Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
-
Quyển 3 - Chương 6: Sương sớm
Giang Mạc Viễn trong ấn tượng của Trang Noãn Thần luôn là người lý trí chững chạc cộng thêm trầm tĩnh, kiệm lời, cho nên khi nghe anh đột nhiên nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô chính là giật mình sửng sốt, chừng ba bốn giây sau mới hoàn hồn lại, biết anh đang nói giỡn, mọi xấu hổ và ngượng ngùng bay biến sạch, dứt khoát quỳ trên giường, chống nạnh trừng mắt với anh—
“Ai chớ? Người nào nghĩ quẩn đòi tự sát? Sao em lại phải áy náy chứ?”
Giang Mạc Viễn thích thú nhìn cô, “Chỉ đề phòng ngộ nhỡ thôi mà, đừng quá kích động.”
“Ai kích động? Em chỉ đang nói sự thật.” Cô bổ sung, bộ dạng hăng hái.
Giang Mạc Viễn nhún vai, “Sự thật chính là lúc nãy em chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.”
Một câu khiến Trang Noãn Thần á khẩu không nói gì được, miệng há ra, nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn, hồi lâu mới nghĩ được cách trả đũa bèn nói, “Chạy cũng không có nghĩa là áy náy mà? Sao anh không nghĩ bởi vì một phụ nữ độc thân vô tội như em bị một người đàn ông nghi là mắc bệnh khoe hàng làm cho hoảng sợ chứ? Có cô gái nào nhìn thấy cơ thể đàn ông còn ung dung điềm tĩnh được nhỉ? À, cũng có loại con gái đó, tám phần là tay lão luyện kinh nghiệm sa trường, dưới tình huống nhìn quen cơ thể đàn ông nên đã luyện được tâm lý mạnh mẽ chai lì.”
Cô lảm nhảm, điệu bộ như rất muốn đảo ngược tình thế, nào ngờ nói càng mạnh miệng thì cô càng chột dạ, Giang Mạc Viễn này bình thường nhìn như nhã nhặn, tất cả mọi chuyện đều trông có vẻ như thương lượng xong, nhưng anh cũng thật xấu quá đi, chỉ cần mỉm cười thôi cũng đủ làm cô nghẹn chết.
Loại chuyện thế này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây áp đảo gió đông, một khi bị anh đè bẹp, sau này bên B như cô chẳng phải không còn chút địa vị nào hay sao?
Giang Mạc Viễn nghe được mùi khói, còn châm thêm dầu, dường như đồng ý với quan điểm của cô, đối với cái gọi là ‘người đàn ông tình nghi là thích khoe hàng’ không có giải thích gì, đợi đến cô nói xong một hơi, anh mới lên tiếng, giọng nói mặc dù nhẹ nhưng ý cười lại càng sâu, “Em từng trải rồi à?”
Câu hỏi ngắn gọn, đôi mắt đang cười, kể cả đôi môi mỏng cũng mang chút chế nhạo…
Trang Noãn Thần vừa định nhanh miệng trả lời luôn, lại nhạy cảm phát hiện ánh mắt đùa giỡn của anh, bỗng dưng đỏ mặt, lúc này mới phát hiện câu hỏi kia có bao nhiêu mờ ám, vội giải thích, “Anh, anh đừng hiểu lầm, là em thấy anh không mặc gì hết nên mới giật mình mà.”
“Thì câu anh mới hỏi cũng chính là ý này đó, là anh hiểu lầm, vậy tức là cách lý giải của em có vấn đề?” Giang Mạc Viễn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hứng thú.
“Anh…” Trang Noãn Thần lại ngậm bồ hòn, trong lòng càng nóng nảy, vừa định mở miệng, ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh chớp lóe lên, theo sau là tiếng sấm ầm ầm từ xa kéo đến, rơi thẳng xuống bên ngoài cửa sổ.
Trái tim cô cũng theo đó mà run lên, ngón tay theo bản năng bấu chặt cái chăn, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn anh, cắn chặt môi, hồi lâu mới đắp chăn bông lên người, “Khuya rồi, em muốn đi ngủ.”
Rõ ràng đang hạ lệnh đuổi khách.
Giang Mạc Viễn thấy cô như chú đà điểu, nhịn không được bật cười, cũng không trêu cô nữa, đưa tay vỗ vỗ lên người cô, “Được rồi anh về phòng đây, đừng quấn chăn quanh người như vậy, hầm hơi chết được.” Giọng điệu mềm nhẹ lộ rõ sự quan tâm.
Gió đêm thổi đến, mùi mưa lấp đầy căn phòng.
Giang Mạc Viễn thấy cô không có phản ứng, tưởng rằng cô xấu hổ, liền không nói gì nữa, đi đến cửa sổ đóng lại xong, nhìn cô một cái rồi đưa tay kéo cửa.
‘Ầm’ lại một tiếng sấm vang lên, lớn đến nỗi gần như làm đất trời rung chuyển.
Cùng lúc đó, Trang Noãn Thần cũng hét lên, khoảnh khắc tiếng sấm đánh xuống cô liền hét lên tên anh—
“Giang Mạc Viễn—”
Giang Mạc Viễn đang đi tới cửa nghe thấy liền dừng bước, chưa kịp quay người lại, Trang Noãn Thần hệt như con gấu túi nhảy phốc xuống giường chạy ào đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Tấm lưng cứng rắn dán vào cơ thể mềm mại của cô gái, mùi hương thơm mát của sữa tắm hòa cùng mùi tự nhiên trên người cô, hai mắt Giang Mạc Viễn tối sầm lại, cũng mau chóng ý thức được có gì đó không đúng lắm.
Trang Noãn Thần ôm anh với lực rất mạnh, đầu ngón tay lại đang run lẩy bẩy, thậm chí sự run rẩy này cũng lan đến toàn thân cô, kể cả hàm răng cũng va đập vào nhau.
Anh tự nhận bản thân không phải là Liễu Hạ Huệ[1], đối với chuyện ôm ấp thế này đương nhiên trong lòng cũng ấp ủ tưởng tượng xa vời, nhưng sau khi ý thức được sự khác thường của cô, đáy lòng lại sinh ra càng nhiều nghi ngờ và thương tiếc.
Xoay người, chưa kịp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hỏi cho rõ ràng, lại một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, trời đêm sáng rực lên như ban ngày.
“Á—” Trang Noãn Thần lần nữa rúc người vào lòng anh, sợ đến mức hét lên.
Giang Mạc viễn lập tức hiểu ra, trước khi tiếng sấm vang lên lần nữa liền bịt kín hai tai cô lại, bàn tay thật lớn thật ấm, gần bằng với khuôn mặt cô.
Tiếng sấm ầm ầm đi qua, cũng mở màn cho một cơn mưa tầm tã như trút nước.
Mặt Trang Noãn Thần tái nhợt đến dọa người, môi cũng mất đi màu sắc, run rẩy, nhắm chặt mắt, làn mi thật dài cũng nhuốm màu bất an.
Thật lâu sau, anh rút tay ra, thuận thế ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, khẽ nói, “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Trang Noãn Thần gật đầu, cô lúc nãy vẫn còn vui vẻ giờ lại hệt như một đứa trẻ bất lực.
Lòng Giang Mạc Viễn bỗng sinh thương tiếc, giơ tay ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, như dịu dàng trấn an chú mèo con đang run sợ.
Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng mưa điên cuồng quất mạnh vào cửa sổ.
Trang Noãn Thần vẫn nhắm chặt mắt như cũ, hai má dán vào lồng ngực anh, mồ hôi thấm ướt tóc trước trán, dính vào bầu ngực no đủ, cô như kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ, tay cô nắm chặt góc áo anh, không chịu buông ra.
“Không sao đâu.” Giang Mạc Viễn nhẹ giọng an ủi, nhưng không thể không thừa nhận phần lớn trong tâm lý đàn ông đều là giả dối, nhất là lúc phụ nữ yếu đuối nhất, lòng tự tôn khổng lồ cùng cảm giác thành tựu tồn tại lại càng mãnh liệt, đàn ông, vĩnh viễn là nguồn sức mạnh mỗi khi phụ nữ cần.
Giờ khắc này cũng vậy, sự hoảng hốt của Trang Noãn Thần hoàn toàn thỏa mãn ham muốn bảo vệ của Giang Mạc Viễn, hoặc là nói, trời sinh đàn ông vốn có sẵn bản tính bảo vệ.
Đây là đặc trưng vốn có của giống đực trong tự nhiên.
“Em, đêm nay em chắc chắn sẽ bị mất ngủ… mỗi khi trời mưa sấm sét em đều vậy…” Trang Noãn Thần nghe thấy trái tim như nhảy thình thịch lên cuống họng, lúc nói chuyện vẫn còn rất sợ hãi.
Lúc này đây, Giang Mạc Viễn lại không nói gì, trong mắt thâm sâu lộ ra vẻ cân nhắc.
Cô gái trong lòng bất giác ôm chặt lấy anh.
Ngay sau đó, Giang Mạc Viễn liền bế thốc cô lên, đi về phía giường lớn.
“Anh, anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần hoảng sợ, lập tức mở mắt ra.
Giang Mạc Viễn im lặng, sâu trong mắt là biển cả không đoán trước được, sau khi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn đắp lên người cô, làm xong hết thảy mới khẽ nói, “Anh ở lại đây với em, ngủ đi.”
Trang Noãn Thẩn ngẩn ngơ, sau một lát, đáy mắt dần nổi lên rung động.
“Em… vậy sẽ khiến anh không nghỉ ngơi được.” Nhẹ nhàng nói một câu, xúc động vẫn hoàn xúc động, nhưng cô và anh cùng nằm chung trên một chiếc giường, nhìn qua thật lạ lẫm.
Giang Mạc Viễn cười nhạt, sâu xa nói một câu, “Em thật sự làm anh không ngủ được.”
Sao cô lại không nghe ra hàm ý trong đó chứ, ngăn lại nói, “Vậy anh đi ngủ đi, em không sao đâu, thiệt đó…” Chuyện này có chút phát triển theo chiều hướng không lường trước được, tư thế mờ ám này của cả hai khiến cô hoang mang.
Giang Mạc Viễn nghe xong bèn cười, “Về phòng thì cũng khác gì nhau đâu, nằm trên chiếc giường em từng nằm, muốn ngủ ngon cũng khó à.”
Trang Noãn Thần lúc đầu không hiểu lắm, sau bỗng dưng từ trong ánh mắt hàm chứa ý cười của anh chợt hiểu ra, gương mặt vốn tái nhợt liền ửng hồng tới mang tai, vội vã cụp mắt, mất tự nhiên nói, “Anh nói lung tung gì đó.”
Trên đỉnh đầu, là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Cô vừa muốn hạ lệnh đuổi khách, lại một tiếng sấm rền vang, lúc này hình như chiếc giường cũng rung lên.
Giây tiếp đó, Trang Noãn Thần chui tọt vào lòng Giang Mạc Viễn, cơ thể run lẩy bẩy như chú chuột con.
Một tràng cười nhẹ bật ra từ cổ họng người đàn ông, quanh quẩn trên đỉnh đầu cô.
Anh đưa tay, ôm cô càng chặt hơn, đợi sau khi cô khôi phục lại chút tinh thần mới hỏi, “Sao lại sợ sấm chớp như vậy?”
“Từ nhỏ đã rất sợ…” Cô run rẩy nói tiếp, “Hồi nhỏ có một lần ba mẹ em không có nhà, em chạy ra ngoài chơi, ai ngờ trời chạng vạng lại đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng, em mở to mắt thấy một người núp dưới tàng cây bị sét đánh chết…”
Giang Mạc Viễn mỉm cười, mặc dù cảm thấy tiếc thương với những rủi ro của sinh mệnh, nhưng đồng thời cũng không biết phải làm sao, thường thức cơ bản nhất mà người đó cũng không có đúng là hơi đáng giận.
“Kể từ ngày hôm đó, thời tiết xấu thế này thì em liền sợ hãi.” Trang Noãn Thần rụt vai lại, đồng thời lúc nói chuyện vẫn không dám ngẩng đầu.
Giang Mạc Viện ôm lấy cô, nghĩ đến chuyện cô nhỏ như vậy lại tận mắt chứng kiến mạng sống tiêu tan thì cảm thấy rất đau lòng, khi đó chắc cô sợ lắm, nếu không sẽ không để lại ám ảnh tâm lý như bây giờ.
Cảm nhận được lực ôm thật chặt của người đàn ông, Trang Noãn Thần dường như có thêm sức mạnh hơn, cảm giác thê lương như đặt mình trong hoang mạc cũng tiêu tan, cô ngẩng đầu, đáng thương hỏi, “Anh thật sự sẽ ở lại đây cùng em?”
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh sẽ ở lại với em.”
[1] Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Kể rằng, Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh sẽ ở lại với em.”
Trang Noãn Thần thở phào nhẹ nhõm, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng, sự thoải mái tận đáy lòng rõ ràng đang lan tràn, cô thả lỏng cơ thể, thả lòng rồi nhắm hai mắt lại.
Giang Mạc Viễn vẫn mở mắt, ngắm cô.
Tiếng sấm cùng mưa đêm nhỏ dần, cảm xúc của cô dường như cũng thả lỏng hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong ngực anh, hơi thở dần dần có quy luật hơn, thật lâu sau, mới lẩm bẩm nói, “Giang Mạc Viễn… lúc con người ta đang sợ hãi… có phải cái câu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ cũng vô dụng đúng không…” Tiếng nói có chút thì thầm, không khó nhận ra cô đã buồn ngủ.
Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu tì lên trán cô, nói nhỏ, “Yên tâm đi, anh không có thói quen thừa nước đục thả câu đâu.”
Khuôn mặt chôn sâu trong lòng anh khẽ nở nụ cười, Trang Noãn Thần càng tham lam mùi hương cùng hơi ấm trong lồng ngực ấy, nhích sát vào cọ cọ, bấy giờ mới ngủ thiếp đi…
Ngoài cửa sổ, lại là tiếng sấm đột ngột.
Nhưng cô ngủ thật ngon lành, không bị làm thức giấc.
Nhìn thấy cô nhóc không tim không phổi ngủ say sưa trong lòng mình, Giang Mạc Viễn có chút mếu máo, cấu tạo sinh lý nam nữ quyết định lòng không đề phòng của phụ nữ và dã tâm của đàn ông, đêm nay, anh nhất định không thể ngủ yên được…
***
Buổi sáng ở cổ trấn có hương vị và sắc thái không giống với thành phố lớn.
Bầu không khí trong lành không ô nhiễm, sáng sớm mùa thu sương mù cũng dày đặc, đợi khi mặt trời lười biếng nhô lên, sương mù không lập tức tan đi, ngược lại ngưng đọng thành sương sớm càng nhiều hơn, đọng trên phiến lá màu vàng kim dần dần thêm nặng, cuối cùng rơi xuống dưới.
Lúc Trang Noãn Thần thức dậy, bên ngoài cửa sổ đã là ánh sáng mông lung, điều này khiến cô cảm thấy bản thân ngủ rất ngon lành, thậm chí nghe thấy tiếng chim chóc hót líu ríu bên ngoài cửa sổ, cô nhất thời quên mất bản thân đang ở nơi nào.
Trên giường chỉ còn lại mình cô.
Trong phòng vẫn lưu lại mùi hương quen thuộc của người đàn ông ấy.
Mùi xạ hương nhàn nhạt, thoang thoảng trong không khí, khiến trong lòng cô sinh ra chút ấm áp.
Nhìn thấy chiếc gối trên giường, Trang Noãn Thần nhất thời suy tư, cảm động tận đáy lòng càng thêm thuần túy hơn, đêm qua cô cũng từng giật mình thức giấc, nhưng Giang Mạc Viễn vẫn ôm cô như vậy, tư thế trước sau không hề thay đổi, thật ra cô cũng nghĩ đến sẽ điều chỉnh một chút, nhưng vùi vào trong lòng anh, hít thở mùi của anh thật sự rất dễ chịu, dễ chịu đến độ làm toàn thân cô mềm nhũn, không thể cử động, cứ như vậy, cô ngủ thiếp đi.
Giang Mạc Viễn đúng là một người tốt, đúng như lời anh nói, đích thực cô không hề bị ‘quấy rối’ gì cả.
Nghĩ vậy, Trang Noãn Thần không khỏi cảm thán, người đàn ông tốt như vậy ngược lại cô không biết phải đối xử thế nào.
Xuống giường đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thay một bộ đồ thể thao, xuống lầu với tâm trạng vui vẻ, còn tưởng Giang Mạc Viễn đang trong bếp hoặc phòng khách, ai dè tìm một vòng, ngoại trừ nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn ra, ngay cả bóng dáng của anh cô cũng không thấy.
Mở cửa lầu một ra, bầu không khí tảng sáng yên tĩnh len lỏi vào, trong sân có tiếng động, Trang Noãn Thần theo tiếng đi tìm, lại đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Tuy tất cả mọi căn nhà trong cổ trấn đều từ đời tổ tiên để lại, nhưng cách bày trí bên trong cũng hiện đại hóa, bởi vì người ở đây đều giữ gìn nét cổ xưa, nên trong sân nhà nào cũng có giếng nước, có lẽ do trước kia, nước sinh hoạt của mọi người đều lấy từ giếng nhà mình, sau khi sử dụng nước máy, giếng liền trở thành vật trang trí.
Ba mẹ Trang Noãn Thần lại đặc biệt có tình cảm với cái giếng này, họ không rào giếng lại như những nhà khác, vẫn duy trì sức sống cho cái giếng như trước, trong sân phía nam có một bể nước cao hơn nửa người, là chỗ ba cô dùng để chứa nước, Trang Noãn Thần uống nước giếng lớn lên, nhà cô nấu ăn, tưới hoa, thậm chí làm kem hộp vào mùa hè cũng lấy nước trong bể chứa này.
Nước giếng vô cùng mát lạnh và ngọt ngào, mùa hè nóng nực uống vào một ngụm sẽ lạnh tận tâm can.
Kết quả là, vào buổi sáng sương sớm lờ mờ, Trang Noãn Thần thấy được một cảnh tượng mà suốt đời khó quên…
Trong màn sương, Giang Mạc Viễn ném thùng gỗ vào trong giếng, tiếp đó quay bánh xe để xách nước lên, sau khi thùng nước lên đến nơi, anh chỉ dùng một tay đã cầm được thùng nước đầy, quay sang đổ vào bể chứa.
Vài vạt nắng xuyên qua màn sương chiếu vào người anh, áo sơ mi trắng có hơi ẩm ướt, tay áo tùy tiện xắn lên khuỷu tay, cánh tay rắn chắc tràn đầy nam tính hừng hực sức mạnh.
Trang Noãn Thần nhìn mê mẩn, nhất thời quên cất bước, đứng tại chỗ trố mắt nhìn trân trối bóng dáng người đàn ông đang bận rộn ấy.
Cho đến giờ, Trang Noãn Thần chưa từng tưởng tượng ra người như Giang Mạc Viễn khi làm mấy công việc tay chân này sẽ thế nào, hôm nay bắt gặp thật đúng là phá vỡ quan niệm truyền thống của cô.
Cô cho là hình tượng đàn ông ngồi trong văn phòng vĩnh viễn sẽ bị đóng khung trong đó, không cách gì gắn kết với người đàn ông làm công việc nặng nhọc, Giang Mạc Viễn trong màn sương, người đàn ông điều hành vốn liếng thuận lợi trên thương trường, tay anh chỉ chỗ nào, chỗ đó sẽ bừng lên sức sống hoặc hoàn toàn biến mất, nhưng giờ phút này, đôi bàn tay mang sức mạnh thao túng thương trường ấy lại đang xách thùng gỗ, lần lượt múc nước, đổ nước… Tóc đen trước trán bị mồ hôi làm ướt, khuôn mặt anh tuấn cương nghị dưới ánh mặt trời lại đem đến một cảm xúc khác lạ.
Mồ hôi anh hòa lẫn với mùi cơ thể đàn ông, ánh mắt Trang Noãn Thần không khỏi bị hấp dẫn, giờ khắc này, cô nhớ tới câu nói mà Hạ Lữ thường xuyên nói— thật là man (đàn ông) quá đi!
Sau khi đổ thùng nước cuối cùng vào bể chứa, lúc này Giang Mạc Viễn mới phát hiện thấy Trang Noãn Thần đang đứng đó, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cô, cô vừa thức dậy hệt như một đứa trẻ non nớt, tóc dài buông xõa trên vai đang nhìn anh không chớp mắt.
Giang Mạc Viễn thoáng chút sững sờ, có một khoảnh khắc, hình ảnh trong đầu bỗng chồng lên bóng dáng Trang Noãn Thần xuất hiện ở đó, kèm theo tiếng nói cuồng loạn kia, tiếng nói bén nhọn gần như xuyên thủng màng nhĩ—
“Giang Mạc Viễn, đây là anh ép tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Cho dù tôi chết cũng phải biến thành ác quỷ đeo bám anh, quấn anh cả đời!”
Trước mặt, từng mảng máu lớn bắn tung tóe, gần như hòa vào bóng dáng mơ hồ trong màn sương của Trang Noãn Thần đứng cách đó không xa…
“Giang Mạc Viễn?” Tiếng nói mềm nhẹ phát ra, mang theo hương vị của nắng.
Giọng nói ấy như chiếc búa đập anh bừng tỉnh, ánh mắt sâu thẳm rơi vào ký ức nhanh chóng kéo về thực tại, thấy sự chần chờ trong đáy mắt Trang Noãn Thần, anh nhẹ nhàng cười, đặt thùng gỗ trong tay xuống, “Thức rồi à, tối qua ngủ có ngon không?”
Trang Noãn Thần gật đầu, nụ cười của anh vẫn hiền hòa như thế, vừa rồi là cô nhìn nhầm hay sao?
Khi lúc ánh mắt anh quét về phía cô, có một khắc cô cảm thấy anh như đang nhìn một người khác thông qua cô vậy.
Nhưng cảm giác ấy qua đi rất nhanh, nhanh đến độ làm cô không nắm bắt được chút tin tức gì.
Có lẽ, cảm giác của cô nảy sinh vấn đề chăng.
Nhẹ nhàng gật đầu, “Tối qua khiến anh mệt rồi.” Mỗi khi trời đổ mưa đêm, cô đều rất khó ngủ, có thể ngủ ngon lành một giấc đến sáng, không thể không nói là công lao của anh.
Nụ cười Giang Mạc Viễn càng tăng thêm.
“Trước kia anh từng xách nước rồi à?” Cô tò mò hỏi.
“Từng xem trên truyền hình, không ngờ đến đây lại được nhìn thấy tận mắt.” Anh mỉm cười đáp.
Trang Noãn Thần che miệng là ra vẻ buồn cười, “Bể nước được anh đổ đầy rồi à? Áo anh bị ướt kìa.” Có lẽ người này cảm thấy mới mẻ.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn, vẻ mặt dịu dàng, “Anh vào trong rửa mặt, em vào bếp ăn cơm đi, ăn xong chúng ta xuất phát.”
“Vâng.” Trang Noãn Thần gật đầu, đi theo anh cùng vào nhà, lại hỏi, “Anh thức dậy lúc mấy giờ vậy?” Bữa sáng là được mua ở ngoài.
Giang Mạc Viễn đang lên lầu thì dừng bước, thoáng suy nghĩ, “Sớm lắm.” Nói xong lại tiếp tục đi lên lầu.
Trang Noãn Thần xụ mặt, sớm lắm là sớm bao nhiêu mới được?
Lúc đi đến nhà bếp, đúng lúc đi ngang qua giá treo đồ, thấy trên đó có treo áo vest của Giang Mạc Viễn. Trang Noãn Thần nhớ tới bản thân còn nợ anh một bộ đồ, bèn đưa tay tháo áo xuống, nhìn thoáng qua cổ áo.
Cổ áo không có bất cứ tem nhãn gì.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, vội vàng lật bên trong áo cùng góc áo…
Sau nửa phút, cô chính thức tuyên bố chào thua.
Mặt mày cau có, cô suy nghĩ hồi lâu rồi đi vào bếp, lấy điện thoại gọi đi.
Điện thoại ở một chỗ khác reo lên n lần, cuối cùng cũng bắt máy, tiếng nói mơ màng của Hạ Lữ truyền đến, “Ai vậy?”
“Là mình nè.” Trang Noãn Thần biết cô có thói quen ngủ nướng, điểm ấy cả ba cô giống hệt nhau như đúc.
“Noãn Thần hả?” Hạ Lữ nghe ra được giọng cô, càu nhàu, “Lúc con người đang buồn ngủ là không có ranh giới đạo đức cuối cùng gì cả, câu này chính là cậu nói với mình.”
“Được rồi được rồi, hỏi rõ một chuyện rồi sẽ cho cậu ngủ tiếp.” Trang Noãn Thần vội cười cầu hòa.
Hạ Lữ bên kia im lặng.
“Hạ Lữ?”
“Nghe nè, nói đi.” Hạ Lữ làu bàu.
Trang Noãn Thần cười nói, “Không phải mình nói muốn bồi thường một bộ quần áo cho Giang Mạc Viễn ư, vừa nãy mình có nhìn, không có nhãn hiệu nào hết á.”
“Cái gì gọi là không nhãn hiệu?” Hạ Lữ nghe được loáng thoáng.
“Chính là không có tem nhãn thương hiệu đó, cổ áo, góc áo, bên trong, thậm chí đến tay áo mình cũng lật xem rồi, không thấy nhãn mác nào hết.” Trang Noãn Thần thấp giọng báo cáo.
Hạ Lữ rên một tiếng như là vô cùng đau đớn!
“Trang Noãn Thần, cậu làm nhân viên PR mà, làm ơn để ý xem tạp chí một chút được không? Đúng là dốt đặc.”
“Mình sao?”
“Ôi trời, thôi để mình nói cho cậu biết luôn.” Bên kia dường như Hạ Lữ mới trở mình, giường hơi phát ra tiếng động, cô ngáp một cái, nói tiếp, “Đồ mà không có nhãn mác thì chỉ thuộc vào hai dạng, một dạng chính là giống với mấy bộ đồ mà cậu mua ngoài lề đường á, Giang Mạc Viễn sợ bị người khác nhìn thấy không phải hàng hiệu nên đành tháo nhãn mác ra; dạng còn lại thì khác hoàn toàn, chính là trang phục cao cấp được cắt may thủ công, thường thì loại trang phục này cũng không mang nhãn mác gì cả, bởi vì là loại được thiết kế riêng cho từng khách hàng cụ thể, cho nên không có nhãn mác chứa thông điệp quảng cáo. Bạn yêu à, với địa vị của Giang Mạc Viễn tuyệt đối không phải dạng đầu tiên rồi đúng không? Nếu vậy thì cậu sẽ tốn bộn tiền đấy.”
Chốt lại câu cuối, Hạ Lữ hình như đánh ngáp thêm một cái.
Lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ ra đúng thật là như thế, lúc ấy cô nhớ rõ bộ phận của Hạ Lữ tiếp nhận sự kiện của BMW, nghe nói sự kiện lần đó mời toàn khách VIP trên toàn thế giới tham dự, trong sự kiện BMW đặc biệt chuẩn bị ví nam cho khách, chất liệu của ví là tự nhiên không cần bàn cãi, nghe Hạ Lữ về nói, khóa kéo đặc chế trên cái ví đó thôi cũng trị giá lên tới năm con số.
Nghĩ vậy, cô sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, vội càng cầu cứu, “Hạ Lữ, tất cả trang phục của Giang Mạc Viễn đều là đồ đặt may, vậy mình phải làm sao? Đừng nói mình không có nhiều tiền để tiêu tốn như vậy, cho dù có bỏ tiền ra cũng chưa chắc mua được, mình cũng không thể đi ngàn dặm xa xôi tìm nhà thiết kế để đặt may chứ?”
“Haizzz…” Hạ Lữ thở dài, “Đúng là con người của cậu thà liều mạng cũng không chịu chi tiền, cậu ở bên cạnh Giang Mạc Viễn làm tình nhân dự tiệc cũng hơn một năm, chẳng lẽ không có chút tiền trong tay sao?”
Trang Noãn Thần cắn môi, “Cho dù có cũng không thể bỏ ra được mà.”
“Vậy mình chả có cách gì, không thì cậu đến cửa hàng Versace mua cho anh ta một bộ đi, tuy kém hơn hàng thủ công cao cấp, nhưng cũng là nhãn hiệu lớn của quốc tế mà, chẳng qua không phải là số lượng có hạng mà thôi.” Hạ Lữ ra chủ ý.
Trang Noãn Thần giơ tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, cắn răng nói, “Một cái áo vest bình thường nhất của Versace cũng phải hơn 20 ngàn rồi, cậu muốn mình phá sản hả?”
Đối phương im lặng.
“Quên đi, nếu thật sự phải mua của Versace mình thà lên Taobao mua cũng không mua ở ngoài đâu.” Cô thở dài.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ…
Trang Noãn Thần ngớ người, sau khi hoàn hồn mới hét vào điện thoại, “Con nhỏ chết tiệt!”
Dưới tình huống như vậy mà cũng ngủ cho được?
Ăn xong bữa sáng, Giang Mạc Viễn lái xe rời khỏi cổ trấn đi về hướng nam, Trang Noãn Thần làm người dẫn đường, tuy rằng cảm giác phương hướng của cô luôn gà mờ, nhưng trưởng thành từ nhỏ ở đây, ít nhất cũng sẽ không bị lạc đường.
Xe chạy gần nửa giờ, cuối cùng hai người cũng đến núi Long Bàn.
Núi Long Bàn, ẩn chứa hồn thiêng vạn vật trong trời đất, vì khí hậu trong núi thường hay thay đổi, nên đa số kỳ hoa dị thảo đều phát triển chậm, phía đông ngọn núi là rừng cây mênh mông, từng có rất nhiều nhà thực vật học đi vào đó, cuối cùng không thể trở ra.
Đây là núi Long Bàn, là tặng phẩm mà tạo hóa ban cho.
Khi xe chạy trên đường quanh co lên núi, nhìn ra xa toàn là lá phong đỏ.
Ngay sườn núi có một chỗ dừng xe, men theo đó là đường lên núi, đường núi nhìn vô cùng gập ghềnh, khả năng lái xe đi lên đó không cao.
Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần xuống xe đi bộ lên núi.
Lần leo núi này, Giang Mạc Viễn biến thành người lao động chính, Trang Noãn Thần trái lại hơi nhàn nhã. Lúc trước cô không nghĩ tới đi leo núi còn phải chuẩn bị thứ gì, đợi khi Giang Mạc Viễn từ trong phòng đi ra cô đã sớm thay quần áo thoải mái, chuẩn bị xong ba lô leo núi, đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi nói xuất phát.
Hóa ra sáng sớm anh đã đi chợ rồi.
Độ cần cù của người đàn ông này thật khiến cô phải tặc lưỡi.
Không khí ở núi Long Bàn vô cùng trong lành, càng đi vào sâu cây cối càng rậm rạp, dòng khí hít vào phổi lại càng mát lạnh. Bình thường Trang Noãn Thần lười vận động, đi mười bước thì nghỉ hơi hai mươi bước, lúc đi được một nửa liền mệt đến nổi thở hồng hộc, kêu la đòi nghỉ ngơi.
Với góc độ này mà nói, Giang Mạc Viễn không tốn hao nhiều thể lực lắm, nhìn ra được anh thường xuyên luyện tập, chút sức thở ấy đối với anh mà nói chỉ là trò vặt vãnh, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ của cô cũng đành phải theo cô cho đến cùng.
Đến giữa trưa, cuối cùng hai người cũng đặt chân lên bậc thang thứ 1200 nổi tiếng của núi Long Bàn, nơi này gần đến đỉnh núi, sau khi lên bậc thang thì tầm nhìn càng thêm rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, đồi núi chạy dài, lá phong nhuốm đỏ quá nửa giang sơn.
Đây là nơi đất bằng để mọi người nghỉ chân, cách đó không xa là thác nước từ trên cao đổ xuống, cảm tượng hùng vĩ làm sao.
Trang Noãn Thần ngồi xuống mặc sức vẩy nước, không đợi mở ba lô leo núi ra đã hít sâu một hơi, khen, “Oa, anh đem cả siêu thị đến đây à?”
Toàn là quà vặt mà cô thích ăn.
Giang Mạc Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô phấn khích hệt như thú cưng, không ngừng lục lọi trong túi, không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Giang Mạc Viễn, anh thật sự là người đàn ông có thể nương tựa nha.” Cô kêu lên.
Giang Mạc Viễn thản nhiên nói, “Em hay quên đầu quên đuôi hệt như trẻ con, anh chỉ có thể lo lắng thôi.”
“Gì chứ?” Trang Noãn Thần đang ăn ngồm ngoàm, đảo mắt, nhìn anh cười, “Anh thuộc chòm sao Ma Kết à?”
Giang Mạc Viễn ngẩn ra một lúc, cười cười, “Không biết nữa, có lẽ vậy.” Anh là đàn ông, làm sao quan tâm đến chuyện chòm sao chứ.
“Em đã từng xem qua một bản tin về anh, trên đó còn có ngày tháng năm sinh của anh nữa, là chòm Ma Kết.” Cô cười hì hì, “Hơn nữa tính cách của anh cũng siêu giống chòm Ma Kết luôn.”
“Thật không? Chòm Ma Kết có tính cách thế nào?” Anh cười nhẹ.
Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ rồi nói, “Đàn ông thuộc chòm Ma Kết chủ yếu là người cô độc, rất hiếm biểu đạt tình cảm thật sự, luôn im lặng ít nói, lẳng lặng quan sát hết thảy xung quanh, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có tinh thần trách nhiệm và tư duy logic cao.”
Giang Mạc Viễn lấy chai nước ra, cười cười, “Hình như đều đang khen anh.” Nói xong vặn nắp rồi đưa cho cô.
“Đây là những đặc điểm của chòm Ma Kết, giống anh nhiều lắm, thích im lặng kiệm lời.” Trang Noãn Thần uống ngụm nước rồi nói tiếp, “Nhiều lúc làm em không biết anh đang suy nghĩ cái gì.”
“Em muốn biết không?” Giang Mạc Viễn cười nhạt, ánh sáng ngưng tụ sâu trong mắt, nhẹ nhàng nói một câu sau đó nhận lấy chai nước trong tay cô, ngửa đầu tu ừng ực mấy hơi vô cùng tự nhiên.
Tim Trang Noãn Thần đánh bộp một cái, một là vì câu hỏi có vẻ như bâng quơ của anh, hai là vì anh trực tiếp uống chai nước cô từng uống, hành vi thân mật này bình thường chỉ giới hạn giữa những người yêu nhau.
Đè xuống bối rối trong lòng, cô sượng sùng cười nói, “Em không thèm nghiên cứu tâm tư người khác đâu.”
Giang Mạc Viễn đổ nước ra rửa mặt, sau khi nghe cô nói vậy liền ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt xẹt qua chút biến hóa, dường như bầu không khí xung quanh đột ngột chuyển lạnh, đường nét gương mặt anh được nước thấm ướt nhìn qua có chút thâm trầm, đôi mỏng mỏng khẽ mím, cằm cũng căng cứng lại.
Cô ngạc nhiên, là nhìn lầm sao?
Giang Mạc Viễn lấy lại vẻ mặt nhất quán rất mau, lắc mạnh đầu, bọt nước văng tung tóe.
Trang Noãn Thần rụt người về sau, có cảm giác như bản thân nói sai.
“À… Cảm giác thế nào? Phong cảnh trên núi rất đẹp phải không?” Cô thử tìm để tài để thay đổi không khí.
Giang Mạc Viễn lại thản nhiên trả về một câu, “Không tệ.”
“Vậy anh có cân nhắc đầu tư không?” Thấy anh đã lên tiếng, Trang Noãn Thần cũng gan dạ hơn, hỏi tiếp.
Giang Mạc Viễn liếc nhìn cô một cái, “Năm nay không thích hợp đầu tư vào du lịch.”
“Vậy đầu tư vào cái gì mới thích hợp? Ẩm thực khách sạn à?” Cuối cùng cô cũng dẫn dắt đề tài đến đây, từ lần đầu tiên thấy anh, Trang Noãn Thần thật sự rất muốn hỏi anh tại sao lại đầu tư vào khách sạn của anh họ cô.
Một câu như phá vỡ gì đó, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén.
Trang Noãn Thần biết thương trường có quy tắc của thương trường, cô vốn không nên hỏi nhiều như vậy, nhưng đối phương là anh họ cô, ít nhất cô cũng có quyền cảm kích chứ? Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô không còn dũng khí để tiếp tục hỏi nữa.
“Câu hỏi này là em nhất thời cao hứng hay là hỏi thay ai?” Anh hơi híp mắt, trong mắt dường như ẩn chứa thứ gì đó không muốn người khác biết.
“Ờ thì… em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Thấy anh hình như muốn giữ kín, cô vội vàng chuyển đề tài.
Giang Mạc Viễn vẫn không dời mắt, dường như đang đánh giá trong câu trả lời của cô có bao nhiêu phần chân thật, thật lâu sau mới quay đi, thản nhiên nói, “Thị trường vốn có rất nhiều quy tắc, nếu em có hứng thú, sau này anh sẽ từ từ dạy em.”
“À… Cám ơn anh.” Cô không dám chất vấn anh đến cùng.
Hình như bầu không khí vẫn còn ẩn chứa bất an, nhưng lần này, Trang Noãn Thần cảm nhận được vô cùng rõ rệt.
“Còn muốn hỏi gì không?” Người đàn ông phóng tầm mắt ra xa, lạnh lùng hỏi.
Trang Noãn Thần há miệng, lắc đầu, đúng là không khá lên được mà…
Hai người rơi vào im lặng.
“Được rồi, vậy nói chuyện riêng của em đi.” Mặt trời lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống thứ ánh sáng ấm áp, anh chống chân phải lên, cánh tay tùy ý khoát lên đó, nhìn cô đột nhiên nói.
“Hả?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
Giang Mạc Viễn cười, tuy là vậy như nụ cười không có chút nào vui vẻ, như thờ ơ nhìn cô, giữa môi chậm rãi bật ra vài chữ, “Ví dụ như, tối qua lúc em nhìn thấy căn nhà đó.”
Trang Noãn Thần sững sờ, ngay cả một tia tươi cười ngượng ngùng còn sót lại cũng biến mất…
Hết chương 6
“Ai chớ? Người nào nghĩ quẩn đòi tự sát? Sao em lại phải áy náy chứ?”
Giang Mạc Viễn thích thú nhìn cô, “Chỉ đề phòng ngộ nhỡ thôi mà, đừng quá kích động.”
“Ai kích động? Em chỉ đang nói sự thật.” Cô bổ sung, bộ dạng hăng hái.
Giang Mạc Viễn nhún vai, “Sự thật chính là lúc nãy em chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.”
Một câu khiến Trang Noãn Thần á khẩu không nói gì được, miệng há ra, nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn, hồi lâu mới nghĩ được cách trả đũa bèn nói, “Chạy cũng không có nghĩa là áy náy mà? Sao anh không nghĩ bởi vì một phụ nữ độc thân vô tội như em bị một người đàn ông nghi là mắc bệnh khoe hàng làm cho hoảng sợ chứ? Có cô gái nào nhìn thấy cơ thể đàn ông còn ung dung điềm tĩnh được nhỉ? À, cũng có loại con gái đó, tám phần là tay lão luyện kinh nghiệm sa trường, dưới tình huống nhìn quen cơ thể đàn ông nên đã luyện được tâm lý mạnh mẽ chai lì.”
Cô lảm nhảm, điệu bộ như rất muốn đảo ngược tình thế, nào ngờ nói càng mạnh miệng thì cô càng chột dạ, Giang Mạc Viễn này bình thường nhìn như nhã nhặn, tất cả mọi chuyện đều trông có vẻ như thương lượng xong, nhưng anh cũng thật xấu quá đi, chỉ cần mỉm cười thôi cũng đủ làm cô nghẹn chết.
Loại chuyện thế này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây áp đảo gió đông, một khi bị anh đè bẹp, sau này bên B như cô chẳng phải không còn chút địa vị nào hay sao?
Giang Mạc Viễn nghe được mùi khói, còn châm thêm dầu, dường như đồng ý với quan điểm của cô, đối với cái gọi là ‘người đàn ông tình nghi là thích khoe hàng’ không có giải thích gì, đợi đến cô nói xong một hơi, anh mới lên tiếng, giọng nói mặc dù nhẹ nhưng ý cười lại càng sâu, “Em từng trải rồi à?”
Câu hỏi ngắn gọn, đôi mắt đang cười, kể cả đôi môi mỏng cũng mang chút chế nhạo…
Trang Noãn Thần vừa định nhanh miệng trả lời luôn, lại nhạy cảm phát hiện ánh mắt đùa giỡn của anh, bỗng dưng đỏ mặt, lúc này mới phát hiện câu hỏi kia có bao nhiêu mờ ám, vội giải thích, “Anh, anh đừng hiểu lầm, là em thấy anh không mặc gì hết nên mới giật mình mà.”
“Thì câu anh mới hỏi cũng chính là ý này đó, là anh hiểu lầm, vậy tức là cách lý giải của em có vấn đề?” Giang Mạc Viễn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hứng thú.
“Anh…” Trang Noãn Thần lại ngậm bồ hòn, trong lòng càng nóng nảy, vừa định mở miệng, ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh chớp lóe lên, theo sau là tiếng sấm ầm ầm từ xa kéo đến, rơi thẳng xuống bên ngoài cửa sổ.
Trái tim cô cũng theo đó mà run lên, ngón tay theo bản năng bấu chặt cái chăn, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn anh, cắn chặt môi, hồi lâu mới đắp chăn bông lên người, “Khuya rồi, em muốn đi ngủ.”
Rõ ràng đang hạ lệnh đuổi khách.
Giang Mạc Viễn thấy cô như chú đà điểu, nhịn không được bật cười, cũng không trêu cô nữa, đưa tay vỗ vỗ lên người cô, “Được rồi anh về phòng đây, đừng quấn chăn quanh người như vậy, hầm hơi chết được.” Giọng điệu mềm nhẹ lộ rõ sự quan tâm.
Gió đêm thổi đến, mùi mưa lấp đầy căn phòng.
Giang Mạc Viễn thấy cô không có phản ứng, tưởng rằng cô xấu hổ, liền không nói gì nữa, đi đến cửa sổ đóng lại xong, nhìn cô một cái rồi đưa tay kéo cửa.
‘Ầm’ lại một tiếng sấm vang lên, lớn đến nỗi gần như làm đất trời rung chuyển.
Cùng lúc đó, Trang Noãn Thần cũng hét lên, khoảnh khắc tiếng sấm đánh xuống cô liền hét lên tên anh—
“Giang Mạc Viễn—”
Giang Mạc Viễn đang đi tới cửa nghe thấy liền dừng bước, chưa kịp quay người lại, Trang Noãn Thần hệt như con gấu túi nhảy phốc xuống giường chạy ào đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Tấm lưng cứng rắn dán vào cơ thể mềm mại của cô gái, mùi hương thơm mát của sữa tắm hòa cùng mùi tự nhiên trên người cô, hai mắt Giang Mạc Viễn tối sầm lại, cũng mau chóng ý thức được có gì đó không đúng lắm.
Trang Noãn Thần ôm anh với lực rất mạnh, đầu ngón tay lại đang run lẩy bẩy, thậm chí sự run rẩy này cũng lan đến toàn thân cô, kể cả hàm răng cũng va đập vào nhau.
Anh tự nhận bản thân không phải là Liễu Hạ Huệ[1], đối với chuyện ôm ấp thế này đương nhiên trong lòng cũng ấp ủ tưởng tượng xa vời, nhưng sau khi ý thức được sự khác thường của cô, đáy lòng lại sinh ra càng nhiều nghi ngờ và thương tiếc.
Xoay người, chưa kịp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hỏi cho rõ ràng, lại một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, trời đêm sáng rực lên như ban ngày.
“Á—” Trang Noãn Thần lần nữa rúc người vào lòng anh, sợ đến mức hét lên.
Giang Mạc viễn lập tức hiểu ra, trước khi tiếng sấm vang lên lần nữa liền bịt kín hai tai cô lại, bàn tay thật lớn thật ấm, gần bằng với khuôn mặt cô.
Tiếng sấm ầm ầm đi qua, cũng mở màn cho một cơn mưa tầm tã như trút nước.
Mặt Trang Noãn Thần tái nhợt đến dọa người, môi cũng mất đi màu sắc, run rẩy, nhắm chặt mắt, làn mi thật dài cũng nhuốm màu bất an.
Thật lâu sau, anh rút tay ra, thuận thế ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, khẽ nói, “Có anh ở đây, đừng sợ.”
Trang Noãn Thần gật đầu, cô lúc nãy vẫn còn vui vẻ giờ lại hệt như một đứa trẻ bất lực.
Lòng Giang Mạc Viễn bỗng sinh thương tiếc, giơ tay ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, như dịu dàng trấn an chú mèo con đang run sợ.
Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng mưa điên cuồng quất mạnh vào cửa sổ.
Trang Noãn Thần vẫn nhắm chặt mắt như cũ, hai má dán vào lồng ngực anh, mồ hôi thấm ướt tóc trước trán, dính vào bầu ngực no đủ, cô như kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ, tay cô nắm chặt góc áo anh, không chịu buông ra.
“Không sao đâu.” Giang Mạc Viễn nhẹ giọng an ủi, nhưng không thể không thừa nhận phần lớn trong tâm lý đàn ông đều là giả dối, nhất là lúc phụ nữ yếu đuối nhất, lòng tự tôn khổng lồ cùng cảm giác thành tựu tồn tại lại càng mãnh liệt, đàn ông, vĩnh viễn là nguồn sức mạnh mỗi khi phụ nữ cần.
Giờ khắc này cũng vậy, sự hoảng hốt của Trang Noãn Thần hoàn toàn thỏa mãn ham muốn bảo vệ của Giang Mạc Viễn, hoặc là nói, trời sinh đàn ông vốn có sẵn bản tính bảo vệ.
Đây là đặc trưng vốn có của giống đực trong tự nhiên.
“Em, đêm nay em chắc chắn sẽ bị mất ngủ… mỗi khi trời mưa sấm sét em đều vậy…” Trang Noãn Thần nghe thấy trái tim như nhảy thình thịch lên cuống họng, lúc nói chuyện vẫn còn rất sợ hãi.
Lúc này đây, Giang Mạc Viễn lại không nói gì, trong mắt thâm sâu lộ ra vẻ cân nhắc.
Cô gái trong lòng bất giác ôm chặt lấy anh.
Ngay sau đó, Giang Mạc Viễn liền bế thốc cô lên, đi về phía giường lớn.
“Anh, anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần hoảng sợ, lập tức mở mắt ra.
Giang Mạc Viễn im lặng, sâu trong mắt là biển cả không đoán trước được, sau khi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn đắp lên người cô, làm xong hết thảy mới khẽ nói, “Anh ở lại đây với em, ngủ đi.”
Trang Noãn Thẩn ngẩn ngơ, sau một lát, đáy mắt dần nổi lên rung động.
“Em… vậy sẽ khiến anh không nghỉ ngơi được.” Nhẹ nhàng nói một câu, xúc động vẫn hoàn xúc động, nhưng cô và anh cùng nằm chung trên một chiếc giường, nhìn qua thật lạ lẫm.
Giang Mạc Viễn cười nhạt, sâu xa nói một câu, “Em thật sự làm anh không ngủ được.”
Sao cô lại không nghe ra hàm ý trong đó chứ, ngăn lại nói, “Vậy anh đi ngủ đi, em không sao đâu, thiệt đó…” Chuyện này có chút phát triển theo chiều hướng không lường trước được, tư thế mờ ám này của cả hai khiến cô hoang mang.
Giang Mạc Viễn nghe xong bèn cười, “Về phòng thì cũng khác gì nhau đâu, nằm trên chiếc giường em từng nằm, muốn ngủ ngon cũng khó à.”
Trang Noãn Thần lúc đầu không hiểu lắm, sau bỗng dưng từ trong ánh mắt hàm chứa ý cười của anh chợt hiểu ra, gương mặt vốn tái nhợt liền ửng hồng tới mang tai, vội vã cụp mắt, mất tự nhiên nói, “Anh nói lung tung gì đó.”
Trên đỉnh đầu, là tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Cô vừa muốn hạ lệnh đuổi khách, lại một tiếng sấm rền vang, lúc này hình như chiếc giường cũng rung lên.
Giây tiếp đó, Trang Noãn Thần chui tọt vào lòng Giang Mạc Viễn, cơ thể run lẩy bẩy như chú chuột con.
Một tràng cười nhẹ bật ra từ cổ họng người đàn ông, quanh quẩn trên đỉnh đầu cô.
Anh đưa tay, ôm cô càng chặt hơn, đợi sau khi cô khôi phục lại chút tinh thần mới hỏi, “Sao lại sợ sấm chớp như vậy?”
“Từ nhỏ đã rất sợ…” Cô run rẩy nói tiếp, “Hồi nhỏ có một lần ba mẹ em không có nhà, em chạy ra ngoài chơi, ai ngờ trời chạng vạng lại đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng, em mở to mắt thấy một người núp dưới tàng cây bị sét đánh chết…”
Giang Mạc Viễn mỉm cười, mặc dù cảm thấy tiếc thương với những rủi ro của sinh mệnh, nhưng đồng thời cũng không biết phải làm sao, thường thức cơ bản nhất mà người đó cũng không có đúng là hơi đáng giận.
“Kể từ ngày hôm đó, thời tiết xấu thế này thì em liền sợ hãi.” Trang Noãn Thần rụt vai lại, đồng thời lúc nói chuyện vẫn không dám ngẩng đầu.
Giang Mạc Viện ôm lấy cô, nghĩ đến chuyện cô nhỏ như vậy lại tận mắt chứng kiến mạng sống tiêu tan thì cảm thấy rất đau lòng, khi đó chắc cô sợ lắm, nếu không sẽ không để lại ám ảnh tâm lý như bây giờ.
Cảm nhận được lực ôm thật chặt của người đàn ông, Trang Noãn Thần dường như có thêm sức mạnh hơn, cảm giác thê lương như đặt mình trong hoang mạc cũng tiêu tan, cô ngẩng đầu, đáng thương hỏi, “Anh thật sự sẽ ở lại đây cùng em?”
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh sẽ ở lại với em.”
[1] Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Kể rằng, Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh sẽ ở lại với em.”
Trang Noãn Thần thở phào nhẹ nhõm, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng, sự thoải mái tận đáy lòng rõ ràng đang lan tràn, cô thả lỏng cơ thể, thả lòng rồi nhắm hai mắt lại.
Giang Mạc Viễn vẫn mở mắt, ngắm cô.
Tiếng sấm cùng mưa đêm nhỏ dần, cảm xúc của cô dường như cũng thả lỏng hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong ngực anh, hơi thở dần dần có quy luật hơn, thật lâu sau, mới lẩm bẩm nói, “Giang Mạc Viễn… lúc con người ta đang sợ hãi… có phải cái câu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ cũng vô dụng đúng không…” Tiếng nói có chút thì thầm, không khó nhận ra cô đã buồn ngủ.
Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu tì lên trán cô, nói nhỏ, “Yên tâm đi, anh không có thói quen thừa nước đục thả câu đâu.”
Khuôn mặt chôn sâu trong lòng anh khẽ nở nụ cười, Trang Noãn Thần càng tham lam mùi hương cùng hơi ấm trong lồng ngực ấy, nhích sát vào cọ cọ, bấy giờ mới ngủ thiếp đi…
Ngoài cửa sổ, lại là tiếng sấm đột ngột.
Nhưng cô ngủ thật ngon lành, không bị làm thức giấc.
Nhìn thấy cô nhóc không tim không phổi ngủ say sưa trong lòng mình, Giang Mạc Viễn có chút mếu máo, cấu tạo sinh lý nam nữ quyết định lòng không đề phòng của phụ nữ và dã tâm của đàn ông, đêm nay, anh nhất định không thể ngủ yên được…
***
Buổi sáng ở cổ trấn có hương vị và sắc thái không giống với thành phố lớn.
Bầu không khí trong lành không ô nhiễm, sáng sớm mùa thu sương mù cũng dày đặc, đợi khi mặt trời lười biếng nhô lên, sương mù không lập tức tan đi, ngược lại ngưng đọng thành sương sớm càng nhiều hơn, đọng trên phiến lá màu vàng kim dần dần thêm nặng, cuối cùng rơi xuống dưới.
Lúc Trang Noãn Thần thức dậy, bên ngoài cửa sổ đã là ánh sáng mông lung, điều này khiến cô cảm thấy bản thân ngủ rất ngon lành, thậm chí nghe thấy tiếng chim chóc hót líu ríu bên ngoài cửa sổ, cô nhất thời quên mất bản thân đang ở nơi nào.
Trên giường chỉ còn lại mình cô.
Trong phòng vẫn lưu lại mùi hương quen thuộc của người đàn ông ấy.
Mùi xạ hương nhàn nhạt, thoang thoảng trong không khí, khiến trong lòng cô sinh ra chút ấm áp.
Nhìn thấy chiếc gối trên giường, Trang Noãn Thần nhất thời suy tư, cảm động tận đáy lòng càng thêm thuần túy hơn, đêm qua cô cũng từng giật mình thức giấc, nhưng Giang Mạc Viễn vẫn ôm cô như vậy, tư thế trước sau không hề thay đổi, thật ra cô cũng nghĩ đến sẽ điều chỉnh một chút, nhưng vùi vào trong lòng anh, hít thở mùi của anh thật sự rất dễ chịu, dễ chịu đến độ làm toàn thân cô mềm nhũn, không thể cử động, cứ như vậy, cô ngủ thiếp đi.
Giang Mạc Viễn đúng là một người tốt, đúng như lời anh nói, đích thực cô không hề bị ‘quấy rối’ gì cả.
Nghĩ vậy, Trang Noãn Thần không khỏi cảm thán, người đàn ông tốt như vậy ngược lại cô không biết phải đối xử thế nào.
Xuống giường đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thay một bộ đồ thể thao, xuống lầu với tâm trạng vui vẻ, còn tưởng Giang Mạc Viễn đang trong bếp hoặc phòng khách, ai dè tìm một vòng, ngoại trừ nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn ra, ngay cả bóng dáng của anh cô cũng không thấy.
Mở cửa lầu một ra, bầu không khí tảng sáng yên tĩnh len lỏi vào, trong sân có tiếng động, Trang Noãn Thần theo tiếng đi tìm, lại đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Tuy tất cả mọi căn nhà trong cổ trấn đều từ đời tổ tiên để lại, nhưng cách bày trí bên trong cũng hiện đại hóa, bởi vì người ở đây đều giữ gìn nét cổ xưa, nên trong sân nhà nào cũng có giếng nước, có lẽ do trước kia, nước sinh hoạt của mọi người đều lấy từ giếng nhà mình, sau khi sử dụng nước máy, giếng liền trở thành vật trang trí.
Ba mẹ Trang Noãn Thần lại đặc biệt có tình cảm với cái giếng này, họ không rào giếng lại như những nhà khác, vẫn duy trì sức sống cho cái giếng như trước, trong sân phía nam có một bể nước cao hơn nửa người, là chỗ ba cô dùng để chứa nước, Trang Noãn Thần uống nước giếng lớn lên, nhà cô nấu ăn, tưới hoa, thậm chí làm kem hộp vào mùa hè cũng lấy nước trong bể chứa này.
Nước giếng vô cùng mát lạnh và ngọt ngào, mùa hè nóng nực uống vào một ngụm sẽ lạnh tận tâm can.
Kết quả là, vào buổi sáng sương sớm lờ mờ, Trang Noãn Thần thấy được một cảnh tượng mà suốt đời khó quên…
Trong màn sương, Giang Mạc Viễn ném thùng gỗ vào trong giếng, tiếp đó quay bánh xe để xách nước lên, sau khi thùng nước lên đến nơi, anh chỉ dùng một tay đã cầm được thùng nước đầy, quay sang đổ vào bể chứa.
Vài vạt nắng xuyên qua màn sương chiếu vào người anh, áo sơ mi trắng có hơi ẩm ướt, tay áo tùy tiện xắn lên khuỷu tay, cánh tay rắn chắc tràn đầy nam tính hừng hực sức mạnh.
Trang Noãn Thần nhìn mê mẩn, nhất thời quên cất bước, đứng tại chỗ trố mắt nhìn trân trối bóng dáng người đàn ông đang bận rộn ấy.
Cho đến giờ, Trang Noãn Thần chưa từng tưởng tượng ra người như Giang Mạc Viễn khi làm mấy công việc tay chân này sẽ thế nào, hôm nay bắt gặp thật đúng là phá vỡ quan niệm truyền thống của cô.
Cô cho là hình tượng đàn ông ngồi trong văn phòng vĩnh viễn sẽ bị đóng khung trong đó, không cách gì gắn kết với người đàn ông làm công việc nặng nhọc, Giang Mạc Viễn trong màn sương, người đàn ông điều hành vốn liếng thuận lợi trên thương trường, tay anh chỉ chỗ nào, chỗ đó sẽ bừng lên sức sống hoặc hoàn toàn biến mất, nhưng giờ phút này, đôi bàn tay mang sức mạnh thao túng thương trường ấy lại đang xách thùng gỗ, lần lượt múc nước, đổ nước… Tóc đen trước trán bị mồ hôi làm ướt, khuôn mặt anh tuấn cương nghị dưới ánh mặt trời lại đem đến một cảm xúc khác lạ.
Mồ hôi anh hòa lẫn với mùi cơ thể đàn ông, ánh mắt Trang Noãn Thần không khỏi bị hấp dẫn, giờ khắc này, cô nhớ tới câu nói mà Hạ Lữ thường xuyên nói— thật là man (đàn ông) quá đi!
Sau khi đổ thùng nước cuối cùng vào bể chứa, lúc này Giang Mạc Viễn mới phát hiện thấy Trang Noãn Thần đang đứng đó, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cô, cô vừa thức dậy hệt như một đứa trẻ non nớt, tóc dài buông xõa trên vai đang nhìn anh không chớp mắt.
Giang Mạc Viễn thoáng chút sững sờ, có một khoảnh khắc, hình ảnh trong đầu bỗng chồng lên bóng dáng Trang Noãn Thần xuất hiện ở đó, kèm theo tiếng nói cuồng loạn kia, tiếng nói bén nhọn gần như xuyên thủng màng nhĩ—
“Giang Mạc Viễn, đây là anh ép tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Cho dù tôi chết cũng phải biến thành ác quỷ đeo bám anh, quấn anh cả đời!”
Trước mặt, từng mảng máu lớn bắn tung tóe, gần như hòa vào bóng dáng mơ hồ trong màn sương của Trang Noãn Thần đứng cách đó không xa…
“Giang Mạc Viễn?” Tiếng nói mềm nhẹ phát ra, mang theo hương vị của nắng.
Giọng nói ấy như chiếc búa đập anh bừng tỉnh, ánh mắt sâu thẳm rơi vào ký ức nhanh chóng kéo về thực tại, thấy sự chần chờ trong đáy mắt Trang Noãn Thần, anh nhẹ nhàng cười, đặt thùng gỗ trong tay xuống, “Thức rồi à, tối qua ngủ có ngon không?”
Trang Noãn Thần gật đầu, nụ cười của anh vẫn hiền hòa như thế, vừa rồi là cô nhìn nhầm hay sao?
Khi lúc ánh mắt anh quét về phía cô, có một khắc cô cảm thấy anh như đang nhìn một người khác thông qua cô vậy.
Nhưng cảm giác ấy qua đi rất nhanh, nhanh đến độ làm cô không nắm bắt được chút tin tức gì.
Có lẽ, cảm giác của cô nảy sinh vấn đề chăng.
Nhẹ nhàng gật đầu, “Tối qua khiến anh mệt rồi.” Mỗi khi trời đổ mưa đêm, cô đều rất khó ngủ, có thể ngủ ngon lành một giấc đến sáng, không thể không nói là công lao của anh.
Nụ cười Giang Mạc Viễn càng tăng thêm.
“Trước kia anh từng xách nước rồi à?” Cô tò mò hỏi.
“Từng xem trên truyền hình, không ngờ đến đây lại được nhìn thấy tận mắt.” Anh mỉm cười đáp.
Trang Noãn Thần che miệng là ra vẻ buồn cười, “Bể nước được anh đổ đầy rồi à? Áo anh bị ướt kìa.” Có lẽ người này cảm thấy mới mẻ.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn, vẻ mặt dịu dàng, “Anh vào trong rửa mặt, em vào bếp ăn cơm đi, ăn xong chúng ta xuất phát.”
“Vâng.” Trang Noãn Thần gật đầu, đi theo anh cùng vào nhà, lại hỏi, “Anh thức dậy lúc mấy giờ vậy?” Bữa sáng là được mua ở ngoài.
Giang Mạc Viễn đang lên lầu thì dừng bước, thoáng suy nghĩ, “Sớm lắm.” Nói xong lại tiếp tục đi lên lầu.
Trang Noãn Thần xụ mặt, sớm lắm là sớm bao nhiêu mới được?
Lúc đi đến nhà bếp, đúng lúc đi ngang qua giá treo đồ, thấy trên đó có treo áo vest của Giang Mạc Viễn. Trang Noãn Thần nhớ tới bản thân còn nợ anh một bộ đồ, bèn đưa tay tháo áo xuống, nhìn thoáng qua cổ áo.
Cổ áo không có bất cứ tem nhãn gì.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, vội vàng lật bên trong áo cùng góc áo…
Sau nửa phút, cô chính thức tuyên bố chào thua.
Mặt mày cau có, cô suy nghĩ hồi lâu rồi đi vào bếp, lấy điện thoại gọi đi.
Điện thoại ở một chỗ khác reo lên n lần, cuối cùng cũng bắt máy, tiếng nói mơ màng của Hạ Lữ truyền đến, “Ai vậy?”
“Là mình nè.” Trang Noãn Thần biết cô có thói quen ngủ nướng, điểm ấy cả ba cô giống hệt nhau như đúc.
“Noãn Thần hả?” Hạ Lữ nghe ra được giọng cô, càu nhàu, “Lúc con người đang buồn ngủ là không có ranh giới đạo đức cuối cùng gì cả, câu này chính là cậu nói với mình.”
“Được rồi được rồi, hỏi rõ một chuyện rồi sẽ cho cậu ngủ tiếp.” Trang Noãn Thần vội cười cầu hòa.
Hạ Lữ bên kia im lặng.
“Hạ Lữ?”
“Nghe nè, nói đi.” Hạ Lữ làu bàu.
Trang Noãn Thần cười nói, “Không phải mình nói muốn bồi thường một bộ quần áo cho Giang Mạc Viễn ư, vừa nãy mình có nhìn, không có nhãn hiệu nào hết á.”
“Cái gì gọi là không nhãn hiệu?” Hạ Lữ nghe được loáng thoáng.
“Chính là không có tem nhãn thương hiệu đó, cổ áo, góc áo, bên trong, thậm chí đến tay áo mình cũng lật xem rồi, không thấy nhãn mác nào hết.” Trang Noãn Thần thấp giọng báo cáo.
Hạ Lữ rên một tiếng như là vô cùng đau đớn!
“Trang Noãn Thần, cậu làm nhân viên PR mà, làm ơn để ý xem tạp chí một chút được không? Đúng là dốt đặc.”
“Mình sao?”
“Ôi trời, thôi để mình nói cho cậu biết luôn.” Bên kia dường như Hạ Lữ mới trở mình, giường hơi phát ra tiếng động, cô ngáp một cái, nói tiếp, “Đồ mà không có nhãn mác thì chỉ thuộc vào hai dạng, một dạng chính là giống với mấy bộ đồ mà cậu mua ngoài lề đường á, Giang Mạc Viễn sợ bị người khác nhìn thấy không phải hàng hiệu nên đành tháo nhãn mác ra; dạng còn lại thì khác hoàn toàn, chính là trang phục cao cấp được cắt may thủ công, thường thì loại trang phục này cũng không mang nhãn mác gì cả, bởi vì là loại được thiết kế riêng cho từng khách hàng cụ thể, cho nên không có nhãn mác chứa thông điệp quảng cáo. Bạn yêu à, với địa vị của Giang Mạc Viễn tuyệt đối không phải dạng đầu tiên rồi đúng không? Nếu vậy thì cậu sẽ tốn bộn tiền đấy.”
Chốt lại câu cuối, Hạ Lữ hình như đánh ngáp thêm một cái.
Lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ ra đúng thật là như thế, lúc ấy cô nhớ rõ bộ phận của Hạ Lữ tiếp nhận sự kiện của BMW, nghe nói sự kiện lần đó mời toàn khách VIP trên toàn thế giới tham dự, trong sự kiện BMW đặc biệt chuẩn bị ví nam cho khách, chất liệu của ví là tự nhiên không cần bàn cãi, nghe Hạ Lữ về nói, khóa kéo đặc chế trên cái ví đó thôi cũng trị giá lên tới năm con số.
Nghĩ vậy, cô sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, vội càng cầu cứu, “Hạ Lữ, tất cả trang phục của Giang Mạc Viễn đều là đồ đặt may, vậy mình phải làm sao? Đừng nói mình không có nhiều tiền để tiêu tốn như vậy, cho dù có bỏ tiền ra cũng chưa chắc mua được, mình cũng không thể đi ngàn dặm xa xôi tìm nhà thiết kế để đặt may chứ?”
“Haizzz…” Hạ Lữ thở dài, “Đúng là con người của cậu thà liều mạng cũng không chịu chi tiền, cậu ở bên cạnh Giang Mạc Viễn làm tình nhân dự tiệc cũng hơn một năm, chẳng lẽ không có chút tiền trong tay sao?”
Trang Noãn Thần cắn môi, “Cho dù có cũng không thể bỏ ra được mà.”
“Vậy mình chả có cách gì, không thì cậu đến cửa hàng Versace mua cho anh ta một bộ đi, tuy kém hơn hàng thủ công cao cấp, nhưng cũng là nhãn hiệu lớn của quốc tế mà, chẳng qua không phải là số lượng có hạng mà thôi.” Hạ Lữ ra chủ ý.
Trang Noãn Thần giơ tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, cắn răng nói, “Một cái áo vest bình thường nhất của Versace cũng phải hơn 20 ngàn rồi, cậu muốn mình phá sản hả?”
Đối phương im lặng.
“Quên đi, nếu thật sự phải mua của Versace mình thà lên Taobao mua cũng không mua ở ngoài đâu.” Cô thở dài.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ…
Trang Noãn Thần ngớ người, sau khi hoàn hồn mới hét vào điện thoại, “Con nhỏ chết tiệt!”
Dưới tình huống như vậy mà cũng ngủ cho được?
Ăn xong bữa sáng, Giang Mạc Viễn lái xe rời khỏi cổ trấn đi về hướng nam, Trang Noãn Thần làm người dẫn đường, tuy rằng cảm giác phương hướng của cô luôn gà mờ, nhưng trưởng thành từ nhỏ ở đây, ít nhất cũng sẽ không bị lạc đường.
Xe chạy gần nửa giờ, cuối cùng hai người cũng đến núi Long Bàn.
Núi Long Bàn, ẩn chứa hồn thiêng vạn vật trong trời đất, vì khí hậu trong núi thường hay thay đổi, nên đa số kỳ hoa dị thảo đều phát triển chậm, phía đông ngọn núi là rừng cây mênh mông, từng có rất nhiều nhà thực vật học đi vào đó, cuối cùng không thể trở ra.
Đây là núi Long Bàn, là tặng phẩm mà tạo hóa ban cho.
Khi xe chạy trên đường quanh co lên núi, nhìn ra xa toàn là lá phong đỏ.
Ngay sườn núi có một chỗ dừng xe, men theo đó là đường lên núi, đường núi nhìn vô cùng gập ghềnh, khả năng lái xe đi lên đó không cao.
Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần xuống xe đi bộ lên núi.
Lần leo núi này, Giang Mạc Viễn biến thành người lao động chính, Trang Noãn Thần trái lại hơi nhàn nhã. Lúc trước cô không nghĩ tới đi leo núi còn phải chuẩn bị thứ gì, đợi khi Giang Mạc Viễn từ trong phòng đi ra cô đã sớm thay quần áo thoải mái, chuẩn bị xong ba lô leo núi, đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi nói xuất phát.
Hóa ra sáng sớm anh đã đi chợ rồi.
Độ cần cù của người đàn ông này thật khiến cô phải tặc lưỡi.
Không khí ở núi Long Bàn vô cùng trong lành, càng đi vào sâu cây cối càng rậm rạp, dòng khí hít vào phổi lại càng mát lạnh. Bình thường Trang Noãn Thần lười vận động, đi mười bước thì nghỉ hơi hai mươi bước, lúc đi được một nửa liền mệt đến nổi thở hồng hộc, kêu la đòi nghỉ ngơi.
Với góc độ này mà nói, Giang Mạc Viễn không tốn hao nhiều thể lực lắm, nhìn ra được anh thường xuyên luyện tập, chút sức thở ấy đối với anh mà nói chỉ là trò vặt vãnh, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ của cô cũng đành phải theo cô cho đến cùng.
Đến giữa trưa, cuối cùng hai người cũng đặt chân lên bậc thang thứ 1200 nổi tiếng của núi Long Bàn, nơi này gần đến đỉnh núi, sau khi lên bậc thang thì tầm nhìn càng thêm rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, đồi núi chạy dài, lá phong nhuốm đỏ quá nửa giang sơn.
Đây là nơi đất bằng để mọi người nghỉ chân, cách đó không xa là thác nước từ trên cao đổ xuống, cảm tượng hùng vĩ làm sao.
Trang Noãn Thần ngồi xuống mặc sức vẩy nước, không đợi mở ba lô leo núi ra đã hít sâu một hơi, khen, “Oa, anh đem cả siêu thị đến đây à?”
Toàn là quà vặt mà cô thích ăn.
Giang Mạc Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô phấn khích hệt như thú cưng, không ngừng lục lọi trong túi, không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Giang Mạc Viễn, anh thật sự là người đàn ông có thể nương tựa nha.” Cô kêu lên.
Giang Mạc Viễn thản nhiên nói, “Em hay quên đầu quên đuôi hệt như trẻ con, anh chỉ có thể lo lắng thôi.”
“Gì chứ?” Trang Noãn Thần đang ăn ngồm ngoàm, đảo mắt, nhìn anh cười, “Anh thuộc chòm sao Ma Kết à?”
Giang Mạc Viễn ngẩn ra một lúc, cười cười, “Không biết nữa, có lẽ vậy.” Anh là đàn ông, làm sao quan tâm đến chuyện chòm sao chứ.
“Em đã từng xem qua một bản tin về anh, trên đó còn có ngày tháng năm sinh của anh nữa, là chòm Ma Kết.” Cô cười hì hì, “Hơn nữa tính cách của anh cũng siêu giống chòm Ma Kết luôn.”
“Thật không? Chòm Ma Kết có tính cách thế nào?” Anh cười nhẹ.
Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ rồi nói, “Đàn ông thuộc chòm Ma Kết chủ yếu là người cô độc, rất hiếm biểu đạt tình cảm thật sự, luôn im lặng ít nói, lẳng lặng quan sát hết thảy xung quanh, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có tinh thần trách nhiệm và tư duy logic cao.”
Giang Mạc Viễn lấy chai nước ra, cười cười, “Hình như đều đang khen anh.” Nói xong vặn nắp rồi đưa cho cô.
“Đây là những đặc điểm của chòm Ma Kết, giống anh nhiều lắm, thích im lặng kiệm lời.” Trang Noãn Thần uống ngụm nước rồi nói tiếp, “Nhiều lúc làm em không biết anh đang suy nghĩ cái gì.”
“Em muốn biết không?” Giang Mạc Viễn cười nhạt, ánh sáng ngưng tụ sâu trong mắt, nhẹ nhàng nói một câu sau đó nhận lấy chai nước trong tay cô, ngửa đầu tu ừng ực mấy hơi vô cùng tự nhiên.
Tim Trang Noãn Thần đánh bộp một cái, một là vì câu hỏi có vẻ như bâng quơ của anh, hai là vì anh trực tiếp uống chai nước cô từng uống, hành vi thân mật này bình thường chỉ giới hạn giữa những người yêu nhau.
Đè xuống bối rối trong lòng, cô sượng sùng cười nói, “Em không thèm nghiên cứu tâm tư người khác đâu.”
Giang Mạc Viễn đổ nước ra rửa mặt, sau khi nghe cô nói vậy liền ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt xẹt qua chút biến hóa, dường như bầu không khí xung quanh đột ngột chuyển lạnh, đường nét gương mặt anh được nước thấm ướt nhìn qua có chút thâm trầm, đôi mỏng mỏng khẽ mím, cằm cũng căng cứng lại.
Cô ngạc nhiên, là nhìn lầm sao?
Giang Mạc Viễn lấy lại vẻ mặt nhất quán rất mau, lắc mạnh đầu, bọt nước văng tung tóe.
Trang Noãn Thần rụt người về sau, có cảm giác như bản thân nói sai.
“À… Cảm giác thế nào? Phong cảnh trên núi rất đẹp phải không?” Cô thử tìm để tài để thay đổi không khí.
Giang Mạc Viễn lại thản nhiên trả về một câu, “Không tệ.”
“Vậy anh có cân nhắc đầu tư không?” Thấy anh đã lên tiếng, Trang Noãn Thần cũng gan dạ hơn, hỏi tiếp.
Giang Mạc Viễn liếc nhìn cô một cái, “Năm nay không thích hợp đầu tư vào du lịch.”
“Vậy đầu tư vào cái gì mới thích hợp? Ẩm thực khách sạn à?” Cuối cùng cô cũng dẫn dắt đề tài đến đây, từ lần đầu tiên thấy anh, Trang Noãn Thần thật sự rất muốn hỏi anh tại sao lại đầu tư vào khách sạn của anh họ cô.
Một câu như phá vỡ gì đó, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén.
Trang Noãn Thần biết thương trường có quy tắc của thương trường, cô vốn không nên hỏi nhiều như vậy, nhưng đối phương là anh họ cô, ít nhất cô cũng có quyền cảm kích chứ? Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô không còn dũng khí để tiếp tục hỏi nữa.
“Câu hỏi này là em nhất thời cao hứng hay là hỏi thay ai?” Anh hơi híp mắt, trong mắt dường như ẩn chứa thứ gì đó không muốn người khác biết.
“Ờ thì… em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Thấy anh hình như muốn giữ kín, cô vội vàng chuyển đề tài.
Giang Mạc Viễn vẫn không dời mắt, dường như đang đánh giá trong câu trả lời của cô có bao nhiêu phần chân thật, thật lâu sau mới quay đi, thản nhiên nói, “Thị trường vốn có rất nhiều quy tắc, nếu em có hứng thú, sau này anh sẽ từ từ dạy em.”
“À… Cám ơn anh.” Cô không dám chất vấn anh đến cùng.
Hình như bầu không khí vẫn còn ẩn chứa bất an, nhưng lần này, Trang Noãn Thần cảm nhận được vô cùng rõ rệt.
“Còn muốn hỏi gì không?” Người đàn ông phóng tầm mắt ra xa, lạnh lùng hỏi.
Trang Noãn Thần há miệng, lắc đầu, đúng là không khá lên được mà…
Hai người rơi vào im lặng.
“Được rồi, vậy nói chuyện riêng của em đi.” Mặt trời lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống thứ ánh sáng ấm áp, anh chống chân phải lên, cánh tay tùy ý khoát lên đó, nhìn cô đột nhiên nói.
“Hả?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
Giang Mạc Viễn cười, tuy là vậy như nụ cười không có chút nào vui vẻ, như thờ ơ nhìn cô, giữa môi chậm rãi bật ra vài chữ, “Ví dụ như, tối qua lúc em nhìn thấy căn nhà đó.”
Trang Noãn Thần sững sờ, ngay cả một tia tươi cười ngượng ngùng còn sót lại cũng biến mất…
Hết chương 6
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook