Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 81: Hiệp Nghị Bất Bình Đẳng (1)
Mộc Tiểu Đồng chậm rãi mở to mắt, đập vào mũi đầu tiên là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, xung quanh bốn phía là một mảnh trắng tinh, hóa ra đây là bệnh viện.
Mà người đàn ông đang nằm ở đối diện giường cô thì vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Mộc Tiểu Đồng khẽ thở dài một hơi, trong đầu vẫn nhớ rõ, ở khoảnh khắc bọn họ rơi xuống hồ kia, người đàn ông này đã bá đạo nói với cô.
Anh nói, cho dù có chết thì cô cùng chỉ có thể chết ở trong ngực anh!
Cô bất mãn trừng mắt nhìn người đang nằm ở phía giường đối diện kia, bĩu môi lẩm bẩm một câu đầy vẻ chán ghét.
Nếu không phải anh tùy hứng thì cô cũng không đến mức rơi xuống hồ.
“Rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi sao?”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tần Ngọc hướng cô nói một câu, còn mang theo sự trào phúng.
Mộc Tiểu Đồng quay đầu, “Tôi đã ngủ rất lâu sao?”
Tần Ngọc bước thẳng đến chỗ Lăng Việt, hết nhìn bàn tay đang truyền dịch rồi lại đến sắc mặt của anh, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn về phía cô.
“Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi, Tam thiếu đã tỉnh lại trên hai lần, cậu ấy kiên trì muốn ở chung phòng bệnh với cô. Nếu cô còn không chịu tỉnh lại, e là cậu ấy sẽ mang cái bệnh viện này hủy đi mất.” Thanh âm của bà nhàn nhạt nhưng lại lộ ra sự bất đắc dĩ.
Cũng không biết Mộc Tiểu Đồng này có cái gì tốt, mà để Tam thiếu muốn che chở cô nhiều như vậy?
“Tôi có mang đến một ít canh sâm và cháo loãng, cô ăn một ít đi. Lát nữa Tam thiếu mà có tỉnh lại thì cô lấy một ít ra đưa cho cậu ấy, cả ngày hôm nay cậu ấy chưa ăn cái gì cả.”
Tần Ngọc chỉ đặt lên trên bàn mấy hộp đồ ăn, rồi phân phó với cô vài câu, sau đó liền đi ra ngoài.
Mộc Tiểu Đồng từ trên giường bệnh bước xuống dưới, cô cảm thấy rất kỳ lạ khi Tần Ngọc không có truy vấn xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao nơi này cũng là phòng bệnh, mà Lăng Việt còn đang ngủ, hẳn là không dám làm ồn khi anh đang nghỉ ngơi.
Hơn nữa cô nằm ở trên giường bệnh lâu như vậy, có lẽ bọn họ đã sớm đã điều tra xong mọi việc rồi. Đối với Lăng gia thì có chuyện gì có thể làm khó được bọn họ chứ?
Đi đến phía trước sofa ngồi xuống, cô thật sự rất đói bụng, duỗi tay muốn tìm hộp đồ ăn thì lại nghe thấy một âm thanh buồn bực truyền đến.
“Mộc Tiểu Đồng, đồ không có không lương tâm!”
Mộc Tiểu Đồng giật mình mà ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Lăng Việt đang dựa nửa người trên giường bệnh. Trong con ngươi màu xanh kia rõ ràng đang bùng lên lửa giận. Nhưng mà cũng tốt, ít nhất anh cũng không có lộ ra loại khí tức băng lãnh làm cho người ta sợ hãi.
Vì thế cô cũng cảm thấy không có gì phải sợ, mở miệng quở trách, “Hỗn trướng, đều tại anh, làm gì mà kéo tôi xuống nước!”
Thật ra lúc Tống Nho Thần lôi kéo cô thì cô có thể chậm rãi bò dậy rồi, nhưng ai mà nghĩ đến tên gia hỏa này lại cố chấp như vậy, tự nhiên đẩy Tống Nho Thần xuống, hại cô và anh ta cùng nhau rơi xuống nước.
Đây là cái hồ sâu 30m đó, anh nghĩ cái hồ này có thể bơi được sao?
Thật sự là càng nghĩ càng tức mà!
“Này này! Anh định làm gì, nơi này là bệnh viện, anh đừng có xằng bậy!”
Mộc Tiểu Đồng nhìn sắc mặt của anh không tốt, thấy anh xuống giường liền đi thẳng đến chỗ mình thì lập tức khẩn trương.
“Tôi muốn moi tim của ra, xem xem rốt cuộc nó có phải làm bằng đá không?”
Lăng Việt tức giận không thôi, bước chân liền nhanh hơn mấy phần, rất nhanh đã đi tới trước mặt cô, thẳng tắp mà ngồi ở bên cạnh cô. Tay phải nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, nhưng do anh quá gấp gáp mà đã trực tiếp hù dọa cô.
“Anh, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Mộc Tiểu Đồng bị anh ôm một cách gắt gao, cảm thấy rất không thoải mái, cả ngày nay cô đã không có hạt cơm nào vào bụng rồi, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có.
“Lăng Việt, chuyện tối hôm qua là do anh không đúng, là anh động kinh đột nhiên đi lên ôm tôi, hôn...” Cô vừa nói vừa đỏ mặt.
Nhưng cô vẫn muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình, “Là anh không đúng, không nói đạo lý! Còn có anh hại tôi rơi xuống nước!”
“Được, là tôi không đúng hết có phải không?”
Lăng Việt nhìn vẻ mặt oán trách chính mình của cô, đáy lòng càng thêm phẫn nộ. Rốt cuộc là ai sai trước?
“Hiện tại tôi còn muốn bóp chết cô, miễn cho tôi nhìn thấy lại chướng mắt.”
Anh khí thế hung hăng mà quát cô, tay lại lần nữa vươn đến cổ cô.
Thế nhưng Mộc Tiểu Đồng lúc này một chút cũng không sợ, ngược lại cô khó hiểu hỏi một câu, “Tại sao tay anh lại bị thương, băng bó nhìn như cái bánh chưng vậy. Là bị thương trong lúc rơi xuống hồ sao?”
Trong mắt Lăng Việt toàn là lửa giận, nhưng rất nhanh anh đã kịp đè nó xuống, rầu rĩ nhìn cô, một hồi lâu sau, anh mới do dự hỏi: “Mộc Tiểu Đồng, cô không sợ tôi sao?”
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy biểu tình của anh lúc này có chút khác lạ, ngữ khí còn mang theo chút nghẹn ngào.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Mà người đàn ông đang nằm ở đối diện giường cô thì vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Mộc Tiểu Đồng khẽ thở dài một hơi, trong đầu vẫn nhớ rõ, ở khoảnh khắc bọn họ rơi xuống hồ kia, người đàn ông này đã bá đạo nói với cô.
Anh nói, cho dù có chết thì cô cùng chỉ có thể chết ở trong ngực anh!
Cô bất mãn trừng mắt nhìn người đang nằm ở phía giường đối diện kia, bĩu môi lẩm bẩm một câu đầy vẻ chán ghét.
Nếu không phải anh tùy hứng thì cô cũng không đến mức rơi xuống hồ.
“Rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi sao?”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tần Ngọc hướng cô nói một câu, còn mang theo sự trào phúng.
Mộc Tiểu Đồng quay đầu, “Tôi đã ngủ rất lâu sao?”
Tần Ngọc bước thẳng đến chỗ Lăng Việt, hết nhìn bàn tay đang truyền dịch rồi lại đến sắc mặt của anh, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn về phía cô.
“Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi, Tam thiếu đã tỉnh lại trên hai lần, cậu ấy kiên trì muốn ở chung phòng bệnh với cô. Nếu cô còn không chịu tỉnh lại, e là cậu ấy sẽ mang cái bệnh viện này hủy đi mất.” Thanh âm của bà nhàn nhạt nhưng lại lộ ra sự bất đắc dĩ.
Cũng không biết Mộc Tiểu Đồng này có cái gì tốt, mà để Tam thiếu muốn che chở cô nhiều như vậy?
“Tôi có mang đến một ít canh sâm và cháo loãng, cô ăn một ít đi. Lát nữa Tam thiếu mà có tỉnh lại thì cô lấy một ít ra đưa cho cậu ấy, cả ngày hôm nay cậu ấy chưa ăn cái gì cả.”
Tần Ngọc chỉ đặt lên trên bàn mấy hộp đồ ăn, rồi phân phó với cô vài câu, sau đó liền đi ra ngoài.
Mộc Tiểu Đồng từ trên giường bệnh bước xuống dưới, cô cảm thấy rất kỳ lạ khi Tần Ngọc không có truy vấn xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao nơi này cũng là phòng bệnh, mà Lăng Việt còn đang ngủ, hẳn là không dám làm ồn khi anh đang nghỉ ngơi.
Hơn nữa cô nằm ở trên giường bệnh lâu như vậy, có lẽ bọn họ đã sớm đã điều tra xong mọi việc rồi. Đối với Lăng gia thì có chuyện gì có thể làm khó được bọn họ chứ?
Đi đến phía trước sofa ngồi xuống, cô thật sự rất đói bụng, duỗi tay muốn tìm hộp đồ ăn thì lại nghe thấy một âm thanh buồn bực truyền đến.
“Mộc Tiểu Đồng, đồ không có không lương tâm!”
Mộc Tiểu Đồng giật mình mà ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Lăng Việt đang dựa nửa người trên giường bệnh. Trong con ngươi màu xanh kia rõ ràng đang bùng lên lửa giận. Nhưng mà cũng tốt, ít nhất anh cũng không có lộ ra loại khí tức băng lãnh làm cho người ta sợ hãi.
Vì thế cô cũng cảm thấy không có gì phải sợ, mở miệng quở trách, “Hỗn trướng, đều tại anh, làm gì mà kéo tôi xuống nước!”
Thật ra lúc Tống Nho Thần lôi kéo cô thì cô có thể chậm rãi bò dậy rồi, nhưng ai mà nghĩ đến tên gia hỏa này lại cố chấp như vậy, tự nhiên đẩy Tống Nho Thần xuống, hại cô và anh ta cùng nhau rơi xuống nước.
Đây là cái hồ sâu 30m đó, anh nghĩ cái hồ này có thể bơi được sao?
Thật sự là càng nghĩ càng tức mà!
“Này này! Anh định làm gì, nơi này là bệnh viện, anh đừng có xằng bậy!”
Mộc Tiểu Đồng nhìn sắc mặt của anh không tốt, thấy anh xuống giường liền đi thẳng đến chỗ mình thì lập tức khẩn trương.
“Tôi muốn moi tim của ra, xem xem rốt cuộc nó có phải làm bằng đá không?”
Lăng Việt tức giận không thôi, bước chân liền nhanh hơn mấy phần, rất nhanh đã đi tới trước mặt cô, thẳng tắp mà ngồi ở bên cạnh cô. Tay phải nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, nhưng do anh quá gấp gáp mà đã trực tiếp hù dọa cô.
“Anh, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Mộc Tiểu Đồng bị anh ôm một cách gắt gao, cảm thấy rất không thoải mái, cả ngày nay cô đã không có hạt cơm nào vào bụng rồi, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có.
“Lăng Việt, chuyện tối hôm qua là do anh không đúng, là anh động kinh đột nhiên đi lên ôm tôi, hôn...” Cô vừa nói vừa đỏ mặt.
Nhưng cô vẫn muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình, “Là anh không đúng, không nói đạo lý! Còn có anh hại tôi rơi xuống nước!”
“Được, là tôi không đúng hết có phải không?”
Lăng Việt nhìn vẻ mặt oán trách chính mình của cô, đáy lòng càng thêm phẫn nộ. Rốt cuộc là ai sai trước?
“Hiện tại tôi còn muốn bóp chết cô, miễn cho tôi nhìn thấy lại chướng mắt.”
Anh khí thế hung hăng mà quát cô, tay lại lần nữa vươn đến cổ cô.
Thế nhưng Mộc Tiểu Đồng lúc này một chút cũng không sợ, ngược lại cô khó hiểu hỏi một câu, “Tại sao tay anh lại bị thương, băng bó nhìn như cái bánh chưng vậy. Là bị thương trong lúc rơi xuống hồ sao?”
Trong mắt Lăng Việt toàn là lửa giận, nhưng rất nhanh anh đã kịp đè nó xuống, rầu rĩ nhìn cô, một hồi lâu sau, anh mới do dự hỏi: “Mộc Tiểu Đồng, cô không sợ tôi sao?”
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy biểu tình của anh lúc này có chút khác lạ, ngữ khí còn mang theo chút nghẹn ngào.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook