Hạnh Phúc Của Xanh Lam
57: Song Hỉ Lâm Môn


Editor: YuuSau khi xác nhận chuyện mang thai, Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam dần dần bình tĩnh lại, bây giờ họ phải đối mặt với một chuyện quan trọng nhất.
Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam ngồi trên ghế sofa.

Cô quay sang nói với Dư Thâm Lam: “Bây giờ đã có con rồi, chúng ta không thể trốn tránh ba mẹ em nữa.”
“Ừ.” Dư Thâm Lam cũng đồng tình.

Cậu để Khương Hoan Du tựa vào người mình, nói: “Ngày mai chúng ta tới gặp họ để nói chuyện đi.”
“Này, như vậy cũng quá nhanh rồi, em còn chưa chuẩn bị gì cả.

Từ lúc ở bệnh viện đến giờ, em vẫn luôn trong tình trạng ngây ngốc.”
“Nhưng… Đây là chuyện vui của chúng ta, là sự ngạc nhiên của chúng ta.”
“Điều đó là chắc chắn, nhưng em vẫn có chút suy nghĩ chưa được thông suốt.”
“Cái gì?”
Khương Hoan Du ngẩng đầu lên khỏi người Dư Thâm Lam, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói: “Chúng ta rõ ràng có sử dụng biện pháp, làm sao có thể phát sinh được chuyện này chứ?”
Một tia chột dạ lóe lên trong đáy mắt Dư Thâm Lam, và cái sự chột dạ này cũng rất nhanh bị Khương Hoan Du phát giác.
Dư Thâm Lam nói: “Thật ra, có một lần không sử dụng, chính là lần cách đây hai tháng…”
“Sao có thể?! Sao em không biết chứ!”
“Lúc đó vào thời điểm then chốt thì “áo mưa” bị trượt ra, sau đó, anh cũng cởi nó ra luôn…”
“Tại sao anh lại không nói cho em biết!”
“Anh sợ em biết sẽ lại uống thuốc.

Không phải em bị dị ứng với thuốc tránh thai sao?”
Khương Hoan Du thật sự muốn đánh Dư Thâm Lam một trận.

Chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nói cho cô một tiếng.

Nhưng cũng không thể trách Dư Thâm Lam được, dù sao khi đó, cô cũng đâu nhận ra.

Lúc đó, xem chừng là hai người bọn họ đang rất say sưa…
“Được rồi, được rồi, dù sao cũng đã như vậy rồi, như bây giờ cũng rất tốt.” Khương Hoan Du nghĩ đến một sinh mệnh nhỏ bé đang lặng lẽ phát triển trong cơ thể mình, trên mặt bất giác hiện ra một nụ cười dịu dàng.


Cô sờ bụng mình, cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều ấm áp.
“Dư Thâm Lam, chúng ta kết hôn đi.”
Khương Hoan Du đột nhiên nói với Dư Thâm Lam như vậy làm Dư Thâm Lam trở tay không kịp.

Cậu sững sờ, lại lần nữa ngây ngốc.
Khương Hoan Du thăm dò: “Anh sao vậy, không muốn kết hôn với em sao?”
“Không—— Không phải——” Dư Thâm Lam trở nên lo lắng, nói năng cũng lộn xộn: “Anh—— Cái này——”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì với em?”
“Điều này không nên để em nói—— Phải để anh nói chứ.

Anh còn chưa cầu hôn, cũng không có hoa tươi với nhẫn, cái gì cũng không có——”
Dư Thâm Lam nghĩ đến đây, lập tức bật dậy khỏi sofa, nhìn trông có vẻ rất gấp gáp.
Khương Hoan Du cũng đứng dậy theo, hỏi cậu: “Anh muốn làm gì vậy?”
“Anh đi mua hoa với nhẫn!”
“Đã trễ như vậy anh còn muốn mua ở đâu chứ? Có bị ngốc không hả?”
Nghe Khương Hoan Du nói như vậy, Dư Thâm Lam mới dừng lại.

Đúng thật là bây giờ đã rất muộn rồi, tiệm hoa và tiệm vàng hẳn cũng đều đã đóng cửa.
Dư Thâm Lam không muốn để Khương Hoan Du tủi thân.

Cậu nắm lấy tay Khương Hoan Du, nói: “Sáng mai anh sẽ đi mua ngay, anh sẽ chính thức cầu hôn em, để em gả cho ann.”
Khương Hoan Du có chút cảm động, khịt mũi nói: “Không cần mua, nhẫn với hoa chỉ là nghi thức mà thôi, không quan trọng.”
Điều quan trọng là bây giờ cậu đã ở bên cô.

Bọn họ quyết định kết hôn, ở bên nhau mãi mãi, vĩnh viễn không chia lìa.
Bình minh.
Đêm qua, hai người phấn khích đến nỗi không thể ngủ được.

Chờ trời vừa sáng, bọn họ lập tức rời giường đi ra ngoài.


Đi mua nhẫn, đến Cục dân chính đăng ký kết hôn, tất cả đều đã được hoàn thành.
Đăng ký kết hôn xong, Dư Thâm Lam đưa Khương Hoan Du tới gặp ba mẹ vợ.
Khương Hoan Du ngồi ở trong xe, thích thú nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, rồi lại nhìn hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ chót, cười tươi đến nỗi miệng không thể khép lại được.

Dư Thâm Lam đang lái xe nhìn cô, nói: “Vui như vậy sao?”
“Đương nhiên là vui rồi, bây giờ chúng ta chính là vợ chồng được pháp luận thừa nhận, anh có muốn trốn cũng không trốn được.” Khương Hoan Du cẩn thận cất hai tờ đăng ký kết hôn đi giống như báu vật, sợ làm mất chúng.
“Vậy, nếu là vợ chồng rồi, có phải chúng ta nên đổi cách xưng hô không?”
“Tại sao, anh muốn em gọi anh là ông xã chắc?”
“Đúng vậy, bà xã.”
Dư Thâm Lam rất tự nhiên gọi hai chữ “bà xã”, khiến Khương Hoan Du lập tức sởn da gà: “Trời, tuyệt đối đừng gọi em như vậy, em không thể chịu được, quá thân mật.”
Dư Thâm Lam không tán thành, nói: “Thân mật sao? Có thân mật đâu, bà xã.”
Khương Hoan Du nhéo thịt bên hông Dư Thâm Lam, uy hiếp cậu: “Anh thử gọi lại một lần nữa xem!”
“Bà xã, anh đang lái xe, đừng nháo.”
Dư Thâm Lam hoàn toàn cố tình, Khương Hoan Du cũng hạ thủ đối với cậu, hung hăng nhéo cái eo của cậu: “Ông xã, anh lo lái xe đi, phải thật sự cẩn thận đó.”
Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời không quá chói.
Thẩm Ngọc Lâm đang quét sân để chuẩn bị cho một năm mới tốt lành.

Khi bà tưới nước cho những bông hoa quý giá của mình thì Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đến.
Thẩm Ngọc Lâm đang tự hỏi tại sao hai đứa trẻ này lại đi cùng nhau, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, vừa nhìn thấy Dư Thâm Lam liền thấy vui vẻ.
Bà hỏi Dư Thâm Lam: “Thâm Lam đến đó sao.

Hôm trước dì bảo Khương Việt ngày mai đưa con tới ăn tất niên, nó đã nói với con chưa?”
Dư Thâm Lam và Khương Hoan Du liếc nhìn nhau, sau đó mỉm cười với Thẩm Ngọc Lâm: “Vâng, Khương Việt đã nói với con rồi ạ.”
“Hai đứa đã ăn cơm chưa? Dì với chú Khương còn chưa ăn đâu, lát nữa con với chú Khương có thể uống với nhau vài chén.” Thẩm Ngọc Lâm lại nói, hoàn toàn không để ý đến Khương Hoan Du bên cạnh.
Bà vẫn còn tức giận với Khương Hoan Du vì cuộc xem mắt lần trước.

Vài ngày trước, bà tức giận đến nỗi nói muốn đoạn tuyệt tình mẫu tử với con gái.
Khương Hoan Du bị bỏ rơi trong sự lạnh lẽo, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Mẹ, ba đâu rồi?”

Thẩm Ngọc Lâm “hừ” một tiếng, đặt bình tưới cây xuống rồi đi vào trong nhà, chỉ để lại một câu: “Tự đi mà tìm.”
Đôi khi Khương Hoan Du cảm thấy rằng, mẹ mình đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn có cái tính trẻ con như vậy.
Cô và Dư Thâm Lam đi theo Thẩm Ngọc Lâm vào bên trong, đúng lúc Khương Tất Đạt cũng đi từ trong ra.

Khương Tất Đạt nhìn thấy Dư Thâm Lam thì vô cùng vui vẻ, vội vàng kéo cậu tới uống vài chén với ông.
Khương Hoan Du ngăn cản lại, nói nghiêm túc với Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt: “Ba, mẹ, con và Dư Thâm Lam có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người.”
Thẩm Ngọc Lâm đang chuẩn bị mặc tạp dề vào để nấu cơm, bà nói: “Hai đứa thì có chuyện gì quan trọng gì để nói chứ…”
Khương Hoan Du cảm thấy, không cần phải nói nhiều lời làm gì, cho bọn họ nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn là đủ rồi.

Cô lấy giấy đăng ký kết hôn vừa mới nhận được vào buổi sáng nay từ trong túi mình ra, đưa một bản cho Thẩm Ngọc Lâm, một bản cho Khương Tất Đạt.
Bốn mắt của Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt thiếu chút nữa thì rơi xuống.

Thẩm Ngọc Lâm vội vàng mở ra, nhìn thấy bức ảnh kết hôn trên giấy hôn thú đỏ chót, lại nhìn hai cái tên trên đó, lập tức đứng không vững.
“Lão Khương, lão Khương, mau lây cái kính lão của tôi ra đây, tôi hình như bị hoa mắt rồi…”
Khương Tất Đạt đỡ lấy Thẩm Ngọc Lâm, cẩn thận nhìn hình cưới, mới nói: “Không cần lấy, là con gái của tôi.”
“Người ở bên cạnh con gái… Là Thâm Lam sao?”
“Không sai, là thằng bé, là con rể Dư Thâm Lam của chúng ta.”
Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt sau khi xác nhận xong, đồng loạt cười lớn, đến răng trên miệng có bao nhiêu cái cũng có thể nhìn thấy rõ.
Thẩm Ngọc Lâm tiến tới ôm lấy mặt Khương Hoan Du, mừng rỡ nói: “Ai ui con gái quý giá của mẹ, con đã làm được một việc lớn rồi đó! Cuối cùng cũng gả được con đi rồi!”
Khương Hoan Du bị Thẩm Ngọc Lâm ôm lấy mặt, không cách nào có thể biểu lộ biểu cảm trên mặt ra, chỉ có thể hỏi: “Mẹ, mẹ không hỏi tại sao con với Dư Thâm Lam lại kết hôn sao?”
Khương Tất Đạt cũng rất vui vẻ, vỗ bả vai Dư Thâm Lam, nói: “Cũng đã lãnh chứng rồi, không cần phải hỏi nữa làm gì, có kết quả là được rồi.”
“Đúng, đúng, đúng.

Lão Khương, mau thu lại hai cái giấy đăng ký kết hôn này đi.” Thẩm Ngọc Lâm buông Khương Hoan Du ra, nói với Khương Tất Đạt.
Khương Hoan Du không hiểu nên hỏi lại: “Thu lại làm gì? Đây là của chúng con mà.”
“Thu lại để đề phòng hai đứa một ngày nào lại đòi ly hôn.” Thẩm Ngọc Lâm sẽ không để Khương Hoan Du vất vả lắm mới gả đi ly hôn đâu.

Huống chi con rể còn là Dư Thâm Lam, bà chỉ muốn có một thằng con trai thứ hai như Dư Thâm Lam.
Thẩm Ngọc Lâm nhìn cẩn thận tờ giấy hôn thú thêm một lần nữa, lẩm bẩm nói: “Bây giờ kỹ thuật chụp ảnh tốt như vậy sao.

Đây có phải là thật không vậy?”
Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam nhìn nhau, cười bất lực.
Dư Thâm Lam nói với Thẩm Ngọc Lâm: “Dì, dì yên tâm, đây đều là thật, hàng thật giá thật ạ.”
“Thằng nhóc này, sao lại còn gọi là dì chứ!” Khương Tất Đạt nhắc nhở Dư Thâm Lam: “Đã đến lúc phải thay đổi cách xưng hô rồi.”
Dư Thâm Lam lập tức hiểu ý, chính thức nói với Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt: “Ba, mẹ.”

Thẩm Ngọc Lâm quá hạnh phúc, cười khúc khích: “Tốt, tốt, tốt, con rể ngoan.

Mẹ lập tức đi nấu cơm, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm chúc mừng.”
“Mẹ ——” Khương Hoan Du gọi Thẩm Ngọc Lâm lại.

Cô vẫn còn một tin nữa muốn báo cho bà ấy và Khương Tất Đạt: “Ba, mẹ, con còn có một việc muốn nói.”
“Chuyện gì nữa, mau nói đi, đừng để con rể của mẹ bị đói.” Thẩm Ngọc Lâm nói.
Khương Hoan Du ngượng ngùng sờ lên bụng mình, xấu hổ nói: “Mẹ, mẹ với ba… Sắp trở thành ông bà ngoại rồi.”
Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt đồng thời cứng đờ người.

Thẩm Ngọc Lâm hoàn hồn trước, hung hăng nhéo một cái vào cánh tay Khương Tất Đạt.

Khương Tất Đạt bị đau kêu lên một tiếng, bà mới tin rằng đây là sự thật.
“Ông trời ơi, các con—— Cháu ngoại của mẹ được bao nhiêu tháng rồi?”
Dư Thâm Lam trả lời: “Hơn hai tháng rồi ạ.”
“Vậy hai đứa đã ở cùng nhau hai tháng trước sao?”
“Không phải hai tháng trước, là hơn một năm trước.”
“Hai đứa hẹn hò lâu như vậy, tại sao không nói cho chúng ta một tiếng!”
Dư Thâm Lam không trả lời, Khương Hoan Du nói tiếp: “Mẹ, ba mẹ không hỏi chúng con chuyện gì đã xảy ra sao?”
Thẩm Ngọc Lâm bình tĩnh lại, nhớ tới mình đã bị che mắt lâu như vậy, trong lòng lại thấy vô cùng khó chịu: “Vừa rồi hai chúng ta chỉ là nhất thời vui vẻ thôi.

Con nói xem, hai đứa hẹn hò lâu như vậy rồi sao lại giấu diếm chúng ta làm gì? Còn hại mẹ phát sầu vì chuyện hôn sự của con, chạy khắp nơi để tìm đối tượng hẹn hò cho con!”
“Mẹ, lần trước con đã nói với mẹ là con có bạn trai rồi, nhưng mẹ có tin đâu.” Khương Hoan Du giả vờ như mình rất oan ức, giống như mình không cố ý làm như vậy.
Thẩm Ngọc Lâm chẹp miệng, lại nói không thành lời.
Bà làm sao biết được Khương Hoan Du thật sự có bạn trai chứ, mà còn cùng bạn trai mình ngày ngày lắc lư dưới mi mắt bọn họ.
“Bọn trẻ bây giờ thẳng thắn cũng không muộn, bà cũng nhìn thấy giấy hôn thú rồi đấy, hơn nữa chúng ta cũng lên chức rồi, đây là chuyện vui mà.” Khương Tất Đạt nói với Thẩm Ngọc Lâm, khuyên Thẩm Ngọc Lâm đừng so đo với bọn họ vì đã giấu diếm.
Thẩm Ngọc Lâm cũng không muốn so đo, dù sao bây giờ cũng là song hỉ lâm môn, và những điều mà bà mong chờ bấy lâu nay đã thành sự thật.
“Được rồi, được rồi, Hoan Du, từ bây giờ con phải thật cẩn thận, tranh thủ ngồi xuống, mẹ sẽ lập tức nấu một nồi súp để bồi bổ cơ thể cho con.”
“Mẹ… Chúng con… Vẫn còn một điều nữa muốn nói.”
“Còn nữa? Hai đứa còn có chuyện gì lớn nữa sao?”
“Không phải chuyện lớn, chính là… Một chút chuyện cũng rất quan trọng.

Là lý do tại sao bọn con hẹn hò lâu như vậy rồi mà vẫn giấu diếm ba mẹ.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương