Hình Hôn – Hôn Nhân Giả
-
Chương 7-1
Sau chuyện này, Đoạn Châu hầu như mỗi ngày buổi tối đều đi quán bar đợi Diệp Tân —— nếu như ngày đó Diệp Tân có diễn xuất. Sau đó vẫn luôn đợi đến khi công việc Diệp Tân kết thúc, đưa cậu về nhà.
Diệp Tân lúc mới bắt đầu cũng không đồng ý Đoạn Châu làm như thế, một là bởi vì mình công tác kết thúc thời gian rất muộn, cậu sợ ảnh hưởng công việc Đoạn Châu ngày mai, hai là cảm giác mình như vậy thật giống như biến thành nữ nhân cần được chăm nom, bảo vệ, cảm thấy có chút không dễ chịu.
Bất quá Đoạn Châu lại nói: Ngược lại tôi trước đây cũng như vậy thường xuyên đi chơi đến tối muộn mới về nhà, sợ cái gì, hơn nữa cậu ăn mặc như bây giờ, không phải là… Nữ sao? Tôi bây giờ không phải là bạn trai cậu sao? Một người bạn trai tốt thế nào lại yên tâm mà đem bạn gái xinh đẹp vứt trong một bọn đàn ông còn mình ở nhà xem ti vi đây?
Diệp Tân: …
Cuối cùng Diệp Tân miễn cưỡng đồng ý, bất quá biểu thị đừng cứ luôn chờ ở sân khấu, cảm thấy mệt thì đi phòng nghỉ công nhân tạm thời ở phía sau mà nghỉ ngơi, cậu sẽ cùng chủ quán nói rõ.
Đoạn Châu nhu nhu đầu Diệp Tân, nói: Cậu là sợ tôi ở đó miết có ngày bị người dụ dỗ chứ gì?
Diệp Tân: …
Có lẽ là Diệp Tân ngày đó nói có tác dụng, có lẽ là thấy Diệp Tân thật sự có bạn trai đã không còn thích mình, hay là do nguyên nhân Đoạn Châu sau đó trong âm thầm có đi tìm tên ca sĩ một lần, nói chung là sau đó hắn ta rốt cuộc không đi tìm Diệp Tân nữa.
Mà nhóm trưởng cùng tay trống, khi biết Diệp Tân có bạn trai là một tên cao phú suất, dồn dập biểu thị Diệp Tân làm bạn không có cốt khí, làm bảo mật tốt đến như vậy, nói ngày nào đó phải bắt cậu mời khách chuộc tội mới được, sau đó liền cảm thán một chút, Diệp Tân cuối cùng gả ra ngoài, không biết nhóm người theo đuổi cậu biết sau khi biết có thể tan nát cõi lòng sau đó mượn rượu giải sầu, quán bar kinh doanh cứ như vậy lên đời hay không…
Diệp Tân không nói, ngôn ngữ bằng tay bảo các người suy nghĩ nhiều quá.
Đến nỗi còn bắt Đoạn Châu mời khách ăn cơm… Diệp Tân biểu thị, chính mình có cơ hội sẽ nói với hắn, bất quá đến cùng có nói hay không —— đương nhiên là không nói.
Lâm Phi ngầm lén lút hỏi Diệp Tân: Cậu thật cùng hắn thành đôi?
Diệp Tân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nói: Còn không phải là bởi vì cậu.
Lâm Phi ngượng ngùng, nói: Tôi đây không phải là… Muốn giúp cậu giải thoát sao… Cho nên hắn thật đối với cậu có hứng thú a?
Diệp Tân thở dài, ngôn ngữ bằng tay nói: Cậu lại còn coi là thật a? Hắn kỳ thực chính là làm bộ mà thôi.
Lâm Phi nói: Làm bộ? Làm bộ có thể hơn một tháng gió mặc gió, mưa mặc mưa đến coi cậu làm việc, sau đó đưa cậu về nhà? Này làm bộ cũng quá chuyên nghiệp đi?
Diệp Tân nói: Chứ cậu cho rằng có thể là cái gì?
Lâm Phi nói: Tôi cảm thấy được, tên kia khả năng thật sự đối với cậu có chút ý tứ, muốn theo đuổi cậu —— ôi chao, hắn có từng ám chỉ nói qua cái gì chưa?
Ám chỉ… Diệp Tân đột nhiên nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy Đoạn Châu đưa ra giả thiết —— nếu có một người biết giới tính của cậu theo đuổi cậu, cậu đáp ứng không?
Diệp Tân lắc đầu một cái —— kỳ thực chỉ là giả thiết đơn thuần mà thôi đi, không cần tự mình đa tình.
Lâm Phi ngạc nhiên nói: Không có?! Hắn truy người động tác rõ ràng như vậy, cậu lại không có được ám chỉ?
Diệp Tân rõ ràng phủ nhận đến cùng —— chính là không có!
Lâm Phi bĩu môi, nói: Đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Các cậu a, cứ như vậy ám muội đến chết đi.
Diệp Tân cười cười, không tỏ rõ ý kiến, không nghĩ nhiều nhưng trong lòng mơ hồ vẫn cảm thấy, Đoạn Châu thật giống làm hơi quá —— quan hệ bạn bè.
Diệp Tân nghĩ, nếu không tìm Đoạn Châu nói một chút, tên ca sĩ kia cũng không còn quan hệ gì, hắn không còn cần mỗi ngày buổi tối chạy tới quán bar mình công tác đợi đến tối muộn như vậy sau đó lại cùng nhau về nhà.
Bất quá còn không đợi Diệp Tân chấm dứt đề tài, Đoạn Châu liền đem đề tài mở ra —— nói một cách chính xác, Đoạn Châu thật giống cũng có chuyện muốn cùng Diệp Tân nói.
Đoạn Châu nói: Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng cậu trải qua.
Diệp Tân có chút không bắt được trọng điểm, nhìn Đoạn Châu chờ hắn tiếp tục nói.
Đoạn Châu tiếp tục nói: Trước đây, cơ bản đều là cùng đám bạn rượu kia ở trong quán rượu trải qua, hoặc là bọn họ có lúc tâm huyết dâng trào giúp ta làm party sau đó mời vài người bạn đến cùng nhau chúc mừng, bất quá lần này, tôi nghĩ bình lặng trải qua sinh nhật, chỉ có hai ta.
Hơn nữa hi vọng sau này sinh nhật, cũng đều là hai chúng ta cùng nhau trải qua —— Đoạn Châu ở trong lòng bổ sung như thế.
Diệp Tân không biết nên làm biểu thị gì.
Đoạn Châu nói: Cho nên ngày ấy… Cậu có thể xin nghỉ theo tôi không? Tôi không cần quà sinh nhật, cậu theo tôi cùng tổ chức sinh nhật là tốt rồi.
Diệp Tân vẫn cứ trầm mặc.
Đoạn Châu thoạt nhìn thật giống có chút tổn thương, nói: Nếu như cậu không muốn, cũng không sao.
Diệp Tân cuối cùng làm ngôn ngữ bằng tay nói: Ngày đó tôi không có diễn xuất.
Đoạn Châu như con cún mới được cho khúc xương, vui vẻ nói: Cậu đồng ý? Còn có, cậu biết sinh nhật tôi là ngày nào à?
Diệp Tân dừng một chút, hơi chút bất đắc dĩ nở nụ cười, gật gật đầu —— lúc nào liền nhớ kỹ đây?
Vậy được, Đoạn Châu nói, ngày đó tôi sẽ về sớm một chút, cậu ở nhà chờ tôi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm tây.
Cơm tây a…
Diệp Tân nói: Tôi không biết…
Đoạn Châu nói: Không sao, tôi đặt lô ghế riêng, thời điểm đó cậu coi như dùng đũa ăn cơm đều không có người nhìn thấy.
Diệp Tân: …
Đoạn Châu như thế nói xen vào, Diệp Tân đã quên đi chuyện mình muốn nói rồi, quá chú tâm vùi đầu vào ngày sinh nhật của Đoạn Châu, từ xưa đến nay chưa từng ăn cơm kiểu Tây bao giờ, liền nảy sinh cảm giác căng thẳng. Mãi đến tận ngày hôm sau, Đoạn Châu lại đến xem cậu làm việc,cậu mới nhớ tới.
Thế là tại Đoạn Châu đưa cậu về đến nhà, Diệp Tân đem lời muốn nói đã đánh tốt trước ở trên xe đưa cho Đoạn Châu xem.
Đoạn Châu xem xong, chỉ nở nụ cười, sau đó nói một chữ: Không.
Tiếp tục liền trở về phòng, lưu lại một bóng lưng muốn ăn đòn.
Diệp Tân chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng của mình.
Sau đó liền ở trong hoặc mong đợi hoặc căng thẳng, sinh nhật Đoạn Châu cuối cùng đến.
Diệp Tân lúc mới bắt đầu cũng không đồng ý Đoạn Châu làm như thế, một là bởi vì mình công tác kết thúc thời gian rất muộn, cậu sợ ảnh hưởng công việc Đoạn Châu ngày mai, hai là cảm giác mình như vậy thật giống như biến thành nữ nhân cần được chăm nom, bảo vệ, cảm thấy có chút không dễ chịu.
Bất quá Đoạn Châu lại nói: Ngược lại tôi trước đây cũng như vậy thường xuyên đi chơi đến tối muộn mới về nhà, sợ cái gì, hơn nữa cậu ăn mặc như bây giờ, không phải là… Nữ sao? Tôi bây giờ không phải là bạn trai cậu sao? Một người bạn trai tốt thế nào lại yên tâm mà đem bạn gái xinh đẹp vứt trong một bọn đàn ông còn mình ở nhà xem ti vi đây?
Diệp Tân: …
Cuối cùng Diệp Tân miễn cưỡng đồng ý, bất quá biểu thị đừng cứ luôn chờ ở sân khấu, cảm thấy mệt thì đi phòng nghỉ công nhân tạm thời ở phía sau mà nghỉ ngơi, cậu sẽ cùng chủ quán nói rõ.
Đoạn Châu nhu nhu đầu Diệp Tân, nói: Cậu là sợ tôi ở đó miết có ngày bị người dụ dỗ chứ gì?
Diệp Tân: …
Có lẽ là Diệp Tân ngày đó nói có tác dụng, có lẽ là thấy Diệp Tân thật sự có bạn trai đã không còn thích mình, hay là do nguyên nhân Đoạn Châu sau đó trong âm thầm có đi tìm tên ca sĩ một lần, nói chung là sau đó hắn ta rốt cuộc không đi tìm Diệp Tân nữa.
Mà nhóm trưởng cùng tay trống, khi biết Diệp Tân có bạn trai là một tên cao phú suất, dồn dập biểu thị Diệp Tân làm bạn không có cốt khí, làm bảo mật tốt đến như vậy, nói ngày nào đó phải bắt cậu mời khách chuộc tội mới được, sau đó liền cảm thán một chút, Diệp Tân cuối cùng gả ra ngoài, không biết nhóm người theo đuổi cậu biết sau khi biết có thể tan nát cõi lòng sau đó mượn rượu giải sầu, quán bar kinh doanh cứ như vậy lên đời hay không…
Diệp Tân không nói, ngôn ngữ bằng tay bảo các người suy nghĩ nhiều quá.
Đến nỗi còn bắt Đoạn Châu mời khách ăn cơm… Diệp Tân biểu thị, chính mình có cơ hội sẽ nói với hắn, bất quá đến cùng có nói hay không —— đương nhiên là không nói.
Lâm Phi ngầm lén lút hỏi Diệp Tân: Cậu thật cùng hắn thành đôi?
Diệp Tân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nói: Còn không phải là bởi vì cậu.
Lâm Phi ngượng ngùng, nói: Tôi đây không phải là… Muốn giúp cậu giải thoát sao… Cho nên hắn thật đối với cậu có hứng thú a?
Diệp Tân thở dài, ngôn ngữ bằng tay nói: Cậu lại còn coi là thật a? Hắn kỳ thực chính là làm bộ mà thôi.
Lâm Phi nói: Làm bộ? Làm bộ có thể hơn một tháng gió mặc gió, mưa mặc mưa đến coi cậu làm việc, sau đó đưa cậu về nhà? Này làm bộ cũng quá chuyên nghiệp đi?
Diệp Tân nói: Chứ cậu cho rằng có thể là cái gì?
Lâm Phi nói: Tôi cảm thấy được, tên kia khả năng thật sự đối với cậu có chút ý tứ, muốn theo đuổi cậu —— ôi chao, hắn có từng ám chỉ nói qua cái gì chưa?
Ám chỉ… Diệp Tân đột nhiên nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy Đoạn Châu đưa ra giả thiết —— nếu có một người biết giới tính của cậu theo đuổi cậu, cậu đáp ứng không?
Diệp Tân lắc đầu một cái —— kỳ thực chỉ là giả thiết đơn thuần mà thôi đi, không cần tự mình đa tình.
Lâm Phi ngạc nhiên nói: Không có?! Hắn truy người động tác rõ ràng như vậy, cậu lại không có được ám chỉ?
Diệp Tân rõ ràng phủ nhận đến cùng —— chính là không có!
Lâm Phi bĩu môi, nói: Đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Các cậu a, cứ như vậy ám muội đến chết đi.
Diệp Tân cười cười, không tỏ rõ ý kiến, không nghĩ nhiều nhưng trong lòng mơ hồ vẫn cảm thấy, Đoạn Châu thật giống làm hơi quá —— quan hệ bạn bè.
Diệp Tân nghĩ, nếu không tìm Đoạn Châu nói một chút, tên ca sĩ kia cũng không còn quan hệ gì, hắn không còn cần mỗi ngày buổi tối chạy tới quán bar mình công tác đợi đến tối muộn như vậy sau đó lại cùng nhau về nhà.
Bất quá còn không đợi Diệp Tân chấm dứt đề tài, Đoạn Châu liền đem đề tài mở ra —— nói một cách chính xác, Đoạn Châu thật giống cũng có chuyện muốn cùng Diệp Tân nói.
Đoạn Châu nói: Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng cậu trải qua.
Diệp Tân có chút không bắt được trọng điểm, nhìn Đoạn Châu chờ hắn tiếp tục nói.
Đoạn Châu tiếp tục nói: Trước đây, cơ bản đều là cùng đám bạn rượu kia ở trong quán rượu trải qua, hoặc là bọn họ có lúc tâm huyết dâng trào giúp ta làm party sau đó mời vài người bạn đến cùng nhau chúc mừng, bất quá lần này, tôi nghĩ bình lặng trải qua sinh nhật, chỉ có hai ta.
Hơn nữa hi vọng sau này sinh nhật, cũng đều là hai chúng ta cùng nhau trải qua —— Đoạn Châu ở trong lòng bổ sung như thế.
Diệp Tân không biết nên làm biểu thị gì.
Đoạn Châu nói: Cho nên ngày ấy… Cậu có thể xin nghỉ theo tôi không? Tôi không cần quà sinh nhật, cậu theo tôi cùng tổ chức sinh nhật là tốt rồi.
Diệp Tân vẫn cứ trầm mặc.
Đoạn Châu thoạt nhìn thật giống có chút tổn thương, nói: Nếu như cậu không muốn, cũng không sao.
Diệp Tân cuối cùng làm ngôn ngữ bằng tay nói: Ngày đó tôi không có diễn xuất.
Đoạn Châu như con cún mới được cho khúc xương, vui vẻ nói: Cậu đồng ý? Còn có, cậu biết sinh nhật tôi là ngày nào à?
Diệp Tân dừng một chút, hơi chút bất đắc dĩ nở nụ cười, gật gật đầu —— lúc nào liền nhớ kỹ đây?
Vậy được, Đoạn Châu nói, ngày đó tôi sẽ về sớm một chút, cậu ở nhà chờ tôi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm tây.
Cơm tây a…
Diệp Tân nói: Tôi không biết…
Đoạn Châu nói: Không sao, tôi đặt lô ghế riêng, thời điểm đó cậu coi như dùng đũa ăn cơm đều không có người nhìn thấy.
Diệp Tân: …
Đoạn Châu như thế nói xen vào, Diệp Tân đã quên đi chuyện mình muốn nói rồi, quá chú tâm vùi đầu vào ngày sinh nhật của Đoạn Châu, từ xưa đến nay chưa từng ăn cơm kiểu Tây bao giờ, liền nảy sinh cảm giác căng thẳng. Mãi đến tận ngày hôm sau, Đoạn Châu lại đến xem cậu làm việc,cậu mới nhớ tới.
Thế là tại Đoạn Châu đưa cậu về đến nhà, Diệp Tân đem lời muốn nói đã đánh tốt trước ở trên xe đưa cho Đoạn Châu xem.
Đoạn Châu xem xong, chỉ nở nụ cười, sau đó nói một chữ: Không.
Tiếp tục liền trở về phòng, lưu lại một bóng lưng muốn ăn đòn.
Diệp Tân chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng của mình.
Sau đó liền ở trong hoặc mong đợi hoặc căng thẳng, sinh nhật Đoạn Châu cuối cùng đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook