Hệ Thống Truy Phu
-
Chương 51
Lần đánh nhau cuối cùng của hai người, Vân Túc đánh cho Tề Hằng trọng thương, chờ sau khi Tề Hằng khôi phục thương thế xong thì Vân Túc đã rời khỏi Kiếm Tiên môn không rõ tung tích, Vân Túc cũng bởi vậy mà thoát khỏi con cẩu bám dính theo đuôi này.
Tề Hằng sau khi vào bí cảnh, mới đầu còn hành động cùng sư huynh đệ bổn môn tìm kiếm bảo vật, sau này lại lạc nhau, nghĩ tới chuyện bản thân một mình phải đối mặt với bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm nói không chừng còn bị lạc, vì thế liền nghĩ ra một cách mưu lợi, hắn cắn răng bố trí một trận pháp Huyền cấp thượng phẩm vô tình có được trong một khu rừng ―― Mê Huyễn Hấp Hồn trận, mục đích là để cướp đồ của tu sĩ và yêu thú qua lại, thu hoạch quả là có phần phong phú, hoàn toàn dựa vào lực sát thương cực mạnh của trận pháp này.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc không may vào phải trận pháp của Tề Hằng. Thời khắc rơi vào trận pháp đó, ở một nơi hai người không nhìn thấy, có một cụm sương mù màu đen nhỏ bằng một hạt trân châu nhanh chóng tiếp cận Cung Tiểu Trúc, chui vào bào giác của hắn, vào trong cơ thể.
Bởi Vân Túc mang theo mặt nạ Thiên Huyễn thế nên Tề Hằng tạm thời còn chưa nhận ra y, nhưng điều này cũng không trở ngại gì tới ý định cướp đồ hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc của Tề Hằng, vì thế hắn vừa thấy hai người bước vào trận pháp liền lập tức cầm mấy viên linh thạch trung phẩm ra khởi động trận pháp.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trong trận pháp bị một màn sương mù vây quanh không tìm thấy đường ra, cũng không tìm thấy người bày trận, thần thức tìm kiếm bốn phương tám hướng lại không biết bị thứ gì ngăn trở không thể tìm kiếm ngoài năm trượng, hơn nữa thức hải còn sinh ra cảm giác đau đớn, thế là vội thu hồi thức hải, vẻ mặt nghiêm túc quan sát bốn phía.
Cung Tiểu Trúc theo sau Vân Túc đi lại trong trận, đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó làm cho cơ thể mình không thể động đậy, lại cảm thấy sâu trong linh hồn có một cảm giác run rẩy, trong thức hải có thứ gì đó bị vỡ ra, oanh một tiếng hắn liền hôn mê, khi sắp ngã xuống mặt đất phủ đầy lá cây, Vân Túc nhanh tay nhanh mắt ôm chặt eo hắn, nửa ôm vào trong ngực.
“Tiểu Trúc?”
Vân Túc lo lắng kinh hô thành tiếng, kiểm tra toàn thân trên dưới của hắn, phát hiện cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ là đang lâm vào một mộng cảnh.
Có lẽ là do thực lực của người bày trận hữu hạn, hoặc người bày trận không có ý định để Vân Túc vào mộng cảnh, cũng có thể là do thực lực của Vân Túc mạnh, tóm lại, tuy rằng trận pháp này lợi hại nhưng Vân Túc không bị bắt vào mộng cảnh.
Trận pháp giam giữ hai người, Vân Túc có biết, Cung Tiểu Trúc rơi vào mộng cảnh kia thì nhất định phải thoát ra, nếu Cung Tiểu Trúc không thể thoát khỏi mộng cảnh, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mộng cảnh này không giống với ảo cảnh, độ khó cao hơn, muốn thoát khỏi mộng cảnh thì bản thân phải có ý chí.
Nghĩ đến đây, Vân Túc càng thêm lo lắng, biện pháp cứu Cung Tiểu Trúc bây giờ có hai, một là hắn tự mình tỉnh lại từ trong mộng cảnh kia, hai là Vân Túc tìm được người bày trận rồi giết chết, cách nào cũng tốn không ít thời gian.
Bây giờ đã có người xúc phạm tới điểm mấu chốt của y, không cần biết là ai cũng khó có thể tha thứ, nhất định phải cho người kia táng thân, hồn phi phách tán.
Vì thế, Tề Hằng vô cùng vinh hạnh khi được Vân Túc thương nhớ.
Trở lại chuyện chính, nháy mắt khi Cung Tiểu Trúc ngất đi, Vân Túc cũng không kịp nghĩ nhiều, trận pháp cũng bắt đầu biến ảo, chỉ thấy nơi sương mù bao phủ phát ra tiếng sàn sạt, tựa như có ngàn vạn con côn trùng đang bò trên mặt đất, động tĩnh cũng ngày càng lớn, ngay cả Vân Túc cũng đã nhận ra cảm giác nguy hiểm.
Tay trái y nửa ôm Cung Tiểu Trúc, tay phải cầm Phệ Hồn kiếm, cảnh giác dùng thần thức “nhìn” lũ yêu thú tương tự như sâu lông lúc nhúc cách hai người chưa tới năm trượng, toàn thân chúng đều là lông, là yêu thú cấp ba, to bằng ngón chân cái, chậm rãi bò tới từ bốn phương tám hướng tới chỗ Vân Túc ở chính giữa.
Mà Cung Tiểu Trúc trước khi ngất đi ba giây, trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống: ‘Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ hệ thống “Kề vai sát cánh chiến đấu với Vân đại ca, phá vỡ mộng cảnh, bài trừ trận pháp.” Phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí năm điểm, hệ thống tệ hai trăm điểm, linh thạch trung phẩm năm viên, nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí mười điểm, hệ thống tệ bốn trăm điểm, linh thạch trung phẩm mười viên.’
Cung Tiểu Trúc trước khi ngã xuống một chút, trong đầu chỉ còn lại năm chữ: đcmm chứ!
Chỉ trong chớp mắt, Cung Tiểu Trúc đã mở to mắt lại, phát hiện bản thân ngồi một mình trên băng ghế, xung quanh là nam nam nữ nữ mặc cổ trang muôn hình muôn vẻ, trong tay cầm các loại vũ khí. Nam mặc áo ngắn hoặc trường bào, tướng mạo hoặc thô cuồng hoặc anh tuấn, lãnh khốc hoặc âm u, nữ mặc la quần hoặc sa y, hào sảng lại xinh đẹp, tóc búi đơn giản, mang các loại trang sức đủ màu, hiên ngang anh tư, có phong phạm của nữ hiệp.
Người xung quanh vẫn luôn duy trì sự im lặng, ánh mắt chuyên chú cùng nhìn về một hướng, Cung Tiểu Trúc nhìn theo ánh mắt của họ liền thấy trên một đài cao có một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn, dáng người khôi ngô, một thân chính khí mặc áo trắng, chậm rãi hướng tới cái ghế duy nhất trên đài mà ngồi xuống, thâm tàng bất lộ, nhìn không ra sơ hở, theo sau là hơn mười thanh niên uy vũ khí phách đứng hai bên đài cao, vô cùng có khí thế.
“Hoan nghênh các vị anh hùng tuấn kiệt đã tới đây, các vị có thể tới thọ yến của lão phu, lão phu vô cùng cảm kích…”
Nam tử trung niên kia vừa mở miệng chính là các loại cảm tạ, ngợi ca, nguyện vì chuyện trong giang hồ mà máu chảy đầu rơi, chết cũng không tiếc, còn giới thiệu mình từng phiêu bạt nhiều năm trên giang hồ, từng danh chấn thiên hạ thế nào, rồi là vị thanh niên tuấn kiệt xuất hiện trong thọ yến làm cho lão thụ sủng nhược kinh ra sao, sau đó lại kể ra một hồi danh sách thọ lễ mà một vài thế lực, nhân vật lớn mang tới tặng lão, làm cho người ở dưới kinh hô liên tục.
Sau đó lại bắt đầu nói gần đây có thực lực nào cường đại nhưng lại bị người ám sát làm lão cảm thấy có hơi tiếc nuối, gần đây ma giáo có động tĩnh thế nào.
Cung Tiểu Trúc trong lúc lão nói chuyện liến thoắng đã hiểu rõ tình cảnh của mình, ý thức của hắn rất thanh tỉnh, biết rằng đây là mộng cảnh, hơn nữa hắn còn phát hiện bản thân đã không còn tu vi của mình, trong đầu là kí ức của một người khác.
Thông qua ký ức dung hợp này, Cung Tiểu Trúc biết được nam tử trung niên đang dong dài trên đài cao kia chính Minh Chủ là Võ Lâm của thế giới này, xung quanh đều là những người hành tẩu trên giang hồ, các loại hiệp nhân nghĩa sĩ, anh hùng hào kiệt.
Mà ý thức phụ thể này cho biết chủ nhân cơ thể này tên Cảnh Nặc, nghe nói là tiểu tốt vô danh trên giang hồ, chỉ biết chút công phu mèo hai chân, sư phụ trước lúc lâm chung có để lại chút tài sản, tuy rằng không có thu nhập nhưng cũng chưa đến mức chết đói, không có thân nhân bằng hữu gì, một mình lang bạt trên giang hồ hai năm.
Nhưng Cung Tiểu Trúc lại cảm thấy bây giờ trong đan điền có một dòng khí kỳ quái có vẻ chính là nội lực, nhìn còn rất hùng hậu, nội lực cao thâm nhưng vì sao lại không chút thành tựu gì trên giang hồ? Nguyên nhân là do Cảnh Nặc chính là một đạo tặc, chuyên trộm tiền, đến vô ảnh đi vô tung, chưa từng thất thủ, không có ai nhận ra hắn, thế nên không nổi danh, nhưng mọi người đều biết rằng trên giang hồ có một thần trộm vô ảnh, chỉ là chưa từng có ai thấy được diện mạo của hắn.
Thân phận mặt ngoài của Cảnh Nặc là hộ viện, nơi nào phú quý có người cần tới hắn hắn liền tới làm hộ viện, kiếm chút sinh hoạt phí.
Cung Tiểu Trúc ngồi bên đài không chớp mắt, trên bàn bày một vài món ngon và một bầu rượu, hắn nghe Minh Chủ Võ Lâm dong dài, nghĩ làm sao để thoát ra được mộng cảnh, lại không có đầu mối, một lát sau bụng hắn reo lên ọt ọt, nhưng những người khác đều đang nói chuyện với minh chủ hoặc lẳng lặng lắng nghe, chẳng nói tới chuyện bao giờ mới được ăn cơm.
Cung Tiểu Trúc cũng đang nghi hoặc thế giới này đến tột cùng là thật hay là giả, nếu là giả vì sao hắn lại có thể cảm nhận được cảm giác đói khát, nếu là thật thì vì sao lại xuất hiện trong mộng cảnh của hắn, thật kỳ lạ!
Bống nhiên, có một người chạy từ dưới đài tới bên cạnh minh chủ ghé vào tai lão không biết là nói gì, sau đó khuôn mặt tươi cười của minh chủ đại nhân nhất thời tối sầm lại, một câu cũng không nói đã chạy vội tới một trạch viện bên trong.
Mọi người nhìn nhau, sau đó bàn tán sôi nổi, không biết nên làm gì. Cung Tiểu Trúc cũng rất hiếu kỳ, mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan tới hắn, muốn trộm rình minh chủ lại sợ làm cho người xung quanh chú ý, chỉ có thể nhẫn lòng hiếu kỳ lại mà ngồi yên, trong lòng lại thấy rối loạn. Đồng thời cũng lại lo cho Vân đại ca, không biết Vân đại ca có gặp phải nguy hiểm không, mình từ lúc vào đây không thể thấy được Vân đại ca, nếu không thể thoát ra khỏi mộng cảnh thì phải làm sao đây, có điều Vân đại ca lợi hại như vậy nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Chưa tới một lát sau, đang lúc Cung Tiểu Trúc đắm chìm trong sự lo lắng cho Vân đại ca, thì cách đó không xa vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau. Mọi người lập tức như một cơn hồng thủy, khinh công bay tới chỗ đó, có người hiếu kỳ muốn xem diễn, cũng có người thật sự lo rằng minh chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong chớp mắt, bàn ghế đều trống trơn, một cái bóng quỷ cũng không thấy, tất cả đều chạy tới một cái viện khác.
Thời khắc Cung Tiểu Trúc thấy người khác hành động cũng nhảy dựng lên vắt chân lên chạy vội theo hướng mà minh chủ đi, bởi tạm thời còn chưa biết sử dụng khinh công hơn nữa lại sợ bị bại lộ nội lực thâm hậu nên tạm thời chỉ có thể chạy bộ.
Trong cái viện mà minh chủ ở kia, có một thanh niên lạnh lùng diện mạo như đúc cùng một khuôn với Vân Túc đi tới đang giằng co với minh chủ, mà minh chủ kia một tay cầm kiếm, một tay che bụng, giữa các kẽ ngón tay không ngừng chảy máu tươi, nhiễm đỏ áo trắng và tay.
Hộ vệ của minh chủ đứng đầy quanh sân, lấy kiếm chỉ thẳng vào thanh niên lạnh lùng kia, ngay cả một con muỗi cũng khó mà bay ra được.
Minh chủ thấy chư vị tân khách đứng xung quanh, liền tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói với thanh niên dung mạo rất giống Vân Túc kia, “Uyên nhi, vì sao ngươi lại phải trộm công pháp bí tịch gia truyền của vi phụ, nếu ngươi muốn học, vi phụ đương nhiên sẽ cho phép, nếu ngươi có nỗi khổ gì, có thể nói cho vi phụ nghe, nhưng ngươi không ngờ lại… muốn đẩy vi phụ vào chỗ chết…”
Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt minh chủ càng thêm bi phẫn, càng thêm rối rắm, không nói được gì nữa, tựa như không còn chút hy vọng gì với nhi tử, đã tâm như tro tàn.
Anh hùng tuấn kiệt xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, hóa ra hai phụ tử này tương ái tương sát, càng có người cảm thấy nhi tử của minh chủ quá vô sỉ, quả là đại nghịch bất đạo, nên bị ngũ lôi oanh đỉnh, một chút hiếu đạo cũng không có, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.
Tề Hằng sau khi vào bí cảnh, mới đầu còn hành động cùng sư huynh đệ bổn môn tìm kiếm bảo vật, sau này lại lạc nhau, nghĩ tới chuyện bản thân một mình phải đối mặt với bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm nói không chừng còn bị lạc, vì thế liền nghĩ ra một cách mưu lợi, hắn cắn răng bố trí một trận pháp Huyền cấp thượng phẩm vô tình có được trong một khu rừng ―― Mê Huyễn Hấp Hồn trận, mục đích là để cướp đồ của tu sĩ và yêu thú qua lại, thu hoạch quả là có phần phong phú, hoàn toàn dựa vào lực sát thương cực mạnh của trận pháp này.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc không may vào phải trận pháp của Tề Hằng. Thời khắc rơi vào trận pháp đó, ở một nơi hai người không nhìn thấy, có một cụm sương mù màu đen nhỏ bằng một hạt trân châu nhanh chóng tiếp cận Cung Tiểu Trúc, chui vào bào giác của hắn, vào trong cơ thể.
Bởi Vân Túc mang theo mặt nạ Thiên Huyễn thế nên Tề Hằng tạm thời còn chưa nhận ra y, nhưng điều này cũng không trở ngại gì tới ý định cướp đồ hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc của Tề Hằng, vì thế hắn vừa thấy hai người bước vào trận pháp liền lập tức cầm mấy viên linh thạch trung phẩm ra khởi động trận pháp.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trong trận pháp bị một màn sương mù vây quanh không tìm thấy đường ra, cũng không tìm thấy người bày trận, thần thức tìm kiếm bốn phương tám hướng lại không biết bị thứ gì ngăn trở không thể tìm kiếm ngoài năm trượng, hơn nữa thức hải còn sinh ra cảm giác đau đớn, thế là vội thu hồi thức hải, vẻ mặt nghiêm túc quan sát bốn phía.
Cung Tiểu Trúc theo sau Vân Túc đi lại trong trận, đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó làm cho cơ thể mình không thể động đậy, lại cảm thấy sâu trong linh hồn có một cảm giác run rẩy, trong thức hải có thứ gì đó bị vỡ ra, oanh một tiếng hắn liền hôn mê, khi sắp ngã xuống mặt đất phủ đầy lá cây, Vân Túc nhanh tay nhanh mắt ôm chặt eo hắn, nửa ôm vào trong ngực.
“Tiểu Trúc?”
Vân Túc lo lắng kinh hô thành tiếng, kiểm tra toàn thân trên dưới của hắn, phát hiện cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ là đang lâm vào một mộng cảnh.
Có lẽ là do thực lực của người bày trận hữu hạn, hoặc người bày trận không có ý định để Vân Túc vào mộng cảnh, cũng có thể là do thực lực của Vân Túc mạnh, tóm lại, tuy rằng trận pháp này lợi hại nhưng Vân Túc không bị bắt vào mộng cảnh.
Trận pháp giam giữ hai người, Vân Túc có biết, Cung Tiểu Trúc rơi vào mộng cảnh kia thì nhất định phải thoát ra, nếu Cung Tiểu Trúc không thể thoát khỏi mộng cảnh, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mộng cảnh này không giống với ảo cảnh, độ khó cao hơn, muốn thoát khỏi mộng cảnh thì bản thân phải có ý chí.
Nghĩ đến đây, Vân Túc càng thêm lo lắng, biện pháp cứu Cung Tiểu Trúc bây giờ có hai, một là hắn tự mình tỉnh lại từ trong mộng cảnh kia, hai là Vân Túc tìm được người bày trận rồi giết chết, cách nào cũng tốn không ít thời gian.
Bây giờ đã có người xúc phạm tới điểm mấu chốt của y, không cần biết là ai cũng khó có thể tha thứ, nhất định phải cho người kia táng thân, hồn phi phách tán.
Vì thế, Tề Hằng vô cùng vinh hạnh khi được Vân Túc thương nhớ.
Trở lại chuyện chính, nháy mắt khi Cung Tiểu Trúc ngất đi, Vân Túc cũng không kịp nghĩ nhiều, trận pháp cũng bắt đầu biến ảo, chỉ thấy nơi sương mù bao phủ phát ra tiếng sàn sạt, tựa như có ngàn vạn con côn trùng đang bò trên mặt đất, động tĩnh cũng ngày càng lớn, ngay cả Vân Túc cũng đã nhận ra cảm giác nguy hiểm.
Tay trái y nửa ôm Cung Tiểu Trúc, tay phải cầm Phệ Hồn kiếm, cảnh giác dùng thần thức “nhìn” lũ yêu thú tương tự như sâu lông lúc nhúc cách hai người chưa tới năm trượng, toàn thân chúng đều là lông, là yêu thú cấp ba, to bằng ngón chân cái, chậm rãi bò tới từ bốn phương tám hướng tới chỗ Vân Túc ở chính giữa.
Mà Cung Tiểu Trúc trước khi ngất đi ba giây, trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống: ‘Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ hệ thống “Kề vai sát cánh chiến đấu với Vân đại ca, phá vỡ mộng cảnh, bài trừ trận pháp.” Phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí năm điểm, hệ thống tệ hai trăm điểm, linh thạch trung phẩm năm viên, nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí mười điểm, hệ thống tệ bốn trăm điểm, linh thạch trung phẩm mười viên.’
Cung Tiểu Trúc trước khi ngã xuống một chút, trong đầu chỉ còn lại năm chữ: đcmm chứ!
Chỉ trong chớp mắt, Cung Tiểu Trúc đã mở to mắt lại, phát hiện bản thân ngồi một mình trên băng ghế, xung quanh là nam nam nữ nữ mặc cổ trang muôn hình muôn vẻ, trong tay cầm các loại vũ khí. Nam mặc áo ngắn hoặc trường bào, tướng mạo hoặc thô cuồng hoặc anh tuấn, lãnh khốc hoặc âm u, nữ mặc la quần hoặc sa y, hào sảng lại xinh đẹp, tóc búi đơn giản, mang các loại trang sức đủ màu, hiên ngang anh tư, có phong phạm của nữ hiệp.
Người xung quanh vẫn luôn duy trì sự im lặng, ánh mắt chuyên chú cùng nhìn về một hướng, Cung Tiểu Trúc nhìn theo ánh mắt của họ liền thấy trên một đài cao có một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn, dáng người khôi ngô, một thân chính khí mặc áo trắng, chậm rãi hướng tới cái ghế duy nhất trên đài mà ngồi xuống, thâm tàng bất lộ, nhìn không ra sơ hở, theo sau là hơn mười thanh niên uy vũ khí phách đứng hai bên đài cao, vô cùng có khí thế.
“Hoan nghênh các vị anh hùng tuấn kiệt đã tới đây, các vị có thể tới thọ yến của lão phu, lão phu vô cùng cảm kích…”
Nam tử trung niên kia vừa mở miệng chính là các loại cảm tạ, ngợi ca, nguyện vì chuyện trong giang hồ mà máu chảy đầu rơi, chết cũng không tiếc, còn giới thiệu mình từng phiêu bạt nhiều năm trên giang hồ, từng danh chấn thiên hạ thế nào, rồi là vị thanh niên tuấn kiệt xuất hiện trong thọ yến làm cho lão thụ sủng nhược kinh ra sao, sau đó lại kể ra một hồi danh sách thọ lễ mà một vài thế lực, nhân vật lớn mang tới tặng lão, làm cho người ở dưới kinh hô liên tục.
Sau đó lại bắt đầu nói gần đây có thực lực nào cường đại nhưng lại bị người ám sát làm lão cảm thấy có hơi tiếc nuối, gần đây ma giáo có động tĩnh thế nào.
Cung Tiểu Trúc trong lúc lão nói chuyện liến thoắng đã hiểu rõ tình cảnh của mình, ý thức của hắn rất thanh tỉnh, biết rằng đây là mộng cảnh, hơn nữa hắn còn phát hiện bản thân đã không còn tu vi của mình, trong đầu là kí ức của một người khác.
Thông qua ký ức dung hợp này, Cung Tiểu Trúc biết được nam tử trung niên đang dong dài trên đài cao kia chính Minh Chủ là Võ Lâm của thế giới này, xung quanh đều là những người hành tẩu trên giang hồ, các loại hiệp nhân nghĩa sĩ, anh hùng hào kiệt.
Mà ý thức phụ thể này cho biết chủ nhân cơ thể này tên Cảnh Nặc, nghe nói là tiểu tốt vô danh trên giang hồ, chỉ biết chút công phu mèo hai chân, sư phụ trước lúc lâm chung có để lại chút tài sản, tuy rằng không có thu nhập nhưng cũng chưa đến mức chết đói, không có thân nhân bằng hữu gì, một mình lang bạt trên giang hồ hai năm.
Nhưng Cung Tiểu Trúc lại cảm thấy bây giờ trong đan điền có một dòng khí kỳ quái có vẻ chính là nội lực, nhìn còn rất hùng hậu, nội lực cao thâm nhưng vì sao lại không chút thành tựu gì trên giang hồ? Nguyên nhân là do Cảnh Nặc chính là một đạo tặc, chuyên trộm tiền, đến vô ảnh đi vô tung, chưa từng thất thủ, không có ai nhận ra hắn, thế nên không nổi danh, nhưng mọi người đều biết rằng trên giang hồ có một thần trộm vô ảnh, chỉ là chưa từng có ai thấy được diện mạo của hắn.
Thân phận mặt ngoài của Cảnh Nặc là hộ viện, nơi nào phú quý có người cần tới hắn hắn liền tới làm hộ viện, kiếm chút sinh hoạt phí.
Cung Tiểu Trúc ngồi bên đài không chớp mắt, trên bàn bày một vài món ngon và một bầu rượu, hắn nghe Minh Chủ Võ Lâm dong dài, nghĩ làm sao để thoát ra được mộng cảnh, lại không có đầu mối, một lát sau bụng hắn reo lên ọt ọt, nhưng những người khác đều đang nói chuyện với minh chủ hoặc lẳng lặng lắng nghe, chẳng nói tới chuyện bao giờ mới được ăn cơm.
Cung Tiểu Trúc cũng đang nghi hoặc thế giới này đến tột cùng là thật hay là giả, nếu là giả vì sao hắn lại có thể cảm nhận được cảm giác đói khát, nếu là thật thì vì sao lại xuất hiện trong mộng cảnh của hắn, thật kỳ lạ!
Bống nhiên, có một người chạy từ dưới đài tới bên cạnh minh chủ ghé vào tai lão không biết là nói gì, sau đó khuôn mặt tươi cười của minh chủ đại nhân nhất thời tối sầm lại, một câu cũng không nói đã chạy vội tới một trạch viện bên trong.
Mọi người nhìn nhau, sau đó bàn tán sôi nổi, không biết nên làm gì. Cung Tiểu Trúc cũng rất hiếu kỳ, mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan tới hắn, muốn trộm rình minh chủ lại sợ làm cho người xung quanh chú ý, chỉ có thể nhẫn lòng hiếu kỳ lại mà ngồi yên, trong lòng lại thấy rối loạn. Đồng thời cũng lại lo cho Vân đại ca, không biết Vân đại ca có gặp phải nguy hiểm không, mình từ lúc vào đây không thể thấy được Vân đại ca, nếu không thể thoát ra khỏi mộng cảnh thì phải làm sao đây, có điều Vân đại ca lợi hại như vậy nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Chưa tới một lát sau, đang lúc Cung Tiểu Trúc đắm chìm trong sự lo lắng cho Vân đại ca, thì cách đó không xa vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau. Mọi người lập tức như một cơn hồng thủy, khinh công bay tới chỗ đó, có người hiếu kỳ muốn xem diễn, cũng có người thật sự lo rằng minh chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong chớp mắt, bàn ghế đều trống trơn, một cái bóng quỷ cũng không thấy, tất cả đều chạy tới một cái viện khác.
Thời khắc Cung Tiểu Trúc thấy người khác hành động cũng nhảy dựng lên vắt chân lên chạy vội theo hướng mà minh chủ đi, bởi tạm thời còn chưa biết sử dụng khinh công hơn nữa lại sợ bị bại lộ nội lực thâm hậu nên tạm thời chỉ có thể chạy bộ.
Trong cái viện mà minh chủ ở kia, có một thanh niên lạnh lùng diện mạo như đúc cùng một khuôn với Vân Túc đi tới đang giằng co với minh chủ, mà minh chủ kia một tay cầm kiếm, một tay che bụng, giữa các kẽ ngón tay không ngừng chảy máu tươi, nhiễm đỏ áo trắng và tay.
Hộ vệ của minh chủ đứng đầy quanh sân, lấy kiếm chỉ thẳng vào thanh niên lạnh lùng kia, ngay cả một con muỗi cũng khó mà bay ra được.
Minh chủ thấy chư vị tân khách đứng xung quanh, liền tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói với thanh niên dung mạo rất giống Vân Túc kia, “Uyên nhi, vì sao ngươi lại phải trộm công pháp bí tịch gia truyền của vi phụ, nếu ngươi muốn học, vi phụ đương nhiên sẽ cho phép, nếu ngươi có nỗi khổ gì, có thể nói cho vi phụ nghe, nhưng ngươi không ngờ lại… muốn đẩy vi phụ vào chỗ chết…”
Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt minh chủ càng thêm bi phẫn, càng thêm rối rắm, không nói được gì nữa, tựa như không còn chút hy vọng gì với nhi tử, đã tâm như tro tàn.
Anh hùng tuấn kiệt xung quanh bừng tỉnh đại ngộ, đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, hóa ra hai phụ tử này tương ái tương sát, càng có người cảm thấy nhi tử của minh chủ quá vô sỉ, quả là đại nghịch bất đạo, nên bị ngũ lôi oanh đỉnh, một chút hiếu đạo cũng không có, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook