“Thiểu Hoa, ta không được..... Thiểu Hoa......”

“Tiểu Nguyệt Nhi ngoan, một lần nữa......một lần nữa......”

“Thiểu Hoa......Thiểu......”

mới vừa đến gần Hạnh Nguyệt cung chợt nghe thấy thanh âm Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại đang lừa gạt Tiểu Nguyệt Nhi. Thanh Văn tròng đảo tròng mắt, ôm đứa nhỏ quay lại hướng đông khẩn cấp rời đi

đình chiến được vài ngày, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật vất vả mong chờ thân thể Tiểu Nguyệt Nhi tốt lên, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, sao lại có thể mới đó mà đã minh kim hưu binh rồi chứ. Chỉ nghe thấy hai người giao triền đến quá nửa đêm, Tiểu Nguyệt Nhi đã muốn thở gấp không thôi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thì vẫn còn muốn lừa gạt hắn

cái gì mà một lần nữa thôi, từ đêm khuya “một lần nữa thôi” đến tận canh tư, hoàng thượng a, ngươi rốt cuộc muốn vào triều a. Thanh Văn thật sự là sẽ bị hai kẻ kia làm cho tức chết, ban ngày thì chơi với hài tử, buổi tối tha môn tự kỷ ngoạn, tiểu hài tử tính để  hắn chiếu cố mãi sao?

bây giờ thì tốt rồi, hài tử tỉnh muốn tìm “nương” của nó, hắn thì làm sao sinh ra một “nương” cho hắn đây? “nương” của hắn đã bị “cha” của hắn dè nặng rồi, không chịu thả ra đâu

“Hoàng Phủ Tiểu Hoa, nhớ rõ nha, về sau không được học cha ngươi nha, có biết hay không?” Thanh Văn đem đứa nhỏ ôm lấy rời khỏi “chiến trường”, rồi nghiêm túc mà “dạy” hắn, nghe được thanh âm của đứa nhỏ vì nhìn thấy hắn mà sửng sốt

“loại này tên là [hồ ly tinh], mê thượng đến ngay cả lâm triều đều cũng sẽ quên. ngươi đừng nhìn phụ thân ngươi như vậy tưởng hắn không bao giờ ngủ nha, kì thực buổi chiều hắn đều ngủ gật hết đó!”

Tiểu Nguyệt Nhi ban ngày có thể ngủ no say, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng không có biện pháp nào. Vài lần đi gặp hắn, đều phát hiện Hoàng Phủ Thiểu Hoa ghé vào chiếc bàn trong ngự thư phòng ngủ say sưa, Thanh Văn cũng chỉ còn biết thở dài

(đây gọi là tội tham thí thấm đó anh)

“Hoàng Phủ Tiểu Hoa nhỡ rõ nha, minh quân viễn mĩ sắc!”

[minh quân ko đc gần mĩ sắc]

* * *

“Tiểu Long Nhi, tên này thế nào?” Tiểu Trần Nhi gợi ý “ta nghĩ suốt ba ngày, tên này không tồi đi”

“ừ ân” Tiểu Nguyệt Nhi ôm tiểu hài từ không biết vì cái gì một mực ngáp dài, hướng Tiểu Trân Nhi không gật đầu

“......” (Thanh Văn)

“thế nào, thôn trưởng? ngài có ý tưởng....nào không?”

“tên này kỳ thực nghe cũng rất êm tai, chỉ ta cũng muốn đặt cho đứa nhỏ này một cái tên......[Tiểu Quân Nhi], các ngươi cảm thấy tên này thế nào?”

“nghe cũng hay a!” Tiểu Nguyệt Nhi một bộ khâm phục nhìn thôn trưởng

“......thật dễ nghe......quả nhiên là thôn trưởng có khác” Tiểu Trần Nhi cũng gia nhập hàng ngũ bội phần khâm phục

“......” (Thanh Văn)

“Thanh Văn, ngươi cảm thấy được không?” thôn trưởng không biết vì cái gì, đột nhiên lại quay đầu hỏi

“......các người không cần hỏi qua cha đứa nhỏ sao?” đứa nhỏ kia cứ như vậy sắp sửa được định danh rồi, Thanh Văn nhịn không được muốn nhắc nhở một chút

“di? vì cái gì?” Tiểu Trần Nhi hỏi “đứa nhỏ là của Tiểu Nguyệt Nhi mà”

“......bởi vì hài tử này cũng có phần là của Hoàng Phủ Thiểu Hoa” Thanh Văn nghiến răng “không có Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhà chúng ta cố gắng, Tiểu Nguyệt Nhi một thân một mình làm thế nào sinh được a?”

“chẳng qua chỉ là bồi Tiểu Nguyệt Nhi ngủ một chút, có cái gì đâu mà phải cố gắng” Tiểu Trần Nhi xoa thắt lưng, đối với sự cả can đảm nghi ngờ của Thanh Văn, hắn cố gắng lý sự “ta trước kia cũng bồi Tiểu Nguyệt Nhi ngủ vậy, ngươi đừng cho rằng ta cái gì cũng không biết”

câu này mà để cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa nghe thấy được, chỉ sợ sẽ có tai nạn chết ngươi sẽ xảy ngay tại đây đi? Thanh Văn thán khí

“......cái kia thì khác” Thanh Văn uyển chuyển nói

“làm sao lại khác! thôn trưởng rõ ràng có nói, chỉ cần hai người ngủ cùng nhau sẽ có tiểu bảo bảo mà......Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nói, bằng không Hoàng Phủ Thiểu Hoa tố tiểu bảo bảo với ngươi như thế nào”

chỉ thấy thôn trưởng quay đầu đi cố nhịn cười, làm cho Thanh Văn hồ nghi tiến lại gần, mà lúc này mặt của Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã muốn đỏ đến mang tai nha

“thì......chỉ là hai người cùng nhau ngủ, sau đó Thiểu Hoa sẽ sờ sờ ta, cuối cùng hắn sẽ đem cái kia của hắn nhét vào...... nơi đó......của ta......” vừa nói, Tiểu Nguyệt Nhi hai tay nắm chặt lấy, càng nói mặt càng đỏ

“di, hắn sẽ làm thế nào nhét vào của ngươi?”

“dừng lại” Thanh Văn vội vàng tách hai người kia ra

“sao lại không cho ta biết?” Tiểu Trần Nhi vẻ mặt hoài nghi nhìn Thanh Văn “ngươi sợ ta học trộm, đúng hay không?”

“......” (Thanh Văn)

“Tiểu Trần Nhi, loại sự tình này, đến lúc nào đó tự khắc sẽ hiểu” thôn trưởng cười ngả về phái sau, liền đứng ra thuyết minh

“vì cái gì lại đến lúc nào đó mới biết?” Tiểu Trần Nhi vẫn là hoài nghi

“bởi vì khi đó ngươi với người ngươi thích sẽ cùng nhau ngủ, lúc đó sự tình kia tự nhiên sẽ xảy ra” thôn trưởng tỏ ra quyền uy nói, Tiểu Trần Nhi nghe được cực kỳ sửng sốt

“ừ ân, thôn trưởng nói không sai. Ngay từ đầu ta cũng không biết, chỉ là về sau ta cũng Thiểu Hoa ngủ, mới tự mình kiểm nghiệm loại sự tình này, Nếu không thì Thiểu Hoa nói cho ta biết, ta còn không hiểu được như vậy sẽ có tiểu bảo bảo đâu” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu

“chỉ là ta cùng Tiểu Nguyệt Nhi ngủ với nhau nhiều như vậy, vì cái gì cũng chưa phát sinh?” Tiểu Trần Nhi hỏi

“......” (Thanh Văn)

* * *

“lại sao nữa rồi?”

mới đến Hạnh Nguyệt cung mội hồi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa liền chạy tới ôm dính lấy Tiểu Nguyệt Nhi, không khỏi khiến hắn buồn cười

nếu là thật lâu thật lâu trước kia, hắn sẽ nghĩ rằng Tiểu Nguyệt Nhi muốn xin hắn vàng bạc châu báu, nhưng hiện tại Tiểu Nguyệt Nhi nháy mắt một chút hắn liền hiểu được, hắn muốn làm gì, khiến cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa muốn cố ý trêu đùa hắn

“ngươi đoán đi......” Tiểu Nguyệt Nhi tựa trên ngực hắn thanh âm nho nhỏ khẽ nói

“......muốn cùng ta tố tiểu bảo bảo, đúng hay không?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa dán bên tai hắn nói chuyện, nhẹ nhàng, thổi hơi thở ấm nóng vào tai của Tiểu Nguyệt Nhi, tiên đường cắn một ngụm khiến hắn cảm thấy có chút hư nhuyễn, mà lúc này tay của Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã giúp hắn đỡ lấy cái thắt lưng, thừa cơ ôm lấy

“ta thích cùng ngươi tố tiểu bảo bảo, nhưng ta không thích người khác ở bên cạnh xem. Ngươi bảo Tiểu Trần Nhi đi ra ngoài được không?”

“di?” Tiểu Nguyệt Nhi nâng mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt sợ hãi thán “tại sao ngươi biết, hắn bảo hắn sẽ trốn đi mà”

nếu không phải ở cùng bảo bối này quần nhau đã lâu, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thực sẽ bị bọn họ làm cho tức đến hộc máu

“bởi vì ta thất hắn đang trốn ở dưới giường, còn để lộ ra một bàn tay nữa kia” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thán khí

Tiểu Nguyệt Nhi nhanh chóng từ dưới giường chui ra, cắn răng oán hận rời đi

“ta đã nói ngươi sẽ không thích mà, bằng không mỗi lần đều sẽ không đem tất cả mỏi người đuổi đi hết” Tiểu Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói, nhưng mà, kế tiếp chính là hôn Hoàng Phủ Thiểu Hoa

môi của Hoàng Phủ Thiểu Hoa từng chút một in lại dấu trên mặt của Tiểu Nguyệt Nhi, môi của Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi vì đang mải theo dõi người đang hôn mình, vẻ mặt hạnh phúc mà thỏa mãn, thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng chàn đầy ấm áp

chắc hẳn kiếp trước hắn làm nhiều việc thiện cực đại lắm, nên đời này mới có thể gặp Tiểu Nguyệt Nhi

“ân? tên của tiểu bảo bảo là gì?” mới bãi triều không được bao lâu, Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm Tiểu Nguyệt Nhi nói chuyện, ngẫu nhiên hôn lền đầu và mặt của hắn, đang hưởng thụ tình dư vị tình cảm mãnh liệt, chợt nghe Tiểu Nguyệt Nhi thanh âm mềm yếu hỏi

“ta không có ý kiến, ngươi thích là tốt rồi” kỳ thật, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã nghĩ ra rất nhiều tên hay, chỉ là nghe Tiểu Nguyệt Nhi hỏi như vậy, chín phần chín là hắn nghĩ muốn tự tay đặt tên. Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại cảm thấy đau lòng, hắn vì sinh tiểu hài từ này đã vất vả cực, cũng không ngại để cho hắn tự mình đặt tên

“thật chứ?” Tiểu Nguyệt Nhi vừa kinh vửa hỉ nói, thấy vậy, trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại chàn đầy nhu tình “là thật”

“Thiểu Hoa ngươi thật tốt......” Tiểu Nguyệt Nhi dán vào ***g ngực hắn nhỏ giọng nói “tất cả mọi người đều thích bảo bảo, đều muốn giúp hắn đặt một cái tên, ta rất thích mọi người, cũng hy vọng bọn họ đề có thể cao hứng......bằng không chúng ta tái sinh mấy bảo bảo được không? mỗi người đặt một cái tên”

có lẽ Tiểu Nguyệt Nhi không biết đã vô tình trọc đúng chỗ ngứa của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, hắn còn phát hiện dục vọng của Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại nóng bỏng đặt tại hạ phúc của hắn, mặt liền đỏ lựng

“đề nghị này ta tán thành nha” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng đem Tiểu Nguyệt Nhi đặt dưới thân, khàn khàn nói “ta sẽ cố gắng”

“thôn trưởng nói chúng ta kỳ thực không dễ dàng thụ thai, đòi hỏi đối phương phải cực kì yêu ta, lại cùng một chỗ nhiều lần, mới có thể có......” Tiểu Nguyệt Nhi vuốt mặt Hoàng Phủ Thiểu Hoa, vạn thiên nhu tình nói

bây giờ còn nhẫn được thì không phải nam nhân, chỉ nghe Tiểu Nguyệt Nhi hô nhỏ một tiếng, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng đã cúi người hôn hắn, hai tay cũng lần thứ hai đẩy song mông của hắn ra, đem dục vọng sưng đến sắp bùng nổ của mình len vào

hai người mới tải qua vài lần thân mật, nơi ấy của Tiểu Nguyệt Nhi vẫn còn chất lỏng dục vọng niêm thấp của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, hơn nữa còn có dịch nhiệt hoạt của chính mình, khiến cho cự vật to lớn của Hoàng Phủ Thiểu Hoa tùy tiện tiến quân thần tốc

Tiểu Nguyệt Nhi thoải mái nhắm mắt, Hoàng Phủ Thiểu Hoa một bên hôn hắn thật sâu, một bên thì không ngừng đem dục vọng của chính mình một lần nữa lại một lần nữa tiến nhâp vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi ôm lấy gáy của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, bởi vì quá vui thích mà không ngừng rên rỉ, hơn nữa Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã ồ ồ thở dốc, hai người lại lần thứ hai triền miên tới tận bình minh

* * *

không tới ba tháng, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã ôm Tiểu Nguyệt Nhi, kiêu ngạo mà tuyên bố bọn hó đã có tiểu bảo bảo thứ hai

Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu thì lại khiếp sợ  nằm ở trong ***g ngực của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, thôn trưởng tấm tắc lầy ngợi khen, Tiểu Trần Nhi vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, mà Thanh Văn vừa ưu quốc ưu dân cũng chỉ biết thở dài

Nhất dạng sự thật, bách bàn tình tình. nhưng mà mặc kệ tâm tình của người khác như thế nào, ít nhất tâm tình Hoàng Phủ Thiểu Hoa chính là vô cùng tốt nha. mà lão nhân gia hắn mồi lần tâm tình hảo, tiểu hài tử đầu tiên thì tùy Tiểu Nguyệt Nhi bọn họ cao hứng đặt tên

nhưng mà, tiếp sau đây không phải chỉ có Tiểu Trần Nhi cùng thôn trưởng, mà cả hạnh hoa thôn dân không hiểu được làm như thế nào biết được chuyện này, cũng đều gia nhập đội hình vì tiểu bảo bảo

chỉ thấy Hạnh Nguyệt cung trên tường treo đây “danh liên” đưa tới, Thanh Văn nhịn không được tấm tác ngợi khen

những “phi nhân loại” này mặc dù quái dị, nhưng đều là một tay hảo thư pháp cộng thêm văn thái nữa a

nêu ví dụ cụ thể thì trong đó có vài câu đối như vậy nè:

Băng tuyết đống đắc mai cốt sấu

Tâm tĩnh tiết thanh xuân tự phát

Ấu tiểu thông tuệ lão đại phúc

Tường thụy hỉ nhạc nhật nhật hoan

Anh khí bột phát nhiếp vạn vũ

Phi nhập cửu thiên khí trường dương

“nhưng danh tự này cũng không tệ, tốt lắm, tốt lắm” ôm lấy thắt lưng Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đi theo xem xét tranh chữ này nọ, cười đến thỏa mãn nhạc, căn bản là không để ý tứ gì trong lời nói cả

“Tiểu Băng Tâm? tên này rất quái, ta cảm thấy tên Tiểu Long Nhi hay hơn ” Tiểu Trần Nhi thì thào nói “không thì, Tiểu Quân Nhi cũng hãy a”

“......” (Thanh Văn)

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngai nghĩ xem muốn đặt tên là gì?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa sủng nịnh hỏi

“ta?......” đến phiên Tiểu Nguyệt Nhi ngẩn người

di nhiên vai chính này một chút cũng không tự giác đặt tên cho hài tử của mình rồi....Thanh Văn trở mình xem thường

“đúng vậy, ngươi vất vả như vậy mới hạ sinh hài tử này, hài từ này gọi là gì, thì đương nhiên do ngươi làm chủ” Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôn nhu nói

ngươi không sợ hắn sẽ muốn lấy cái gì mà Tiểu Tinh Nhi, Tiểu Dương Nhi mà đặt tên hay sao......Thanh Văn mồ hôi lạnh rơi đầy đầu

“ta.......ta không có nghĩ đến......cũng không biết nữa......” nói đến câu cuối, trộm liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa một cái, Tiểu Nguyệt Nhi xấu hổ kinh hách trốn vào ***g ngực của Hoàng Phủ Thiểu Hoa

“ngươi đối ta tốt như vậy, ngươi nói cái gì, ta toàn bộ nghe theo ngươi”

Thanh Văn trừ bỏ mồ hôi lạnh trên mặt bên ngoài còn nổi lên một lớp da gà da vịt

mà nghe được Tiểu Nguyệt Nhi nói như vậy, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cunhs là cao hứng cười lớn tiếng

“kỳ thực, đặt tên là gì với ta mà nói đều được cả, quan trọng là hắn là con của chúng ta, mặc kệ gọi là gì ta đều có thể làm cho hắn cả đời hạnh phúc vô ưu. Ta có nghĩ tới một cái tên, Hoàng phủ Thiểu Anh, ngươi cảm thấy thế nào?”

“tên này thật dễ nghe, đặt là Thiểu Anh thì tốt lắm” Tiểu Nguyệt Nhi vẻ mặt hạnh phúc nói

Ôm Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cời đến thiệt cao hứng. Cả Hạnh Nguyệt cung, tràn ngập tiếng cười của Hoàng Phủ Thiểu Hoa

“kỳ thật, ngươi tên là gì đều được, Hoàng Phủ Tiểu Hoa”

đêm khuya trong Hạnh Nguyệt cung lại là thanh âm của hai người Tiểu Nguyệt Nhi ân ái, Thanh Văn liền quay lại nhìn đứa trẻ trong ***g ngực mói. mà hài tử kia cũng thực sự là đang nghe

“quan trọng à..., Hoàng Phủ Thiểu Hoa cùng Tiểu Nguyệt Nhi cùng một chỗ ở đây đã một năm, cười đến so với hắn hai mươi nắm trước sinh ra còn nhiều hơn. Hoàng Phủ Tiểu Hoa, ngươi nói đúng hay không?”

tiểu hài tử gật gật đầu

°•.♥.•° hoàn °•.♥.•°

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương