Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta
-
Chương 28: Chương 28
Con ngươi Kỳ Tuân co rúc, vội vàng đưa tay muốn chụp Nhạc Hàm lại: “Em chờ chút đã!”
Nhưng anh vẫn chậm một bước, bắt hụt, người trên giường một lần nữa biến mất.
Kỳ Tuân kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, anh thở phì phò, nắm tay đấm mạnh xuống giường, có chút ảo não.
Anh bị cơn giận choáng đầu, lúc nói ra câu kia anh đã hối hận rồi.
Giờ người cũng đã biến mất, Kỳ Tuân đưa tay ôm đầu, buồn bực xoay người ngồi xuống giường.
Anh chọc Oa này tức giận chạy mất rồi, phải làm sao đây?
Kỳ thực Kỳ Tuân chỉ đang ghen tỵ mà thôi.
Vừa nghĩ tới người xốc khăn đội đầu của Oa Oa trong khu Hỉ Kết Liên Lý không phải là mình, nói không chừng lúc này Oa Oa đang cùng người khác nói chuyện yêu đương, thậm chí còn phát triển ra đời thực, Kỳ Tuân liền chịu không nổi.
Anh muốn nghe Oa Oa nói ‘nếu người xốc khăn không phải anh thì em sẽ không thích người đó đâu’, mặc dù biết lời này không có ý nghĩa nhưng Kỳ Tuân vẫn muốn nghe! Hơn nữa không phải bình thường đều phát triển như vậy à? Oa kia không biết lúc này chỉ cần đáp theo tiêu chuẩn bình thường là được rồi à?
Yêu cầu của anh cũng đâu có cao lắm…
Kỳ Tuân phun ra một ngụm bực dọc.
Nhớ lại dáng dấp đỏ vành mắt của nam sinh khi nãy, anh thật sự ảo não muốn chết.
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, cũng là lần đầu tiên chọc người mình thích tức tới phát khóc, thực khó có thể diễn tả tâm tình của anh lúc này.
Một bên vì chính mình cũng không cao hứng mà ủy khuất, một bên vì lo lắng cho tâm tình của đối phương mà sốt ruột.
Anh đưa tay che mặt, trong lòng có dự cảm xấu.
Máu nóng rút đi, một lần nữa tỉnh táo trở lại, Kỳ Tuân ý thức được hiện giờ anh đang ở trong game online, nếu anh thật sự chọc giận Oa Oa, Oa Oa trực tiếp bỏ nick là rất có khả năng.
Mặc dù không thoải mái với tình sử trước kia của Oa Oa nhưng anh làm sao có thể bỏ nick mặc kệ Oa Oa không quan tâm chứ.
Mà Oa Oa thì sao?
…Oa Oa cứ vậy bỏ lại anh sao?
Kỳ Tuân cực kỳ bất an.
Anh tự kiểm điểm, khó khăn lắm mới chờ đối phương lên mạng, sao lại làm sự tình biến thành như thế này chứ?
Anh là đàn ông, sao lại già mồm như thế chứ?
…chờ Oa Oa hết giận, em ấy còn onl nữa không?
Ôm suy nghĩ này, Kỳ Tuân thấp thỏm chờ đợi, nhưng chờ hết đêm, ánh bình minh đã sắp ló dạng nhưng chủ nhân căn nhà tranh vẫn không xuất hiện lần nữa.
Sau khi gỡ mũ giáp ra, Nhạc Hàm kéo chăn trùm lên người, nhưng vì tâm tình không bình ổn nên thẳng tới tận hừng đông mới ngủ.
Một đêm này cậu vẫn luôn nghĩ lại chuyện trước kia.
Phần lớn thời gian cậu biểu hiện rất bình tĩnh nhưng không có nghĩa là cậu không cảm thấy ủy khuất, trước giờ cậu vẫn luôn gạt bỏ ảnh hưởng từ bên ngoài, cố gắng kiên trì, tích cực tranh thủ làm điều mình muốn, cậu cảm thấy mình sống rất cố gắng rất chuyên tâm, nhưng kết quả chỉ vì ‘dễ dàng động tâm’ mà bị người mình để ý coi thường.
Cậu quả thực sắp tức điên rồi!
Khốn khiếp!
Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!
Nhạc Hàm tức giận mắng, mắng xong lại khó chịu.
Cậu cùng Chiến Ca, xong rồi.
Hôm sau là chủ nhật, Kiều Duệ tỉnh lại chạy vào WC rửa mặt đánh răng, thấy Nhạc Hàm thì bị vành mắt đen xì xì của đối phương dọa hoảng.
“Tình huống gì đây?” Đầu óc Kiều Duệ xoay chuyển rất nhanh: “Hôm qua cậu và anh Kỳ rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nhạc Hàm mặt không biến sắc lau mặt xong thì đi ra ngoài.
Kiều Duệ cũng buồn bực, sớm biết vậy hôm qua không nên rủ Nhạc Hàm tới bar.
Kiều Duệ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gửi wechat cho Chu Diêu: “Anh biết hôm qua anh Kỳ với Nhạc Hàm xảy ra chuyện gì không?”
Nhạc Hàm ngồi vào bàn học của mình, lấy sách vở ra làm bài tập.
Một người bạn cùng phòng đi ngang qua, bị cậu ta dọa hoảng, liếc nhìn di động nói: “Đệt, tám giờ sáng đã làm bài tập rồi, có cần nghiêm túc dữ vậy không?”
Nhạc Hàm không quay đầu lại nói: “Cần.”
Bạn cùng phòng: “…”
Nhạc Hàm xụ mặt chăm chú làm bài tập, cố gắng dời lực chú ý của mình vào học tập, dùng tốc độ cấp tốc giải quyết hết bài này tới bài khác.
Kiều Duệ cẩn thận đi tới hỏi: “Hàm Hàm, cậu muốn ăn sáng gì? Tôi mua về cho.”
Nhạc Hàm đưa lưng về phía Kiều Duệ, rầu rĩ nói: “Không muốn ăn.”
“Như vậy sao được.” Kiều Duệ nhíu mày nói: “Vậy tui mang cái gì về thì cậu ăn cái đó, cậu chờ tui.”
Chờ Kiều Duệ đi rồi, Nhạc Hàm ngừng bút, có chút ngây người.
Qua một lúc lâu, hốc mắt bắt đầu chua xót.
Nhạc Hàm hít hít mũi, lại càng cố gắng tập trung làm bài hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu chấn động.
Nhạc Hàm liếc mắt, là tin wechat của hội Nghiễm Sách.
Có người hỏi: “Chốc nữa tụ họp ai tới không?”
Mặc dù là sáng sớm nhưng lập tức có rất nhiều người hưởng ứng.
Còn có người @ Nhạc Hàm, bởi vì lần trước cậu không tới.
Nhạc Hàm nhìn chằm chằm tin tức một hồi rồi cầm điện thoại trả lời.
Trong group có người mỉm cười: “Cậu chủ nhỏ trùm xã giao chịu tái xuất giang hồ rồi sao?”
*
Kỳ Tuân cũng một đêm không ngủ, anh ở trong nhà tranh chờ tới tận trời sáng, cả người cứng ngắc như khúc gỗ, vừa cứng đờ lại si ngốc.
Không biết qua bao lâu thì hệ thống truyền tới âm báo tin tức, Kỳ Tuân giật giật, chậm rãi mở bảng điều khiển lên xem thử thì phát hiện là tin tức của Chu Diêu.
Chu Diêu: “Có đó không?”
Kỳ Tuân đã không còn sức lực nói chuyện khác, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Diêu: “Vừa nãy nhìn thấy tin tức Kiều Duệ gửi tới, hỏi em là hôm qua anh với cậu nhỏ kia xảy ra chuyện gì.
Hai người cãi nhau à?”
Kỳ Tuân trì độn nhớ lại nam sinh trong quán bar tối qua, hậm hực trong lòng lại tăng thêm một cấp bậc.
Ngày hôm qua anh bị trúng tà sao? Trong game lẫn ngoài đời đều đắc tội người khác?
Anh trả lời: “Để tôi nói chuyện với Kiều Duệ.”
Trả lời xong, anh nhìn lại căn nhà tranh trống rỗng, có chút buồn bực rũ mi mắt, lựa chọn logout.
Ở hiện thực sau khi tỉnh lại, anh gỡ mũ giáp, dụi dụi mắt, cầm điện thoại gọi cho Kiều Duệ.
Kiều Duệ lập tức nghe máy: “Anh Kỳ.”
Kỳ Tuân khựng một chút mới nói: “Tối hôm qua là tôi không tốt.”
Anh ngắn gọn kể lại chuyện tối qua, không hề giấu giếm.
Kiều Duệ nghe vậy thì im lặng, một hồi sau mới mở miệng, giọng nói có chút phức tạp: “Anh Kỳ, anh…”
“Tôi biết.” Kiều Duệ còn chưa nói xong, Kỳ Tuân đã thở dài: “Hôm qua là tôi giận chó đánh mèo.
Hay là… cậu đưa số điện thoại của bạn cùng phòng cậu cho tôi, tôi sẽ tự mình nói xin lỗi.”
“Em có thể đưa cho anh, nhưng Nhạc Hàm… không cần anh làm tới mức đó đâu.” Kiều Duệ nói.
Kỳ Tuân nghe vậy thì càng đau đầu hơn.
Sau khi đắc tội người khác thì phải làm sao để giảng hòa?
Kiều Duệ nói: “Em biết anh Kỳ không thích người thấy một người liền yêu một người, rất nhiều người đều không thích, nhưng tình huống của mỗi người đều khác nhau, Nhạc Hàm thật sự không phải loại người làm người ta chán ghét.
Cậu ấy dễ thích người khác là thật, nhưng em cảm thấy… đó là vì so với nhìn thấy mặt không tốt của người khác, cậu ấy lại càng giỏi nhìn ra mặt tốt của người khác.”
Bởi vì hướng tới cái đẹp nên luôn nhìn thấy điều tốt đẹp của người khác.
Mà tốt đẹp thì rất dễ làm người ta động tâm.
“Cậu ấy là người… rất đơn thuần, thật sự chỉ thuần túy có hảo cảm với người khác mà thôi, nếu đối phương cũng có ý thì hai người có thể phát triển, nhưng nếu đối phương không có ý đó, cậu ta chỉ lặng lẽ yêu thích đối phương, chưa từng làm ra chuyện quấy rối người khác.”
“Tôi biết.” Kỳ Tuân nói: “Tôi nhìn ra được cậu ấy không phải người như vậy.”
“Hơn nữa, tuy em không nói chuyện về phương diện này với cậu ấy, nhưng em cảm thấy mình hiểu được cậu ấy.
Nếu có người yêu, cậu ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng thích người khác nữa đâu.”
Kỳ Tuân hốt hoảng nghĩ tới cuộc nói chuyện với thanh niên trong trò chơi.
Kiều Duệ buồn bực nói: “Aiz… hôm qua nhất định là ủy khuất muốn chết rồi.”
Kỳ Tuân mím môi.
Anh nói: “Xin lỗi.”
Nhưng anh biết mình không nên nói tiếng ‘xin lỗi’ này với Kiều Duệ.
Lúc cúp máy, trong lòng Kỳ Tuân có chút khô khốc.
Giống như chuyện với bạn cùng phòng của Kiều Duệ, anh không đủ hiểu Oa Oa, cho dù không có bi kịch cẩu huyết giống như trong TV làm Oa Oa biến thành tính cách ‘dễ dàng thích người khác’ như vậy, đáng lý ra anh nên hiểu rõ Oa Oa rồi mới suy nghĩ về những chuyện làm mình tức giận.
Sau khi hiểu rồi, bình tĩnh lại rồi… có lẽ sự tình đã khác.
Nghĩ vậy, Kỳ Tuân dùng điện thoại đăng nhập game, mở đối thoạt gửi tin nhắn cho Oa Oa: “Oa Oa, xin lỗi, em online đi, tôi trịnh trọng nói xin lỗi em được không?”
Mặc dù biết rõ sẽ không được Oa Oa trả lời nhanh như vậy, Kỳ Tuân vẫn nhịn không được gửi tiếp: “Tối hôm qua là tôi nói chuyện không có đầu óc.”
Kỳ Tuân: “Đừng giận nữa, được không?”
Nhưng tin nhắn của anh lại không truyền tới điện thoại của Nhạc Hàm.
Trong một tiệm trò chơi, một đám người vây quanh bàn.
Trên bàn bày một đống thẻ gỗ, chồng gỗ xếp đã bị rút rất nhiều, chồng gỗ đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
Nhạc Hàm đỏ mặt nín thở cẩn thận rút một que gỗ ở giữa, chồng gỗ khẽ lay động nhưng không đổ, cậu hưng phấn hú một tiếng, những người khác thì kêu rên.
Gương mặt Nhạc Hàm đỏ hồng, bởi vì kích động mà thở phì phò, đầu cũng choáng váng.
Cậu cười he he buông que gỗ, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, sau đó chạm vào một con ngươi sâu thằm đen kịt.
Chủ nhân con ngươi kia đang dựa vào tường, lẳng lặng nhìn cậu.
Nhạc Hàm cứng đờ.
“Sao đó, choáng váng à?” Người bên cạnh huých Nhạc Hàm một cái, theo ánh mắt cậu nhìn qua thì kích động kêu lên: “Ai u, chủ tịch cũng tới luôn sao, tới tới, qua bên này ngồi đi.”
Nữ sinh ngồi bên cạnh Nhạc Hàm biến sắc, liếc nhìn Nhạc Hàm một chút rồi nhỏ giọng nói: “Mình không biết hôm nay ảnh cũng tới.”
Nữ sinh khác thân với Nhạc Hàm, mặc dù không biết Nhạc Hàm cùng Hà Nghị Minh có mâu thuẫn gì, nhưng cô biết hai người không hợp nhau.
Ngón cái Nhạc Hàm cứng ngắc giật giật, trong chớp choáng có xúc động muốn xoay người bỏ đi.
Cậu cúi đầu, không ngờ lại gặp người này ở đây!
Mà hơi thở quen thuộc lại tiến tới gần, vững vàng đứng bên cạnh cậu.
Có người hô: “Chủ tịch cũng tới rồi, hay là chúng ta chơi Halli Galli nha?”
Âm thanh của Hà Nghị Minh từ bên cạnh Nhạc Hàm truyền tới: “Được.”
Vì vậy mọi người bắt đầu thu dọn thẻ gỗ, xếp bài.
Trong không khí náo nhiệt này, Nhạc Hàm nghe Hà Nghị Minh thấp giọng nói: “Bình tĩnh lại chưa? Có thể nói chuyện một chút không?”
Nghe thấy giọng điệu nhàn nhạt như nắm giữ toàn cục của đối phương, Nhạc Hàm rũ mi mắt, mặt không biến sắc thầm nghĩ: Thật không may, hiện giờ cậu không chỉ không bình tĩnh, còn có chút muốn giết người, cám ơn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook