Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 95: Không Nói Được Rõ Chân Tướng (1)

Đôi mắt màu lam lạnh lẽo của Lăng Việt gắt gao mà nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt hiện lên ánh sáng âm trầm, nhuốm đầy sự tức giận.

“Anh, anh muốn làm gì?” Toàn thân Mộc Tiểu Bội cứng đờ, thân thể không nhịn được lui về phía sau một bước.

Khuôn mặt Lăng Việt vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt tĩnh mịch, vô dụng không giống người bình thường, lạnh băng không mang theo nửa điểm tình cảm. Anh đột nhiên tiến lại gần cô ta một bước.

“Yên ngốc này! Cút ngay!” Mộc Tiểu Bội bị anh dọa sợ, mất khống chế mà rống to.

Giây tiếp theo!

“A...!”

Tay phải của Mộc Tiểu Bội bị anh bẻ gãy, khuôn mặt đau đớn, thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa.

“Cứu, mạng…” Cô ta suy yếu nức nở, “Cầu xin anh, mau buông tay.”

Mộc Tiểu Đồng ngẩn người, không kịp phản ứng, cho đến khi Lăng Việt ghét bỏ mà tàn nhẫn ném Mộc Tiểu Bội ở quầy hàng. "Phanh" một tiếng, âm thanh va chạm rất mạnh, Mộc Tiểu Bội thống khổ mà gào rống, nháy mắt cô mới phục hồi lại tinh thần.

Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong tích tắc, mà trước đó người phụ nữ này khí thế kiêu ngạo như nào mà bây giờ lại nằm đây thở thoi thóp, cuộn tròn ở trong góc, bị dọa đến không dám lại nhúc nhích.

Khóe môi của Lăng Việt nhẹ nhàng kéo lên một nụ cười khát máu, anh bước nhanh đến chỗ cô ta đang nằm, chuẩn bị tiếp tục…

Mộc Tiểu Bội kinh sợ mà nhìn anh, thân ảnh cao lớn, lạnh lẽo hệt như Tử Thần làm cho người khác run rẩy. Cô ta lắp bắp, khó khăn mở miệng, nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng, “Cứu, cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…”

Mộc Tiểu Đồng ngẩn ra, vô thức duỗi tay kéo lấy góc áo của người đàn ông, Lăng Việt dừng bước chân lại, có chút nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn về phía cô.

Đối diện với một đôi mắt màu lam sâu thẳm, lại chứa đầy lãnh khí khiến Mộc Tiểu Đồng không nhịn được, khẽ run rẩy.

Đây là khi Lăng Việt tức giận, cả người đều lộ ra một sát khi làm người ta sởn cả tóc gáy.



“Sao anh lại đến đây? Tôi đói bụng rồi, hay là chúng ta ra ngoài kiếm chút gì đó ăn đi!” Cô mỉm cười nhìn anh, nhẹ giọng đề nghị anh nhưng lại giống như thỉnh cầu.

Lăng Việt ngơ ngẩn mà nhìn cô, anh dừng lại động tác, trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu.

Lúc này Mộc Tiểu Đồng mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, có trời mới biết, vừa rồi trong lòng cô có bao nhiêu mà lo lắng.

Giả vờ thoải mái mà khoác lấy tay anh, cũng không quay đầu lại mà kéo anh một đường ra thẳng bên ngoài.

Mộc Tiểu Bội không dám tin nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, giây tiếp theo, trên mặt cô ta đã không còn vẻ sợ hãi như vừa rồi, mà thay vào đó là sự dữ tợn cùng thống hận.

Cái tên ngốc Lăng Việt kia thật sự cứ như thế mà nghe lời cô nói. Cô ta không cam chịu, cắn chặt môi dưới, đáy lòng không ngừng thề độc. Mộc Tiểu Đồng! Tôi thề nhất định phải làm chô cô chết không được tử tế!

……

“Sao anh lại tới đây?” Mộc Tiểu Đồng buông tay anh ra, ngẩng đầu lên dùng ngữ khí ngày thường hỏi anh.

Lăng Việt liếc cô một cái, không có ý trả lời.

“Này, anh dùng bản mặt đó đối diện với tôi là sao?”

Mộc Tiểu Đồng thấy anh giống như là đang giận dỗi, liền trêu ghẹo anh. Chính anh cũng không biết, vẻ mặt băng sơn này thật sự làm người khác không dám thân cận.

Đột nhiên anh dừng bước chân, vẻ mặt tức giận mà trừng mắt nhìn cô, “Mộc Tiểu Đồng, cô đúng là vô dụng!”

Anh rống lên với cô một câu, sau đó tự mình phát giận bước đi thật nhanh, ngu ngốc!

Chỉ biết ở nhà đối đầu với mình, ở bên ngoài thì để cho người ta khi dễ. Sao anh có thể coi trọng một người phụ nữ như vậy chứ?



Mộc Tiểu Đồng buồn bực nhìn theo bóng dáng của anh, âm thầm mà thở dài một hơi, rốt cuộc anh ta lại bị cái gì vậy? Thật sự là khó hầu hạ mà, việc này rõ ràng cũng không phải là cô sai, như thế nào cô lại phải chịu đựng sự bộc phát của anh vậy?

Thấy anh càng đi càng xa, cô không khỏi khẩn trương, nói với theo bóng dáng của anh, “Đừng đi nhanh như vậy, anh lại không đợi tôi, làm sao tôi đuổi theo không kịp!”

“Cô dám?” Anh đột nhiên quay đầu lại, trên mặt vẫn còn chút giận dỗi.

Mộc Tiểu Đồng bĩu môi, người này cũng nóng tính quá đi!

Cô chầm chậm chạy qua, “Lăng Việt, vừa rồi là anh thay tôi trút giận sao? Không nghĩ tới anh lại có tâm như vậy!” Cô có chút cảm kích mà ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Mộc Tiểu Bội, thật sự rất sảng khoái.

Thấy sắc mặt cô tốt như thế, Lăng Việt có chút không được tự nhiên, bướng bỉnh mà dối lòng, nói: “Tôi chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì, thì sẽ không có ai đến Lăng thị làm gián điệp nữa thôi!”

Mộc Tiểu Đồng: “…” Miệng chó không khạc được ngà voi!

Lăng Việt nhướng mày, “Muốn báo ân không? Lập tức về nhà nấu cơm đi!”

Mộc Tiểu Đồng thật sự rất muốn chửi, “Tôi nói này Lăng Tam thiếu, anh thật sự bị đói sao? Làm ơn đi, chúng ta đã thỏa thuận rồi, hôm nay là chủ nhật, tôi muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ. Nếu anh thấy đói thì tự mình đi làm đi!”

“Tôi đã không ăn bữa sáng rồi, rốt cuộc cô có lương tâm không vậy? Không được, tôi đói bụng rồi, tôi muốn cô nấu cơm cho tôi ăn.” Vẻ mặt Lăng Việt vô lại, ra lệnh cho cô.

Mộc Tiểu Đồng: “Anh...” Bị anh làm cho tức giận, cô duỗi chân nặng nề mà đạp lên giày của anh một cái thật mạnh.

Lăng Việt nhíu mày, “Mộc Tiểu Đồng, cô làm tốt lắm, đối phó với tôi thì nhẫn tâm như vậy, nhưng khi bị những người đó khi dễ thid cổ họng cũng không dám phát ra tiếng. Để xem tôi dạy dỗ cô như nào!”

Anh rống lên một câu, dơ tay liền muốn bắt cô để giáo huấn, Mộc Tiểu Đồng thất kinh, phản ứng rất nhanh, lập tức giơ chân chạy như bay.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên đường trống trải người đi lại, tràn ngập âm thanh ầm ĩ của hai người truyền đến, dưới bóng cây lại tăng thêm vài phần sinh động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương