Hiền Thê Cực Khỏe
-
Chương 65
Buổi tối, Sở Khiếu Thiên sau khi trở lại, nghe nói chuyện này, trực tiếp xách Quý Uyên Từ tới nói: "Lão đầu tử nhà ta làm sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?"
Nghe vậy, Quý Uyên Từ có chút xấu hổ, chột dạ không dám nhìn thẳng mặt của hắn, áy náy nói: "Sở huynh, chuyện này đều tại ta, vương gia khi đó kéo ta đi thì ta không có đi tốt đường, trật chân té, cũng làm hại vương gia cùng nhau ngã nhào, sau đó vương gia bị hộc tủ đè bị thương."
Khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo uốn éo, Sở Khiếu Thiên mặc dù biết bản lãnh Quý Uyên Từ gieo họa cho người, nhưng chưa từng bao giờ nghĩ đến cha mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị hắn hại.
Khi Liễu Hân Linh biết chuyện cũng giống như phản ứng của Sở Khiếu Thiên, lại một lần nữa đồng ý với cái câu kia của Sở Khiếu Thiên "Lại dám đem chủ ý đánh tới trên người Quý Uyên Từ, cha nhất định sẽ hối hận." Xem ra công công (cha chồng) hiện tại đoán chừng hối hận đến không biết được. Quý Uyên Từ thật ra là một người rất thiện lương, bản nhân đối với bất kỳ người nào cũng không có ác ý, cố tình cái này cái kia với ý người, cuối cùng trong lúc vô tình làm hại người khác mà lại không biết, khiến cho người bị hại thường thường bị chọc giận gần chết, đến lúc đối mặt với vẻ mặt cực kỳ áy náy của hắn lại rút lui không giận nổi.
Biệt khuất! Quý Uyên Từ chính là biệt khuất đối cuộc đời người khác!
"Sở huynh yên tâm, vương gia bị thương cũng không coi là nặng, chỉ là ép bị thương xương ngực, bên trong có ứ máu, chỉ cần hảo hảo dưỡng thương liền không sao!" Quý Uyên Từ vội vàng bảo đảm nói: "Hơn nữa ta sẽ cho vương gia dùng thuốc tốt nhất, bảo đảm ngài ấy rất nhanh sẽ khoẻ mạnh như cũ!"
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, cười mắng: "không cần thuốc quá đắt, cha ta lớn tuổi, nếu như hư nhược không chịu bổ liền hỏng bét. Còn nữa, ngươi cũng không cần áy náy như vậy, ai bảo ngài ấy biết rõ ngươi là cái đức hạnh gì còn dám để tâm đi kéo ngươi, bị thương cũng là đáng đời."
Con bất hiếu nói như thế, hết sức không cho phụ thân mình chút mặt mũi.
Liễu Hân Linh dám cam đoan, nếu là An Dương vương nghe được con trai mình đánh giá hắn như vậy, không phải là giận đến dậm chân giận dữ còn muốn dù bị thương cũng phải đem đứa con bất hiếu này hành hung một trận.
"Ah, huynh không trách ta?" Quý Uyên Từ cũng có chút kinh ngạc.
Sở Khiếu Thiên ngồi vào bên cạnh Liễu Hân Linh, nhận lấy trà nàng đưa tới mở miệng uống. hắn vừa trở về thì nghe nói chuyện An Dương vương, liền vội vã tìm Quý Uyên Từ tới đây hỏi thăm tình hình, còn chưa uống một hớp nước, nên hiện tại có chút khát.
"Trách ngươi cái gì?" Sở Khiếu Thiên liếc hắn một cái, "Ngươi là cái đức hạnh gì bản thế tử đã sớm biết. Dù sao cha ta xương cốt tốt, đoán chừng sống thêm hai mươi ba mươi năm cũng không có vấn đề gì. thật ra thì ngươi phải nói bị thương nghiêm trọng, như vậy mẹ ta mới đem hắn khóa ở Lạc Tiên viện, tránh cho hắn lại đi mò mẫm giày vò."
"......"
Đối với lời nói cực kỳ bất hiếu của Sở Khiếu Thiên, Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ chỉ có thể nhìn hắnkhông có tiếp lời. An Dương vương đáng thương, không oán được bây giờ đối với đứa nhỏ trong bụng Uyển di lại coi trọng như vậy, đoán chừng cũng là hiểu rõ đức hạnh của con trai mình đi, cho nên mới muốn sinh đứa bé ngoan một chút.
********
Bởi vì An Dương vương bị thương đang bị vương phi quản, nữ nhân trong hậu viện lại bị cấm, cho nên vương phủ nhất thời chìm lắng lại.
Liễu Hân Linh vẫn dưỡng thương tại hậu viện của mình, mặc kệ vương phủ an tĩnh hay không, đều không mắc mớ tới nàng.
Lại qua mấy ngày, nàng rốt cuộc được Quý thái y báo cho, vết thương ở chân đã tốt, được phép xuống giường đi bộ, Liễu Hân Linh trước tiên mang theo Huyền Châu vào trong viện đi hai vòng, đối với tư vị tự do này thật thoải mái yêu thích.
Nghĩ đến mình bị thương tới nay xảy ra đủ loại chuyện, Liễu Hân Linh chỉ có thể bày ra cái nét mặt ấm ức này. Nàng biết tư tưởng Sở Khiếu Thiên cùng người khác bất đồng, đối với nàng cực kỳ để ý, nhưng là không cần tùy thời tùy chỗ coi nàng như bệnh nhân ốm nặng một dạng ôm tới ôm lui chứ. thật may là buổi tối đi tiểu đêm thì nàng động tác cẩn thận, không có đánh thức hắn, mới không có chuyện bị chính lão công mình ôm đến nhà xí nha.
Liễu Hân Linh thương thế sắp tốt lên, cũng nghênh đón tháng tám sắp tới, mấy ngày nữa là trung thu rồi.
Đối với cái ngày lễ này, Liễu Hân Linh ý nghĩ đầu tiên là muốn ăn bánh trung thu.
Trước trung thu mấy ngày, Liễu Hân Linh không có việc gì, liền cùng Huyền Châu suy nghĩ ăn bánh trung thu nhân gì. đang lúc ấy thì, Lục Y đột nhiên hốt hoảng chạy vào, nói cho nàng biết, thế tử không biết vì nguyên nhân gì cãi vã cùng vương gia, vương gia thậm chí muốn đem gia pháp đánh thế tử, phạt quỳ Phật đường, tiếng hô cũng truyền đi thật xa.
"Vậy có biết chuyện gì xảy ra không?" Liễu Hân Linh có chút lo lắng hỏi.
An Dương vương ở Lạc Tiên viện được chăm mấy ngày, được vương phi nuôi tốt tinh khí cũng tăng lên mười phần, hiện tại rống mọi người không chút nghỉ ngơi, có thể thấy được vương phi đối với trượng phu thật quan tâm. Nhưng hiện nay đối với nhi tử mình rống tới như vậy, đoán chừng An Dương vương phi cũng có chút hối hận vì chăm sóc hắn tốt như vậy.
Lục Y lắc đầu một cái, nói lại: "Nô tỳ cũng không biết, vương phi chỉ là phái người tới đây nói tiểu thư ngài đi qua xem một chút. Nếu là không được, phải đi Vinh Thụy đường mời thái phi ra ngoài."
Liễu Hân Linh vừa nghe, cả thái phi cũng phải mời tới, có thể thấy được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vội đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook