Heo Con Say Giấc
Chương 41

Trong quán cà phê, hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt. Một người tinh thần sáng láng, mà người còn lại trông lại khá tiều tụy.
An Tịnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, “Anh và Bảo Bảo có quan hệ gì?”
Khẽ mỉm cười, Chân Bối trả lời: “Tôi cho là Bảo Bảo đã nói với anh rồi.”
An Tịnh cau mày. “Bây giờ cô ấy đang ngủ, có thể là do hôm qua quá mệt mỏi.” Nghĩ tới đây, An Tịnh nở nụ cười.
Tay Chân Bối cầm cái ly nắm thật chặt, hơi trắng bệch. Bọn họ… ngày hôm qua…
An Tịnh thấy được động tác này, đây là đang tức giận? Anh ta có tư cách này?
“Hành lý của cô ấy, làm phiền anh đưa đến cho tôi.” Rõ ràng là thỉnh cầu, giọng điệu An Tịnh lại càng giống như ra lệnh.
“Bảo Bảo nói, cô giận dỗi với người nhà mới chạy đến. Anh… là ai?” Chân Bối ngẩng đầu lên, nhìn thẳng An Tịnh .
Người nhà? Ừm, không tệ. Nếu để anh nghe được cô nói là một ai khác, tuyệt đối anh sẽ không tha thứ cho cô!
“Tôi là chồng cô ấy.” An Tịnh cũng thẳng hắn trả lời, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Tim Chân Bối giống như chìm vào đáy cốc.
—— Mình tới tìm cậu nương tựa!
—— Bây giờ không nhà để về, cho nên mình chỉ muốn đến chỗ cậu.
—— Mình biết Tiểu Bối là tốt nhất mà, yêu cậu chết mất!
Còn có…
Tấm hình kia…
“Các người… quen nhau đã lâu rồi sao?” Chân Bối trầm thấp hỏi.
“Bắt đầu từ cao trung.”
Cao trung? A~... đó không phải là từ khi Bảo Bảo dọn nhà ư, thì ra bọn họ đã quen nhau từ sớm như vậy.
“Tôi và Bảo Bảo là thanh mai trúc mã.” Chân Bối nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói.
“Từ vườn trẻ, chúng tôi đã là bạn rồi. Đi học ở chung một chỗ, ăn cơm ở chung một chỗ, sau khi tan học cũng ở cùng nhau. Khi đó tôi chính là người hầu nhỏ của cô ấy.”
Ánh mặt An Tịnh tối sầm lại.
“Khi còn bé Bảo Bảo rất kháu khỉnh, cô luôn gây họa, sau đó lại không chịu gánh hậu quả, mỗi lần đều là tôi chịu tội thay cô ấy.”
Sao lại không biết cô có bộ mặt này, thường ngày toàn là bộ dáng chân chó.
“Khi còn bé chơi trò gia đình, cô ấy luôn làm cha, còn tôi làm mẹ, còn nói con của chúng tôi phải gọi là “Bảo Bối”, là kết hợp tên hai người chúng tôi.
Chu Bảo Bảo… Trở về phải dọn dẹp em!
“Mấy tháng trước cô ấy trở lại, nói là cãi nhau với người nhà. Tôi cho rằng…”
“Anh cho rằng mình có cơ hội?” An Tịnh thật sự là không nhịn nổi.
“Cô ấy đã là phụ nữ có gia đình, xin về sau đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa. Tôi hy vọng chuyện tình giống như hôm qua sẽ không tiếp tục xảy ra, tôi không nghĩ có người đàn ông nào lại hy vọng nhìn thấy vợ mình có hành động thất thường với người đàn ông khác như vậy. Dĩ nhiên, không thấy mặt tốt nhất, tôi sẽ không yêu cầu Bảo Bảo làm mấy chuyện đó. Nhưng tôi tin tưởng anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.
Đôi môi Chân Bối đã bắt đầu trắng bệch, ban đầu anh còn có xúc động muốn chia rẽ họ, bây giờ nhìn lại, thật là không tự lượng sức mình.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Tôi cần phải trở về, hành lý làm phiền anh chuyển phát tới đây. Chuyện trước kia, tôi sẽ không để ý, hy vọng anh cũng không để trong lòng. Không ai sống mãi với quá khứ, ít nhất Bảo Bảo không biết chuyện này.”
An Tịnh tức giận đằng đằng trở về khách sạn.
An Tịnh vừa về tới phòng bèn bắt đầu dọn dẹp hành lý, rời khỏi nơi này trước, về nhà lại trừng trị cô!
Ngồi trên xe, không biết vì sao sao Bảo Bảo cảm thấy hết sức đè nén.
“An Tịnh, sao chúng ta lại vội vàng rời đi như vậy?”
Trả lời chính là An Tịnh liếc mắt nhìn cô một cái.
“An Tịnh ... Hành lý của em vẫn còn ở trong nhà Tiểu Bối đấy.”
Tiểu Bối?
Bảo Bối.
Trong đầu An Tịnh lập tức hiện lên hai chữ này. “Sao nào, không bỏ được Tiểu Bối nhà em à?” Những từ này thật sự vị chua mười phần.
“Đúng vậy, Tiểu Bối là bạn chơi với em từ nhỏ đến lớn. Lần này tới đây cũng là cậu ấy chăm sóc em, cứ rời đi mà không nói một tiếng như vậy thực sự không lễ phép lắm.” Đáng tiếc chính là, vị chua rõ ràng như vậy Bảo Bảo lại không nhận thấy được, còn vô tâm vô phế nói.
Chu Bảo Bảo, da mặt em thật dày! An Tịnh cố gắng nhịn xuống xe kích động ném cô xuống xe. Bình tĩnh ~ bình tĩnh ~ An Tịnh không khỏi nhấn ga tăng tốc độ.
“A a a, An Tịnh, anh chậm một chút!” Bảo Bảo nắm lấy tay vịn há miệng hét to, đúng là gặp người chết mà ~(┬_┬)
Trở về nhà, An Tịnh lập tức ném Bảo Bảo lên giường.
Bảo Bảo thấy An Tịnh không ngừng cởi quần áo, sợ đến không ngừng lui về phía sau.
Anh lại muốn làm gì... .
“An, An Tịnh, xúc động là ma quỷ…”
An Tịnh không thèm ngó đến cô.
“An Tịnh, em sai lầm rồi (┬_┬)...”
Nghe thấy Bảo Bảo nhận lỗi, An Tịnh dừng một chút, “Nói, sai ở chỗ nào?”
Cô sai là sai hôm qua không nên để anh đánh cô, không nên để anh làm cho chóng mặt, sau đó một ngụm ăn hết!
Nhìn Bảo Bảo hồi lâu không nói được lời nào, An Tịnh cảm thấy, vẫn là dùng hành động thân thể tương đối khá. Không biết lỗi không sao, trừng phạt đúng chỗ là được.
Vì vậy, anh cởi hết quần áo bản thân. Thế nên, quần áo Bảo Bảo cũng mất.
Nhìn An Tịnh đè ở trên người cô, Bảo Bảo cảm thấy lý trí của mình sắp biến mất. Cô đây là làm sao, làm sao???
Giằng co nửa ngày, nhìn An Tịnh thoả mãn nằm một bên. Trong đầu Bảo Bảo bèn hiện lên bốn chữ - mặt người dạ thú!
Đúng! Cho tới bây giờ anh đều là một cầm thú! Sao trước kia cô lại ngu ngốc không phát hiện ra chứ? Orz.. Tên cầm thú này che giấu quá sâu rồi.
Kéo kéo chăn, Bảo Bảo nghĩ, lần sau, lần sau nhất định sẽ không để anh được như ý! Nhất định!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương