Hệ Thống Trẻ Em Hư
-
Chương 64: Ngày đầu tiên
Các phóng viên bước xuống khỏi chiếc xe của bên truyền thông không khác gì một quân đoàn nhỏ.
Các phóng viên thử micro và kiểm tra thiết bị với tiếng chim sẻ hót líu lo trên cành cây lúc 8 giờ sáng, ánh nắng mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên cơ thể họ.
Hôm nay là một ngày có thời tiết rất đẹp, làn gió dịu dàng mặt trời rực sáng, bầu trời xanh trong, nhiệt độ ấm áp hơn mấy ngày vào đông vừa rồi không ít, tạo cho người ta ảo tưởng đã quay trở lại với mùa thu.
Một buổi sáng giống thư mùa thu như vậy khiến người đang mặc áo khoác bông toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bố mẹ Quý Minh Lai đi sát phía sau lưng cảnh sát, thẳng tiến đến trước mặt Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên cũng đã ý thức được cái gì đó, hiện tượng dự cảm bất thường từ Thống truyền sang người. Dường như bản năng tự cứu mình đang gào thét gọi, Thịnh Uyên quay đầu định chạy đi.
"Thịnh Uyên! Em định đi đâu đấy!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, trên gương mặt luôn nghiêm khắc xưa nay không giấu được vui mừng. Thầy nhìn Thịnh Uyên, niềm tự hào hiện ra vô cùng sống động.
"Cậu bé ngoan".
"Cậu bé ngoan!"
Bàn tay thầy không ngừng vỗ vai Thịnh Uyên.
Không ngờ trường trung học phổ thông số một của họ tối hôm qua lại có một vị anh hùng đã đứng ra cứu vớt bạn học đang gặp nguy hiểm.
"Thịnh Uyên, em làm tốt lắm, em đã tặng cho thầy một niềm vui bất ngờ lớn quá".
Trước khi các phóng viên tới bên này đã liên lạc với lãnh đạo của nhà trường nên họ đi vào trong cổng trường không hề bị cản trở, thầy hiệu phó còn cố ý đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy tới cổng trường tiếp đón.
Bởi vì chuyện tổ chức cho vay nặng lãi xuống tay với cả học sinh nên tối hôm qua hiệu trưởng của trường họ đã phải tới sở giáo dục họp hành.
Sở giáo dục địa phương rất quan tâm chú ý tới chuyện bên tổ chức cho vay nặng lãi này. Dù là trong trường đại học hay trường cấp 3 thì tình trạng cho vay nặng lãi bất hợp pháp vẫn luôn tồn tại, cho dù họ đã nghiêm khắc chấn chỉnh cảnh cáo thì vẫn ngầm có những con chuột đang lén lút làm mưa làm gió.
Đây là một mối nguy hại tiềm ẩn trong sự nghiệp giáo dục, không biết đã bao nhiêu học sinh đã bị chúng lừa dối mà lầm đường lạc lối, chìm sâu trong vũng bùn không thể tự cứu lấy mình.
Thiếu niên thiếu nữ mới trưởng thành hoặc đang ở trong lứa tuổi vị thành niên chưa bước chân vào xã hội không có khả năng tự bảo vệ và năng lực cảnh giác, rất dễ rơi vào cạm bẫy của đám tội phạm, dẫn đến một kết cục bi thảm.
Tối hôm qua Quý Minh Lai không thể chịu đựng được sự chèn ép của đám cho vay nặng lãi đã tới bên cầu vượt định kết thúc mạng sống của mình. Tinh thần của cậu bạn giờ phút ấy đang trong giai đoạn sụp đổ vô hạn, bằng không thì đã chẳng nghĩ quẩn đến thế.
May thay cậu bạn đã được cứu, không có một kết cục bi thảm nào xảy ra.
Thịnh Uyên đã cứu cậu bé lại.
"Bạn học này, cứu tinh của cậu tới rồi đây".
Một câu nói đó như sấm sét bổ ngang trời, mây đen rút lui, bầu trời lại lần nữa trở nên xanh biếc chói mắt như những tháng ngày trước.
Giống như nó đã đáp ứng số lời cầu nguyện của Quý Minh Lai, đưa cậu ta thoát khỏi bọn cho vay nặng lãi, trở về cuộc sống bình thường.
Vốn tưởng rằng đã đến đường cùng, nào hay lại có người vươn tay cứu vớt cậu bạn.
Nhưng hiển nhiên, hiện giờ Thịnh Uyên không cần tới những lời khen ngợi này.
"Thầy ơi, em có việc bận, em xin phép đi trước".
Cậu đẩy bàn tay đang khoác vai mình của thầy chủ nhiệm giáo dục định chuồn đi, nhưng trong một tình cảnh quan trọng như thế sao thầy có thể thả cậu đi được.
Thịnh Uyên nhanh nhẹn thoát khỏi tầng bủa vây của thầy chủ nhiệm giáo dục, giá trị bất lương trên đầu bắt đầu xuất hiện sự dao động, rơi xuống với tốc độ trăm điểm một lần.
Chỉ riêng một mình thầy chủ nhiệm giáo dục biết được chân tướng sự việc đã khiến giá trị bất lương của cậu tụt tận 5000.
5000 giá trị bất lương này chính là số điểm đầu tiên cậu đạt được sau khi đánh bại Ngô Địch.
Thoát khỏi chướng ngại vật thầy chủ nhiệm giáo dục thì một ngọn núi khác lớn hơn lại xuất hiện.
"Bạn học Thịnh Uyên!"
Bố mẹ Quý Minh Lai đi theo phía sau lưng cảnh sát, đoàn quân đi học trễ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đồng loạt hướng ánh mắt sang phía bên này.
Vị cảnh sát đi đầu mặc bộ đồng phục cảnh sát gọn gàng chỉnh tề, đội mũ cảnh sát ngay ngắn. Thịnh Uyên vốn không muốn để ý đến họ nhưng lại bị chú cảnh sát dẫn đầu vươn tay ngăn cản đường đi.
"Cậu bạn học nhỏ này, hôm qua em chính là người đã báo cảnh sát hộ bạn học Quý Minh Lai, có đúng không?"
"Đúng, đúng, con trai chúng tôi nói, người giúp thằng bé báo cảnh sát chính là bạn học nhỏ này".
Thừa dịp cảnh sát tiến lên ngăn cản Thịnh Uyên, bố của Quý Minh Lai cũng nhanh chân bước tới, chuẩn bị mở tấm vải bằng gấm đỏ có ký hiệu gì đó trong tay ra.
Sắc mặt chú kích động, còn chưa nói xong trong mắt đã ầng ậc nước, rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua đã khiến chú vô cùng hoảng sợ.
Nếu như không có Thịnh Uyên, gia đình bọn họ sẽ bị phá hủy. Là những người cha người mẹ yêu thương con, chuyện bị mất đi đứa con yêu quý của mình còn đau đớn hơn cả chuyện tước đoạt tính mạng của họ.
Bố Quý Minh Lai run rẩy hai tay nắm tay Thịnh Uyên: "Cậu bạn học nhỏ này... chú thật sự cảm ơn cháu. Nếu ngày hôm qua không có cháu, Quý Minh Lai nhà chú đã..."
Chú không đành lòng nói tiếp cũng không dám suy nghĩ đến hậu quả nếu như sự việc thật sự xảy ra.
Ơn nghĩa lớn đến vậy không tài nào chỉ sử dụng lời cảm ơn để tỏ lòng, chú mở tấm vải trong tay ra. Đó chính là một lá cờ gấm đỏ tua rua vàng.
Hàng chữ mạ vàng trên mặt gấm viết:
[Cảm tạ Thịnh Uyên cứu một mệnh, tựa như đấng phụ mẫu tái sinh, ơn nghĩa đời này không báo nổi, tặng cờ gấm đỏ tỏ lòng thành].
Thịnh Uyên, năm mười tám tuổi đã có một cậu con trai.
Con trai của Thịnh Uyên mười bảy tuổi, chỉ kém cậu có một tuổi.
[Hệ thống: Cậu làm bố rồi].
Thịnh Uyên:...
Thịnh Uyên hoàn toàn không cảm nhận được nỗi niềm vui sướng nào, giá trị bất lương trên đỉnh đầu cậu bắt đầu dao động cực lớn, núi long đất lở, tụt hẳn 200.000 điểm.
Có thể so sánh với việc tung một cước đá bay toàn bộ những chuyện thiếu đạo đức trong cả cuộc đời của cậu.
Thịnh Uyên muốn rút cánh tay ra nhưng bố Quý Minh Lai lại không thể khống chế được cảm xúc, ôm chầm lấy cậu.
"Cậu bé ngoan, cảm ơn cháu!"
Không.
Thịnh Uyên cố sức đẩy ra: "Chuyện cháu phải làm mà, chú không cần cảm ơn đâu ạ. Chú ơi, thế này là được rồi ạ, cháu còn phải lên lớp học bài".
Nhưng dòng người bốn phía càng lúc càng đông giống như một con bạch tuộc khổng lồ ở dưới biển sâu đang vươn tám xúc tu hòng nuốt hết cơ thể cậu.
Cảnh tượng bố mẹ người được cứu ôm cờ thưởng cảm tạ ơn nghĩa không thể nào bỏ qua, đám phóng viên vội vã khiêng camera quay chụp.
Micro chen nhau ùa tới, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào mặt Thịnh Uyên.
"Bạn học này, tại sao tối hôm qua em lại phát hiện ra bạn mình đang có khuynh hướng tự sát?"
Đứng ở bên cầu mà không có khuynh hướng tự sát thì chẳng lẽ cậu ấy định nhảy xuống bơi lội ạ?
"Em có cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì bản thân mình không?"
"Em có muốn nói điều gì về vấn nạn cho vay nặng lãi trong trường học không?"
"Xin hỏi em tên là gì?"
"Em đang học ở lớp nào vậy?"
"Em đã có suy nghĩ gì khi ra tay cứu bạn?"
Bên tai đầy những tiếng náo loạn ầm ĩ, Thịnh Uyên bị chen chúc tê dại cả da đầu.
"Anh chị là phóng viên của đài trung ương, những việc tốt em đã làm sẽ được toàn bộ nhân dân cả nước chứng kiến".
Sấm sét đánh giữa trời quang, giá trị bất lương hạ xuống thêm 10.000 điểm.
Không thể tiếp tục ở lại nơi này, ánh mắt của Thịnh Uyên vẫn bình thản, cậu không nói một lời, chen ngược dòng người xông ra ngoài.
"Xin hỏi, em tên là gì?"
"Em là học sinh lớp 12 đúng không?"
Cuối cùng Thịnh Uyên cũng nói ra câu đầu tiên trước truyền thông.
"Anh chị đừng quay em, em là thiếu niên bất lương đấy".
Dứt lời, đàn chim trên cây tung bay tán loạn, bầu không khí xung quanh lâm vào tình cảnh im lặng ngắn ngủi, cả một đám người trợn mắt há mồm nhìn thẳng vào Thịnh Uyên.
Khá lắm, hóa ra đây lại là một cậu thiếu niên nổi loạn.
Dám liều mình thừa nhận thân phận không thích học hành không có nghề nghiệp gì của bản thân.
Ngay lúc Thịnh Uyên tưởng rằng mình có thể cứu vãn một chút giá trị bất lương quay trở lại thì âm thanh máy móc lạnh lẽo trong đầu vang lên.
Mấy từ ngắn ngủi.
[Hệ thống: Giá trị bất lương về 0].
Con ngươi Thịnh Uyên co rúm lại.
Sao có thể!
Thật Nỗ Lực cũng cuống cuồng.
[Hệ thống: Ký chủ! Chạy mau!]
Thịnh Uyên mạnh mẽ xông ra ngoài, trái tim trong lồng ngực vô cùng hốt hoảng.
Thế giới này là một thế giới mà bất lương đang trở thành xu hướng.
Thịnh Uyên tự nhận bản thân mình là một thiếu niên bất lương sẽ phần nào ảnh hưởng đến xu hướng bất lương trong thế giới họ.
Cậu đã làm gì?
Cứu người.
Chỉ cần các đơn vị báo đài kia khéo léo sử dụng chủ đề này để kích động quần chúng thì có thể thay đổi phần lớn phong trào của các thiếu niên bất lương trong xã hội.
Lứa tuổi thiếu niên dễ dàng xao động, làm sự việc gì cũng tạo ra xu hướng.
Mà thiếu niên bất lương đang là vấn đề quan trọng gây đau đầu của sự nghiệp giáo dục, hôm nay đây sự kiện thiếu niên bất lương ra tay cứu người chắc chắn sẽ được giới truyền thông trắng trợn rầm rộ tranh nhau đăng bài.
Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng, các phóng viên càng hưng phấn hơn.
"Cho nên việc em làm vốn là việc các thiếu niên bất lương nên làm đúng không?"
"Xin hỏi bạn học nhỏ, một thiếu niên bất lương như em có thu nhận các đàn em không vậy? Đàn em của em cũng thường xuyên làm việc tốt giống em sao?"
Đâu chỉ có vậy, lời Thịnh Uyên nói vốn là lời cả trường trung học phổ thông số một đều phải nghe theo.
Vừa lúc bên kia có một đoàn quân học sinh đi học muộn, các phóng viên nhao nhao chạy sang phỏng vấn họ.
"Cậu bạn nhỏ kia là thiếu niên bất lương trong trường đúng không em? Các bạn học trong trường em đều biết chuyện đó chứ?"
"Em có sợ bạn ấy không?"
"Bình thường bạn ấy hay làm những gì?"
Bạn học được phỏng vấn biết mình có thể lên TV nên không hề từ chối, hớn hở tươi cười.
Mẹ ơi! Con lên TV này!
"Anh Thịnh là thủ lĩnh thiếu niên bất lương của trường trung học phổ thông số một!"
"Anh Thịnh của chúng em lợi hại nhất!!!"
"Đàn em của anh Thịnh rất đông nhưng chưa từng bắt nạt người khác, thành tích học tập của họ cũng không tệ".
"Anh Thịnh không cho phép người khác đánh nhau trong trường, không được ỷ mạnh hiếp yếu".
Những gương mặt trẻ tuổi tranh giành lên sóng, họ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì Thịnh Uyên.
Thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương.
Đàn em đông đảo.
Học hành xuất sắc.
Phản đối bạo lực.
Bộ giáo dục à, mợ nó chứ các cô các chú có phúc chết đi được!
Ai lại nghĩ đến trong một nhóm thiếu niên bất lương gây rối kiêu ngạo lại có một nhân vật nổi danh đến vậy.
"Tên cậu ấy là gì?"
"Tên anh ấy là..."
Đôi môi hé ra đóng lại: "Thịnh Uyên".
Bípppppp-------
Tiếng cảnh báo chói tai xuyên qua não bộ, âm thanh còi cảnh báo vang lên khắp bốn phía.
[Hệ thống: Giá trị bất lương bắt đầu giảm đến con số âm, phải sử dụng điểm sinh mệnh để cân bằng].
Nhưng mà mấy trăm điểm sinh mệnh của Thịnh Uyên căn bản chẳng đủ để bù đắp.
Thông báo khủng bố vang lên trong đầu Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Thời gian của ký chủ còn năm phút. Đếm ngược tử vong bắt đầu: 4:59, 4:58...]
Chế độ xóa bỏ sinh mạng bắt đầu được bật mở, Thật Nỗ Lực mất đi quyền khống chế, ầm ĩ gào thét trong đầu Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Ký chủ! Ký chủ!!! Mau chạy đi! Làm gì cũng được! Cậu hãy mau mau làm ra chuyện xấu!!!]
Nhưng mà bây giờ có muốn làm chuyện xấu cũng không kịp nữa, giá trị bất lương đã rơi xuống con số âm mà có đánh nhau cũng không thể nào bù đắp lại, trừ khi Thịnh Uyên nổi cơn điên đâm chết người bằng không người chết sẽ chính là cậu.
Thịnh Uyên luống cuống tay chân, sự bối rối hiếm gặp xuất hiện trên gương mặt cậu thiếu niên luôn luôn hăng hái khí phách.
Cậu ấy vốn kiên cường dũng cảm chẳng sợ con đường phía trước.
Nhưng cậu ấy cũng mới chỉ là một thiếu niên 18 tuổi.
Cậu ấy chỉ lớn hơn Quý Minh Lai định nhảy cầu tối hôm qua một tuổi, bắt cậu ấy chấm dứt sinh mệnh khi tuổi trẻ còn đang xán lạn rực rỡ thật quá tàn nhẫn.
Chế độ xóa bỏ sinh mệnh bắt đầu, Thịnh Uyên cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa sinh ra trên thân thể cậu. Hơi thở của cậu càng lúc càng trở nên khó khăn, dù có cố hít thật sâu cũng cảm thấy không khí mình hít vào không đủ, dưới chân nặng như đang mang theo ngàn cân sắt. Cậu hối hả chạy nhanh về phía trước, thị lực một bên mắt mờ dần, mùi vị rỉ sắt trong cổ họng dần dần xâm chiếm khoang miệng.
Cậu sắp chết.
Nhưng cậu vẫn chưa muốn chết.
Cậu nhớ tới quá khứ, cậu muốn tiếp tục sống, cậu muốn tiếp tục hướng tới tương lai.
Vầng trán chảy đầy mồ hôi, thể lực của cậu càng lúc càng suy giảm, bước chân mềm nhũn vấp cát đá ngã xuống.
Cậu cực kỳ chật vật nhưng vẫn cố sức chạy về phía khu A của ký túc xá.
Cậu không dám dừng lại, không thể dừng lại.
Người có thể cứu cậu bây giờ chỉ có Dụ Tả Kim.
Chỉ cần Dụ Tả Kim theo cậu, trở thành đàn em của cậu thì số giá trị bất lương của hắn sẽ chuyển sang người cậu, thậm chí có thể đẩy giá trị bất lương của cậu vượt qua cả Dụ Tả Kim.
Đó là hy vọng sống sót.
1:09.
Thịnh Uyên đi vào phòng 408.
1:00.
Dụ Tả Kim vẫn còn đang ngủ say trên giường nghe thấy tiếng động liền mở to đôi mắt đen nhánh, mi mày sắc bén mang theo tính công kích nhìn về phía người tới.
Nào ngờ lại trông thấy Thịnh Uyên lảo đảo, tay chân run rẩy không ngừng.
Thịnh Uyên không thể khống chế đôi chân mình thêm nữa, nhào tới trên giường hắn.
Lúc này Dụ Tả Kim không mặc áo trên người, thân thể chỉ có một chiếc quần ngủ màu xám. Hắn nhìn Thịnh Uyên sáng sớm đã tới đây lao thẳng vào người hắn, cả người chìm trong trạng thái bất ngờ.
Dáng người mạnh mẽ, cánh tay đầy sức lực đỡ được Thịnh Uyên.
Hai bàn tay Thịnh Uyên run rẩy bám lấy hắn.
Cậu đã sắp không nói nên lời.
"Dụ Tả Kim, cậu hãy đi theo tôi nhé".
"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu".
"Cậu theo tôi nhé, có được không".
Đôi mắt đẹp đẽ chân thành nhìn Dụ Tả Kim, mạng sống của cậu đang treo trên sợi tóc, hắn là hy vọng sống cuối cùng của cậu.
"Dụ Tả Kim".
"Cậu theo tôi nhé."
Một tiếng lại một tiếng.
"Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu".
Lặp đi lặp lại nhiều lần, não bộ của cậu đã dần mất đi ý thức.
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, nhìn vào khóe mắt phiếm hồng của cậu, nét mặt chăm chú, hai tay kích động run rẩy.
0:23.
Thịnh Uyên đã mất đi chút sức lực cuối cùng, thân thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực Dụ Tả Kim.
"Dụ Tả Kim, có được không?"
Cậu chấp nhận số mệnh nhắm mắt lại.
00:02.
Thế giới của cậu đã đi đến hồi kết.
"Được".
Cạch cạch—
Âm thanh to rõ vang vọng trong từng ngóc ngách thần kinh của Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Ký chủ xóa bỏ trói buộc thành công. Chúc mừng ký chủ đã được đón nhận một cuộc đời mới].
Hạt giống sinh mệnh lần nữa trở về trong thân thể Thịnh Uyên, cậu mở to mắt không thể nào tin nổi.
Cậu đã được cứu sống.
Cậu còn thành công giải quyết trói buộc với Thật Nỗ Lực.
Giá trị bất lương trên đỉnh đầu biến mất.
Cuộc sống mới tự do đang đón chào cậu.
Cậu kích động ngẩng đầu: "Dụ..."
Bờ môi lập tức bị ngăn chặn, Dụ Tả Kim ôm lấy thắt lưng, há miệng ngậm lấy môi Thịnh Uyên, hàm răng phấn khích cắn lên môi cậu, từ từ nhắm hai mắt, hôn sâu hơn.
Thể lực yếu ớt mới khôi phục của Thịnh Uyên không thể nào đẩy hắn ra.
Gần như mặc cho người định đoạt.
Không biết đã hôn bao lâu, não bộ của Thịnh Uyên bắt đầu rơi xuống tình trạng thiếu oxy người kia mới chịu buông tha cho cậu.
Ánh mắt của Dụ Tả Kim như thú dữ lưu luyến say mê.
Khuôn mặt tươi cười chưa bao giờ có ai trông thấy được.
"Hôm nay là ngày đầu tiên của hai đứa chúng mình".
Các phóng viên thử micro và kiểm tra thiết bị với tiếng chim sẻ hót líu lo trên cành cây lúc 8 giờ sáng, ánh nắng mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên cơ thể họ.
Hôm nay là một ngày có thời tiết rất đẹp, làn gió dịu dàng mặt trời rực sáng, bầu trời xanh trong, nhiệt độ ấm áp hơn mấy ngày vào đông vừa rồi không ít, tạo cho người ta ảo tưởng đã quay trở lại với mùa thu.
Một buổi sáng giống thư mùa thu như vậy khiến người đang mặc áo khoác bông toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bố mẹ Quý Minh Lai đi sát phía sau lưng cảnh sát, thẳng tiến đến trước mặt Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên cũng đã ý thức được cái gì đó, hiện tượng dự cảm bất thường từ Thống truyền sang người. Dường như bản năng tự cứu mình đang gào thét gọi, Thịnh Uyên quay đầu định chạy đi.
"Thịnh Uyên! Em định đi đâu đấy!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, trên gương mặt luôn nghiêm khắc xưa nay không giấu được vui mừng. Thầy nhìn Thịnh Uyên, niềm tự hào hiện ra vô cùng sống động.
"Cậu bé ngoan".
"Cậu bé ngoan!"
Bàn tay thầy không ngừng vỗ vai Thịnh Uyên.
Không ngờ trường trung học phổ thông số một của họ tối hôm qua lại có một vị anh hùng đã đứng ra cứu vớt bạn học đang gặp nguy hiểm.
"Thịnh Uyên, em làm tốt lắm, em đã tặng cho thầy một niềm vui bất ngờ lớn quá".
Trước khi các phóng viên tới bên này đã liên lạc với lãnh đạo của nhà trường nên họ đi vào trong cổng trường không hề bị cản trở, thầy hiệu phó còn cố ý đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy tới cổng trường tiếp đón.
Bởi vì chuyện tổ chức cho vay nặng lãi xuống tay với cả học sinh nên tối hôm qua hiệu trưởng của trường họ đã phải tới sở giáo dục họp hành.
Sở giáo dục địa phương rất quan tâm chú ý tới chuyện bên tổ chức cho vay nặng lãi này. Dù là trong trường đại học hay trường cấp 3 thì tình trạng cho vay nặng lãi bất hợp pháp vẫn luôn tồn tại, cho dù họ đã nghiêm khắc chấn chỉnh cảnh cáo thì vẫn ngầm có những con chuột đang lén lút làm mưa làm gió.
Đây là một mối nguy hại tiềm ẩn trong sự nghiệp giáo dục, không biết đã bao nhiêu học sinh đã bị chúng lừa dối mà lầm đường lạc lối, chìm sâu trong vũng bùn không thể tự cứu lấy mình.
Thiếu niên thiếu nữ mới trưởng thành hoặc đang ở trong lứa tuổi vị thành niên chưa bước chân vào xã hội không có khả năng tự bảo vệ và năng lực cảnh giác, rất dễ rơi vào cạm bẫy của đám tội phạm, dẫn đến một kết cục bi thảm.
Tối hôm qua Quý Minh Lai không thể chịu đựng được sự chèn ép của đám cho vay nặng lãi đã tới bên cầu vượt định kết thúc mạng sống của mình. Tinh thần của cậu bạn giờ phút ấy đang trong giai đoạn sụp đổ vô hạn, bằng không thì đã chẳng nghĩ quẩn đến thế.
May thay cậu bạn đã được cứu, không có một kết cục bi thảm nào xảy ra.
Thịnh Uyên đã cứu cậu bé lại.
"Bạn học này, cứu tinh của cậu tới rồi đây".
Một câu nói đó như sấm sét bổ ngang trời, mây đen rút lui, bầu trời lại lần nữa trở nên xanh biếc chói mắt như những tháng ngày trước.
Giống như nó đã đáp ứng số lời cầu nguyện của Quý Minh Lai, đưa cậu ta thoát khỏi bọn cho vay nặng lãi, trở về cuộc sống bình thường.
Vốn tưởng rằng đã đến đường cùng, nào hay lại có người vươn tay cứu vớt cậu bạn.
Nhưng hiển nhiên, hiện giờ Thịnh Uyên không cần tới những lời khen ngợi này.
"Thầy ơi, em có việc bận, em xin phép đi trước".
Cậu đẩy bàn tay đang khoác vai mình của thầy chủ nhiệm giáo dục định chuồn đi, nhưng trong một tình cảnh quan trọng như thế sao thầy có thể thả cậu đi được.
Thịnh Uyên nhanh nhẹn thoát khỏi tầng bủa vây của thầy chủ nhiệm giáo dục, giá trị bất lương trên đầu bắt đầu xuất hiện sự dao động, rơi xuống với tốc độ trăm điểm một lần.
Chỉ riêng một mình thầy chủ nhiệm giáo dục biết được chân tướng sự việc đã khiến giá trị bất lương của cậu tụt tận 5000.
5000 giá trị bất lương này chính là số điểm đầu tiên cậu đạt được sau khi đánh bại Ngô Địch.
Thoát khỏi chướng ngại vật thầy chủ nhiệm giáo dục thì một ngọn núi khác lớn hơn lại xuất hiện.
"Bạn học Thịnh Uyên!"
Bố mẹ Quý Minh Lai đi theo phía sau lưng cảnh sát, đoàn quân đi học trễ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đồng loạt hướng ánh mắt sang phía bên này.
Vị cảnh sát đi đầu mặc bộ đồng phục cảnh sát gọn gàng chỉnh tề, đội mũ cảnh sát ngay ngắn. Thịnh Uyên vốn không muốn để ý đến họ nhưng lại bị chú cảnh sát dẫn đầu vươn tay ngăn cản đường đi.
"Cậu bạn học nhỏ này, hôm qua em chính là người đã báo cảnh sát hộ bạn học Quý Minh Lai, có đúng không?"
"Đúng, đúng, con trai chúng tôi nói, người giúp thằng bé báo cảnh sát chính là bạn học nhỏ này".
Thừa dịp cảnh sát tiến lên ngăn cản Thịnh Uyên, bố của Quý Minh Lai cũng nhanh chân bước tới, chuẩn bị mở tấm vải bằng gấm đỏ có ký hiệu gì đó trong tay ra.
Sắc mặt chú kích động, còn chưa nói xong trong mắt đã ầng ậc nước, rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm qua đã khiến chú vô cùng hoảng sợ.
Nếu như không có Thịnh Uyên, gia đình bọn họ sẽ bị phá hủy. Là những người cha người mẹ yêu thương con, chuyện bị mất đi đứa con yêu quý của mình còn đau đớn hơn cả chuyện tước đoạt tính mạng của họ.
Bố Quý Minh Lai run rẩy hai tay nắm tay Thịnh Uyên: "Cậu bạn học nhỏ này... chú thật sự cảm ơn cháu. Nếu ngày hôm qua không có cháu, Quý Minh Lai nhà chú đã..."
Chú không đành lòng nói tiếp cũng không dám suy nghĩ đến hậu quả nếu như sự việc thật sự xảy ra.
Ơn nghĩa lớn đến vậy không tài nào chỉ sử dụng lời cảm ơn để tỏ lòng, chú mở tấm vải trong tay ra. Đó chính là một lá cờ gấm đỏ tua rua vàng.
Hàng chữ mạ vàng trên mặt gấm viết:
[Cảm tạ Thịnh Uyên cứu một mệnh, tựa như đấng phụ mẫu tái sinh, ơn nghĩa đời này không báo nổi, tặng cờ gấm đỏ tỏ lòng thành].
Thịnh Uyên, năm mười tám tuổi đã có một cậu con trai.
Con trai của Thịnh Uyên mười bảy tuổi, chỉ kém cậu có một tuổi.
[Hệ thống: Cậu làm bố rồi].
Thịnh Uyên:...
Thịnh Uyên hoàn toàn không cảm nhận được nỗi niềm vui sướng nào, giá trị bất lương trên đỉnh đầu cậu bắt đầu dao động cực lớn, núi long đất lở, tụt hẳn 200.000 điểm.
Có thể so sánh với việc tung một cước đá bay toàn bộ những chuyện thiếu đạo đức trong cả cuộc đời của cậu.
Thịnh Uyên muốn rút cánh tay ra nhưng bố Quý Minh Lai lại không thể khống chế được cảm xúc, ôm chầm lấy cậu.
"Cậu bé ngoan, cảm ơn cháu!"
Không.
Thịnh Uyên cố sức đẩy ra: "Chuyện cháu phải làm mà, chú không cần cảm ơn đâu ạ. Chú ơi, thế này là được rồi ạ, cháu còn phải lên lớp học bài".
Nhưng dòng người bốn phía càng lúc càng đông giống như một con bạch tuộc khổng lồ ở dưới biển sâu đang vươn tám xúc tu hòng nuốt hết cơ thể cậu.
Cảnh tượng bố mẹ người được cứu ôm cờ thưởng cảm tạ ơn nghĩa không thể nào bỏ qua, đám phóng viên vội vã khiêng camera quay chụp.
Micro chen nhau ùa tới, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào mặt Thịnh Uyên.
"Bạn học này, tại sao tối hôm qua em lại phát hiện ra bạn mình đang có khuynh hướng tự sát?"
Đứng ở bên cầu mà không có khuynh hướng tự sát thì chẳng lẽ cậu ấy định nhảy xuống bơi lội ạ?
"Em có cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì bản thân mình không?"
"Em có muốn nói điều gì về vấn nạn cho vay nặng lãi trong trường học không?"
"Xin hỏi em tên là gì?"
"Em đang học ở lớp nào vậy?"
"Em đã có suy nghĩ gì khi ra tay cứu bạn?"
Bên tai đầy những tiếng náo loạn ầm ĩ, Thịnh Uyên bị chen chúc tê dại cả da đầu.
"Anh chị là phóng viên của đài trung ương, những việc tốt em đã làm sẽ được toàn bộ nhân dân cả nước chứng kiến".
Sấm sét đánh giữa trời quang, giá trị bất lương hạ xuống thêm 10.000 điểm.
Không thể tiếp tục ở lại nơi này, ánh mắt của Thịnh Uyên vẫn bình thản, cậu không nói một lời, chen ngược dòng người xông ra ngoài.
"Xin hỏi, em tên là gì?"
"Em là học sinh lớp 12 đúng không?"
Cuối cùng Thịnh Uyên cũng nói ra câu đầu tiên trước truyền thông.
"Anh chị đừng quay em, em là thiếu niên bất lương đấy".
Dứt lời, đàn chim trên cây tung bay tán loạn, bầu không khí xung quanh lâm vào tình cảnh im lặng ngắn ngủi, cả một đám người trợn mắt há mồm nhìn thẳng vào Thịnh Uyên.
Khá lắm, hóa ra đây lại là một cậu thiếu niên nổi loạn.
Dám liều mình thừa nhận thân phận không thích học hành không có nghề nghiệp gì của bản thân.
Ngay lúc Thịnh Uyên tưởng rằng mình có thể cứu vãn một chút giá trị bất lương quay trở lại thì âm thanh máy móc lạnh lẽo trong đầu vang lên.
Mấy từ ngắn ngủi.
[Hệ thống: Giá trị bất lương về 0].
Con ngươi Thịnh Uyên co rúm lại.
Sao có thể!
Thật Nỗ Lực cũng cuống cuồng.
[Hệ thống: Ký chủ! Chạy mau!]
Thịnh Uyên mạnh mẽ xông ra ngoài, trái tim trong lồng ngực vô cùng hốt hoảng.
Thế giới này là một thế giới mà bất lương đang trở thành xu hướng.
Thịnh Uyên tự nhận bản thân mình là một thiếu niên bất lương sẽ phần nào ảnh hưởng đến xu hướng bất lương trong thế giới họ.
Cậu đã làm gì?
Cứu người.
Chỉ cần các đơn vị báo đài kia khéo léo sử dụng chủ đề này để kích động quần chúng thì có thể thay đổi phần lớn phong trào của các thiếu niên bất lương trong xã hội.
Lứa tuổi thiếu niên dễ dàng xao động, làm sự việc gì cũng tạo ra xu hướng.
Mà thiếu niên bất lương đang là vấn đề quan trọng gây đau đầu của sự nghiệp giáo dục, hôm nay đây sự kiện thiếu niên bất lương ra tay cứu người chắc chắn sẽ được giới truyền thông trắng trợn rầm rộ tranh nhau đăng bài.
Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng, các phóng viên càng hưng phấn hơn.
"Cho nên việc em làm vốn là việc các thiếu niên bất lương nên làm đúng không?"
"Xin hỏi bạn học nhỏ, một thiếu niên bất lương như em có thu nhận các đàn em không vậy? Đàn em của em cũng thường xuyên làm việc tốt giống em sao?"
Đâu chỉ có vậy, lời Thịnh Uyên nói vốn là lời cả trường trung học phổ thông số một đều phải nghe theo.
Vừa lúc bên kia có một đoàn quân học sinh đi học muộn, các phóng viên nhao nhao chạy sang phỏng vấn họ.
"Cậu bạn nhỏ kia là thiếu niên bất lương trong trường đúng không em? Các bạn học trong trường em đều biết chuyện đó chứ?"
"Em có sợ bạn ấy không?"
"Bình thường bạn ấy hay làm những gì?"
Bạn học được phỏng vấn biết mình có thể lên TV nên không hề từ chối, hớn hở tươi cười.
Mẹ ơi! Con lên TV này!
"Anh Thịnh là thủ lĩnh thiếu niên bất lương của trường trung học phổ thông số một!"
"Anh Thịnh của chúng em lợi hại nhất!!!"
"Đàn em của anh Thịnh rất đông nhưng chưa từng bắt nạt người khác, thành tích học tập của họ cũng không tệ".
"Anh Thịnh không cho phép người khác đánh nhau trong trường, không được ỷ mạnh hiếp yếu".
Những gương mặt trẻ tuổi tranh giành lên sóng, họ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì Thịnh Uyên.
Thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương.
Đàn em đông đảo.
Học hành xuất sắc.
Phản đối bạo lực.
Bộ giáo dục à, mợ nó chứ các cô các chú có phúc chết đi được!
Ai lại nghĩ đến trong một nhóm thiếu niên bất lương gây rối kiêu ngạo lại có một nhân vật nổi danh đến vậy.
"Tên cậu ấy là gì?"
"Tên anh ấy là..."
Đôi môi hé ra đóng lại: "Thịnh Uyên".
Bípppppp-------
Tiếng cảnh báo chói tai xuyên qua não bộ, âm thanh còi cảnh báo vang lên khắp bốn phía.
[Hệ thống: Giá trị bất lương bắt đầu giảm đến con số âm, phải sử dụng điểm sinh mệnh để cân bằng].
Nhưng mà mấy trăm điểm sinh mệnh của Thịnh Uyên căn bản chẳng đủ để bù đắp.
Thông báo khủng bố vang lên trong đầu Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Thời gian của ký chủ còn năm phút. Đếm ngược tử vong bắt đầu: 4:59, 4:58...]
Chế độ xóa bỏ sinh mạng bắt đầu được bật mở, Thật Nỗ Lực mất đi quyền khống chế, ầm ĩ gào thét trong đầu Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Ký chủ! Ký chủ!!! Mau chạy đi! Làm gì cũng được! Cậu hãy mau mau làm ra chuyện xấu!!!]
Nhưng mà bây giờ có muốn làm chuyện xấu cũng không kịp nữa, giá trị bất lương đã rơi xuống con số âm mà có đánh nhau cũng không thể nào bù đắp lại, trừ khi Thịnh Uyên nổi cơn điên đâm chết người bằng không người chết sẽ chính là cậu.
Thịnh Uyên luống cuống tay chân, sự bối rối hiếm gặp xuất hiện trên gương mặt cậu thiếu niên luôn luôn hăng hái khí phách.
Cậu ấy vốn kiên cường dũng cảm chẳng sợ con đường phía trước.
Nhưng cậu ấy cũng mới chỉ là một thiếu niên 18 tuổi.
Cậu ấy chỉ lớn hơn Quý Minh Lai định nhảy cầu tối hôm qua một tuổi, bắt cậu ấy chấm dứt sinh mệnh khi tuổi trẻ còn đang xán lạn rực rỡ thật quá tàn nhẫn.
Chế độ xóa bỏ sinh mệnh bắt đầu, Thịnh Uyên cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa sinh ra trên thân thể cậu. Hơi thở của cậu càng lúc càng trở nên khó khăn, dù có cố hít thật sâu cũng cảm thấy không khí mình hít vào không đủ, dưới chân nặng như đang mang theo ngàn cân sắt. Cậu hối hả chạy nhanh về phía trước, thị lực một bên mắt mờ dần, mùi vị rỉ sắt trong cổ họng dần dần xâm chiếm khoang miệng.
Cậu sắp chết.
Nhưng cậu vẫn chưa muốn chết.
Cậu nhớ tới quá khứ, cậu muốn tiếp tục sống, cậu muốn tiếp tục hướng tới tương lai.
Vầng trán chảy đầy mồ hôi, thể lực của cậu càng lúc càng suy giảm, bước chân mềm nhũn vấp cát đá ngã xuống.
Cậu cực kỳ chật vật nhưng vẫn cố sức chạy về phía khu A của ký túc xá.
Cậu không dám dừng lại, không thể dừng lại.
Người có thể cứu cậu bây giờ chỉ có Dụ Tả Kim.
Chỉ cần Dụ Tả Kim theo cậu, trở thành đàn em của cậu thì số giá trị bất lương của hắn sẽ chuyển sang người cậu, thậm chí có thể đẩy giá trị bất lương của cậu vượt qua cả Dụ Tả Kim.
Đó là hy vọng sống sót.
1:09.
Thịnh Uyên đi vào phòng 408.
1:00.
Dụ Tả Kim vẫn còn đang ngủ say trên giường nghe thấy tiếng động liền mở to đôi mắt đen nhánh, mi mày sắc bén mang theo tính công kích nhìn về phía người tới.
Nào ngờ lại trông thấy Thịnh Uyên lảo đảo, tay chân run rẩy không ngừng.
Thịnh Uyên không thể khống chế đôi chân mình thêm nữa, nhào tới trên giường hắn.
Lúc này Dụ Tả Kim không mặc áo trên người, thân thể chỉ có một chiếc quần ngủ màu xám. Hắn nhìn Thịnh Uyên sáng sớm đã tới đây lao thẳng vào người hắn, cả người chìm trong trạng thái bất ngờ.
Dáng người mạnh mẽ, cánh tay đầy sức lực đỡ được Thịnh Uyên.
Hai bàn tay Thịnh Uyên run rẩy bám lấy hắn.
Cậu đã sắp không nói nên lời.
"Dụ Tả Kim, cậu hãy đi theo tôi nhé".
"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu".
"Cậu theo tôi nhé, có được không".
Đôi mắt đẹp đẽ chân thành nhìn Dụ Tả Kim, mạng sống của cậu đang treo trên sợi tóc, hắn là hy vọng sống cuối cùng của cậu.
"Dụ Tả Kim".
"Cậu theo tôi nhé."
Một tiếng lại một tiếng.
"Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu".
Lặp đi lặp lại nhiều lần, não bộ của cậu đã dần mất đi ý thức.
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, nhìn vào khóe mắt phiếm hồng của cậu, nét mặt chăm chú, hai tay kích động run rẩy.
0:23.
Thịnh Uyên đã mất đi chút sức lực cuối cùng, thân thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực Dụ Tả Kim.
"Dụ Tả Kim, có được không?"
Cậu chấp nhận số mệnh nhắm mắt lại.
00:02.
Thế giới của cậu đã đi đến hồi kết.
"Được".
Cạch cạch—
Âm thanh to rõ vang vọng trong từng ngóc ngách thần kinh của Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Ký chủ xóa bỏ trói buộc thành công. Chúc mừng ký chủ đã được đón nhận một cuộc đời mới].
Hạt giống sinh mệnh lần nữa trở về trong thân thể Thịnh Uyên, cậu mở to mắt không thể nào tin nổi.
Cậu đã được cứu sống.
Cậu còn thành công giải quyết trói buộc với Thật Nỗ Lực.
Giá trị bất lương trên đỉnh đầu biến mất.
Cuộc sống mới tự do đang đón chào cậu.
Cậu kích động ngẩng đầu: "Dụ..."
Bờ môi lập tức bị ngăn chặn, Dụ Tả Kim ôm lấy thắt lưng, há miệng ngậm lấy môi Thịnh Uyên, hàm răng phấn khích cắn lên môi cậu, từ từ nhắm hai mắt, hôn sâu hơn.
Thể lực yếu ớt mới khôi phục của Thịnh Uyên không thể nào đẩy hắn ra.
Gần như mặc cho người định đoạt.
Không biết đã hôn bao lâu, não bộ của Thịnh Uyên bắt đầu rơi xuống tình trạng thiếu oxy người kia mới chịu buông tha cho cậu.
Ánh mắt của Dụ Tả Kim như thú dữ lưu luyến say mê.
Khuôn mặt tươi cười chưa bao giờ có ai trông thấy được.
"Hôm nay là ngày đầu tiên của hai đứa chúng mình".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook