Hiền Thê Cực Khỏe
-
Chương 64
**
Ban đêm, An Dương vương phi tóc rối bù ngồi ở trước bàn trang điểm, nhàn nhạt hỏi: "Vương gia tối nay nghỉ ở chỗ Uyển di?"
Ngọc Nương đang lau tóc cho nàng, nghe được lời của nàng..., gật đầu nói: "Đúng vậy, vương gia vẫn không có rời đi, mới vừa sai người tới nói tối nay sẽ nghỉ ngơi ở đó."
An Dương vương phi vẻ mặt lạnh lẽo, hừ nói: "Còn không biết là nam hay nữ, hắn lại vội vàng tiến lên quan tâm."
Ngọc Nương cười cười, nói tiếp: "Đúng vậy! Hơn nữa Quý thái y cũng nói, Uyển di hôm nay tâm tình kích động, thiếu chút nữa đẻ non đứa bé, nếu không hảo hảo dưỡng thai, đoán chừng sẽ mất đi giữa chừng."
An Dương vương phi cười lạnh, "Theo đầu óc Uyển di không có đức hạnh này, sợ là ngày nào đó liền đem khối thịt trong bụng kia làm hư, trừ phi vương gia ngày ngày đều phải coi chừng nàng." Ngón tay thon dài nhè nhẹ vỗ về vòng ngọc trên cổ tay mình, trên khuôn mặt luôn luôn được bảo dưỡng tốt của An Dương vương phi thể hiện một sự lạnh nhạt.
Mặc dù hôm nay bởi vì Uyển di mang thai nên không có đuổi nàng xuất phủ, nhưng nàng cũng không vội, dù sao mấy năm này Uyển di có bày trò cũng không ra khỏi lòng bàn tay của nàng, hiện tại dựa vào mảnh thịt trong bụng cũng không tạo nổi sóng gió gì. Chỉ là, An Dương vương phi có chút không hiểu, vì sao nhi tử đột nhiên làm khó dễ Uyển di đây? Trước kia Uyển di cũng không phải là không bày trò qua, nhưng chưa từng nhìn thấy nhi tử đặt nàng ta ở trong mắt.
Ngọc Nương rủ mắt xuống, nói tiếp: "Nhìn vương gia coi trọng như vậy, có thể vương gia sẽ sai người của mình đi coi chừng Uyển di thôi."
"Vậy, tùy hắn thôi. Dù sao hòa thượng Bạch Mã Tự bắt bát tự cho vương gia có nói vương gia cả đời này chỉ có Khiếu nhi là con trai, chúng ta không cần lo lắng." An Dương vương phi nhàn nhạt cười cười.
Nghe được ý trong lời nói chủ tử, Ngọc Nương cũng cười phụ họa, nhanh nhảu cầm lấy tinh dầu bảo dưỡng tóc cho chủ tử.
An Dương vương phi nhắm nửa con mắt, nói: "Ta hiện tại chỉ mong Hân Linh sớm mang thai, khi đó Uyển di sẽ biết khối thịt kia trong bụng của nàng ta trước mặt Khiếu nhi, căn bản chả đáng gì. Để xem nàng còn vì vậy mà đắc chí, không hiểu chuyện không."
An Dương vương phi nói xong, đột nhiên mày cau lại, chần chờ một lát, hỏi: "Ngọc Nương, Hân Linh gả tới đây cũng bốn tháng rồi, cũng điều dưỡng thân thể mấy tháng, vì sao còn chưa có tin tức gì đây?"
Ngọc Nương vừa nghe, cười nói: "Vương phi, chuyện này không gấp được. Trước không nói thế tử phi hiện còn chưa điều dưỡng tốt, năm đó người gả cho vương gia cũng là nửa năm sau mới mang thai thế tử, nhìn thế tử phi, đoán chừng cũng sẽ giống ngài thôi."
An Dương vương phi vừa nghe, liền gật đầu, "Ừ, đợi thêm hai tháng xem sao."
Ban đêm, An Dương vương phi tóc rối bù ngồi ở trước bàn trang điểm, nhàn nhạt hỏi: "Vương gia tối nay nghỉ ở chỗ Uyển di?"
Ngọc Nương đang lau tóc cho nàng, nghe được lời của nàng..., gật đầu nói: "Đúng vậy, vương gia vẫn không có rời đi, mới vừa sai người tới nói tối nay sẽ nghỉ ngơi ở đó."
An Dương vương phi vẻ mặt lạnh lẽo, hừ nói: "Còn không biết là nam hay nữ, hắn lại vội vàng tiến lên quan tâm."
Ngọc Nương cười cười, nói tiếp: "Đúng vậy! Hơn nữa Quý thái y cũng nói, Uyển di hôm nay tâm tình kích động, thiếu chút nữa đẻ non đứa bé, nếu không hảo hảo dưỡng thai, đoán chừng sẽ mất đi giữa chừng."
An Dương vương phi cười lạnh, "Theo đầu óc Uyển di không có đức hạnh này, sợ là ngày nào đó liền đem khối thịt trong bụng kia làm hư, trừ phi vương gia ngày ngày đều phải coi chừng nàng." Ngón tay thon dài nhè nhẹ vỗ về vòng ngọc trên cổ tay mình, trên khuôn mặt luôn luôn được bảo dưỡng tốt của An Dương vương phi thể hiện một sự lạnh nhạt.
Mặc dù hôm nay bởi vì Uyển di mang thai nên không có đuổi nàng xuất phủ, nhưng nàng cũng không vội, dù sao mấy năm này Uyển di có bày trò cũng không ra khỏi lòng bàn tay của nàng, hiện tại dựa vào mảnh thịt trong bụng cũng không tạo nổi sóng gió gì. Chỉ là, An Dương vương phi có chút không hiểu, vì sao nhi tử đột nhiên làm khó dễ Uyển di đây? Trước kia Uyển di cũng không phải là không bày trò qua, nhưng chưa từng nhìn thấy nhi tử đặt nàng ta ở trong mắt.
Ngọc Nương rủ mắt xuống, nói tiếp: "Nhìn vương gia coi trọng như vậy, có thể vương gia sẽ sai người của mình đi coi chừng Uyển di thôi."
"Vậy, tùy hắn thôi. Dù sao hòa thượng Bạch Mã Tự bắt bát tự cho vương gia có nói vương gia cả đời này chỉ có Khiếu nhi là con trai, chúng ta không cần lo lắng." An Dương vương phi nhàn nhạt cười cười.
Nghe được ý trong lời nói chủ tử, Ngọc Nương cũng cười phụ họa, nhanh nhảu cầm lấy tinh dầu bảo dưỡng tóc cho chủ tử.
An Dương vương phi nhắm nửa con mắt, nói: "Ta hiện tại chỉ mong Hân Linh sớm mang thai, khi đó Uyển di sẽ biết khối thịt kia trong bụng của nàng ta trước mặt Khiếu nhi, căn bản chả đáng gì. Để xem nàng còn vì vậy mà đắc chí, không hiểu chuyện không."
An Dương vương phi nói xong, đột nhiên mày cau lại, chần chờ một lát, hỏi: "Ngọc Nương, Hân Linh gả tới đây cũng bốn tháng rồi, cũng điều dưỡng thân thể mấy tháng, vì sao còn chưa có tin tức gì đây?"
Ngọc Nương vừa nghe, cười nói: "Vương phi, chuyện này không gấp được. Trước không nói thế tử phi hiện còn chưa điều dưỡng tốt, năm đó người gả cho vương gia cũng là nửa năm sau mới mang thai thế tử, nhìn thế tử phi, đoán chừng cũng sẽ giống ngài thôi."
An Dương vương phi vừa nghe, liền gật đầu, "Ừ, đợi thêm hai tháng xem sao."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook