Heo Con Say Giấc
Chương 42

Bảo Bảo nháy mắt nhìn trần nhà, ba ngày rồi, đã ba ngày rồi. Thậm chí cô còn không xuống giường!
Quả nhiên, lần sau rồi lần sau, vẫn là lần sau.
“Bảo Bảo, rời giường. Em đã ngủ bao nhiêu ngày rồi, không đứng lên sẽ thực sự thành heo đó.” An Tịnh ngồi ở bên giường nhìn Bảo Bảo.
An Tịnh tự động bỏ quên ánh mắt sắc như dao của cô, thấy nhiều nên miễn dịch rồi.”Nhanh lên một chút, chúng ta còn phải lên máy bay.”
An Tịnh cảm thấy buồn cười, nhóc con này còn đang tức giận hả. Hình như đúng là anh có phần quá mức.
“Em không muốn tự mình rời giường chính là hy vọng anh giúp anh đứng lên ư?” An Tịnh cúi đầu, tiến đến gần bên tai Bảo Bảo nhẹ nhàng thở ra nói.
Bảo Bảo lập tức rùng mình, An Tịnh thối, rõ ràng biết cô sợ nhất là không chịu đựng được người khác hà hơi bên tai mình, anh lại còn cố tình hà hơi. Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục! Bảo Bảo kiên định kéo chăn, cô không tin anh sẽ kéo ra.
Trong mắt An Tịnh thoáng qua một tia u quang. “Thì ra em muốn anh phục vụ à, sao không nói sớm.” An Tịnh bắt đầu nảy sinh hứng thú kéo chăn Bảo Bảo.
Kéo hồi lâu, hai người vẫn kiên trì tiếp tục. Nhìn đồng hồ, An Tịnh hơi thả tay. Đột nhiên thấy sức lực biến mất, Bảo Bảo dương dương hả hê nghĩ, cô thắng rồi! (^o^)/
Nhưng, truyền đến từ sau lưng là tiếng bước chân An Tịnh. Anh muốn đi? Bảo Bảo cảm thấy An Tịnh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
“Bảo Bảo, em đã không muốn dậy, vậy anh giúp em chọn quần áo trước.”
Bảo Bảo nghe vậy cả kinh, tại sao lại có dự cảm xấu.
“Bảo Bảo, em mặc nội y màu gì? Ừm, cái màu hồng này không tệ, chỉ là có hơi ngây thơ…” An Tịnh một mình lảm nhảm.
“Áo ngoài đều đã chuẩn bị đầy đủ cho em rồi, ừm, lần sao anh dẫn em đi mua cái này.” An Tịnh lại hào hứng bừng bừng nói.
Cô sai lầm rồi, thật ra kẻ sĩ có thể chịu nhục. (┬_┬)
Bây giờ Bảo Bảo chỉ cảm thấy lệ rơi đầy mặt. Sao cô có thể nói An Tịnh là cầm thú được chứ, đó chẳng phải là vũ nhục cầm thú ư, rõ ràng chính là không bằng cầm thú!
Bảo Bảo chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói với An Tịnh: “Không cần. Em, dậy!”
An Tịnh hả hê cười.
Trên máy bay, Bảo Bảo vẫn còn mơ màng. Ngoài quần áo là cô tự mặc, răng là cô tự đánh, còn mặt đều là An Tịnh lau giúp. Sau đó, dọc đường đi cô không ngừng ngủ gật, đến sân bay mới hơi tỉnh táo lại đôi chút. Nhưng thật ra cũng không khác gì lúc ngủ, chỉ hơn ở chỗ biết đi đường mà thôi.
Vốn An Tịnh cũng muốn ôm cô, nhưng Bảo Bảo cảm thấy như vậy thực sự quá gây chú ý… Sau đó mới kiên trì một hơi như vậy. Bây giờ vừa lên máy bay, Bảo Bảo lại bắt đầu ngủ.
An Tịnh bất đắc dĩ thở dài. Cô đều nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, làm sao vãn mệt như vậy, tố chất thân thể quá kém. An Tịnh quyết định, mỗi ngày gia tăng thêm một giờ vận động!
Thật ra anh cũng không nghĩ đến, Bảo Bảo lại là người tứ chi phát triển nhưng không phải là người thông minh. Ban đầu thân thể có thể nói là tốt hơn người bình thường. Nói là nghỉ ngơi nhiều ngày, nhưng hầu như tối nào cũng không được ngủ. Đương nhiên anh là người thỏa mãn, mà cô lại là người bị chèn ép.
Sau mấy tiếng, cuối cùng Bảo Bảo cũng cảm thấy có chút tinh thần. Sau đó từ từ mở mắt.
Ưm, nơi này là… trên máy bay!
Bên ngoài đen kịt, thỉnh thoảng còn có một hai máy bay nhỏ xẹt ngang qua. “An Tịnh, đây là đi đâu?” Bảo Bảo mới vừa tỉnh ngủ không chỉ không muốn rời giường, hơn nữa còn ngoan hơn thường ngày rất nhiều.
An Tịnh vẫn bị Bảo Bảo tựa vào vai như trước kia… “Nước Pháp.”
“Nha…” Bảo Bảo dụi dụi mắt. Chuẩn bị duỗi người một cái, đưa đến một nửa đột nhiên mới phản ứng được. “Nước Pháp? Chúng ta đi đâu cơ!” Muốn Chu Bảo Bảo cô từ nhỏ đến lớn đến thành phố L cũng không đi ra ngoài mấu lần. Ngay cả đến thủ đô cũng đếm trên đầu ngón tay, lần này không ngờ trực tiếp nhảy ra nước ngoài, tin tức này, quá kinh ngạc!
“Em cảm thấy thế nào? →_→”
“Em... em làm sao biết.” Bảo Bảo cảm thấy không giải thích được.
“Chẳng phải tối qua đã nói với em rồi ư?”
“Ngày hôm qua…”
Bảo Bảo bắt đầu nhớ lại chuyện tình tối hôm qua. Tổng kết lại chỉ có thể dùng ba chữ khái quát – cấm trẻ nhỏ!
Lắc lắc đầu, hình như đúng là có chuyện này.
“Anh hỏi em có đi hay không còn gì.” An Tịnh cố gắng khiến Bảo Bảo nhớ lại.
Hình như là có…
“Nhớ ra chưa? Anh đã sớm nói với em, mới được bao lâu chứ, em lại không nhớ.” An Tịnh khinh bỉ nhìn Bảo Bảo.
Bảo Bảo đánh mắt qua, đây là do người nào làm hại! Vốn chóng mặt, nào còn nhớ nhiều chuyện như vậy. Rõ ràng hôm nay có nhiều thời gian để nói, anh lại cố tình chọn vào thời điểm kia, chính là anh cố ý! Bảo Bảo tức giận bĩu môi.
An Tịnh thấy Bảo Bảo như vậy nhất thời tâm tình rất tốt. Thấy Bảo Bảo càng lúc chu miệng càng cao, trực tiếp tới gần.
“Chụt~”
An Tịnh hôn một cái rất vang dội. Lập tức khuôn mặt Bảo Bảo đỏ rực như trái cà chua. Giữa chốn đông người, tại sao có thể như vậy được chứ! Bảo Bảo chỉ có thể cúi đầu càng thấp.
An Tịnh cười càng vui vẻ.
Nước Pháp rất cởi mở, đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ.
Nhưng là… “An Tịnh, tại sao lại muốn đi Pháp?”
An Tịnh quỷ dị cười một tiếng: “Chẳng phải đi rồi sẽ biết ư.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương