Hệ Thống Trẻ Em Hư
-
Chương 65: Ơn nghĩa lớn lao không lời nào cảm tạ đủ
Giai đoạn khôi phục thể lực tiếp diễn một cách có trật tự, mắt phải của Thịnh Uyên dần dần khôi phục thị lực, cảm giác cậu cảm nhận được vô cùng kỳ diệu. Trong thân thể tựa như có một dòng suối lạnh lẽo chạy đến từng ngõ ngách thế nhưng tay chân của cậu hiện giờ vẫn đang cứng đờ, hay nói cách khác, toàn thân trên dưới của Thịnh Uyên chỉ còn đôi mắt có thể động đậy.
Nó đang trợn to đủ sức phối hợp với bài hát chủ đề của bộ phim cảnh sát trưởng mèo đen.
Trong đầu cậu hiện giờ là một đống đổ nát sau khi bị bom mìn phá hoại, đôi môi bị người ta gặm xong tiếp xúc với không khí lạnh đến run lẩy bẩy.
Cậu nhìn Dụ Tả Kim đang ngồi trên giường, khuôn mặt đối phương tràn ngập tươi cười chứa đựng vui sướng chưa bao giờ có.
Cho tới bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó trên người hắn, chưa bao giờ nhìn thấy.
Thậm chí cậu còn cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra trên khuôn mặt lạnh lẽo ngàn năm đóng băng của Dụ Tả Kim thế mà vẫn có thể nở nụ cười.
Cho dù ấn tượng bề ngoài của hắn vẫn khiến cho người ta cảm thấy tàn nhẫn hung bạo nhưng giữa hàng lông mày lại kia lại để lộ sắc thái cực kỳ dịu dàng.
Thịnh Uyên ngẩn ngơ tại chỗ, hai con mắt sững sờ đến mức quên cả chớp.
Rõ ràng tình huống mới xảy ra đã khiến cậu ngã vào trạng thái câm lặng.
Làn nước còn đọng lại trên đôi môi cậu lấp lánh phản xạ ánh sáng, Dụ Tả Kim nâng mu bàn tay lau lên môi cậu. Đột nhiên hắn bỗng nhớ đến cái gì đó nên lập tức ôm Thịnh Uyên đặt sang một bên, cởi trần thân trên đi tới trước tủ quần áo lục lọi.
Thân hình hắn cao lớn, chỉ nhìn dáng người từ sống lưng phía sau đã cảm thấy kinh ngạc. Vòng eo hẹp bả vai rộng, cho dù cánh tay không căng lên cũng để lộ rõ đường cong cơ bắp xinh đẹp, chiếc quần ngủ màu xám rộng rãi lỏng lẻo treo ở bên hông.
Cậu trai mới có mười mấy tuổi nhưng dáng người đã hoàn toàn thoát khỏi dáng hình mảnh khảnh của tuổi niên thiếu.
Cho dù chỉ có một bóng lưng cũng khiến người ta cảm nhận được tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ.
Thịnh Uyên vừa thoát khỏi bờ vực của cái chết còn chưa kịp vui mừng thì đầu óc đã bị một cơn sóng mạnh mẽ chấn động, não bộ cậu rơi vào thế giới trống rỗng chẳng khác gì đàn đã đứt dây.
Dụ Tả Kim cầm hộp đồng hồ tới, trông Thịnh Uyên vẫn còn ngơ ngác lòng hắn càng ngứa ngáy hơn.
Cuối cùng hắn cũng chẳng kiềm chế, cứ vậy vươn tay kéo lấy Thịnh Uyên, ôm cậu vào trong lồng ngực giống như một cô bé đang ôm lấy con búp bê vải.
Hắn cũng căng thẳng kích động đến mức nuốt nước bọt không ngừng.
Vừa rồi hôn cũng đã hôn, hiện giờ ôm cũng đã ôm rồi thế mà hắn vẫn ngượng ngùng không dám nắm lấy tay cậu, cuối cùng bàn tay chỉ nâng cổ tay cậu lên, mở hộp đồng hồ, đeo chiếc đồng hồ kim loại lạnh lẽo bên trong lên cổ tay cậu.
Tiếng nói như tiếng cành cây khô đứt gãy: "Tặng cậu".
Thịnh Uyên dường như đã biến thành một người già mắc căn bệnh mất trí nhớ nhiều năm, cậu há miệng nhưng một câu cũng không nói ra được.
Chiếc đồng hồ này vừa nhìn qua đã biết không phải một món đồ giá rẻ.
Dụ Tả Kim quan sát nét mặt cậu nhưng Thịnh Uyên lại chỉ ngẩn ngơ, chẳng nói lời nào.
Thịnh Uyên vô thức định hỏi hắn chiếc đồng hồ này có giá bao nhiêu.
Nhưng âm thanh không tài nào phát ra được nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Tầm mắt Dụ Tả Kim chạm vào con ngươi cậu, hắn hít sâu một hơi, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Thịnh Uyên đang nhìn chính mình.
Nuốt nước bọt ừng ực.
Còn muốn hôn nữa sao?
Đáng yêu quá.
Dụ Tả Kim nhanh chóng véo một cái xuống má cậu.
Thịnh Uyên thoáng trông thấy đầu lưỡi của hắn khẽ lướt qua bờ môi, hàng lông mày điên cuồng nhảy loạn, quả nhiên, giây tiếp theo đối phương đã cúi người hôn xuống.
Cậu không thể nào thở nổi, hàng lông mày nhíu chặt, khoang miệng bị khuấy động đến mức muốn ho nhưng hiển nhiên Dụ Tả Kim kia chưa vừa lòng sẽ nhất định không chịu bỏ qua cho cậu.
Chờ khi hắn buông ra, Thịnh Uyên cảm thấy mình đã được ban tặng một cuộc đời mới lần thứ ba.
Cậu nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
Hello!
Cuộc đời đẹp đẽ như beep của cậu.
Sống sót sau tai nạn, quãng đời còn lại còn kỳ diệu hơn cả kiếp nạn vừa rồi.
Ai có thể ngờ được, cậu thiếu niên bất lương cậu cố gắng chấn chỉnh đi theo con đường ngay thẳng lại muốn chọt mông cậu.
Đúng lúc này trong đầu cậu đột nhiên đồng loạt vang lên tiếng pháo nổ vào tiếng cồng chiêng huyên náo ầm trời.
Thật Nỗ Lực lắc lắc chiếc mông không hề tồn tại của nó, nhảy theo điệu nhạc ngày tốt lành.
Quả nhiên lòng người buồn Thống nào có hay.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, tùng tùng tùng tùng tùng~~~~
Nếu như không phải nó không có cơ thể thực sự thì nó đã hận không thể tới trước mặt Thịnh Uyên xoay vòng một hồi. Ngắm nhìn Thịnh Uyên như mới bị thế giới đấm cho một cú, Thật Nỗ Lực bắt đầu phát biểu tuyên ngôn không phải chuyện của mình mình muốn nói gì cũng được.
[Hệ thống: Ký chủ, vui lên chút đi nào!]
Thịnh Uyên dịch chuyển con ngươi.
[Hệ thống: Dù sao nhân vật mục tiêu cũng là một cậu trai đẹp].
Thịnh Uyên: "Thật Nỗ Lực".
[Hệ thống: Ơi ơi?]
Thịnh Uyên: "Cách an ủi người khác của cậu càng ngày càng tiến bộ rồi đấy".
[Hệ thống:...]
Ngày nay không giống ngày xưa, Thật Nỗ Lực không sợ tên chó này áp bức nữa.
[Hệ thống: Bạn ký chủ này, xin cậu hãy chú ý cách sử dụng từ ngữ, hiện giờ mình không phải hệ thống bình thường nữa đâu nhé].
Thịnh Uyên: "Tại sao? Chẳng lẽ năm đó Vương Duy viết thơ cũng đã viết cả cậu vào trong?"*
(*Câu nói trên xuất phát từ một video trên douyin, nhân vật trong video đã cầm hạt đậu đỏ nói rằng đây không phải là hạt đậu đỏ thông thường, đây là đậu đỏ trong thơ của Vương Duy (bài thơ Tương tư với câu: Hồng đậu sinh Nam Quốc). Ở đây hệ thống bảo mình không phải hệ thống bình thường, bạn Thịnh Uyên mới nói phải chăng nó cũng xuất phát từ thơ của Vương Duy nên mới đặc biệt).
[Hệ thống:...]
Tốt lắm, nó vẫn chẳng thể nào thắng nổi thằng chó này.
Nhưng cơn tức giận nho nhỏ không thể nào so sánh được với niềm vui to lớn trong lòng nó bây giờ.
Nó! Thật Nỗ Lực! Trong trận chiến tranh tài với 108 hệ thống, nó đã trổ hết tài năng, tận dụng khúc cua trở thành hệ thống đầu tiên dẫn dắt ký chủ hoàn thành thành tựu của hệ thống trẻ em hư hỏng!
Nó giang đôi cánh tay không hề tồn tại.
Coming!
Đỉnh cao của sự vinh quang!
Thật Nỗ Lực đã trở thành hệ thống đạt vị trí đứng đầu, chính thức tiến vào kỳ nghỉ tự do dài tới 500 năm, thuận tiện còn có thể tới hội nghị ở Versailles gặp mặt chia sẻ với các hệ thống nhỏ khác.
Ỏ? Tôi cũng chẳng biết nữa, tự dưng được tháo bỏ ràng buộc thôi.
Ỏ? Thực ra tôi cũng không ngờ ký chủ có thể hoàn thành thành tựu trẻ em hư nhanh đến vậy.
Ỏ? Tôi cũng không hiểu nữa! Chớp mắt một cái đã hoàn thành.
Ỏ?
Ỏ?
Thịnh Uyên: "Cậu bị con lừa bám vào người đấy à? Ỏ mãi không xong".
Thật Nỗ Lực:...
Nó ngượng ngùng cúi cái đầu nhỏ.
Ngại quá, không cẩn thận thốt suy nghĩ trong lòng ra miệng rồi.
[Hệ thống: Tôi chỉ đang mô phỏng tình huống chút thôi mà].
Nếu đại hội này nó không giả ngầu cho đủ thì hệ thống nhỏ nó đây sẽ hối hận cả một đời.
Thịnh Uyên:...
Vậy thì cậu làm ơn đừng ở lại trong đầu tôi nữa.
Không chỉ riêng Thịnh Uyên, Dụ Tả Kim – người hôn xuống cũng đã đỏ bừng cả khuôn mặt, lồng ngực mãnh liệt phập phồng, hơi thở hổn hển.
Hắn nhìn ánh mắt mang theo khiếp sợ của Thịnh Uyên, toàn thân cứng đờ.
Đối phương đang kinh ngạc nhìn hắn không nói một lời.
Bị hắn dọa sợ hãi rồi sao?
Đường cong nơi khóe miệng của Dụ Tả Kim biến mất, hành động vừa rồi của hắn rõ ràng không phù hợp với thiết lập hắn đã tạo dựng trong lòng Thịnh Uyên.
"Đến đây thôi nhé".
Hắn rất nghiêm túc cất lời, dáng vẻ cứ như hắn là một người rất biết kiềm chế vậy.
Nếu như cái đầu lưỡi kia không đến mức hận chẳng thể chui tới tận cổ họng Thịnh Uyên thì cậu sẽ tin.
Sau đó hắn lại giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm một câu: "Tại cậu muốn hôn nên tôi mới hôn mà".
Thịnh Uyên:...
Cậu giải thích cái beep ấy.
Sau khoảng thời gian mất đi lý trí ngắn ngủi, Dụ Tả Kim đã nhớ nhặt lại thiết lập hình tượng cậu bé ngoan ngoãn ngây thơ ban đầu.
Hắn nhìn lại cách ăn mặc của bản thân mình, hở ngực lộ vai, đồi phong bại tục.
Chẳng giống một người bảo thủ chút nào.
Hắn cầm lấy áo phông bên đầu giường tròng bừa lên cơ thể.
"Tôi đi tắm".
Tiếng nói của hắn khàn đặc, đúng là vài người luôn có thói quen tắm rửa buổi sáng nên Thịnh Uyên không hỏi nhiều, dù sao so với tình trạng hai người cùng ở chung một chỗ thì Thịnh Uyên vẫn muốn được ở một mình lẳng lặng suy ngẫm hơn.
Dụ Tả Kim đứng lên liền phát hiện Thịnh Uyên đang ngã ngửa người ra phía sau giường, hắn thuận tay kéo gối đến nhét vào dưới đầu cậu.
Hắn không nói thêm câu gì, đi thẳng vào trong nhà tắm.
Cửa đóng lại, gương mặt lạnh lùng rốt cuộc không thể giả vờ được nữa. Hắn mở vòi hoa sen đến mức tối đa, bật cười thành tiếng. Âm thanh của hắn vốn không dễ nghe, thậm chí còn khiến người ta nghe không ra đó là tiếng cười thế nhưng nỗi niềm vui vẻ của hắn vẫn đang chảy xuôi theo dòng nước.
Đã lâu rồi hắn không cảm thấy vui vẻ đến nhường này.
Lâu lắm rồi.
Dụ Tả Kim giống như một cái cây đã sớm khô héo giữa hoang mạc, hắn chẳng hi vọng bản thân có thể được nước mưa tưới mát thêm một lần.
Nhưng Thịnh Uyên đã đến đây, làm cho nhành cây khô héo là hắn nở hoa.
Dụ Tả Kim đi vào trong phòng tắm, Thịnh Uyên nằm trên giường gần năm phút đồng hồ nữa thì thân thể mới bắt đầu có thể tiếp nhận sự khống chế của não bộ.
Cậu chật vật đứng lên, sử dụng tốc độ ngang ngửa Usain Bolt lao ra khỏi ký túc xá.
[Hệ thống: Sao cậu lại chạy?]
"Vật gì cũng phải biết cách sử dụng đúng lúc đúng chỗ".
[Hệ thống:...]
Con người dài ra hai chân vốn dùng để chạy.
Đáng ghét quá, kẻ này nói lời nào cũng hợp lý đến lạ.
Thịnh Uyên hốt hoảng vô cùng. Những trải nghiệm cậu được gặp gỡ trong một sáng sớm ngắn ngủi ngày hôm nay đã nhiều hơn tất cả những gì mà 18 năm qua cậu gặp phải. Cậu đi đường vòng quay trở về khu lớp học, hiện giờ đang là giờ ra chơi sau tiết học đầu tiên, các bạn học đều đã biết tới câu chuyện cứu người của Thịnh Uyên hôm trước.
Nhưng bây giờ đã không còn giá trị bất lương vào giá trị sinh mệnh trói buộc nên Thịnh Uyên chẳng hề quan tâm, lòng không đau không ngứa.
Bố mẹ Quý Minh Lai mới nãy đã đi tới lớp sáu và lớp mười tặng cờ thưởng cho Hạ Chi Kỳ và Dụ Tả Kim.
Nhưng cả ba cái cờ thưởng chẳng thể tặng được cái nào.
Hạ Chi Kỳ mải trốn trong nhà vệ sinh chơi game, Dụ Tả Kim mải ngủ nướng trong phòng ký túc xá.
Cuối cùng thầy chủ nhiệm giáo dục cười ha hả nhận hết mấy lá cờ này.
Thịnh Uyên mắt điếc tai ngơ với những lời khen ngợi bên tai, hiện giờ lòng cậu đang rối loạn chết mất.
[Hệ thống: Ký chủ, nghĩ thoáng chút, ít nhất thì mạng của cậu vẫn còn].
Thịnh Uyên khép ngón trỏ và ngón giữa nâng lên môi hít sâu một hơi.
"Mạng còn thì được cái gì đây". Thịnh Uyên nhìn cây long não ngoài cửa sổ, ánh mắt tang thương: "Cái mông lại không giữ được."
Thật Nỗ Lực: "..."
Này! Cậu đừng làm bộ trong tay mình có thuốc lá nhá!
[Hệ thống: Vậy cậu có định nói rõ cho nhân vật mục tiêu hiểu không?]
Thật Nỗ Lực do dự nửa ngày vẫn nói thêm một câu.
[Hệ thống: Ở bên lâu như vậy mà hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy nhân vật mục tiêu cười].
Thịnh Uyên cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng kết quả rõ ràng không thể.
Nếu bây giờ nghiêm túc mà xét thì Dụ Tả Kim có thể xem như ân nhân cứu mạng cậu.
Mà rõ ràng hắn đang có một cảm tình khác thường đối với cậu.
Thịnh Uyên rất thông minh, vô cùng thông minh.
Đến mức cậu chỉ hận hiện giờ sao mình không phải một kẻ ngu ngốc.
Ký ức như cơn sóng thần phá vỡ đập ngăn, thái độ đối xử và ham muốn chiếm hữu khác biệt của Dụ Tả Kim với cậu ngập tràn trong đầu.
Một lời vạch trần hợp lý hóa tất cả hành động trong quá khứ.
Tại sao cậu không nhận ra ngay tại thời điểm đó?
Vì lẽ gì mà một cậu thủ lĩnh của đám thiếu niên bất lương lại chấp nhận nghe lời của cậu, chịu đựng cậu dạy dỗ?
Thịnh Uyên vốn tưởng rằng thứ đối phương muốn là chỗ ngồi sau xe đạp của cậu, nào ngờ đâu thứ hắn muốn là cái mông trên yên trước của chính cậu.
Dụ Tả Kim! Thằng oắt này!
Hiện giờ Thật Nỗ Lực đã đạt được tự do, nó muốn đi chơi hay ở lại đầu Thịnh Uyên cũng được, chẳng qua hiện giờ Thịnh Uyên cũng đã có nhiều lựa chọn hơn, có thể che đậy ý nghĩ trước mặt nó.
Thật Nỗ Lực nghiêm túc phân tích cho Thịnh Uyên nghe.
[Hệ thống: Ký chủ, hiện giờ cậu lựa chọn yêu đương với nhân vật mục tiêu chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Cậu hiểu Dụ Tả Kim hơn bất cứ kẻ nào, cậu biết rõ trên phương diện tình cảm hay phương diện tinh thần của cậu ta đều không hề giống với người bình thường].
Nhớ lại tình cảnh chạm mặt ban đầu với Dụ Tả Kim, hình như quanh người hắn luôn có những người qua đường bị hắn đánh đầu rơi máu chảy. Lúc ấy cả thế giới này và bản thân Dụ Tả Kim đã mang đến những đả kích không nhỏ đối với Thịnh Uyên.
Nếu như cậu nói rõ ràng cho Dụ Tả Kim nghe thì thế nào?
Không cần nghi ngờ, hắn sẽ nổi điên, sẽ lần nữa mất đi lý trí.
Hơn nữa Dụ Tả Kim là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu cậu nói rõ có khác gì lấy oán trả ơn.
Thịnh Uyên hết sức hết hơi tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà sáng bóng của lớp học.
Cậu phải làm sao đây?
Thật Nỗ Lực nhỏ giọng thầm thì bên tai cậu.
[Hệ thống: Không phải con người các cậu thường có câu nói thế này à?]
Thịnh Uyên: "Nói gì?"
[Hệ thống: Ơn nghĩa lớn lao không lời nào cảm tạ được].
Thịnh Uyên: "Ý cậu là sao?"
[Hệ thống: Chi bằng nâng mông đến báo đáp].
Thịnh Uyên:...
Ván này, hệ thống nhỏ đã thắng lợi rực rỡ.
Nó đang trợn to đủ sức phối hợp với bài hát chủ đề của bộ phim cảnh sát trưởng mèo đen.
Trong đầu cậu hiện giờ là một đống đổ nát sau khi bị bom mìn phá hoại, đôi môi bị người ta gặm xong tiếp xúc với không khí lạnh đến run lẩy bẩy.
Cậu nhìn Dụ Tả Kim đang ngồi trên giường, khuôn mặt đối phương tràn ngập tươi cười chứa đựng vui sướng chưa bao giờ có.
Cho tới bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó trên người hắn, chưa bao giờ nhìn thấy.
Thậm chí cậu còn cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra trên khuôn mặt lạnh lẽo ngàn năm đóng băng của Dụ Tả Kim thế mà vẫn có thể nở nụ cười.
Cho dù ấn tượng bề ngoài của hắn vẫn khiến cho người ta cảm thấy tàn nhẫn hung bạo nhưng giữa hàng lông mày lại kia lại để lộ sắc thái cực kỳ dịu dàng.
Thịnh Uyên ngẩn ngơ tại chỗ, hai con mắt sững sờ đến mức quên cả chớp.
Rõ ràng tình huống mới xảy ra đã khiến cậu ngã vào trạng thái câm lặng.
Làn nước còn đọng lại trên đôi môi cậu lấp lánh phản xạ ánh sáng, Dụ Tả Kim nâng mu bàn tay lau lên môi cậu. Đột nhiên hắn bỗng nhớ đến cái gì đó nên lập tức ôm Thịnh Uyên đặt sang một bên, cởi trần thân trên đi tới trước tủ quần áo lục lọi.
Thân hình hắn cao lớn, chỉ nhìn dáng người từ sống lưng phía sau đã cảm thấy kinh ngạc. Vòng eo hẹp bả vai rộng, cho dù cánh tay không căng lên cũng để lộ rõ đường cong cơ bắp xinh đẹp, chiếc quần ngủ màu xám rộng rãi lỏng lẻo treo ở bên hông.
Cậu trai mới có mười mấy tuổi nhưng dáng người đã hoàn toàn thoát khỏi dáng hình mảnh khảnh của tuổi niên thiếu.
Cho dù chỉ có một bóng lưng cũng khiến người ta cảm nhận được tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ.
Thịnh Uyên vừa thoát khỏi bờ vực của cái chết còn chưa kịp vui mừng thì đầu óc đã bị một cơn sóng mạnh mẽ chấn động, não bộ cậu rơi vào thế giới trống rỗng chẳng khác gì đàn đã đứt dây.
Dụ Tả Kim cầm hộp đồng hồ tới, trông Thịnh Uyên vẫn còn ngơ ngác lòng hắn càng ngứa ngáy hơn.
Cuối cùng hắn cũng chẳng kiềm chế, cứ vậy vươn tay kéo lấy Thịnh Uyên, ôm cậu vào trong lồng ngực giống như một cô bé đang ôm lấy con búp bê vải.
Hắn cũng căng thẳng kích động đến mức nuốt nước bọt không ngừng.
Vừa rồi hôn cũng đã hôn, hiện giờ ôm cũng đã ôm rồi thế mà hắn vẫn ngượng ngùng không dám nắm lấy tay cậu, cuối cùng bàn tay chỉ nâng cổ tay cậu lên, mở hộp đồng hồ, đeo chiếc đồng hồ kim loại lạnh lẽo bên trong lên cổ tay cậu.
Tiếng nói như tiếng cành cây khô đứt gãy: "Tặng cậu".
Thịnh Uyên dường như đã biến thành một người già mắc căn bệnh mất trí nhớ nhiều năm, cậu há miệng nhưng một câu cũng không nói ra được.
Chiếc đồng hồ này vừa nhìn qua đã biết không phải một món đồ giá rẻ.
Dụ Tả Kim quan sát nét mặt cậu nhưng Thịnh Uyên lại chỉ ngẩn ngơ, chẳng nói lời nào.
Thịnh Uyên vô thức định hỏi hắn chiếc đồng hồ này có giá bao nhiêu.
Nhưng âm thanh không tài nào phát ra được nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Tầm mắt Dụ Tả Kim chạm vào con ngươi cậu, hắn hít sâu một hơi, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Thịnh Uyên đang nhìn chính mình.
Nuốt nước bọt ừng ực.
Còn muốn hôn nữa sao?
Đáng yêu quá.
Dụ Tả Kim nhanh chóng véo một cái xuống má cậu.
Thịnh Uyên thoáng trông thấy đầu lưỡi của hắn khẽ lướt qua bờ môi, hàng lông mày điên cuồng nhảy loạn, quả nhiên, giây tiếp theo đối phương đã cúi người hôn xuống.
Cậu không thể nào thở nổi, hàng lông mày nhíu chặt, khoang miệng bị khuấy động đến mức muốn ho nhưng hiển nhiên Dụ Tả Kim kia chưa vừa lòng sẽ nhất định không chịu bỏ qua cho cậu.
Chờ khi hắn buông ra, Thịnh Uyên cảm thấy mình đã được ban tặng một cuộc đời mới lần thứ ba.
Cậu nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
Hello!
Cuộc đời đẹp đẽ như beep của cậu.
Sống sót sau tai nạn, quãng đời còn lại còn kỳ diệu hơn cả kiếp nạn vừa rồi.
Ai có thể ngờ được, cậu thiếu niên bất lương cậu cố gắng chấn chỉnh đi theo con đường ngay thẳng lại muốn chọt mông cậu.
Đúng lúc này trong đầu cậu đột nhiên đồng loạt vang lên tiếng pháo nổ vào tiếng cồng chiêng huyên náo ầm trời.
Thật Nỗ Lực lắc lắc chiếc mông không hề tồn tại của nó, nhảy theo điệu nhạc ngày tốt lành.
Quả nhiên lòng người buồn Thống nào có hay.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, tùng tùng tùng tùng tùng~~~~
Nếu như không phải nó không có cơ thể thực sự thì nó đã hận không thể tới trước mặt Thịnh Uyên xoay vòng một hồi. Ngắm nhìn Thịnh Uyên như mới bị thế giới đấm cho một cú, Thật Nỗ Lực bắt đầu phát biểu tuyên ngôn không phải chuyện của mình mình muốn nói gì cũng được.
[Hệ thống: Ký chủ, vui lên chút đi nào!]
Thịnh Uyên dịch chuyển con ngươi.
[Hệ thống: Dù sao nhân vật mục tiêu cũng là một cậu trai đẹp].
Thịnh Uyên: "Thật Nỗ Lực".
[Hệ thống: Ơi ơi?]
Thịnh Uyên: "Cách an ủi người khác của cậu càng ngày càng tiến bộ rồi đấy".
[Hệ thống:...]
Ngày nay không giống ngày xưa, Thật Nỗ Lực không sợ tên chó này áp bức nữa.
[Hệ thống: Bạn ký chủ này, xin cậu hãy chú ý cách sử dụng từ ngữ, hiện giờ mình không phải hệ thống bình thường nữa đâu nhé].
Thịnh Uyên: "Tại sao? Chẳng lẽ năm đó Vương Duy viết thơ cũng đã viết cả cậu vào trong?"*
(*Câu nói trên xuất phát từ một video trên douyin, nhân vật trong video đã cầm hạt đậu đỏ nói rằng đây không phải là hạt đậu đỏ thông thường, đây là đậu đỏ trong thơ của Vương Duy (bài thơ Tương tư với câu: Hồng đậu sinh Nam Quốc). Ở đây hệ thống bảo mình không phải hệ thống bình thường, bạn Thịnh Uyên mới nói phải chăng nó cũng xuất phát từ thơ của Vương Duy nên mới đặc biệt).
[Hệ thống:...]
Tốt lắm, nó vẫn chẳng thể nào thắng nổi thằng chó này.
Nhưng cơn tức giận nho nhỏ không thể nào so sánh được với niềm vui to lớn trong lòng nó bây giờ.
Nó! Thật Nỗ Lực! Trong trận chiến tranh tài với 108 hệ thống, nó đã trổ hết tài năng, tận dụng khúc cua trở thành hệ thống đầu tiên dẫn dắt ký chủ hoàn thành thành tựu của hệ thống trẻ em hư hỏng!
Nó giang đôi cánh tay không hề tồn tại.
Coming!
Đỉnh cao của sự vinh quang!
Thật Nỗ Lực đã trở thành hệ thống đạt vị trí đứng đầu, chính thức tiến vào kỳ nghỉ tự do dài tới 500 năm, thuận tiện còn có thể tới hội nghị ở Versailles gặp mặt chia sẻ với các hệ thống nhỏ khác.
Ỏ? Tôi cũng chẳng biết nữa, tự dưng được tháo bỏ ràng buộc thôi.
Ỏ? Thực ra tôi cũng không ngờ ký chủ có thể hoàn thành thành tựu trẻ em hư nhanh đến vậy.
Ỏ? Tôi cũng không hiểu nữa! Chớp mắt một cái đã hoàn thành.
Ỏ?
Ỏ?
Thịnh Uyên: "Cậu bị con lừa bám vào người đấy à? Ỏ mãi không xong".
Thật Nỗ Lực:...
Nó ngượng ngùng cúi cái đầu nhỏ.
Ngại quá, không cẩn thận thốt suy nghĩ trong lòng ra miệng rồi.
[Hệ thống: Tôi chỉ đang mô phỏng tình huống chút thôi mà].
Nếu đại hội này nó không giả ngầu cho đủ thì hệ thống nhỏ nó đây sẽ hối hận cả một đời.
Thịnh Uyên:...
Vậy thì cậu làm ơn đừng ở lại trong đầu tôi nữa.
Không chỉ riêng Thịnh Uyên, Dụ Tả Kim – người hôn xuống cũng đã đỏ bừng cả khuôn mặt, lồng ngực mãnh liệt phập phồng, hơi thở hổn hển.
Hắn nhìn ánh mắt mang theo khiếp sợ của Thịnh Uyên, toàn thân cứng đờ.
Đối phương đang kinh ngạc nhìn hắn không nói một lời.
Bị hắn dọa sợ hãi rồi sao?
Đường cong nơi khóe miệng của Dụ Tả Kim biến mất, hành động vừa rồi của hắn rõ ràng không phù hợp với thiết lập hắn đã tạo dựng trong lòng Thịnh Uyên.
"Đến đây thôi nhé".
Hắn rất nghiêm túc cất lời, dáng vẻ cứ như hắn là một người rất biết kiềm chế vậy.
Nếu như cái đầu lưỡi kia không đến mức hận chẳng thể chui tới tận cổ họng Thịnh Uyên thì cậu sẽ tin.
Sau đó hắn lại giấu đầu lòi đuôi bổ sung thêm một câu: "Tại cậu muốn hôn nên tôi mới hôn mà".
Thịnh Uyên:...
Cậu giải thích cái beep ấy.
Sau khoảng thời gian mất đi lý trí ngắn ngủi, Dụ Tả Kim đã nhớ nhặt lại thiết lập hình tượng cậu bé ngoan ngoãn ngây thơ ban đầu.
Hắn nhìn lại cách ăn mặc của bản thân mình, hở ngực lộ vai, đồi phong bại tục.
Chẳng giống một người bảo thủ chút nào.
Hắn cầm lấy áo phông bên đầu giường tròng bừa lên cơ thể.
"Tôi đi tắm".
Tiếng nói của hắn khàn đặc, đúng là vài người luôn có thói quen tắm rửa buổi sáng nên Thịnh Uyên không hỏi nhiều, dù sao so với tình trạng hai người cùng ở chung một chỗ thì Thịnh Uyên vẫn muốn được ở một mình lẳng lặng suy ngẫm hơn.
Dụ Tả Kim đứng lên liền phát hiện Thịnh Uyên đang ngã ngửa người ra phía sau giường, hắn thuận tay kéo gối đến nhét vào dưới đầu cậu.
Hắn không nói thêm câu gì, đi thẳng vào trong nhà tắm.
Cửa đóng lại, gương mặt lạnh lùng rốt cuộc không thể giả vờ được nữa. Hắn mở vòi hoa sen đến mức tối đa, bật cười thành tiếng. Âm thanh của hắn vốn không dễ nghe, thậm chí còn khiến người ta nghe không ra đó là tiếng cười thế nhưng nỗi niềm vui vẻ của hắn vẫn đang chảy xuôi theo dòng nước.
Đã lâu rồi hắn không cảm thấy vui vẻ đến nhường này.
Lâu lắm rồi.
Dụ Tả Kim giống như một cái cây đã sớm khô héo giữa hoang mạc, hắn chẳng hi vọng bản thân có thể được nước mưa tưới mát thêm một lần.
Nhưng Thịnh Uyên đã đến đây, làm cho nhành cây khô héo là hắn nở hoa.
Dụ Tả Kim đi vào trong phòng tắm, Thịnh Uyên nằm trên giường gần năm phút đồng hồ nữa thì thân thể mới bắt đầu có thể tiếp nhận sự khống chế của não bộ.
Cậu chật vật đứng lên, sử dụng tốc độ ngang ngửa Usain Bolt lao ra khỏi ký túc xá.
[Hệ thống: Sao cậu lại chạy?]
"Vật gì cũng phải biết cách sử dụng đúng lúc đúng chỗ".
[Hệ thống:...]
Con người dài ra hai chân vốn dùng để chạy.
Đáng ghét quá, kẻ này nói lời nào cũng hợp lý đến lạ.
Thịnh Uyên hốt hoảng vô cùng. Những trải nghiệm cậu được gặp gỡ trong một sáng sớm ngắn ngủi ngày hôm nay đã nhiều hơn tất cả những gì mà 18 năm qua cậu gặp phải. Cậu đi đường vòng quay trở về khu lớp học, hiện giờ đang là giờ ra chơi sau tiết học đầu tiên, các bạn học đều đã biết tới câu chuyện cứu người của Thịnh Uyên hôm trước.
Nhưng bây giờ đã không còn giá trị bất lương vào giá trị sinh mệnh trói buộc nên Thịnh Uyên chẳng hề quan tâm, lòng không đau không ngứa.
Bố mẹ Quý Minh Lai mới nãy đã đi tới lớp sáu và lớp mười tặng cờ thưởng cho Hạ Chi Kỳ và Dụ Tả Kim.
Nhưng cả ba cái cờ thưởng chẳng thể tặng được cái nào.
Hạ Chi Kỳ mải trốn trong nhà vệ sinh chơi game, Dụ Tả Kim mải ngủ nướng trong phòng ký túc xá.
Cuối cùng thầy chủ nhiệm giáo dục cười ha hả nhận hết mấy lá cờ này.
Thịnh Uyên mắt điếc tai ngơ với những lời khen ngợi bên tai, hiện giờ lòng cậu đang rối loạn chết mất.
[Hệ thống: Ký chủ, nghĩ thoáng chút, ít nhất thì mạng của cậu vẫn còn].
Thịnh Uyên khép ngón trỏ và ngón giữa nâng lên môi hít sâu một hơi.
"Mạng còn thì được cái gì đây". Thịnh Uyên nhìn cây long não ngoài cửa sổ, ánh mắt tang thương: "Cái mông lại không giữ được."
Thật Nỗ Lực: "..."
Này! Cậu đừng làm bộ trong tay mình có thuốc lá nhá!
[Hệ thống: Vậy cậu có định nói rõ cho nhân vật mục tiêu hiểu không?]
Thật Nỗ Lực do dự nửa ngày vẫn nói thêm một câu.
[Hệ thống: Ở bên lâu như vậy mà hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy nhân vật mục tiêu cười].
Thịnh Uyên cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng kết quả rõ ràng không thể.
Nếu bây giờ nghiêm túc mà xét thì Dụ Tả Kim có thể xem như ân nhân cứu mạng cậu.
Mà rõ ràng hắn đang có một cảm tình khác thường đối với cậu.
Thịnh Uyên rất thông minh, vô cùng thông minh.
Đến mức cậu chỉ hận hiện giờ sao mình không phải một kẻ ngu ngốc.
Ký ức như cơn sóng thần phá vỡ đập ngăn, thái độ đối xử và ham muốn chiếm hữu khác biệt của Dụ Tả Kim với cậu ngập tràn trong đầu.
Một lời vạch trần hợp lý hóa tất cả hành động trong quá khứ.
Tại sao cậu không nhận ra ngay tại thời điểm đó?
Vì lẽ gì mà một cậu thủ lĩnh của đám thiếu niên bất lương lại chấp nhận nghe lời của cậu, chịu đựng cậu dạy dỗ?
Thịnh Uyên vốn tưởng rằng thứ đối phương muốn là chỗ ngồi sau xe đạp của cậu, nào ngờ đâu thứ hắn muốn là cái mông trên yên trước của chính cậu.
Dụ Tả Kim! Thằng oắt này!
Hiện giờ Thật Nỗ Lực đã đạt được tự do, nó muốn đi chơi hay ở lại đầu Thịnh Uyên cũng được, chẳng qua hiện giờ Thịnh Uyên cũng đã có nhiều lựa chọn hơn, có thể che đậy ý nghĩ trước mặt nó.
Thật Nỗ Lực nghiêm túc phân tích cho Thịnh Uyên nghe.
[Hệ thống: Ký chủ, hiện giờ cậu lựa chọn yêu đương với nhân vật mục tiêu chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Cậu hiểu Dụ Tả Kim hơn bất cứ kẻ nào, cậu biết rõ trên phương diện tình cảm hay phương diện tinh thần của cậu ta đều không hề giống với người bình thường].
Nhớ lại tình cảnh chạm mặt ban đầu với Dụ Tả Kim, hình như quanh người hắn luôn có những người qua đường bị hắn đánh đầu rơi máu chảy. Lúc ấy cả thế giới này và bản thân Dụ Tả Kim đã mang đến những đả kích không nhỏ đối với Thịnh Uyên.
Nếu như cậu nói rõ ràng cho Dụ Tả Kim nghe thì thế nào?
Không cần nghi ngờ, hắn sẽ nổi điên, sẽ lần nữa mất đi lý trí.
Hơn nữa Dụ Tả Kim là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu cậu nói rõ có khác gì lấy oán trả ơn.
Thịnh Uyên hết sức hết hơi tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà sáng bóng của lớp học.
Cậu phải làm sao đây?
Thật Nỗ Lực nhỏ giọng thầm thì bên tai cậu.
[Hệ thống: Không phải con người các cậu thường có câu nói thế này à?]
Thịnh Uyên: "Nói gì?"
[Hệ thống: Ơn nghĩa lớn lao không lời nào cảm tạ được].
Thịnh Uyên: "Ý cậu là sao?"
[Hệ thống: Chi bằng nâng mông đến báo đáp].
Thịnh Uyên:...
Ván này, hệ thống nhỏ đã thắng lợi rực rỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook