Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
C60: Cô Ấy Không Phải Để Ý Đến Điều Này Chứ?

Khâu Dạng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chính mình không có tiền đồ, rõ ràng từ tối hôm qua cho đến ngày hôm nay nàng đều đang nghĩ rằng Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy rất tốt khi hai người có cảm giác xa cách, nhưng màn đêm buông xuống, sự tín niệm của nàng lại bắt đầu không kiên định.

Lăn qua lộn lại mà suy nghĩ một lúc lâu, nàng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược, kỳ thật nội dung vốn dĩ chưa nghĩ ra, không biết nên nói cái gì, cho đến khi Thẩm Nịnh Nhược nghe máy, một tiếng bình tĩnh "Alo?" Mới làm nàng đã biết đáp án.

Giữa nàng và Thẩm Nịnh Nhược hiện tại liền cách nhau một lớp màn vô hình, trong suốt, có thể rõ ràng mà thấy dáng vẻ đối phương.

Khâu Dạng trong đầu chỉ còn lại câu hỏi mà buổi sáng Thẩm Nịnh Nhược ôn nhu hỏi nàng, nàng cũng mặc kệ Thẩm Nịnh Nhược có nghe hiểu không, ném xuống hai chữ liền cúp điện thoại.

Nàng biết nguyên nhân Thẩm Nịnh Nhược thấy tin nhắn của mình nhưng không phản hồi là gì, mà hiệu quả thực sự lộ rõ, nàng thực sự cảm thấy khó chịu vì Thẩm Nịnh Nhược không những không trả lời tin nhắn mà còn đăng trạng thái lên vòng bạn bè, cảm giác bị ngó lơ hoá ra là như thế này.

Nàng ở trong toilet gọi điện thoại, sau khi cúp máy nàng giương mắt nhìn về phía gương.

Không biết có phải bởi vì ánh đèn toilet quá sáng quá ấm không mà nàng thấy trên mặt mình xuất hiện tầng màu đỏ.

Cũng không biết có phải bởi vì không gian toilet kín quá không, ở lâu sẽ khiến người ta có chút ngột ngạt và nóng bức, mặc dù nàng chỉ mới đi vào một phút đồng hồ.

Di động đặt trên bồn rửa tay rung lên hai lần, Khâu Dạng lại thấp thấp lông mi, click mở tin nhắn.

Là Thẩm Nịnh Nhược gửi tới, là một câu chất vấn.

【 Chạy nhanh như vậy làm gì? 】

Khâu Dạng nhìn chằm chằm dòng chữ này, bên môi má lúm đồng tiền nhàn nhạt mà lộ ra, đầu ngón tay nàng ở trên màn hình gõ gõ, liền ấn gửi đi.

【 Cừu chạy chậm sẽ bị ăn thịt mất. 】

Thẩm Nịnh Nhược ở đầu di động bên này nhìn tin nhắn Khâu Dạng trả lời, có chút không biết trả lời như thế nào.

Cô chỉ cảm thấy câu nói đơn giản này của Khâu Dạng khiến cho cô có chút ruột gan cồn cào, làm cô muốn nhìn thấy Khâu Dạng ngay lập tức.

Đáng tiếc điều này khó mà thực hiện được, Khâu Dạng đang ở Kinh thành.

Thẩm Nịnh Nhược còn ở cửa tiểu khu Khâu Dạng không đi, cô đem cửa sổ xe hoàn toàn hạ xuống dưới, gió thổi từ mặt chui vào cổ áo.

Cô để khuỷu tay trái ở trên cửa sổ xe, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ chóp mũi mình, nhìn chỗ đèn đường xa xa, làm người ta không biết cô suy nghĩ cái gì.

Khâu Dạng không nhận được hồi âm của Thẩm Nịnh Nhược, nhưng nàng sẽ không giống như trước có cảm giác bị ngó lơ, nàng thu thu mặt mày, thu lại nụ cười sâu và đi ra khỏi toilet.


Lúc này đồ ăn Tần Điềm gọi vừa giao đến, Khâu Dạng ra tới liền thấy Tần Điềm lấy đồ ăn.

"Chị Tiểu Khâu." Tần Điềm có chút ngượng ngùng cười cười, "Em mua phá lấu và đồ uống, chị muốn ăn cùng không ạ?"

Khâu Dạng lại từ chối: "Cảm ơn, nhưng chị chuẩn bị đánh răng rửa mặt rồi."

Tần Điềm quan tâm mà nhìn nàng: "Vậy chị Tiểu Khâu có muốn mở cửa sổ to một chút không a?"

Tần Điềm nói chỉ chỉ vào mặt nàng: "Mặt chị có chút đỏ, có phải bí bách quá không?"

Đồng nghiệp đột nhiên quan tâm, Khâu Dạng biểu tình ngưng đọng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Có khả năng."

"Chị đi mở cửa sổ."

Tần Điềm gật đầu: "Được."

Sát chỗ cửa sổ có hai ghế dựa cùng một cái bàn nhỏ, sau khi Khâu Dạng mở cửa sổ ra, thuận tiện ngồi xuống một cái ghế, click mở Weibo của mình.

Cái tài khoản nhiếp ảnh kia của nàng lượng fans còn đang tăng, thông báo lan một mảnh màu đỏ.

Nàng nhíu nhíu giữa mày, click mở tin nhắn riêng tư của những người cô không theo dõi, có rất nhiều người đã gửi tin nhắn đến đây.

- Tiểu tỷ tỷ xin chào, tôi đến từ công ty XX, công ty chúng tôi vừa cho ra mắt một loại thức ăn mới cho mèo, trong đó có chứa thịt gà......

- Hello tiểu tỷ tỷ, bé mèo rất được mọi người yêu thích ha, muốn hỏi cô có ý định biến nó thành võng hồng miêu hay không? Nếu nó được nhiều người thích hơn, chúng tôi có thể chịu trách nhiệm giúp bạn quảng bá nó.

- A a a tiểu tỷ tỷ Gold Gradient nhà chị nuôi như thế nào a! Nuôi thật tốt quá đi! Thật đáng yêu a! Tôi đã xem rất nhiều video về nó, ô ô ô rất thích! Xin hỏi tiểu tỷ tỷ về sau có thể đăng về nó nhiều chút không?

Khâu Dạng tùy ý click mở mấy cái, hiện tại nhận được tin nhắn nội dung đại khái liền phân ra làm ba loại như trên, Khâu Dạng không có ý định phản hồi lại, hơn nữa còn nhớ tới bộ dạng tối hôm qua Đào Tư Nhàn tìm được nàng .

A.

Trong vài giây, nàng thật sự cho rằng Đào Tư Nhàn tới để xin lỗi, nàng liền không nên ôm hy vọng mỏng manh ở trên người Đào Tư Nhàn.

Đào Tư Nhàn này có thể còn có bao nhiêu giả dối chứ? Lúc trước Khâu Dạng cũng chưa có đáp án chính xác.


Cho đến khi Đào Tư Nhàn thấy cơ hội kinh doanh trên người Bình Tử liền tìm tới cửa, hơn nữa còn tìm cái cớ đàng hoàng, muốn cuộc sống nàng và Bình Tử càng tốt hơn.

Nhưng trên thực tế thời gian nuôi Bình Tử mấy năm nay, Đào Tư Nhàn đối với Bình Tử chẳng quan tâm, hiện tại quay đầu lại nói chính mình muốn Bình Tử càng tốt hơn.

Thật đạo đức giả a.

Khâu Dạng đôi môi mím nhẹ, ấn trở lại.

Có chuyện ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nàng đã từng đã bị mê hoặc bởi diễn xuất tình yêu của Đào Tư Nhàn, đến nỗi với nàng cảm thấy Đào Tư Nhàn không có vấn đề gì lớn.

Tiền thuê nhà có thể không đưa, việc nhà có thể không làm, mèo có thể không cần nuôi, không lên giường cũng không sao hết, chỉ cần Đào Tư Nhàn thích nàng, chỉ cần Đào Tư Nhàn vẫn là ánh sáng chói lọi trong cuộc đời nàng, thì tất cả những điều này chẳng là gì cả.

Đó là bởi vì nàng quá tham luyến vào sự ấm áp trong diễn xuất của Đào Tư Nhàn khi đó, nàng nghĩ rằng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt cong của Đào Tư Nhàn, nàng sẽ có thể nắm tay người này cùng nhau cả đời.

Kết quả lại phát hiện, Đào Tư Nhàn thậm chí không muốn nắm tay nàng.

Khóe miệng Khâu Dạng cong lên một nụ cười tự giễu, ngược lại khoá màn hình điện thoại, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, lông mi thấp thấp.

Tần Điềm ăn đồ ăn của mình, nàng ngẫu nhiên nhìn mắt Khâu Dạng, đến khi rút ra cái kết luận —đó chính là Khâu Dạng khẳng định ngày xưa có rất nhiều chuyện.

Khâu Dạng không biết Tần Điềm suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng, nàng ngồi một lát liền kéo chăn ra nằm vào.

Lái xe cả quãng đường hôm nay rất mệt mỏi, nàng rất buồn ngủ.

Cuộc họp với công ty Ưu Phi vào thứ Năm được lên kế hoạch vào lúc 10 giờ sáng, Khâu Dạng sớm thông báo cho đoàn đội không được đến trễ.

Công ty ở Kinh Thành rất nhiều , Ưu Phi thuộc loại tương đối non trẻ, thành lập chưa được mấy năm, quy mô cũng không tính là lớn, nhưng rất có dã tâm, điểm này tại buổi đàm phán là có thể nhìn thấy đủ.

Buổi sáng đàm phán một vòng, tới ba giờ chiều hai công ty bắt đầu đàm phán đợt thứ hai.

Khâu Dạng rất có kiên nhẫn, cũng không nóng vội, nàng trông điềm tĩnh tự nhiên, đối với đại diện công ty Ưu Phi muốn đem điều kiện hạ xuống, nàng không chỉ không đồng ý, còn hơi chút nâng lên.

Cũng chỉ một ít, cũng không nhiều tổn thất lớn.

Luôn có người muốn ăn miếng bánh kem lớn nhưng là lại không muốn bỏ ra nhiều tiền, ở đâu ra lại có chuyện tốt như vậy?


Cho đến khi từ phòng họp công ty Ưu Phi đi ra, thời gian đã là 5 giờ rưỡi rồi, dựa theo thời gian lúc trước ở Vân Thành, giờ này đều tan tầm.

Bàn chuyện hợp tác không phải thực vui vẻ, bởi vì đầu óc Khâu Dạng nảy số rất nhanh, đối phương ném cầu qua đều có thể bị nàng đánh trở về, đến cuối cùng nóng lòng phát triển công ty Ưu Phi rõ ràng liền sốt ruột một chút, ước định xong ngày mai buổi sáng 10 giờ sẽ ký kết hợp đồng.

Khâu Dạng — người đi đường tự nhiên không có dị nghị, chờ đến khi ra khỏi toà nhà, không thấy người của Ưu Phi nữa, Bành Khai Miểu mới giơ ngón cái cho Khâu Dạng: "Chị Tiểu Khâu, chị thật là lợi hại a."

"Cũng tạm." Khâu Dạng thật cũng không phải khiêm tốn, bởi vì nàng là nhờ Thẩm Nịnh Nhược trợ giúp mới được như vậy.

Thẩm Nịnh Nhược đã biết lần này nàng đi công tác là đi làm cái gì sau đó, về đến nhà liền tạo một tài liệu, bắt đầu gõ bàn phím, đem kinh nghiệp đàm phán của chính mình kể hết chia sẻ cho Khâu Dạng, bên trong tất cả đều có tính thực tiễn, Khâu Dạng học được rất nhiều tri thức.

— Trần Thần trầm ổn cũng nhịn không được cười cười, hùa theo Bành Khai Miểu nói: "Chị Tiểu Khâu, không cần phải khiêm tốn, chị chính là rất lợi hại."

Tần Điềm cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, em ở một bên nghe mà em tỉnh lại liền."

Khâu Dạng nghe bọn họ thả rắm cầu vồng*, nói không vui là giả, bởi vì nàng vượt qua mọi người mong muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này.

*Thả rắm cầu vồng : chỉ hình thức fan thổi phồng thần tượng của mình, toàn thân đều là bảo bối, tất cả đều là ưu điểm, ngay cả xì hơi cũng ra cầu vồng. (nguồn: google)

"Ngày mai ký xong hợp đồng rồi hẵn nói chuyện này đi." Khâu Dạng tâm tình tốt lên không ít, "Đều về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, buổi tối còn có bữa tiệc cùng Ưu Phi."

"Vâng."

Bọn họ chặn xe taxi, Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ.

Nàng lúc này mới mở khóa di động, trước tiên báo cáo tiến độ trong group, mới click mở khung chat cùng Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược rạng sáng 1 giờ gửi tài liệu cho nàng, Khâu Dạng nhìn thời gian này, thất thần trong giây lát.

Nàng nợ Thẩm Nịnh Nhược ngày càng nhiều.

Đoạn đường ở Kinh Thành ùn tắc rất nhiều, Khâu Dạng không quan tâm tình hình giao thông bên ngoài, nàng lông mi run hạ, rồi sau đó gửi tin nhắn qua cho Thẩm Nịnh Nhược: 【 Đàm phán rất thành công, cảm ơn. 】

Sau khi tới khách sạn, Thẩm Nịnh Nhược mới phản hồi cho nàng: 【 Vừa mới tan tầm. 】

【 Đừng khách sáo. 】

Khâu Dạng mím môi, thừa dịp thời gian Tần Điềm đi toilet, gửi cho Thẩm Nịnh Nhược một đoạn tin nhắn thoại ngắn.

Nàng lại không biết chính mình muốn nói cái gì, nhưng nàng chính là cảm thấy có lẽ gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Nịnh Nhược, sẽ làm tâm tình Thẩm Nịnh Nhược càng tốt hơn.

"Tối ngày mai em lên máy bay, chị có muốn đến đón em không?"


Sau khi Thẩm Nịnh Nhược nghe thấy giọng Khâu Dạng, trong lòng như là sụp đổ tung bay đầy trời đều là bọt biển.

Cô cười từ lúc nghe được giọng nói này của Khâu Dạng lúc sau liền không dừng lại, hơn nữa càng ngày càng sâu.

Cô lại nghe thêm vài lần, mới trả lời một câu bằng tin nhắn thoại: "Đương nhiên."

Hôm nay cô không tăng ca, hiện tại đã ở nhà, Diêu Dao hôm nay cũng nhàn rỗi ngồi trên thảm lông.

"Chịu không nổi nữa rồi." Diêu Dao phun ra một câu, "Sớm biết vậy mình đã không tới tìm cậu."

Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên: "Mình lại không cầu cậu tới."

Diêu Dao không phải tới chơi, mà là lại mang đồ trang điểm tới nhà Thẩm Nịnh Nhược trang điểm, đêm nay cô ấy muốn đón Việt Sở tan tầm, cô ấy xem đến rất quan trọng.

Đây chính là lần đầu tiên Việt Sở chủ động gửi tin nhắn bảo Diêu Dao đón cô ấy tan tầm.

Lần đầu tiên đó.
1

"Nhưng lại nói tiếp a, mình cảm thấy mình và họ Việt, không biết còn phải tương ái tương sát như vậy bao lâu."

"Cậu dám tin không? Hai ngày trước chúng mình bởi vì chuyện của một học muội mà chiến tranh lạnh, cậu nói xem cô ấy nói có học muội cũng thôi đi, thế nào phải thêm câu cậu không quen làm cái gì?"

"Lỡ như mình có quen thì sao? Danh sách WeChat của mình nhiều người như vậy."

"Mình liền nghẹn lời, hai ngày này chúng mình vẫn chưa nói chuyện, cho tới buổi chiều cô ấy hỏi mình có thể đến đón cô ấy tan tầm hay không."

"Giữa cậu và cô ấy có phải có hiểu lầm gì không?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi một câu.

Diêu Dao dừng lại động tác kẽ mắt, ngược lại nhìn Thẩm Nịnh Nhược, cô ấy có chút phát ngốc: "Mình không biết a?"

"Không có đâu, đâu có gì hiểu lầm đâu, còn không phải là mình liếm cẩu* cô ấy nhiều năm như vậy sao?"
1

*Liếm cẩu: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác. (nguồn: Hanzii)

"Nói nữa, những bạn trai cũ của mình, ách, ách......"

Diêu Dao lắp ba lắp bắp, cười đến ngượng ngùng: "Có một số là do mình tự bịa ra, còn lại là do mình thuê không có cái nào là thật cả."

"Cô ấy không phải để ý đến điều này chứ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương