“...... Thanh Văn Thanh Văn......”
“đừng sảo ta, hiếm khi có dịp ta có thể hảo hảo ngủ một......oa!” vốn chính là hơi hơi mở một con mắt ra nhìn xem có chuyện gì phát sinh, lập tức liền từ trên giường nhảy dựng lên, khiến cho cả hai người kinh hách
“Thanh Văn ngươi làm tơ sợ muốn chết” Tiểu Nguyệt Nhi lên án
“là các ngươi dọa ta mới phải.....” Thanh Văn phản chỉ vào hai người bọn họ
chỉ thấy một Tiểu Trần Nhi một thân y phục dạ hành, trên tay cầm một chủy thủ đang lắc lắc lóe sáng. Bên người Tiểu Nguyệt Nhi, hảo một chút, toàn thân trên dưới còn ăn mặc đen nghịt, hai tay lại không biết làm thế nào cuốn vào nhau
“các ngươi ban ngày ban mặt, ăn mặc thành như vậy chạy đến trong phòng ta là buốn làm cái gì?”
“hanh hanh, không ai khi dễ Tiểu Nguyệt Nhi của ta còn có thể bình yên vô sự” Tiểu Trần Nhi nói
“...... rồi sao?”
“......cho nên, ta nhờ ngươi giúp ta tìm ra được cái Trân phi kia” Tiểu Trần Nhi vênh váo ngẩng cao đầu
“không biết, ta muốn ngủ” Thanh Văn quay ngươi tiếp rục tìm lại giấc ngủ của hắn. Mới sáng sớm, làm cái quỷ gì chứ
“là chân hậu” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng lôi kéo Tiểu Trần Nhi
“A? không nói sớm” Tiểu Trần Nhi lại vội vàng lôi kéo Thanh Văn “Thanh Văn Thanh Văn nhanh lên nào, là trân hậu, là trân hậu mới đúng!”
“nơi này cũng không có trân hậu đâu!” Thanh Văn thực sự là bị hai người bọn hắn phiền chết, đành phải nhận mệnh rời giường, bắt đầu đi giầy “người các ngươi muốn tìm là Mị phi! nhớ kĩ cho ta”
“đúng đúng rồi, tên của chân hậu trước kia đích thực kêu là muội phi” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng phụ họa “Thanh Văn thực thông minh”
“......sách, thế nào ngay cả cái danh tự cũng không biết” Tiểu Trần Nhi than thở, thật sự làm lão đại mất hứng
“......người ta hiện tại căn bản cũng không phải chính hậu gì sất” Thanh Văn thán khí
Tiểu Trần Nhi híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi
“ta không có nói sai!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng thay mình biện giải “ngày đó rõ ràng ta nghe được mà, Thiểu Hoa nói chỉ cần muội phi thay hắn sinh tiểu hài tử, hắn sẽ cho nàng làm Chân hậu”
“hài tử chẳng phải đã sinh hạ rồi đấy thôi” Tiểu Trần Nhi tổng kết
“......hài tử được hạ sinh, không phải là hài tử của Thiểu Hoa”
“vì cái gì?” Tiểu Nguyệt Nhi cùng Tiểu Trần Nhi đều không hiểu gì cả
“điểm ấy ta nghĩ cũng không có ai hiểu được đi” Thanh Văn nhún vai “có lẽ chỉ có Mị phi và một người biết”
“......ta đã biết!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng giơ tay “nhất định là muội phi không chỉ cùng một người tố tiểu bảo bảo, cho nên mới không phải hài tử của Thiểu Hoa”
ngươi như thế nào lại trở nên thông minh như vậy. Thanh Văn lấy làm kinh ngạc
“a? người trung nguyên thực sự loạn như vậy a” Tiểu Trần Nhi vẻ mặt thập phần căm ghét
“đúng vậy, Tiểu Trần Nhi, ngươi không hiểu được đâu, ngay cả Thiểu Hoa cũng cùng rất nhiều người tố tiểu bào bảo” Tiểu Nguyệt Nhi lôi léo Tiểu Trần Nhi, đáng thương kể khổ
“cũng không hiểu được mắt ngươi có phải hay không có vấn đề” Tiểu Trần Nhi nói đến người này liền sinh khí “nhiều người như vậy ngươi không chọn, cố tình chọn loại người Trung Nguyên như vậy, ngươi đã quên sao, người Trung Nguyên còn có thể giết người đó!”
“người ta......người ta chỉ thích Thiểu Hoa thôi mà......” Tiểu Nguyệt Nhi nghẹn ngào, lại chỉ có thể ngoan ngoan bị mắng
“ngươi không phải đã quyết định không thích hắn sao” Tiểu Trần Nhi nghĩ tới đây lại sinh khí
“nhưng đại thậm nói tiểu bảo bảo không thể không có phụ thân, cho nên......” Tiểu Nguyệt Nhi mắt ứa lệ
“ta làm phụ thân của hắn không phải tốt lắm sao” Tiểu Trần Nhi vỗ ngực mình, Mao Toại tự tiến* (QT: tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tiển cử. cái này là điển tích phần cuối mình sẽ nóirõ hơn)
“......ách, đúng ác......” Tiểu Nguyệt Nhi cũng không ngờ điểm ấy, chính là ngơ ngác nhìn Tiểu Trần Nhi “Tiểu Trần Nhi thật thông mình, ta đây không có nghĩ đến”
......vậy nên tiếp theo kỳ thực là nói chuyện về Hoàng Phủ Thiểu Hoa?
Thanh Văn cúi nghiêng đầu tưởng tượng, liền quyết đinh phải bò lại giường ngủ bù
“ai! từ từ đã! Thanh Văn! ta còn muốn tìm muội phi!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng lôi kéo tay áo Thanh Văn
“......Nhị vị còn muốn tìm nàng làm cái gì cơ chứ?” Thanh Văn không nề hà nói
“ta phải cùng Tiểu Trần Nhi trở về, chỉ là ta trước kia lộng phá hư tóc nàng, nên ta phải giải thích với nàng” Tiểu Nguyệt Nhi nói
“ác? ngươi khi đó không phải chỉ là vô tình thôi sao?” Thanh Văn hứng thú nổi lên
“đó là bởi vì, đó là bởi vì......” Tiểu Nguyệt Nhi mặt đỏ lựng “bởi vì khi đó......”
“Cái gi! ngươi lộng phá hư tóc người ta còn hoàn toàn không phải là bất cẩn nói đúng hay không?” Tiểu Trần Nhi cũng có ý kiến “Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đã bị Hoàng Phủ Thiểu Hoa chiều hư rồi!”
“......ta hiện tại phải cùng nàng giải thích mới được......” Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu
......Thanh Văn kỳ thật đang suy nghĩ, muốn hay không đi thông báo trước cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa một tiếng
“nột, Thanh Văn, hiện tại chỉ cần mang bọn ta đi tìm Mị phi thôi, Tiểu Nguyệt Nhi nhất định phải cùng nàng giải thích mới được, ta với hắn cùng đi” Tiểu Trần Nhi cũng lôi kéo tay áo Thanh Văn
..... ta có thể nói không sao.....Thanh Văn vẻ mặt ai oán tả hữu nhìn hai người bọn họ
“đi đây đi đây, cứ tha tha kéo kéo, có phải nam nhân không vậy?”
* * *
Mị phi không ở trong bách hoa điện của nàng, lại ở giữa đại lao âm trầm
Tiểu Nguyệt Nhi nắm lấy y phục của Tiểu Trần Nhi, mà Tiểu Nguyệt Nhi lại lôi kéo y phục của Thanh Văn, bởi lúc Thanh Văn dẫn đầu đi đến trước đại lao, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy vách tường nhà tù ẩm ướt mà âm trầm, vẫn là cẩn thận hỏi một câu
“muội phi vì cái gì lại muốn ở tại loại địa phương này a, nơi này thực sựi có chút khó chịu”
“người trung nguyên quả nhiên kỳ quái” Tiểu Nguyệt Nhi cũng trầm ngâm
“......”
“A! kia rồi!” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy Mị phi, chính là cao hứng hô to
Vậy nên lúc đó Tiểu Trần Nhi cũng vội vàng đi theo nhìn lại, nhìn thấy chính là một thiếu phụ tiều tụy
chỉ thấy thiếu phụ kia đầu trên đầu bóng loáng chỉ còn phát căn ngắn cũn, đôi kinh ký hồng lại sưng mong, như thể đã khóc vài ngày rồi. Hai bờ má vốn đẫy đà, bóng mượt đều đã trũng xuống rất nhiều, mà đôi môi kia giống cánh hoa anh đào xinh đẹp, giờ cũng tái nhợt nứt nẻ
Mị phi xuân xanh mưởi bảy, lúc này thoạt nhìn ít nhất cũng phải ba mươi bảy ấy chứ. Nàng trong ngực còn ôm một anh hài, thoạt nhìn vừa gầy, vừa nhỏ, chỉ là tiếng khóc vẫn anh anh mỏng manh phát ra
ngoài dự đoán của Tiểu Trần Nhi, hắn vội vàng chạy lại, ngồi xổm bên cạnh thiết lao nhìn Mị phi, mà Thanh Văn vẫn là ôm cây trường kiếm bất li thân của hắn, tựa vào tường biên nhìn ba bọn họ
Tiểu Nguyệt Nhi là vừa xinh đẹp tuyệt trần lại thuần khiết, giống như là tiên tử thế ngoại đào viên đi đến. Tiểu Trần Nhi ánh mắt dao động mạnh mẽ, vừa linh động lại hoạt bát, ngày thường khuôn mặt búp bê đó hé ra là có thể lừa chết người
So sánh hai người với nhau, Mị phi có vẻ càng thêm thê lương. Thanh Văn trong lòng có chút không thoải mái, chỉ là vẫn thấm giọng thở dài
“......giải thích xong rồi, chúng ta trở về thôi”
“ác, hảo......thực xin lỗi ác, ta đã lộng phá hủy mái tóc ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi thật cẩn thận bồi tội, nhưng lại thấy Mị phi kia sửng sốt cực độ, trong khoảng thời gian ngắn không thể suy nghĩ được cái gì cả
“ngày đó ta ở cùng Thanh Văn chơi, không nghĩ là đem trường kiếm của hắn đánh bay, ta không biết là nó sẽ bắn tới ngươi, thực xin lỗi......” Tiểu Nguyệt Nhi giải thịch thập phần thành khẩn, mà cho tới tận bây giờ, Mị phi đang hoảng hồn kia mới nhận ra người đối diện là ai
nàng như thế nào có thể quên hắn! lúc trước chính vì hắn, nàng mới bị Hoàng Phủ Thiểu Hoa ném tới ni ô am đó mà!
nhưng hiện giờ cũng chỉ có hắn mới là vị cứu tinh duy nhất của mình!
Mị phi ngay lúc đó liền quỳ dưới đất, ôm đứa nhỏ không ngừng hướng hẳn dập đầu
Tiểu Nguyệt Nhi là kết kết thật thật bị nàng hù dạo như vây. Vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Thanh Văn, Thanh Văn cũng chỉ nhẹ nhàng mím môi
“Thanh Văn....” Tiểu Nguyệt Nhi nhuyễn thanh cầu cứu
“......nghe chút xem, nàng muốn nói gì” Thanh Văn đi tới bên người Tiểu Nguyệt Nhi, cũng ngồi xổm trước mặt Mị phi
“ngươi muốn cầu hắn cái gì, nói thử xem nào”
“ta chỉ muốn cầu được trở về lãnh thổ của ta” Mị phi khóc lóc kể lể “Tiểu Nguyệt Nhi đại nhân, ta biết ngài ở trước mặt hoàng thượng có phần lượng, ta chỉ cầu ngài trước mặt Hoàng Thượng nhắc tới nô tì một câu, nô tì cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có thể trở về lãnh thổ của mình thôi”
“ngươi đối hoàng thượng không trinh không tiết, gây ra họa diệt quốc, trở về về sau cũng không có chỗ cho ngươi sống yên ổn” Thanh Văn thấp giọng nói
“......cho dù chết, ta cũng muốn chết ở quê hương của ta” Mị phi cúi đầu, gằn từng tiếng nói
Mà ngay lúc nàng nói chuyện, tiểu anh hài kia vẫn chỉ mỏng manh khóc trong lòng mẹ
“......hoàng thượng sẽ không tha thứ đâu, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ hi vọng đi” Thanh Văn thấp giọng nói
“cho nên ta mới thỉnh cầu Tiểu Nguyệt Nhi đại nhân!” Mị phi ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói “cho dù thả ta trở về, đối với hoàng thượng cũng sẽ không có gì bất lợi a, ta là một cái thiếu nữ tử có thể nhiều ít làm được gì đâu? thiên triều lớn mạnh, ngay cả phụ thân và huynh trưởng của ta cũng đều cúi đầu xưng thần, thả ta trở về chính là tích phúc đức a”
“......sớm biết như thế, ngươi cần gì phải phạm sai lầm lúc trước làm gì?” Thanh Văn tháp giọng nói
“......” nhưng mà đáp lại hắn cũng chỉ là ánh mắt oán độc đên cực điểm của Mị phi
Ngay cả Thanh Văn trong lòng cũng âm thầm cả kinh
“ta chỉ ở trong bách hoa điện cùng nam nhân vụng trộm, nếu hắn không phải hoàng thượng, thì là ai?” hoàng thượng kia mấy đêm đều ở tại bách hoa điện, nếu nam nhân kia không phải hoàng thượng, hoàng thượng chẳng phải chính là trơ mắt nhìn thấy nam nhân khác cùng ta mây mưa thất thường sao! khởi binh tấn công lãnh thổ của ta, nuôi quân một năm dụng một giờ, chỉ trách ta bách khẩu mạc biên!” (cái này mình không hiểu nắm_ 百口莫辨)
Tiểu Nguyệt Nhi trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn đang suy nghĩ sự việc biến chuyển như thế nào, thì sắc mặt Thanh Văn cũng đã hơi hơi đổi sắc. Để hắn nhận thức sâu về Hoàng Phủ Thiểu Hoa, như thế nào lại không hiểu được Hoàng Phủ Thiểu Hoa đến tột cùng là phạm phải chuyện tốt gì
Nhưng trong lúc Thanh Văn trầm mặc, Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã hỏi
“ta nghe không hiểu, ngươi nói Thiểu Hoa đối với ngươi làm những gì?”
” ta là nói Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói nam nhân khác làm bẩn ta, làm cho ta mang trong người dã chủng, sau đó nói xâu ta bất trinh thông ***, lại dùng cớ này diệt lãnh thổ của ta” Mị phi kia hô thất thanh
Tiểu Nguyệt Nhi sắc mặt cũng trắng bệch
“hắn ban ngày thoạt nhìn thì sủng ta chiều chuộng ta, vừa ý rồi thì liền có chủ ý nói ta là cái loại dơ bẩn. Tiểu Nguyệt Nhi a Tiểu Nguyệt Nhi, ta phải nhắc nhở ngươi! nhìn xem kết cục của ta hiện giờ đi, đây chính là ngày mai của ngươi đấy!”
“được rồi, chúng ta có thể trở về rồi!” Thanh Văn lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi đi
nhưng Tiểu Nguyệt Nhi quay đâu nhìn về phía Thanh Văn
“Thanh Văn, nàng nói đều là thật đúng không?”
Thanh Văn rất muốn phủ nhận, chỉ là hắn không có thói quen nói dối với Tiểu Nguyệt Nhi
Nhìn thấy Thanh Văn không trả lời không được, Tiểu Trần Nhi lại ở một bên châm ngòi thổi gió
“ta xem là sự thật rồi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa người nọ có bao nhiêu hư nhược, cũng không biết sao?”
“......quá đáng” Tiểu Nguyệt Nhi mắt hàm lệ “Thiểu Hoa làm như vật thật sự là hơi quá đáng”
“......cái này chính là binh bất yếm trả” Thanh Văn thở dài (chiến tranh không ngại dối lừa)
“ta phải phóng thích cho nàng, nàng rất đáng thương” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn căn phòng khóa chặt kia, rốt cục hiểu được vì cái gì mà Mị phi không có rời khỏi nơi này. Nàng không phải thích ở nơi này, mà căn bản là nàng không rời đi được
“Đừng có xuẩn ngốc Tiểu Nguyệt Nhi, hoàng thượng hắn sẽ không thả cọp về rừng đâu......”
Dát......
chi biết rằng Thanh Văn vẫn còn muốn khuyên nhủ Tiểu Nguyệt Nhi, hai tay của Tiểu Nguyệt Nhi đã một trảo tới cửa lao, dùng sức lôi kéo, liền đem chốt cửa cứng rắn của đại lao xả xuống
đây là yêu thuật, đây là yêu thuật......Thanh Văn đang thử mang chuyện này ra hợp lý hóa
[ai cũng không được đi!]
ngoài dự đoán, lúc này thanh âm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng xuất hiện ở bên trong đại lao
“ta phải phóng thích nàng đi, ngươi thật sự quá đáng!” Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thiểu Hoa, khóc thực thương tâm “ngươi như thế nào lại có thể làm như vậy?”
“......ta......”
“tất cả không được phép nhúc nhích!”
nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, ngay tại lúc hai người trầm mặc, Mị phi kia một tay bắt lấy cổ của Tiểu Nguyệt Nhi lại, tay phải cũng theo phát thượng cầm lấy cái trâm trên đầu, cứ như vậy để trên cổ của Tiểu Nguyệt Nhi
Mị phi lưa thời cơ, liền không chút do dự, ngay cả đứa nhỏ vốn ôm trong ngực, cũng không chút lưu luyến ném ngã trên mặt đất
chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy lại đáng sợ, Thanh Văn vốn định theo trực giác tiến tới cứu Tiểu Nguyệt Nhi, rút kiếm ra liền nhìn thấy đứa nhỏ ở độcao nửa người ngã xuống đất
Thanh Văn vội vàng chạy lại ôm lấy, có thể lỡ tay một cái sẽ không kịp
anh hài kia ngã xuống đất không có lấy một tiếng động, mà Tiểu Nguyệt Nhi vốn quay đầu lại nhìn, trên cổ liền nhói lên một trận đau nhức
“không được nhúc nhích!” Mị phi đầu tóc bù xù, hung tợn nói, mà miệng vết thương trên cổ Tiểu Nguyệt Nhi cũng chậm rãi chảy máu
“không được thương tổn hắn!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vàng hô to
“...... cái ta muốn chính là thả ta đi” Mị phi nói thanh âm rất trầm thấp, lúc này càng lộ ra bộ dáng kinh khủng
“hảo!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cơ hồ không chút do dự
“quân vô hí ngốn!” Mị phi cao giọng hô
“trẫm nhất ngôn cửu đỉnh!”
“......hừ, ta tin ngươi lần này, nhưng ngươi phải để hắn tiễn ta một đoạn đường”
“...... bao xa?”
“về đến lãnh thổ của ta là được rồi!”
...... đường đi rất xa, mà Tiểu Nguyệt Nhi lại đang có tiểu hài tử, như thế nào có thể chấp nhận? Hoàng Phủ Thiểu Hoa chần chờ
“......ta thay thế hắn đi” Thanh Văn nói rồi tiến lại gần
“ngươi?......ngươi tính làm gì” mi phi trầm giọng nói
“ta từ nhỏ đã đi theo Hoàng Phủ Thiểu Hoa, tình như thủ túc, có ta làm con tin, ngươi cũng có thể bình an về nước đi”
“Thanh Văn không cần” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng hồ
“hắn thân thể không tốt, ngươi khiến hắn theosẽ làm hắn sinh bênh, tội gì phải thừa ra một cái nghiệp chướng?” Thanh Văn lại đến gần từng bước “ta cũng quen bôn ba, mang ta theo cũng chạy nhanh được một chút”
“......hừ, ngươi thực sẽ đi theo ta......”
sự tình tiếp theo xảy ra, cũng chỉ phát sinh tại nơi đó sau một cái chớp mắt
Thanh Văn đột nhiên ra kiếm, liền hướng hai người chém tới, dường như coi Tiểu Nguyệt Nhi không tồn tại, tâm ngoan thủ nạt, sinh mạng dường như không quan trọng
Mị phi cùng Tiểu Nguyệt Nhi đều bị dọa, đồng thời lui về phía sau mấy bước, nhưng lúc này Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng đoạt lấy trường cung bên cạnh thị vệ bắn ra!
Vũ tiễn sé gió bay đến sát qua, bị đuôi tiễn sượt qua, hai bờ má non nớt của Tiểu Nguyệt Nhi cũng hơi đau đau, nhưng cây cung cũng như vậy trực tiếp cắm trên đầu Mị phi
máu tươi phun ra sau gáy Tiểu Nguyệt Nhi, hắn cảm thấy sự kềm cặp đã dần được buông ra, bản thân cũng được Thanh Văn nhẹ nhàng kéo lại
kiếm của Thanh Văn cũng thu phóng tự nhiên, tay phải thu kiếm, tay trái ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt Nhi
Tiểu Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy phía sau cổ vửa có gì đó vấy vào, đang định sờ sờ, thì Thanh Văn ngăn cản, giành trước, từng bước lau đi
“Tiểu Nguyệt Nhi!” trong họa âm có phúc, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chạy tới, ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi trên tay Thanh Văn. Nhưng mà, hết sự tình này đến sự tính khác lớn hơn, đối mặt với Hoàng Phủ Thiểu Hoa khẩn trương hỏi han cùng vuốt ve, Tiểu Nguyệt Nhi ngay cả một chữ cũng không nói nên lời
rốt cục, hắn thâm chí cứ như vậy ở trong lòng của Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngất đi
“ngự y! mau gọi ngự y đến!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vàng đem hắn ngồi một chỗ ôm lấy, bước nhanh đi ra khỏi đại lao âm u mà ẩm thấp kia
Chỉ để lại Tiểu Trần Nhi nhìn Thanh Văn, đem thi thể của tiểu anh hài kia đặt bên cạnh mẫu thân của nó.
Tiểu Nguyệt Nhi còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, lần đầu hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa
khi đó hắn toàn thân một màu huyết tinh, lại cảm thấy mĩ mãn mà ngã xuống trên nền cỏ. Lúc mà hắn mở to mắt, lại mang bao chân thành cùng khát cầu như thế nào
Hoàng Phủ Thiểu Hoa khát cầu yêu hắn, điểm ấy hắn một chút cũng không che dấu. Chỉ là vì cái gì, đầu tiên là cùng người khác hảo, lại làm ra cái loại sự tình đáng sợ như thế này?
Tiểu Nguyệt Nhi từ lúc tỉnh lại, vẫn chỉ biết khóc. Mặc dù Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn ôm hắn thấp giọng không ngừng an ủi
Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn nghĩ hắn bị kinh hách, cũng không biết rằng Tiểu Nguyệt Nhi đang suy nghĩ cái gì
“Thanh Văn, ngươi cũng không thể nói cho ta biết, trước kia ngươi biết Thiểu Hoa là người như thế nào sao?”
lúc Hoàng Phủ Thiểu Hoa vào triều, Tiểu Nguyệt Nhi liền thấp giọng hỏi Thanh Văn
“Ân......tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm đa mưu” Thanh Văn thành thật nói “nhưng là dũng mạnh thiện chiến, tri nhân thiện nhậm”
“......ta không biết hắn là người như vậy” Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu, có chút khổ sở “chúng ta cùng một chỗ đã hai năm, hắn chưa từng như vậy”
đại ca, hắn như thế nào lại đối với ngươi như vậy, đừng suy nghĩ lung tung được không? Thanh Văn thực sự muốn thở dài
“Thanh Văn, ta nghĩ ta phải về nhà” Tiểu Nguyệt Nhi nói
giờ lại còn thế nữa? hảo a. Thanh Văn đang muốn đáp ứng, thấy rõ bộ dáng cô đơn của Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng cũng hiểu được có chút không thích hợp
“hắn sẽ không đối với ngươi như vậy đâu” Thanh Văn cảm thấy có mốt số việc cần phải làm rõ
“ta biết......” Tiểu Nguyệt Nhi lại bắt đầu sát nước mắt
“......Tiểu Nguyệt Nhi, nếu ngươi thật sự phải cùng hoàng thượng nhất đao lưỡng gian, thì ngươi tự mình đi nói với hắn” Thanh Văn nói “ta có thể mang ngươi trở về, chỉ là nếu ngươi thực sự không trở lại, thì không thể trốn tránh mãi như vậy được”
“......ta không dám nói với hắn......” Tiểu Nguyệt Nhi nắm chặt tay nói
“cho dù có xé rách mặt đi nữa, hắn cũng sẽ không thương tổn ngươi”
“ta biết......” Tiểu Nguyệt Nhi khó nức nở
“......biết thì liền theo ta đi” Thanh Văn lần này thái độ vô cùng cường ngạnh, lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi đi ra khỏi Hạnh Nguyệt cungg
“.... Thanh......Thanh Văn, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Tiểu Nguyệt Nhi một bên bị lôi kéo, một bên vẫn tự do liền hỏi Thanh Văn
“đi tìm hoàng thượng” Thanh Văn giọng điệu phàng phất những lời nói của Tiểu Nguyệt Nhi lúc này chỉ là vô nghĩa.
“a......nhưng......nhưng mà......”
“không có nhưng mà cái gì hết, ngươi nếu cứ không nói một tiếng chạy đi như vậy, không phải so với hoàng thượng còn ghê tởm hơn hay sao?”
Thanh Văn đã nói như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi nào dám giãy dụa nữa, Tiểu Nguyệt Nhi cứ như vậy bị kéo đến ngự thư phòng
“a, là Thanh Văn a, có việc gì sao?” thủ vệ canh cửa hỏi
“có việc gấp tìm hoàng thượng” Thanh Văn nói
“vậy a, chờ ta vào bẩm báo một tiếng”
mới qua thời điểm một chén trà nhỏ, trong ngự thư phòng liền rơi vào một mảnh tĩnh mịnh
Hoàng Phủ Thiểu Hoa vốn đang kinh hỉ hỏi Tiểu Nguyệt Nhi vì sao đột nhiên tìm hắn, thì nghe khẩu thuật Tiểu Nguyệt Nhi lắp bắp xong, liền lâm vào trầm mặc
mà hắn không nói lời nào, Tiểu Nguyệt Nhi đương nhiên cũng không dám nói chuyện, mà Thanh Văn cũng bắt chước đứng đó nghe người ta nói
(nghe ai hử anh?)
“......ta nói rồi, ta trước kia là người rất xấu” người thứ nhất đánh vỡ trầm mặc là Hoàng Phủ Thiểu Hoa “ta cũng có hỏi qua ngươi có đồng ý cùng ta ở một chỗ không, ngươi nói trước kia ta như thế nào không quan trọng, quan trọng là... sau này ta như thế nào”
“chỉ là ngươi đến bây giờ vẫn là...” Tiểu Nguyệt Nhi muốn kháng nghĩ, nhưng nói như thế nào lại khiến Hoàng Phủ Thiểu Hoa lớn tiếng dọa người
“ta chưa từng có điểm nào có lỗi với ngươi, vậy mà ngươi hiện tại lại muốn tìm người khác làm phụ thân của tiểu hài tử!”
Tiểu Nguyệt Nhi nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ là lúng ta lúng túng ngồi yên ở trên ghế
“ta còn muốn tuyên cáo thiên hạ, người đầu tiên sịnh hạ hoàng tử sẽ là hoàng hậu của ta, ngươi cứ như vậy mà đi, chính là muốn ta làm trò cười cho thiên hạ” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đứng lên, nghiêm khắc nói “ta có điểm nào đối ngươi không tốt, ta lúc trước phát thệ ta từng chữ từng chữ tuân thủ. Ta kính ngươi yêu ngươi, vô luận bần bệnh thương tật, nhưng ngươi lại bởi vì ta không đủ hoàn mỹ mà muốn rời bỏ ta, ngươi chẳng lẽ không ghê tởm hơn ta sao!”
Tiểu Nguyệt Nhi bị nói thế chỉ có thể cúi đầu, xem ra thực sự là đang hối lỗi
“......Tiểu Nguyệt Nhi, ta không có khả năng hoàn mỹ giống ngươi......” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đi tới, nhẹ nhàng nắm đầu vai nho nhỏ của hắn, Tiểu Nguyệt Nhi cũng ngẩng đầu lên nhìn y “ngươi cảm thấy ta lần này làm gì quá đáng, nói ta nghe, ta lần sau sẽ sửa. Cũng không nên đối với ta khắc nghiệt như vậy, ta không phải con người toàn vẹn, được không?”
“....hảo.....” Tiểu Nguyệt Nhi bị nói như vậy cực kì áy lại khổ sởm nghẹn ngào nói “thực xin lỗi, Thiểu Hoa, ta về sau sẽ không như vậy nữa. ...thực xin lỗi......”
“đừng khóc, nươi khóc trong lòng ta càng khó xử” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng ôm hắn, thấp giọng nói. Nhưng mà, Thanh Văn lại có thể thấy rất rõ ràng cái miệng sưng mọng lên của hắn
Tiểu Nguyệt Nhi như thế nào lại có thể đấu lại Hoàng Phủ Thiểu Hoa? Thanh Văn gật gù, xác nhận chuyện này đúng là sự thật rồi
* * *
“lại di chuyển kìa, lại di chuyển kìa” Tiểu Trần Nhi thừa dịp Hoàng Phủ Thiểu Hoa không có ở đây, vuốt bụng của Tiểu Nguyệt Nhi đã thất kinh vừa vui vừa nói “không biết sinh ra sẽ giống ai nhỉ?”
“ta cũng không biết a, ha ha ha......” Tiểu Nguyệt Nhi cũng cười vui vẻ, thiên chân vô tà nói
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nếu ở đây, nghe xong không hiểu có hay không hộc máu......Thanh Văn nghĩ
[bình thường đứa nhỏ vừa mới sinh ra đều sẽ giống phụ thân hắn, sau này trưởng thành sẽ giống mẫu thân, bất quá cũng sẽ có vài trường hợp ngoại lệ] thôn trương đột nhiên xuất hiện
nhưng mà có cái đuôi không vậy? Thanh Văn kì thực tương đối muốn hỏi vấn đề này (anh suốt ngày chỉ muốn nhìn đuôi hài tử thôi =.=)
“lúc sinh hài tử là lúc cực kì vất vả” thôn trưởng đi tới, Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng đứng lên muốn kéo thôn trưởng ngồi xuống, nhưng khi thôn trưởng ngồi xuống cũng kéo Tiểu Nguyệt Nhi đứng sang một bên nhẹ nhàng sờ bụng hắn “thoạt nhìn hài tử này cũng muốn ra ngoài rồi”
“thôn trưởng sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Trần Nhi vừa kỳ kinh vừa vui
“đến xem Tiểu Nguyệt Nhi, xác định hắn sẽ bình an mà sinh hạ bảo bảo” thôn trưởng cười hiền lành nói
rõ ràng là đã chín mươi tuổi, nhưng bề ngoài thoạt nhìn thôn trưởng lại chỉ như mới có hai mươi lăm tuổi, Thanh Văn vẫn là nhịn không được hỏi
“rốt cuộc là sẽ làm thế nào để hạ sinh hải tử?”
“tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm cái gì”
* * *
Hoàng Phủ Thiểu Hoa không ngừng ở bên ngoài đi đi lại lại
vào lúc canh ba, bụng Tiểu Nguyệt Nhi bắt đầu đau
nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, Hoàng Phủ Thiểu Hoa hết đau lòng lại đến sợ hãi, cầm lấy tay không ngừng bấu víu của Tiểu Nguyệt Nhi, chờ cho đến khi thôn trưởng về đến, lại như thế nào không tình nguyện nhưng cũng phải buông tay
bên ngoài sàn nhà đã để cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa mặc sức đi lại, đợi mãi cho đến hửng đông còn không có tin tức gì của hài tử ra đời. Hoàng Phủ Thiểu Hoa càng chờ càng sốt ruột, nhưng mà vừa mới định xông vào xem thì đã bị các cung nữ thái giám ngăn cản lại
“hoàng thượng không thể a, Thanh Văn đã ở bên trong, có chuyện gì xảy ra Thanh Văn sẽ ra đây thông báo mà”
“đã một canh giờ rồi!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đương nhiên cũng biết hiện tại đi vào không ổn, nhưng chỉ là sốt ruột thôi a.
“không nhanh như vật đâu hoàng thượng, hay chờ hoàng thượng lâm triều trở về thì có lẽ còn chưa có tin tức đâu”
“......Tiểu Nguyệt Nhi sẽ phải đau như vậy sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa sắc mặt đều trắng bệch “hắn thân thể yếu như vậy, như thế nào có thể chịu được?”
......kỳ quái chính là, chẳng có một ai hùa theo phụ họa cho hắn
nhưng mà, không lâu sau, bên trong thực sự có một tiếng khóc của hài tử vang dội
Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Thiểu Hoa sao có thể nhẫn nại được nữa, một phen đẩy thái giám cung nữ ra, vừa kinh sợ vừa vui vẻ chạy vọt vào hạnh hoa cung
Chạy nhanh đến nội thất, chỉ tháy được thôn trưởng kia đang dùng bố đan quấn lấy hài tử mới sinh. Tiểu Nguyệt Nhi nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên giường, mấy cung nữ còn đang chỉnh đốn bố đan. Chỉ thấy một mảnh máu tươi nhuổm đỏ au trên đầu, sắc mặt Tiểu Nguyệt Nhi ánh lên càng thêm tái nhợt. Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng khẩn trương lo lắng, vội vàng chạy đến vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Nguyệt Nhi
“Tiểu Nguyệt Nhi......Tiểu Nguyệt Nhi? nhìn ta đi, mở mắt ra nhìn ta đi........” Hoàng Phủ Thiểu Hoa khẩn trương gọi
“hắn không có việc gì, chẳng qua là mệt mỏi thôi. Cho hắn hảo hảo ngủ một giấc, đừng sáo hắn” thôn trưởng cũng cười cười đi tơi, cho hắn nhìn tiểu hài tử
“xinh đẹp đi? là ta đở đẻ mà”
“......rất đẹp” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng cười theo
“cho ngươi ôm một chút, chờ một chút nữa phải trả hài tử lại cho Tiểu Nguyệt Nhi” thôn trưởng đưa hải tử cho hắn, không quản Hoàng Phủ Thiểu Hoa luống cuống tay chân mà đem đứa nhỏ yếu ớt kia tiện tay bảo trì ở trên tay hắn, chỉ là đi đến cùng Thanh Văn nói chuyện
Chắc là bàn giao một ít thuốc bổ linh tinh gì đó đi, Thanh Văn nghe xong liền chuẩn bị tinh thần, mà đợi cho hết thảy đồ vật này nọ đều bàn giao xong rồi, thôn trưởng mới đến ôm hài tử
“......hài tử này bộ dáng giống hệt ta, đáng yêu cực kì” Hoàng Phủ Thiểu Hoa không có chút mộ hôi lạnh, nhìn thôn ôm hài tử kia tới bên người Tiểu Nguyệt Nhi
hài tử kia kỳ thực cũng chỉ là ý tứ khóc vài tiếng liền ngừng, măt nhăn nhăn, ánh mắt đảo đến trong ***g ngực của Tiểu Nguyệt Nhi thì hơi hơi giãn ra rồi lại nhắm lại
Thấy hài tử kia cùng Tiểu Nguyệt Nhi đều ngủ đến bình thản, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng ấm áp, đi đến đưa tay trái vuốt mặt đứa nhỏ, tay phải vuốt mặt Tiểu Nguyệt Nhi, bến trái nhìn xem, bên phải nhìn lại, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng
“di, đã đến lúc lâm triều phải không?” thôn trưởng lấy tay cạ cạ quay đầu nhắc nhở
“......đúng vậy!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng cả kinh, rồi vội vàng quay đầu bước nhanh li khai Hạnh Nguyệt cung
* * *
“hài tử này sao lại đáng yêu đến như vậy!”
tạm thời bất luận là tin tức như thế nào sao lại lan đến tận hạnh hoa thôn nhỉ, vài ngày qua, trong Hạnh Nguyệt cung chật ních thôn dân hạnh hoa thôn
thực sự rất náo nhiệt, bên này thì tam cô lục bà nói dục nhân kinh, bên kia ba chân bốn căng pha trò chọc ghẹo hài tử. Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Trần Nhi, thôn trưởng cùng Thanh Văn bốn vây quanh một bàn đá bắt đầu vi thành chi chiến (mạt chược a =v=), còn đang giằng co không ngừng thì Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng đã từ ngự thư phòng trở lại
“thị vệ!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bị chọc tức đến ọc máu, quay đâu gào thét “các ngươi làm gì, không muốn sống có phải hay không? nhưng người này từ đấu tới hả!”
“hoàng thượng tha mạng a!” thị vệ vội vàng quỳ đầy đất “những người này không biết là cách nào tiến cung chạy tới đây, ít nhất cũng phải mười mấy người, chúng ta đánh lại đánh không được, Thanh Văn cùng Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử cũng nói không cần gây khó dễ cho bọn họ, cho nên chúng ta......”
“thực không hiểu dưỡng người như các ngươi để làm cái gì” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng biết một việc thì “nhân lực” không có cách nào khống chế, nhắc đi nhắc lại nhắc tái nhắc hồi, vẫn là xanh mặt bước vào
“hoàng hậu” của hán đang cùng người khác chơi mạt chược, đánh đến mặt đỏ tai hồng, mà hài tử của hắn lại đang bị một đám trung niên phụ nhân xa lạ quay chung quanh, vẻ mặt đầy mất hứng. Hoàng Phủ Thiểu Hoa cuối cùng cũng cảm thấy được, hắn nên làm chút gì đó, nhưng mà Tiểu Nguyệt Nhi lúc này cũng hưng phấn chạy tới
“Thiểu Hoa, Thiểu Hoa!”
vừa thấy Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cái gì cũng quên hết. Mở hai tay ra nghênh diện mà đến, bế Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, không ngừng vuốt đàu của hắn, hôn lên mặt và miệng của hắn
mãi cho đến lúc giải được nỗi khổ tương tư của ngày hôm nay, Tiểu Nguyệt Nhi mặt cũng đã muốn đỏ cả lên, Hoàng Phủ Thiểu Hoa mới để cho hai chân của Tiểu Nguyệt Nhi trở lại mặt đất
“hôm nay khỏe chứ?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng hỏi
“ân......”Tiểu Nguyệt Nhi mặt đỏ hồng nói “Thiểu Hoa, ta vừa mới thắng ác”
thì ra không phải bởi vì nhìn thấy ta nên mới chạy tới, là muốn tới để nói cho ta biết ‘tin thắng trận’ của ngươi thôi sao? Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật mạnh thở dài, vẫn là hôn lên mặt của Tiểu Nguyệt Nhi
“như thế nào lại tìm nhiều người đến vậy? hoáng cung không có gác cổng sao?”
“không phải là ta tìm đâu, là bọn họ tự tới đó chứ” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng kêu oan “bọn họ đột nhiên chạy tới nói muốn xem tiểu bảo bảo, ta đâu thể chối từ”
“ngươi mấy ngày hôm trước mới vất vả, như thế nào lại không hảo hảo nghỉ ngơi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng nói
“đà nằm vài ngày rồi, xương sống thắt lưng cũng đau nhức lắm rồi a......” Tiểu Nguyệt Nhi nhỏ giọng oán giận
“biết ngay ngươi sẽ không chịu nằm yên đâu mà” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa cười, cừa cần thẩn đỡ lấy Tiểu Nguyệt Nhi. chiến thuật thuốc bổ mấy ngày nay xem ra có chút hiệu quả, sắc mặt hắn cũng hồng nhuận hơn, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều
nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi trước mắt kia tản ra quanh huy xinh đẹp. Hoàng Phủ Thiểu Hoa sao có thể nói lại được?
“tận lực mà chơi đi, đợi lát nữa ta bảo ngự trù chuẩn bị chút bữa tối, chúng ta mở tiệc bênh cạnh ao”
“thật chứ!?” Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng cực kì “vậy thì tốt quá!”
[đội quân nương gia thoạt nhìn thế lực không nhỏ nha] Thanh Văn nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa
[ta biết!] Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhịn không được mắt trắng dã liếc mắt một cái
“chơi thật vui nha! các ngươi làm như thế nào mới có được tâm điện cảm ứng vậy, dạy ta dạy ta!” Tiểu Trần Nhi tò mò cực kì, lôi kéo cánh tay Thanh Văn
“......”
*Mao Toại tự tiến: khi quân đội nước Tần bao vây Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước sở. Lúc đó môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất để mình đi. Lúc báy giờ may nhờ có tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn
“đừng sảo ta, hiếm khi có dịp ta có thể hảo hảo ngủ một......oa!” vốn chính là hơi hơi mở một con mắt ra nhìn xem có chuyện gì phát sinh, lập tức liền từ trên giường nhảy dựng lên, khiến cho cả hai người kinh hách
“Thanh Văn ngươi làm tơ sợ muốn chết” Tiểu Nguyệt Nhi lên án
“là các ngươi dọa ta mới phải.....” Thanh Văn phản chỉ vào hai người bọn họ
chỉ thấy một Tiểu Trần Nhi một thân y phục dạ hành, trên tay cầm một chủy thủ đang lắc lắc lóe sáng. Bên người Tiểu Nguyệt Nhi, hảo một chút, toàn thân trên dưới còn ăn mặc đen nghịt, hai tay lại không biết làm thế nào cuốn vào nhau
“các ngươi ban ngày ban mặt, ăn mặc thành như vậy chạy đến trong phòng ta là buốn làm cái gì?”
“hanh hanh, không ai khi dễ Tiểu Nguyệt Nhi của ta còn có thể bình yên vô sự” Tiểu Trần Nhi nói
“...... rồi sao?”
“......cho nên, ta nhờ ngươi giúp ta tìm ra được cái Trân phi kia” Tiểu Trần Nhi vênh váo ngẩng cao đầu
“không biết, ta muốn ngủ” Thanh Văn quay ngươi tiếp rục tìm lại giấc ngủ của hắn. Mới sáng sớm, làm cái quỷ gì chứ
“là chân hậu” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng lôi kéo Tiểu Trần Nhi
“A? không nói sớm” Tiểu Trần Nhi lại vội vàng lôi kéo Thanh Văn “Thanh Văn Thanh Văn nhanh lên nào, là trân hậu, là trân hậu mới đúng!”
“nơi này cũng không có trân hậu đâu!” Thanh Văn thực sự là bị hai người bọn hắn phiền chết, đành phải nhận mệnh rời giường, bắt đầu đi giầy “người các ngươi muốn tìm là Mị phi! nhớ kĩ cho ta”
“đúng đúng rồi, tên của chân hậu trước kia đích thực kêu là muội phi” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng phụ họa “Thanh Văn thực thông minh”
“......sách, thế nào ngay cả cái danh tự cũng không biết” Tiểu Trần Nhi than thở, thật sự làm lão đại mất hứng
“......người ta hiện tại căn bản cũng không phải chính hậu gì sất” Thanh Văn thán khí
Tiểu Trần Nhi híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi
“ta không có nói sai!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng thay mình biện giải “ngày đó rõ ràng ta nghe được mà, Thiểu Hoa nói chỉ cần muội phi thay hắn sinh tiểu hài tử, hắn sẽ cho nàng làm Chân hậu”
“hài tử chẳng phải đã sinh hạ rồi đấy thôi” Tiểu Trần Nhi tổng kết
“......hài tử được hạ sinh, không phải là hài tử của Thiểu Hoa”
“vì cái gì?” Tiểu Nguyệt Nhi cùng Tiểu Trần Nhi đều không hiểu gì cả
“điểm ấy ta nghĩ cũng không có ai hiểu được đi” Thanh Văn nhún vai “có lẽ chỉ có Mị phi và một người biết”
“......ta đã biết!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng giơ tay “nhất định là muội phi không chỉ cùng một người tố tiểu bảo bảo, cho nên mới không phải hài tử của Thiểu Hoa”
ngươi như thế nào lại trở nên thông minh như vậy. Thanh Văn lấy làm kinh ngạc
“a? người trung nguyên thực sự loạn như vậy a” Tiểu Trần Nhi vẻ mặt thập phần căm ghét
“đúng vậy, Tiểu Trần Nhi, ngươi không hiểu được đâu, ngay cả Thiểu Hoa cũng cùng rất nhiều người tố tiểu bào bảo” Tiểu Nguyệt Nhi lôi léo Tiểu Trần Nhi, đáng thương kể khổ
“cũng không hiểu được mắt ngươi có phải hay không có vấn đề” Tiểu Trần Nhi nói đến người này liền sinh khí “nhiều người như vậy ngươi không chọn, cố tình chọn loại người Trung Nguyên như vậy, ngươi đã quên sao, người Trung Nguyên còn có thể giết người đó!”
“người ta......người ta chỉ thích Thiểu Hoa thôi mà......” Tiểu Nguyệt Nhi nghẹn ngào, lại chỉ có thể ngoan ngoan bị mắng
“ngươi không phải đã quyết định không thích hắn sao” Tiểu Trần Nhi nghĩ tới đây lại sinh khí
“nhưng đại thậm nói tiểu bảo bảo không thể không có phụ thân, cho nên......” Tiểu Nguyệt Nhi mắt ứa lệ
“ta làm phụ thân của hắn không phải tốt lắm sao” Tiểu Trần Nhi vỗ ngực mình, Mao Toại tự tiến* (QT: tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tiển cử. cái này là điển tích phần cuối mình sẽ nóirõ hơn)
“......ách, đúng ác......” Tiểu Nguyệt Nhi cũng không ngờ điểm ấy, chính là ngơ ngác nhìn Tiểu Trần Nhi “Tiểu Trần Nhi thật thông mình, ta đây không có nghĩ đến”
......vậy nên tiếp theo kỳ thực là nói chuyện về Hoàng Phủ Thiểu Hoa?
Thanh Văn cúi nghiêng đầu tưởng tượng, liền quyết đinh phải bò lại giường ngủ bù
“ai! từ từ đã! Thanh Văn! ta còn muốn tìm muội phi!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng lôi kéo tay áo Thanh Văn
“......Nhị vị còn muốn tìm nàng làm cái gì cơ chứ?” Thanh Văn không nề hà nói
“ta phải cùng Tiểu Trần Nhi trở về, chỉ là ta trước kia lộng phá hư tóc nàng, nên ta phải giải thích với nàng” Tiểu Nguyệt Nhi nói
“ác? ngươi khi đó không phải chỉ là vô tình thôi sao?” Thanh Văn hứng thú nổi lên
“đó là bởi vì, đó là bởi vì......” Tiểu Nguyệt Nhi mặt đỏ lựng “bởi vì khi đó......”
“Cái gi! ngươi lộng phá hư tóc người ta còn hoàn toàn không phải là bất cẩn nói đúng hay không?” Tiểu Trần Nhi cũng có ý kiến “Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đã bị Hoàng Phủ Thiểu Hoa chiều hư rồi!”
“......ta hiện tại phải cùng nàng giải thích mới được......” Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu
......Thanh Văn kỳ thật đang suy nghĩ, muốn hay không đi thông báo trước cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa một tiếng
“nột, Thanh Văn, hiện tại chỉ cần mang bọn ta đi tìm Mị phi thôi, Tiểu Nguyệt Nhi nhất định phải cùng nàng giải thích mới được, ta với hắn cùng đi” Tiểu Trần Nhi cũng lôi kéo tay áo Thanh Văn
..... ta có thể nói không sao.....Thanh Văn vẻ mặt ai oán tả hữu nhìn hai người bọn họ
“đi đây đi đây, cứ tha tha kéo kéo, có phải nam nhân không vậy?”
* * *
Mị phi không ở trong bách hoa điện của nàng, lại ở giữa đại lao âm trầm
Tiểu Nguyệt Nhi nắm lấy y phục của Tiểu Trần Nhi, mà Tiểu Nguyệt Nhi lại lôi kéo y phục của Thanh Văn, bởi lúc Thanh Văn dẫn đầu đi đến trước đại lao, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy vách tường nhà tù ẩm ướt mà âm trầm, vẫn là cẩn thận hỏi một câu
“muội phi vì cái gì lại muốn ở tại loại địa phương này a, nơi này thực sựi có chút khó chịu”
“người trung nguyên quả nhiên kỳ quái” Tiểu Nguyệt Nhi cũng trầm ngâm
“......”
“A! kia rồi!” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn thấy Mị phi, chính là cao hứng hô to
Vậy nên lúc đó Tiểu Trần Nhi cũng vội vàng đi theo nhìn lại, nhìn thấy chính là một thiếu phụ tiều tụy
chỉ thấy thiếu phụ kia đầu trên đầu bóng loáng chỉ còn phát căn ngắn cũn, đôi kinh ký hồng lại sưng mong, như thể đã khóc vài ngày rồi. Hai bờ má vốn đẫy đà, bóng mượt đều đã trũng xuống rất nhiều, mà đôi môi kia giống cánh hoa anh đào xinh đẹp, giờ cũng tái nhợt nứt nẻ
Mị phi xuân xanh mưởi bảy, lúc này thoạt nhìn ít nhất cũng phải ba mươi bảy ấy chứ. Nàng trong ngực còn ôm một anh hài, thoạt nhìn vừa gầy, vừa nhỏ, chỉ là tiếng khóc vẫn anh anh mỏng manh phát ra
ngoài dự đoán của Tiểu Trần Nhi, hắn vội vàng chạy lại, ngồi xổm bên cạnh thiết lao nhìn Mị phi, mà Thanh Văn vẫn là ôm cây trường kiếm bất li thân của hắn, tựa vào tường biên nhìn ba bọn họ
Tiểu Nguyệt Nhi là vừa xinh đẹp tuyệt trần lại thuần khiết, giống như là tiên tử thế ngoại đào viên đi đến. Tiểu Trần Nhi ánh mắt dao động mạnh mẽ, vừa linh động lại hoạt bát, ngày thường khuôn mặt búp bê đó hé ra là có thể lừa chết người
So sánh hai người với nhau, Mị phi có vẻ càng thêm thê lương. Thanh Văn trong lòng có chút không thoải mái, chỉ là vẫn thấm giọng thở dài
“......giải thích xong rồi, chúng ta trở về thôi”
“ác, hảo......thực xin lỗi ác, ta đã lộng phá hủy mái tóc ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi thật cẩn thận bồi tội, nhưng lại thấy Mị phi kia sửng sốt cực độ, trong khoảng thời gian ngắn không thể suy nghĩ được cái gì cả
“ngày đó ta ở cùng Thanh Văn chơi, không nghĩ là đem trường kiếm của hắn đánh bay, ta không biết là nó sẽ bắn tới ngươi, thực xin lỗi......” Tiểu Nguyệt Nhi giải thịch thập phần thành khẩn, mà cho tới tận bây giờ, Mị phi đang hoảng hồn kia mới nhận ra người đối diện là ai
nàng như thế nào có thể quên hắn! lúc trước chính vì hắn, nàng mới bị Hoàng Phủ Thiểu Hoa ném tới ni ô am đó mà!
nhưng hiện giờ cũng chỉ có hắn mới là vị cứu tinh duy nhất của mình!
Mị phi ngay lúc đó liền quỳ dưới đất, ôm đứa nhỏ không ngừng hướng hẳn dập đầu
Tiểu Nguyệt Nhi là kết kết thật thật bị nàng hù dạo như vây. Vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Thanh Văn, Thanh Văn cũng chỉ nhẹ nhàng mím môi
“Thanh Văn....” Tiểu Nguyệt Nhi nhuyễn thanh cầu cứu
“......nghe chút xem, nàng muốn nói gì” Thanh Văn đi tới bên người Tiểu Nguyệt Nhi, cũng ngồi xổm trước mặt Mị phi
“ngươi muốn cầu hắn cái gì, nói thử xem nào”
“ta chỉ muốn cầu được trở về lãnh thổ của ta” Mị phi khóc lóc kể lể “Tiểu Nguyệt Nhi đại nhân, ta biết ngài ở trước mặt hoàng thượng có phần lượng, ta chỉ cầu ngài trước mặt Hoàng Thượng nhắc tới nô tì một câu, nô tì cái gì cũng không cầu, chỉ cầu có thể trở về lãnh thổ của mình thôi”
“ngươi đối hoàng thượng không trinh không tiết, gây ra họa diệt quốc, trở về về sau cũng không có chỗ cho ngươi sống yên ổn” Thanh Văn thấp giọng nói
“......cho dù chết, ta cũng muốn chết ở quê hương của ta” Mị phi cúi đầu, gằn từng tiếng nói
Mà ngay lúc nàng nói chuyện, tiểu anh hài kia vẫn chỉ mỏng manh khóc trong lòng mẹ
“......hoàng thượng sẽ không tha thứ đâu, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ hi vọng đi” Thanh Văn thấp giọng nói
“cho nên ta mới thỉnh cầu Tiểu Nguyệt Nhi đại nhân!” Mị phi ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói “cho dù thả ta trở về, đối với hoàng thượng cũng sẽ không có gì bất lợi a, ta là một cái thiếu nữ tử có thể nhiều ít làm được gì đâu? thiên triều lớn mạnh, ngay cả phụ thân và huynh trưởng của ta cũng đều cúi đầu xưng thần, thả ta trở về chính là tích phúc đức a”
“......sớm biết như thế, ngươi cần gì phải phạm sai lầm lúc trước làm gì?” Thanh Văn tháp giọng nói
“......” nhưng mà đáp lại hắn cũng chỉ là ánh mắt oán độc đên cực điểm của Mị phi
Ngay cả Thanh Văn trong lòng cũng âm thầm cả kinh
“ta chỉ ở trong bách hoa điện cùng nam nhân vụng trộm, nếu hắn không phải hoàng thượng, thì là ai?” hoàng thượng kia mấy đêm đều ở tại bách hoa điện, nếu nam nhân kia không phải hoàng thượng, hoàng thượng chẳng phải chính là trơ mắt nhìn thấy nam nhân khác cùng ta mây mưa thất thường sao! khởi binh tấn công lãnh thổ của ta, nuôi quân một năm dụng một giờ, chỉ trách ta bách khẩu mạc biên!” (cái này mình không hiểu nắm_ 百口莫辨)
Tiểu Nguyệt Nhi trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn đang suy nghĩ sự việc biến chuyển như thế nào, thì sắc mặt Thanh Văn cũng đã hơi hơi đổi sắc. Để hắn nhận thức sâu về Hoàng Phủ Thiểu Hoa, như thế nào lại không hiểu được Hoàng Phủ Thiểu Hoa đến tột cùng là phạm phải chuyện tốt gì
Nhưng trong lúc Thanh Văn trầm mặc, Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã hỏi
“ta nghe không hiểu, ngươi nói Thiểu Hoa đối với ngươi làm những gì?”
” ta là nói Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói nam nhân khác làm bẩn ta, làm cho ta mang trong người dã chủng, sau đó nói xâu ta bất trinh thông ***, lại dùng cớ này diệt lãnh thổ của ta” Mị phi kia hô thất thanh
Tiểu Nguyệt Nhi sắc mặt cũng trắng bệch
“hắn ban ngày thoạt nhìn thì sủng ta chiều chuộng ta, vừa ý rồi thì liền có chủ ý nói ta là cái loại dơ bẩn. Tiểu Nguyệt Nhi a Tiểu Nguyệt Nhi, ta phải nhắc nhở ngươi! nhìn xem kết cục của ta hiện giờ đi, đây chính là ngày mai của ngươi đấy!”
“được rồi, chúng ta có thể trở về rồi!” Thanh Văn lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi đi
nhưng Tiểu Nguyệt Nhi quay đâu nhìn về phía Thanh Văn
“Thanh Văn, nàng nói đều là thật đúng không?”
Thanh Văn rất muốn phủ nhận, chỉ là hắn không có thói quen nói dối với Tiểu Nguyệt Nhi
Nhìn thấy Thanh Văn không trả lời không được, Tiểu Trần Nhi lại ở một bên châm ngòi thổi gió
“ta xem là sự thật rồi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa người nọ có bao nhiêu hư nhược, cũng không biết sao?”
“......quá đáng” Tiểu Nguyệt Nhi mắt hàm lệ “Thiểu Hoa làm như vật thật sự là hơi quá đáng”
“......cái này chính là binh bất yếm trả” Thanh Văn thở dài (chiến tranh không ngại dối lừa)
“ta phải phóng thích cho nàng, nàng rất đáng thương” Tiểu Nguyệt Nhi nhìn căn phòng khóa chặt kia, rốt cục hiểu được vì cái gì mà Mị phi không có rời khỏi nơi này. Nàng không phải thích ở nơi này, mà căn bản là nàng không rời đi được
“Đừng có xuẩn ngốc Tiểu Nguyệt Nhi, hoàng thượng hắn sẽ không thả cọp về rừng đâu......”
Dát......
chi biết rằng Thanh Văn vẫn còn muốn khuyên nhủ Tiểu Nguyệt Nhi, hai tay của Tiểu Nguyệt Nhi đã một trảo tới cửa lao, dùng sức lôi kéo, liền đem chốt cửa cứng rắn của đại lao xả xuống
đây là yêu thuật, đây là yêu thuật......Thanh Văn đang thử mang chuyện này ra hợp lý hóa
[ai cũng không được đi!]
ngoài dự đoán, lúc này thanh âm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng xuất hiện ở bên trong đại lao
“ta phải phóng thích nàng đi, ngươi thật sự quá đáng!” Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thiểu Hoa, khóc thực thương tâm “ngươi như thế nào lại có thể làm như vậy?”
“......ta......”
“tất cả không được phép nhúc nhích!”
nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, ngay tại lúc hai người trầm mặc, Mị phi kia một tay bắt lấy cổ của Tiểu Nguyệt Nhi lại, tay phải cũng theo phát thượng cầm lấy cái trâm trên đầu, cứ như vậy để trên cổ của Tiểu Nguyệt Nhi
Mị phi lưa thời cơ, liền không chút do dự, ngay cả đứa nhỏ vốn ôm trong ngực, cũng không chút lưu luyến ném ngã trên mặt đất
chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy lại đáng sợ, Thanh Văn vốn định theo trực giác tiến tới cứu Tiểu Nguyệt Nhi, rút kiếm ra liền nhìn thấy đứa nhỏ ở độcao nửa người ngã xuống đất
Thanh Văn vội vàng chạy lại ôm lấy, có thể lỡ tay một cái sẽ không kịp
anh hài kia ngã xuống đất không có lấy một tiếng động, mà Tiểu Nguyệt Nhi vốn quay đầu lại nhìn, trên cổ liền nhói lên một trận đau nhức
“không được nhúc nhích!” Mị phi đầu tóc bù xù, hung tợn nói, mà miệng vết thương trên cổ Tiểu Nguyệt Nhi cũng chậm rãi chảy máu
“không được thương tổn hắn!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vàng hô to
“...... cái ta muốn chính là thả ta đi” Mị phi nói thanh âm rất trầm thấp, lúc này càng lộ ra bộ dáng kinh khủng
“hảo!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cơ hồ không chút do dự
“quân vô hí ngốn!” Mị phi cao giọng hô
“trẫm nhất ngôn cửu đỉnh!”
“......hừ, ta tin ngươi lần này, nhưng ngươi phải để hắn tiễn ta một đoạn đường”
“...... bao xa?”
“về đến lãnh thổ của ta là được rồi!”
...... đường đi rất xa, mà Tiểu Nguyệt Nhi lại đang có tiểu hài tử, như thế nào có thể chấp nhận? Hoàng Phủ Thiểu Hoa chần chờ
“......ta thay thế hắn đi” Thanh Văn nói rồi tiến lại gần
“ngươi?......ngươi tính làm gì” mi phi trầm giọng nói
“ta từ nhỏ đã đi theo Hoàng Phủ Thiểu Hoa, tình như thủ túc, có ta làm con tin, ngươi cũng có thể bình an về nước đi”
“Thanh Văn không cần” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng hồ
“hắn thân thể không tốt, ngươi khiến hắn theosẽ làm hắn sinh bênh, tội gì phải thừa ra một cái nghiệp chướng?” Thanh Văn lại đến gần từng bước “ta cũng quen bôn ba, mang ta theo cũng chạy nhanh được một chút”
“......hừ, ngươi thực sẽ đi theo ta......”
sự tình tiếp theo xảy ra, cũng chỉ phát sinh tại nơi đó sau một cái chớp mắt
Thanh Văn đột nhiên ra kiếm, liền hướng hai người chém tới, dường như coi Tiểu Nguyệt Nhi không tồn tại, tâm ngoan thủ nạt, sinh mạng dường như không quan trọng
Mị phi cùng Tiểu Nguyệt Nhi đều bị dọa, đồng thời lui về phía sau mấy bước, nhưng lúc này Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng đoạt lấy trường cung bên cạnh thị vệ bắn ra!
Vũ tiễn sé gió bay đến sát qua, bị đuôi tiễn sượt qua, hai bờ má non nớt của Tiểu Nguyệt Nhi cũng hơi đau đau, nhưng cây cung cũng như vậy trực tiếp cắm trên đầu Mị phi
máu tươi phun ra sau gáy Tiểu Nguyệt Nhi, hắn cảm thấy sự kềm cặp đã dần được buông ra, bản thân cũng được Thanh Văn nhẹ nhàng kéo lại
kiếm của Thanh Văn cũng thu phóng tự nhiên, tay phải thu kiếm, tay trái ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt Nhi
Tiểu Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy phía sau cổ vửa có gì đó vấy vào, đang định sờ sờ, thì Thanh Văn ngăn cản, giành trước, từng bước lau đi
“Tiểu Nguyệt Nhi!” trong họa âm có phúc, Hoàng Phủ Thiểu Hoa chạy tới, ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi trên tay Thanh Văn. Nhưng mà, hết sự tình này đến sự tính khác lớn hơn, đối mặt với Hoàng Phủ Thiểu Hoa khẩn trương hỏi han cùng vuốt ve, Tiểu Nguyệt Nhi ngay cả một chữ cũng không nói nên lời
rốt cục, hắn thâm chí cứ như vậy ở trong lòng của Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngất đi
“ngự y! mau gọi ngự y đến!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội vàng đem hắn ngồi một chỗ ôm lấy, bước nhanh đi ra khỏi đại lao âm u mà ẩm thấp kia
Chỉ để lại Tiểu Trần Nhi nhìn Thanh Văn, đem thi thể của tiểu anh hài kia đặt bên cạnh mẫu thân của nó.
Tiểu Nguyệt Nhi còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, lần đầu hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa
khi đó hắn toàn thân một màu huyết tinh, lại cảm thấy mĩ mãn mà ngã xuống trên nền cỏ. Lúc mà hắn mở to mắt, lại mang bao chân thành cùng khát cầu như thế nào
Hoàng Phủ Thiểu Hoa khát cầu yêu hắn, điểm ấy hắn một chút cũng không che dấu. Chỉ là vì cái gì, đầu tiên là cùng người khác hảo, lại làm ra cái loại sự tình đáng sợ như thế này?
Tiểu Nguyệt Nhi từ lúc tỉnh lại, vẫn chỉ biết khóc. Mặc dù Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn ôm hắn thấp giọng không ngừng an ủi
Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn nghĩ hắn bị kinh hách, cũng không biết rằng Tiểu Nguyệt Nhi đang suy nghĩ cái gì
“Thanh Văn, ngươi cũng không thể nói cho ta biết, trước kia ngươi biết Thiểu Hoa là người như thế nào sao?”
lúc Hoàng Phủ Thiểu Hoa vào triều, Tiểu Nguyệt Nhi liền thấp giọng hỏi Thanh Văn
“Ân......tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm đa mưu” Thanh Văn thành thật nói “nhưng là dũng mạnh thiện chiến, tri nhân thiện nhậm”
“......ta không biết hắn là người như vậy” Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu, có chút khổ sở “chúng ta cùng một chỗ đã hai năm, hắn chưa từng như vậy”
đại ca, hắn như thế nào lại đối với ngươi như vậy, đừng suy nghĩ lung tung được không? Thanh Văn thực sự muốn thở dài
“Thanh Văn, ta nghĩ ta phải về nhà” Tiểu Nguyệt Nhi nói
giờ lại còn thế nữa? hảo a. Thanh Văn đang muốn đáp ứng, thấy rõ bộ dáng cô đơn của Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng cũng hiểu được có chút không thích hợp
“hắn sẽ không đối với ngươi như vậy đâu” Thanh Văn cảm thấy có mốt số việc cần phải làm rõ
“ta biết......” Tiểu Nguyệt Nhi lại bắt đầu sát nước mắt
“......Tiểu Nguyệt Nhi, nếu ngươi thật sự phải cùng hoàng thượng nhất đao lưỡng gian, thì ngươi tự mình đi nói với hắn” Thanh Văn nói “ta có thể mang ngươi trở về, chỉ là nếu ngươi thực sự không trở lại, thì không thể trốn tránh mãi như vậy được”
“......ta không dám nói với hắn......” Tiểu Nguyệt Nhi nắm chặt tay nói
“cho dù có xé rách mặt đi nữa, hắn cũng sẽ không thương tổn ngươi”
“ta biết......” Tiểu Nguyệt Nhi khó nức nở
“......biết thì liền theo ta đi” Thanh Văn lần này thái độ vô cùng cường ngạnh, lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi đi ra khỏi Hạnh Nguyệt cungg
“.... Thanh......Thanh Văn, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Tiểu Nguyệt Nhi một bên bị lôi kéo, một bên vẫn tự do liền hỏi Thanh Văn
“đi tìm hoàng thượng” Thanh Văn giọng điệu phàng phất những lời nói của Tiểu Nguyệt Nhi lúc này chỉ là vô nghĩa.
“a......nhưng......nhưng mà......”
“không có nhưng mà cái gì hết, ngươi nếu cứ không nói một tiếng chạy đi như vậy, không phải so với hoàng thượng còn ghê tởm hơn hay sao?”
Thanh Văn đã nói như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi nào dám giãy dụa nữa, Tiểu Nguyệt Nhi cứ như vậy bị kéo đến ngự thư phòng
“a, là Thanh Văn a, có việc gì sao?” thủ vệ canh cửa hỏi
“có việc gấp tìm hoàng thượng” Thanh Văn nói
“vậy a, chờ ta vào bẩm báo một tiếng”
mới qua thời điểm một chén trà nhỏ, trong ngự thư phòng liền rơi vào một mảnh tĩnh mịnh
Hoàng Phủ Thiểu Hoa vốn đang kinh hỉ hỏi Tiểu Nguyệt Nhi vì sao đột nhiên tìm hắn, thì nghe khẩu thuật Tiểu Nguyệt Nhi lắp bắp xong, liền lâm vào trầm mặc
mà hắn không nói lời nào, Tiểu Nguyệt Nhi đương nhiên cũng không dám nói chuyện, mà Thanh Văn cũng bắt chước đứng đó nghe người ta nói
(nghe ai hử anh?)
“......ta nói rồi, ta trước kia là người rất xấu” người thứ nhất đánh vỡ trầm mặc là Hoàng Phủ Thiểu Hoa “ta cũng có hỏi qua ngươi có đồng ý cùng ta ở một chỗ không, ngươi nói trước kia ta như thế nào không quan trọng, quan trọng là... sau này ta như thế nào”
“chỉ là ngươi đến bây giờ vẫn là...” Tiểu Nguyệt Nhi muốn kháng nghĩ, nhưng nói như thế nào lại khiến Hoàng Phủ Thiểu Hoa lớn tiếng dọa người
“ta chưa từng có điểm nào có lỗi với ngươi, vậy mà ngươi hiện tại lại muốn tìm người khác làm phụ thân của tiểu hài tử!”
Tiểu Nguyệt Nhi nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ là lúng ta lúng túng ngồi yên ở trên ghế
“ta còn muốn tuyên cáo thiên hạ, người đầu tiên sịnh hạ hoàng tử sẽ là hoàng hậu của ta, ngươi cứ như vậy mà đi, chính là muốn ta làm trò cười cho thiên hạ” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đứng lên, nghiêm khắc nói “ta có điểm nào đối ngươi không tốt, ta lúc trước phát thệ ta từng chữ từng chữ tuân thủ. Ta kính ngươi yêu ngươi, vô luận bần bệnh thương tật, nhưng ngươi lại bởi vì ta không đủ hoàn mỹ mà muốn rời bỏ ta, ngươi chẳng lẽ không ghê tởm hơn ta sao!”
Tiểu Nguyệt Nhi bị nói thế chỉ có thể cúi đầu, xem ra thực sự là đang hối lỗi
“......Tiểu Nguyệt Nhi, ta không có khả năng hoàn mỹ giống ngươi......” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đi tới, nhẹ nhàng nắm đầu vai nho nhỏ của hắn, Tiểu Nguyệt Nhi cũng ngẩng đầu lên nhìn y “ngươi cảm thấy ta lần này làm gì quá đáng, nói ta nghe, ta lần sau sẽ sửa. Cũng không nên đối với ta khắc nghiệt như vậy, ta không phải con người toàn vẹn, được không?”
“....hảo.....” Tiểu Nguyệt Nhi bị nói như vậy cực kì áy lại khổ sởm nghẹn ngào nói “thực xin lỗi, Thiểu Hoa, ta về sau sẽ không như vậy nữa. ...thực xin lỗi......”
“đừng khóc, nươi khóc trong lòng ta càng khó xử” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng ôm hắn, thấp giọng nói. Nhưng mà, Thanh Văn lại có thể thấy rất rõ ràng cái miệng sưng mọng lên của hắn
Tiểu Nguyệt Nhi như thế nào lại có thể đấu lại Hoàng Phủ Thiểu Hoa? Thanh Văn gật gù, xác nhận chuyện này đúng là sự thật rồi
* * *
“lại di chuyển kìa, lại di chuyển kìa” Tiểu Trần Nhi thừa dịp Hoàng Phủ Thiểu Hoa không có ở đây, vuốt bụng của Tiểu Nguyệt Nhi đã thất kinh vừa vui vừa nói “không biết sinh ra sẽ giống ai nhỉ?”
“ta cũng không biết a, ha ha ha......” Tiểu Nguyệt Nhi cũng cười vui vẻ, thiên chân vô tà nói
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nếu ở đây, nghe xong không hiểu có hay không hộc máu......Thanh Văn nghĩ
[bình thường đứa nhỏ vừa mới sinh ra đều sẽ giống phụ thân hắn, sau này trưởng thành sẽ giống mẫu thân, bất quá cũng sẽ có vài trường hợp ngoại lệ] thôn trương đột nhiên xuất hiện
nhưng mà có cái đuôi không vậy? Thanh Văn kì thực tương đối muốn hỏi vấn đề này (anh suốt ngày chỉ muốn nhìn đuôi hài tử thôi =.=)
“lúc sinh hài tử là lúc cực kì vất vả” thôn trưởng đi tới, Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng đứng lên muốn kéo thôn trưởng ngồi xuống, nhưng khi thôn trưởng ngồi xuống cũng kéo Tiểu Nguyệt Nhi đứng sang một bên nhẹ nhàng sờ bụng hắn “thoạt nhìn hài tử này cũng muốn ra ngoài rồi”
“thôn trưởng sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Trần Nhi vừa kỳ kinh vừa vui
“đến xem Tiểu Nguyệt Nhi, xác định hắn sẽ bình an mà sinh hạ bảo bảo” thôn trưởng cười hiền lành nói
rõ ràng là đã chín mươi tuổi, nhưng bề ngoài thoạt nhìn thôn trưởng lại chỉ như mới có hai mươi lăm tuổi, Thanh Văn vẫn là nhịn không được hỏi
“rốt cuộc là sẽ làm thế nào để hạ sinh hải tử?”
“tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm cái gì”
* * *
Hoàng Phủ Thiểu Hoa không ngừng ở bên ngoài đi đi lại lại
vào lúc canh ba, bụng Tiểu Nguyệt Nhi bắt đầu đau
nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, Hoàng Phủ Thiểu Hoa hết đau lòng lại đến sợ hãi, cầm lấy tay không ngừng bấu víu của Tiểu Nguyệt Nhi, chờ cho đến khi thôn trưởng về đến, lại như thế nào không tình nguyện nhưng cũng phải buông tay
bên ngoài sàn nhà đã để cho Hoàng Phủ Thiểu Hoa mặc sức đi lại, đợi mãi cho đến hửng đông còn không có tin tức gì của hài tử ra đời. Hoàng Phủ Thiểu Hoa càng chờ càng sốt ruột, nhưng mà vừa mới định xông vào xem thì đã bị các cung nữ thái giám ngăn cản lại
“hoàng thượng không thể a, Thanh Văn đã ở bên trong, có chuyện gì xảy ra Thanh Văn sẽ ra đây thông báo mà”
“đã một canh giờ rồi!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đương nhiên cũng biết hiện tại đi vào không ổn, nhưng chỉ là sốt ruột thôi a.
“không nhanh như vật đâu hoàng thượng, hay chờ hoàng thượng lâm triều trở về thì có lẽ còn chưa có tin tức đâu”
“......Tiểu Nguyệt Nhi sẽ phải đau như vậy sao?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa sắc mặt đều trắng bệch “hắn thân thể yếu như vậy, như thế nào có thể chịu được?”
......kỳ quái chính là, chẳng có một ai hùa theo phụ họa cho hắn
nhưng mà, không lâu sau, bên trong thực sự có một tiếng khóc của hài tử vang dội
Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Thiểu Hoa sao có thể nhẫn nại được nữa, một phen đẩy thái giám cung nữ ra, vừa kinh sợ vừa vui vẻ chạy vọt vào hạnh hoa cung
Chạy nhanh đến nội thất, chỉ tháy được thôn trưởng kia đang dùng bố đan quấn lấy hài tử mới sinh. Tiểu Nguyệt Nhi nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên giường, mấy cung nữ còn đang chỉnh đốn bố đan. Chỉ thấy một mảnh máu tươi nhuổm đỏ au trên đầu, sắc mặt Tiểu Nguyệt Nhi ánh lên càng thêm tái nhợt. Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng khẩn trương lo lắng, vội vàng chạy đến vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Nguyệt Nhi
“Tiểu Nguyệt Nhi......Tiểu Nguyệt Nhi? nhìn ta đi, mở mắt ra nhìn ta đi........” Hoàng Phủ Thiểu Hoa khẩn trương gọi
“hắn không có việc gì, chẳng qua là mệt mỏi thôi. Cho hắn hảo hảo ngủ một giấc, đừng sáo hắn” thôn trưởng cũng cười cười đi tơi, cho hắn nhìn tiểu hài tử
“xinh đẹp đi? là ta đở đẻ mà”
“......rất đẹp” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng cười theo
“cho ngươi ôm một chút, chờ một chút nữa phải trả hài tử lại cho Tiểu Nguyệt Nhi” thôn trưởng đưa hải tử cho hắn, không quản Hoàng Phủ Thiểu Hoa luống cuống tay chân mà đem đứa nhỏ yếu ớt kia tiện tay bảo trì ở trên tay hắn, chỉ là đi đến cùng Thanh Văn nói chuyện
Chắc là bàn giao một ít thuốc bổ linh tinh gì đó đi, Thanh Văn nghe xong liền chuẩn bị tinh thần, mà đợi cho hết thảy đồ vật này nọ đều bàn giao xong rồi, thôn trưởng mới đến ôm hài tử
“......hài tử này bộ dáng giống hệt ta, đáng yêu cực kì” Hoàng Phủ Thiểu Hoa không có chút mộ hôi lạnh, nhìn thôn ôm hài tử kia tới bên người Tiểu Nguyệt Nhi
hài tử kia kỳ thực cũng chỉ là ý tứ khóc vài tiếng liền ngừng, măt nhăn nhăn, ánh mắt đảo đến trong ***g ngực của Tiểu Nguyệt Nhi thì hơi hơi giãn ra rồi lại nhắm lại
Thấy hài tử kia cùng Tiểu Nguyệt Nhi đều ngủ đến bình thản, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng ấm áp, đi đến đưa tay trái vuốt mặt đứa nhỏ, tay phải vuốt mặt Tiểu Nguyệt Nhi, bến trái nhìn xem, bên phải nhìn lại, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng
“di, đã đến lúc lâm triều phải không?” thôn trưởng lấy tay cạ cạ quay đầu nhắc nhở
“......đúng vậy!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng cả kinh, rồi vội vàng quay đầu bước nhanh li khai Hạnh Nguyệt cung
* * *
“hài tử này sao lại đáng yêu đến như vậy!”
tạm thời bất luận là tin tức như thế nào sao lại lan đến tận hạnh hoa thôn nhỉ, vài ngày qua, trong Hạnh Nguyệt cung chật ních thôn dân hạnh hoa thôn
thực sự rất náo nhiệt, bên này thì tam cô lục bà nói dục nhân kinh, bên kia ba chân bốn căng pha trò chọc ghẹo hài tử. Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Trần Nhi, thôn trưởng cùng Thanh Văn bốn vây quanh một bàn đá bắt đầu vi thành chi chiến (mạt chược a =v=), còn đang giằng co không ngừng thì Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng đã từ ngự thư phòng trở lại
“thị vệ!” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bị chọc tức đến ọc máu, quay đâu gào thét “các ngươi làm gì, không muốn sống có phải hay không? nhưng người này từ đấu tới hả!”
“hoàng thượng tha mạng a!” thị vệ vội vàng quỳ đầy đất “những người này không biết là cách nào tiến cung chạy tới đây, ít nhất cũng phải mười mấy người, chúng ta đánh lại đánh không được, Thanh Văn cùng Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử cũng nói không cần gây khó dễ cho bọn họ, cho nên chúng ta......”
“thực không hiểu dưỡng người như các ngươi để làm cái gì” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng biết một việc thì “nhân lực” không có cách nào khống chế, nhắc đi nhắc lại nhắc tái nhắc hồi, vẫn là xanh mặt bước vào
“hoàng hậu” của hán đang cùng người khác chơi mạt chược, đánh đến mặt đỏ tai hồng, mà hài tử của hắn lại đang bị một đám trung niên phụ nhân xa lạ quay chung quanh, vẻ mặt đầy mất hứng. Hoàng Phủ Thiểu Hoa cuối cùng cũng cảm thấy được, hắn nên làm chút gì đó, nhưng mà Tiểu Nguyệt Nhi lúc này cũng hưng phấn chạy tới
“Thiểu Hoa, Thiểu Hoa!”
vừa thấy Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa cái gì cũng quên hết. Mở hai tay ra nghênh diện mà đến, bế Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, không ngừng vuốt đàu của hắn, hôn lên mặt và miệng của hắn
mãi cho đến lúc giải được nỗi khổ tương tư của ngày hôm nay, Tiểu Nguyệt Nhi mặt cũng đã muốn đỏ cả lên, Hoàng Phủ Thiểu Hoa mới để cho hai chân của Tiểu Nguyệt Nhi trở lại mặt đất
“hôm nay khỏe chứ?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng hỏi
“ân......”Tiểu Nguyệt Nhi mặt đỏ hồng nói “Thiểu Hoa, ta vừa mới thắng ác”
thì ra không phải bởi vì nhìn thấy ta nên mới chạy tới, là muốn tới để nói cho ta biết ‘tin thắng trận’ của ngươi thôi sao? Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật mạnh thở dài, vẫn là hôn lên mặt của Tiểu Nguyệt Nhi
“như thế nào lại tìm nhiều người đến vậy? hoáng cung không có gác cổng sao?”
“không phải là ta tìm đâu, là bọn họ tự tới đó chứ” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng kêu oan “bọn họ đột nhiên chạy tới nói muốn xem tiểu bảo bảo, ta đâu thể chối từ”
“ngươi mấy ngày hôm trước mới vất vả, như thế nào lại không hảo hảo nghỉ ngơi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng nói
“đà nằm vài ngày rồi, xương sống thắt lưng cũng đau nhức lắm rồi a......” Tiểu Nguyệt Nhi nhỏ giọng oán giận
“biết ngay ngươi sẽ không chịu nằm yên đâu mà” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa cười, cừa cần thẩn đỡ lấy Tiểu Nguyệt Nhi. chiến thuật thuốc bổ mấy ngày nay xem ra có chút hiệu quả, sắc mặt hắn cũng hồng nhuận hơn, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều
nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi trước mắt kia tản ra quanh huy xinh đẹp. Hoàng Phủ Thiểu Hoa sao có thể nói lại được?
“tận lực mà chơi đi, đợi lát nữa ta bảo ngự trù chuẩn bị chút bữa tối, chúng ta mở tiệc bênh cạnh ao”
“thật chứ!?” Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng cực kì “vậy thì tốt quá!”
[đội quân nương gia thoạt nhìn thế lực không nhỏ nha] Thanh Văn nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa
[ta biết!] Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhịn không được mắt trắng dã liếc mắt một cái
“chơi thật vui nha! các ngươi làm như thế nào mới có được tâm điện cảm ứng vậy, dạy ta dạy ta!” Tiểu Trần Nhi tò mò cực kì, lôi kéo cánh tay Thanh Văn
“......”
*Mao Toại tự tiến: khi quân đội nước Tần bao vây Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước sở. Lúc đó môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất để mình đi. Lúc báy giờ may nhờ có tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook