinh thần “khuyết tật” của A Nhất, vì sự khuyết tật đó mà lão chỉ có thể sử dụng được một bộ phận niệm lực, không thể hoàn toàn bộc phát ra sức mạnh để đè ép đám người kia xuống.
Chiếc đuôi rút lại đưa hai cái xác đến cho cái bụng đói. Nó không hề kén chọn da thịt của lão nhân vừa dai vừa khô, nhanh chóng há miệng mà nhai ngấu nghiến.
Sau khi ăn no nê, mặt nạ gỗ đi về phía quan tài của Tịch Diệt, nhẹ giọng nói:
- Cổ Thiên Ân! Ngươi đã vất vả rồi! Cố gắng tu hành cho tinh tấn, ngày sau đại đạo mở lối sẽ không thiếu phần của ngươi.
Một sợi niệm lực trắng bạc của lão rơi xuống, đem theo một chữ cuối cùng của Tán Linh Quyết nhập vào mi tâm của Tịch Diệt.
Thân thể của Tịch Diệt phiêu phù trên không trung rồi chợt biến mất.
Có lẽ đạo tổ đã được đưa đến Chiến Trường Quỷ Thần, bởi phần cuối của Tán Linh quyết chỉ có thể tu luyện được ở nơi đó mà thôi.
Dạ Xoa leo vào cỗ quan tài, chậm chạp nằm xuống sau đó chờ đợi trong yên lặng.
Thế nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy cảnh tượng trang bức như mong đợi diễn ra, lão lên tiếng nhắc nhở:
- Thái Bình à Thái Bình! Không có Thiên Đế ở đây, ngươi nghĩ ngươi có thể chống đối với lão phu hay sao?
Hung ý thấm đẫm trong tiếng cười và lời nói:
- Món nợ lúc nãy lão phu còn chưa tính với ngươi đi!
Dường như là đang sợ hãi, món đạo khí cao hơn trăm trượng run lên bần bật, lập tức thu nhỏ lại thành một đoản kiếm.
Chuôi kiếm dài một gang tay được khắc thành một con rồng hai đầu. Đầu nhỏ ngậm viên ngọc đỏ như son, đầu lớn há miệng phun ra lưỡi kiếm dài hai gang tay.
Món đạo khí ngoan ngoãn chiếm một chỗ trong quan tài. Khí tức chí cương chí dương không ngừng đối chọi với Cửu U Thất Sát Nha.
Thân thể của quỷ dữ biến hóa trở lại thành một thanh niên cường tráng. Từng thớ cơ trên người tràn đầy lực lượng như muốn nứt toác ra khỏi lớp da săn chắc.
Nắp gỗ đóng kín cỗ quan tài chứa thanh niên và đầy các món đồ vật linh tinh.
Pháp tắc của Diệu Âm cốc vuốt ve lên lớp sơn đen mượt, tô lên sắc màu của hư vô, dịu nhẹ và mơ màng, tựa âm thanh của gió. Sóng Vô Tận Hải tưởng chừng như cũng ngừng đập để đứa trẻ không nhà được an giấc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook