Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta
-
Chương 29: Chương 29
Không được Nhạc Hàm đáp lại, Hà Nghị Minh cũng không để ý, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, trò chuyện với những người khác.
Nhạc Hàm đặt bài xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi đi vệ sinh, mọi người chơi đi.”
Thấy cậu xoay người rời đi, Hà Nghị Minh khẽ nhíu mày.
Nhưng hắn bị đám người kéo lại, tạm thời không đi được, vì thế chỉ có thể nhìn Nhạc Hàm một hồi, có chút không yên lòng quay đầu lại.
Nhạc Hàm xuống tầng một đi WC, sau khi đi xong trở lại tùy tiện tìm một bàn khác ngồi xuống, bắt đầu nghịch điện thoại di động.
Cậu cũng muốn trực tiếp rời đi, nhưng Hà Nghị Minh vừa tới cậu liền đi thì có chút không ổn lắm.
Trong lòng Nhạc Hàm có chút phiền, lung tung mở weibo lướt tin, sau đó mở taobao mua sắm, cuối cùng quay trở ra màn hình chính, ánh mắt chạm vào app game Chiến Quốc.
Tim Nhạc Hàm đập có chút nhanh.
Tuy cảm thấy mình cùng Chiến Ca đã xong rồi nhưng cứ núp không lên mạng cũng không tốt… mặc kệ Chiến Ca rốt cuộc muốn thế nào, Nhạc Hàm không muốn vì chuyện như vậy mà bỏ nick chính của mình, sâu trong nội tâm, cậu cũng muốn tự cho mình một kết quả, không muốn cứ vậy ù ù cạc cạc tự đưa ra kết luận.
Nhưng vừa nghĩ tới phải đối mặt với Chiến Ca, Nhạc Hàm cảm thấy thực khẩn trương.
Ngày hôm qua phát giận một trận, lúc tức giận đương nhiên không sợ, nhưng bây giờ nghĩ lại liền thấp thỏm.
…chỉ mới ở chung không bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy rồi!
Nhạc Hàm mím mím môi, xoắn xuýt một hồi thì hít sâu một hơi, ngón cái điểm nhẹ vào màn hình.
App nháy mắt mở ra, xuất hiện giao diện game Chiến Quốc.
Rất nhanh sau đó Nhạc Hàm nhìn thấy Oa Oa phiên bản điện thoại xuất hiện trong túp lều tranh quen thuộc, trong nhà ngoại trừ cậu thì không còn ai khác.
Bên thanh công cụ bên phải có con số nhỏ màu đỏ, gợi ý cậu có tin chưa đọc.
Dựa vào trực giác, Nhạc Hàm cảm thấy trong đó nhất định có tin nhắn của Chiến Ca, chỉ là không biết đòi chia tay hay là…
Nhạc Hàm còn chưa kịp mở ra xem, một bóng ma đã phủ xuống.
Cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy Hà Nghị Minh, lập tức theo phản xạ có điều kiện đứng dậy lùi lại hai bước.
Phản ứng bản năng của Nhạc Hàm hiển nhiên làm Hà Nghị Minh không vui.
Hà Nghị Minh khó lắm mới có thể thoát thân tìm tới Nhạc Hàm nên cũng không muốn vòng vo, yên lặng nhìn cậu, trực tiếp nói: “Lúc gặp trên lầu, em cũng đã hiểu rõ ý tôi.”
Nhạc Hàm cứng ngắc nói: “Tôi cũng đã đã biểu lộ rõ ý của mình.”
Một câu ‘không có khả năng’ kia đã tỏ rõ thái độ của cậu.
Hà Nghị Minh nói: “Tôi không hiểu.”
“Có gì mà không hiểu?” Nhạc Hàm ngẩng đầu, bàn tụ họp bên kia vẫn không chú ý tới hai người bọn họ.
Hà Nghị Minh cũng nhìn qua, thái độ sợ người khác phát hiện của Nhạc Hàm làm hắn siết chặt nắm tay.
Hắn kiên định híp mắt nói: “Tôi biết em vẫn luôn thích tôi.”
Lời này làm Nhạc Hàm nghe mà tức giận, giọng điệu nghiêm nghị: “Đúng là tôi từng thích anh, nhưng không có ‘vẫn luôn’ thích anh! Lúc anh và Vu Mạn Mạn quen nhau, tôi đã không còn thích anh nữa rồi! Với lại—“
“Với lại gì?” Hạ Nghị Minh cảm thấy đây mới thật sự là lý do Nhạc Hàm đột nhiên thay đổi thái độ, lập tức nhạy bén truy hỏi.
Nhạc Hàm không nói tiếp.
Chuyện của cậu và Vu Mạn Mạn, xét tới hành động của Hà Nghị Minh đã làm với cậu, cho dù nói ra việc này, Nhạc Hàm cảm thấy Hà Nghị Minh căn bản sẽ không cảm động.
Nói ra thật sự có ý nghĩ sao?
Dù sao thì cậu cùng Hà Nghị Minh cũng sẽ không ở cùng một chỗ.
Hà Nghị Minh thấy Nhạc Hàm không chịu nói, ánh mắt khẽ lóe.
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần có thể giao lưu thì không có vấn đề gì không thể giải quyết.
Nhưng nếu một bên kiên quyết ngừng giao lưu thì sự tình sẽ thật sự rơi vào ngõ cụt.
Đây là lần đầu tiên Hà Nghị Minh thích một người, cũng là lần đầu tiên có ý định kết giao, trước đây, vì ‘lần đầu tiên’ này mà hắn đã chuẩn bị rất lâu, cân nhắc rất lâu, hắn không cho phép ‘lần đầu tiên’ này bị thất bại như vậy.
Hắn đưa tay giữ lấy bả vai Nhạc Hàm, không để ý Nhạc Hàm chống cự áp tới gần, nhỏ giọng nói: “Nhạc Hàm, tôi đã cho em đủ thời gian để bình tĩnh lại.
Tôi không biết rốt cuộc vì sao mà em lại nháo như vậy, em phải nói ra thì vấn đề mới có thể giải quyết.”
Nhạc Hàm nghe vậy liền trừng mắt: “Vấn đề gì? Tất cả biểu hiện của anh bây giờ chính là vấn đề!”
Hà Nghị Minh ngẩn người.
Nhạc Hàm đưa tay đẩy đối phương, nắm tay siết chặt, vừa cố kiềm chế vừa nhịn không được tức giận nói: “Thái độ của anh lúc này, lời nói của anh lúc này, tất cả đều là vấn đề!”
Tự cho là đúng!
Triệt triệt để để tự cho là đúng!
Hà Nghị Minh chưa từng bị người ta chê trách như vậy, liền mím môi nói: “Tôi vẫn không hiểu.”
“Cho dù tôi nói rõ ràng với anh thì anh cũng sẽ không hiểu.” Nhạc Hàm lắc đầu, chậm rãi nói: “Chờ đến khi nào anh hiểu được tôi nói ‘không có khả năng’ là nghiêm túc, giữa tôi và anh thật sự không có khả năng thì anh sẽ hiểu được vì sao lúc này tôi lại chán ghét anh.”
Lúc Nhạc Hàm nói lời này, Hà Nghị Minh vẫn luôn nhíu chặt mày lắng nghe, cố gắng lý giải, nhưng hai chữ ‘chán ghét’ cuối cùng kia làm hắn có chút biến sắc.
Ở nơi này, Nhạc Hàm cảm thấy mình thở không nổi.
Thậm chí cậu còn lười chào hỏi mọi người, xoay người trực tiếp đi thẳng ra khỏi tiệm.
Không ngờ lúc sắp bước xuống cầu thang lại bị kéo trở lại.
Sức của đối phương rất lớn, Nhạc Hàm suýt chút nữa đã va ngược vào lồng ngực đối phương.
Nhạc Hàm kinh sợ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tròng mắt tối om của Hà Nghị Minh tràn đầy bão táp.
“Chán ghét?” Hà Nghị Minh thở hổn hển, hô hấp có chút hỗn loạn: “Em chán ghét tôi?”
Nhạc Hàm có chút giật mình nhưng vẫn trấn định nói: “Đúng vậy, tôi chán ghét anh, cho nên tôi và anh không có khả năng.”
Hà Nghị Minh bật cười: “Nhưng tôi thích em!”
Nhạc Hàm sửng sốt, bình tĩnh nhìn Hà Nghị Minh nói: “Anh yêu thích tôi, không liên quan tới tôi.”
Biểu cảm Hà Nghị Minh vỡ vụn.
Hắn không dám tin nhìn Nhạc Hàm, tựa hồ không ngờ mình sẽ nghe thấy những lời như vậy từ miệng Nhạc Hàm.
Giờ phút này, Nhạc Hàm chợt thấy Hà Nghị Minh cũng thực bi ai.
Người này trước giờ chưa từng thất bại sao?
Quả thực Nhạc Hàm không muốn mang tình cảm ra đánh đồng với khiêu chiến, nhưng đối với Hà Nghị Minh mà nói, sự tình rất có thể chính là như vậy.
Người này đã trải qua một đoạn thời gian thăm dò, quan sát cùng so sánh, tự cho là thu đủ chứng cớ cùng nắm chắc để chống đỡ hành vi của mình, nhưng hắn không ngờ, tình cảm không giống như giải quyết vấn đề.
Dùng phương thức giải quyết vấn đề khó để đối xử với tình cảm, Nhạc Hàm chỉ cảm nhận được thất vọng cùng đau khổ mà thôi.
Nhạc Hàm thở dài.
Âm thanh của cậu dịu lại: “Đàn anh, anh buông tay đi.”
*
Bên kia, Kỳ Tuân không chờ được Oa Oa trả lời nên không có tâm tư làm việc.
Cứ vậy không yên lòng hơn nửa ngày, giống như bình thường kiểm tra điện thoại một chút thì phát hiện thông báo của hệ thống, Kỳ Tuân nhìn danh sách bạn bè thì phát hiện Oa Oa đang online.
Kỳ Tuân vội vàng đội mũ giáp, sau khi lên mạng lập tức chạy tới nhà tranh ở Triệu quốc của Oa Oa, quả nhiên nhìn thấy đối phương.
Kỳ Tuân đi tới gọi: “Oa Oa?”
Thanh niên không biến sắc ngồi trên giường.
Kỳ Tuân cẩn thận từng li từng tí bán quỳ xuống, hỏi: “Oa Oa, em thấy tin nhắn tôi gửi không? Tối hôm qua là tôi không tốt, em đừng giận, tôi xin lỗi em mà.”
Thấy thanh niên không có phản ứng, giọng Kỳ Tuân có chút khàn khàn: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, dễ dàng động tâm cũng không sao, nếu không phải vì thế thì có lẽ chúng ta cũng không ở bên nhau nhanh như vậy.”
Thanh niên vẫn không biến sắc ngồi đó.
Kỳ Tuân rốt cuộc cảm giác được không đúng.
Oa Oa đang dùng điện thoại để lên mạng sao? Hơn nữa hình như cũng không điều khiển nhân vật? Đi ra ngoài rồi sao?
Bởi vì nếu dùng mũ giáp lên mạng, cho dù muốn giả vờ ‘không nhúc nhích’ cỡ nào cũng không thể ngay cả hô hấp cũng không có.
Kỳ Tuân nhạy bén nghĩ, Oa này thoạt nhìn giống như không ở nhưng biết đâu đang xem biểu hiện của anh thì sao?
Nghĩ lại thì, rất có khả năng nha? Dù sao thì anh vẫn luôn chú ý, Oa Oa rõ ràng chỉ mới lên mạng! Làm gì có ai vừa onl đã đi đâu mất chứ?
Vì thế tự cho là nhìn thấu sự tình, vì biểu lộ thành ý của mình, Kỳ Tuân bắt đầu nói không ngừng.
“Tối hôm qua tôi hơi quá đáng, kỳ thực cũng không phải tôi không tin lời em, chỉ là làm kiêu chút thôi…” Đương nhiên bây giờ không dám nữa.
“Khi bình tĩnh lại, thấy phản ứng của mình quá thái quá, mặc dù là bởi vì thích em…” Nói tới đây thì có chút khựng lại.
“Oa Oa, tôi cảm thấy em rất đáng yêu, bởi vì rất thích em nên mới ăn giấm* như vậy.” Anh trịnh trọng nói.
[ghen tỵ]
“Em đừng tức giận được không?” Có chút lấy lòng.
“Oa Oa, em trả lời chút đi…”
…
Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Kỳ Tuân luyên thuyên như vậy, lại còn là hơn mười phút.
Thấy đã gần hai mươi phút, anh ở trong game cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô mà Oa Oa vẫn không hề có chút biểu cảm nào, Kỳ Tuân bắt đầu có chút không xác định.
Là người không ở? Hay vẫn còn tức giận?
Kỳ Tuân có chút không chắc lắm, cũng không biết nghĩ thế nào, bất chợt có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu— hay là… dứt khoát nhân cơ hội này nói nick chính cho Oa Oa biết? Như vậy cũng chứng minh được thành ý đi? Hơn nữa giống như trước kia anh đã nghĩ, nói không chừng Oa Oa chính là fan của Mộc Dĩ Thành Chu, một khi biết anh là Mộc Dĩ Thành Chu sẽ lập tức tha thứ thì sao?
Kỳ Tuân càng nghĩ càng cảm thấy có thể thử xem, đương nhiên cũng nên lịch sự thăm dò thái độ của Oa Oa với Mộc Dĩ Thành Chu.
Vì thế Kỳ Tuân ho nhẹ một tiếng, giả bộ hỏi: “Oa Oa à, em có thích Mộc Dĩ Thành Chu không?”
*
Ở trong hiện thực, Nhạc Hàm vốn cho rằng cuộc nói chuyện của mình cùng Hà Nghị Minh cũng chấm dứt, không thể nào nói tiếp nữa.
Thấy Hà Nghị Minh không nói lời nào, Nhạc Hàm muốn rút tay mình lại, giây tiếp theo lại bị lực đạo tăng mạnh của Hà Nghị Minh bóp tới đau đớn.
“Anh—-” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu.
Hà Nghị Minh nhìn chằm chằm cậu: “Có phải em thích người bằng hữu lần đó của bạn cùng phòng không?”
Nhạc Hàm không kịp phản ứng: “Cái gì—-“
Hà Nghị Minh nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ, Tuân.”
Trí nhớ của hắn rất tốt, tự nhiên cũng nhớ được tên của người đàn ông kia.
Nhạc Hàm ngơ ngác, sao đột nhiên lại kéo người mà cậu chưa gặp được vài lần vào chứ?
Đến khi lấy lại tinh thần, hiểu được ý tứ của Hà Nghị Minh, mặt Nhạc Hàm trầm hẳn đi: “Anh có ý gì?”
Hà Nghị Minh chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, gằn từng chữ nói: “Em vốn rất dễ dàng yêu thích người khác, chuyển mục tiêu nhanh như vậy cũng thực bình thường… đúng vậy, bằng không….
vì sao em lại biến thành thái độ này chứ?”
Hà Nghĩ Minh cười lạnh: “Tôi tự cho là đối với em, tôi là người đặc biệt, thật không ngờ, tôi cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác.”
Nhạc Hàm ngây người, sau đó nghe thấy ‘bựt’ một tiếng, có thứ gì đó bị chặt đứt.
Cậu hít sâu một hơi, dùng sức gỡ tay Hà Nghị Minh, sau đó trong tình thế Hà Nghị Minh không kịp đề phòng vung nắm tay đấm tới, trong tiếng kinh hô của nhóm người ở phía xa, trực tiếp đánh Hà Nghị Minh ngã nhào xuống đất!
Nhạc Hàm sắp điên rồi.
Mấy người này bị làm sao vậy?
Sao nói chuyện y hệt nhau vậy?
Hai ngày nay đã hẹn nhau chạy tới chọc điên cậu đúng không? !
Gương mặt Nhạc Hàm vặn vẹo, vừa siết nắm tay vừa nhào tới chỗ Hà Nghị Minh, nhóm bạn lập tức nhào tới can ngăn, người trong tiệm cũng chú ý động tĩnh vội vàng chạy tới kéo hai người ra.
Hà Nghị Minh bị đánh có chút bối rối, nằm dưới đất tức giận nói: “Nhạc Hàm!”
“Còn dám tới tìm tôi nữa, tới một lần tôi đánh một lần!” Nhạc Hàm chưa từng giương nanh múa vuốt như vậy, lúc này lý trí của cậu thật sự đã hoàn toàn biến mất rồi, chỉ hận không thể lao tới giẫm hai phát.
Sự tình ổn định lại đã là chuyện mấy phút sau.
Người của hội Nghiễm Sách đi tới trước mặt Nhạc Hàm nói: “Nhạc Hàm, sao cậu lại động tay động chân với hội trưởng như vậy.
Không thể nói chuyện rõ ràng sao?”
Nhạc Hàm vừa liếc mắt qua, ánh mắt hung ác làm đối phương phải ngậm miệng.
Nhạc Hàm chỉa ngón giữa với Hà Nghị Minh, sau đó gạt tay người đang lôi kéo mình, tức giận xoay người bỏ đi.
Đi được vài bước thì cảm nhận được điện thoại cứ rung mãi, lấy ra xem thì thấy hệ thống thông báo Chiến Ca gửi tin cho mình.
Tinh tức hình như là từ ngữ âm chuyển thành chữ viết, ở trong game nếu có một bên onl bằng mũ giáp, một bên onl di động thì hệ thống sẽ tự chuyển đổi, đương nhiên cũng khó tránh có vài âm không nhận diện được, khi đó tin nhắn sẽ có chút khó hiểu.
Đầu óc Nhạc Hàm vẫn còn đang ‘ong ong’, mở ra thấy một lèo tin thì không có tâm tình xem, chỉ thấy mỗi cái tin cuối cùng là: “Oa Oa, em có thích Mộc Dĩ Thành Chu không?”
Nhạc Hàm thở phì phò, Mộc Dĩ Thành Chu? Tự dưng hỏi Mộc Dĩ Thành Chu làm cái gì?
Sau đó ‘bùm bùm’ nhấn phím gõ chữ: “Không thích! ! ! ! !”
Tuy chỉ có hai chữ ngắn ngủn nhưng dấu chấm than tỏ vẻ ý nghĩa của nó cực kỳ nặng.
Trong game, nhìn thấy khung thoại xuất hiện trước mặt, Kỳ Tuân bối rối.
Ngay sau đó, Oa Oa ở trước mặt anh cứ vậy biến mất.
Kỳ Tuân: “…”
Anh….
anh bị lạnh nhạt à? ? ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook