Hệ Thống Truy Phu
-
Chương 52
Dựa theo ký ức trong đầu Cảnh Nặc, minh chủ này tên Tôn Tư, người có bộ dáng giống Vân Túc y như đúc kia gọi là Lộ Uyên, Tôn Tư là kế phụ của Lộ Uyên, sau khi mẫu thân và phụ thân thân sinh của Lộ Uyên thành thân, sinh ra Lộ Uyên không lâu, phụ thân Lộ Uyên liền qua đời, khi Lộ Uyên mới có mấy tuổi, mẫu thân Lộ Uyên đã mang theo Lộ Uyên tái giá với Tôn Tư.
Sinh phụ Lộ Uyên gia tài bạc triệu lại không có thân thích gì, mẫu thân Lý thị sau khi tái giá, tiền tài đó cũng bị coi là đồ cưới mà đưa tới Tôn gia, nhưng không đợi tới lúc Lộ Uyên trưởng thành, Lý thị đã bệnh chết, có điều tất cả tài phú mà Lý thị mang tới đó đều là muốn để lại cho Lộ Uyên, không định để lại một phân tiền nào cho Tôn Tư.
Về phần quan hệ giữa Lộ Uyên với Tôn Tư có tốt hay không, bây giờ vừa nhìn là hiểu ngay, vì sao lại phản bội thì lại không thể biết được.
Cung Tiểu Trúc khi mới nhìn thấy Lộ Uyên liền sợ đến ngây người, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, hắn rất nhanh sau đó đã lấy lại được tinh thần, nghĩ đây là mộng cảnh nên điều này rất bình thường, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật bộ dạng giống y sì Vân Túc của Lộ Uyên. Cũng không bởi Lộ Uyên lớn lên giống Vân Túc mà đối xử với Lộ Uyên giống Vân Túc, hắn biết rõ Lộ Uyên với Vân Túc là hai người khác nhau, trong lòng hắn, Vân Túc là duy nhất, ai cũng không thể thay thế y.
Có điều hắn nghĩ, muốn ra khỏi mộng cảnh, mấu chốt có ở trên người Lộ Uyên hay không, có lẽ là có, có điều phải xem tình huống trước mắt đã rồi lại nói.
Lộ Uyên đứng đối diện minh chủ, sắc mặt không tốt chút nào, tâm tình có vẻ rất kém, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn một điều gì đó, mà ngữ khí lại có phần táo bạo, “Hừ! Ngụy quân tử, đừng đứng đó hồ ngôn loạn ngữ, ta lấy bí tịch vốn thuộc về Lộ gia, khi nào đã trở thành đồ của Tôn gia ngươi rồi, còn nữa, đừng có tự xưng là vi phụ, ta và ngươi một chút quan hệ cũng không có.”
Một vị lão giả đứng trước mọi người có quan hệ tốt với minh chủ, địa vị trong giang hồ khá cao, thực lực cũng khá sâu thấy Lộ Uyên như vậy liền thấy không vừa mắt, đứng ra lấy tư thái của bậc trưởng bối mà dạy bảo hắn, “Lộ thiếu hiệp, Tôn minh chủ có ý tốt bảo quản bí tịch cho ngươi lại bị ngươi chửi mắng như thế, lão phu cảm thấy thật không đáng thay Tôn minh chủ, Tôn minh chủ tốt xấu gì cũng có tình phụ tử mười năm với ngươi, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng ngươi cũng không nên vô lễ như vậy!”
“Ồ? Phải vậy không? Nghe nói Trác lão tiên sinh hình như cũng giúp ta bảo quản Hàn Sương bảo kiếm của Lộ gia ta có hai mươi năm, không biết bây giờ tại hạ có thể thu hồi lại không?” Lộ Uyên nói xong dùng dư quang liếc mắt nhìn lão giả kia.
“Lộ thiếu hiệp chỉ sợ nghe nhầm tin tức, lão phu cũng không nhớ rõ là lại có chuyện như vậy, càng chưa từng nghe nói tới Hàn Sương bảo kiếm gì đó, mong thiếu hiệp tự trọng, đừng ngậm máu phun người.” Lão giả kia tuy nói như vậy, nhưng cơ thể lại cứng đờ trong chớp mắt, lão tuyệt không thừa nhận rằng hai mươi năm trước lão và Tôn Tư hợp mưu giết chết sinh phụ của Lộ Uyên, còn trộm bảo kiếm và võ công bí tịch của Lộ gia.
“Tại hạ có ngậm máu phun người hay không Trác lão và Tôn minh chủ hẳn là rõ ràng nhất, còn cần ta nhắc nhở hay sao?”
Trác lão và minh chủ liếc nhìn nhau, nhanh chóng tách ra.
Tôn Tư còn nói thêm, “Uyên nhi, vi phụ nghe nói lần này ngươi trộm bí tịch ra là muốn đưa cho giáo chủ Thương Viêm giáo, còn học Huyết Hải thần công của Thương Viêm giáo, ngươi sao lại hồ đồ cấu kết với Ma giáo cùng làm việc xấu như vậy? Ngươi khiến cho vi phụ thật thất vọng! Ai! Mong rằng ngươi đừng trách vi phụ nhẫn tâm.”
Dứt lời, tất cả người trong chính đạo đều đồng loạt ồ lên, thời khắc hai đạo chính tà đang có mâu thuẫn hết sức căng thẳng này, Lộ Uyên không ngờ lại phản chiến tướng làm gian tế cho Ma giáo, thật đáng giận, nhất định phải nghiêm trị, giáo huấn, nhất định phải bắt lấy hắn.
Chưa đợi họ ra tay, Tôn Tư đã động thủ đánh nhau với Lộ Uyên, chiêu chiêu sắc bén, hạ sát thủ, cảm giác đau đớn nơi vết thương ở bụng cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của lão.
Lộ Uyên dần không địch lại nổi, dù sao Tôn Tư là Minh Chủ Võ Lâm, võ công tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể so được với, hắn nhìn vào trong phòng một chút, một chiêu liền lủi vào trong phòng, một lát sau, trong tay xách một thiếu nữ mỹ mạo hôn mê ra, thanh kiếm đặt trên cổ thiếu nữ, một vết máu xuất hiện.
“Ngươi muốn làm gì? Mau thả Lâm nhi ra, chúng ta chuyện gì cũng có thể từ từ, chuyện của phụ tử chúng ta đâu cần phải nháo loạn tới mức này, ngươi có gì cứ đổ lên đầu ta, Lâm nhi dù sao cũng là muội muội của ngươi mà!” Tôn Tư vừa thấy nữ nhi của mình hôn mê bất tỉnh bị Lộ Uyên chộp trong tay, nôn nóng vạn phần, không dám có động tác dư thừa, chỉ sợ nhỡ đâu Lộ Uyên mất hứng một cái ảnh hưởng tới tính mạng của Tôn Lâm.
“Ta không hề có muội muội nào họ Tôn cả, muốn ta thả nàng ra ngươi liền tự phế võ công trước mặt mọi người, không thì ta lập tức cho nàng đầu rơi xuống đất.”
Tôn Tư tức giận tới run cả người, cầm kiếm run lẩy bẩy chỉ vào hắn nói, “Ngươi… Ngươi, có chết lão phu cũng!” Nói xong lão tựa như đã mất đi lý trí, không cần biết lão đánh tới chỗ nào của Lộ Uyên, Lộ Uyên cũng vẫn dùng Tôn Lâm làm tấm chắn, Tôn Tư đánh chỗ nào, hắn liền chắn chỗ đó.
Tôn Tư càng đánh càng tức giận, hét lớn một tiếng với hộ vệ xung quanh, “Còn không động thủ cho ta, bắt lấy nghịch tử này cho ta, nhớ kỹ, không thể làm Lâm nhi bị thương.”
Phần đông anh hùng hào kiệt vây xem xung quanh đều không ra tay, giết gà dùng dao mổ trâu, họ cũng không tin nhiều hộ vệ như vậy còn không thể bắt được Lộ Uyên, mà Tôn Tư chậm chạp không chế phục Lộ Uyên là bởi có thương trong người, lại hoàn toàn xem nhẹ không nghĩ tới chuyện vết thương của Tôn Tư từ đâu mà tới.
Mà Mạc lão lại không hề thờ ơ, mất đi sức phán đoán, cũng vây công Lộ Uyên theo phần đông hộ vệ.
Lộ Uyên phát hiện có một cỗ nội lực mạnh mẽ đánh tới từ phía sau, xoay người một cái chắn Tôn Lâm trước người, người này chính là Mạc lão, không ngờ rằng lão cũng không phải là vì đả thương Lộ Uyên, mà là muốn cứu Tôn Lâm, lúc Lộ Uyên chắn Tôn Lâm trước người, lão liền thuận thế nắm lấy tay Tôn Lâm mà kéo, vung tới trước mặt Tôn Tư, cơ thể Tôn Lâm như một con búp bê vải rách nát bay theo một đường vòng cung nện vào ngực Tôn Tư.
Mạc lão lại chưởng chưởng sinh phong đánh tới chỗ Lộ Uyên, một lát sau liền làm cho Lộ Uyên bị thương, phần đông hộ vệ hướng kiếm tới người hắn liền có thể chế trụ hắn, đợi minh chủ lên tiếng.
Lộ Uyên nằm trên mặt đất che ngực, phun ra một búng máu, hung tợn trừng Tôn Tư, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi lão.
Tôn Tư ôm nữ nhi vào trong lòng, nhìn Lộ Uyên ra vẻ đau lòng phất phất tay, “Nhốt hắn vào trong địa lao đi.” Sau đó cô đơn quay đầu không thèm nhìn Lộ Uyên nữa, tựa như mệnh lệnh này lão phải rối rắm hồi lâu mới quyết định được.
Nhưng còn chưa đợi mọi người có hành động, một hộ vệ vội vã chạy từ ngoài cửa vào quỳ một chân trước mặt Tôn Tư, ôm quyền nói, “Minh chủ, không tốt rồi, giáo chủ Thương Viêm giáo dẫn một vạn giáo chúng đánh lên núi, xin minh chủ định đoạt.”
Lời này vừa nói ra, một mảnh ồ lên, Tôn Tư giao Tôn Lâm cho hạ nhân đưa đi, vung tay lên với mọi người, bá khí trắc lậu nói, “Chư vị đừng căng thẳng, lão phu đã sớm dự đoán được hôm nay có thể sẽ có người của Ma giáo đánh lên núi, bởi vậy sớm đã có bố trí thích đáng, chỉ cần chư vị anh hào có thể nghe theo hiệu lệnh của lão phu, chính đạo đồng tâm hiệp lực, tất sẽ có thể tiêu diệt Thương Viêm giáo đệ nhất giang hồ.”
Tâm tình kinh sợ của mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sùng bái nhìn minh chủ cùng hô to, “Tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của minh chủ, tiêu diệt Ma giáo! Vì dân trừ hại!”
“Tiêu diệt Ma giáo! Vì dân trừ hại!”
Cung Tiểu Trúc nhìn thấy hết thảy màn này lại nghĩ tới tình tiết trong tiểu thuyết, nói chung, người như Lộ Uyên, hẳn là sẽ không thực sự phát rồ muốn giết hại kế phụ, chắc chắn là phải có ẩn tình gì khác bất đắc dĩ. Mà nếu Lộ Uyên là người tốt, vậy Tôn Tư kia chính là kẻ giả nhân giả nghĩa, nói không chừng chỉ vì tài sản của Lộ gia mà hãm hại Lộ Uyên, người trong chính đạo đều bị lão che mắt.
Hơn nữa lần này Ma giáo đánh tới sơn trang, mọi người ở đây chỉ sợ đều cho rằng đây là do Lộ Uyên đưa người Ma giáo tới, mà Lộ Uyên và Ma giáo thực ra lại không có quan hệ gì cả.
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng, sự thật đến tột cùng thế nào người ngoài cũng không thể nói rõ được.
Chỉ bằng việc diện mạo của Lộ Uyên và Vân đại ca giống nhau như đúc, Cung Tiểu Trúc đã cảm thấy hắn có lời khó nói, thêm vào lại muốn đánh vỡ mộng cảnh này, hắn có linh cảm mạnh mẽ, hẳn là phải tương trợ cho Lộ Uyên.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc thấy Lộ Uyên bị bắt, Tôn Tư mang theo toàn bộ người tới viện trước nghênh địch, hắn liền vụng trộm áp sát vài hộ vệ giải Lộ Uyên đi, tổng cộng hộ vệ chỉ có hai người, Cung Tiểu Trúc vừa theo dõi vừa chú ý xung quanh xem có người nào khác không, vừa hồi tưởng võ công của Cảnh Nặc trong trí nhớ, làm thế nào để sử dụng kiếm chiêu và nội lực.
Cung Tiểu Trúc cùng đi với bọn họ tới một nơi khá khuất, xung quanh cũng không còn ai khác liền chuẩn bị ra tay.
Cung Tiểu Trúc cầm kiếm chậm rãi tiếp cận hộ vệ áp giải Lộ Uyên sau đó đột nhiên ra tay, may là thanh kiếm của hắn hướng tới vị trí tim của một người mà đâm tới, không ngờ lại nhất kích tất trúng, người bị đánh lén kia nháy mắt tắt thở.
Cung Tiểu Trúc không ngừng cố gắng rút kiếm ra khỏi ngực người kia, lại chuyển sang người bên cạnh mà tấn công, hộ vệ kia thấy đồng bạn của mình bị miểu sát, vô cùng khủng hoảng, buông Lộ Uyên ra tránh sang bên cạnh, hiểm hiểm né tránh kiếm của Cung Tiểu Trúc đâm tới cổ mình.
Hộ vệ không ngờ mình lại gặp phải cao thủ, nếu không mau chạy trốn, nói không chừng sẽ phải táng thân nơi này, không được! Nhất định phải trốn! Mình còn trẻ, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, ở giữa còn có một kiều thê, mình sống còn chưa đủ!
Cung Tiểu Trúc thấy gã né tránh, lại một lần nữa muốn đại phóng sát chiêu, lại thấy hộ vệ kia lui dần về phía sau, xoay người chạy vội đi, không cho hắn cơ hội xuất thủ, Cung Tiểu Trúc thấy mà vô cùng buồn bực, mình đáng sợ tới vậy sao? Hộ vệ này cũng quá nhát gan rồi, đây thật sự là hộ vệ của minh chủ sao? Hắn và lũ nhỏ đều sợ tới ngây người rồi có được không! Có được không!
Hứ! Hắn còn chưa kịp thuần thục kiếm chiêu một chút nào! Một chút cơ hội cũng không cho hắn, thôi, dù sao cũng là hắn tới cứu người, vẫn nên nhanh đưa Lộ Uyên đi thôi, không đợi đến lúc mấy cao thủ kia trở lại liền không xong.
Vì thế hắn gian nan đỡ Lộ Uyên dậy, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên mê muội mất ý thức…
Trong trận pháp mà Tề Hằng bố trí, Vân Túc đã giết tám loại yêu thú cấp ba, đầu tiên là sâu lông, sau đó là gián, cào cào, kiến, ruồi, giòi bọ, giun đất, cuối cùng là đỉa, hình thể đều lớn hơn nhiều so với ở hiện đại mà Cung Tiểu Trúc thường thấy, lũ côn trùng này vô cùng vô tận, con trước ngã xuống, con sau bò lên, tất cả đều bò tới chỗ Vân Túc.
Thực ra Vân Túc đã sớm biết lũ côn trùng này đều là trận pháp huyễn hóa mà thành, một kiếm có thể giết chết một đống lớn, vài con côn trùng bị giết chết kia đều hóa thành không khí tiêu thất vô tung vô ảnh, nhưng nếu côn trùng không bị tiêu diệt, một khi tiếp xúc tới cơ thể người liền có thể chui vào da tạo thành các loại bệnh, nhẹ thì tu vi bị giam cầm, nặng thì mất tu vi sau sẽ bị cắn xé máu thịt.
Có điều, chuyện này cũng không làm khó được Vân Túc, y chuyển động cước bộ khéo léo, dựa vào bản thân lý giải trận pháp tìm ra mắt trận, cuối cùng cũng phá được trận pháp, Tề Hằng cũng bởi điều khiển trận pháp mà bị trận pháp phản lại bị thương.
Vân Túc vừa thấy Tề Hằng đã lập tức nhận ra hắn, vốn y trước kia không muốn giết Tề Hằng, nhưng bây giờ y không còn là người của Kiếm Tiên môn, cho dù có giết chết Tề Hằng trong bí cảnh cũng không có ai biết, quan trọng nhất là Tề Hằng làm Tiểu Trúc bị thương, thế nên Tề Hằng lần này không thể không chết.
Thế nên trong lúc Tề Hằng còn chưa kịp hoàn thủ, Vân Túc đã một kiếm kết liễu hắn, thần hồn câu diệt, một hồi Tam Muội Chân Hỏa đốt xác hắn thành tro tàn.
Ngay khi Vân Túc giết chết Tề Hằng, thấy Cung Tiểu Trúc mở to mắt, y cuối cùng cũng yên lòng.
Tác giả có lời muốn nói: oa oa, thật xin lỗi mọi người, ngày mai một hôm không có chương mới, ngày kia tiếp tục 【 bụm mặt 】
Sinh phụ Lộ Uyên gia tài bạc triệu lại không có thân thích gì, mẫu thân Lý thị sau khi tái giá, tiền tài đó cũng bị coi là đồ cưới mà đưa tới Tôn gia, nhưng không đợi tới lúc Lộ Uyên trưởng thành, Lý thị đã bệnh chết, có điều tất cả tài phú mà Lý thị mang tới đó đều là muốn để lại cho Lộ Uyên, không định để lại một phân tiền nào cho Tôn Tư.
Về phần quan hệ giữa Lộ Uyên với Tôn Tư có tốt hay không, bây giờ vừa nhìn là hiểu ngay, vì sao lại phản bội thì lại không thể biết được.
Cung Tiểu Trúc khi mới nhìn thấy Lộ Uyên liền sợ đến ngây người, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, hắn rất nhanh sau đó đã lấy lại được tinh thần, nghĩ đây là mộng cảnh nên điều này rất bình thường, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật bộ dạng giống y sì Vân Túc của Lộ Uyên. Cũng không bởi Lộ Uyên lớn lên giống Vân Túc mà đối xử với Lộ Uyên giống Vân Túc, hắn biết rõ Lộ Uyên với Vân Túc là hai người khác nhau, trong lòng hắn, Vân Túc là duy nhất, ai cũng không thể thay thế y.
Có điều hắn nghĩ, muốn ra khỏi mộng cảnh, mấu chốt có ở trên người Lộ Uyên hay không, có lẽ là có, có điều phải xem tình huống trước mắt đã rồi lại nói.
Lộ Uyên đứng đối diện minh chủ, sắc mặt không tốt chút nào, tâm tình có vẻ rất kém, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn một điều gì đó, mà ngữ khí lại có phần táo bạo, “Hừ! Ngụy quân tử, đừng đứng đó hồ ngôn loạn ngữ, ta lấy bí tịch vốn thuộc về Lộ gia, khi nào đã trở thành đồ của Tôn gia ngươi rồi, còn nữa, đừng có tự xưng là vi phụ, ta và ngươi một chút quan hệ cũng không có.”
Một vị lão giả đứng trước mọi người có quan hệ tốt với minh chủ, địa vị trong giang hồ khá cao, thực lực cũng khá sâu thấy Lộ Uyên như vậy liền thấy không vừa mắt, đứng ra lấy tư thái của bậc trưởng bối mà dạy bảo hắn, “Lộ thiếu hiệp, Tôn minh chủ có ý tốt bảo quản bí tịch cho ngươi lại bị ngươi chửi mắng như thế, lão phu cảm thấy thật không đáng thay Tôn minh chủ, Tôn minh chủ tốt xấu gì cũng có tình phụ tử mười năm với ngươi, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng ngươi cũng không nên vô lễ như vậy!”
“Ồ? Phải vậy không? Nghe nói Trác lão tiên sinh hình như cũng giúp ta bảo quản Hàn Sương bảo kiếm của Lộ gia ta có hai mươi năm, không biết bây giờ tại hạ có thể thu hồi lại không?” Lộ Uyên nói xong dùng dư quang liếc mắt nhìn lão giả kia.
“Lộ thiếu hiệp chỉ sợ nghe nhầm tin tức, lão phu cũng không nhớ rõ là lại có chuyện như vậy, càng chưa từng nghe nói tới Hàn Sương bảo kiếm gì đó, mong thiếu hiệp tự trọng, đừng ngậm máu phun người.” Lão giả kia tuy nói như vậy, nhưng cơ thể lại cứng đờ trong chớp mắt, lão tuyệt không thừa nhận rằng hai mươi năm trước lão và Tôn Tư hợp mưu giết chết sinh phụ của Lộ Uyên, còn trộm bảo kiếm và võ công bí tịch của Lộ gia.
“Tại hạ có ngậm máu phun người hay không Trác lão và Tôn minh chủ hẳn là rõ ràng nhất, còn cần ta nhắc nhở hay sao?”
Trác lão và minh chủ liếc nhìn nhau, nhanh chóng tách ra.
Tôn Tư còn nói thêm, “Uyên nhi, vi phụ nghe nói lần này ngươi trộm bí tịch ra là muốn đưa cho giáo chủ Thương Viêm giáo, còn học Huyết Hải thần công của Thương Viêm giáo, ngươi sao lại hồ đồ cấu kết với Ma giáo cùng làm việc xấu như vậy? Ngươi khiến cho vi phụ thật thất vọng! Ai! Mong rằng ngươi đừng trách vi phụ nhẫn tâm.”
Dứt lời, tất cả người trong chính đạo đều đồng loạt ồ lên, thời khắc hai đạo chính tà đang có mâu thuẫn hết sức căng thẳng này, Lộ Uyên không ngờ lại phản chiến tướng làm gian tế cho Ma giáo, thật đáng giận, nhất định phải nghiêm trị, giáo huấn, nhất định phải bắt lấy hắn.
Chưa đợi họ ra tay, Tôn Tư đã động thủ đánh nhau với Lộ Uyên, chiêu chiêu sắc bén, hạ sát thủ, cảm giác đau đớn nơi vết thương ở bụng cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của lão.
Lộ Uyên dần không địch lại nổi, dù sao Tôn Tư là Minh Chủ Võ Lâm, võ công tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể so được với, hắn nhìn vào trong phòng một chút, một chiêu liền lủi vào trong phòng, một lát sau, trong tay xách một thiếu nữ mỹ mạo hôn mê ra, thanh kiếm đặt trên cổ thiếu nữ, một vết máu xuất hiện.
“Ngươi muốn làm gì? Mau thả Lâm nhi ra, chúng ta chuyện gì cũng có thể từ từ, chuyện của phụ tử chúng ta đâu cần phải nháo loạn tới mức này, ngươi có gì cứ đổ lên đầu ta, Lâm nhi dù sao cũng là muội muội của ngươi mà!” Tôn Tư vừa thấy nữ nhi của mình hôn mê bất tỉnh bị Lộ Uyên chộp trong tay, nôn nóng vạn phần, không dám có động tác dư thừa, chỉ sợ nhỡ đâu Lộ Uyên mất hứng một cái ảnh hưởng tới tính mạng của Tôn Lâm.
“Ta không hề có muội muội nào họ Tôn cả, muốn ta thả nàng ra ngươi liền tự phế võ công trước mặt mọi người, không thì ta lập tức cho nàng đầu rơi xuống đất.”
Tôn Tư tức giận tới run cả người, cầm kiếm run lẩy bẩy chỉ vào hắn nói, “Ngươi… Ngươi, có chết lão phu cũng!” Nói xong lão tựa như đã mất đi lý trí, không cần biết lão đánh tới chỗ nào của Lộ Uyên, Lộ Uyên cũng vẫn dùng Tôn Lâm làm tấm chắn, Tôn Tư đánh chỗ nào, hắn liền chắn chỗ đó.
Tôn Tư càng đánh càng tức giận, hét lớn một tiếng với hộ vệ xung quanh, “Còn không động thủ cho ta, bắt lấy nghịch tử này cho ta, nhớ kỹ, không thể làm Lâm nhi bị thương.”
Phần đông anh hùng hào kiệt vây xem xung quanh đều không ra tay, giết gà dùng dao mổ trâu, họ cũng không tin nhiều hộ vệ như vậy còn không thể bắt được Lộ Uyên, mà Tôn Tư chậm chạp không chế phục Lộ Uyên là bởi có thương trong người, lại hoàn toàn xem nhẹ không nghĩ tới chuyện vết thương của Tôn Tư từ đâu mà tới.
Mà Mạc lão lại không hề thờ ơ, mất đi sức phán đoán, cũng vây công Lộ Uyên theo phần đông hộ vệ.
Lộ Uyên phát hiện có một cỗ nội lực mạnh mẽ đánh tới từ phía sau, xoay người một cái chắn Tôn Lâm trước người, người này chính là Mạc lão, không ngờ rằng lão cũng không phải là vì đả thương Lộ Uyên, mà là muốn cứu Tôn Lâm, lúc Lộ Uyên chắn Tôn Lâm trước người, lão liền thuận thế nắm lấy tay Tôn Lâm mà kéo, vung tới trước mặt Tôn Tư, cơ thể Tôn Lâm như một con búp bê vải rách nát bay theo một đường vòng cung nện vào ngực Tôn Tư.
Mạc lão lại chưởng chưởng sinh phong đánh tới chỗ Lộ Uyên, một lát sau liền làm cho Lộ Uyên bị thương, phần đông hộ vệ hướng kiếm tới người hắn liền có thể chế trụ hắn, đợi minh chủ lên tiếng.
Lộ Uyên nằm trên mặt đất che ngực, phun ra một búng máu, hung tợn trừng Tôn Tư, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi lão.
Tôn Tư ôm nữ nhi vào trong lòng, nhìn Lộ Uyên ra vẻ đau lòng phất phất tay, “Nhốt hắn vào trong địa lao đi.” Sau đó cô đơn quay đầu không thèm nhìn Lộ Uyên nữa, tựa như mệnh lệnh này lão phải rối rắm hồi lâu mới quyết định được.
Nhưng còn chưa đợi mọi người có hành động, một hộ vệ vội vã chạy từ ngoài cửa vào quỳ một chân trước mặt Tôn Tư, ôm quyền nói, “Minh chủ, không tốt rồi, giáo chủ Thương Viêm giáo dẫn một vạn giáo chúng đánh lên núi, xin minh chủ định đoạt.”
Lời này vừa nói ra, một mảnh ồ lên, Tôn Tư giao Tôn Lâm cho hạ nhân đưa đi, vung tay lên với mọi người, bá khí trắc lậu nói, “Chư vị đừng căng thẳng, lão phu đã sớm dự đoán được hôm nay có thể sẽ có người của Ma giáo đánh lên núi, bởi vậy sớm đã có bố trí thích đáng, chỉ cần chư vị anh hào có thể nghe theo hiệu lệnh của lão phu, chính đạo đồng tâm hiệp lực, tất sẽ có thể tiêu diệt Thương Viêm giáo đệ nhất giang hồ.”
Tâm tình kinh sợ của mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sùng bái nhìn minh chủ cùng hô to, “Tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của minh chủ, tiêu diệt Ma giáo! Vì dân trừ hại!”
“Tiêu diệt Ma giáo! Vì dân trừ hại!”
Cung Tiểu Trúc nhìn thấy hết thảy màn này lại nghĩ tới tình tiết trong tiểu thuyết, nói chung, người như Lộ Uyên, hẳn là sẽ không thực sự phát rồ muốn giết hại kế phụ, chắc chắn là phải có ẩn tình gì khác bất đắc dĩ. Mà nếu Lộ Uyên là người tốt, vậy Tôn Tư kia chính là kẻ giả nhân giả nghĩa, nói không chừng chỉ vì tài sản của Lộ gia mà hãm hại Lộ Uyên, người trong chính đạo đều bị lão che mắt.
Hơn nữa lần này Ma giáo đánh tới sơn trang, mọi người ở đây chỉ sợ đều cho rằng đây là do Lộ Uyên đưa người Ma giáo tới, mà Lộ Uyên và Ma giáo thực ra lại không có quan hệ gì cả.
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng, sự thật đến tột cùng thế nào người ngoài cũng không thể nói rõ được.
Chỉ bằng việc diện mạo của Lộ Uyên và Vân đại ca giống nhau như đúc, Cung Tiểu Trúc đã cảm thấy hắn có lời khó nói, thêm vào lại muốn đánh vỡ mộng cảnh này, hắn có linh cảm mạnh mẽ, hẳn là phải tương trợ cho Lộ Uyên.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc thấy Lộ Uyên bị bắt, Tôn Tư mang theo toàn bộ người tới viện trước nghênh địch, hắn liền vụng trộm áp sát vài hộ vệ giải Lộ Uyên đi, tổng cộng hộ vệ chỉ có hai người, Cung Tiểu Trúc vừa theo dõi vừa chú ý xung quanh xem có người nào khác không, vừa hồi tưởng võ công của Cảnh Nặc trong trí nhớ, làm thế nào để sử dụng kiếm chiêu và nội lực.
Cung Tiểu Trúc cùng đi với bọn họ tới một nơi khá khuất, xung quanh cũng không còn ai khác liền chuẩn bị ra tay.
Cung Tiểu Trúc cầm kiếm chậm rãi tiếp cận hộ vệ áp giải Lộ Uyên sau đó đột nhiên ra tay, may là thanh kiếm của hắn hướng tới vị trí tim của một người mà đâm tới, không ngờ lại nhất kích tất trúng, người bị đánh lén kia nháy mắt tắt thở.
Cung Tiểu Trúc không ngừng cố gắng rút kiếm ra khỏi ngực người kia, lại chuyển sang người bên cạnh mà tấn công, hộ vệ kia thấy đồng bạn của mình bị miểu sát, vô cùng khủng hoảng, buông Lộ Uyên ra tránh sang bên cạnh, hiểm hiểm né tránh kiếm của Cung Tiểu Trúc đâm tới cổ mình.
Hộ vệ không ngờ mình lại gặp phải cao thủ, nếu không mau chạy trốn, nói không chừng sẽ phải táng thân nơi này, không được! Nhất định phải trốn! Mình còn trẻ, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, ở giữa còn có một kiều thê, mình sống còn chưa đủ!
Cung Tiểu Trúc thấy gã né tránh, lại một lần nữa muốn đại phóng sát chiêu, lại thấy hộ vệ kia lui dần về phía sau, xoay người chạy vội đi, không cho hắn cơ hội xuất thủ, Cung Tiểu Trúc thấy mà vô cùng buồn bực, mình đáng sợ tới vậy sao? Hộ vệ này cũng quá nhát gan rồi, đây thật sự là hộ vệ của minh chủ sao? Hắn và lũ nhỏ đều sợ tới ngây người rồi có được không! Có được không!
Hứ! Hắn còn chưa kịp thuần thục kiếm chiêu một chút nào! Một chút cơ hội cũng không cho hắn, thôi, dù sao cũng là hắn tới cứu người, vẫn nên nhanh đưa Lộ Uyên đi thôi, không đợi đến lúc mấy cao thủ kia trở lại liền không xong.
Vì thế hắn gian nan đỡ Lộ Uyên dậy, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên mê muội mất ý thức…
Trong trận pháp mà Tề Hằng bố trí, Vân Túc đã giết tám loại yêu thú cấp ba, đầu tiên là sâu lông, sau đó là gián, cào cào, kiến, ruồi, giòi bọ, giun đất, cuối cùng là đỉa, hình thể đều lớn hơn nhiều so với ở hiện đại mà Cung Tiểu Trúc thường thấy, lũ côn trùng này vô cùng vô tận, con trước ngã xuống, con sau bò lên, tất cả đều bò tới chỗ Vân Túc.
Thực ra Vân Túc đã sớm biết lũ côn trùng này đều là trận pháp huyễn hóa mà thành, một kiếm có thể giết chết một đống lớn, vài con côn trùng bị giết chết kia đều hóa thành không khí tiêu thất vô tung vô ảnh, nhưng nếu côn trùng không bị tiêu diệt, một khi tiếp xúc tới cơ thể người liền có thể chui vào da tạo thành các loại bệnh, nhẹ thì tu vi bị giam cầm, nặng thì mất tu vi sau sẽ bị cắn xé máu thịt.
Có điều, chuyện này cũng không làm khó được Vân Túc, y chuyển động cước bộ khéo léo, dựa vào bản thân lý giải trận pháp tìm ra mắt trận, cuối cùng cũng phá được trận pháp, Tề Hằng cũng bởi điều khiển trận pháp mà bị trận pháp phản lại bị thương.
Vân Túc vừa thấy Tề Hằng đã lập tức nhận ra hắn, vốn y trước kia không muốn giết Tề Hằng, nhưng bây giờ y không còn là người của Kiếm Tiên môn, cho dù có giết chết Tề Hằng trong bí cảnh cũng không có ai biết, quan trọng nhất là Tề Hằng làm Tiểu Trúc bị thương, thế nên Tề Hằng lần này không thể không chết.
Thế nên trong lúc Tề Hằng còn chưa kịp hoàn thủ, Vân Túc đã một kiếm kết liễu hắn, thần hồn câu diệt, một hồi Tam Muội Chân Hỏa đốt xác hắn thành tro tàn.
Ngay khi Vân Túc giết chết Tề Hằng, thấy Cung Tiểu Trúc mở to mắt, y cuối cùng cũng yên lòng.
Tác giả có lời muốn nói: oa oa, thật xin lỗi mọi người, ngày mai một hôm không có chương mới, ngày kia tiếp tục 【 bụm mặt 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook