Hogsmeade, một tuần trước Halloween, Hermione rảo bước một mình trên con đường nhỏ trong làng Hogsmeade, bên người là học sinh qua qua lại lại khiến cho ngôi làng an bình thường ngày huyên náo hẳn lên. Từ khi chiến tranh bùng nổ đến nay, bầu không khí vui vẻ như vầy thật sự rất khó gặp.

Không biết vì sao, Hội phượng hoàng và Tử thần thực tử hiện giờ lại hệt như đã hẹn nhau hòa hoãn, gần hai tháng nay chưa thấy có xung đột gì cả, bĩnh lặng khiến cho người ta ai cũng có ảo giác giống như đợt chiến đấu kịch liệt và con số thương vong trên tờ giấy lạnh lẽo lúc trước chỉ là một ảo giác. Bộ Pháp Thuật đã bắt đầu bày ra cảnh thái bình giả tạo, tận sức tuyên dương những người bị thương, chịu khổ và đấu tranh kịch liệt với những Tử Thần Thực Tử còn sót lại trên báo chí. Về phần Azkaban đã bị công kích và đám Quản ngục phản loạn, bọn họ rõ ràng đã lưu loát quên sạch.

Điều này ban đầu cũng không phải thứ mà một học sinh bình thường như cô có thể biết được, cô nghe được điều này từ người từng là thành viên nhỏ tuổi nhất trong tổ học nhóm nhỏ, Morris, mà anh trai của Morris lại là thành viên của Hội Phượng Hoàng, cho nên cậu nhóc hoàn toàn không giống một sư tử tùy tiện thường xuyên moi được những thứ mình muốn từ miệng Phillips.Về phần cách làm……Hermione vừa thấy cái vẻ mặt cười trộm của cậu ta là đã không có chút hưng trí để hỏi nào nữa rồi.

Từ khi khai giảng tới nay, sự nhiệt tình của Hermione đối với học tập khiến cho mọi người không thể theo kịp. Cô hiểu được nếu cứ như vậy thì một ngày nào đó sẽ mệt đến gục, nhưng chỉ có thể đọc càng nhiều sách, luyện tập càng nhiều phép thuật, chỉ có thể duy trì thời gian bận rộn đến mức mà ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có mới có thể khiến cho cô thoáng an tâm hơn một chút. Dù sao, so với hai cậu bé kia, cô còn kém quá xa.

Hermione tự mình suy nghĩ ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, mới nhận ta mình đã đi tới một quán rượu mà rất ít học sinh dám đi tới một mình. Khách đến nơi này cũng không nhiều, xem như là một nơi yên tĩnh khó tìm được trong làng Hogsmeade. Nhưng dẫu có như thế, Hermione cũng không định dừng chân đứng lại. Nhìn thấy một đôi tình nhân Ravenclaw lôi kéo tay nhau đẩy cửa quán rượu ra, cô bé tóc xám có thói quen ngoan ngoãn, học tập đến phát cuồng bĩu bĩu môi, không tự chủ được nhớ tới một cậu bé có mái tóc màu bạch kim, trên mặt luôn treo lên biểu tình khốn nạn thiếu đánh.

Giờ cậu ấy hẳn đang an toàn sống trong nhà Harry nhi? Mạnh mẽ lắc đầu, Hermione tống một đầu bạch kim và đôi mắt lam xám kia ra khỏi đầu, thuận tiện dành ra một giây để thầm khinh bỉ bản thân mình một phen, rồi xoay người muốn rời đi.

“Nghĩ gì thế?”

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng mềm nhẹ, giọng nói quen thuộc khiến cho bé dừng lại, quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, mái tóc đen hơi dài bị gió thổi phất phơ để lộ ra cái cổ nhỏ trắng nõn. Thiếu niên mặt áo choàng màu đen nheo nhéo mắt, nhìn chăm chú vào cô rồi nở một nụ cười nghiềm ngẫm: “Có thể mời cậu một chén chứ, Hermione?”

“…… Draco?” Chú ý tới động tác quen thuộc của đối phương, Hermione nhất thời có chút tim đập loạn nhịn. Nhưng giây tiếp theo, cô lại giơ đũa thần lên chỉ thẳng vào nơi giữa hai lông mày của đối phương. Sau đó một chùm sáng màu cam lặng lẽ bao chùm lấy cậu, ước chừng qua một phút đồng hồ mới tan đi.

“Tin?” Bạch kim quý tộc vừa biến trở lại đã cười cười nâng tay xoa xoa một đầu tóc tai bù xù của cô, “Nói với cậu bao lần rồi? Con gái trước tiên phải học hảo hảo chăm sóc bản thân đã. So với lúc trước, giờ đầu cậu càng ngày càng giống đầu sư tử.”

Mặt cô nhóc lật tức đỏ hồng, thẹn quá hóa giận đành tung cước đạp qua một cái: “Không có chuyện gì thì cút đi!”

Draco thuận thế né cú đá, rồi thuận tiện tiến lại càng gần cô phù thủy nhỏ càng ngày càng bạo lực “Thời gian của tớ không còn nhiều, lúc thái dương xuống núi thì chắc chắn phải trở về.” Cậu nắm lấy tay cô, ngón tay tái nhợt cuốn chặt bàn tay phiếm hồng, “Mình vào trước đi.” Rồi chẳng đợi cô phản đối, Draco đã kéo tay cô bé đi vào quán rượu tình nhân nổi tiếng của học sinh Hogwarts, nhanh chóng tìm một phòng rồi ngồi xuống.

Cho đến khi ngồi xuống sô pha, Hermione mới kịp phản ứng lại, mặt lại càng đỏ hơn. Hệt như cảm thấy khí thế lần này của mình quá yếu, thiếu nữa hung tợn trừng mắt nhìn tên khốn đang ngồi cạnh mình, lại không tránh nổi cái tay đang khoát lên vai cô.

“Nói đi, tìm tớ có chuyện gì?” Hermione uống một ngụm cà phê, mím môi nói, “Nếu tớ nhớ không lầm, cậu hẳn đang ở chỗ Harry chứ?”

“Mấy ngày nay tớ đều không gặp cậu ấy. Tuy rằng Rei nói cậu ấy đang hoàn thành sự vụ của chủ nhà, nhưng……” Draco giống như nhớ tới gì đó, lắc lắc đầu.

Lặng im một cái chớp mắt. Hermione lại cầm tách cà phê lên, khí nóng bay lên không trung tạo thành một đường cong trừu tượng, “Rõ ràng là lấy cớ, nói vậy là Harry đang gặp chuyện phiền toái.”

“Nếu đoán không sai thì còn là phiền toái không nhỏ nữa cơ.” Draco cười khổ một tiếng, “Gia tộc càng lâu đời thì càng khắc nhiệt với việc truyền thừa gia tộc, cụ thể thì giờ vẫn không thể nói cho cậu biết được, tóm lại, nếu Harry có thể bước ra khỏi phòng gia chủ, sức mạnh của cậu ấy có thể sẽ tăng lên gấp đôi.”

“Đương nhiên cậu ấy sẽ thành công.” Hermione kiên định nói, “Cậu ấy là Harry Potter cơ mà.”

Đồng tử giấu sau lớp ngụy trang nhanh chóng co rút một lát, lật tức, Draco nản chí dựa cả người vào sô pha phía sau, “………..Có đôi khi, thật đúng là ghen tỵ với cậu ấy.”

Rốt cục thì ai mới là kiếp nạn của cậu? Là cậu bé vĩnh viễn êm dịu tựa nước nhưng lại hệt như luôn khoác lên mình một tầng bi thương, hay là cô bé trí tuệ nhạy bén tính tình mạnh mẽ này?

Một tia ảm đạm được che đậy bởi làn lông mi run rẩy hạ xuống. Chú ý thấy cô phù thủy nhỏ bên cạnh có xu thế sắp xù lông, Draco tựa giễu nhếch khóe miệng lên.

Lúc này đây, quả nhiên cô ấy nghe không hiểu.

Nhưng Hermione lại không bắt đầu thuyết giáo như trong dự tính mà chỉ nhíu mày. Sương mù màu trắng dâng lên hạ xuống, dần dần tràn ngập cả căn phòng nhỏ.

“Đúng rồi, tớ có cái này cho cậu.”/“Tớ có cái này cho cậu.”

Im lặng một hồi lâu, hai người đồng thời cùng mở miệng. Sửng sốt một lát, Hermione mới nở nụ cười, nụ cười tràn ngập hơi ấm hiện ra trong không khí đầy hơi rượu khiến người ta sửng sốt.

“Hộp thuốc độc?!” Nhìn hai cái hộp giống hệt nhau trong tay, bọn họ cười ra thành tiếng, không khí có chút quỷ dị trầm trọng ban đầu lật tức trở nên thoải mái.

“Cha đỡ đầu cũng ở chỗ Harry, ngày nào tớ cũng đến phòng thí nghiệm của ông ấy luyện tập, tùy tay làm ra cái này, để không cũng hết hạn mất.” Qúy tộc nhỏ kiêu ngạo hất cao cái cằm, không được tự nhiên quay đầu đi, lộ ra cái tay phiếm hồng.

“Đó là sản phẩm thất bại tớ làm ra.” Vị này càng độc hơn.

Draco hắc tuyến dùng phép thu nhỏ thu nhỏ cái hộp lại rồi cẩn thận bỏ vào túi tiền, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt màu nâu. Thiếu nữ có chút xấu hổ dời tầm mắt đi: “Không có việc gì nữa thì về sớm một chút đi, giờ bên ngoài cũng không phải thái bình. Tới nghe nói đám Tử thần thực tử đang tìm cậu khắp nơi.” Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị dời đi, thình lình lại bị ôm trọn.

Thiếu niên tóc bạch kim luôn bày ra bộ dáng quý tộc cao cao tại thượng có khuôn mặt xa lạ và khí tức quen thuộc kề sát sau lưng cô, khí tức ấm áp phất vào nơi mẫn cảm nhất, khiến cho cô nữ sinh chưa từng có tiếp túc thân mật với nam sinh nhẹ nhàng run rẩy một cái. Hồi lâu sau, Hermione mới nhắm mắt lại, mềm nhẹ mà kiên định kéo cái tay bên hông mình ra.

“Cậu là quý tộc đệ nhất giới Phù Thủy.” Giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô hít sâu một hơi, mở miệng bình tĩnh nói, “Cậu là người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy, là Slytherin tiêu chuẩn nhất, mà tôi chỉ là một Phù Thủy sinh ra từ Muggle, là một Gryffindor. Dẫu cho là cha mẹ cậu hay cha mẹ tôi, cũng sẽ không đồng ý cho phép chúng ta ở cùng một chỗ. Cho nên……”

Draco đứng trong căn phòng ấm áp, nhìn chăm chú vào bóng dáng bị cánh cửa chậm rãi che khuất. Cậu vươn tay lên như thể muốn bắt lấy cái gì, nhưng rồi cuối cùng vẫn đành suy sụp hạ xuống.

Trên bàn, hai tách cà phê mới uống được một nửa đã hoàn toàn lạnh ngắt.

——–

Lúc Sirius Black vọt vào phòng sách, Zero đang ngồi cạnh bàn nhỏ phê duyệt văn kiện, sản nghiệp bên ngoài của gia tộc Potter nay giống như đã dừng lại cả, chuyển toàn bộ trọng điểm sang hội đấu giá mấy tháng sau, sự vụ rất nhiều, thế cho nên Zero mới chỉ kịp làm theo những gì thiếu gia mình viết trên tấm da dê, đưa Draco Malfoy đến Hogsmeade hai ngày trong tuần cuối cùng trước Halloween, cũng nhờ Severus chuẩn bị thêm một chút thuốc phép khôi phục ma lực, thuốc trị thương và thuốc dinh dưỡng, ngược lại lại quên mất vị khách còn lại trong trang viên — có lẽ cũng không phải là quên, mà là cố tình không báo cho hắn ta.

“Oành” một tiếng phá tan cái cửa, Sirius nhìn thẳng vào tên đàn ông bận rộn đến độ thời gian ngẩng đầu lên nhìn cũng không có, tận lực khắc chế mình đừng biến thân. Trong khỏi thời gian ở trong trang viên Potter, đại thiếu gia từng trương dương phản nghịch nhà Black dần dần đã nhớ lại những kiến thức quý tộc đã giáo dục khi còn nhỏ, ngôn hành cử chỉ trầm ổn hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có bộ dáng của trưởng bối.

Lúc hắn chạy tới, Zero cũng đã nhận ra, bởi vậy nên không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào khi thấy hắn ta xuất hiện. Không đợi hắn ta mở miệng, gã đã nói trước: “Thiếu gia có chuyện, gần đây đều ở trong phòng chủ nhà. Xin ngày Black đừng quấy rầy.”

“Có chuyện gì cũng không khả năng không ra ăm cơm chứ?” Đối với cái tên hình như vĩnh viên không có biểu tình gì ngoài nét cười, Sirius tuyệt đối không tin. Đây là nhà của Harry, có chuyện gì có thể quan trọng đến độ vắn mặt đến mấy ngày liền?

“Trong phòng chủ nhà có chỗ cung cấp thức ăn, không cần lo lắng.” Ngòi bút tạm dừng, Zero có cảm giác mình cần giải thích kĩ càng hơn chút nữa, miễn cho cái tên Gryffindor đại đa số thời gian đều rảnh rỗi này không để ý đến hậu quả mà tự mình đi tìm hiều mọi chuyện,“ Phòng gia chủ là trung tâm của trang viên Potter. Do sắp tới thiếu gia sẽ không rời khỏi đó nên cảnh giới phòng ngự trong trang viên mới có thể đạt tới mức lớn nhất, bất cứ hành động quá khích nào cũng có khả năng khiến cho hệ thống phòng ngự sinh ra phản ứng lại, do đó sẽ gây ảnh hưởng đến phòng chủ nhà. Cho nên trước khi thiếu gia ra ngoài, mong ngài Black cũng đừng khiến tôi khó xử.”

“……” Sirius nháy mắt buồn bực. Trước khi vào cửa, thật sự rằng hắn đã nghĩ tới, cho dù phá hủy cả trang viên cũng nhất định phải nhìn thấy con đỡ đầu nhà mình. Vài ngày trước khi bắt đầu, hắn đã có cảm giác không đúng mơ hồ, càng ngày càng hoảng đến độ nếu hắn không nhìn thấy Harry thì sẽ không thể bình tĩnh lại được, nếu không như vậy, Sirius không chỉ mới chịu thiệt Zero một lần tuyệt nhiên sẽ không rảnh rỗi nhàm chán đến độ chạy tới trêu chọc gã ta — tuy rằng cẩu cẩu giáo phụ hiện tại thật sự đang rất nhàm chán.

“Tôi muốn gặp nó.” Tuy rằng rõ ràng người nào đó không chịu gặp mình, những Sirius vẫn phát huy đầy đủ đặc điểm da mặt dày của nhà Gryffindor như trước, kiên trì đưa ra yêu cầu, “Tôi cảm thấy nó đang gặp nguy hiểm, cho nên nhất định phải gặp được nó.” Sirius khó có khi giải thích một câu.

…… Đây là thứ mà thiếu gia gọi là trực giác bản năng của động vật sao? Zero cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thật lòng đánh giá vị cha đỡ đầu trên danh nghĩa của thiếu gia một phen. Trước đó, gã chưa từng để ý tới cái tên phản nghịch đến cực điểm, thậm chí vứt bỏ cả gia tộc của mình này. Zero không thích hệ sinh vật trực giác, dẫu cho trong lúc đi du lịch trước kia định phải đủ loại sinh vật kỳ lạ, nhưng vẫn chịu thua loại hình chó bự trước mặt, bình thường bọn họ đều mang ý nghĩa phiền toái.

“Tôi cũng muốn gặp thiếu gia.” Cuối cùng Zero cũng trả lời, trong giọng nói có thêm cả sự bất đắc dĩ khiến Sirius ngẩn người. Không đợi hắn phản ứng lại, Zero đã vùi đầu vào chồng văn kiện thêm một lần nữa, “Đây là lựa chọn của thiếu gia, nếu giờ mà đi quấy giầy thiếu gia, ngoài khiến cậu ấy thêm phiền toái ra thì chẳng có tác dụng gì đâu.”

“Cho nên anh mới ném một mình nó vào một gian căn phòng rồi mặc kệ không hỏi vì đó là lựa chọn của nó sao?!” Sirius phẫn nộ chỉ trích.

“Ba” một tiếng, bút lông vũ gãy thành hai đoạn, dòng mực màu đen chảy đầy ra tay, cán bút còn cắm thẳng vào tấm da dê. Vẻ mặt của Zero bị mái tóc dài che khuất mất, chẳng nhìn thấy chút gì.

Sirius lui ra phía sau một bước, trực giác cảm thấy ngay vừa rồi, lúc lời nói của mình vừa thốt ra, đã có cái gì đó không đúng. Tuy rằng cái tên sau bàn vẫn không hề động đậy, nhưng hắn lại cảm thấy có nguy hiểm. Sirius đã từng tham gia chiến tranh một lần nên cảnh giác trong người rất rốt, trong đầu còn không ngừng vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn.

Hệt như qua một thế kỷ, Zero mới đứng lên, chậm rãi rửa sạch mực trên tay mình và mặt bàn, triệu hồi một cây bút lông mới, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã lùi ra đến cửa. Trên mặt vẫn treo một nụ cười công thức hóa nhìn như không hề thay đổi, Sirius lại cảm thấy mình như thể ngã vào dòng nước băng lãnh thấu xương, không khỏi run rẩy một cái.

“Xin lỗi, ngài Sirius Black, tôi có việc quan trong, mời ngài ra ngoài.

Mặt khác, thiếu gia muốn chuyển lời cho ngài: Tên của thiếu gia là Harry Potter, không phải James Potter. Xin ngài đừng nhầm lẫn linh tĩnh nữa.”

Cửa “Oành” một tiếng đóng sập lại, thiếu chút nữa đụng vào chóp mũi Sirius.

Sau khi phòng sách khôi phục lại yên tĩnh, Zero mới gợi khóe miệng lên, trong mắt tràn đầy chua xót và áy náy.

Gã quả nhiên ghét nhất là hệ động vật trực giác, tùy tiện nói một câu thôi, đã có thể chọc vào chỗ đau nhất trong lòng gã.

___________________

Zô: Tớ edit ngôn tình kìa các cậu, đã thế lại còn ngược chứ:3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương