Hình Hôn – Hôn Nhân Giả
-
Chương 6-1
Sau đó, giữa hai người tựa hồ liền trở nên vi diệu. Đoạn Châu có thể cảm giác được Diệp Tân tránh né hắn, nhưng loại tránh né này biểu hiện cũng không rõ ràng —— phảng phất như cưỡng ép mình đối mặt hắn, làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Đoạn Châu cảm thấy ngày đó trải qua hơi mệt một chút.
Ở nhà cha mẹ một ngày, bọn họ liền trở về.
Lái xe đến dưới lầu, trước lúc xuống xe, Đoạn Châu kéo lại Diệp Tân đang muốn mở cửa xe, mà vẫn không nói ra được lời nào, cuối cùng chỉ nói câu thôi không có chuyện gì, liền chính mình xuống xe trước tiên.
Sau đó, bầu không khí giữa hai người liền trở nên khá giống thời gian Đoạn Châu mới vừa phát hiện Diệp Tân là nam, thời điểm hai người chiến tranh lạnh. Chỉ có điều bất đồng là, khi đó là Đoạn Châu đơn phương chiến tranh lạnh, mà hiện tại là Diệp Tân một bên trốn tránh —— cũng không ngột ngạt, nhưng cũng vô lực.
Đoạn Châu muốn cùng Diệp Tân nói chút gì đó, nhưng cũng không nghĩ ra muốn nói cái gì.
Cứ như vậy bị Diệp Tân né tránh mấy ngày, ngay khi Đoạn Châu muốn nói chuyện cho rõ ràng, Diệp Tân cuối cùng không trốn tránh nữa.
Một ngày kia Đoạn Châu ở thư phòng làm việc đến tối muộn —— có chút hồ sơ phải xử lý, nhưng bởi vì chuyện Diệp Tân mà luôn thất thần, kết quả càng tha càng muộn.
Ngay khi kim giờ, kim phút đồng hồ báo thức đều chỉ về số mười hai, cửa thư phòng bị gõ vang.
Đoạn Châu phảng phất như vừa từ trong giấc mộng tỉnh lại, ngẩng phắc đầu lên, sau đó đại não cứ như vậy trống không một giây, mới nghĩ đến, chắc hẳn là Diệp Tân.
Đoạn Châu nói một tiếng vào đi, liền thấy Diệp Tân mở cửa đi vào.
Diệp Tân bưng một cái khay, phía trên là một cái bát còn bốc hơi nóng.
Nghe thấy được mùi thơm thức ăn, Đoạn Châu mới giật mình hiểu ra ——mình đói bụng.
Thế là Đoạn Châu biết rồi mà còn hỏi: Mang cho tôi bữa ăn khuya?
Diệp Tân nở nụ cười gật gật đầu.
Đoạn Châu hơi có chút cảm giác được sủng mà sợ, bởi gì mấy ngày qua Diệp Tân đều không để ý đến hắn, cũng bởi vì trong hai năm qua, Diệp Tân cũng chưa từng làm bữa ăn khuya cho hắn.
Sau đó đại khái là bởi gì mấy ngày qua cùng hắn có chút xa lánh, Đoạn Châu khách khí một chút: Trễ như vậy, đã làm phiền cậu.
Diệp Tân lắc đầu cười.
Diệp Tân đem cái khay đặt trên bàn sách không còn bao nhiêu chỗ của Đoạn Châu, buông xuống sau đó làm cái ngôn ngữ bằng tay nói anh đi ngủ sớm một chút đi, liền dự định rời đi.
Sau đó, tay đã bị Đoạn Châu kéo lại.
Đoạn Châu kéo hắn là xuất phát từ bản năng, thời điểm Diệp Tân xoay người lại nghi hoặc mà nhìn hắn, thế nhưng lại không biết nói cái gì nữa.
Do dự chốc lát, Đoạn Châu tựa hồ là hạ quyết tâm, hỏi: Cậu… Không tránh né tôi nữa?
Diệp Tân nghe vậy thần sắc vẫn là ảm đạm một chút, lập tức lắc đầu một cái, nghĩ một hồi, vẫn là mượn bút giấy trên bàn Đoạn Châu, viết: Mấy ngày trước là tôi suy nghĩ nhiều quá, để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên không biết thế nào đối mặt với anh. Bất quá bây giờ nghĩ thông suốt. Mấy ngày nay vẫn luôn lẩn tránh anh, xin lỗi.
Đoạn Châu lắc đầu một cái, nói, không có chuyện gì —— cho nên, cậu… Nghĩ thông suốt cái gì?
Đoạn Châu hỏi đến thận trọng.
Diệp Tân sửng sốt một chút, sau đó viết: Là tôi quá làm kiêu. Bầu không khí lúc đó… Sau đó anh rất lâu không có đi ra ngoài…
Tựa hồ là tiếp tục nói thì không tốt lắm, dừng lại một chút, Diệp Tân thay đổi đề tài, viết: Anh nhanh lên một chút ăn đi, không liền nguội. Tôi trở về, ngủ ngon.
Thế nhưng Đoạn Châu hiển nhiên không tính cứ như vậy thả cậu đi: Cậu có phải là còn để ý lần kia tôi… Cưỡng ép cậu?
Diệp Tân không nghĩ tới Đoạn Châu đem lời nói trắng ra như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, lăng lăng nhìn chằm chằm tờ giấy trắng dưới tay.
Đoạn Châu thấy cậu không có động tĩnh, nói: Xin lỗi, khi đó là tôi quá nông nổi, nghĩ đến tôi coi cậu như bạn bè, mà cậu vẫn luôn không có nói thật với tôi, uống chút rượu, sau đó nhìn thấy cậu thu thập đồ đạc nghĩ đến cậu là muốn đi thẳng một mạch, thì càng thêm không khống chế được tính khí… Chuyện sau đó bản thân tôi cũng thấy mình quá phận, nhưng bởi vì còn đang tức giận, liền sĩ diện, cho nên không chịu mất mặt xin lỗi —— hiện tại, cậu có thể tiếp nhận sự áy náy của tôi không?
Diệp Tân vẫn cứ trầm mặc.
Đoạn Châu đứng lên, cầm lấy vai Diệp Tân, làm cho cậu nhìn mình: Xin lỗi, Diệp Tân.
Sau đó, tựa hồ có cái gì đó nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà.
Diệp Tân khóc.
Đoạn Châu lập tức liền hoảng lên, nói xin lỗi, đều là tôi sai, cậu đừng khóc, mà xem trong mắt Diệp Tân càng ngày càng nhiều nước mắt trào ra, cuối cùng liền đem người ôm vào trong ngực.
Vai ướt một mảng lớn.
Hồi lâu, Diệp Tân mới hơi dùng sức, đẩy ra Đoạn Châu, biểu thị chính mình không sao rồi.
Cậu thoáng xấu hổ nở nụ cười, ngôn ngữ bằng tay nói: Xin lỗi, mất thể diện quá.
Đoạn Châu nhìn cậu, lắc đầu một cái.
Sau đó Diệp Tân lại nói: Xin lỗi đã lừa anh, thế nhưng lần đó, thật sự đau quá. Vừa nãy tôi cũng không biết tại sao, nghe được anh nói áy náy, liền không nhịn được.
Ngôn ngữ bằng tay phía sau Đoạn Châu miễn cưỡng xem hiểu, sau đó nâng tay sờ sờ đầu Diệp Tân, đem cậu ấn vào trong ngực mình —— đại khái là ủy khuất đi. Cứ như con nít vậy, thời điểm tự mình té có thể kiên cường nhịn đau đứng lên, nhưng khi gia trưởng đến an ủi, hỏi có đau hay không, bất kể có phải thật sự ngã đau hay không, đều sẽ rất ủy khuất khóc lên.
—— cho nên, xem như là ở trước mặt mình học được nũng nịu đi?
Đoạn Châu cuối cùng thầm nghĩ, sau đó tại có chút đau lòng, liền không nhịn được cong lên khóe miệng —— là một hiện tượng tốt đi.
Diệp Tân cứ như vậy bị Đoạn Châu ôm vào trong ngực, không dám động, mơ hồ cảm thấy được, nhịp tim đập của chính mình thật giống như có chút nhanh, lại nghĩ đến, như vậy tiếp xúc có phải là quá thân mật, quá mập mờ, cùng với —— mặt muốn nóng cháy mất…
Cứ như vậy kết thúc trận chiến tranh lạnh giữa hai người có chút không rõ này, quan hệ tựa hồ trở nên hơi mờ ám.
Bất quá ám muội không mấy ngày, Diệp Tân liền phải đối mặt cái vấn đề lúc trước tết cậu vẫn luôn trốn tránh kia—— cậu phải về làm việc cho đội nhạc đi quán bar diễn tấu, mà này, cũng là ý tứ hàm xúc phải cùng tên ca sĩ kia gặp mặt.
Quả nhiên còn không muốn gặp lại hắn a. Diệp Tân nghĩ.
Đoạn Châu nhìn ra Diệp Tân tâm tình không tốt, nghĩ một hồi, cũng là đoán được cậu là không muốn đi quán bar cùng tên ca sĩ đối mặt.
Thế là Đoạn Châu nói: Nếu không cậu khỏi đi, tôi nuôi cậu.
Diệp Tân: …
Sau đó Diệp Tân mới tỏ vẻ, anh vẫn là nhanh lên một chút đi làm đi.
Đoạn Châu nở nụ cười, nói, được rồi, tôi đi. Bất quá lời của tôi không phải đang nói đùa.
Sau đó hắn sờ sờ đầu Diệp Tân, nói: Cậu suy nghĩ thật kỹ đi.
Diệp Tân bất đắc dĩ đưa hắn ra cửa, đóng cửa lại rồi nghĩ, không có gì để nghĩ cả, rời khỏi đội nhạc, chính mình còn có thể đi đâu đây.
Đoạn Châu cảm thấy ngày đó trải qua hơi mệt một chút.
Ở nhà cha mẹ một ngày, bọn họ liền trở về.
Lái xe đến dưới lầu, trước lúc xuống xe, Đoạn Châu kéo lại Diệp Tân đang muốn mở cửa xe, mà vẫn không nói ra được lời nào, cuối cùng chỉ nói câu thôi không có chuyện gì, liền chính mình xuống xe trước tiên.
Sau đó, bầu không khí giữa hai người liền trở nên khá giống thời gian Đoạn Châu mới vừa phát hiện Diệp Tân là nam, thời điểm hai người chiến tranh lạnh. Chỉ có điều bất đồng là, khi đó là Đoạn Châu đơn phương chiến tranh lạnh, mà hiện tại là Diệp Tân một bên trốn tránh —— cũng không ngột ngạt, nhưng cũng vô lực.
Đoạn Châu muốn cùng Diệp Tân nói chút gì đó, nhưng cũng không nghĩ ra muốn nói cái gì.
Cứ như vậy bị Diệp Tân né tránh mấy ngày, ngay khi Đoạn Châu muốn nói chuyện cho rõ ràng, Diệp Tân cuối cùng không trốn tránh nữa.
Một ngày kia Đoạn Châu ở thư phòng làm việc đến tối muộn —— có chút hồ sơ phải xử lý, nhưng bởi vì chuyện Diệp Tân mà luôn thất thần, kết quả càng tha càng muộn.
Ngay khi kim giờ, kim phút đồng hồ báo thức đều chỉ về số mười hai, cửa thư phòng bị gõ vang.
Đoạn Châu phảng phất như vừa từ trong giấc mộng tỉnh lại, ngẩng phắc đầu lên, sau đó đại não cứ như vậy trống không một giây, mới nghĩ đến, chắc hẳn là Diệp Tân.
Đoạn Châu nói một tiếng vào đi, liền thấy Diệp Tân mở cửa đi vào.
Diệp Tân bưng một cái khay, phía trên là một cái bát còn bốc hơi nóng.
Nghe thấy được mùi thơm thức ăn, Đoạn Châu mới giật mình hiểu ra ——mình đói bụng.
Thế là Đoạn Châu biết rồi mà còn hỏi: Mang cho tôi bữa ăn khuya?
Diệp Tân nở nụ cười gật gật đầu.
Đoạn Châu hơi có chút cảm giác được sủng mà sợ, bởi gì mấy ngày qua Diệp Tân đều không để ý đến hắn, cũng bởi vì trong hai năm qua, Diệp Tân cũng chưa từng làm bữa ăn khuya cho hắn.
Sau đó đại khái là bởi gì mấy ngày qua cùng hắn có chút xa lánh, Đoạn Châu khách khí một chút: Trễ như vậy, đã làm phiền cậu.
Diệp Tân lắc đầu cười.
Diệp Tân đem cái khay đặt trên bàn sách không còn bao nhiêu chỗ của Đoạn Châu, buông xuống sau đó làm cái ngôn ngữ bằng tay nói anh đi ngủ sớm một chút đi, liền dự định rời đi.
Sau đó, tay đã bị Đoạn Châu kéo lại.
Đoạn Châu kéo hắn là xuất phát từ bản năng, thời điểm Diệp Tân xoay người lại nghi hoặc mà nhìn hắn, thế nhưng lại không biết nói cái gì nữa.
Do dự chốc lát, Đoạn Châu tựa hồ là hạ quyết tâm, hỏi: Cậu… Không tránh né tôi nữa?
Diệp Tân nghe vậy thần sắc vẫn là ảm đạm một chút, lập tức lắc đầu một cái, nghĩ một hồi, vẫn là mượn bút giấy trên bàn Đoạn Châu, viết: Mấy ngày trước là tôi suy nghĩ nhiều quá, để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên không biết thế nào đối mặt với anh. Bất quá bây giờ nghĩ thông suốt. Mấy ngày nay vẫn luôn lẩn tránh anh, xin lỗi.
Đoạn Châu lắc đầu một cái, nói, không có chuyện gì —— cho nên, cậu… Nghĩ thông suốt cái gì?
Đoạn Châu hỏi đến thận trọng.
Diệp Tân sửng sốt một chút, sau đó viết: Là tôi quá làm kiêu. Bầu không khí lúc đó… Sau đó anh rất lâu không có đi ra ngoài…
Tựa hồ là tiếp tục nói thì không tốt lắm, dừng lại một chút, Diệp Tân thay đổi đề tài, viết: Anh nhanh lên một chút ăn đi, không liền nguội. Tôi trở về, ngủ ngon.
Thế nhưng Đoạn Châu hiển nhiên không tính cứ như vậy thả cậu đi: Cậu có phải là còn để ý lần kia tôi… Cưỡng ép cậu?
Diệp Tân không nghĩ tới Đoạn Châu đem lời nói trắng ra như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì, lăng lăng nhìn chằm chằm tờ giấy trắng dưới tay.
Đoạn Châu thấy cậu không có động tĩnh, nói: Xin lỗi, khi đó là tôi quá nông nổi, nghĩ đến tôi coi cậu như bạn bè, mà cậu vẫn luôn không có nói thật với tôi, uống chút rượu, sau đó nhìn thấy cậu thu thập đồ đạc nghĩ đến cậu là muốn đi thẳng một mạch, thì càng thêm không khống chế được tính khí… Chuyện sau đó bản thân tôi cũng thấy mình quá phận, nhưng bởi vì còn đang tức giận, liền sĩ diện, cho nên không chịu mất mặt xin lỗi —— hiện tại, cậu có thể tiếp nhận sự áy náy của tôi không?
Diệp Tân vẫn cứ trầm mặc.
Đoạn Châu đứng lên, cầm lấy vai Diệp Tân, làm cho cậu nhìn mình: Xin lỗi, Diệp Tân.
Sau đó, tựa hồ có cái gì đó nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà.
Diệp Tân khóc.
Đoạn Châu lập tức liền hoảng lên, nói xin lỗi, đều là tôi sai, cậu đừng khóc, mà xem trong mắt Diệp Tân càng ngày càng nhiều nước mắt trào ra, cuối cùng liền đem người ôm vào trong ngực.
Vai ướt một mảng lớn.
Hồi lâu, Diệp Tân mới hơi dùng sức, đẩy ra Đoạn Châu, biểu thị chính mình không sao rồi.
Cậu thoáng xấu hổ nở nụ cười, ngôn ngữ bằng tay nói: Xin lỗi, mất thể diện quá.
Đoạn Châu nhìn cậu, lắc đầu một cái.
Sau đó Diệp Tân lại nói: Xin lỗi đã lừa anh, thế nhưng lần đó, thật sự đau quá. Vừa nãy tôi cũng không biết tại sao, nghe được anh nói áy náy, liền không nhịn được.
Ngôn ngữ bằng tay phía sau Đoạn Châu miễn cưỡng xem hiểu, sau đó nâng tay sờ sờ đầu Diệp Tân, đem cậu ấn vào trong ngực mình —— đại khái là ủy khuất đi. Cứ như con nít vậy, thời điểm tự mình té có thể kiên cường nhịn đau đứng lên, nhưng khi gia trưởng đến an ủi, hỏi có đau hay không, bất kể có phải thật sự ngã đau hay không, đều sẽ rất ủy khuất khóc lên.
—— cho nên, xem như là ở trước mặt mình học được nũng nịu đi?
Đoạn Châu cuối cùng thầm nghĩ, sau đó tại có chút đau lòng, liền không nhịn được cong lên khóe miệng —— là một hiện tượng tốt đi.
Diệp Tân cứ như vậy bị Đoạn Châu ôm vào trong ngực, không dám động, mơ hồ cảm thấy được, nhịp tim đập của chính mình thật giống như có chút nhanh, lại nghĩ đến, như vậy tiếp xúc có phải là quá thân mật, quá mập mờ, cùng với —— mặt muốn nóng cháy mất…
Cứ như vậy kết thúc trận chiến tranh lạnh giữa hai người có chút không rõ này, quan hệ tựa hồ trở nên hơi mờ ám.
Bất quá ám muội không mấy ngày, Diệp Tân liền phải đối mặt cái vấn đề lúc trước tết cậu vẫn luôn trốn tránh kia—— cậu phải về làm việc cho đội nhạc đi quán bar diễn tấu, mà này, cũng là ý tứ hàm xúc phải cùng tên ca sĩ kia gặp mặt.
Quả nhiên còn không muốn gặp lại hắn a. Diệp Tân nghĩ.
Đoạn Châu nhìn ra Diệp Tân tâm tình không tốt, nghĩ một hồi, cũng là đoán được cậu là không muốn đi quán bar cùng tên ca sĩ đối mặt.
Thế là Đoạn Châu nói: Nếu không cậu khỏi đi, tôi nuôi cậu.
Diệp Tân: …
Sau đó Diệp Tân mới tỏ vẻ, anh vẫn là nhanh lên một chút đi làm đi.
Đoạn Châu nở nụ cười, nói, được rồi, tôi đi. Bất quá lời của tôi không phải đang nói đùa.
Sau đó hắn sờ sờ đầu Diệp Tân, nói: Cậu suy nghĩ thật kỹ đi.
Diệp Tân bất đắc dĩ đưa hắn ra cửa, đóng cửa lại rồi nghĩ, không có gì để nghĩ cả, rời khỏi đội nhạc, chính mình còn có thể đi đâu đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook