Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
-
Chương 345: Đại sư thần sầu quá!
Ây dà, nay vừa nghe hệ thống nói mình cũng có thể thức tỉnh, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Dù sao thì thời đại này ít nhiều cũng phải có chút năng lực chứ, cho dù là bán bánh rán bên lề đường cũng là dị năng giả hệ lửa, giao hàng đều biết bay. Nếu mình không theo kịp thời đại thì bi kịch cỡ nào?
- Bây giờ quả nhiên là người thức tỉnh ăn hương.
Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Đúng là thời thế thay đổi.
- Công nhận.
Ngô Vi Dân gật đầu nói:
- Tuy tôi không lợi hại được bằng người thức tỉnh đời đầu nhưng ít ra có năng lực, làm cái gì cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Cho nên Trương đại sư à, con trai tôi đều trông cậy vào cậu nhé!
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- OK, yên tâm đi.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới khu nhà Kim Thành Chi Tinh nơi Ngô Vi Dân sinh sống. Hai người cùng đi lên lầu.
Ngô Vi Dân sống ở cửa đông tầng 11 tòa nhà C. Vừa mở cửa Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy một người phụ nữ tuổi tương đương với Ngô Vi Dân đang ngồi trên sofa dỗ một cậu nhóc.
Vẻ mặt đứa bé kia buồn bực ủ rũ, chơi di động mà cũng có vẻ ngơ ngác.
- Haizzz, thức tỉnh ấy cũng không đến mức sớm một ngày chậm một ngày.
Người phụ ôm vai đứa bé nói:
- Con có thấy trong lớp con cũng có nhiều bạn chưa thức tỉnh mà. Mẹ đoán có lẽ là vấn đề thời gian, chuyện sớm hay muộn mà thôi, đúng không?
- Lớp tụi con tổng cộng 46 người, có 32 người đều thức tỉnh.
Cậu nhóc kia buồn bực nói:
- Trước kia con vẫn đứng đầu lớp, lần này thì ngược lại, ngày nào tụi nó cũng cười nhạo con, nói con điểm cao mà năng lực thấp...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Đúng là đả kích lớn thật, đây là điểm cao vô năng thật...
- Bà xã.
Ngô Vi Dân vừa vào phòng lập tức nói:
- Nhìn xem anh mời ai đến nè, Trương đại sư! Đại sư chân chính! Chính là người từng xem phong thủy cho anh lần trước đó, có thể giúp con mình giải quyết vấn đề không thể thức tỉnh!
- Trương đại sư?
Vợ Ngô Vi Dân vừa nghe vậy không khỏi cau mày nói:
- Linh khí đã khôi phục rồi, anh mời thầy phong thủy tới thì có ích lợi gì? Con mình không phải là không thể thức tỉnh, có dính líu gì tới phong thủy đâu!
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Chậc... Xem ra còn phải giải thích kỹ càng một chút. Dù sao thì huyền thuật sư cũng là thứ mới mẻ mà...
- E hèm...
Trương Tiểu Kiếm hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Chị nhà đúng không? Bây giờ tôi là một vị đại huyền thuật sư, vẫn thoáng có khác biệt đại sư phong thủy thầy bói trong miệng của chị đấy...
- Khác biệt cái gì? Không phải đều là lừa tiền sao?
Người phụ nữ tức giận nói:
- Xem một lần đắt lắm đúng không? Mấy trăm hả?
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Thế này thì quá lắm. Anh xem một lần, mấy trăm là đủ sao?
- Anh đã bảo em rồi cả ngày rãnh rỗi không có việc gì đi sinh nông nỗi à!
Lúc này Ngô Vi Dân không nhịn được, cả giận nói:
- Người ta là đại huyền thuật sư, chuyên môn xem dòng chảy linh khí thay đổi phong thủy giúp con mình thức tỉnh, em đừng có chọc giận anh cả ngày được không hả?
- Anh nói thẳng là bao tiền đi cho rồi.
Người phụ nữ hừ lạnh.
- Nhanh lên!
- Mười... Mười sáu ngàn.
Nhắc tới cái này, Ngô Vi Dân cũng hụt hơi, ra sức khuyên nhủ:
- Nhưng không tìm đại sư thì có thể làm sao bây giờ? Em nhìn xem con mình đã lo âu tới mức nào rồi?
- Mười sáu ngàn?!
Người phụ nữ lập tức kêu lên như gà bị bóp cổ:
- Sao anh không đi cướp đi?!
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Ôi sệt, anh có tất yếu đi cướp sao? Anh có thiếu tiền đâu, chỉ thiếu exp thôi nhé!
- Rồi.
Trương Tiểu Kiếm thở dài khe khẽ rồi cười nói:
- Xem ra chị nhà không tín nhiệm tôi cho lắm. Ừm, nếu là bình thường thì đúng là tôi nên quay lưng đi luôn. Nhưng nếu đến đây dù sao cũng phải lắm miệng nói một câu, đứa bé này có phải là hay đau ngầm ở vùng dưới xương sườn bên phải không?
Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời lập tức quay đầu đi.
Nhưng hắn còn chưa bước ra chân trước, đã nghe thấy người phụ nữ kia lại hét lên như gà bị cắt tiết:
- Sao... Sao anh lại biết được?!
- Thiên cơ bất khả lộ.
Trương Tiểu Kiếm bày ra phong thái như cao nhân, cười tủm tỉm mang giày vào:
- Ây dà dù sao chị cũng không tin tôi, có câu nói dưa hái xanh không ngọt. Thôi thì tôi về trong tiệm của tôi cái đã...
- Đại sư!
Người phụ nữ lập tức nhào tới, túm chặt tay áo Trương Tiểu Kiếm:
- Đại sư ngài đừng đi! Nhất định không thể đi! Ngài nói tôi tin hết!
Trương Tiểu Kiếm:
- Sao vậy?
- Lúc nãy đều là lỗi của tôi. Anh thấy tôi kích động thế là do tưởng gặp phải lừa đảo thôi.
Người phụ nữ kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm lắc qua lắc lại:
- Ngài ngài ngài nhất định phải giúp với, giúp con trai nhà tôi kiểm tra kỹ càng một chút. Chỉ cần có thể giúp nó thức tỉnh thì tôi đồng ý số tiền đó!
Chẳng trách cô ta lại kinh ngạc như vậy. Con trai của Ngô Vi Dân luôn nói dưới xương sườn của mình cứ đau âm ỉ khó chịu, chuyện này chỉ có hai vợ chồng Ngô Vi Dân biết thôi, thậm chí còn chưa từng đi bệnh viện bao giờ. Không ngờ Trương Tiểu Kiếm nói một câu trúng phóc, cho nên mới thật sự sợ hãi.
Trương Tiểu Kiếm:
- Thật sao?
Người phụ nữ gật đầu thật mạnh:
- Thật!
- Được rồi.
Trương Tiểu Kiếm thế mới thở dài nói:
- Thấy thái độ của chị chân thành như vậy, tôi đành xem giúp con trai của chị vậy.
Hắn nói rồi đi đến trước sofa ngồi xuống, tùy ý quan sát nhà ở một chút.
Lúc này trong mắt hắn, cả căn phòng đều tràn đầy khí tức sặc sỡ mờ nhạt, nhất là góc đông bắc, khí tức của thuộc tính cây màu lục cực kỳ nồng nặc. Trương Tiểu Kiếm thầm gật đầu.
Sau đó hắn nhìn về phía đứa bé đang ngồi trên sòa, biểu cảm có ba phần buồn bực bảy phần tò mò nhìn mình. Quan sát kỹ, không khỏi mỉm cười.
Toàn thân đứa bé này chứa đầy khí kim màu vàng dày đặc, khí nước màu làm vờn quanh, khí đất màu vàng đất uốn lượn dưới chân.
Nhưng mà ba loại khí này lại bị kẹt ở chỗ ngực, dưới không thể lên trên không đi xuống.
- Ừm...
Trương Tiểu Kiếm bấm đốt ngón tay tính toán rồi hỏi:
- Trần tiên sinh nói năm nay cháu 11 tuổi, đầy tuổi hả? Sinh năm 2009?
- Đúng đúng đúng, là năm 2009.
Người phụ nữ nhìn đứa bé với ánh mắt đầy yêu thương. Dù sao là mẹ đứa trẻ, bình thường có keo kiệt khó tính đến mấy, nhưng đối với con mình thì lại là chuyện khác. Cũng vì thế nên Trương Tiểu Kiếm mới quay lại.
- Ừm, nếu tôi tính không nhầm thì đứa bé này sinh ra vào tuần giữa tháng 9 năm 2009, đúng không?
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói.
Vừa nghe vậy, Ngô Vi Dân cùng với vợ hắn đều ngơ ngác!
Trời, sao hắn lại biết ngày sinh của con mình?
- Đại sư không hổ là đại sư.
Lúc này người phụ nữ đã nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác:
- Đại sư thần sầu quá, thế mà cũng thấy được. Ngài nói nhanh xem rốt cục là chuyện gì?
- Đầu tiên...
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Đứa bé này sau trăng tròn trước mười lăm tuổi thì phong thủy hầu như không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả. Nhưng nhìn từ bố cục nhà chị có thể thấy được, lý do khiến con trai chị không thể thức tỉnh chủ yếu là vì ngũ hành bát tự.
- Có loại chuyện này?
Lúc này mẹ đứa nhỏ đã hoàn toàn nghe Trương Tiểu Kiếm đần mặt, nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác:
- Thế đại sư ngài nhanh nói xem, tại sao con trai tôi lại không thức tỉnh được? Còn cứu được không?
Dù sao thì thời đại này ít nhiều cũng phải có chút năng lực chứ, cho dù là bán bánh rán bên lề đường cũng là dị năng giả hệ lửa, giao hàng đều biết bay. Nếu mình không theo kịp thời đại thì bi kịch cỡ nào?
- Bây giờ quả nhiên là người thức tỉnh ăn hương.
Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Đúng là thời thế thay đổi.
- Công nhận.
Ngô Vi Dân gật đầu nói:
- Tuy tôi không lợi hại được bằng người thức tỉnh đời đầu nhưng ít ra có năng lực, làm cái gì cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Cho nên Trương đại sư à, con trai tôi đều trông cậy vào cậu nhé!
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- OK, yên tâm đi.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới khu nhà Kim Thành Chi Tinh nơi Ngô Vi Dân sinh sống. Hai người cùng đi lên lầu.
Ngô Vi Dân sống ở cửa đông tầng 11 tòa nhà C. Vừa mở cửa Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy một người phụ nữ tuổi tương đương với Ngô Vi Dân đang ngồi trên sofa dỗ một cậu nhóc.
Vẻ mặt đứa bé kia buồn bực ủ rũ, chơi di động mà cũng có vẻ ngơ ngác.
- Haizzz, thức tỉnh ấy cũng không đến mức sớm một ngày chậm một ngày.
Người phụ ôm vai đứa bé nói:
- Con có thấy trong lớp con cũng có nhiều bạn chưa thức tỉnh mà. Mẹ đoán có lẽ là vấn đề thời gian, chuyện sớm hay muộn mà thôi, đúng không?
- Lớp tụi con tổng cộng 46 người, có 32 người đều thức tỉnh.
Cậu nhóc kia buồn bực nói:
- Trước kia con vẫn đứng đầu lớp, lần này thì ngược lại, ngày nào tụi nó cũng cười nhạo con, nói con điểm cao mà năng lực thấp...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Đúng là đả kích lớn thật, đây là điểm cao vô năng thật...
- Bà xã.
Ngô Vi Dân vừa vào phòng lập tức nói:
- Nhìn xem anh mời ai đến nè, Trương đại sư! Đại sư chân chính! Chính là người từng xem phong thủy cho anh lần trước đó, có thể giúp con mình giải quyết vấn đề không thể thức tỉnh!
- Trương đại sư?
Vợ Ngô Vi Dân vừa nghe vậy không khỏi cau mày nói:
- Linh khí đã khôi phục rồi, anh mời thầy phong thủy tới thì có ích lợi gì? Con mình không phải là không thể thức tỉnh, có dính líu gì tới phong thủy đâu!
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Chậc... Xem ra còn phải giải thích kỹ càng một chút. Dù sao thì huyền thuật sư cũng là thứ mới mẻ mà...
- E hèm...
Trương Tiểu Kiếm hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Chị nhà đúng không? Bây giờ tôi là một vị đại huyền thuật sư, vẫn thoáng có khác biệt đại sư phong thủy thầy bói trong miệng của chị đấy...
- Khác biệt cái gì? Không phải đều là lừa tiền sao?
Người phụ nữ tức giận nói:
- Xem một lần đắt lắm đúng không? Mấy trăm hả?
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Thế này thì quá lắm. Anh xem một lần, mấy trăm là đủ sao?
- Anh đã bảo em rồi cả ngày rãnh rỗi không có việc gì đi sinh nông nỗi à!
Lúc này Ngô Vi Dân không nhịn được, cả giận nói:
- Người ta là đại huyền thuật sư, chuyên môn xem dòng chảy linh khí thay đổi phong thủy giúp con mình thức tỉnh, em đừng có chọc giận anh cả ngày được không hả?
- Anh nói thẳng là bao tiền đi cho rồi.
Người phụ nữ hừ lạnh.
- Nhanh lên!
- Mười... Mười sáu ngàn.
Nhắc tới cái này, Ngô Vi Dân cũng hụt hơi, ra sức khuyên nhủ:
- Nhưng không tìm đại sư thì có thể làm sao bây giờ? Em nhìn xem con mình đã lo âu tới mức nào rồi?
- Mười sáu ngàn?!
Người phụ nữ lập tức kêu lên như gà bị bóp cổ:
- Sao anh không đi cướp đi?!
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Ôi sệt, anh có tất yếu đi cướp sao? Anh có thiếu tiền đâu, chỉ thiếu exp thôi nhé!
- Rồi.
Trương Tiểu Kiếm thở dài khe khẽ rồi cười nói:
- Xem ra chị nhà không tín nhiệm tôi cho lắm. Ừm, nếu là bình thường thì đúng là tôi nên quay lưng đi luôn. Nhưng nếu đến đây dù sao cũng phải lắm miệng nói một câu, đứa bé này có phải là hay đau ngầm ở vùng dưới xương sườn bên phải không?
Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời lập tức quay đầu đi.
Nhưng hắn còn chưa bước ra chân trước, đã nghe thấy người phụ nữ kia lại hét lên như gà bị cắt tiết:
- Sao... Sao anh lại biết được?!
- Thiên cơ bất khả lộ.
Trương Tiểu Kiếm bày ra phong thái như cao nhân, cười tủm tỉm mang giày vào:
- Ây dà dù sao chị cũng không tin tôi, có câu nói dưa hái xanh không ngọt. Thôi thì tôi về trong tiệm của tôi cái đã...
- Đại sư!
Người phụ nữ lập tức nhào tới, túm chặt tay áo Trương Tiểu Kiếm:
- Đại sư ngài đừng đi! Nhất định không thể đi! Ngài nói tôi tin hết!
Trương Tiểu Kiếm:
- Sao vậy?
- Lúc nãy đều là lỗi của tôi. Anh thấy tôi kích động thế là do tưởng gặp phải lừa đảo thôi.
Người phụ nữ kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm lắc qua lắc lại:
- Ngài ngài ngài nhất định phải giúp với, giúp con trai nhà tôi kiểm tra kỹ càng một chút. Chỉ cần có thể giúp nó thức tỉnh thì tôi đồng ý số tiền đó!
Chẳng trách cô ta lại kinh ngạc như vậy. Con trai của Ngô Vi Dân luôn nói dưới xương sườn của mình cứ đau âm ỉ khó chịu, chuyện này chỉ có hai vợ chồng Ngô Vi Dân biết thôi, thậm chí còn chưa từng đi bệnh viện bao giờ. Không ngờ Trương Tiểu Kiếm nói một câu trúng phóc, cho nên mới thật sự sợ hãi.
Trương Tiểu Kiếm:
- Thật sao?
Người phụ nữ gật đầu thật mạnh:
- Thật!
- Được rồi.
Trương Tiểu Kiếm thế mới thở dài nói:
- Thấy thái độ của chị chân thành như vậy, tôi đành xem giúp con trai của chị vậy.
Hắn nói rồi đi đến trước sofa ngồi xuống, tùy ý quan sát nhà ở một chút.
Lúc này trong mắt hắn, cả căn phòng đều tràn đầy khí tức sặc sỡ mờ nhạt, nhất là góc đông bắc, khí tức của thuộc tính cây màu lục cực kỳ nồng nặc. Trương Tiểu Kiếm thầm gật đầu.
Sau đó hắn nhìn về phía đứa bé đang ngồi trên sòa, biểu cảm có ba phần buồn bực bảy phần tò mò nhìn mình. Quan sát kỹ, không khỏi mỉm cười.
Toàn thân đứa bé này chứa đầy khí kim màu vàng dày đặc, khí nước màu làm vờn quanh, khí đất màu vàng đất uốn lượn dưới chân.
Nhưng mà ba loại khí này lại bị kẹt ở chỗ ngực, dưới không thể lên trên không đi xuống.
- Ừm...
Trương Tiểu Kiếm bấm đốt ngón tay tính toán rồi hỏi:
- Trần tiên sinh nói năm nay cháu 11 tuổi, đầy tuổi hả? Sinh năm 2009?
- Đúng đúng đúng, là năm 2009.
Người phụ nữ nhìn đứa bé với ánh mắt đầy yêu thương. Dù sao là mẹ đứa trẻ, bình thường có keo kiệt khó tính đến mấy, nhưng đối với con mình thì lại là chuyện khác. Cũng vì thế nên Trương Tiểu Kiếm mới quay lại.
- Ừm, nếu tôi tính không nhầm thì đứa bé này sinh ra vào tuần giữa tháng 9 năm 2009, đúng không?
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói.
Vừa nghe vậy, Ngô Vi Dân cùng với vợ hắn đều ngơ ngác!
Trời, sao hắn lại biết ngày sinh của con mình?
- Đại sư không hổ là đại sư.
Lúc này người phụ nữ đã nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác:
- Đại sư thần sầu quá, thế mà cũng thấy được. Ngài nói nhanh xem rốt cục là chuyện gì?
- Đầu tiên...
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Đứa bé này sau trăng tròn trước mười lăm tuổi thì phong thủy hầu như không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả. Nhưng nhìn từ bố cục nhà chị có thể thấy được, lý do khiến con trai chị không thể thức tỉnh chủ yếu là vì ngũ hành bát tự.
- Có loại chuyện này?
Lúc này mẹ đứa nhỏ đã hoàn toàn nghe Trương Tiểu Kiếm đần mặt, nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác:
- Thế đại sư ngài nhanh nói xem, tại sao con trai tôi lại không thức tỉnh được? Còn cứu được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook