Hình Hôn – Hôn Nhân Giả
-
Chương 5-2
Thế là mấy ngày cuối năm đó, Diệp Tân vẫn trạch ở nhà.
Mãi đến tận Đoạn Châu nói với cậu, muốn mang cậu đi thăm cha mẹ hắn ăn Tết.
Tuy rằng Đoạn Châu nói không cần sợ, nên là dạng gì thì là dạng đó là được, mà căng thẳng thì không phải người khác nói một chút là có thể không lo lắng.
Đây chính là lần đầu Diệp Tân sau một thời gian dài như vậy đối mặt cha mẹ Đoạn Châu.
Trước khi kết hôn bọn họ ngược lại là có từng gặp mặt, mà đều là tại nhà hàng hay quán cà phê các loại; sau kết hôn, Đoạn Châu cùng trong nhà thăm hỏi tựa hồ cũng không quá nhiều, hai bên gặp nhau căn bản không có nhiều, Diệp Tân đã lâu rồi chưa thấy bọn họ; năm ngoái lúc sau Tết, bởi vì cha mẹ Đoạn Châu xuất ngoại đi du lịch, cho nên sau đó Tết nguyên tiêu liền cùng ăn một bữa cơm, cũng không có thân mật tiếp xúc. Mà hiện tại, lập tức đột nhiên muốn đi ở lại hai ba ngày…
Yên tâm đi, không có chuyện gì. Đoạn Châu an ủi cậu.
Thế nhưng Diệp Tân trong lòng vô cùng không chắc chắn —— dù sao mình là nam, nếu như bị phát hiện…
Ba mẹ tôi cũng sẽ không trong lúc cậu tắm vọt vào phòng tắm, nếu không thì thời điểm cậu tắm, tôi ở bên ngoài canh chừng. Đoạn Châu nói.
Diệp Tân: …
Lẽ nào cậu là sợ lúc chúng ta ngủ chung, bị tôi thú tính bộc phát… Hả? Đoạn Châu liền không đứng đắn nói.
Diệp Tân: …
Bất quá bất luận Diệp Tân thấp thỏm thế nào, cuối cùng cũng phải đi.
Diệp Tân vốn là nghĩ tới giả bộ bệnh không đi, bất quá giả bộ bệnh, vì tưởng thật, Đoạn Châu đại khái liền muốn lưu lại chăm sóc cậu, nếu như vậy, bọn họ không thể một nhà đoàn viên qua năm, hơn nữa coi như lăn lộn qua năm nay, còn có sang năm —— nếu như quan hệ giữa bọn họ còn tiếp tục nữa.
Cuối cùng Diệp Tân quyết định, chết thì chết đi, ngược lại bết bát nhất cũng chính là…”ly hôn” thôi.
Cứ như vậy, Diệp Tân một bộ dáng muốn anh dũng hy sinh.
Đoạn Châu nhìn mà nở nụ cười, nói, lại không phải đi đánh trận, cần phải như vậy sao?
Diệp Tân liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.
Cứ như vậy, đêm 30, Đoạn Châu mang theo Diệp Tân trở về nhà cha mẹ.
Cha mẹ Đoạn Châu đối với Diệp Tân không có hảo cảm lắm, tuy rằng cảm thấy Diệp Tân lớn lên ngoan ngoãn lại nghe lời, người tốt vô cùng, nhưng vẫn là hơi có chút để ý Diệp Tân không thể nói chuyện. Bất quá bởi vì Đoạn Châu trước đây ăn chơi quá đáng, hơn nữa đều là chơi con trai, cho nên hiện tại nếu Đoạn Châu có thể tìm cô gái yên ổn, bọn họ cũng không bắt buộc gì nhiều. Bọn họ cũng có chú ý tới, Đoạn Châu xác thực so với trước đây, thành thục thận trọng nhiều hơn —— mặc dù là có ra ngoài chơi, mà không có như trước đây điên loạn như vậy, đoạn thời gian gần đây càng là không đi ra ngoài.
Cho nên khi Đoạn Châu mang theo Diệp Tân về nhà, cảm nhận được bầu không khí vẫn tính là tương đối thân mật. Với lại, ăn Tết cũng là nên không khí vui mừng, hân hoan.
Cha mẹ Đoạn Châu trong nhà có mời bảo mẫu, bữa tiệc đêm giao thừa tự nhiên cũng không cần bọn họ bận tâm, cho nên trước khi ăn cơm bọn họ vẫn ở trong phòng khách tán gẫu. Diệp Tân thoạt nhìn có chút câu nệ —— cái gì cũng không làm cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, quả thật có chút bất an.
Bất quá Đoạn Châu luôn luôn tạo bầu không khí sinh động, thỉnh thoảng để Diệp Tân tham dự một chút đề tài, làm cho cậu chỉ tay hoặc là lay động đầu một chút, cho nên bầu không khí coi như vui vẻ.
Sau đó liền đến ăn bữa tiệc đêm giao thừa. Như cũ là vừa ăn vừa xem liên hoan dạ hội mừng năm mới, vừa tán gẫu. Trò chuyện một chút, mẹ Đoạn Châu liền đem đề tài kéo tới chuyện con cái. Cũng chưa nói cái gì, chính là chỉ vào trong ti vi một đám đứa nhỏ nói cái gì tương lai cháu mình nếu thông minh đáng yêu như vậy thì thật có phúc khí, sau đó còn nói nhà ai năm nay ôm cháu trai, than than thở thở đặc biệt làm người cảm thương. Sau đó lại chuyển đề tài đi chỗ khác, bất quá này ngược lại ám chỉ —— cha mẹ Đoạn Châu, hi vọng nhìn bọn họ có con.
Diệp Tân đã hiểu, tâm tình không biết thế nào liền lập tức kém đi. Có chút buồn, cậu cảm thấy được. Vừa ứng phó cha mẹ Đoạn Châu, vừa không yên lòng nghĩ, nếu như mình đúng là nữ nhân, có phải là là có thể sinh con cho Đoạn Châu. Sau đó cậu bị ý nghĩ này sợ hết hồn —— tại sao lại sản sinh loại ý nghĩ muốn sinh con cho hắn này? Nghĩ lại, lại cảm thấy buồn cười —— nếu mình đúng là nữ, căn cứ tính hướng Đoạn Châu, hắn cũng sẽ không cùng mình sinh con đi.
Diệp Tân suy nghĩ một buổi tối chuyện sinh đứa nhỏ, mãi đến tận lúc tắm xong nằm trên giường ngủ, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này —— có chút hổ thẹn, nếu lúc trước không phải là mình lừa Đoạn Châu, cùng Đoạn Châu giả kết hôn, mà chính là một nữ nhân, e rằng bọn họ cũng đã thụ tinh nhân tạo, có con rồi đi?
Đoạn Châu nhìn ra Diệp Tân không đúng, suy nghĩ một chút, cũng liền nghĩ đến tối hôm nay, cha mẹ ám chỉ.
Đoạn Châu thở dài, đối Diệp Tân nói, cậu đang nhớ chuyện mẹ tôi nói muốn ôm cháu trai?
Diệp Tân sững sờ, sau đó gật gật đầu.
Đoạn Châu nói, đừng lo lắng, ngược lại, thế nào lại lo lắng, cậu cũng không sinh được đâu.
Nói xong liếc bụng Diệp Tân một cái.
Diệp Tân: …
Đoạn Châu còn nói, được rồi, không nói giỡn —— sớm đoán được bọn họ hối thúc, thực sự không được chúng ta liền lén lút đi nhận nuôi một đứa đi, hoặc là rõ ràng nói tôi có bệnh, sinh không được.
Diệp Tân: …
Đoạn Châu xoay người nhìn Diệp Tân, đưa tay ra vỗ vỗ lưng Diệp Tân, nói: Đừng có đoán mò, hơn nữa coi như tôi và nữ nhân khác giả kết hôn đi nữa, tôi cũng sẽ không thật sự muốn có con. Thật sự đem con sinh ra, hai người cũng là không có gì để nói, vẫn là bảo trì quan hệ giao dịch đơn giản là tốt nhất.
Diệp Tân cắn môi một cái, gật gật đầu.
Quan hệ giao dịch a.
Sau đó cậu nghe thấy Đoạn Châu nở nụ cười, nói: Xem đi, cậu liền suy nghĩ lung tung, tôi cũng không phải cùng cậu bảo trì quan hệ giao dịch đơn giản.
Lời nói này có chút ám muội, Diệp Tân ngước mắt nhìn Đoạn Châu, chỉ thấy Đoạn Châu cũng nhìn cậu.
Hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy đối phương.
Diệp Tân nghe thấy Đoạn Châu nói: Diệp Tân.
Sau đó hắn cảm giác được có cái gì mềm mại đặt lên đôi môi của mình.
Nhẹ nhàng mút vào, vuốt ve, dụ dỗ mở ra bờ môi, sau đó chậm rãi đi vào…
Hết thảy đều là mềm nhẹ, chầm chậm như vậy, như là sợ làm người kinh động, lại khiến người cảm thấy nghẹt thở một chút, hô hấp dần dần trở nên rối loạn.
Sau đó cảm giác được có vật nặng đè lên người mình, lại có cái gì ấm áp mềm mại dọc theo cổ mình một đường hướng xuống phía dưới, còn có vật gì đó chui vào y phục của mình không bị ngăn cản mà ngao du khắp nơi, chạm vào nơi nào, nơi đó liền run rẩy…
Trong giây lát vai tê rần, Diệp Tân đột nhiên nhớ lại đêm kia bị Đoạn Châu dùng sức mạnh cưỡng ép, ký ức phủ đầy bụi giống như là thuỷ triều tràn lan, Diệp Tân lúc đầu vốn đã mê loạn, hai mắt bỗng trợn to, sau đó liền đẩy ra Đoạn Châu đang áp ở trên người mình.
Song phương đều tỉnh táo lại.
Hô hấp đều có chút hỗn loạn.
Diệp Tân cúi đầu không có nhìn Đoạn Châu, chậm rãi lui lại, sau đó đại khái là cảm thấy lúng túng, sửa lại quần áo, liền nằm xuống quay lưng lại che chăn lên ngủ. Bất quá cũng chỉ là giả bộ ngủ mà thôi.
Hồi lâu, Diệp Tân nghe thấy Đoạn Châu thật giống thở dài một hơi, sau đó cảm giác được hắn giống như nhích lại gần, một cái tay còn choàng qua bờ vai của mình. Diệp Tân toàn thân cứng đờ.
Sau đó Diệp Tân nghe thấy Đoạn Châu nói: Thật xin lỗi, tôi…
Tựa hồ không biết phải nói sao, Đoạn Châu trầm mặc một hồi, sau đó mình cũng nằm xuống tắt đèn ngủ.
Chỉ là đêm đó, không ai ngủ được.
Mãi đến tận Đoạn Châu nói với cậu, muốn mang cậu đi thăm cha mẹ hắn ăn Tết.
Tuy rằng Đoạn Châu nói không cần sợ, nên là dạng gì thì là dạng đó là được, mà căng thẳng thì không phải người khác nói một chút là có thể không lo lắng.
Đây chính là lần đầu Diệp Tân sau một thời gian dài như vậy đối mặt cha mẹ Đoạn Châu.
Trước khi kết hôn bọn họ ngược lại là có từng gặp mặt, mà đều là tại nhà hàng hay quán cà phê các loại; sau kết hôn, Đoạn Châu cùng trong nhà thăm hỏi tựa hồ cũng không quá nhiều, hai bên gặp nhau căn bản không có nhiều, Diệp Tân đã lâu rồi chưa thấy bọn họ; năm ngoái lúc sau Tết, bởi vì cha mẹ Đoạn Châu xuất ngoại đi du lịch, cho nên sau đó Tết nguyên tiêu liền cùng ăn một bữa cơm, cũng không có thân mật tiếp xúc. Mà hiện tại, lập tức đột nhiên muốn đi ở lại hai ba ngày…
Yên tâm đi, không có chuyện gì. Đoạn Châu an ủi cậu.
Thế nhưng Diệp Tân trong lòng vô cùng không chắc chắn —— dù sao mình là nam, nếu như bị phát hiện…
Ba mẹ tôi cũng sẽ không trong lúc cậu tắm vọt vào phòng tắm, nếu không thì thời điểm cậu tắm, tôi ở bên ngoài canh chừng. Đoạn Châu nói.
Diệp Tân: …
Lẽ nào cậu là sợ lúc chúng ta ngủ chung, bị tôi thú tính bộc phát… Hả? Đoạn Châu liền không đứng đắn nói.
Diệp Tân: …
Bất quá bất luận Diệp Tân thấp thỏm thế nào, cuối cùng cũng phải đi.
Diệp Tân vốn là nghĩ tới giả bộ bệnh không đi, bất quá giả bộ bệnh, vì tưởng thật, Đoạn Châu đại khái liền muốn lưu lại chăm sóc cậu, nếu như vậy, bọn họ không thể một nhà đoàn viên qua năm, hơn nữa coi như lăn lộn qua năm nay, còn có sang năm —— nếu như quan hệ giữa bọn họ còn tiếp tục nữa.
Cuối cùng Diệp Tân quyết định, chết thì chết đi, ngược lại bết bát nhất cũng chính là…”ly hôn” thôi.
Cứ như vậy, Diệp Tân một bộ dáng muốn anh dũng hy sinh.
Đoạn Châu nhìn mà nở nụ cười, nói, lại không phải đi đánh trận, cần phải như vậy sao?
Diệp Tân liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.
Cứ như vậy, đêm 30, Đoạn Châu mang theo Diệp Tân trở về nhà cha mẹ.
Cha mẹ Đoạn Châu đối với Diệp Tân không có hảo cảm lắm, tuy rằng cảm thấy Diệp Tân lớn lên ngoan ngoãn lại nghe lời, người tốt vô cùng, nhưng vẫn là hơi có chút để ý Diệp Tân không thể nói chuyện. Bất quá bởi vì Đoạn Châu trước đây ăn chơi quá đáng, hơn nữa đều là chơi con trai, cho nên hiện tại nếu Đoạn Châu có thể tìm cô gái yên ổn, bọn họ cũng không bắt buộc gì nhiều. Bọn họ cũng có chú ý tới, Đoạn Châu xác thực so với trước đây, thành thục thận trọng nhiều hơn —— mặc dù là có ra ngoài chơi, mà không có như trước đây điên loạn như vậy, đoạn thời gian gần đây càng là không đi ra ngoài.
Cho nên khi Đoạn Châu mang theo Diệp Tân về nhà, cảm nhận được bầu không khí vẫn tính là tương đối thân mật. Với lại, ăn Tết cũng là nên không khí vui mừng, hân hoan.
Cha mẹ Đoạn Châu trong nhà có mời bảo mẫu, bữa tiệc đêm giao thừa tự nhiên cũng không cần bọn họ bận tâm, cho nên trước khi ăn cơm bọn họ vẫn ở trong phòng khách tán gẫu. Diệp Tân thoạt nhìn có chút câu nệ —— cái gì cũng không làm cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, quả thật có chút bất an.
Bất quá Đoạn Châu luôn luôn tạo bầu không khí sinh động, thỉnh thoảng để Diệp Tân tham dự một chút đề tài, làm cho cậu chỉ tay hoặc là lay động đầu một chút, cho nên bầu không khí coi như vui vẻ.
Sau đó liền đến ăn bữa tiệc đêm giao thừa. Như cũ là vừa ăn vừa xem liên hoan dạ hội mừng năm mới, vừa tán gẫu. Trò chuyện một chút, mẹ Đoạn Châu liền đem đề tài kéo tới chuyện con cái. Cũng chưa nói cái gì, chính là chỉ vào trong ti vi một đám đứa nhỏ nói cái gì tương lai cháu mình nếu thông minh đáng yêu như vậy thì thật có phúc khí, sau đó còn nói nhà ai năm nay ôm cháu trai, than than thở thở đặc biệt làm người cảm thương. Sau đó lại chuyển đề tài đi chỗ khác, bất quá này ngược lại ám chỉ —— cha mẹ Đoạn Châu, hi vọng nhìn bọn họ có con.
Diệp Tân đã hiểu, tâm tình không biết thế nào liền lập tức kém đi. Có chút buồn, cậu cảm thấy được. Vừa ứng phó cha mẹ Đoạn Châu, vừa không yên lòng nghĩ, nếu như mình đúng là nữ nhân, có phải là là có thể sinh con cho Đoạn Châu. Sau đó cậu bị ý nghĩ này sợ hết hồn —— tại sao lại sản sinh loại ý nghĩ muốn sinh con cho hắn này? Nghĩ lại, lại cảm thấy buồn cười —— nếu mình đúng là nữ, căn cứ tính hướng Đoạn Châu, hắn cũng sẽ không cùng mình sinh con đi.
Diệp Tân suy nghĩ một buổi tối chuyện sinh đứa nhỏ, mãi đến tận lúc tắm xong nằm trên giường ngủ, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này —— có chút hổ thẹn, nếu lúc trước không phải là mình lừa Đoạn Châu, cùng Đoạn Châu giả kết hôn, mà chính là một nữ nhân, e rằng bọn họ cũng đã thụ tinh nhân tạo, có con rồi đi?
Đoạn Châu nhìn ra Diệp Tân không đúng, suy nghĩ một chút, cũng liền nghĩ đến tối hôm nay, cha mẹ ám chỉ.
Đoạn Châu thở dài, đối Diệp Tân nói, cậu đang nhớ chuyện mẹ tôi nói muốn ôm cháu trai?
Diệp Tân sững sờ, sau đó gật gật đầu.
Đoạn Châu nói, đừng lo lắng, ngược lại, thế nào lại lo lắng, cậu cũng không sinh được đâu.
Nói xong liếc bụng Diệp Tân một cái.
Diệp Tân: …
Đoạn Châu còn nói, được rồi, không nói giỡn —— sớm đoán được bọn họ hối thúc, thực sự không được chúng ta liền lén lút đi nhận nuôi một đứa đi, hoặc là rõ ràng nói tôi có bệnh, sinh không được.
Diệp Tân: …
Đoạn Châu xoay người nhìn Diệp Tân, đưa tay ra vỗ vỗ lưng Diệp Tân, nói: Đừng có đoán mò, hơn nữa coi như tôi và nữ nhân khác giả kết hôn đi nữa, tôi cũng sẽ không thật sự muốn có con. Thật sự đem con sinh ra, hai người cũng là không có gì để nói, vẫn là bảo trì quan hệ giao dịch đơn giản là tốt nhất.
Diệp Tân cắn môi một cái, gật gật đầu.
Quan hệ giao dịch a.
Sau đó cậu nghe thấy Đoạn Châu nở nụ cười, nói: Xem đi, cậu liền suy nghĩ lung tung, tôi cũng không phải cùng cậu bảo trì quan hệ giao dịch đơn giản.
Lời nói này có chút ám muội, Diệp Tân ngước mắt nhìn Đoạn Châu, chỉ thấy Đoạn Châu cũng nhìn cậu.
Hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy đối phương.
Diệp Tân nghe thấy Đoạn Châu nói: Diệp Tân.
Sau đó hắn cảm giác được có cái gì mềm mại đặt lên đôi môi của mình.
Nhẹ nhàng mút vào, vuốt ve, dụ dỗ mở ra bờ môi, sau đó chậm rãi đi vào…
Hết thảy đều là mềm nhẹ, chầm chậm như vậy, như là sợ làm người kinh động, lại khiến người cảm thấy nghẹt thở một chút, hô hấp dần dần trở nên rối loạn.
Sau đó cảm giác được có vật nặng đè lên người mình, lại có cái gì ấm áp mềm mại dọc theo cổ mình một đường hướng xuống phía dưới, còn có vật gì đó chui vào y phục của mình không bị ngăn cản mà ngao du khắp nơi, chạm vào nơi nào, nơi đó liền run rẩy…
Trong giây lát vai tê rần, Diệp Tân đột nhiên nhớ lại đêm kia bị Đoạn Châu dùng sức mạnh cưỡng ép, ký ức phủ đầy bụi giống như là thuỷ triều tràn lan, Diệp Tân lúc đầu vốn đã mê loạn, hai mắt bỗng trợn to, sau đó liền đẩy ra Đoạn Châu đang áp ở trên người mình.
Song phương đều tỉnh táo lại.
Hô hấp đều có chút hỗn loạn.
Diệp Tân cúi đầu không có nhìn Đoạn Châu, chậm rãi lui lại, sau đó đại khái là cảm thấy lúng túng, sửa lại quần áo, liền nằm xuống quay lưng lại che chăn lên ngủ. Bất quá cũng chỉ là giả bộ ngủ mà thôi.
Hồi lâu, Diệp Tân nghe thấy Đoạn Châu thật giống thở dài một hơi, sau đó cảm giác được hắn giống như nhích lại gần, một cái tay còn choàng qua bờ vai của mình. Diệp Tân toàn thân cứng đờ.
Sau đó Diệp Tân nghe thấy Đoạn Châu nói: Thật xin lỗi, tôi…
Tựa hồ không biết phải nói sao, Đoạn Châu trầm mặc một hồi, sau đó mình cũng nằm xuống tắt đèn ngủ.
Chỉ là đêm đó, không ai ngủ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook