Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 94: Đã Từng Coi Như Sinh Mệnh (2)

Mộc Tiểu Đồng khẩn trương mà vỗ phía sau lưng bà, muốn bà bình tĩnh, “Mẹ, mẹ đừng kích động, không phải như mẹ nghĩ đâu.”

Mộc Tiểu Đồng hốc mắt đỏ bừng, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, “Con không có! Là anh tư không cần con!”

Cô nhớ rõ sinh nhật năm cô hai mươi tuổi, Tống Nho Thần lại ngoài ý muốn lăn xuống triền núi cả người đều bị thương, sau khi anh tỉnh lại, trước tiên lại là khẩn trương mà từ trong túi móc ra một bình đom đóm nhỏ đặt ở trong tay cô, sau đó anh ta vẻ mặt hồn nhiên mỉm cười mà nói với cô, sinh nhật vui vẻ.

Anh ta là vì giúp cô bắt đom đóm mới chạy đến vùng ngoại ô, bởi vì cô nói muốn tận mắt nhìn thấy đom đóm một lần.

Nhưng tất cả chỉ còn là hồi ức, hiện tại, anh ta cùng Mộc Tiểu Bội đã ở bên nhau, bọn họ có con! Đây là sự thật!

“Mẹ, mẹ đừng nói về anh ta nữa, con cùng anh ta đã không có khả năng……” Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, không nghĩ tới người đàn ông từng coi cô như sinh mệnh trong hồi ức kia, tất cả đều trở thành quá khứ.

“Đồng Đồng, ngày đó mẹ thấy cậu ta một mình lẳng lặng mà ngồi ở bên ngoài hút thuốc, cậu ta khẳng định là đặc biệt phiền lòng mới có thể như vậy……”

“Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì, con đi gọt cho mẹ quả tái” Mộc Tiểu Đồng hít sâu một hơi, xoay người đi vào trong phòng.

Cô thật sự là không nghĩ lại nghe được chuyện liên quan đến anh ta…… Tống Nho Thần tôi vì anh, đã rất nỗ lực, cũng dám trốn đi vì anh, chỉ là hiện tại quá muộn……

“Cô tới làm cái gì!” Mộc Tiểu Đồng cảnh giác mà nhìn chằm chằm cô ta.

Mộc Tiểu Bội nhếch miệng cười, “Tôi đến xem bác gái không được sao?”



“Nơi này không hoan nghênh cô, mời cô rời đi!” Cô cắn răng oán hận mà nói.

Mộc Tiểu Bội cười nhạo, không những không lùi lại mà còn bước lên một bước lớn nói, “Mộc Tiểu Đồng, đây là bệnh viện, không phải nhà cô, cô có tư cách gì. À đúng rồi, cô đừng đụng vào tôi, trong bụng tôi chính là con của Nho Thần.”

Đối diện với vẻ mặt khoe khoang của cô ta,

Mộc Tiểu Đồng thật sự hận không thể đem cô ta một cước đá thẳng ra ngoài.

“Bác gái đâu? Như thế nào lại không có ở phòng bệnh? Không phải là đã chết rồi chứ?.”

“Mộc Tiểu Bội, cô câm miệng cho tôi!”

“Tôi sợ quá, cô dọa đến bảo bảo của tôi.” Cô ta giả vờ sợ hãi, đôi tay che chở bụng, nhưng khóe mắt lại cười đến âm hiểm.

“Đúng rồi, bác gái đã đi đâu rồi, bác ấy lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm Nho Thần là con rể tốt của bác ấy sao? Hiện tại tôi mang đứa nhỏ này tới cho bác ấy xem. Mẹ cô hình như có bệnh tim có phải không? Bà ấy nếu biết người Nho Thần cưới là tôi, mà cô thì đã sớm gả cho tên ngốc của Lăng gia, bà ấy sẽ thế nào đây? Có khi lại giống năm đó phát bệnh trầm cảm rồi lại đòi tự sát……”

“Mộc Tiểu Bội, cô một vừa hai phải thôi!” Mộc Tiểu Đồng hét lên với cô ta.

“Ha ha ha…… Mộc Tiểu Đồng, cô sợ rồi sao? Coi không dám nói cho mẹ cô biết chuyện, Mộc Tiểu Đồng cô cùng mẹ cô đều là dã chủng! Bà ta bá chiếm thân phận Mộc phu nhân vẫn luôn không chịu tránh ra, cô thì bá chiếm chồng của tôi. Tôi hôm nay tới chính là muốn thuận tiện nói cho bà ta một tin tức, cha tôi đã chính thức nộp đơn ly hôn lên tòa án!”

Mộc Tiểu Đồng nhìn gương mặt dữ tợn của cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cô muốn để cho cha cùng mẹ tôi ly hôn, là vì cô muốn thoát khỏi danh nghĩa là đứa con rơi, để cho người mẹ hồ ly tinh của cô danh chính ngôn thuận. Tôi nói cho cô biết không có cửa đâu!”



Mộc Tiểu Đồng nhìn bọn họ một nhà hòa thuận cười vui, nghĩ lại tới mẹ mình ở bệnh viện nhiều năm bị bệnh tật tra tấn, trong lòng căm giận bất bình, “Chỉ cần mẹ tôi vẫn là Mộc phu nhân, mẹ cô đều chỉ có thể là tiểu tam thấp hèn, không thể quang minh chính đại nhìn người.”

“Cô nói ai là hồ ly tinh?! Ai là cha cô, cha đối với cô như thế nào, cô không phải rõ ràng nhất sao? Tôi nói cô chính là đứa con hoang, cô chính là con của mẹ cô cùng người đàn ông khác được mẹ cô mang đến Mộc gia sống nhờ, bằng không cha tôi cũng sẽ không ghét bỏ coi như vậy.”

“Cô câm miệng cho tôi, tôi không cho phép nói mẹ tôi như vậy. Mộc Kình Thiên cho dù có là cha tôi thì ông ta cũng là một người đàn ông tồi.” Mộc Tiểu Đồng tự giễu mà cười lạnh.

“Lúc ông ta chỉ có hai bàn tay trắng, mẹ tôi cầm tiền ở nhà mẹ đẻ đi giúp đỡ ông ta, những năm đó, mẹ tôi giúp ông ta ít nhiều. Nếu hiện tại Mộc Kình Thiên vẫn là kẻ nghèo trắng tay, loại hồ ly tinh ham hư vinh như mẹ cô, bà ta có thể đi theo Mộc Kình Thiên sao?”

“Cha tôi chịu ơn của mẹ cô thế thì sao nào, đó là do bà ta tự nguyện lại không có chính kiến. Hiện tại cha tôi căn bản là không yêu bà ta, bà ta còn ở bệnh viện làm gì, sao không nhân lúc còn sớm chết đi cho rồi, đừng làm ảnh hưởng đến đời sống của người khác.”

“Cô... con mẹ nó, Phương Mai hạ tiện kia thì cũng chỉ sinh ra được loại hạ tiện như cô!”

Mộc Tiểu Đồng không thể nhịn được nữa, đi thẳng đến hướng cô ta tát cô ta, tốc độ nhanh chóng, lực đạo mạnh mẽ. Mộc Tiểu Bội đột nhiên bị cô đánh, má phải lập tức đỏ hồng biến dạng.

“Mộc Tiểu Đồng, cô dám đánh tôi! Được thôi! Cô đau lòng nhất là mẹ cô có đúng không, tôi hiện tại sẽ khiến mẹ cô dùng mạng đổi lấy! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy bà ta bị tức chết như thế nào!”

“Cô dám?!” Phía sau chợt truyền đến một tiếng cảnh cáo hung tàn.

“Tôi có cái gì không dám!” Mộc Tiểu Bội hùng hổ mà trả lời một câu, nhưng giây tiếp theo lại ngạc nhiên đến ngơ ngẩn.

Mộc Tiểu Đồng cũng ngơ ngác mà nhìn về phía ngoài phòng bệnh, Lăng Việt anh như thế nào tới?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương