Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 80: Cô Chỉ Có Thể Là Của Tôi (2)
Lúc này Mộc Tiểu Đồng mới bừng tỉnh, cô nhìn Tống Nho Thần đang đứng bên cạnh mình, lại nhìn nhìn Lăng Việt cả người đầy sát khí ở đằng kia.
“Không được làm bậy, bình tĩnh lại đi.” Cô lập tức hô lên một tiếng.
Tống Nho Thần thấy rõ ràng sự sợ hãi trong mắt cô đối với Lăng Việt, anh ta liền kéo cô ra phía sau để bảo vệ, “Anh muốn gì? Tôi không cho phép anh làm tổn thương cô ấy!”
Khóe môi Lăng Việt gợi lên một nụ cười, khiến cho Mộc Tiểu Đồng cảm thấy mười phần xa lạ, anh nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh thường cùng giễu cợt.
“Buông cô ấy ra!” Anh nhếch miệng, thanh âm thực nhẹ mà lặp lại một lần nữa.
Tống Nho Thần cảnh giác nhìn chằm chằm anh, Lăng Việt ở thành phố A có thể nói là cực có tiếng. Tính cách của anh thô bạo, thích đánh người, bởi vì đầu óc không bình thường cho nên rất cố chấp và hung bạo, hoàn toàn không nói đạo lý.
“Đừng sợ!” Anh ta nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Lăng Việt hướng mắt về phía tay trái cô đang bị nắm chặt kia, tia máu trong mắt càng thêm rõ ràng.
Anh không quan tâm đến chuyện giả ngu nữa, anh chịu đủ rồi. Hôm nay anh nhất định phải tự mình giết chết tên đàn ông này, bởi vì anh cực kỳ ghét anh ta!
Mộc Tiểu Đồng cảm nhận được hơi ấm từ trong lòng bàn tay của Tống Nho Thần truyền đến. Cô ngước mắt lên nhìn Lăng Việt tới gần thêm một bước, cô biết anh đang cực kỳ tức giận, hẳn là anh đang nghĩ cô và Tống Nho Thần đã xảy ra chuyện gì đó.
Tim cô đột nhiên thắt lại, Lăng Việt sẽ giết Tống Nho Thần! Anh thật sự có năng lực này.
Không màng điều gì, cô hất tay Tống Nho Thần ra, “Buông ra, buông tôi ra.”
“Không bỏ!” Tống Nho Thần càng thêm dùng sức nắm chặt tay cô, ngữ khí kiên định.
Anh ta hối hận! Anh ta hối hận rồi! Sao anh ta lại có thể đem Mộc Tiểu Đồng giao cho một tên tàn bạo như thế này! Anh đến chết cũng không muốn buông tay.
“Mau thả tôi ra, anh ấy sẽ giết anh đấy!” Mộc Tiểu Đồng sợ hãi nói.
Tống Nho Thần thấy bộ dáng cô lo lắng cho mình, thật sự đã lâu rồi anh ta không được nhìn thấy. Anh ta còn cho rằng cả đời này cô sẽ chỉ hận mình, anh ta cười khẽ, “Anh sẽ không buông.”
Mộc Tiểu Đồng không có tâm tư để ý tới anh ta, Tống Nho Thần căn bản là không hiểu con người Lăng Việt là như thế nào? Anh ta căn bản là không phải một tên ngốc, thậm chí thế lực ở sau lưng anh ta còn vượt qua cả Lăng gia, anh ta không phải người có thể khiêu khích đâu!
“Tống Nho Thần, tôi nghiêm túc, anh mau buông tôi ra!” Giọng cô run rẩy.
“Buông cô ấy ra.” Lăng Việt chỉ lặp lại đúng một câu này, anh nhìn bọn họ tình ý miên man, nhìn Mộc Tiểu Đồng quan tâm người đàn ông kia, anh liền không khống chế được.
Đột nhiên anh duỗi tay ra, đảo một cái đã bắt được vai trái của Tống Nho Thần, động tác của anh rất nhanh, thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, giống như tùy ý, nhưng chỉ trong tức khắc Tống Nho Thần lại cảm thấy cả người đau nhói, giống như cơ thể sắp bị anh bóp nát đến nơi rồi vậy.
Anh ta cắn chặt răng, trên trán mồ hôi lạnh liên tục chảy ra. Không thể che giấu sự đau đớn anh ta nhíu chặt khuôn mặt, để lộ ra bộ dáng thống khổ.
Lăng Việt nhìn tay anh ta vẫn như cũ nắm lấy tay Mộc Tiểu Đồng tay, một cái đấm không lưu tình đáp thẳng vào bụng anh ta. Cú đấm này đau đến độ lục phủ ngũ tạng như bị nổ tung, khuôn ngực đau đớn, nóng rát.
Rốt cuộc bởi vì đau đớn mà anh ta không còn sức lực để chống đỡ mà phải buông tay ra, toàn bộ thân mình cuộn tròn trên mặt đất.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Mộc Tiểu Đồng bị dọa đến choáng váng, lắp bắp xin Lăng Việt tha cho Tống Nho Thần.
Lăng Việt không để ý đến cô, mà ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo cổ áo Tống Nho Thần, đem cả người anh ta nhấc lên, Tống Nho Thần nặng nề mà thở dốc.
Nhưng anh vẫn chưa nguôi cơn giận, mang theo thịnh nộ nắm tay lại đấm thẳng vào cằm đối phương.
Tựa hồ có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tim Mộc Tiểu Đồng như muốn rớt ra ngoài, Tống Nho Thần hơi thở thoi thóp, không hề có chút sức sống.
Mà cái người đàn ông kia giống như là mất khống chế, anh căn bản là không nghĩ tới sẽ dừng tay, anh chỉ muốn đánh chết đối phương.
“Dừng lại!” Mộc Tiểu Đồng hét lớn một tiếng.
Lập tức duỗi tay ôm lấy cánh tay của Lăng Việt, trong mắt anh nổi lên những tia máu, không chút suy nghĩ trực tiếp hất cô ra.
A...!
Mộc Tiểu Đồng sợ hãi kêu lên một tiếng, Lăng Việt thế mà hất cô ra xa 3 mét, cô hoảng loạn bắt lấy một thân cây, mà dưới chân cô là hồ nước sâu thẳm.
Đó là cái hồ sâu của công viên trò chơi trước kia lưu lại, hồi trước nơi này có nuôi vài con cá sấu, tuy rằng hiện tại cá sấu bị mang đi, nhưng là nơi này ước chừng sâu đến 30 mét.
Người đầu tiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của cô chính là Tống Nho Thần, anh ta chịu đựng đau đớn nhìn về phía cô.
“Đồng Đồng!” Anh ta gọi cô.
Lúc này, Lăng Việt mới có chút hoàn hồn, anh cũng nhìn theo hướng Tống Nho Thần nhìn, đột nhiên, anh ngơ ngẩn.
Tống Nho Thần cảm nhận được tay của Lăng Việt dần buông ra, anh ta không chần chờ một giây phút, lập tức chạy về phía cô, duỗi tay nắm lấy tay cô.
“Đừng sợ, anh sẽ kéo em lên.”
Quần áo trên người anh ta đều bị Lăng Việt đánh đến rách nát, cả người đều bầm tím, còn có vết máu. Thật ra anh ta cũng không còn sức lực, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể ngất xỉu được, Mộc Tiểu Đồng còn đang chờ anh ta cứu.
Mộc Tiểu Đồng khẩn trương nắm lấy thân cây mỏng manh, mà chiếc cây kia cũng đã trở nên yếu ớt hơn, tựa hồ giây tiếp theo liền bị cô kéo đến bật gốc, sau đó cùng cô rơi xuống.
“Tống Nho Thần.” Cô nhìn anh, cả người anh ta toàn là thương tích, cằm, mũi chỗ nào cũng có chút biến dạng, nhưng ánh mắt lại vẫn kiên định như cũ.
Cô biết anh ta sẽ không để cô ngã xuống, tựa như trong quá khứ, mỗi lần cô bị thương đều sẽ che chở cho cô.
“Cút ngay cho tôi!” Đột nhiên một thân ảnh cao lớn chạy đến gần bọn họ.
Lăng Việt không màng tất cả đẩy Tống Nho Thần ra, anh không muốn bọn họ đối diện với nhau như vậy, quá chói mắt, làm tim anh rất khó chịu.
Đúng lúc đó, Tống Nho Thần buông tay Mộc Tiểu Đồng ra, cả người cô cũng vì thế mà rơi xuống, anh ta hét to.
“Đồng Đồng!”
Giây tiếp theo, một thân ảnh cao lớn đột nhiên nhảy vào trong hồ, động tác của anh không có nửa điểm do dự.
Anh ôm lấy cô, gắt gao mà bảo vệ ở trong ngực.
“Mộc Tiểu Đồng, cho dù có chết, cô cũng chỉ có thể chết ở trong ngực tôi.” Giọng nói của anh vẫn cường thế như vậy, làm cho người ta sợ hãi.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
“Không được làm bậy, bình tĩnh lại đi.” Cô lập tức hô lên một tiếng.
Tống Nho Thần thấy rõ ràng sự sợ hãi trong mắt cô đối với Lăng Việt, anh ta liền kéo cô ra phía sau để bảo vệ, “Anh muốn gì? Tôi không cho phép anh làm tổn thương cô ấy!”
Khóe môi Lăng Việt gợi lên một nụ cười, khiến cho Mộc Tiểu Đồng cảm thấy mười phần xa lạ, anh nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh thường cùng giễu cợt.
“Buông cô ấy ra!” Anh nhếch miệng, thanh âm thực nhẹ mà lặp lại một lần nữa.
Tống Nho Thần cảnh giác nhìn chằm chằm anh, Lăng Việt ở thành phố A có thể nói là cực có tiếng. Tính cách của anh thô bạo, thích đánh người, bởi vì đầu óc không bình thường cho nên rất cố chấp và hung bạo, hoàn toàn không nói đạo lý.
“Đừng sợ!” Anh ta nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Lăng Việt hướng mắt về phía tay trái cô đang bị nắm chặt kia, tia máu trong mắt càng thêm rõ ràng.
Anh không quan tâm đến chuyện giả ngu nữa, anh chịu đủ rồi. Hôm nay anh nhất định phải tự mình giết chết tên đàn ông này, bởi vì anh cực kỳ ghét anh ta!
Mộc Tiểu Đồng cảm nhận được hơi ấm từ trong lòng bàn tay của Tống Nho Thần truyền đến. Cô ngước mắt lên nhìn Lăng Việt tới gần thêm một bước, cô biết anh đang cực kỳ tức giận, hẳn là anh đang nghĩ cô và Tống Nho Thần đã xảy ra chuyện gì đó.
Tim cô đột nhiên thắt lại, Lăng Việt sẽ giết Tống Nho Thần! Anh thật sự có năng lực này.
Không màng điều gì, cô hất tay Tống Nho Thần ra, “Buông ra, buông tôi ra.”
“Không bỏ!” Tống Nho Thần càng thêm dùng sức nắm chặt tay cô, ngữ khí kiên định.
Anh ta hối hận! Anh ta hối hận rồi! Sao anh ta lại có thể đem Mộc Tiểu Đồng giao cho một tên tàn bạo như thế này! Anh đến chết cũng không muốn buông tay.
“Mau thả tôi ra, anh ấy sẽ giết anh đấy!” Mộc Tiểu Đồng sợ hãi nói.
Tống Nho Thần thấy bộ dáng cô lo lắng cho mình, thật sự đã lâu rồi anh ta không được nhìn thấy. Anh ta còn cho rằng cả đời này cô sẽ chỉ hận mình, anh ta cười khẽ, “Anh sẽ không buông.”
Mộc Tiểu Đồng không có tâm tư để ý tới anh ta, Tống Nho Thần căn bản là không hiểu con người Lăng Việt là như thế nào? Anh ta căn bản là không phải một tên ngốc, thậm chí thế lực ở sau lưng anh ta còn vượt qua cả Lăng gia, anh ta không phải người có thể khiêu khích đâu!
“Tống Nho Thần, tôi nghiêm túc, anh mau buông tôi ra!” Giọng cô run rẩy.
“Buông cô ấy ra.” Lăng Việt chỉ lặp lại đúng một câu này, anh nhìn bọn họ tình ý miên man, nhìn Mộc Tiểu Đồng quan tâm người đàn ông kia, anh liền không khống chế được.
Đột nhiên anh duỗi tay ra, đảo một cái đã bắt được vai trái của Tống Nho Thần, động tác của anh rất nhanh, thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, giống như tùy ý, nhưng chỉ trong tức khắc Tống Nho Thần lại cảm thấy cả người đau nhói, giống như cơ thể sắp bị anh bóp nát đến nơi rồi vậy.
Anh ta cắn chặt răng, trên trán mồ hôi lạnh liên tục chảy ra. Không thể che giấu sự đau đớn anh ta nhíu chặt khuôn mặt, để lộ ra bộ dáng thống khổ.
Lăng Việt nhìn tay anh ta vẫn như cũ nắm lấy tay Mộc Tiểu Đồng tay, một cái đấm không lưu tình đáp thẳng vào bụng anh ta. Cú đấm này đau đến độ lục phủ ngũ tạng như bị nổ tung, khuôn ngực đau đớn, nóng rát.
Rốt cuộc bởi vì đau đớn mà anh ta không còn sức lực để chống đỡ mà phải buông tay ra, toàn bộ thân mình cuộn tròn trên mặt đất.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Mộc Tiểu Đồng bị dọa đến choáng váng, lắp bắp xin Lăng Việt tha cho Tống Nho Thần.
Lăng Việt không để ý đến cô, mà ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo cổ áo Tống Nho Thần, đem cả người anh ta nhấc lên, Tống Nho Thần nặng nề mà thở dốc.
Nhưng anh vẫn chưa nguôi cơn giận, mang theo thịnh nộ nắm tay lại đấm thẳng vào cằm đối phương.
Tựa hồ có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tim Mộc Tiểu Đồng như muốn rớt ra ngoài, Tống Nho Thần hơi thở thoi thóp, không hề có chút sức sống.
Mà cái người đàn ông kia giống như là mất khống chế, anh căn bản là không nghĩ tới sẽ dừng tay, anh chỉ muốn đánh chết đối phương.
“Dừng lại!” Mộc Tiểu Đồng hét lớn một tiếng.
Lập tức duỗi tay ôm lấy cánh tay của Lăng Việt, trong mắt anh nổi lên những tia máu, không chút suy nghĩ trực tiếp hất cô ra.
A...!
Mộc Tiểu Đồng sợ hãi kêu lên một tiếng, Lăng Việt thế mà hất cô ra xa 3 mét, cô hoảng loạn bắt lấy một thân cây, mà dưới chân cô là hồ nước sâu thẳm.
Đó là cái hồ sâu của công viên trò chơi trước kia lưu lại, hồi trước nơi này có nuôi vài con cá sấu, tuy rằng hiện tại cá sấu bị mang đi, nhưng là nơi này ước chừng sâu đến 30 mét.
Người đầu tiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của cô chính là Tống Nho Thần, anh ta chịu đựng đau đớn nhìn về phía cô.
“Đồng Đồng!” Anh ta gọi cô.
Lúc này, Lăng Việt mới có chút hoàn hồn, anh cũng nhìn theo hướng Tống Nho Thần nhìn, đột nhiên, anh ngơ ngẩn.
Tống Nho Thần cảm nhận được tay của Lăng Việt dần buông ra, anh ta không chần chờ một giây phút, lập tức chạy về phía cô, duỗi tay nắm lấy tay cô.
“Đừng sợ, anh sẽ kéo em lên.”
Quần áo trên người anh ta đều bị Lăng Việt đánh đến rách nát, cả người đều bầm tím, còn có vết máu. Thật ra anh ta cũng không còn sức lực, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể ngất xỉu được, Mộc Tiểu Đồng còn đang chờ anh ta cứu.
Mộc Tiểu Đồng khẩn trương nắm lấy thân cây mỏng manh, mà chiếc cây kia cũng đã trở nên yếu ớt hơn, tựa hồ giây tiếp theo liền bị cô kéo đến bật gốc, sau đó cùng cô rơi xuống.
“Tống Nho Thần.” Cô nhìn anh, cả người anh ta toàn là thương tích, cằm, mũi chỗ nào cũng có chút biến dạng, nhưng ánh mắt lại vẫn kiên định như cũ.
Cô biết anh ta sẽ không để cô ngã xuống, tựa như trong quá khứ, mỗi lần cô bị thương đều sẽ che chở cho cô.
“Cút ngay cho tôi!” Đột nhiên một thân ảnh cao lớn chạy đến gần bọn họ.
Lăng Việt không màng tất cả đẩy Tống Nho Thần ra, anh không muốn bọn họ đối diện với nhau như vậy, quá chói mắt, làm tim anh rất khó chịu.
Đúng lúc đó, Tống Nho Thần buông tay Mộc Tiểu Đồng ra, cả người cô cũng vì thế mà rơi xuống, anh ta hét to.
“Đồng Đồng!”
Giây tiếp theo, một thân ảnh cao lớn đột nhiên nhảy vào trong hồ, động tác của anh không có nửa điểm do dự.
Anh ôm lấy cô, gắt gao mà bảo vệ ở trong ngực.
“Mộc Tiểu Đồng, cho dù có chết, cô cũng chỉ có thể chết ở trong ngực tôi.” Giọng nói của anh vẫn cường thế như vậy, làm cho người ta sợ hãi.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook