[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội
Quyển 3 - Chương 175: Bài thi thứ ba

Rất nhanh, bài thi thứ ba sắp tới, Moody cố ý xin Dumbledore tự mình đi đặt cúp, khi Lucius và Snape nhíu chặt mày thì Dumbledore đồng ý khá vui vẻ. Snape nhìn Lucius một cái, người sau hiểu ý xin phép Dumbledore, lý do là “công chúa nhỏ nhà Malfoy không thể không được chăm sóc, tin rằng Draco làm anh trai sẽ không để ý mình rời khỏi.” Dumbledore biết rõ Lucius đang lấy cớ, nhưng không hề có cách nào.

Bắt đầu từ tháng tư, Snape đột ngột xin nghỉ bệnh, Dumbledore vốn không muốn phê chuẩn, dù sao giờ đang là thời buổi rối loạn, nhưng lúc này Gellert tự nhiên xông ra, tỏ vẻ ông “bằng lòng hiểu biết tố chất khác nhau giữa phù thủy nhỏ Hogwarts và Durmstrang”.

Nếu đối phương đã đặt vấn đề lên mức vinh dự trường học thì Dumbledore cũng không thể bỏ mặc, nên cụ biết thời biết thế phê chuẩn Snape nghỉ dài hạn hai tháng, rồi tìm một đống thời gian giám thị Gellert làm giáo sư độc dược dạy thay.

Vì quyết định đó, Gellert dào dạt đắc ý vài ngày, làm thần kinh hai Trường Sinh Linh Giá Voldemort hơi khẩn trương, dù sao đối phương chính là Chúa tể Hắc ám đời trước trong tay có thực quyền, mà ở ngay trước mặt họ, họ không chịu nổi biến cố lớn như vậy.

Nhất thời, mọi động tác đều được ngừng lại, từ tháng tư đến tháng năm, giới phù thủy yên bình hơn, mà cô công chúa nhỏ nhà Malfoy cũng đến nhà Malfoy vào thời gian an ổn này.

Dù có nghĩ xa như vậy nhưng chờ đợi ngày này thật sự đến thì Lucius vẫn kích động tới choáng váng, công chúa nhỏ, đây chính là công chúa nhỏ nhà Malfoy đó!

Merlin biết từ một thế kỷ trước, nhà Malfoy bắt đầu chỉ có con một nối dòng, đã rất lâu rồi không có con gái, vì cô công chúa nhỏ này, ngay ngày hôm sau cô bé được sinh ra thì Abra bỏ qua Gellert trực tiếp đi vào biệt thự Malfoy, chứng thực lời đồn chú chính là Abraxas Malfoy năm đó. Nhưng lần này Abra hoàn toàn không quan tâm, cái gì cũng không quan trọng bằng công chúa nhỏ nhà Malfoy.

Sau nhiều lần thảo luận, cô chủ nhỏ mới nhà Malfoy được gọi là Lyra Prince Malfoy, trong tiếng Latin “Lyra” có nghĩa là chòm sao Thiên Cầm.

Cô công chúa nhỏ nhà Malfoy được sinh ra thay đổi tâm trạng vài người một cách cực đại, Lucius và Snape càng hạ quyết tâm chủ động dù có xảy ra sự cố nào trong Thi đấu Tam Pháp thuật lần này. Con gái khác với con trai, con trai thì có thể nói là để lại chút khó khăn cho chúng rèn luyện nhưng con gái, Lucius và Snape chỉ hận không được nghiền nát đám tai nạn và đau đớn trên thế giới này.

Aquila và Draco càng cảm nhận được một ý thức trách nhiệm mới, tuy họ vẫn là người nhà nhưng quan hệ người yêu khiến họ không thuần túy chỉ là người nhà, còn Lyra lại khác, Lyra vĩnh viễn là đứa em gái nhỏ mà họ không thể từ chối.

Hơn nữa, nhà Malfoy còn có một bí mật – Lyra trời sinh là tinh linh hắc ám.

Snape thức tỉnh mười mấy năm và Lucius đã hoàn thành thay đổi huyết thống, hơn nữa huyết thống của họ cũng càng ngày càng thuần khiết theo thời gian, đó cũng là lý do vì sao tuy rằng nhiều năm như vậy mà Lucius vẫn quấn quýt Snape không thôi, nhưng họ lại không có một đứa nhỏ nào nữa.

Huyết thống càng thuần khiết thì điều kiện mang thai sẽ càng hà khắc. Nhưng Lucius thật sự đủ “cần cù”, mười mấy năm sau, Snape lại có cơ hội mang thai lần thứ hai.

Mà cũng dưới tình huống đó, trước khi sinh Lyra chính là đứa nhỏ do sinh vật pháp thuật mang thai, bởi thế, Lucius và Snape rất lo lắng người giới phù thủy sẽ có suy nghĩ xấu với Lyra – tuy họ có lòng tin sẽ bảo vệ tốt con gái của mình, nhưng họ không hy vọng Lyra sẽ mất đi một phần khờ dại và ngây thơ của lũ trẻ, nhất là một tinh linh hắc ám thức tỉnh huyết thống hoàn toàn, sớm hay muộn Lyra sẽ phải về khu rừng tinh linh, đây là số mệnh cuối cùng của mọi tinh linh hắc ám.

“Sev, tôi sẽ tới quanh làng Little Hangleton, Dra và Qui thì giao cho em.” Trước khi đi, Lucius khẽ dặn dò bạn đời y, Abra đi vào chiếm giữ biệt thự Malfoy, họ không có buồn phiền gì ở nhà.

“Luci, phải cẩn thận.” Snape gật đầu, thật ra ngoài việc chăm sóc Draco và Aquila thì Snape còn có thêm một nhiệm vụ nữa, tìm được sự biến đổi ngoài Moody. Còn bản thân Moody, Lucius và Snape đã coi gã là người Hội Phượng Hoàng, dù gã là ai đi chăng nữa.

Sau nửa tiếng, bên cạnh sân Quidditch, giáo sư McGonagall dẫn bốn vị quán quân đứng ở cạnh sân đấu, hiện tại sân Quidditch đã hoàn toàn thay đổi, những hàng giậu cao khoảng 20 thước Anh đột ngột mọc lên từ mặt đất, vây kín chung quanh, chỉ để lại một chỗ hổng, bên trong tối mù, không nhìn rõ bất cứ cái gì.

“Được rồi, các quán quân, nhiệm vụ của các trò rất đơn giản, lát nữa, ngài Bagman sẽ công bố thành tích của các trò, căn cứ số điểm cao thấp mà các trò sẽ đi vào mê cung theo thứ tự, ở giữa mê cung là Cúp Thi đấu Tam pháp thuật.” Giáo sư McGonagall nói qua một chút, rồi gật gật đầu với bốn vị quán quân.

Draco vuốt chiếc nhẫn trên ngón út tay trái, đó là một Khóa Cảng mà Chúa tể Hắc ám đời trước vừa cho cậu, chỉ cần cậu không bị hạn chế thì cậu sẽ được truyền tống về sân đấu Hogwarts này ngay lập tức.

Harry hơi căng thẳng, dù sao đây cũng là bài thi cuối cùng, mà khi được công bố mình trở thành quán quân cậu chưa từng nghĩ mình sẽ đi xa như vậy.

“Harry, trò có tiện nói chuyện với thầy vài câu không?” Thừa dịp mọi người đều đang nói chuyện với gia đình và người thân, Moody gõ cái chân gỗ của mình.

Harry do dự một chút rồi đi tới cạnh Moody, không phải cậu không nhìn thấy sự nỗ lực của Sirius trong khoảng thờigian này, Harry cảm thấy mình không có tư cách đi trách chú, dù sao vì lỗi của chú mà cha mẹ rời đi nhưng chú lại là người bạn cuối cùng, huống chi người đàn ông này cũng phải trả giá.

Nhưng Harry hiểu được tương lai mình sẽ đến với Blaise, mà Sirius… Harry biết, chú sẽ không đồng ý lựa chọn của mình.

So với việc gây gổ không vui trong tương lai thì không bằng ngay từ đầu không cho mình cơ hội ảo tưởng – đây mới là nguyên nhân thật sự Harry không tới gần Sirius.

“Harry,” Moody nói nhỏ, “Chú nghĩ con biết, dù kẻ bỏ tên con vào là ai thì kẻ đó đều muốn mạng của con, nhưng chúng không có cơ hội, chú đã tự mình đặt cúp, nên con không cần lo lắng.”

Dù Harry quyết định không tới gần nhưng trong lòng cậu hiểu Sirius sẽ không làm hại cậu, sau khi nghe được lời cam đoan này không thể không nói Harry cảm thấy an ủi hơn.

“Còn cái này nữa,” Sirius mang lớp da Moody như nhớ ra cái gì, hắn lấy một cái nhẫn từ trong túi áo, “Đây là một Khóa Cảng, trên đó có một thần chú bảo vệ, nhớ rõ, một khi gặp nguy hiểm thì xoay nhẫn rồi đọc thần chú.” Rồi Sirius nói ra vài từ đơn cực kỳ khó đọc bằng tiếng Latin.

Harry nghi hoặc lặp lại một lần, “Đây là thần chú bảo vệ?” Xin lỗi vì Harry đã hỏi vậy, tuy Hogwarts không có giáo sư dạy tiếng Latin nhưng vì có thể kế thừa gia tộc Potter vào tương lai, từ năm nhất Blaise đã dạy Harry tiếng Latin, để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Vì thế Harry mới cảm thấy vài từ xa lạ này có nghĩa không đúng lắm, có một từ, hình như mang nghĩa “tách ra”.

“Đương nhiên rồi, Harry, đừng lo lắng, chú vĩnh viễn sẽ không làm hại con.” Tuy đã là buổi tối, vì bài thi yêu cầu nên cạnh sân đấu vẫn được chiếu sáng, cũng khiến Harry thấy rõ trong hai mắt Sirius đều tràn ngập thỏa mãn và chân thành.

“Con sẽ đeo nó.” Harry cầm lấy chiếc nhẫn kia, đeo nó trên tay mình, trong lòng hơi sám hối vì sự nghi ngờ của mình. Đôi mắt sẽ không nói dối, mắt Sirius rất sạch sẽ, sao chú lại hại mình chứ?

“Được rồi, các quán quân, chuẩn bị.” Giáo sư McGonagall đưa ra lời gợi ý cuối cùng.

“Thưa các quý bà, và các quý ông, chào mừng đã tới bài thi thứ ba của Thi đấu Tam pháp thuật…” Giọng ông Bagman vang vọng toàn bộ sân đấu, lòng bàn tay Harry bắt đầu ra mồ hôi, nắm chặt đũa phép của mình.

“Cái nhẫn xấu quá.” Draco nhíu nhíu mày cạnh cậu, vừa là vì nói chuyện vừa là vì dời lực chú ý, thái độ Chúa tể Hắc ám đời trước và việc Lucius vắng mặt khiến quý tộc nhỏ này thoáng cảm thấy sự khác thường, khiến cậu hơi căng thẳng.

“A, chỉ là một đồ trang sức phòng ngự thôi.” Harry che dấu một chút, cậu cũng không biết vì sao nhưng cậu chỉ không muốn nói thật.

“A.” Hiển nhiên Draco hiểu Harry hơn tưởng tượng của cậu ấy, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, Slytherin tôn trọng riêng tư của bạn bè, nhưng tảng đá đen trên chiếc nhẫn kia vẫn khắc một ấn tượng trong lòng cậu. Thật sự không còn cách nào, cái nhẫn đó quá không phù hợp với thẩm mỹ nhà Malfoy.

“Draco Prince Malfoy và Harry Potter, 80 điểm, cùng ở hạng nhất, Hogwarts; Victor Krum, 70 điểm, thứ hai…” Bagman đang công bố điểm và quy tắc đi vào. Rất nhanh, một tiếng sáo cao vút vang lên, Draco và Harry nhìn nhau một cái, họ cùng đi vào.

Hai người sóng vai biến mất trong con đường tối tăm, khi đi tới con đường rẽ đầu tiên họ không hẹn mà dừng lại.

“Đi nơi này đi.” Draco rất hài lòng vì Harry dừng lại, đây mới là người bạn cậu tán thành, “Lần sau gặp mình nhất định sẽ cố gắng!” Harry nói tiếp, rồi cậu chủ động vươn tay về phía Draco, “Chúc cậu may mắn, bạn của tôi.”

Khóe miệng Draco cũng hơi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười chân thành, “Cậu cũng vậy, bạn của tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương