Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 3 - Chương 7: Nếu là người phụ nữ của anh

Không thể giả vờ, Trang Noãn Thần tự nhận cả đời này có lẽ cô làm không được. Sau khi Giang Mạc Viễn đề cập đến căn nhà kia, chính cô cũng cảm giác được sự cứng nhắc và mất tự nhiên như dòng nước chảy mạnh từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, sắc mặt bỗng chốc tệ đến mức nào cũng có thể tưởng tượng được.

Dường như Giang Mạc Viễn cũng không hề nóng lòng, luôn duy trì im lặng nhìn cô, không hối thúc, nhưng cũng không buông tha ý nghĩ muốn truy đến cùng.

Không khí đang lưu chuyển dường như cũng ngưng lại.

Tiếng thác nước ở xa xa dường như càng thêm trong vắt.

Ánh mắt Trang Noãn Thần dần dần chuyển thành an tĩnh, chuyển mắt nhìn về phía hang núi ở đằng xa, ánh nắng chênh chếch, rọi xuống từng mảng lớn lá phong đỏ bừng lên như máu, nhuộm đẫm đập thẳng vào mắt, bừng lên vẻ đẹp kinh động lòng người.

Thật lâu sau, cô mới lên tiếng, nhưng lại ẩn hiện vẻ trống vắng.

“Căn nhà tối qua anh thấy là nhà của Cố Mặc.” Giọng nói của cô có thể so với suối trong, chút mát lạnh, còn có chút bi thương khi phải đối diện với thực tế, giống như ý thu nồng đượm khắp núi rừng.

Vẻ mặt Giang Mạc Viễn lại không biến hóa nhiều lắm, vẫn nhìn cô như vậy, chỉ là càng im lặng hơn.

Trang Noãn Thần đột nhiên quay qua nhìn anh, nở nụ cười gượng gạo, “Cố Mặc, cái tên rất đẹp đúng không?”

Vẻ thê lương của cô lạc vào mắt anh, một tia đau xót thoáng hình thành rồi khuếch tán trong lồng ngực, Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn cô nói, “Nếu ký ức ấy làm em đau khổ, anh thật sự xin lỗi vì sự kiên trì mới nãy của mình.”

“Không sao, những thứ liên quan đến tình cảm ấy đã tích tụ lâu lắm rồi, em đặt nó trong lòng, luôn không dám đối mặt, Giang Mạc Viễn, em còn phải thật sự cám ơn anh nữa đó.” Trang Noãn Thần nhìn thẳng vào anh, thật lòng nói.

Có một quá khứ không chịu đựng nổi như thế đấy…

Có những biến cố tình cảm đau đớn tột cùng như thế đấy…

Những kỷ niệm đã vùi sâu trong tuyệt vọng, nhưng khi đối mặt với Giang Mạc Viễn, cô mới biết, con người cần phải thổ lộ hết.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, sau hồi lâu bất giác duỗi tay về phía cô, nhẹ nhàng nói, “Lại đây.”

Cô nhìn chăm chú, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, được anh dịu dàng nắm lấy, sau đó đi qua bên cạnh anh ngồi xuống. Anh thuận thế ôm lấy cô vào lòng, âm thầm hít vào mùi hương thơm mát trên tóc cô, nhẹ nhàng nói, “Thời gian em và anh ta quen nhau lâu lắm à?”

Dựa vào lòng Giang Mạc Viễn, màng tai cô rung động bởi tiếng nói của anh, khẽ lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ, “Thời gian em và anh ấy chính thức qua lại với nhau chỉ có nửa năm.”

Giang Mạc Viễn dường như bất ngờ, hơi nhíu mày.

Cô ngước lên, đúng lúc thu giữ biểu cảm ấy của anh trong mắt, cười khổ, “Cảm thấy lạ lắm đúng không? Mới quen nhau có nửa năm mà như yêu đến chết đi sống lại.”

Giang Mạc Viễn không nói gì.

Trang Noãn Thần thở dài, tầm mắt lại chuyển đến nơi xa, buồn bã nói, “Hoàn cảnh của ba mẹ Cố Mặc cũng không khác gì ba mẹ em, nhưng phần lớn bà con thân thích của anh ấy đều ở nước ngoài, anh ấy cũng lớn lên ở nước ngoài, đến sơ trung mới chuyển về nước.” Nhớ lại thời gian xa xôi ấy, hệt như lật giở cuốn album cũ hoen ố, nhưng mỗi tấm ảnh trong đó lại rất quý giá.

“Em và Cố Mặc biết nhau từ sơ trung, sau đó lại vừa vặn lên cao trung cùng nhau. Từ sơ trung em đã bắt đầu thích anh ấy, hai người dây dưa mất sáu năm trời, cho đến khi sau vũ hội đầu tiên ở đại học, em và anh ấy mới chính thức quen nhau. Tuy rằng thời gian chỉ có nửa năm, nhưng vậy là đủ rồi, tích góp từng chút một trong khoảng thời gian ấy cũng đủ để lại dư vị kỷ niệm ở hiện tại.”

Khi đó cô được bao nhiêu tuổi chứ, hiện tại ngẫm lại vẫn cảm thấy rất tươi đẹp.

Khi chàng trai áo trắng áo trắng ấy lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của tất cả bạn học, Trang Noãn Thần đã nghe thấy tiếng hoa nở trong lòng. Dáng người dong dỏng cao, tóc mái dài che khuất mắt anh, tuy vậy nhưng Trang Noãn Thần vẫn thấy đôi mắt ấy lại như ngôi sao sáng chói ánh hào quang không cách nào che giấu được, khi anh đi ngang qua người cô, cô ngửi thấy một mùi tinh khiết trên người anh, tựa như mùi của nắng.

Thời gian yêu nhau hồi đại học tuy ngắn ngủi nhưng lại rất nên thơ.

Cô khi ấy cùng anh phá tan từng tầng suy đoán về nhau, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ và hạnh phúc.

Đúng vậy, bởi vì quá mức hạnh phúc cho nên rất ngắn ngủi.

Sáu năm trước, sau khi cô nói lời chia tay, cả nhà Cố Mặc liền xuất ngoại, từ lúc ấy căn nhà đó luôn bỏ trống, cho đến tận bây giờ.

“Nếu yêu nhau như vậy, tại sao còn chia tay?” Giang Mạc Viễn đột nhiên hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Em…” Trang Noãn Thần lên tiếng, nhưng chỉ bật ra một chữ liền ngưng, môi run rẩy, hồi lâu mới thều thào nói, “Em có nỗi khổ bất đắc dĩ.”

Trong trí nhớ nhét đầy tiếng khóc cùng tiếng la hét cuồng loạn, tuyệt vọng của sáu năm trước lại lần nữa bủa vây cô.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, bất ngờ nâng cằm cô lên, ánh mắt bỗng nhiên rất nghiêm túc—

“Trong tình yêu, thực ra không có cái gì gọi là nỗi khổ cả, tất cả chẳng qua chỉ là viện cớ để trốn tránh sự thật mà thôi.”

Cô ngẩn người, lồng ngực lại bởi vì những lời này của anh mà run lên.

“Em… không hiểu ý anh lắm.”

Mắt Giang Mạc Viễn trầm tĩnh, “Trên đời này sẽ không có loại tình yêu nào làm em cảm thấy ấm ức và muốn vứt bỏ đi, chỉ cần em yêu chân thành.”

“Ai nói em không yêu chân thành chứ?” Cô hiểu được ý anh, lập tức biện minh.

“Vậy sao?” Tiếng nói Giang Mạc Viễn vẫn lãnh đạm như cũ, lại tiến hành phủ định thái độ nhanh nhảu cường điệu quá mức của cô, bàn tay nắm cằm cô hơi tăng sức, khiến cô trong tiềm thức thật sự muốn nghe lời nói tiếp theo của anh.

Câu tiếp theo của Giang Mạc Viễn chính là: “Trang Noãn Thần, anh chỉ biết, nếu em là người phụ nữ của anh, dù là cùng trời cuối đất anh cũng sẽ không vứt bỏ em.”

Trang Noãn Thần bỗng chốc kinh ngạc.

Ánh mắt anh quá mức chăm chú, thái độ cũng quá mức nghiêm túc, điều này đủ để khiến cô kinh hãi đến thương tích đầy người.

Giang Mạc Viễn nói xong lời này mới đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi thản nhiên nói, “Đi thôi, thuận tiện giới thiệu một chút với anh về nguồn gốc của núi Long Bàn.”

Anh không tiếp tục đề tài ban nãy nữa, nhưng phần quai hàm có chút căng cứng, sắc mặt cũng thoáng có hơi khó coi.

Trang Noãn Thần thấy biểu cảm này trên mặt anh có phần quen mắt, trong đầu chợt nhớ đến lần đó ở trước câu lạc bộ Đường, hình như anh cũng có biểu cảm này, là… tức giận sao?

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, cô cắn mạnh môi, tính tình của người này thật là khó nắm bắt.

Bắc Kinh, khu Triều Dương, 10h tối.

Lúc Nam Ưu Tuyền bước ra khỏi thang máy, đèn hàng lang tầng văn phòng thương mại vẫn sáng đến cuối dãy, thật đẹp. Thành thạo đi vào khu làm việc, lập tức đến trước một văn phòng còn sáng đèn, dừng chân lại.

Cửa phòng khép hờ.

Cô đưa tay, nhẹ nhàng đẩy ra, giơ tay bóp mũi cố tình phát ra giọng nói thật nhỏ nhẹ thật yếu ớt, nói vào bên trong, “Cố tổng biên, anh có mệt hay không, muốn em giúp anh đấm vai không nào?”

Người đàn ông đang duyệt bản thảo dừng bút lại, lập tức có phản ứng, không ngẩng đầu chỉ mở miệng nói, “Nhiều năm như vậy, tính cách của em vẫn không thay đổi chút nào.”

Nam Ưu Tuyền đứng ở cửa mỉm cười, đi đến gần, giọng nói khôi phục lại như bình thường, “Còn anh thì thay đổi, trước kia không cảm thấy anh là người làm việc nghiêm túc nha.” Nói xong, không chút khách sáo ngồi phịch xuống sô pha.

Người đàn ông ngẩng đầu, trong phút chốc, dường như ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng phải xấu hổ trốn vào tầng mây, không dám tùy tiện khoe khoang vẻ đẹp của mình nữa. Đường nét trên khuôn mặt người đàn ông thật làm người ta khó quên, anh tuấn như được đúc ra, hai mắt hẹp dài, dáng người hơi ốm khung xương dài rắn chắc, lúc khóe môi hơi nhếch lên tản ra sự ngang tàng ba phần chính bảy phần tà, nhưng loại ngang tàng này trái lại có chút lạnh lùng vô tình.

Sau khi nhìn thấy Nam Ưu Tuyền, độ cung khóe môi thoáng chữa lại vẻ nhiệt tình với bạn hữu, lại đúng mực, “Em chỉ biết anh thời còn sinh viên thôi.”

Nam Ưu Tuyền nhếch mày, “Điều ấy trái lại không thay đổi, vẫn là bộ dạng quỷ quyệt không ai yêu nổi. Này, Cố chủ biên à, chúng là là bạn cũ của nhau đấy.”

Cố Mặc nghe thấy bèn nhún vai, dứt khoát đứng dậy, đi đến trước mặt cô, giang hai tay ra, “Chào mừng em đã về nước, bạn của anh.”

“Vậy thì còn tạm được.” Nam Ưu Tuyền cũng đứng dậy, đi đến đáp lại cái ôm nhiệt tình của anh, thuận tiện nhét ly trà sữa mua đến vào tay anh, “Lễ Quốc Khánh mà lại tăng ca, chuyện này hình như chỉ có cái người tự ngược đãi bản thân điên cuồng như anh mới có khả năng làm được, cũng tốt, anh chỉ tự ngược chính mình, bằng không mấy biên tập dưới trướng anh cũng xúi quẩy lắm.”

“Cái gì vậy?” Cố Mặc không để ý lời nói của cô, nhìn thứ trong tay, nhíu mày, “Em biết anh chưa bao giờ uống trà sữa mà.”

“Con người rồi sẽ có lúc thay đổi mà, là em cố ý mua cho anh đó.” Nam Ưu Tuyền ngồi xuống, mỉm cười và nói.

Cố Mặc không nể mặt cô, đặt ly trà sữa sang một bên, “Lễ vật sau khi về nước là thứ này đó hả.”

“Cố Mặc, anh cũng vừa mới về nước không lâu mà, mang quà gì cho em vậy?” Nam Ưu Tuyền đối đáp.

Chân mày ương bướng của Cố Mặc càng nhướn cao, “Làm thùng rác cho một bà cô già hoàng kim cao cấp như em lúc cô đơn đến trút bầu tâm sự, không biết có được tính là quà tặng không.”

“Ha ha— Cố Mặc, anh vẫn vậy, miệng quạ không buông tha người khác.” Nam Ưu Tuyền vội vàng đầu hàng, cầm ly trà sữa lại, nói, “Không uống cũng đừng đổ, để em uống, lãng phí tiền gia đình.”

“Hiếm khi cô chủ Nam đây hiểu được nỗi vất vả kiếm tiền.” Câu này của Cố Mặc ngược lại không có ý châm chọc gì cả. Nam Ưu Tuyền là đàn chị thời đại học của anh, đồng thời cũng là chủ tịch hội sinh viên, bởi vì lúc ấy anh cũng xin vào hội, thường xuyên tiếp xúc nên hai người quen thân nhau, nói chuyện với nhau không cần dùng lời quá nhiều, là thứ tình bạn thuần khiết.

Nam Ưu Tuyền liếc anh một cái, sau khi uống một hớp trà sữa liền thở dài, “Sao rồi? Vừa về nước đã thích ứng chưa?”

“Có gì mà không thích ứng chứ.” Anh thản nhiên nói.

“Nghe nói mẹ anh lại bệnh à?” Nam Ưu Tuyền hỏi, “Lần này nghiêm trọng không? Có chuyện gì cần em giúp cứ việc nói, đừng khách sáo nhé.”

Cố Mặc lắc đầu, đan tay vào nhau, “Là bệnh cũ, không sao.”

Nam Ưu Tuyền gật đầu, cô hiểu Cố Mặc, tuy rằng ngoài mặt nhìn thấy bất cứ chuyện gì cũng không để vào mắt vào lòng anh, thật ra anh là người đàn ông rất có trách nhiệm, chính là đeo mang mọi việc lên người, ngược lại khiến bạn bè cảm thấy quá mức khách sáo.

“Hiếm khi gặp lại, đi thôi, muốn ăn gì anh mời.” Cố Mặc đứng dậy cầm áo khoát.

Nam Ưu Tuyền không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ đăm chiêu nhìn anh.

“Sao vậy?” Anh đứng dưới ánh đèn, vẻ điển trai khiến người ta yêu quý.

Đáy mắt Nam Ưu Tuyền xẹt qua chút u ám, nghiêm túc hỏi, “Sau khi về nước, đã gặp cô ấy chưa?”

Tay lấy áo khoát của Cố Mặc khựng lại, sắc mặt cũng chuyển lạnh.

Sau khi thấy thế, trong lòng Nam Ưu Tuyền khắc hiểu, thở dài, “Cuối cùng vẫn gặp, chuyện em lo lắng chính là như vậy đấy.” Không cần nhắc đến tên cũng đủ để khiến anh thay đổi sắc mặt, chứng minh nhiều năm trôi qua như vậy anh vẫn không quên được cô ấy.

Cố Mặc bỏ áo xuống, dứt khoát ngồi xuống, “Ưu Tuyền, em đến tìm anh chỉ để ôn lại chuyện cũ à?”

“Anh thông minh như vậy, cơ bản là em không muốn giấu giếm anh.” Nam Ưu Tuyền nói thẳng, “Ngày đầu tiên em về nước cũng đã gặp được Trang Noãn Thần.”

Đầu mày Cố Mặc nổi lên nghi ngờ.

“Trong một lần cùng ba tham dự yến tiệc.” Cô nói, nhìn anh gằn từng chữ một, “Lúc ấy, cô ta đi cùng một người đàn ông.”

Ngón tay Cố Mặc khẽ run lên, bất giác nắm chặt lại, chiếc nhẫn ngay ngón út lóe sáng dưới ánh đèn.

“Sau đó thì sao?” Anh hỏi, giọng nói lại lạnh lùng đến cực điểm.

“Không có sau đó.” Nam Ưu Tuyền nhìn chiếc nhẫn trên ngón út của anh, đáy mắt nhuốm vẻ đau đớn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Trông cô ấy rất thân mật với người đàn ông kia, mọi người trong giới đều biết, quan hệ giữa hai người họ là tình nhân.”

Cố Mặc im lặng, đứng dậy cầm lấy gói thuốc lá trên bàn làm việc, đặt một điếu lên miệng, cầm bật lửa, ngoài mặt nhìn như điềm tĩnh, nhưng châm thuốc mấy lần cũng không bén lửa được.

“Cố Mặc…”

“Cô ấy sống tốt chứ?” Cố Mặc rít mạnh hơi thuốc, nhả khói, hồi lâu mới mở miệng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

“Em không biết cô ấy sống có tốt không, nhưng em rất rõ, anh sống thật sự không tốt.” Nam Ưu Tuyền đứng dậy đi về phía anh, “Trung Quốc nhiều thành phố như vậy, tại sao anh nhất định chọn Bắc Kinh? Có phải vẫn chưa thể quên được cô ta?”

Khói thuốc bao phủ lấy hai người.

Đường nét gương mặt Cố Mặc bị khói thuốc làm cho vặn vẹo, mơ hồ.

“Bắc Kinh có thiết bị điều trị tối tân nhất, anh cần để chữa bệnh cho mẹ.” Anh thản nhiên nói.

Nam Ưu Tuyền quan sát anh hồi lâu, cuối cùng, “Đã như vậy thì anh có thể ung dung bình thản đi đến trước mặt cô ta, đích thân hỏi cô ta sống như thế nào.”

“Nếu người đàn ông khác có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy—” Nói đến người này, Cố Mặc bỗng ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo rối rắm, hô hấp nơi ngực cũng phập phồng lên xuống.

Nam Ưu Tuyền cũng không tiện nói thêm, thấy anh im lặng hồi lâu mới hỏi, “Anh có thể thật sự buông tay?”

Một tia sáng sắc bén xẹt qua trong mắt Cố Mặc, anh đưa tay, dụi mạnh thuốc vào gạt tàn, lạnh lùng bật ra hai chữ, chợt nghe dường như ẩn chứa thù hận rất lớn—

“Không thể!”

Nam Ưu Tuyền sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu cười cười, “Anh đúng là một người cố chấp đến cùng. OK, nói thật, em cũng hy vọng anh có thể bắt đầu lại với cô ta.”

“Hình như sau khi cô ấy chia tay với anh, em rất ghét cô ấy thì phải.” Cố Mặc nói.

“Đúng vậy, em không những ghét cô ta mà còn rất hận cô ta, nếu không phải lời nói của cô ta, năm đó anh cũng không biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này!” Giọng điệu Nam Ưu Tuyền chuyển lạnh, sự chán ghét trong lòng đối với Trang Noãn Thần dâng đầy trong đáy mắt một cách rõ rệt, “Em thật sự rất hối hận vì năm đó đã giúp hai người ở bên nhau.”

Cố Mặc lắc đầu, trong mắt hiện vẻ trống trải, tiếng nói như từ xa xôi vọng về, “Chuyện tình yêu nam nữ sao có thể trách em chứ?” Anh yêu cô, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Chỉ là khi ấy cho rằng tình yêu quá mức đẹp đẽ, hiện tại ngẫm lại toàn là nỗi đau.

“Cố Mặc, nếu anh còn yêu cô ta thì hãy đi tìm cô ta đi.” Nam Ưu Tuyền thấy xót xa trong đáy mắt anh, trong lòng cũng không đành, “Tóm lại, cô ta ở bên cạnh người nào em cũng không phản đối, nhưng duy nhất không thể ở cùng với Giang Mạc Viễn!”

“Giang Mạc Viễn?” Cố Mặc khẽ nhíu mày, “CEO mới nhậm chức của Tiêu Duy Quốc Tế?”

“Đúng vậy.” Nam Ưu Tuyền gật đầu, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo, “Ngoại trừ thân phận CEO của Tiêu Duy và trùm điều hành vốn ra, Giang Mạc Viễn hắn còn có một thân phận khác!”

Cố Mặc nhìn cô.

“Giang Mạc Viễn, chính là vị hôn phu của Sa Lâm*!” Nam Ưu Tuyền nghiến răng, siết chặt nắm đấm, “Cho nên, Trang Noãn Thần tuyệt đối không thể ở bên hắn!”

Tin tức bất ngờ khiến Cố Mặc sững sờ ngay tại chỗ.

Hết chương 7

(*) Xem lại quyển 2 chương 4

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương