Vừa tới cổng trường, cả hai dừng lại để hít thở sâu, chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi người. Nguyệt Tâm nhìn Hạo Minh, nắm chặt tay anh, “Chúng ta sẽ ổn thôi. Cứ bình tĩnh mà giải thích.”

Hạo Minh mỉm cười, gật đầu, “Ừ, chúng ta sẽ làm được.”

Bước vào sân trường, họ cảm nhận ngay ánh mắt tò mò và lo lắng từ bạn bè và thầy cô. Cả hai bước nhanh đến văn phòng hiệu trưởng, nơi họ biết rằng cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Hiệu trưởng nhìn hai người với ánh mắt nghiêm nghị, “Các em có biết mình đã vắng mặt bao lâu không? Và không ai biết các em ở đâu cả.”

Nguyệt Tâm hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện đã chuẩn bị sẵn, “Thưa thầy, chúng em thực sự rất xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Chúng em đã gặp một số vấn đề gia đình khẩn cấp và phải rời đi gấp mà không kịp báo trước. Trong quá trình đó, chúng em bị mất liên lạc và không thể liên hệ với mọi người.”

Hiệu trưởng nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Dù sao, điều quan trọng là các em đã trở về an toàn. Nhưng các em cũng cần phải chịu trách nhiệm cho việc vắng mặt này. Chúng ta sẽ cần thông báo với phụ huynh và có thể phải làm thêm bài tập để bù lại thời gian đã bỏ lỡ.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, cả hai cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Tuy nhiên, họ biết rằng còn một việc quan trọng nữa cần phải đối mặt: gặp lại gia đình sau thời gian mất tích.

Trở về ký túc xá, Nguyệt Tâm chuẩn bị tinh thần để gọi điện cho bố mẹ. Cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, rồi nhấn số. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói lo lắng của mẹ vang lên:

“Nguyệt Tâm, con có biết mẹ lo lắng thế nào không? Con đã đi đâu mà không nói với ai một lời?”


“Mẹ, con xin lỗi. Có một chuyện khẩn cấp mà con phải giải quyết ngay. Con biết con sai rồi, nhưng con đã trở về an toàn,” Nguyệt Tâm nói, giọng đầy hối hận.

“Con có biết là bố mẹ đã phải báo cảnh sát không? Con phải về nhà ngay để bố mẹ biết con an toàn,” mẹ cô nói.

“Vâng, con sẽ về ngay,” Nguyệt Tâm đáp lời, rồi tắt máy.

Trong khi đó, Hạo Minh cũng phải gọi điện cho gia đình mình. Khi anh gọi, bố anh bắt máy, giọng nghiêm nghị:

“Hạo Minh, con ở đâu suốt thời gian qua? Mẹ con đã lo đến phát bệnh rồi.”

“Bố, con rất xin lỗi. Con đã gặp một tình huống khẩn cấp và không thể liên lạc được. Con sẽ về nhà ngay để giải thích mọi chuyện,” Hạo Minh nói.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạo Minh quay sang Nguyệt Tâm, “Chúng ta cần về nhà gặp bố mẹ trước khi tiếp tục bất cứ kế hoạch nào.”

Nguyệt Tâm gật đầu đồng ý, “Đúng vậy. Gia đình là quan trọng nhất.”

Chiều hôm đó, Hạo Minh và Nguyệt Tâm trở về nhà của Hạo Minh trước. Nhà Hạo Minh là một biệt thự lớn, nằm giữa khu vườn rộng lớn. Khi họ bước vào cửa, mẹ Hạo Minh chạy ra, nước mắt lưng tròng.

“Hạo Minh! Con làm mẹ lo muốn chết! Con đi đâu vậy?” bà hỏi, ôm chặt lấy anh.

“Mẹ, con xin lỗi. Con đã gặp một số rắc rối, nhưng giờ con đã an toàn,” Hạo Minh nói, ôm mẹ an ủi.

Bố Hạo Minh bước tới, giọng trầm ấm nhưng vẫn nghiêm khắc, “Hạo Minh, lần sau con phải báo cho gia đình biết dù có chuyện gì xảy ra.”

“Dạ, con hiểu rồi, bố,” Hạo Minh trả lời, cúi đầu nhận lỗi.

Nguyệt Tâm đứng bên cạnh, cảm thấy hơi lúng túng. Mẹ Hạo Minh quay sang cô, mỉm cười, “Con chắc là Nguyệt Tâm? Cảm ơn con đã ở bên Hạo Minh. Mẹ là Dương Ngọc, mẹ của Hạo Minh.”


“Cháu chào bác, rất vui được gặp bác,” Nguyệt Tâm lễ phép đáp lời.

Sau khi an ủi và giải thích mọi chuyện với bố mẹ Hạo Minh, cả hai cùng đến nhà Nguyệt Tâm. Ngôi nhà của Nguyệt Tâm tuy không lớn bằng nhà Hạo Minh, nhưng ấm cúng và tràn đầy yêu thương. Bố mẹ Nguyệt Tâm đón cô vào nhà với nước mắt và những lời trách móc yêu thương.

“Mẹ, bố, con xin lỗi vì đã làm hai người lo lắng,” Nguyệt Tâm nói, ôm chặt lấy mẹ mình.

“Nguyệt Tâm, con phải biết rằng con là tất cả của bố mẹ. Lần sau đừng làm chúng ta lo lắng như thế nữa,” bố cô nói, giọng đầy tình cảm.

“Dạ, con hiểu rồi ạ. Con sẽ cẩn thận hơn,” Nguyệt Tâm đáp, cảm thấy ấm lòng khi được trở về bên gia đình.

Sau khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, Hạo Minh và Nguyệt Tâm ngồi lại với gia đình để kể về những gì đã xảy ra trong chuyến phiêu lưu. Cả hai biết rằng dù có những thử thách lớn phía trước, nhưng với sự hỗ trợ và tình yêu của gia đình, họ sẽ vượt qua được tất cả.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, ngày hôm sau họ lập tức chạy về kí túc xá. Từ phía xã đã thấy Lan Như và Lý Thanh Thanh chạy tới, ánh mắt lo lắng, “Nguyệt Tâm, Hạo Minh, các cậu đi đâu mà không báo cho ai biết thế? Mọi người lo lắm!”

Nguyệt Tâm mỉm cười, “Mình xin lỗi, mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng bọn mình đã trở về an toàn.”

Lan Như nhìn Nguyệt Tâm, khẽ thở dài, “Thôi, quan trọng là các cậu đã trở về. Giờ chúng ta cần tập trung vào học hành. Thầy cô đã giao rất nhiều bài tập đấy.”

Hạo Minh gật đầu, “Đúng vậy. Chúng ta cần bắt kịp lại thôi.”


Trong những ngày tiếp theo, Nguyệt Tâm và Hạo Minh tập trung hết mình vào việc học, cố gắng hoàn thành các bài tập và chuẩn bị cho các kỳ thi. Cả hai biết rằng cuộc hành trình vừa qua chỉ là khởi đầu cho những thử thách lớn hơn phía trước.

Vào một buổi sáng chủ nhật, khi Nguyệt Tâm đang ở thư viện yên tĩnh học tập, Cục Than xuất hiện trên bàn, “Nguyệt Tâm, chúng ta đã tiến xa rồi. Nhưng còn nhiều điều cần phải làm. Sợi tơ thủy này là một phần của sức mạnh to lớn. Chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn về nó.”

Nguyệt Tâm nhìn Cục Than, ánh mắt kiên định, “Đúng vậy. Chúng ta sẽ không dừng lại. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm và giải mã mọi bí ẩn.”

Hạo Minh từ ngoài cửa bước vào, “Mình đã tra cứu một số thông tin về những truyền thuyết liên quan đến sợi tơ thủy và các viên ngọc. Có lẽ chúng ta nên tìm đến những nơi liên quan đến truyền thuyết này.”

Nguyệt Tâm gật đầu, “Được. Chúng ta sẽ lên kế hoạch cho cuộc hành trình tiếp theo. Nhưng trước hết, phải vượt qua kỳ thi quan trọng này đã.”

Mask bay vào phòng, nhẹ nhàng đáp xuống bàn, “Mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách rồi. Kỳ thi này cũng không ngoại lệ.”

Cả bốn cùng nhìn nhau, nụ cười tràn đầy hy vọng và quyết tâm.

…****************…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương