Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 344: Truyền thuyết đời đầu

Vừa thấy vậy, Trương Tiểu Kiếm lập tức vui vẻ --- Ahihi, bây giờ anh đây trâu bò thế cơ à?

Trương Tiểu Kiếm: “Đúng là tao không biết thật mà. Rốt cục thì đời đầu mạnh tới cỡ nào? Nói cho tao biết đi.”

Lưu Dịch: “Nhắc tới đời đầu thì trâu bò lắm đó! Lúc trước bùa may mắn hot khắp thế giới mày biết chứ? Đó chính là thứ do đời đầu chế tạo ra. Ban đầu còn có rất nhiều người không muốn mua, nhưng mày đoán thế nào? Một tảng thiên thạch từ vũ trụ lao về phía địa cầu. Sau đó dựa vào lực lượng của một mình đời đầu hoàn toàn làm nổ thiên thạch! Sau đó linh khí trên địa cầu được khôi phục, còn những người từng mua bùa may mắn thì đa số đều thức tỉnh! Chỉ riêng chuyện này thôi, số người thức tỉnh của Đại Thiên Triều chúng ta đã gấp mười các nước khác rồi nhé!” 

Chu Minh bổ sung thêm: “Đúng đấy. Giờ đảo Trân Bảo của chúng ta đã được thu hồi rồi, đến nay do tảng thiên thạch kia nên vũ khí hạt nhân không dùng được nữa. Bây giờ các nước đều so đấu quân đoàn người thức tỉnh. Đến nay Đại Thiên triều chúng ta chính là ông trùm lớn nhất thế giới này rồi, nước Mỹ trực tiếp quỳ luôn!”

Lưu Dịch: “Chứ còn gì nữa. Nhưng vì bảo vệ cho đời đầu để tránh bị nước ngoài gài bẫy, bây giờ còn chưa tiết lộ tư liệu nữa kìa. Hầy, trâu bò ghê.”

Trương Tiểu Kiếm: “...” 

Ây dà, tụi mày khích lệ anh như thế anh ngại lắm...

Xem ra anh đã sống thành một truyền thuyết rồi...

Sau đó Chu Minh nói tiếp: “Đúng rồi, lúc khôi phục linh khí, nghe nói đời đầu từng để lại một câu nói.” 

Trương Tiểu Kiếm: “Câu gì?”

Chu Minh: “Sau khi linh khí bắt đầu khôi phục, người thức tỉnh đời đầu Thần Chém Gió, người đàn ông có được tất cả mọi thứ trên thế giới, bao gồm tiền tài, danh tiếng, quyền lực. Trước khi quy ẩn đã từng nói một câu, khiến người trên thế giới này bắt đầu cố gắng thức tỉnh. ‘Muốn có được mọi thứ như của ta không? Nếu nói muốn thì hãy thức tỉnh đi. Chỉ có người thức tỉnh mới có thể đạt được lực lượng lớn nhất!’. Đại thời đại dị năng hàng lâm!”

Trương Tiểu Kiếm: “!!!” 

Tiên sư, rốt cục thằng nào đồn bậy bạ thế?

Anh mày chưa từng nói câu đó bao giờ nhé!

Lưu Dịch: “Đúng đúng đúng. Đời đầu còn nói, tương lai thuộc về người thức tỉnh, dặn chúng ta cố gắng tu luyện chăm chỉ nữa!” 

Trương Tiểu Kiếm: “...”

Tao cũng chưa nói mấy câu này!

Trương Tiểu Kiếm: “Lợi hại lợi hại, ây dà đời đầu đúng là trâu quá cơ, không so được không so được.” 

Chu Minh: “Chính xác!”

Lưu Dịch: “Đương nhiên rồi, chỉ cần cho tao gặp mặt đời đầu một lần thì tao ngủ cũng cười tỉnh được!”

Trương Tiểu Kiếm: “...” 

Thế thì chắc đời này mày khỏi ngủ luôn đi...

Lại tùy ý nói chuyện với hai người một lúc, Trương Tiểu Kiếm cười ha ha cất di động đi.

Cái lũ này, vẫn là một đám tưng tửng ấy. 

Hít vào một hơi thật nhẹ, sau đó Trương Tiểu Kiếm lập tức nhìn thấy một người đàn ông thanh niên chừng ba lăm ba sáu tuổi đi tới. Người đàn ông kẹp túi da dưới tay, đồ vest giày da, đầu tóc bóng bẩy, quả nhiên là người thành đạt. Hắn đi vào phòng rồi nhìn quanh, sau đó ngồi xuống trước mặt Trương Tiểu Kiếm.

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

Sao nhìn thằng này quen mắt thế nhỉ? 

- Ể? Sao tôi cảm thấy nhìn anh quen quen thế?

Trương Tiểu Kiếm kinh ngạc nói.

Người đàn ông kia cũng ngây ngẩn cả người, hắn quan sát Trương Tiểu Kiếm một lúc, trong giây lát ánh mắt sáng ngời: 

- Trương đại sư! Chời má Trương đại sư không ngờ lại là cậu! Tôi là Ngô Vi Dân đây! Cậu còn nhớ rõ tôi không? Cậu từng xem phong thủy cho tiệm giày của tôi đó, PlayBoy đó! Chủ tiệm kia kìa!

- À nhớ rồi.

Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói: 

- Là anh à? Giờ đang làm gì thế?

- Đây không phải là linh khí khôi phục sao? Sau khi thức tỉnh rồi tôi vẫn làm tiệm giày thôi.

Ngô Vi Dân cười ngồi xuống, sau đó nhìn chung quanh nói: 

- Trương đại sư, quán huyền thuật của cậu làm gì vậy? Có thể xem những thứ gì? Trước kia tôi chưa từng nghe nói tới loại nghề này bao giờ cả. Cậu không xem phong thủy nữa à?

- Huyền thuật là phiên bản thăng cấp của thầy phong thủy.

Trương Tiểu Kiếm nói: 

- Chủ yếu có thể xem phong thủy linh khí, giúp người khác thức tỉnh vân vân.

- Giúp người khác thức tỉnh?!

Vừa nghe vậy, Ngô Vi Dân suýt nữa trừng lồi con mắt: 

- Có thể giải quyết vấn đề không thể thức tỉnh á?!

- Dĩ nhiên rồi.

Trương Tiểu Kiếm gật đầu nói: 

- Nhưng giá khá cao. Trước tiên phải xem xét lưu thông linh khí, sau đó sửa lại phong thủy, cuối cùng giúp đỡ thức tỉnh thông qua xoa bóp. Toàn bộ làm hết tổng cộng mười sáu ngàn.

- Mười sáu ngàn cũng được!

Ngô Vi Dân vỗ đùi cái đét, thế là bắt đầu kể khổ với Trương Tiểu Kiếm: 

- Nhà tôi thì có tôi với vợ đều thức tỉnh, nhưng mà con trai tôi thì kiểu gì cũng không thức tỉnh được. Bạn bè của nó đều thức tỉnh hơn nửa rồi, mỗi ngày nhắc tới chuyện này đều than thở, nói có phải là nó bị đào thải hay không, tôi thấy mà đau lòng lắm cơ! Trương đại sư, ngài có thể xem xét được thật à?

Mày nói thế không phải vô nghĩa sao, anh đây là người đàn ông có hệ thống trong người đấy!

Chuyên nghiệp. Hiểu cái gì là chuyên nghiệp chứ? 

- Ừm.

Trương Tiểu Kiếm thần côn nói:

- Anh thấy tôi có thể ba xạo được sao? Nhưng tôi phải nói trước nhé, giá là giá đó, tổng cộng mười sáu ngàn, không mặc cả nhé! 

Cái này kết nối với điểm exp đấy, không thể rẻ được đâu.

- Không thành vấn đề!

Ngô Vi Dân nói: 

- Chỉ cần con trai tôi có thể thức tỉnh thì tám mươi ngàn tôi cũng chịu! Trương đại sư ngài không biết chứ, từ sau khi đời đầu xử lý tảng thiên thạch kia khiến linh khí khôi phục thì bây giờ bên ngoài bất luận công ty nào cũng không thèm nhìn người không thức tỉnh một cái, out luôn! Ngay cả bạn cùng lớp với con trai tôi, giờ cũng so bì ai thức tỉnh ai không thức tỉnh. Thức tỉnh xong rồi dựa theo năng lực mà lựa chọn chuyên ngành đó!

Trương Tiểu Kiếm: “...”

Ừm, thế thì đúng thật. Bây giờ đang là thời kỳ xã hội chuyển hình, ưu thế của người thức tỉnh trong nhiều ngành nghề đúng là rất lớn. Ví dụ như là giao đồ ăn với giao bưu kiện... 

- Được rồi.

Trương Tiểu Kiếm lập tức đứng dậy cười nói:

- Đi, tôi đến nhà anh nhìn xem thử xem. Con trai anh có ở nhà không? 

- Có có.

Ngô Vi Dân gật đầu thật mạnh:

- Mấy ngày nay nó không dám đi đến trường, nói không thức tỉnh nên không mặt mũi gặp bạn bè. Nhanh nhanh nhanh, xe đỗ ở bên ngoài kìa. 

Thế là hai người đi ra ngoài. Vừa đi Trương Tiểu Kiếm vừa hỏi:

- Con trai anh không lớn lắm đâu nhỉ?

- Không lớn. 

Ngô Vi Dân gật đầu nói:

- Tôi với vợ nhà tôi quen nhau từ thời học cấp III, tốt nghiệp đại học là kết hôn luôn, năm nay cháu nó được 11 tuổi rồi. Hầy, ai biết được thế giới lại thay đổi lớn như vậy chỉ trong một đêm thôi chứ...

- Công nhận. 

Trương Tiểu Kiếm cười rồi hỏi:

- Anh với chị nhà đều thức tỉnh năng lực nào vậy?

Lúc này hắn tò mò nhất là đủ loại năng lực trên trời dưới đất. Dù sao thì cũng từng thấy cả họa sĩ linh hồn rồi... 

- Tôi thức tỉnh là niệm lực.

Nhắc tới cái này Ngô Vi Dân vẫn rất tự hào:

- Có thể lấy vật từ xa. Lấy vật từ xa ấy cậu biết chứ? Chỉ cần là đồ trong phạm vi mười mét, tôi chỉ cần động ý niệm là có thể lấy lại đây! 

Ghê nha, năng lực được phết ấy. Trương Tiểu Kiếm lập tức hỏi:

- Được đấy! Cho nên giờ anh mở tiệm không cần nhân viên luôn hả?

- Đúng rồi đấy. 

Ngô Vi Dân tự hào nói:

- Khách hàng muốn nhìn kiểu giày nào, tôi dùng niệm lực là có thể lấy được luôn, bớt được một khoản tiền thuê nhân viên, một tháng bớt được không ít tiền, ha ha.

Trương Tiểu Kiếm: “...” 

Đậu xanh thức tỉnh dị năng rồi đúng là tiện lợi thật đấy. Hầy, cũng không biết anh mày còn thức tỉnh được hay không...

Hệ thống nói chen vào cực kỳ hợp thời:

- Sau khi thăng cấp, ký chủ sẽ thức tỉnh lần đầu tiên. Kinh nghiệm phía trước: 289.000/30.000.” 

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

Chời má, thiệt hay giỡn vậy? Anh không chỉ có thể thức tỉnh mà nghe ý này là còn không chỉ thức tỉnh một lần á?!

Hệ thống: 

- Tư tưởng kiểu gà công nghiệp của ký chủ thế là không ổn đâu. Dù sao cậu cũng là người đàn ông có hệ thống mà.

Muah ha ha ha ha ha! Lời này anh thích nghe!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương