Hãy Ở Bên Anh
-
Chương 60
Lâm Thần được tên quản lý đưa về phòng,hắn nhìn Thần không khỏi lo lắng,nếu những lần trước đây do cậu sử dụng loại chất gây ức chế thần kinh khi làm việc căng thẳng thì lần này hoàn toàn khác,có gì đó không ổn chút nào.
- Cậu có cần đến bệnh viện không?
Thần vừa lấy vài viên thuốc rồi uống,lọ thuốc đã được anh cẩn trọng xé nhãn vỏ,sau đó để lại vị trí cũ một cách cẩn trọng
- không cần! Ra ngoài đi!- Thần ra lệnh,tên Jackson nghe xong vốn biết tính cậu chủ nên hắn cũng không ngoan cố hỏi thêm bất cứ điều gì,chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng... Dù nỗi lo lắng khôn nguôi,lại thêm việc cậu chủ say khướt đến mức thế này thì là lần đầu tiên hắn thấy...
Trong căn phòng lạnh lẽo, Ân thơ thẩn ngồi ôm đứa con trong lòng,từ khi đến nhà họ Âu cái viễn cảnh này cô chưa từng nghĩ đến,cha chỉ coi cô như một món hàng trao đổi lấy tiền tài,danh vọng,mẹ thì không có tiếng nói thỉnh thoảng chỉ hỏi thăm cô vài câu. Nhưng nỗi đau lớn nhất là Phong- người cô yêu thương nhất,làm đủ mọi cách để anh ở bên,cuối cùng một chút tình cảm cũng không được anh thương hại mà yêu lấy,Ân đau lòng nghĩ đến đứa con vừa lọt lòng đã không được cha chăm sóc,vài lần Ân định tử tử... Phong kể từ hôm đó,đã không còn biết đến cô như một người vợ,đêm nào cũng về muộn tuyệt nhiên không bước đến chỗ cô lấy nửa bước...
- Tiểu thư! Mời dùng bữa!- cô giúp việc đặt khay đồ ăn xuống,như trước kia Ân thường xuống nhà dùng cơm nhưng gần đây,cô chẳng muốn bước ra khỏi phòng,lũ người hầu nhìn thái độ của Phong mà càng sinh ra dị nghị,trước mặt là chủ tớ nhưng sau lưng vốn chẳng coi cô ra gì.
- Những món này giống cho người ăn lắm sao! - Ân liếc khay đồ ăn toan định hất đi thì chợt một bàn tay trước mặt đã vội ngăn lại,Ân vừa ngước lên trước mặt cô là chồng cô- đã lâu rồi cô mới có thể nhìn anh gần đến như thế.
- Cô không ăn thì cũng phải nghĩ đến con!- Giọng Phong có một chút tức giận,ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô giúp việc lớn giọng
- Chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn ngay cho ta! Mang khay đồ ăn này đi!- cô giúp việc run rẩy,rồi chạy lại lấy khay đồ ăn cuống cuồng mang ra khỏi phòng... Ân liền thấy trong lòng lấy lại được chút thể diện,là Phong đang quan tâm đến cô.
- Anh,anh cuối cùng cũng chịu gặp em rồi sao?
- Thằng bé đâu?- Phong đảo mắt nhìn quanh,không phải anh không nhận ra gần đây trong biệt thự xảy ra chuyện gì,mẹ anh đã đi du lịch nước ngoài vài tháng nay.
- thằng bé đang ngủ phía trong! Phong,từ giờ em sẽ không làm gì nữa,sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh,anh hãy tha thứ cho em được không?- Ân bắt đầu lại gần đến bên Phong,bàn tay cô víu vào người Phong thều thào,nhìn thấy Phong còn khó chứ chưa nói đến anh hôm nay lại đến tận phòng cô,Ân mới được dịp nói những điều trong lòng mình.
Mắt Phong không chút cảm xúc lẳng lặng đưa tay lên cầm lấy tay Ân,không phải giằng ra mà là nắm lấy.
- anh sẽ tha thứ cho em!- Phong nhìn thẳng vào mắt Ân,tỏ chút thương sót,có chút động lòng,Ân liền mỉm cười,niềm vui hiện lên trên gương mặt cô khi nghe những lời anh nói,rồi ôm lấy Phong.
- Ân,anh xin lỗi khi đã đối xử với em như thế,anh không muốn con và em phải chịu khổ,nhưng hiện giờ công ty đang gặp rất nhiều rắc rối,anh không có nhiều thời gian bên em...- anh vừa nói vừa đưa tay lên đẩy nhẹ chiếc cằm của Ân nhếch lên,chỉ cử chỉ đó của Phong thôi cũng khiến thần chí của Ân bỗng trở nên điên đảo,cô không vội suy nghĩ mà đáp lại anh ngay.
- anh đừng lo,bất cứ chuyện gì,em sẽ đều ở bên anh!- Phong nở nụ cười nửa miệng khó hiểu,đầy vẻ ám mị khiến Ân càng thêm mê muội.
- Kiều Ân,em phải giúp anh! Anh muốn tập đoàn chú em hợp tác với anh! -giọng nói của Phong như có ma lực,Ân còn chẳng nhận ra trong lời nói của anh bất kì ý định nào khác,chỉ là cô đã có cơ hội để được Phong để ý tới,dù bất kể phải làm gì đi chăng nữa,cái gật đầu vội vàng của Ân như thể hiện tất cả những gì cô muốn anh hiểu... Phong cúi xuống sát tay Ân,hít lấy hơi thở dồn dập của cô,bàn tay rắn chắc ôm lấy vòng eo gợi cảm kéo sát về phía mình thì thầm,rồi lại rời khỏi một cách nhanh chóng.
- cảm ơn em! Nếu sau vụ này thành công anh nhất định sẽ quan tâm em nhiều hơn!- Dứt lời Phong quay người bước đi,lời của Phong khiến Ân cảm thấy dâng trào một cảm giác nâng nâng,tất cả cô đều có thể vì anh mà làm tất cả,vì anh cũng chính là vì cô và Dương Kiệt.
Bên ngoài,bước chân của Phong vội vàng,miệng mấp máy những câu tục tĩu,nét mặt tỏ ra khinh bỉ như vừa trông thấy một điều gì đó không vừa mắt.
- Khốn khiếp! Chạm vào cô ta khiến mình ghê tởm!- Phong vừa đi vừa cầm chiếc khăn lau tay và chửi rủa,trên hành lanh vắng lặng,anh liền trở thành một con người khác,không còn khi ở bên cô ta anh mới là anh,lúc nãy chỉ là anh đang cố gắng nhẫn nhịn diễn bài trước mặt Kiều Ân,nếu không phải gần đây công ty thất thu,lại thêm mất dự án Feily khiến giá cổ phiếu giảm một cách chóng mặt mà anh thì không tìm được đối tác nào tốt hơn,chỉ có chú cô ta mới giúp được anh bây giờ,vì vậy anh mới đến gặp cô ta nhờ giúp đỡ không ngờ cô ta lại dễ dàng nhận lời "chung quy cô ta cũng chỉ là một con cờ trong tay anh,không hơn không kém,khi cần thì đến,khi không cần thì chẳng khác nào đồ bỏ đi"- chiếc khăn được Phong ném lạnh lùng vào thùng rác,ánh mắt đầy sự khinh thường khi nghĩ đến Kiều Ân...
Toà nhà Trương Thị,bên trong Anh Nghiễn đang ngồi trên bàn làm việc,nhâm nhi tách trà,gần đây có thêm sự giúp sức của thằng em trai mình mà cơ đồ mọi chuyện đều diễn ra theo hướng tích cực,công ty càng được đà phát triển,tất nhiên người có lợi nhất không ai khác là anh. Anh Nghiễn đưa tay xoay quả tinh cầu trong suốt,nhoẻn miệng cười đắc ý...
Bất chợt bên ngoài cửa tiếng cô thư kí vọng vào,theo sau là tên Jackson,hắn mặc bộ vest bảnh bao bước vào trong
- Mọi việc bên đó thế nào? Đã tìm thấy con bé chưa?- Nghiễn hỏi sắc mặt không chút biểu cảm,anh đặt quả tinh cầu xuống, tên Jacson có vẻ dè chừng hơn,hắn trả lời
- mọi việc đều ổn thưa cậu chủ, vẫn chưa tìm thấy cô ấy... nhưng có điều dự án Feily lần này phía bên chủ đầu tư chính là tiểu thư Trương Lệ Chi,cô ta có vẻ để ý đến thiếu gia nhưng...chuyện thế nào thì cậu cũng biết rồi đấy...
- chuyện đó thì ta biết,ta sẽ có cách tự giải quyết... còn về ngươi,nhất định phải để ý đến thiếu gia,có việc gì nhất định phải thông báo ngay lại cho ta...!
- Vâng,thưa cậu chủ! - hắn nói rồi quay người bước ra,đây là lần đầu tiên hắn không thông báo hết mọi việc với cậu chủ, khiến trong người hắn tự cảm thấy bứt dứt, bên thiếu gia bao lâu,giúp cậu bao nhiêu việc cuối cùng hắn cũng hiểu ra có nhiều chuyện cần phải tiến thoái lưỡng nam không nên nói thì hơn...
Ngày hôm sau,tại một ngôi trường nữ sinh nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố,với học lực thuộc loại giỏi của mình,Hải Linh dễ dàng vào được một trường danh giá,bên ngoài cổng trường hôm nay khá ồn ào,những ánh mắt có phần thích thú nhìn về chiếc BMW đen loáng đỗ ngoài cổng,chuyện đáng lẽ chẳng có gì đáng chú ý,khi tên con trai không ai khác chính là Anh Nghiễn đang khoác trên mình mặc bộ vest lịch lãm,mái tóc dài được hớt lên càng làm tăng vẻ cuốn hút. Một trường nữ sinh danh giá,tất cả đều có tài xế riêng đưa đón,nhưng một nam tử thần thái như vậy trước nay đều chưa ai từng thấy,tiểu thư nào mà lại được may mắn đến vậy.
- bọn mày thấy không? Anh ấy là ai thế nhỉ? Đẹp trai quá.... - vài cô gái ánh mắt đưa tình si mê trước vẻ đẹp của anh
- là bạn trai của ai nhỉ?... cả đám nữ sinh đứng túm tụm lại giờ tan trường càng lúc càng đông. Linh cũng vừa ra đến cổng,nhỏ vốn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài,nên cứ thế đi qua,bất ngờ đám đông liền tản ra,tên con trai bước đến tay chắn ngang trước Linh
- chào em!- Anh Nghiễn nở nụ cười lịch sự,không phải nói thế nào,Linh như bất động,đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn khuôn mặt anh,miệng mấp mái
- anh nghiễn... à không... cậu chủ!!! À không!! Anh...
- gọi tôi là Anh Nghiễn được rồi!- nghiễn nheo mắt trước thái độ e rè có phần đáng yêu của Linh,nhưng trong lòng lại một cảm giác khó tả,vừa nói Nghiễn vừa đưa tay xoa đầu con bé. Đám nữ sinh bên cạnh bắt đầu trầm trồ ngưỡng mộ,ghen tị vì chậu đã có hoa... Linh thì ngượng chín mặt,nhỏ co rúm người lại trước cái xoa đầu của anh...
- Hôm nay tôi đưa em về...- Nghiễn nhẹ nhàng chìa tay ra
- em...!!! -giọng Linh run lên,có chưa hết ngạc nhiên cùng vui mừng ra mặt,còn chưa biết từ chối anh thế nào,thì Nghiễn đã cầm lấy tay Linh kéo đi,mở cửa xe... nhỏ còn chẳng kịp để lý trí quyết định mà đã theo con tim,chân bước vào trong xe... Nghiễn theo vào sau,vẻ ga lăng đầy si mê ấy khiến đám nữ sinh được dịp mộng tưởng,suýt xoa theo bóng chiếc xe rời đi.
Trong xe,Nghiễn liền chỉnh nhạc sang một giai điệu nhẹ nhàng để bầu không khí bớt căng thẳng,Nghiễn quay sang nhìn Linh đang có vẻ không được tự nhiên,anh chợt mỉm cười
- em đang thắc mắc sao hôm nay anh lại xuất hiện ở trường đúng không?
- .....em...
- hôm trước đến bar định gặp xin lỗi em,hỏi em vết thương có sao không nhưng không gặp, nên hôm nay quyết định đến trường gặp em!
- à... vết thương em không sao cả!- tay Linh nắm lấy bàn tay vẫn còn băng gạc của mình,thực là trong lòng nhỏ đã vui đến độ chẳng dám nhìn thẳng anh mà nói chuyện,được ngồi trên xe anh thế này là điều nhỏ chưa từng nghĩ đến,khoảng cách trong xe gần như thế này khiến tim Linh chợt nhảy loạn xạ
- vậy thì tốt!... hôm đó tôi hơi mất bình tĩnh! Xin lỗi em...
- cậu chủ đừng nói vậy,là lỗi của em,không nên làm phiền cậu chủ...
- tôi thích em gọi tôi là Anh Nghiễn hơn!- Nghiễn cắt ngang lời Linh,mắt vẫn nhìn thẳng,giọng nói lạnh lùng có phần không vừa lòng ấy lại khiến Linh cảm thấy như câu nói của anh mang một nỗi buồn nào đó rất khó nói,Linh giờ mới nhìn sang "xương quai hàm của anh thật quyến rũ" " không được!!" Linh mày đang nghĩ cái gì thế hả,không được!!!" Cùng lúc đó Nghiễn quay sang
- Được chứ!!
Linh giật mình,không trả lời rồi gật đầu quay đi,mặt nhỏ nóng bừng bừng rồi đỏ như trái gấc từ lúc nào,tim bắt đầu đập nhanh hơn,nhỏ chỉ muốn tiếng nhạc to hơn để át đi tiếng tim đang đập trong lồng ngực... và rồi cả hai cứ thế im lặng cho đến khi xe dừng lại trước căn biệt thự nằm ở một khu phố mới cách biệt thự của Nghiễn không xa,tiếng xe dừng lại,chẳng biết cảm giác buồn khó tả ở đâu ùa về,nhỏ chẳng muốn bước khỏi xe,giá như thời gian bây giờ ngừng trôi...
- Đến nhà em rồi! -Nghiễn dừng xe,quay sang,nét mặt thoáng chút khó tả.
Nghiễn bước khỏi xe,chạy lại bên cửa lịch sự đưa nó ra ngoài...
- cảm ơn anh!!- Linh cúi người rồi nở nụ cười hạnh phúc
- chúc em sinh nhật vui vẻ!- Nghiễn đưa món quà trước mặt Linh
- anh...sao anh biết! -câu Linh hỏi cũng là cậu nhỏ đang tự trách mình,chính nhỏ cũng quên mất hôm nay sinh nhật mình,nên khi nhìn thấy món quà còn được đưa từ tay anh,nhỏ đã vui mừng đến cỡ nào.
- cũng đâu khó khăn gì! Anh muốn biết là được!... nào định không nhận quà của anh sao? -Nghiễn nhíu mày nghiêng đầu làm bộ giận trước mặt Linh khiến nhỏ vừa buồn cười lại hạnh phúc đến độ muốn hét lên.
- à... em em cảm ơn!- Linh ngượng ngùng cầm lấy,nhỏ cười tít mắt... Nghiễn tựa người vào thành xe chờ Linh mở cửa vào đến trong nhà rồi mới lên xe phóng đi... cậu cũng không hiểu tâm trạng mình lúc này,quan tâm một người con gái sau bao lâu nay... việc cậu chưa từng làm,cũng chưa từng nghĩ đến, trong xe vẫn thoang thoảng mùi hương của Linh, làm Nghiễn thấy dễ chịu,Linh quá giống Nhi,nét ngây ngô ấy anh mãi không thể quên,Nghiễn chợt mỉm cười...
- Cậu có cần đến bệnh viện không?
Thần vừa lấy vài viên thuốc rồi uống,lọ thuốc đã được anh cẩn trọng xé nhãn vỏ,sau đó để lại vị trí cũ một cách cẩn trọng
- không cần! Ra ngoài đi!- Thần ra lệnh,tên Jackson nghe xong vốn biết tính cậu chủ nên hắn cũng không ngoan cố hỏi thêm bất cứ điều gì,chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng... Dù nỗi lo lắng khôn nguôi,lại thêm việc cậu chủ say khướt đến mức thế này thì là lần đầu tiên hắn thấy...
Trong căn phòng lạnh lẽo, Ân thơ thẩn ngồi ôm đứa con trong lòng,từ khi đến nhà họ Âu cái viễn cảnh này cô chưa từng nghĩ đến,cha chỉ coi cô như một món hàng trao đổi lấy tiền tài,danh vọng,mẹ thì không có tiếng nói thỉnh thoảng chỉ hỏi thăm cô vài câu. Nhưng nỗi đau lớn nhất là Phong- người cô yêu thương nhất,làm đủ mọi cách để anh ở bên,cuối cùng một chút tình cảm cũng không được anh thương hại mà yêu lấy,Ân đau lòng nghĩ đến đứa con vừa lọt lòng đã không được cha chăm sóc,vài lần Ân định tử tử... Phong kể từ hôm đó,đã không còn biết đến cô như một người vợ,đêm nào cũng về muộn tuyệt nhiên không bước đến chỗ cô lấy nửa bước...
- Tiểu thư! Mời dùng bữa!- cô giúp việc đặt khay đồ ăn xuống,như trước kia Ân thường xuống nhà dùng cơm nhưng gần đây,cô chẳng muốn bước ra khỏi phòng,lũ người hầu nhìn thái độ của Phong mà càng sinh ra dị nghị,trước mặt là chủ tớ nhưng sau lưng vốn chẳng coi cô ra gì.
- Những món này giống cho người ăn lắm sao! - Ân liếc khay đồ ăn toan định hất đi thì chợt một bàn tay trước mặt đã vội ngăn lại,Ân vừa ngước lên trước mặt cô là chồng cô- đã lâu rồi cô mới có thể nhìn anh gần đến như thế.
- Cô không ăn thì cũng phải nghĩ đến con!- Giọng Phong có một chút tức giận,ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô giúp việc lớn giọng
- Chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn ngay cho ta! Mang khay đồ ăn này đi!- cô giúp việc run rẩy,rồi chạy lại lấy khay đồ ăn cuống cuồng mang ra khỏi phòng... Ân liền thấy trong lòng lấy lại được chút thể diện,là Phong đang quan tâm đến cô.
- Anh,anh cuối cùng cũng chịu gặp em rồi sao?
- Thằng bé đâu?- Phong đảo mắt nhìn quanh,không phải anh không nhận ra gần đây trong biệt thự xảy ra chuyện gì,mẹ anh đã đi du lịch nước ngoài vài tháng nay.
- thằng bé đang ngủ phía trong! Phong,từ giờ em sẽ không làm gì nữa,sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh,anh hãy tha thứ cho em được không?- Ân bắt đầu lại gần đến bên Phong,bàn tay cô víu vào người Phong thều thào,nhìn thấy Phong còn khó chứ chưa nói đến anh hôm nay lại đến tận phòng cô,Ân mới được dịp nói những điều trong lòng mình.
Mắt Phong không chút cảm xúc lẳng lặng đưa tay lên cầm lấy tay Ân,không phải giằng ra mà là nắm lấy.
- anh sẽ tha thứ cho em!- Phong nhìn thẳng vào mắt Ân,tỏ chút thương sót,có chút động lòng,Ân liền mỉm cười,niềm vui hiện lên trên gương mặt cô khi nghe những lời anh nói,rồi ôm lấy Phong.
- Ân,anh xin lỗi khi đã đối xử với em như thế,anh không muốn con và em phải chịu khổ,nhưng hiện giờ công ty đang gặp rất nhiều rắc rối,anh không có nhiều thời gian bên em...- anh vừa nói vừa đưa tay lên đẩy nhẹ chiếc cằm của Ân nhếch lên,chỉ cử chỉ đó của Phong thôi cũng khiến thần chí của Ân bỗng trở nên điên đảo,cô không vội suy nghĩ mà đáp lại anh ngay.
- anh đừng lo,bất cứ chuyện gì,em sẽ đều ở bên anh!- Phong nở nụ cười nửa miệng khó hiểu,đầy vẻ ám mị khiến Ân càng thêm mê muội.
- Kiều Ân,em phải giúp anh! Anh muốn tập đoàn chú em hợp tác với anh! -giọng nói của Phong như có ma lực,Ân còn chẳng nhận ra trong lời nói của anh bất kì ý định nào khác,chỉ là cô đã có cơ hội để được Phong để ý tới,dù bất kể phải làm gì đi chăng nữa,cái gật đầu vội vàng của Ân như thể hiện tất cả những gì cô muốn anh hiểu... Phong cúi xuống sát tay Ân,hít lấy hơi thở dồn dập của cô,bàn tay rắn chắc ôm lấy vòng eo gợi cảm kéo sát về phía mình thì thầm,rồi lại rời khỏi một cách nhanh chóng.
- cảm ơn em! Nếu sau vụ này thành công anh nhất định sẽ quan tâm em nhiều hơn!- Dứt lời Phong quay người bước đi,lời của Phong khiến Ân cảm thấy dâng trào một cảm giác nâng nâng,tất cả cô đều có thể vì anh mà làm tất cả,vì anh cũng chính là vì cô và Dương Kiệt.
Bên ngoài,bước chân của Phong vội vàng,miệng mấp máy những câu tục tĩu,nét mặt tỏ ra khinh bỉ như vừa trông thấy một điều gì đó không vừa mắt.
- Khốn khiếp! Chạm vào cô ta khiến mình ghê tởm!- Phong vừa đi vừa cầm chiếc khăn lau tay và chửi rủa,trên hành lanh vắng lặng,anh liền trở thành một con người khác,không còn khi ở bên cô ta anh mới là anh,lúc nãy chỉ là anh đang cố gắng nhẫn nhịn diễn bài trước mặt Kiều Ân,nếu không phải gần đây công ty thất thu,lại thêm mất dự án Feily khiến giá cổ phiếu giảm một cách chóng mặt mà anh thì không tìm được đối tác nào tốt hơn,chỉ có chú cô ta mới giúp được anh bây giờ,vì vậy anh mới đến gặp cô ta nhờ giúp đỡ không ngờ cô ta lại dễ dàng nhận lời "chung quy cô ta cũng chỉ là một con cờ trong tay anh,không hơn không kém,khi cần thì đến,khi không cần thì chẳng khác nào đồ bỏ đi"- chiếc khăn được Phong ném lạnh lùng vào thùng rác,ánh mắt đầy sự khinh thường khi nghĩ đến Kiều Ân...
Toà nhà Trương Thị,bên trong Anh Nghiễn đang ngồi trên bàn làm việc,nhâm nhi tách trà,gần đây có thêm sự giúp sức của thằng em trai mình mà cơ đồ mọi chuyện đều diễn ra theo hướng tích cực,công ty càng được đà phát triển,tất nhiên người có lợi nhất không ai khác là anh. Anh Nghiễn đưa tay xoay quả tinh cầu trong suốt,nhoẻn miệng cười đắc ý...
Bất chợt bên ngoài cửa tiếng cô thư kí vọng vào,theo sau là tên Jackson,hắn mặc bộ vest bảnh bao bước vào trong
- Mọi việc bên đó thế nào? Đã tìm thấy con bé chưa?- Nghiễn hỏi sắc mặt không chút biểu cảm,anh đặt quả tinh cầu xuống, tên Jacson có vẻ dè chừng hơn,hắn trả lời
- mọi việc đều ổn thưa cậu chủ, vẫn chưa tìm thấy cô ấy... nhưng có điều dự án Feily lần này phía bên chủ đầu tư chính là tiểu thư Trương Lệ Chi,cô ta có vẻ để ý đến thiếu gia nhưng...chuyện thế nào thì cậu cũng biết rồi đấy...
- chuyện đó thì ta biết,ta sẽ có cách tự giải quyết... còn về ngươi,nhất định phải để ý đến thiếu gia,có việc gì nhất định phải thông báo ngay lại cho ta...!
- Vâng,thưa cậu chủ! - hắn nói rồi quay người bước ra,đây là lần đầu tiên hắn không thông báo hết mọi việc với cậu chủ, khiến trong người hắn tự cảm thấy bứt dứt, bên thiếu gia bao lâu,giúp cậu bao nhiêu việc cuối cùng hắn cũng hiểu ra có nhiều chuyện cần phải tiến thoái lưỡng nam không nên nói thì hơn...
Ngày hôm sau,tại một ngôi trường nữ sinh nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố,với học lực thuộc loại giỏi của mình,Hải Linh dễ dàng vào được một trường danh giá,bên ngoài cổng trường hôm nay khá ồn ào,những ánh mắt có phần thích thú nhìn về chiếc BMW đen loáng đỗ ngoài cổng,chuyện đáng lẽ chẳng có gì đáng chú ý,khi tên con trai không ai khác chính là Anh Nghiễn đang khoác trên mình mặc bộ vest lịch lãm,mái tóc dài được hớt lên càng làm tăng vẻ cuốn hút. Một trường nữ sinh danh giá,tất cả đều có tài xế riêng đưa đón,nhưng một nam tử thần thái như vậy trước nay đều chưa ai từng thấy,tiểu thư nào mà lại được may mắn đến vậy.
- bọn mày thấy không? Anh ấy là ai thế nhỉ? Đẹp trai quá.... - vài cô gái ánh mắt đưa tình si mê trước vẻ đẹp của anh
- là bạn trai của ai nhỉ?... cả đám nữ sinh đứng túm tụm lại giờ tan trường càng lúc càng đông. Linh cũng vừa ra đến cổng,nhỏ vốn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài,nên cứ thế đi qua,bất ngờ đám đông liền tản ra,tên con trai bước đến tay chắn ngang trước Linh
- chào em!- Anh Nghiễn nở nụ cười lịch sự,không phải nói thế nào,Linh như bất động,đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn khuôn mặt anh,miệng mấp mái
- anh nghiễn... à không... cậu chủ!!! À không!! Anh...
- gọi tôi là Anh Nghiễn được rồi!- nghiễn nheo mắt trước thái độ e rè có phần đáng yêu của Linh,nhưng trong lòng lại một cảm giác khó tả,vừa nói Nghiễn vừa đưa tay xoa đầu con bé. Đám nữ sinh bên cạnh bắt đầu trầm trồ ngưỡng mộ,ghen tị vì chậu đã có hoa... Linh thì ngượng chín mặt,nhỏ co rúm người lại trước cái xoa đầu của anh...
- Hôm nay tôi đưa em về...- Nghiễn nhẹ nhàng chìa tay ra
- em...!!! -giọng Linh run lên,có chưa hết ngạc nhiên cùng vui mừng ra mặt,còn chưa biết từ chối anh thế nào,thì Nghiễn đã cầm lấy tay Linh kéo đi,mở cửa xe... nhỏ còn chẳng kịp để lý trí quyết định mà đã theo con tim,chân bước vào trong xe... Nghiễn theo vào sau,vẻ ga lăng đầy si mê ấy khiến đám nữ sinh được dịp mộng tưởng,suýt xoa theo bóng chiếc xe rời đi.
Trong xe,Nghiễn liền chỉnh nhạc sang một giai điệu nhẹ nhàng để bầu không khí bớt căng thẳng,Nghiễn quay sang nhìn Linh đang có vẻ không được tự nhiên,anh chợt mỉm cười
- em đang thắc mắc sao hôm nay anh lại xuất hiện ở trường đúng không?
- .....em...
- hôm trước đến bar định gặp xin lỗi em,hỏi em vết thương có sao không nhưng không gặp, nên hôm nay quyết định đến trường gặp em!
- à... vết thương em không sao cả!- tay Linh nắm lấy bàn tay vẫn còn băng gạc của mình,thực là trong lòng nhỏ đã vui đến độ chẳng dám nhìn thẳng anh mà nói chuyện,được ngồi trên xe anh thế này là điều nhỏ chưa từng nghĩ đến,khoảng cách trong xe gần như thế này khiến tim Linh chợt nhảy loạn xạ
- vậy thì tốt!... hôm đó tôi hơi mất bình tĩnh! Xin lỗi em...
- cậu chủ đừng nói vậy,là lỗi của em,không nên làm phiền cậu chủ...
- tôi thích em gọi tôi là Anh Nghiễn hơn!- Nghiễn cắt ngang lời Linh,mắt vẫn nhìn thẳng,giọng nói lạnh lùng có phần không vừa lòng ấy lại khiến Linh cảm thấy như câu nói của anh mang một nỗi buồn nào đó rất khó nói,Linh giờ mới nhìn sang "xương quai hàm của anh thật quyến rũ" " không được!!" Linh mày đang nghĩ cái gì thế hả,không được!!!" Cùng lúc đó Nghiễn quay sang
- Được chứ!!
Linh giật mình,không trả lời rồi gật đầu quay đi,mặt nhỏ nóng bừng bừng rồi đỏ như trái gấc từ lúc nào,tim bắt đầu đập nhanh hơn,nhỏ chỉ muốn tiếng nhạc to hơn để át đi tiếng tim đang đập trong lồng ngực... và rồi cả hai cứ thế im lặng cho đến khi xe dừng lại trước căn biệt thự nằm ở một khu phố mới cách biệt thự của Nghiễn không xa,tiếng xe dừng lại,chẳng biết cảm giác buồn khó tả ở đâu ùa về,nhỏ chẳng muốn bước khỏi xe,giá như thời gian bây giờ ngừng trôi...
- Đến nhà em rồi! -Nghiễn dừng xe,quay sang,nét mặt thoáng chút khó tả.
Nghiễn bước khỏi xe,chạy lại bên cửa lịch sự đưa nó ra ngoài...
- cảm ơn anh!!- Linh cúi người rồi nở nụ cười hạnh phúc
- chúc em sinh nhật vui vẻ!- Nghiễn đưa món quà trước mặt Linh
- anh...sao anh biết! -câu Linh hỏi cũng là cậu nhỏ đang tự trách mình,chính nhỏ cũng quên mất hôm nay sinh nhật mình,nên khi nhìn thấy món quà còn được đưa từ tay anh,nhỏ đã vui mừng đến cỡ nào.
- cũng đâu khó khăn gì! Anh muốn biết là được!... nào định không nhận quà của anh sao? -Nghiễn nhíu mày nghiêng đầu làm bộ giận trước mặt Linh khiến nhỏ vừa buồn cười lại hạnh phúc đến độ muốn hét lên.
- à... em em cảm ơn!- Linh ngượng ngùng cầm lấy,nhỏ cười tít mắt... Nghiễn tựa người vào thành xe chờ Linh mở cửa vào đến trong nhà rồi mới lên xe phóng đi... cậu cũng không hiểu tâm trạng mình lúc này,quan tâm một người con gái sau bao lâu nay... việc cậu chưa từng làm,cũng chưa từng nghĩ đến, trong xe vẫn thoang thoảng mùi hương của Linh, làm Nghiễn thấy dễ chịu,Linh quá giống Nhi,nét ngây ngô ấy anh mãi không thể quên,Nghiễn chợt mỉm cười...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook