Hạnh Phúc Của Xanh Lam
-
56: Có Thai
Editor: YuuTết xuân sắp tới.
Ngày 28 Tết, Khương Hoan Du và Lâm Tiểu Nhu ngồi trong tiệm ăn sủi cảo.
Dư Thâm Lam và Khương Việt đã tới công viên nhỏ bên cạnh để câu cá, hai người họ dự định sẽ ở đó cả một ngày.
Chắc chắn rằng Khương Việt không ở đây, Lâm Tiểu Nhu mới dám tới từ từ ăn sủi cảo với Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du đã làm một nồi sủi cảo lớn, Lâm Tiểu Nhu đứng bên cạnh nhìn, nghi hoặc hỏi: “Hoan Du à, nhiều sủi cảo như vậy hai chúng ta làm sao có thể ăn hết?”
“Không nhiều đâu, tớ có thể ăn hết.” Khương Hoan Du lơ đễnh trả lời, cô cầm cái thìa khuấy ở trong nồi, đề phòng sủi cảo bị dính vào nồi.
Lâm Tiểu Nhu không thể tưởng tượng được, cô ấy nhìn Khương Hoan Du, hỏi: “Ăn nhiều như vậy sao chịu nổi chứ.
Từ lúc nào mà cơn thèm ăn của cậu trở thành như vậy thế?”
“Trời lạnh rồi, khẩu vị cũng cải thiện hơn.”
“Được rồi… Nhưng sao tự nhiên Dư Thâm Lam với Khương Việt lại đi câu cả thế.
Trời lạnh như vậy lấy đâu ra cá cho bọn họ câu?”
“Làm sao tớ biết được, chẳng mấy khi có thời gian nghỉ ngơi, vậy mà lại nhàn hạ đi câu cá.
Tớ muốn thuyết phục cũng không thuyết phục được.”
“Ồ, ai đó đang đổ lỗi cho bạn trai vì không ở nhà với mình.”
Khương Hoan Du đậy nắp nồi, lườm Lâm Tiểu Nhu, nói: “Ngày nào cũng gặp cậu ấy, tớ còn chưa chê cậu ấy phiền đâu đấy.”
Lâm Tiểu Nhu không tin điều đó, bĩu môi, đi sang một bên chờ sủi cảo được vớt ra khỏi nồi.
Không lâu sau đó, Khương Hoan Du bê hai bát sủi cảo ra.
Bằng mắt thường, Lâm Tiểu Nhu có thể nhìn thấy được sủi cảo trong bát của Khương Hoan Du nhiều gấp đôi bát của cô ấy.
Từ lúc nào mà Khương Hoan Du lại biến thành một vị quân vương bụng to vậy…
Hai người họ câu được câu không nói chuyện với nhau, Lâm Tiểu Nhu ăn được vài miếng sủi cảo đã thấy no.
Khương Hoan Du vẫn còn đang ăn, như thể cô ăn nãy giờ không đủ no.
Lâm Tiểu Nhu hỏi một cách yếu ớt: “Cậu còn chưa ăn no sao?”
“Chưa, không thể để lãng phí được, cậu không ăn hết thì đưa cho tớ.” Khương Hoan Du nói, nhưng vừa bỏ một miếng sủi cảo vào miệng, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn.
Cô một tay che miệng lại, một tay ấn lên bụng, thiếu chút nữa phun hết ra.
Lâm Tiểu Nhu vội vàng đi lấy thùng rác rồi mang nó tới cho Khương Hoan Du: “Đấy cậu nhìn xem, ăn nhiều như vậy, ăn không được nữa thì đừng cố.”
Khương hoan Du nôn khan vào thùng rác mấy lần, nhưng không nôn ra được cái gì, tiện tay rút một tờ khăn giấy lau miệng.
“Tớ vẫn còn thấy đói, có cố ăn đâu.”
Lâm Tiểu Nhu cầm thùng rác, đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, cả khuôn mặt đều cứng đờ.
Khương Hoan Du nhìn thấy cô ấy như vậy, liền hỏi cô ấy: “Cậu sao vậy?”
“Hoan… Hoan Du… Cậu… Lần kinh nguyệt gần đây nhất của cậu là lúc nào?”
“Cậu hỏi cái này để làm gì? Tớ cũng không nhớ rõ nữa, hình như là…”
Khương Hoan Du nghe Lâm Tiểu Nhu nói đến chuyện này, nhớ lại kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của mình, lại đột nhiên phát hiện ra, bây giờ cách lần trước, hình như sắp hai tháng rồi ——
Khương Hoan Du lập tức trợn tròn mắt, cũng nghĩ đến một khả năng giống Lâm Tiểu Nhu.
Cô lắp bắp hỏi, giọng nói không khỏi run lên: “Không… Không thể nào… Chắc không có lẽ?”
“Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai? Có phải rất lâu rồi kinh nguyệt chưa tới đúng không?”
“Đã hai tháng rồi…”
“Trời! Bây giờ tớ có nên chúc mừng cậu không?!”
Khương Hoan Du hoàn toàn sửng sốt, trong đầu hiện lên vô số khả năng, vô số hình ảnh, nhưng cô vẫn không dám tin tưởng.
“Tớ với Dư Thâm Lam đều sử dụng biện pháp an toàn, có lẽ không phải như chúng ta nghĩ đâu.”
“Nhưng cũng có rất nhiều ví dụ đã nói cho chúng ta biết, sử dụng biện pháp an toàn không phải tuyệt đối an toàn, tỷ lệ thất bại cũng rất cao.”
Lâm Tiểu Nhu chẹp miệng, nhìn bộ dạng Khương Hoan Du lúc này không biết nên khóc hay nên cười, mà cô ấy cũng không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
Khương Hoan Du ngây ngốc ngồi trên ghế.
Một lát sau, cô đứng dậy, đi mặc áo khoác.
Lâm Tiểu Nhu hỏi cô: “Này, cậu làm gì đó, muốn đi ra ngoài sao?”
“Tớ muốn đi tới bệnh viện bây giờ.” Khương Hoan Du mà không tới bệnh viện kiểm tra rõ ràng, có lẽ cô đến cơm cũng không thể nuốt trôi mất.
Lâm Tiểu Nhu cũng lập tức đứng dậy, lấy áo khoác rồi đi theo cô: “Để tớ đi với cậu.”
Trong bệnh viện.
Những ngày cuối năm có rất nhiều người tới bệnh viện.
Khương Hoan Du và Lâm Tiểu Nhu đợi lấy báo cáo ở bàn đăng ký, hai người cứ đứng như vậy đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Quét thẻ, lấy báo cáo, đợi báo cáo được chuyển ra.
Khương Hoan Du cầm báo cáo lên xem, cô không thể hiểu ý nghĩa của các chỉ số xét nghiệm máu, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cột kết luận cuối cùng: Có thai.
Nhìn hai từ này, Khương Hoan Du cảm thấy mình sắp ngất đi.
Lâm Tiểu Nhu nhìn sắc mặc cô kém như vậy, lập tức có thể đoán được kết quả.
Cô ấy cầm bản báo cáo lên xem, đúng là có thai thật.
“Hoan Du, bình tĩnh, bình tĩnh.
Trước tiên chúng ta mang báo cáo này đi đưa cho bác sĩ xem đã.”
Đầu óc Khương Hoan Du lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai.
Điều này tới có quá bất ngờ không?
Cô mang theo đầu óc trống rỗng của mình đi gặp bác sĩ.
Cho đến khi bác sĩ hỏi cô đã kết hôn chưa, đã muốn có con chưa, cô mới hoàn hồn.
“Gì cơ ạ?” Khương Hoan Du không nghe rõ nên hỏi lại.
Bác sĩ đang viết gì đó trên sổ khám bệnh, hỏi lại một lần nữa: “Kết hôn chưa, đã muốn có con chưa?”
“Chưa kết hôn, đứa bé… Có thể không cần sao?” Khương Hoan Du hỏi, đầu óc không kịp phản ứng, chẳng lẽ mang thai còn có thể không muốn sao?
Vị bác sĩ phụ khoa này cũng đã có tuổi, cũng không cảm thấy ngạc nhiên nên nói: “Nếu cô không muốn, cô có thể bỏ nó.
Đứa bé vẫn còn nhỏ, cũng không gây hại quá nhiều đến cơ thể cô.
Nếu cô quyết định không muốn giữ, ký vào đơn đồng ý phẫu thuật này rồi hẹn thời gian tới xử lý.”
Khương Hoan Du kịp phản ứng lại với ý tứ của bác sĩ, vội vàng nói: “Không, không, tôi —— Tôi muốn.”
“Nếu cô muốn, một tháng sau là đầy ba tháng thì đến đây kiểm tra lại, nộp hồ sơ rồi tiến hành kiểm tra định kỳ.” Bác sĩ giải thích ngắn gọn về quá trình, sau đó nói với Khương Hoan Du một số biện pháp phòng ngừa: “Bây giờ cần phải bổ sung vitamin B11, chú ý ăn uống một chút, đừng dùng thuốc linh tinh.”
Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Khương Hoan Du không thể nhớ tất cả cùng một lúc.
Khi cô và Lâm Tiểu Nhu bước ra khỏi phòng bệnh, hoàng hôn đã tràn ngập trên bầu trời.
Lâm Tiểu Nhu đỡ lấy Khương Hoan Du vì sợ cô sẽ ngã.
Dù sao, phụ nữ mang thai cũng rất quý giá.
“Cậu chậm một chút, đừng làm tổn thương đến con nuôi của tớ.
Còn nữa, về sau ít đi giày cao gót như vậy đi, tớ vừa mới tra trên mạng, trên đấy đều nói không nên mang giày cao gót đâu.”
Lâm Tiểu Nhu nói xong, Khương Hoan Du cúi xuống nhìn đôi giày cao gót của mình, lại nhìn đôi giày đế bằng của Lâm Tiểu Nhu, sau đó dừng bước lại, nói: “Vậy chúng ta đổi giày nhé.”
Lâm Tiểu Nhu cũng nhìn xuống đôi giày của bọn họ, lập tức đồng ý: “Đổi, mau đổi ngay đi.”
Khương Hoan Du thay đôi giày đế bằng của Lâm Tiểu Nhu xong, lập tức cảm nhận được cái cảm giác mang thai thật sự.
Cô nhịn không được mà bật khóc: “Tiểu Nhu… Tớ xong rồi… Tớ sẽ trở thành một người mẹ…”
“Mẹ ơi, cậu đừng khóc mà, nhiều người muốn mà không được đó!” Lâm Tiểu Nhu lo lắng, tiếng khóc của Khương Hoan Du thu hút quá nhiều sự chú ý, thật sự mất thể diện quá mà.
“Tớ chưa sẵn sàng, làm sao bây giờ, tớ sẽ trở thành một người mẹ ——”
“Tớ cũng đã làm mẹ đâu, làm sao tớ biết được chứ! Bà cô của tớ ơi, chúng ta về nhà trước rồi nói sau.
Buổi tối cậu với Dư Thâm Lam từ từ nói chuyện xem như thế nào.”
Khương Hoan Du vẫn khóc, khẽ gật đầu.
Ban đêm.
Dư Thâm Lam và Khương Việt đi câu cá trở về, Khương Việt trực tiếp lên thẳng nhà mình ở tầng trên.
Dư Thâm Lam còn mang theo một thùng đầy chiến lợi phẩm vào trong nhà, cậu bị cảnh tượng trước mặt dọa đến ngây người.
Khương Hoan Du đang ngồi xổm trước tủ giày phân loại giày của mình.
Nhiều đôi giày cao gót bị ném vào trong thùng.
Nhìn vào bên trong nữa, trong phòng khách chất đầy thùng to thùng nhỏ, bên trong chứa đầy quần áo.
“Em đang làm gì thế? Muốn dọn nhà sao?” Dư Thâm Lam hỏi.
Khương Hoan Du ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút, sau đó tiếp tục phân loại giày, nói: “Không dọn nhà, chỉ vứt bớt đồ đi thôi.”
Dư Thâm Lam nhìn cô cho một đôi giày cao gót mới mua của mình vào trong thùng, vội nói: “Em vứt đi làm gì vậy? Đôi này không phải em vừa mới mua sao, em còn rất thích nó nữa mà.”
“Không thể đi thì còn để đấy làm gì.”
Khương Hoan Du dường như có gì đó không đúng, Dư Thâm Lam đặt cái thùng và cần câu xuống, ngồi xổm bên cạnh Khương Hoan Du, cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy, ai làm em không vui sao? Nếu không vui, cũng không cần phải vứt đồ đạc đi như vậy mà.”
Khương Hoan Du bĩu môi, tức giận đẩy Dư Thâm Lam ra: “Là tại anh, tất cả đều tại anh!”
“Anh? Anh làm gì?”
“Anh đã làm ra cái chuyện tốt!”
“???”
Dư Thâm Lam vẫn thấy ngây ngốc ra, hoàn toàn không hiểu Khương Hoan Du đang nói cái gì.
Khương Hoan Du đứng lên, lấy tờ báo cáo bệnh viện từ trong túi xách của mình ra, nhét vào trong tay Dư Thâm Lam: “Anh tự xem đi.”
“Đây là cái gì?”
“Anh không biết đọc chữ à?”
Dư Thâm Lam sững sờ, mở bản báo cáo ra.
Ngay từ chữ thứ nhất, rồi lại nhìn đến chữ cuối cùng.
Bây giờ đến lượt cậu ngây người ra.
Khương Hoan Du đợi một lúc, nhìn Dư Thâm Lam ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, liền hỏi: “Đọc xong chưa?”
Tay Dư Thâm Lam run rẩy.
Cậu cầm tờ báo cáo, vừa mừng vừa sợ: “Đây là sự thật sao?”
“Không phải thật thì chả lẽ là giả sao?”
Khương Hoan Du dở khóc dở cười.
Dư Thâm Lam nắm chặt tờ báo cáo, rồi ôm chầm lấy Khương Hoan Du.
Cậu dùng sức ôm cô, giọng nói giống như sắp khóc: “Hoan Du, chúng ta… Chúng ta có con rồi sao?”
Khương Hoan Du cũng muốn khóc.
Cô ở trong lòng cậu gật đầu, nói: “Anh nhìn xem, có phải đều tại anh không.
Bây giờ chúng ta không còn có hai người nữa, lại nhiều thêm một người rồi.”
Dư Thâm Lam buông Khương Hoan Du ra đặt tay mình trên bụng Khương Hoan Du, thận trọng thăm dò: “Đứa bé đang ở đây sao? Em có thể cảm nhận được đứa bé không?”
Khương Hoan Du thiếu chút nữa thì bật cười: “Đồng chí Dư Thâm Lam, anh là sinh viên ngành y cơ mà, anh nói xem em có thể cảm nhận được một sinh mệnh hai tháng tuổi không?”
Dư Thâm Lam cười ngượng ngùng.
Cậu vui đến nỗi làm sao nhớ được chút nào lý thuyết y học chứ.
“Anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, anh thật sự đang không nằm mơ chứ?”
“Sao, vậy là anh hy vọng sau khi tỉnh mộng sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Anh không muốn chúng ta có em bé à?”
Khương Hoan Du cố tình hỏi như vậy, Dư Thâm Lam lập tức trả lời: “Nào có! Anh rất muốn!”
Dư Thâm Lam muốn ôm Khương Hoan Du xoay tròn một cách hạnh phúc.
Cậu vẫn luôn muốn có một gia đình, một gia đình thuộc về cậu và Khương Hoan Du, sau đó còn có những đứa con của bọn họ.
Bây giờ, những nguyện vọng này đều thành hiện thực rồi.
Cậu chưa bao giờ thấy phấn khích như lúc này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook