Khâu Dạng tới sân bay, đầu tiên là đi ăn một bát mì lấp đầy cái bụng, mới chờ ba người còn lại tới.

Bành Khai Miểu hiếm khi được đi công tác, hưng phấn đến lạ thường, thấy Khâu Dạng đôi mắt liền sáng lên: "Chị Tiểu Khâu, trước kia chị đã đi công tác ở Kinh thành rồi sao?"

Lại bắt đầu rồi, y như mười vạn câu hỏi vì sao sống vậy.

Khâu Dạng "Ừ" một chút coi như trả lời, lập tức nói sang chuyện khác: "Đăng ký thủ tục đi."

Trong đội có bốn người, trừ Khâu Dạng ra còn có một cô gái nữa, tên Tần Điềm, trông bộ dạng rất ngoan ngoan ngoãn ngoãn.

Còn một chàng trai khác trạc tuổi Bành Khai Miểu, tên Trần Thần, đeo một cặp mắt kính, so với Bành Khai Miểu trông trầm ổn hơn nhiều.

Khâu Dạng vẫn là lần đầu dẫn theo đoàn đội, nàng ít nhiều vẫn có chút căng thẳng, tuy rằng Cù Ngôn nói hạng mục này không lớn, nàng hoàn toàn có thể làm được, nhưng nàng vẫn không tránh khỏi tâm lý có chút áp lực.

Giống như một người chưa từng làm ban cán sự đột nhiên bị đẩy ra làm lớp trưởng vậy, bất luận thế nào cũng sẽ có chút sợ hãi và bất an.

Nhưng Khâu Dạng một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, nếu không ba người còn lại làm sao có thể tin phục nàng.

Đi qua kiểm tra an ninh và chờ chuyến bay.

Trước lúc máy bay cất cánh, Khâu Dạng lại một lần click mở khung trò chuyện cùng Thẩm Nịnh Nhược, nhưng không biết nói cái gì.

Câu hỏi kia của Thẩm Nịnh Nhược còn vang ở bên tai nàng, nàng không biết phải trả lời thế nào, hoặc là tránh đi không trả lời.

Dựa theo tình huống lúc đó xem ra nàng là đang ngủ, Thẩm Nịnh Nhược nói cũng như là bí mật, vậy có phải nàng nên làm bộ không nghe thấy thì tốt hơn không? Khâu Dạng bắt được lỗ hổng.

Nhưng lúc đó giọng điệu Thẩm Nịnh Nhược rất ôn nhu, giọng điệu có chút ủy khuất, Khâu Dạng một hồi nghĩ là có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Thẩm Nịnh Nhược.

Khẳng định cùng đêm đó không sai biệt lắm, giống một con cún đáng thương.

Trong cabin có chút ồn ào, sau khi tiếp viên hàng không đang nhắc nhở hành khách tắt máy hoặc là bật chế độ máy bay, Khâu Dạng vẫn gõ ba chữ gửi đi: 【 Cất cánh rồi. 】

Nàng không chờ Thẩm Nịnh Nhược phản hồi, liền bật chế độ máy bay, tháo mắt kính đeo bịt mắt lên.

Từ Vân Thành bay đến Kinh Thành đại khái mất hai giờ, Khâu Dạng mang bịt mắt cho đến khi máy bay hạ cánh mới tháo xuống.

Kinh Thành bên này ánh mặt trời chiếu khắp, trời trong nắng ấm.

Khâu Dạng thích ứng với ánh sáng, trong nháy mắt nghĩ rằng mình lại đi tới Tây Thành.


Mà giọng Bành Khai Miểu trực tiếp kéo nàng trở lại hiện thực: "Chị Tiểu Khâu, lát nữa chúng ta đi ăn cơm trước sao?"

"Đến khách sạn cất hành lý trước." Khâu Dạng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà trả lời.

Bành Khai Miểu sờ sờ bụng mình, "Vâng" một tiếng, lại quay đầu cùng Tần Điềm tán gẫu chuyện khác.

Hắn thật sự nói rất nhiều.

Mọi người đã lần lượt xuống máy bay, chỉ là hiện tại có chút đông, Khâu Dạng không nóng vội, cùng ba người chờ một chút.

Tiếng bước chân hết lượt này đến lượt khác, có người đang gọi điện thoại, cũng có người đang nói chuyện.

Trong cabin hiện tại như cũ là một mảng ồn ào.

Đôi môi của Khâu Dạng mím thành một đường thẳng, nàng khẩn trương mà nuốt hạ nước bọt trước rồi mới tắt chế độ máy bay đi.

WeChat có vài người gửi tin nhắn đến, lần này có người phụ trách của công ty Ưu Phi cùng các nàng nói chuyện hợp tác, Cù Ngôn cũng gửi tin tới lại lần nữa dặn dò mấy việc cần chú ý, cũng có tin Việt Sở gửi tới hỏi thăm hỏi nàng đã tới nơi bình an chưa.

Duy chỉ có Thẩm Nịnh Nhược là không có.

Khâu Dạng nhìn tin mình đã gửi trước đó "Cất cánh rồi" ba chữ liền cảm thấy xấu hổ, dựa theo lẽ thường lui tới Thẩm Nịnh Nhược không phản hồi nàng, nàng sẽ không cảm thấy có gì.

Nhưng bởi vì chuyện tối hôm qua, bầu không khí giữa Thẩm Nịnh Nhược và nàng không đúng lắm, như vậy ngay cả giao tiếp trên mạng cũng lộ ra một chút cứng ngắc.

Khâu Dạng chân mày cau lại, xem càng lâu càng cảm thấy xấu hổ.

Nàng chỉ cần nhấn giữ để xóa tin nhắn ba chữ khỏi lịch sử trò chuyện, ý đồ lừa gạt chính mình.

Làm xong tất cả việc này Khâu Dạng lại nghiêm túc phản hồi tin của những người khác, nàng còn có lời mời kết bạn mới, đối phương muốn kết bạn với nàng vì bạn tốt.

Cái này là đề cử của Việt Sở về một người bạn ở Kinh Thành biết rất rõ về ẩm thực ở Bắc Kinh.

Nàng ấn chấp nhận.

Đối phương liền lập tức gửi tin nhắn tới: 【 Xin chào, chị là bạn của Sở Sở, em gọi chị Trình Trình là được. 】

Khâu Dạng cùng cô ấy hàn huyên vài câu, trong cabin cũng gần như không còn ai, nàng đứng lên cầm lấy cặp sách, dẫn cả đội xuống máy bay.


Bởi vì phải đợi hành lý, cho nên Khâu Dạng cảm thấy mình đến sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt, đến cuối cùng không phải vẫn phải chờ sao?

Người của công ty Ưu Phi tới đón tiếp các nàng, Khâu Dạng vừa mới kéo hành lý đến lối ra, liền thấy một người cầm bảng trên tay, mặt trên viết chữ "Vạn Danh".

Khâu Dạng lập tức nở một nụ cười nghề nghiệp, nàng đi qua đó: "Xin chào, chúng tôi đến từ công ty Vạn Danh."

Kết quả vẫn là đi ăn cơm trước mới dàn xếp hành lý, những người công ty Ưu Phi phái tới quá nhiệt tình, kéo họ đến một nhà hàng ngay khi vừa đến.

Chờ tới khách sạn nhận phòng ở đã 5 giờ rưỡi chiều, rõ ràng 3 giờ đã đến Kinh Thành, trong nháy mắt liền trôi qua hai giờ.

Khâu Dạng và Tần Điềm ở chung một phòng, sau khi vào phòng Khâu Dạng liền ngã xuống giường.

Đối với Khâu Dạng, việc thay đổi nhiều phương tiện di chuyển khác nhau trong một chuyến công tác thực sự khiến nàng mệt mỏi.

Tần Điềm ít nói rất nhiều, cô nàng tới công ty cũng chưa bao lâu, đây là lần đầu tiên cô nàng đi công tác, mà lần này còn ở chung với trưởng nhóm, Tần Điềm ngồi trên sô pha có chút bức rức.

Qua một hồi lâu, Tần Điềm mở miệng hỏi: "Chị Tiểu Khâu, chị uống nước ấm không?"

"Không đâu, cảm ơn." Khâu Dạng nhìn chằm chằm trần nhà chớp mắt hai cái, hiện tại đại não nàng đang tự hỏi về chuyện Thẩm Nịnh Nhược.

Nàng đang nhớ lại câu nói tối hôm qua có phải quá đáng lắm không, dẫn tới Thẩm Nịnh Nhược cả ngày cũng không để ý đến nàng.

Nhưng cũng rất có khả năng là Thẩm Nịnh Nhược quá bận, không nhìn thấy tin nhắn, Khâu Dạng tự nói như vậy với chính mình .

Cho đến khi nàng theo thói quen nhìn vào vòng bạn bè, phát hiện Thẩm Nịnh Nhược nửa giờ trước đã đăng một trạng thái mới : 【 Hôm nay cũng chăm chỉ uống nước. 】

Với một bức ảnh sương mù lượn lờ thủy đồ.

Khâu Dạng mím chặt môi.

Nói cách khác Thẩm Nịnh Nhược khẳng định đã thấy tin nhắn của nàng, chỉ là không trả lời nàng mà thôi.

Khâu Dạng âm thầm thở ra một hơi, nàng tựa hồ nhói tim một chút, nhưng thực mau cảm giác này liền tan đi, bởi vì lực chú ý của nàng bị Trình Trình dời đi.

Trình Trình thật sự rất chuyên nghiệp, sau khi biết được khách sạn Khâu Dạng ở, không lâu sau liền gửi tài liệu cho Khâu Dạng.


Khâu Dạng click mở vừa thấy, bên trong đều là những cửa hàng bán đồ ăn mang đi và những cửa hàng được Trình Trình đánh giá cao, có bánh bao cháo, cũng có quán mì, còn có một số cửa hàng đồ nướng BBQ, gà rán, linh tinh nữa.

Trình Trình đã đính kèm những bình luận của riêng mình, mỗi một cái đều rất nghiêm túc mà đề cử, Khâu Dạng xem xong sửng sốt một lúc lâu.

Việt Sở làm sao có thể tìm được một người bạn như thế này?

Quá mạnh rồi.

Khâu Dạng nói "cảm ơn" nhiều lần liên tiếp trước khi thoát khỏi cú sốc.

Trình Trình: 【 Đừng khách khí. 】

Trình Trình: 【 Em gái của Sở Sở cũng chính là em gái của chị. 】

Khâu Dạng vì danh dự của Việt Sở mới có đãi ngộ tốt như vậy, điều này Khâu Dạng cũng biết đến.

Vừa lúc Việt Sở cũng sắp đi làm, trước khi đến công ty còn gửi cho Khâu Dạng video của Bình Tử.
Khâu Dạng xem đến khóe miệng giơ lên một chút độ cung, khuôn mặt nhu hòa không ít.

Tần Điềm ở một bên đọc sách bổ sung tư liệu, ngẫu nhiên giương mắt nhìn Khâu Dạng một cái, mà nhìn một lần Khâu Dạng liền thay đổi biểu cảm một lần.

Tần Điềm:...... Đây là đổi mặt sao?

Hôm nay vừa đến Kinh thành, cũng không có việc gì để làm, Khâu Dạng lại ngồi một lát liền đi tắm rửa.

Lần này nàng mặc bộ đồ ngủ cài khuy, hơn nữa cổ áo còn tương đối cao, bởi vì xương quai xanh và ngực nàng còn có vết Thẩm Nịnh Nhược để lại.

Mới chưa bao lâu thời gian, trông rất rõ ràng.

Lúc Khâu Dạng soi gương lại nâng tay lên xoa xoa, suy nghĩ trong lúc nhất thời có chút phức tạp lên.

Thẩm Nịnh Nhược hôm nay quả thật rất bận, nhưng cô đã ghim Khâu Dạng lên đầu trong danh sách của cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy Khâu Dạng có gửi tin nhắn cho cô hay không.

Nếu là ngày thường, cô thấy liền sẽ trả lời ngay, mặc dù các nàng thêm WeChat cũng chưa được mấy ngày, hơn nữa họ cũng không thường xuyên trò chuyện.

Mà hôm nay cô thấy, lại muốn làm bộ không nhìn thấy.

Tựa như Khâu Dạng buổi sáng rõ ràng nghe thấy được lời cô nói lại làm bộ không nghe thấy.
Hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược vì làm Khâu Dạng nhận ra được điều này, còn cố ý đã đăng trạng thái lên vòng bạn bè.

Cứ như vậy không phải càng làm người thêm giận sao?

Coi như trả thù câu nói tối hôm qua của Khâu Dạng "Sẽ không phiền đến chị".


Nhưng Khâu Dạng đã đi công tác, Thẩm Nịnh Nhược cũng không có hy vong sau khi tan tầm, cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, nỗ lực cắm đầu vào công việc, nội tâm xao động mới được giảm bớt.

Chờ đến lúc tan tầm đã là 8 giờ rưỡi, trời cũng đã tối rồi.

Các cấp dưới trên cơ bản đều đã về nhà, Thẩm Nịnh Nhược xoa xoa giữa mày, mới mặc áo khoác cầm lấy túi ra khỏi văn phòng.

Tiếng giày cao gót cô giẫm lên đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh này.

Thẩm Nịnh Nhược không cảm xúc, tới phụ lầu một lái xe, nhưng ra khỏi bãi đỗ xe, thiếu chút nữa theo bản năng mà đi đến tiểu khu của Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược:......

Chuyện này không liên quan đến cô, là xe của cô tự có ý nghĩ của riêng nó.
3

Nhưng đi tới ngã rẽ tiếp theo, Thẩm Nịnh Nhược vẫn lái xe đến tiểu khu của Khâu Dạng, cô muốn xem quãng đường bao xa.

Trên thực tế dưới tình hình không kẹt xe thì từ Kỳ Diệu đến tiểu khu Khâu Dạng chỉ cần hai mươi phút.

Hai mươi phút ngắn ngủi, Khâu Dạng lại nói với cô "Chị đến đây rất xa".

Thẩm Nịnh Nhược đem xe ngừng ở ngoài tiểu khu, nàng nhìn tiểu khu người ra kẻ vào, duy chỉ không có thân ảnh cô mong chờ xuất hiện.

Không hề nghi ngờ gì cô hiện tại đang giận Khâu Dạng, nguyên nhân cụ thể cô cũng không biết.

Khâu Dạng tối hôm qua nói lời tổn thương đến cô, cô nghĩ Khâu Dạng hẳn là biết, nhưng Khâu Dạng lại một chút biểu cảm đều không có.

Thẩm Nịnh Nhược xoa tay lái, hoá ra quan hệ giữa cô và Khâu Dạng thậm chí không thể giúp nàng chăm sóc con mèo được sao?

Thẩm Nịnh Nhược đem cửa sổ xe hơi hạ xuống, gió từ cổ áo cô thổi vào lạnh đến mức thu quần áo lại.

Không đến hai giây, di động liền vang lên.

Là Tiểu Dương gọi tới.

Thẩm Nịnh Nhược lập tức thanh thanh giọng nói rồi mới nghe máy, dùng ngữ khí nhàn nhạt: "Alo?"

"Em sẽ." Khâu Dạng chỉ nói hai chữ, liền vội vàng cúp điện thoại.
7

Thẩm Nịnh Nhược nhìn màn hình di động đen thui, mặt mày dần dần cong lên.

Cô tự mình cảm khái một câu: "Mình thật là dễ dỗ a."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương