Hãy Ở Bên Anh
-
Chương 59
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lạc Thành, Thần lập tức phóng xe đến căn biệt thự của nhà họ Quách,trái tim anh mách bảo nó vẫn còn sống,vẫn ở đâu đó bên cạnh anh.
"nhất định anh phải gặp được em"
Chiếc xe BMW đỗ phía xa căn biệt thự họ Quách,dừng xe lại,chính anh cũng chẳng hiểu sao mình lại lái xe đến đây,chỉ biết rằng cho dù là cơ hội nhỏ nhất anh cũng đều không muốn tuột mất. Thần ngồi trong xe,một tay đặt lên vô lăng tay còn lại đặt lên cạnh cửa,ánh mắt thoáng buồn, chỉ hy vọng những suy đoán anh là đúng. Thần cứ thế ngồi trong xe,chờ đến khi có cơ hội gặp nó,anh bất lực không thể chạy vào trong tìm... nỗi lo lắng bất an càng lúc càng tăng thêm...
Đến tối,phía đèn đường cũng đã lên khu phố cao cấp càng thêm lung linh,gần hai tiếng đồng hồ ngồi trong xe,cho dù việc này có ngu ngốc thế nào thì anh nhất định cũng sẽ chờ đến cùng... Cuối cùng chiếc xe Lambougini vừa đỗ trước cổng... Nam bước ra khỏi xe,liền dựa lưng vào cửa xe châm điếu thuốc,vẻ mặt mệt mỏi.Cùng lúc đó cũng là lúc Thần lao ra ngoài,Chấn Nam thấy có người đằng sau cũng quay lại,mặt đối mặt,chỉ trong vài giây ngắn ngủi Lâm Thần rất nhanh đã nắm lấy cổ áo Chấn Nam dận vào thành xe.
- Cô ấy đâu? Thiên Hy,cô ấy đang ở đâu?- ánh mắt sắc lạnh,đầy sát khí,nhưng Chấn Nam cũng không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhếch môi cười,chậm rãi nói.
- cô ấy đang ở bên tôi,sống rất hạnh phúc,cô ấy là vợ tôi!- Chấn Nam không ngạc nhiên khi gặp tên con trai trước mặt,chỉ là không sớm cũng không muộn hắn sẽ đến tìm anh,thái độ dửng dưng của Nam khiến Thần càng thêm tức giận,từng lời nói của hắn cứ văng vẳng bên tai đến độ khó chịu,mặt Thần cũng thay đổi theo từng lời nói của Chấn Nam, " cô ấy là vợ tôi", Thần đã không kìm chế được mà dơ nắm đấm,đấm vào mặt hắn,Nam không đáp trả càng không tỏ ra bất kì sự phẫn nộ nào,thấy hắn không có vẻ quan tâm cuối cùng tay Thần cũng rời ra,đôi tay buông thõng như bất lực.
Chấn Nam nở nụ cười nửa miệng,đưa tay lên lau vệt máu trên khoé miệng,chỉnh lại vạt áo,giọng nói ôn tồn.
- Hãy để cô ấy yên nếu anh yêu cô ấy!- dứt lời Chấn Nam đẩy Anh Thần ra rồi vào xe,chiếc cổng ráp bạc lặng lẽ đóng lại, Thần đứng chôn chân,ánh mắt trùng xuống đầy bi thương,trái tim anh chợt nhói lên đau đớn,cảm giác như đang thở một cách rất khó khăn... "Hy,tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quán Sky vào đêm, Thần đến quán bar trong tâm trạng rối bời,có lẽ đây là lần đầu tiên anh tìm đến rượu,tìm đến thứ đồ uống mà anh chưa bao giờ thích này. Thần gọi cho mình một chai rượu loại mạnh nhất,hết ly này đến ly khác, anh muốn mình đắm chìm trong men rượu để quên hết đi mọi chuyện,hoặc là để anh không nghĩ đến điều gì đó ngu xuẩn "Thiên Hy, Thiên Hy tại sao em lại ở bên hắn tại sao lại ở bên tên Chấn Nam đó,tại sao? Anh yêu em,anh rất yêu em... Thiên Hy, Thiên Hy..." những lời nói trong lúc say của Thần đã lọt vào tai Lệ Chi đang ở góc quầy rượu,cô ả đêm nào cũng đến những quán bar ăn chơi thâu đêm,hôm nay lại gặp Thần ở đây cũng không phải quá tệ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xảo quyệt,cô ả yểu điệu đi đến,trong bộ váy đỏ bó sát,cơ hồ những nơi gợi cảm đều được tôn thêm,bất kì tên con trai nào cũng phải đổ gục trước thân hình quyến rũ của cô "cơ hội đến rồi", tay Lê Chi đặt lên tấm lưng của Thần nhẹ nhàng vỗ về.
- Sao hôm nay anh lại đến đây uống rượu một mình thế này! Có tâm sự gì sao? - ả nói những lời đường mật rồi quan sát thái độ của Thần, xem ra anh đã uống đến độ không còn nhận ra cô,bình thường với thái độ của Thần chắc hẳn đã bị anh lạnh lùng cự tuyệt.
Ả tiếp tục nói,một tay rót rượu vào ly của mình.
- anh hãy nói với em,đêm nay em sẽ cùng anh giải khuây!
Thần đang gục mặt xuống bàn,men rượu nồng nặc từ người anh cùng mùi hoa oải hương càng làm Lệ Chi thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ả đưa tay luồn vào khuôn ngực của Thần,khuôn ngực vạm vỡ,rắn chắc khiến Chi không muốn rời tay...
Bất ngờ người Thần động đậy,bàn tay từ lúc nào đã nắm chặt lấy cổ tay Chi giằng ra khỏi người mình rồi đưa lên,bàn tay rắn chắc của Thần càng lúc càng bóp chặt lấy cổ tay Chi,giọng nói lãnh đạm.
- còn một lần nữa chạm vào người tôi,tôi sẽ gϊếŧ cô!- giọng Thần rít lên,ánh mắt hằn lên tia tức giận,như muốn băm vằm cô ta,khiến người Lệ Chi bỗng chốc run rẩy,không ngờ uống nhiều rượu như thế mà hắn vẫn còn tỉnh táo,vẫn nhận ra cô,nếu là loại con trai khác đã khéo kéo cô vào mà âu yếm nhưng Thần càng như vậy càng khiến Chi thêm hứng thú,khoé môi mấp máy không nói thành lời,nói xong Thần cũng từ từ buông ra,mặc cô ta có thấy đau thế nào.
- em cũng chỉ muốn giúp anh giải khuây thôi mà!- Chi liền lập tức thay đổi thái độ,giọng nói cũng vì thế mà tử tế hơn,thấy Thần không có vẻ quan tâm đến lời cô nói,Chi liền thay đổi giọng điệu
- anh yêu cô ấy lắm phải không? Người con gái tên Thiên Hy đó, nhưng em biết cô ta không hề yêu anh,cô ta đã yêu tên thiếu gia Quách Chấn Nam gì đó thì phải!!!-
Thần vừa đưa ly rượu uống cạn của mình xuống quay sang Chi,khi cô ta nhắc đến tên khốn lúc nãy anh vừa gặp
- tại sao cô biết!- câu hỏi của Thần làm mắt Chi sáng lên,cuối cùng thì cô cũng nói vào điểm yếu của Thần,khiến anh để ý đến cô.
- cũng đâu có gì,em và tên Chấn Nam đó đã từng quen nhau! Em không biết là người hắn yêu lại là người anh yêu... cô ta đã có con với tên đó rồi! Anh không biết sao? Cuộc sống này thật lắm chuyện ngẫu nhiên!
- Cô nói gì?- Thần lại lần nữa nắm cổ tay ả giữ lấy,tức giận, Lệ Chi nở nụ cười nửa miệng,rồi nhắc lại lời nói vừa rồi
- cô ta đã có con với hắn!- giọng Chi dửng dưng,thấy Thần có vẻ đã mất bình tĩnh,cơ mặt đang căng lên,anh không nói gì liền lấy chai rượu đưa lên tu một mạch. khiến Chi đắc ý,để xem anh có chịu nổi được cơn giận này không, Lâm Anh Thần- em sẽ khiến anh phải yêu em
Thần cứ thế uống hết chai này rồi chai khác,anh nhếch miệng cười đau đớn, những lời nói này khiến tâm trí anh trở nên trống rỗng,không còn chút tỉnh táo,cũng không còn một chút sức lực để có thể suy nghĩ điều gì đó chín chắn, tất cả việc anh làm đều là vì nó,đều là vì yêu nó mà hy sinh,anh cũng chưa từng yêu cầu nó phải đáp trả lại,nhưng tại sao,tại sao không đi tìm anh,tại sao lại đem lòng yêu hắn,cái đêm định mệnh đấy cũng là chỉ nhất thời để nó thực hiện kế hoạch trả thù sao... chẳng lẽ nó bất chấp tất cả sao... hazz hazz... Thần cười lớn,trông anh bây giờ chẳng khác nào kẻ điên vì tình...
- Cô ta chẳng đáng để anh yêu như thế! Chi bằng đêm nay để em giúp anh...! - Được nước làm tới Chi ngang nhiên xà người mình vào cạnh Thần...nhưng chưa kịp làm gì anh đã lạnh lùng đứng dậy,một tay cầm lấy tay lệ Chi buông khỏi người mình,ánh mắt khinh thường,cầm lấy chiếc áo vest quay người rời đi... Khiến Chi thấy hụt hẫng vô cùng,cô ta hiểu nếu những loại con trai không muốn thì dù cô ta có không mặc gì trước mặt hắn hắn cũng sẽ dùng thái độ lạnh lùng mà cự tuyệt cô.
Cùng lúc đó tại biệt thự họ Quách, Chấn Nam vào trong nhà,toan lên thay đồ,xử lý vết thương do tên Lâm Thần gây ra thì đã bắt gặp Hy đang chờ anh từ lúc nào,không khó nhận ra khoé miệng Nam vệt máu vẫn còn nguyên, Thiên Hy đi lại đưa tay chạm lên vẻ mặt đầy lo lắng
- Anh làm sao thế này?
- Anh không sao,vô tình bị ngã thôi!- cái lý do ngớ ngẩn này đến con nít cũng nhận ra, dĩ nhiên Hy chẳng tin,nhưng không hỏi thêm gì nhỏ đi lại lấy trong tủ hộp y tế,kéo anh lại phòng khách ngồi xuống chăm chú lau vết thương.
- Anh không muốn nói thì cũng đâu nhất thiết phải nói ra lý do vô lý đó chứ!- Hy nói có chút trêu đùa,nhưng vẫn rất cẩn thận tra thuốc.
- thì cứ coi như thế đi,cũng đâu có gì!
"Aaaaa" Nam hét lên khi Hy vừa dán gạc rồi nhỏ dí tay vào vết thương khiến Nam đau điếng.
- không có gì này!! Để xem anh còn nói được thế không!!
- em, em lại còn chọc anh nữa!!- Nam bất lực chịu thua,nói lý lẽ với Hy thì chỉ khiến anh thiệt thôi,nhưng mỗi lúc nhìn nó vui vẻ thế này khiến anh không đành lòng... không đành lòng để nó biết sự thật... càng không muốn một ngày nào đó nó rời xa anh.
- hôm nay anh đến viện hàn lâm thế nào? Không phải không làm được việc còn gây gổ với người ta chứ?-
- gây gổ thì không,nhưng...viện hàn lâm không hề lưu trữ mẫu tế bào nào của cha em!- Nam trả lời,mắt vẫn nhìn vào Hy tỏ vẻ tiếc nuối,anh không hề muốn nói dối nó nhưng nếu phải nói chính tên Lâm Thần đó đã đến lấy thì anh không thể,có bị ăn đấm bao nhiêu lần thì nhất quyết cũng không muốn nó biết hắn vẫn còn sống,nói anh ích kỉ cũng được,anh yêu nó thì có gì sai.
- vậy sao!!!-nhỏ thở dài,gương mặt tỏ rõ sự thất vọng
- Thiên Hy,hay là chúng ta cứ ở đây sống thật hạnh phúc,hãy quên hết mọi chuyện đi được không? Anh sẽ chăm sóc và bảo vệ hai mẹ con em- Nam vòng tay qua ôm nó,bỗng lòng trở nên lo lắng,nỗi sợ hãi lại quay lại... Hy không nhìn Nam quay đi,im lặng một lúc rồi nói
- Không,không thể được, Chấn Nam, em phải khiến tên Âu Phong đó trả giá... Cha em,rồi Âu Thần,em không thể...! -Hy kéo tay Nam xuống
- chẳng lẽ anh không đáng để em từ bỏ đi mọi thứ sao? Tất cả quãng thời gian trước đây đối với em là gì? Chúng ta không thể nào sao? Thiên Hy...- Giọng Nam có phần hơi tức giận khiến Hy cảm thấy khó chịu
- Chấn Nam,tại sao anh lại nói thế,anh đã quên những gì anh hứa với em rồi sao? Anh đã không còn như trước nữa! Anh...- Hy nghẹn lời,nhỏ không muốn cãi nhau với anh vì chuyện này,cả hai đang mất bình tĩnh,tốt hơn là không nên nói bất cứ điều gì bây giờ
- em biết anh làm tất cả những chuyện này là vì anh yêu em không? Tại sao em không hiểu cho anh...
- không!!! đủ rồi,em không muốn nói nữa! Em không hiểu rốt cuộc anh đang lo lắng chuyện gì..
Cuộc nói chuyện chỉ dừng lại khi Hy cứ thế rời đi.Anh mới định hình lại,những lời anh nói đã khiến nó tổn thương,Nam liền vội vàng đứng dậy
- Anh xin lỗi!
Hy vẫn cứ thế bước lên cầu thang không mảy may lời anh,càng không nói thêm lời nào,nó không giận anh,không trách anh mà chỉ thấy bản thân cũng có phần có lỗi... còn Nam anh biết mình đã lo lắng đến không giữ được bình tĩnh rồi,cho dù thế nào đi chăng nữa,anh vẫn muốn cố chấp giữ nó bên mình.
Trên hành lanh vắng lặng, căn biệt thự vẫn để điện sáng,bước chân anh nặng nề,đi không vững,lần đầu tiên anh để mình say đến nông nỗi này,vì ai, vì người con gái anh yêu cả đời này,sẽ không bao giờ thay đổi... Thần dựa mình vào tường,trong không gian yên tĩnh,màn đêm đã bao trùm lấy căn biệt thự lạnh lẽo,Thần cố gắng thở đều,lồng ngực bất ngờ nổi cơn đau nhói,đến thở cũng phải thở một cách khó nhọc,người Thần từ từ trườn xuống sàn,tay anh ôm lấy ngực đau đớn.
" anh nhất định sẽ đi tìm em,nhất định phải gặp được em, Hy...."
- Cậu chủ!!! Cậu chủ- tiếng tên Jackson vọng lại từ xa... đêm đó lại là một đêm dài...
"nhất định anh phải gặp được em"
Chiếc xe BMW đỗ phía xa căn biệt thự họ Quách,dừng xe lại,chính anh cũng chẳng hiểu sao mình lại lái xe đến đây,chỉ biết rằng cho dù là cơ hội nhỏ nhất anh cũng đều không muốn tuột mất. Thần ngồi trong xe,một tay đặt lên vô lăng tay còn lại đặt lên cạnh cửa,ánh mắt thoáng buồn, chỉ hy vọng những suy đoán anh là đúng. Thần cứ thế ngồi trong xe,chờ đến khi có cơ hội gặp nó,anh bất lực không thể chạy vào trong tìm... nỗi lo lắng bất an càng lúc càng tăng thêm...
Đến tối,phía đèn đường cũng đã lên khu phố cao cấp càng thêm lung linh,gần hai tiếng đồng hồ ngồi trong xe,cho dù việc này có ngu ngốc thế nào thì anh nhất định cũng sẽ chờ đến cùng... Cuối cùng chiếc xe Lambougini vừa đỗ trước cổng... Nam bước ra khỏi xe,liền dựa lưng vào cửa xe châm điếu thuốc,vẻ mặt mệt mỏi.Cùng lúc đó cũng là lúc Thần lao ra ngoài,Chấn Nam thấy có người đằng sau cũng quay lại,mặt đối mặt,chỉ trong vài giây ngắn ngủi Lâm Thần rất nhanh đã nắm lấy cổ áo Chấn Nam dận vào thành xe.
- Cô ấy đâu? Thiên Hy,cô ấy đang ở đâu?- ánh mắt sắc lạnh,đầy sát khí,nhưng Chấn Nam cũng không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhếch môi cười,chậm rãi nói.
- cô ấy đang ở bên tôi,sống rất hạnh phúc,cô ấy là vợ tôi!- Chấn Nam không ngạc nhiên khi gặp tên con trai trước mặt,chỉ là không sớm cũng không muộn hắn sẽ đến tìm anh,thái độ dửng dưng của Nam khiến Thần càng thêm tức giận,từng lời nói của hắn cứ văng vẳng bên tai đến độ khó chịu,mặt Thần cũng thay đổi theo từng lời nói của Chấn Nam, " cô ấy là vợ tôi", Thần đã không kìm chế được mà dơ nắm đấm,đấm vào mặt hắn,Nam không đáp trả càng không tỏ ra bất kì sự phẫn nộ nào,thấy hắn không có vẻ quan tâm cuối cùng tay Thần cũng rời ra,đôi tay buông thõng như bất lực.
Chấn Nam nở nụ cười nửa miệng,đưa tay lên lau vệt máu trên khoé miệng,chỉnh lại vạt áo,giọng nói ôn tồn.
- Hãy để cô ấy yên nếu anh yêu cô ấy!- dứt lời Chấn Nam đẩy Anh Thần ra rồi vào xe,chiếc cổng ráp bạc lặng lẽ đóng lại, Thần đứng chôn chân,ánh mắt trùng xuống đầy bi thương,trái tim anh chợt nhói lên đau đớn,cảm giác như đang thở một cách rất khó khăn... "Hy,tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quán Sky vào đêm, Thần đến quán bar trong tâm trạng rối bời,có lẽ đây là lần đầu tiên anh tìm đến rượu,tìm đến thứ đồ uống mà anh chưa bao giờ thích này. Thần gọi cho mình một chai rượu loại mạnh nhất,hết ly này đến ly khác, anh muốn mình đắm chìm trong men rượu để quên hết đi mọi chuyện,hoặc là để anh không nghĩ đến điều gì đó ngu xuẩn "Thiên Hy, Thiên Hy tại sao em lại ở bên hắn tại sao lại ở bên tên Chấn Nam đó,tại sao? Anh yêu em,anh rất yêu em... Thiên Hy, Thiên Hy..." những lời nói trong lúc say của Thần đã lọt vào tai Lệ Chi đang ở góc quầy rượu,cô ả đêm nào cũng đến những quán bar ăn chơi thâu đêm,hôm nay lại gặp Thần ở đây cũng không phải quá tệ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xảo quyệt,cô ả yểu điệu đi đến,trong bộ váy đỏ bó sát,cơ hồ những nơi gợi cảm đều được tôn thêm,bất kì tên con trai nào cũng phải đổ gục trước thân hình quyến rũ của cô "cơ hội đến rồi", tay Lê Chi đặt lên tấm lưng của Thần nhẹ nhàng vỗ về.
- Sao hôm nay anh lại đến đây uống rượu một mình thế này! Có tâm sự gì sao? - ả nói những lời đường mật rồi quan sát thái độ của Thần, xem ra anh đã uống đến độ không còn nhận ra cô,bình thường với thái độ của Thần chắc hẳn đã bị anh lạnh lùng cự tuyệt.
Ả tiếp tục nói,một tay rót rượu vào ly của mình.
- anh hãy nói với em,đêm nay em sẽ cùng anh giải khuây!
Thần đang gục mặt xuống bàn,men rượu nồng nặc từ người anh cùng mùi hoa oải hương càng làm Lệ Chi thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ả đưa tay luồn vào khuôn ngực của Thần,khuôn ngực vạm vỡ,rắn chắc khiến Chi không muốn rời tay...
Bất ngờ người Thần động đậy,bàn tay từ lúc nào đã nắm chặt lấy cổ tay Chi giằng ra khỏi người mình rồi đưa lên,bàn tay rắn chắc của Thần càng lúc càng bóp chặt lấy cổ tay Chi,giọng nói lãnh đạm.
- còn một lần nữa chạm vào người tôi,tôi sẽ gϊếŧ cô!- giọng Thần rít lên,ánh mắt hằn lên tia tức giận,như muốn băm vằm cô ta,khiến người Lệ Chi bỗng chốc run rẩy,không ngờ uống nhiều rượu như thế mà hắn vẫn còn tỉnh táo,vẫn nhận ra cô,nếu là loại con trai khác đã khéo kéo cô vào mà âu yếm nhưng Thần càng như vậy càng khiến Chi thêm hứng thú,khoé môi mấp máy không nói thành lời,nói xong Thần cũng từ từ buông ra,mặc cô ta có thấy đau thế nào.
- em cũng chỉ muốn giúp anh giải khuây thôi mà!- Chi liền lập tức thay đổi thái độ,giọng nói cũng vì thế mà tử tế hơn,thấy Thần không có vẻ quan tâm đến lời cô nói,Chi liền thay đổi giọng điệu
- anh yêu cô ấy lắm phải không? Người con gái tên Thiên Hy đó, nhưng em biết cô ta không hề yêu anh,cô ta đã yêu tên thiếu gia Quách Chấn Nam gì đó thì phải!!!-
Thần vừa đưa ly rượu uống cạn của mình xuống quay sang Chi,khi cô ta nhắc đến tên khốn lúc nãy anh vừa gặp
- tại sao cô biết!- câu hỏi của Thần làm mắt Chi sáng lên,cuối cùng thì cô cũng nói vào điểm yếu của Thần,khiến anh để ý đến cô.
- cũng đâu có gì,em và tên Chấn Nam đó đã từng quen nhau! Em không biết là người hắn yêu lại là người anh yêu... cô ta đã có con với tên đó rồi! Anh không biết sao? Cuộc sống này thật lắm chuyện ngẫu nhiên!
- Cô nói gì?- Thần lại lần nữa nắm cổ tay ả giữ lấy,tức giận, Lệ Chi nở nụ cười nửa miệng,rồi nhắc lại lời nói vừa rồi
- cô ta đã có con với hắn!- giọng Chi dửng dưng,thấy Thần có vẻ đã mất bình tĩnh,cơ mặt đang căng lên,anh không nói gì liền lấy chai rượu đưa lên tu một mạch. khiến Chi đắc ý,để xem anh có chịu nổi được cơn giận này không, Lâm Anh Thần- em sẽ khiến anh phải yêu em
Thần cứ thế uống hết chai này rồi chai khác,anh nhếch miệng cười đau đớn, những lời nói này khiến tâm trí anh trở nên trống rỗng,không còn chút tỉnh táo,cũng không còn một chút sức lực để có thể suy nghĩ điều gì đó chín chắn, tất cả việc anh làm đều là vì nó,đều là vì yêu nó mà hy sinh,anh cũng chưa từng yêu cầu nó phải đáp trả lại,nhưng tại sao,tại sao không đi tìm anh,tại sao lại đem lòng yêu hắn,cái đêm định mệnh đấy cũng là chỉ nhất thời để nó thực hiện kế hoạch trả thù sao... chẳng lẽ nó bất chấp tất cả sao... hazz hazz... Thần cười lớn,trông anh bây giờ chẳng khác nào kẻ điên vì tình...
- Cô ta chẳng đáng để anh yêu như thế! Chi bằng đêm nay để em giúp anh...! - Được nước làm tới Chi ngang nhiên xà người mình vào cạnh Thần...nhưng chưa kịp làm gì anh đã lạnh lùng đứng dậy,một tay cầm lấy tay lệ Chi buông khỏi người mình,ánh mắt khinh thường,cầm lấy chiếc áo vest quay người rời đi... Khiến Chi thấy hụt hẫng vô cùng,cô ta hiểu nếu những loại con trai không muốn thì dù cô ta có không mặc gì trước mặt hắn hắn cũng sẽ dùng thái độ lạnh lùng mà cự tuyệt cô.
Cùng lúc đó tại biệt thự họ Quách, Chấn Nam vào trong nhà,toan lên thay đồ,xử lý vết thương do tên Lâm Thần gây ra thì đã bắt gặp Hy đang chờ anh từ lúc nào,không khó nhận ra khoé miệng Nam vệt máu vẫn còn nguyên, Thiên Hy đi lại đưa tay chạm lên vẻ mặt đầy lo lắng
- Anh làm sao thế này?
- Anh không sao,vô tình bị ngã thôi!- cái lý do ngớ ngẩn này đến con nít cũng nhận ra, dĩ nhiên Hy chẳng tin,nhưng không hỏi thêm gì nhỏ đi lại lấy trong tủ hộp y tế,kéo anh lại phòng khách ngồi xuống chăm chú lau vết thương.
- Anh không muốn nói thì cũng đâu nhất thiết phải nói ra lý do vô lý đó chứ!- Hy nói có chút trêu đùa,nhưng vẫn rất cẩn thận tra thuốc.
- thì cứ coi như thế đi,cũng đâu có gì!
"Aaaaa" Nam hét lên khi Hy vừa dán gạc rồi nhỏ dí tay vào vết thương khiến Nam đau điếng.
- không có gì này!! Để xem anh còn nói được thế không!!
- em, em lại còn chọc anh nữa!!- Nam bất lực chịu thua,nói lý lẽ với Hy thì chỉ khiến anh thiệt thôi,nhưng mỗi lúc nhìn nó vui vẻ thế này khiến anh không đành lòng... không đành lòng để nó biết sự thật... càng không muốn một ngày nào đó nó rời xa anh.
- hôm nay anh đến viện hàn lâm thế nào? Không phải không làm được việc còn gây gổ với người ta chứ?-
- gây gổ thì không,nhưng...viện hàn lâm không hề lưu trữ mẫu tế bào nào của cha em!- Nam trả lời,mắt vẫn nhìn vào Hy tỏ vẻ tiếc nuối,anh không hề muốn nói dối nó nhưng nếu phải nói chính tên Lâm Thần đó đã đến lấy thì anh không thể,có bị ăn đấm bao nhiêu lần thì nhất quyết cũng không muốn nó biết hắn vẫn còn sống,nói anh ích kỉ cũng được,anh yêu nó thì có gì sai.
- vậy sao!!!-nhỏ thở dài,gương mặt tỏ rõ sự thất vọng
- Thiên Hy,hay là chúng ta cứ ở đây sống thật hạnh phúc,hãy quên hết mọi chuyện đi được không? Anh sẽ chăm sóc và bảo vệ hai mẹ con em- Nam vòng tay qua ôm nó,bỗng lòng trở nên lo lắng,nỗi sợ hãi lại quay lại... Hy không nhìn Nam quay đi,im lặng một lúc rồi nói
- Không,không thể được, Chấn Nam, em phải khiến tên Âu Phong đó trả giá... Cha em,rồi Âu Thần,em không thể...! -Hy kéo tay Nam xuống
- chẳng lẽ anh không đáng để em từ bỏ đi mọi thứ sao? Tất cả quãng thời gian trước đây đối với em là gì? Chúng ta không thể nào sao? Thiên Hy...- Giọng Nam có phần hơi tức giận khiến Hy cảm thấy khó chịu
- Chấn Nam,tại sao anh lại nói thế,anh đã quên những gì anh hứa với em rồi sao? Anh đã không còn như trước nữa! Anh...- Hy nghẹn lời,nhỏ không muốn cãi nhau với anh vì chuyện này,cả hai đang mất bình tĩnh,tốt hơn là không nên nói bất cứ điều gì bây giờ
- em biết anh làm tất cả những chuyện này là vì anh yêu em không? Tại sao em không hiểu cho anh...
- không!!! đủ rồi,em không muốn nói nữa! Em không hiểu rốt cuộc anh đang lo lắng chuyện gì..
Cuộc nói chuyện chỉ dừng lại khi Hy cứ thế rời đi.Anh mới định hình lại,những lời anh nói đã khiến nó tổn thương,Nam liền vội vàng đứng dậy
- Anh xin lỗi!
Hy vẫn cứ thế bước lên cầu thang không mảy may lời anh,càng không nói thêm lời nào,nó không giận anh,không trách anh mà chỉ thấy bản thân cũng có phần có lỗi... còn Nam anh biết mình đã lo lắng đến không giữ được bình tĩnh rồi,cho dù thế nào đi chăng nữa,anh vẫn muốn cố chấp giữ nó bên mình.
Trên hành lanh vắng lặng, căn biệt thự vẫn để điện sáng,bước chân anh nặng nề,đi không vững,lần đầu tiên anh để mình say đến nông nỗi này,vì ai, vì người con gái anh yêu cả đời này,sẽ không bao giờ thay đổi... Thần dựa mình vào tường,trong không gian yên tĩnh,màn đêm đã bao trùm lấy căn biệt thự lạnh lẽo,Thần cố gắng thở đều,lồng ngực bất ngờ nổi cơn đau nhói,đến thở cũng phải thở một cách khó nhọc,người Thần từ từ trườn xuống sàn,tay anh ôm lấy ngực đau đớn.
" anh nhất định sẽ đi tìm em,nhất định phải gặp được em, Hy...."
- Cậu chủ!!! Cậu chủ- tiếng tên Jackson vọng lại từ xa... đêm đó lại là một đêm dài...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook